Đã rất lâu rồi Phạm Thanh Khê không có đến Tinh Lạc, lần trước tâm trạng không tốt cũng là chạy đến chỗ khác uống rượu. Mối quan hệ của cô và Mộc Hi Vi không mặn không nhạt, ngoài chuyện công việc thì cũng không có thêm giao cắt nào khác.
Thời hạn ba ngày đã trôi qua, Phạm Thanh Khê quyết định sẽ đến Đông Bá làm việc, nhận chức Phó tổng giám đốc Tập đoàn. Thế nên buổi gặp mặt hôm nay cùng với Mộc Hi Vi là cần thiết.
Sau khi Phạm Thanh Khê mở cửa phòng VIP đi vào, Mộc Hi Vi nhìn thấy phía sau lưng cô còn có một cái đuôi, không cần nói cũng biết đó là Lam Thư Dung.
Mộc Hi Vi cong môi: "Lam tiểu thư, không biết cô còn có hứng thú đến gặp tôi."
Lam Thư Dung đương nhiên ở trước mặt "tình địch" không thể thua kém: "Tôi đến uống rượu, không phải đến gặp cô."
Mộc Hi Vi muốn nói uống rượu thôi cũng không cần nhọc lòng như vậy, nhưng mà nhìn cách hai người mười ngón tay đan vào nhau, cô xem như đã hiểu.
"Đến ngồi đi."
Phạm Thanh Khê đi đến sô pha ngồi xuống, Lam Thư Dung cũng dính ở bên cạnh. Hai tay nàng khoanh trước ngực, chân bắt chéo, bộ dáng giống như không quan tâm.
Phạm Thanh Khê mở lời: "Chị Hi Vi dạo này thế nào?"
Mộc Hi Vi lắc lắc ly rượu: "Còn có thể thế nào? Vẫn như cũ thôi."
Dừng một lát lại híp mắt nhìn về phía hai người: "Bên nhau lâu chưa?"
Phạm Thanh Khê quay sang nắm lấy tay nàng: "Sắp một năm."
Mộc Hi Vi cảm thán: "Thật nhanh."
Người ta ở bên nhau một năm vậy mà cô vẫn chưa đưa được thỏ con lên giường, một đời này của Mộc Hi Vi cô đúng là thất bại.
Cô ngồi thẳng người dậy đem chai rượu lần lượt rót cho Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung: "Hôm nay đến tìm chị có việc sao?"
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Liên quan đến chuyện của Hỷ Tinh Phong Lạc. Bây giờ tình hình công ty cũng đã ổn định, em lại có kế hoạch khác nên muốn giao lại công ty cho chị."
Mộc Hi Vi bình tĩnh nhìn cô, trên gương mặt giống như không có thêm biểu cảm gì: "Có thể nói chị nghe kế hoạch đó là gì không?"
Phạm Thanh Khê cũng không giấu giếm: "Em muốn đến Đông Bá làm việc."
Mộc Hi Vi ồ lên một tiếng. Đông Bá cô đương nhiên biết. Ở Lạc Dương này Mộc thị và Đông Bá đều được coi là đầu rồng kinh tế, thực lực không thua kém nhau. Nhưng mà xét ở một khía cạnh nào đó Mộc thị cũng phải kiêng dè mấy phần bởi vì Đông Bá còn sở hữu Quỹ đầu tư DIG. Phần lớn các doanh nghiệp ở đây khi cần kêu gọi vốn đều không thể bỏ qua. Thêm nữa, phu nhân của Chủ tịch Đông Bá lại là Bí thư Thành ủy, cái này quả thực Mộc thị không cách nào sánh kịp.
"Nếu chị đề nghị em làm cùng lúc hai nơi thì thế nào?"
Hơn ai hết, Mộc Hi Vi là người hiểu rõ thực lực của Phạm Thanh Khê. Hiện tại Hỷ Tinh Phong Lạc đã đi vào nề nếp, Phó tổng cũng có khả năng xử lý tốt công việc, chỉ cần thỉnh thoảng Phạm Thanh Khê nhìn qua một cái là được. Chuyện này cùng với chuyện cô đến Đông Bá không can hệ là bao. Vả lại Phạm Thanh Khê còn có 5% cổ phần, không thể cứ muốn vứt bỏ là vứt bỏ.
Phạm Thanh Khê nhìn sang Lam Thư Dung, thấy nàng cũng không mấy quan tâm cho nên mới hướng Mộc Hi Vi gật đầu: "Chuyện này em sẽ suy nghĩ."
Vừa lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Mộc Hi Vi cũng đoán được người đến là ai nên liền lên tiếng: "Vào đi."
Đỗ Nhược Hà trong tay cầm khay rượu, trên lưng vẫn còn đeo ba lô vừa vào đến đã dính chặt đôi mắt lên người Mộc Hi Vi: "Chị, em đi ngang quầy rượu tiện tay lấy cho chị một chai."
Mộc Hi Vi ngoắc tay: "Đến đây."
Đỗ Nhược Hà ngoan ngoãn đi đến, Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê cũng đồng loạt nhìn sang, trong giây phút ánh mắt chạm nhau, cả ba người đều đồng thanh.
"Chị..."
"Tiểu Hà?"
"Sao em lại ở đây?"
Mộc Hi Vi bị thái độ của ba người làm cho hoang mang, cô hơi nâng mi: "Quen biết nhau sao?"
Đỗ Nhược Hà gật đầu sau đó đem chuyện ở Làng Thất Tú kể lại.
Mộc Hi Vi nghe xong mới triệt để thông suốt: "Trái đất đúng thật là rất tròn."
Phạm Thanh Khê tiếp lời: "Lúc trước tôi để lại tờ giấy, không thấy em liên lạc nên còn tưởng..."
Đỗ Nhược Hà lắc đầu: "Em đương nhiên không thể ở lại chỗ đó, hôm các chị rời đi em cũng đi theo nhưng mà tờ giấy kia bị lạc mất, may mắn là gặp được chị Hi Vi."
Lam Thư Dung nhìn thái độ của Mộc Hi Vi không nhịn được lên tiếng: "Không lẽ cô đã nhìn trúng con nhà người ta?"
Lời này của Lam Thư Dung khiến cho Đỗ Nhược Hà đột nhiên đỏ mặt, cử chỉ đều lúng túng: "Không... không có. Chị Vi đối với em giống như chị gái."
Mộc Hi Vi nghe xong trong mắt hiện rõ mất mát, Lam Thư Dung thấy người gặp họa mà vui vẻ. Nàng nghiêng người tựa vào đầu vai Phạm Thanh Khê, chớp chớp mắt nhìn về phía Đỗ Nhược Hà.
"Được rồi, nếu đã là người quen thì cũng coi như có duyên. Có muốn ra ngoài ăn uống một chút không?"
Mộc Hi Vi là đang cố gắng tỏ ra bình thường nhưng mà giọng nói của cô rõ ràng đã tố cáo cô.
Lâu ngày không gặp, Phạm Thanh Khê cũng không muốn làm người mất hứng nên đã gật đầu: "Được rồi, cùng đi đi."
...
Không khí trên bàn ăn của bốn người cũng được xem là hòa hợp, lúc trở về Lam Thư Dung mới không nhịn được cảm thán.
"Mộc Hi Vi kia đối với tiểu Hà nhất định có ý đồ. Em lo lắng tiểu Hà sẽ chịu thiệt."
Phạm Thanh Khê so với Lam Thư Dung có nhiều tiếp xúc với Mộc Hi Vi hơn, ngày trước cũng bởi vì tính cách trăng hoa của người kia mà khiến cho cô đối với chuyện tình cảm càng thêm bài xích. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, so sánh giữa việc ở lại Làng Thất Tú với ở bên cạnh Mộc Hi Vi ít nhiều cũng có khác biệt.
Cô quay sang nói với nàng: "Vấn đề tình cảm thì khó có thể nói trước nhưng mà hiện tại tiểu Hà cũng được cho ăn học, nhất định so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Còn có, chúng ta cũng đã trao đổi số điện thoại, nếu như sau này em ấy gặp khó khăn cũng có thể ra tay tương trợ."
Lam Thư Dung gật đầu: "Em cũng chỉ có thể hy vọng Mộc Hi Vi kia thực sự cải tà quy chánh."
Phạm Thanh Khê xoa đầu nàng: "Đừng nói chuyện người khác nữa, chuyện em gái của em định tính thế nào?"
Lúc chiều Biện Vĩ Khang đã thay hai người đến bệnh viện nhận kết quả xét nghiệm ADN, kết quả trùng khớp đến 99,99%, điều này đồng nghĩa Đổng Ly và Hà Lý là chị em ruột.
Theo một cách suy luận dễ hiểu khác thì người có tên Hà Lý này cùng nàng cũng là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng mà ba nàng chưa từng nhắc qua, chẳng lẽ trong chuyện này còn có nút thắt?
Lam Thư Dung nghe cô nói xong thì lắc đầu: "Trước nay em vẫn luôn không thích cô ta, cứ cảm thấy cô ta luôn mang trên người bộ mặt giả dối. Chị cũng biết tính của em rồi, em ghét nhất là những kẻ hay tỏ vẻ ngoan hiền nhưng nội tâm không khác nào rắn độc."
"Nhưng mà xét trên góc độ nào đó, dù không muốn thừa nhận thì cô ta cũng là em gái của em. Đối với việc cô ta ham muốn tiền bạc hay địa vị em ít nhiều cũng có thể thông cảm. Bởi vì em biết, cô ta đến sống tại Đổng gia vẫn sẽ có tủi thân, cái gì cho được thì cứ cho, em cũng không có ý kiến."
"Nhưng mà không ngờ cô ta lại cố chấp như vậy, nhằm vào em thì thôi đi, đằng này còn dùng tính mạng một đứa trẻ ra cá cược, làm nên chuyện ngu ngốc như vậy. Cô ta không nghĩ đến trường hợp mẹ em có thể đem chuyện này từ lớn biến thành không sao?"
"Cho nên?"
Phạm Thanh Khê tiếp lời.
Lam Thư Dung ngồi nghiêm chỉnh: "Cho nên có lẽ là có hai mục đích, mục đích ban đầu đã thất bại nhưng mục đích thứ hai thì chưa chắc. Em là người thừa kế chính thống của Đông Bá lại chạy đi làm diễn viên, đối với việc kinh doanh hoàn toàn không có nửa điểm hiểu biết, sau này còn liên quan đến kiện tụng. Chắc chắn mấy lão già trong hội đồng quản trị sẽ không vừa mắt em. Chỉ bằng như vậy cô ta sẽ có cơ hội để lại ấn tượng tốt."
"Nhưng mà cô ta trăm tính ngàn tính lại không tính ra biến số là chị, có lẽ bây giờ đang tức chết đi?"
Phạm Thanh Khê biết Lam Thư Dung rất thông minh, chỉ là ngày thường nàng không muốn để ý, bây giờ nghe nàng phân tích xong cô không tự chủ cong môi sau đó đem nàng kéo vào lòng: "Vĩ Khang nói với chị lúc trước Đổng Ly sang nước ngoài là học song ngành, cô ta không chỉ học Luật mà còn học Quản trị kinh doanh, vì cái gì không cần chị nói em cũng biết rồi."
Lam Thư Dung gật đầu: "Ba em trong vòng hai năm đã giao công ty con cho cô ta quản lý. Mẹ em đối với cô ta cũng chưa từng có nửa điểm ý kiến gì. Em cũng không biết cô ta vì cái gì như vậy."
"Chị biết, có muốn nghe không?"
Phạm Thanh Khê nhướng mày nhìn nàng.
Lam Thư Dung ngẩng đầu đối diện ánh mắt của cô: "Muốn thì thế nào?"
Phạm Thanh Khê chỉ chỉ: "Hôn chị một cái."
Lam Thư Dung lập tức nhéo cô, thái độ ghét bỏ: "Ấu trĩ."
Nhưng mà sau đó lại ngoan ngoãn ở trên má mổ mấy cái.
Phạm Thanh Khê bật cười, đưa tay xoa đầu nàng rồi nói tiếp: "Em từng nói với chị ba em cùng với mẹ của Đổng Ly yêu nhau trước khi cưới mẹ em. Có lẽ cô ta nghĩ nếu ba mẹ em không lấy nhau thì mẹ cô ta đã có thể đường đường chính chính bước vào nhà họ Đổng."
"Kế đến, Đổng Ly và Hà Lý là chị em ruột, chứng tỏ ba em cùng với mẹ cô ta vẫn còn qua lại nhiều lần. Việc ba em không biết đến sự tồn tại của Hà Lý có thể giải thích bằng một nguyên nhân. Chính là ba em không thừa nhận đứa con này. Cơ thể ốm yếu còn mang theo tật của Hà Lý rất có thể là nguyên nhân tác động đến quyết định của ba em."
"Nếu Đổng Ly không biết đủ, rất dễ vì hai chuyện này mà sinh ra hận. Con người một khi đã mù quáng thì chắc chắn sẽ lầm đường."
Lam Thư Dung nghe xong thì thở dài: "Vậy bây giờ em phải làm thế nào?"
Cô nâng mặt nàng: "Em không cần làm gì cả, chuyện này cứ giao cho chị."
Nếu cô đoán không lầm, việc cô xuất hiện ở Đông Bá sẽ khiến cho Đổng Ly không nhịn được mà tiếp tục làm ra chuyện quá đáng hơn.
Lam Thư Dung mềm nhũn ngã lên đùi cô: "Aizz, thật mệt mỏi, em đi tìm thầy Lạc học vẽ tranh. Còn lại giao cho chị."