Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 77: Anh sẽ tìm được em



Phong cách vẫn giống phần trước, chỉ là được thêm phụ đề và chỉnh sửa qua một chút, sau khi đăng phần tiếp theo của video phỏng vấn lên, tiếng cười vẫn là thứ xuất hiện đầu tiên trong phần bình luận.

[Nhìn cách phóng viên Lý nhanh chóng lấy lại bình tình rồi hỏi buồn cười quá ha ha ha ha ha, năng lực nghề nghiệp vững vàng ghê!]

[Đồ vật kỳ lạ kia còn biết nhảy nữa á!? Dị thật đấy, tôi muốn nhìn tôi muốn nhìn!!]

[... Không nhìn được, vì phải nhập mật khẩu vào, má.]

["Vừng ơi mở ra" là cái khỉ gì ha ha ha ha ha cứu mạng cười chết mất, anh giai quay phim đáng yêu thật đấy.]

[Robot hình người giao lưu một đối một, ý tưởng thú vị ghê, tôi cũng muốn mua! Ngồi xổm chờ link!]

[Lầu trên, nãy tôi tìm thử rồi, không thấy bán robot hình người kiểu kia, cái này chắc chắn là Thủ khoa tự làm nên có lẽ chỉ có mình cái này thôi, cậu ấy đỉnh thật.]

[Một cái duy nhất! Tặng bạn! Bạn đặt tên! A a a a a xin hỏi tui có thể lén ship được không (nhỏ giọng)]

[Được rồi, phỏng vấn tiếp tục! Để nhìn xem lần này phóng viên Lý có thể kiên cường trước mặt Thủ khoa lạnh lùng được bao lâu!]

[Rốt cuộc robot này tên là gì! Rốt cuộc nó biết nhảy điệu gì! Ghét thế, tôi muốn biết! A a a, tự dưng lại nghĩ, liệu có khi nào Thủ khoa dựa vào sở thích của "bạn" rồi cố tình thiết kế robot này không nhỉ, thế nên trông nó mới không hợp với cậu ấy?]

[Nếu vậy thì chẳng lẽ đống thú nhồi bông đáng yêu chất trên sô pha...]

[Người trong giới này đúng là cái gì cũng biến thành đường được nhỉ.]

[Tôi cảm thấy phóng viên Lý cũng giống chúng ta, rất tò mò với người bạn kia ha ha ha ha ha, vẫn luôn cố ý chuyển chủ đề về người bạn đó.]

Về sau, tiếng cười dần biến mất.

[Mặc dù vậy nhưng lúc phóng viên hỏi về sự giúp đỡ và ủng hộ của gia đình đối với mình, Thủ khoa lại trả lời quá hời hợt, tặng cho bạn một món quà quý giá như thế nhưng lại không nhắc gì đến sự hy sinh của bố mẹ. Ewwww cảm giác chẳng có lương tâm gì cả, đẹp trai học giỏi thì có ích gì, phẩm chất đạo đức tệ thì không đi xa hơn được đâu.]

[...? Người ta chỉ nói một câu mà sao bạn suy diễn ra nhiều thứ vậy? Sao bạn không thắc mắc là sao lúc này bố mẹ cậu ấy không có nhà đi? Nếu tôi mà là Thủ khoa rồi còn được phóng viên đến nhà phỏng vấn như này thì giờ bố mẹ tôi, ông bà nội ông bà ngoại của tôi đang đứng bên cạnh vừa gạt nước mắt vừa nghe rồi.]

[Công nhận, tôi còn tưởng tượng ra rồi luôn.]

[Có ai phát hiện ra chi tiết này không? Trong phần giành người của các trường Đại học nổi tiếng cũng là giáo viên chủ nhiệm đến tư vấn giúp cho Thủ khoa... Thế nên bố mẹ cậu ấy đâu?]

[Đã xem xong, lúc đầu còn cười không ngậm được miệng, chẳng hiểu sao càng xem lại càng thấy buồn, nhất là lúc cậu ấy nói thích cái tên do bạn mình đặt.]

[Không hiểu sao nghe câu trả lời cuối cùng kia tôi lại muốn khóc T^T]

[Nắng trong video đẹp nhường kia, bày biện trong nhà trông cũng rất ấm áp nhưng sao vẫn có cảm giác hơi cô đơn ý... Người bạn kia có lẽ là người quan trọng nhất với Thủ khoa, có phải mối quan hệ của cậu ấy với người nhà chỉ ở mức bình thường thôi không?]

[Có cảm giác như cậu ấy đang tỏ tình với người bạn kia (?), điều may mắn nhất trong đời không phải là trở thành Thủ khoa Tỉnh, mà lại là được gặp bạn ấy.]

[Tui mặc kệ, tui cứ ship!!]

[Có người quen nào của Thủ khoa ở đây có thể tiết lộ chút xíu người bạn này là ai không? Là nam hay nữ? Là bạn cùng lớp hả? Tôi thề là tôi chỉ lén ship một mình thôi!]

Số lượt chia sẻ và bình luận của video tăng ổn định, nhưng vẫn luôn duy trì ở mức không quá đà. Theo ước tính của Lý Nhã Di thì tất cả các tin tức liên quan tổng hợp lại cuối cùng sẽ đạt gần một trăm triệu lượt đọc.

Chủ đề này không tính là quá hot, không thể nào so sánh với những tin tức nóng sốt chân chính với hàng chục tỷ lượt đọc được. Có rất nhiều cư dân mạng không xem và cũng không quan tâm, chủ yếu được lan truyền trong quần thể người dùng là phụ nữ trẻ, nhưng đây đã là tin hot nhất mà cô từng xử lý trong thời gian làm việc tại truyền thông địa phương.

Trong hầu hết các sự kiện đã có một mức độ nóng nhất định, khi nội dung không ngừng được lan truyền rộng rãi, sẽ có đủ loại "bạn bè và người thân của người trong cuộc" xuất hiện, cũng như sẽ có nhiều tin tức liên quan hơn xuất hiện rải rác trên internet, quy tắc này cũng không ngoại lệ đối với cuộc phỏng vấn Thủ khoa lần này.

[Tôi vừa chạy đến diễn đàn của trường họ xem thử, cũng có rất nhiều người đang thảo luận về video này nhưng toàn oe oe oe đoán người bạn kia là ai, tôi xem mà ngơ luôn.]

[Sau khi đọc rất nhiều bình luận, tôi gần như có thể chắc chắn một điều là hoàn cảnh gia đình của Thủ khoa có vấn đề, bọn họ tựa như cũng ngầm thừa nhận về chuyện cậu ấy không nhắc gì đến bố mẹ, tôi thấy có bình luận nói gì mà bị bế nhầm hồi nhỏ ấy nhưng bị xóa luôn rồi. Những người khác cũng sẽ chủ động ngăn chặn thảo luận về vấn đề này, có cảm giác như họ đang cố gắng bảo vệ Thủ khoa hay sao ý?]

[Không biết phải nói sao, nhưng tôi cảm thấy mọi người ở trường thật sự rất sùng bái cậu ấy, hơn nữa còn đều tự phát bảo vệ cậu ấy. Vậy nên, ít nhất có thể thấy được phẩm chất làm người của Thủ khoa chắc chắn không có vấn đề gì cả. Còn về phía gia đình, nếu chuyện bị bế nhầm hồi nhỏ kia là thật thì, chà, đó đâu phải là chuyện bản thân cậu ấy có thể quyết định được.]

[Đù, tôi tìm thấy thông tin còn sót lại! Mặc dù hầu hết đã bị xóa rồi nhưng vẫn tìm được một ít, Thủ khoa trước kia là con nhà giàu.]

[Từ khóa cho câu trả lời, trường cấp ba tư thục + công ty tài chính]

[Trước kia? Cho nên vốn là con nhà bình thường nhưng được bế nhầm vào nhà có tiền, sau này bại lộ thì bị đuổi đi hả? Hèn gì nhìn phong thái ngời ngời thế kia, lại còn thảnh thơi nghiên cứu robot, hóa ra là vô cớ được hưởng thụ cuộc sống không thuộc về mình.]

[Ác ý trong bình luận của bạn sắp tràn ra ngoài màn hình rồi kia, ghen ăn tức ở đến mức như vậy à...]

[Tôi là học sinh của trường THPT Số 2, lấy hết can đảm để nói một câu hy vọng mọi người đừng đào bới chuyện gia đình của anh Bùi nữa, bản thân anh ấy đã vô cùng ưu tú rồi, việc đào bới những chuyện của thế hệ trước rồi suy đoán lung tung như vậy rất khiến người ta tổn thương, hơn nữa đây còn là chuyện cá nhân.]

Là những người đầu tiên bàn tán xôn xao về vụ tráo con nhà giàu sau khi Bùi Thanh Nguyên chuyển đến, học sinh trường THPT Số 2 hiểu rõ phản ứng của mọi người đối với chuyện lạ kỳ thu hút sự chú ý này nhất.

Khi đặt mình vào trong đó sẽ bị bầu không khí tập thể lây nhiễm, không thấy mình có lỗi gì cả, chỉ đơn giản là đang hóng hớt thôi. Nhưng sau khi quen biết với người trong cuộc, rồi tận mắt thấy một nhóm người khác làm những việc tương tự như vậy, mới có thể thấu hiểu sâu sắc cái cảm giác nghẹt thở bủa vây ấy.

[Học sinh của trường THPT Số 2 +1, lớp trưởng có nhiều ưu điểm như vậy, tại sao cứ phải soi mói chuyện của gia đình của cậu ấy?]

May thay đây là phỏng vấn về Thủ khoa Đại học, tình cảm yêu mến của mọi người đối với học sinh ưu tú được công nhận cả về thành tích lẫn phẩm chất cuối cùng cũng vượt qua bản năng tò mò.



Hơn nữa, những lời bàn tán mang tính ác ý này không tốt cho gia đình họ Bùi và bản thân Bùi Thanh Nguyên, thậm chí là cả nền tảng. Một vài bình luận thái quá tiết lộ thông tin cá nhân đã nhanh chóng được xử lý để tránh tiếp tục phát triển. Ch𝘶yê𝓃‎ 𝙩ra𝓃g‎ đọc‎ 𝙩r𝘶yệ𝓃‎ ﹛‎ 𝐓rùm𝐓r‎ 𝘶yệ𝓃.v𝓃‎ ﹜

Hướng gió thảo luận dần quay về Bùi Thanh Nguyên.

[Thủ Khoa tự thi, cũng chẳng phải nhờ bố mẹ thi hộ, soi mói chuyện nhà người ta làm gì? Rảnh quá à? Cứ phải moi dằm trong chuyện tốt đẹp mới khiến mấy người thấy mình đặc biệt hay gì?]

[Không quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn, chỉ muốn viết huyết thư xin Thủ khoa mở bán robot. Tôi! Muốn! Mua! Có một robot nhỏ của riêng mình, nghĩ thôi đã thấy xao xuyến rồi!]

[Hai người viết huyết thư! Tiện thể nói cho tôi biết robot trong video rốt cuộc tên gì được không a a a tò mò chết mất thôi!]

[Người của THPT Số 2 đến rồi, có thể tiết lộ chút xíu bạn của Thủ khoa là ai không? Không cần tiết lộ thông tin cá nhân của người ta đâu, chỉ cần miêu tả chút thôi, như là dáng dấp ra sao rồi ngày thường tương tác với Thủ khoa như nào thôi /Khát vọng]

[Chuẩn bị phát đường hả, tuyệt, xin một slot với, tôi muốn biết có phải size gap không!!!]

Học sinh trường THPT Số 2 bình luận lúc đầu kia nhận được quá trời phản hồi, mãi lâu sau mới trồi lên lần nữa.

[Đừng trả lời bình luận của tôi nữa, tôi cũng không biết đâu. Tôi học khác khối với anh Bùi nên không dám bắt chuyện với anh ấy, còn chưa được tính là quen biết nữa... Thật ra trên trường tôi toàn thấy anh ấy đi một mình thôi, bọn tôi cũng tò mò người bạn kia là ai lắm.]

[Chán vậy, không phải bạn cùng lớp à? Nhưng nếu là học sinh cấp ba thì gần như ngày nào chẳng ở trường, không lẽ là yêu qua mạng?? Người vừa nãy gọi Thủ khoa là lớp trưởng đâu rồi? Các cậu học cùng lớp với nhau hả?]

[Đây đây, dù sao cũng không phải lớp tôi, mặc dù lớp trưởng rất thân thiện với mọi người nhưng không có ai trong lớp tôi đạt hai điều kiện dạy và giúp đỡ lớp trưởng rất nhiều kia cả, bởi vì bọn tôi toàn ngược lại thôi... Mà chắc không phải yêu qua mạng đâu, tuy trường tôi không cấm dùng điện thoại nhưng tôi không thấy lớp trưởng lấy ra dùng bao giờ.]

[Hay thật, ngày càng mù tịt.]

[A a a tôi tìm thấy một người có vẻ thân với Thủ khoa hơn rồi! Bạn trong đội bóng rổ!]

Phó Thành Trạch đang lướt mạng thì bất ngờ bị bình luận bao vây.

Vào ngày Cá tháng Tư năm nay, Phó Thành Trạch nhận được một video do Bùi Thanh Nguyên gửi tới, bên trong là robot Viên Kẹo biết nói, biết phát nhạc, còn biết lắc lư theo tiếng nhạc du dương nữa. Lúc đó cậu ta cứ tưởng là trò đùa ngày Cá tháng Tư, giờ xem tin tức mới biết, không ngờ con robot kia do Bùi Thanh Nguyên tự tay làm ra thật.

Cho nên lúc thấy cư dân mạng tò mò Viên Kẹo sẽ nhảy như thế nào, Phó Thành Trạch mới tốt bụng trả lời một câu là "trông ngu lắm", ai ngờ lại bị đám cư dân mạng mắt như đèn pha phát hiện.

Trên trang cá nhân của cậu ta có đăng khá nhiều ảnh tự chụp và bài viết liên quan đến bóng rổ, còn có cả bức ảnh cậu ta khoác vai Bùi Thanh Nguyên ép hắn chụp cùng lúc cả đội giành chiến thắng trong giải đấu trước đó nữa.

Rất nhiều người hào hứng xông vào bình luận dưới bức ảnh chụp chung này.

[Cậu là bạn của Thủ khoa hả! Cũng đẹp trai ghê!]

[Là con trai! Ở cùng đội bóng rổ + biết robot nhảy trông rất ngu, nhất định là cậu rồi!! Hai cậu thành niên hết rồi! Vậy tôi bắt đầu ship đây!!]

[Nhưng mà cậu trai này nhìn không giống sẽ thích thú nhồi bông... Tôi cảm thấy bạn của Thủ khoa là một người cực kỳ đáng yêu.]

[Không được định kiến.]

[Tôi đoán sai chiều cao rồi, hóa ra bạn lại cao hơn!]

Phó Thành Trạch trả lời bình luận về chiều cao trước.

Tuy cậu ta rất không hài lòng việc Bùi Thanh Nguyên bắt đầu cao hơn mình, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.

[Ảnh này chụp lúc trước, giờ anh Bùi cao hơn tôi rồi, cao hơn tôi 1cm.]

Cư dân mạng còn chưa kịp phấn khích vì cậu ta đã phản hồi thì Phó Thành Trạch lại phản hồi bình luận khác tiếp.

[Không phải tôi đâu, tôi cũng không biết tên của con robot này, chẳng qua từng thấy trong video anh Bùi gửi cho thôi.]

Cậu ta cũng tò mò y chang đám cư dân mạng, thậm chí còn cố ý hỏi Bùi Thanh Nguyên, nhưng cuối cùng lại nhận được đáp án giống với Lý Nhã Di.

[... Nụ cười chợt cứng lại.]

[Ý, nhưng cậu gọi cậu ấy là anh Bùi nên chắc hẳn thân nhau lắm phải không! Anh đẹp trai có biết người bạn kia là ai không? Xin cậu đó, chuyện này rất quan trọng với bọn tui QAQ]

Phó Thành Trạch ngẫm nghĩ, đúng là cậu ta khá thân với Bùi Thanh Nguyên, cậu ta đã tham gia vào buổi chúc mừng sinh nhật tuổi 18 của Bùi Thanh Nguyên, thường xuyên đến tiệm bánh Bùi Thanh Nguyên làm thêm để ăn ké sản phẩm mới, vào ngày nghỉ cũng trò chuyện đi chơi cùng nhau.

Nhưng cậu ta chưa từng phát hiện có một người như thế tồn tại.

Người duy nhất thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bên cạnh Bùi Thanh Nguyên mà cậu ta và các bạn trong đội bóng từng gặp là Quý Đồng.

Nhưng Quý Đồng chỉ là một đứa bé ba tuổi ngây thơ thôi.

Nghĩ sao cũng thấy không phù hợp với miêu tả về cuộc gặp gỡ may mắn.

[Tôi không biết, cũng không có manh mối gì cả.]

Cư dân mạng đau khổ giãy giụa.

[Anh đẹp trai thử nghĩ lại xem? Bọn tôi cảm thấy đó nhất định là một em trai hoặc em gái cực kỳ đáng yêu! Đặc trưng rất rõ ràng!]

Phó Thành Trạch cũng rất tò mò với người bạn bí ẩn này nên cũng thử suy nghĩ.

[Bạn nhỏ mà anh Bùi nhận làm gia sư đáng yêu lắm.]

[!! Có hy vọng, mấy tuổi vậy? Cấp hai à? Hay lớp 10 11?]

[Ba tuổi.]

[... Hu hu hu, thế thôi, tiếp theo.]

[Còn nữa thì tôi không biết.]

Trả lời xong toàn bộ, Phó Thành Trạch đang định tắt bỏ thì thấy có bình luận mới lần lượt xuất hiện, bỗng nhíu mày.

[Ầy, hỏi người quen thì đều nói không biết người kia, vậy là Thủ khoa đang nói xạo hả... cứu mạng.]

[Có sao nói vậy, câu trả lời của cậu ta mơ hồ quá còn gì, hỏi người bạn kia đóng vai trò gì cũng không nói rõ, giấu giấu giếm giếm.]

[Dựa theo phong cách trả lời trong video phỏng vấn, những câu hỏi nhắc đến bố mẹ cậu ta cũng toàn gián tiếp tránh né, cho nên câu trả lời về người bạn kia một là nói xạo, hai là không tiện nói thật.]

[Thân thiết như thế thì có gì mà không tiện nói thật, xem ra là bịa rồi.]

Cho dù không có manh mối nhưng Phó Thành Trạch tin Bùi Thanh Nguyên sẽ không nói dối mấy chuyện như vậy.

[Tôi chỉ nói là không biết chứ không hề nói là không có người này, bớt tung tin đồn nhảm đi.]

Đùng đùng đáp trả xong còn chưa hết bực, cậu ta nhìn chằm chằm vào mấy cái bình luận tiêu cực kia, đang định nói thêm gì nữa thì cả người sững ra giây lát.

Theo quán tính tư duy nào đó, những người mà Phó Thành Trạch cân nhắc từ đầu đều là người cùng tuổi gần gũi với Bùi Thanh Nguyên, thế thì mới phù hợp với định nghĩa bạn theo tiêu chuẩn thông thường của bọn cậu ta.

Cậu ta đã bỏ qua mất một "người".

[Lúc trước tôi chưa nhớ ra, bên cạnh anh Bùi quả thật có một bạn nhỏ rất đáng yêu, ngày nào cũng ở cùng cậu ấy.]

[Nhưng nó không thể coi là một "người" được.]

Trước hàng loạt dấu chấm hỏi của cư dân mạng, lúc gõ xong bình luận dài cuối cùng kia, Phó Thành Trạch bỗng cảm thấy buồn buồn.

[Nó rất đáng yêu, cũng rất thông minh, trên người nó thường hay phát sáng và xuất hiện những bông hoa nhí, biết chào hỏi nói chuyện với bọn tôi, biết kể chuyện cười lạnh, biết khen ngợi người khác, có đôi khi nó còn nghiêm túc giảng giải đạo lý nữa, nó có một con vịt bông màu vàng chuyên làm chỗ ngồi, ừm, nó cũng có thể được coi là một người bạn... nhưng thật ra nó chỉ là một chiếc đồng hồ thông minh anh Bùi đeo trên cổ tay hàng ngày thôi.]



Câu nói này tựa như một viên đá tưởng chừng bình thường rơi xuống nước, đại dương tức thì biến đổi, dấy lên những con sóng bất ngờ.

Sức nóng của video phỏng vấn bắt đầu tăng trưởng điên cuồng kể từ lúc này.

Nhưng những thanh âm mãnh liệt ấy với Bùi Thanh Nguyên mà nói lại hết sức xa xôi.

Hắn không có thời gian để quan tâm đến đủ loại bàn tán trên mạng, vì giờ phút này hắn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm.

Nhiệm vụ chính thứ ba cuối cùng cũng hoàn thành, đã có thể nhận thưởng.

Một phần thưởng đã được chờ đợi từ rất lâu.

Trên đường dẫn bạn nhỏ đến tiệm bánh Tinh Nguyệt, Bùi Thanh Nguyên nghe Quý Đồng tường thuật lại: "Giờ trong khu bình luận không còn ha ha ha nữa mà chỉ toàn hu hu hu thôi, Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn nghe em đọc bình luận không?"

"... Không muốn."

Hôm trước, sau khi video tập đầu được đăng lên, Quý Đồng đã hào hứng đọc cho hắn rất nhiều bình luận khen ngợi của cư dân mạng dành cho Thủ khoa, làm Bùi Thanh Nguyên không chống đỡ nổi.

Tối qua, sau khi đăng nốt tập còn lại, sóng gió về thân thế qua đi, một nửa cư dân mạng lùng sục tìm bạn của Thủ khoa, nửa còn lại thì hô hào mong con robot kỳ quái kia được sản xuất hàng loạt, khiến tổng lượt đọc dễ dàng đạt được mục tiêu một trăm triệu. Nhiệm vụ đã chính thức hoàn thành, Bùi Thanh Nguyên không còn quan tâm đến tin tức này nữa.

Quý Đồng thất vọng ồ một tiếng, lập tức nói nhanh như chớp: "Thủ khoa thảm quá hu hu hu tôi khóc lạc cả giọng."

Bùi Thanh Nguyên:...

Hắn không làm sao giận nổi, chỉ có thể đưa tay xoa rối tóc bạn nhỏ.

Đầu tóc Quý Đồng không khác gì tổ chim, cậu nhìn vẻ mặt của ký chủ, cuối cùng đành nhân từ quyết định không đọc nữa.

Cậu im lặng, trong đầu lại xem lại hai video kia lần nữa, sau đó mới hài lòng đi theo ký chủ vào tiệm bánh.

Quý Đồng đã âm thầm để hai video kia vào nơi cốt lõi nhất trong dữ liệu mã nguồn của hệ thống, như cất giấu báu vật.

Ký chủ nói sự xuất hiện của cậu là điều may mắn nhất, lúc Quý Đồng nghe thấy câu nói này thì cực kỳ vui vẻ, tiếc rằng khi ấy cậu đang là một con mèo gốm màu đen trắng, chỉ có thể nằm yên trên ghế sô pha không dám động đậy.

Từ lúc nghe thấy cho đến bây giờ, linh hồn con người được gửi gắm trong dữ liệu vô tận của cậu giống như được bao quanh bởi làn gió xuân ấm áp, lại giống như được ngâm trong một ly cô-ca không bao giờ uống hết, bọt khí sủi tăm.

Quý Đồng cũng không hiểu tại sao mình lại vui vẻ đến thế.

Có lẽ bởi vì đây là sự công nhận cao nhất về giá trị tồn tại của cậu với tư cách là một hệ thống.

Trong tiệm bánh vẫn bận rộn như cũ, Hà Thế Văn lại đang cầm điện thoại ngẩn người, ông vừa thấy bọn họ đến thì ngạc nhiên lắm, lập tức đứng dậy.

Hôm nay Quý Đồng đến là để nói lời chào tạm biệt với Hà Thế Văn.

Quý Đồng vẫy tay với ông: "Chú Hà, chào buổi sáng. Cháu phải theo mẹ ra nước ngoài rồi."

Mắt Hà Thế Văn vốn đang hơi đỏ, nghe cậu nói vậy trông lại càng buồn hơn.

Quý Đồng cũng thấy buồn, nhưng cậu vẫn cười.

Trong sổ hướng dẫn nghiệp vụ có nói rõ, khi hình dáng con người của hệ thống được nâng cấp đáng kể, đồng thời khác biệt hẳn so với hình dáng ban đầu, để tránh xuất hiện bug không khống chế được và cũng vì tính đặc thù về thân phận của hệ thống, nên ngoài ký chủ ra, những người quen biết hình dáng ban đầu sẽ dần quên đi.

Dù sao thì "Người" kia cũng sẽ không bao giờ xuất hiện lại nữa.

Người ta thường sẽ dần quên lãng những vị khách qua đường mà chẳng mấy khi gặp gỡ trong cuộc đời mình, chỉ là quy tắc của thế giới sẽ khiến họ quên những con người do hệ thống sắm vai nhanh hơn mà thôi, vẻn vẹn lưu lại một ấn tượng mơ hồ.

Nhưng Quý Đồng vẫn quyết định chào tạm biệt với từng người mà mình quen biết, trước sự lãng quên không thể tránh khỏi kia, ít nhất bọn họ sẽ biết đứa bé nọ đi đâu.

Tối nay ký chủ sẽ dẫn cậu đến chỗ nhóm Phó Thành Trạch.

Hà Thế Văn ngẩn người hồi lâu, cuối cùng mới thở dài: "Không nỡ thật mà."

Bùi Thanh Nguyên đã thi đỗ Đại học, dù hắn vẫn ở thành phố này nhưng sẽ không còn đi ngang qua tiệm bánh sau giờ tan học mỗi ngày, đứa bé thường ở bên cạnh hắn sẽ đến một đất nước xa xôi hơn, có lẽ cũng chẳng bao giờ gặp lại nữa.

Một khoảng thời gian mà ông rất thích sắp sửa phải kết thúc.

Hà Thế Văn dùng đồ ăn ngọt ngào nhất trên thế giới này để đáp lại lời tạm biệt ấy.

Lúc ra khỏi tiệm bánh, hai tay Bùi Thanh Nguyên xách đầy túi bánh mà Hà Thế Văn đã đưa cho hắn với Quý Đồng, Quý Đồng thì cầm một chiếc bánh kem trông cực kỳ đáng yêu.

Kia là chiếc bánh mà vừa nãy Hà Thế Văn đã chen vào chỗ thợ bánh đang bận rộn để tự làm.

Trên chiếc bánh có một con khủng long màu xanh trắng được làm từ kem.

Bạn nhỏ cầm chiếc bánh kem khủng long cười cong mắt.

"Tạm biệt chú Hà!"

Cậu sẽ quay lại tiệm bánh với dáng vẻ mới.

Quý Đồng thầm bổ sung trong lòng.

"Tạm biệt Đồng Đồng!"

Hà Thế Văn giả vờ như bị ánh nắng chiếu vào làm chói mắt, ông tháo kính xuống khẽ dụi.

"Tiểu Bùi, lên Đại học rồi, khi nào rảnh nhớ dẫn bạn mới quen đến chơi nhé! Chú sẽ khao các cháu bữa ăn thật ngon!"

Trông hai bóng lưng một nhỏ một lớn ngày càng xa dần, ông bỗng nhiên không nhịn được mà cao giọng nói.

Thời gian dường như quay trở lại buổi tối nào đó thật lâu về trước, ông cất tiếng gọi thiếu niên thường xuyên đạp xe ngang qua, chần chờ đứng ngoài cửa kính.

Bùi Thanh Nguyên giữa đám đông quay đầu lại nhìn ông, đáp: "Cháu biết rồi, chú Hà."

Tiếng nói xa xôi vượt qua cả khoảng cách dài.

Bạn bè.

Quý Đồng nghĩ vừa rồi mắt Hà Thế Văn đỏ như vậy có lẽ là vì đang đọc bài báo.

Thủ khoa Đại học của Tỉnh có ngoại hình đủ thu hút ánh nhìn, có tính cách lạnh lùng, thân thế lận đận, có một mái nhà ấm cúng, có tài năng tự chế tạo một con robot thông minh, và có một người bạn vô cùng quan trọng trong lòng.

Đây vốn là bài báo không có gì đặc biệt về một người.

Nhưng hóa ra, người bạn mà mọi người suy đoán kia lại cũng là một robot thông minh.

Trong mắt cư dân mạng hiện giờ, ký chủ là một thanh niên cô độc, bị bỏ rơi nên chỉ có thể làm bạn với Ai. Hắn là một thiên tài, cũng là một người lập dị, thậm chí còn vì một AI mà chế tạo ra một AI khác.

Nhưng theo một nghĩa nào đó thì đó là sự thật.

Chẳng ai biết trong chiếc đồng hồ thông minh kia đã từng chứa đựng linh hồn của một con người, ngay cả Bùi Thanh Nguyên cũng không biết.

Hắn thật sự coi việc gặp được một hệ thống AI là điều may mắn nhất trong đời mình.

Cũng thật sự vì một AI tên là Quý Đồng mà chế tạo ra một AI khác tên là Bé Đẹp.



Ký chủ có hệ thống làm bạn, mà cậu lại có được Bé Đẹp lần nữa.

Quý Đồng ôm chặt hộp bánh kem trước ngực, ký chủ bên cạnh đi thật chậm để phối hợp với tốc độ đi đường của bạn nhỏ.

Sau này ký chủ không cần phải đi chậm như vậy nữa rồi.

"Bọn họ biết Đồng Đồng là đứa bé hạnh phúc nhất trên thế giới này." Quý Đồng cười nói: "Nhưng từ tối nay, em sẽ là một Quý Đồng hoàn toàn mới."

Lần này, ngoại hình người trưởng thành của Quý Đồng sẽ có thông tin cá nhân có thể tra cứu, sẽ có giấy tờ tùy thân hợp pháp để hòa nhập vào cuộc sống bình thường trong xã hội này, bởi vậy sự xuất hiện của cậu tốt nhất là nên có dấu vết để lần theo.

Xét thấy sau này cậu vẫn sẽ như hình với bóng cùng Bùi Thanh Nguyên, cho nên còn thiếu một lần gặp gỡ ban đầu với ký chủ.

Giống như mèo Nấm đã chui qua tường rào rồi chạy đến trước mặt ký chủ.

"Giữa đường nhặt được thiếu niên lang thang thì sao?" Quý Đồng đề nghị: "Chị Âm Âm nói như vậy là gọn nhất, có thể đắp hình tượng mất trí nhớ, quên mất nhiều chuyện trong quá khứ."

“Anh tốt bụng thu nhận giúp đỡ em, dẫn em đến đồn cảnh sát, sau khi tra dấu vân tay thì tìm thấy thông tin danh tính, tiếc rằng em là một đứa trẻ mồ côi, không có gia đình, hồi nhỏ được trại trẻ mồ côi nhận nuôi."

Sắp xếp như vậy thì không cần phải nghĩ cách bổ sung vào chỗ cha mẹ nữa.

“Ừ." Bùi Thanh Nguyên không có ý kiến gì: "Vẫn tên là Quý Đồng sao?"

Sau đó hắn nghe thấy ngay cả chi tiết Quý Đồng cũng nghĩ xong rồi, câu chuyện được bịa ra rất hoàn chỉnh.

“Ừm, có lẽ là vì trong trại trẻ mồ côi có một cây bào đồng rất to."

Bùi Thanh Nguyên nhớ mình đã nói câu này với Quý Đồng từ lâu lắm rồi, song giờ hắn vẫn cảm thấy như vậy: "Hoa bào đồng vào mùa Xuân rất đẹp."

"Vậy anh nhặt được em ở đâu?"

Quý Đồng đang liến thoắng, nghe vậy thì dừng lại: "Để em nghĩ xem."

Cậu nghĩ hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Ở… ven đường?"

Nghe giọng nói vô cớ nhỏ dần, Bùi Thanh Nguyên đoán hệ thống của hắn lại bắt đầu căng thẳng rồi.

Hắn còn nhớ lần đầu tiên Quý Đồng xuất hiện với dáng vẻ người máy đã trốn sau cánh cửa không dám ra ngoài.

Khi đó Bùi Thanh Nguyên không lên tiếng ngay nên người máy nhỏ kia đã tỏ ra cẩn thận từng li từng tí, hơi ló đầu ra rồi thấp thỏm hỏi hắn: "Ký chủ có sợ không?"

Hắn không sợ.

Dù là thể xác máy móc lạnh lẽo, hay là dáng vẻ con người hoàn toàn mới.

“Anh sẽ tìm được em.”

Ngày dài tắt lịm, màn đêm dần buông.

Trong tiết trời oi bức cuối tháng Sáu, cơn gió buổi tối mang theo hơi nóng thổi qua góc áo đang phấp phới.

Xe đạp chạy qua từng góc phố quen thuộc, những cảnh vật đã nhìn thấy vô số lần hiện ra trước mắt.

Lòng bàn tay nắm chặt ghi đông dần rịn ra mồ hôi, đến lúc này, ngay cả Bùi Thanh Nguyên cũng bắt đầu thấy căng thẳng.

Quý Đồng sẽ xuất hiện ở đâu trên con phố này và đang làm gì? Dáng vẻ hiện giờ trông ra sao?

Liệu hắn có thể nhận ra Quý Đồng sau khi trưởng thành không?

Bùi Thanh Nguyên một mình đi qua những con phố vắng lặng vào ban đêm, vô vàn câu hỏi hỗn loạn cứ quẩn quanh trong đầu hắn, ánh mắt hắn lướt qua những khung cảnh rực rỡ bên đường, phân biệt từng khuôn mặt xa lạ, kiếm tìm thiếu niên lang thang đã được định sẵn là hắn sẽ tìm thấy nọ.

Nhưng khi bắt gặp bóng lưng đứng lặng trước cửa kính tiệm bánh, Bùi Thanh Nguyên mới hiểu được thật ra hắn không cần tìm.

Tiệm bánh đã đóng cửa, bên trong không còn ánh sáng tối om om, trong tủ kính được ánh trăng chiếu rọi bày những chiếc bánh kem cầu kỳ đẹp đẽ.

Thiếu niên xa lạ đang chăm chú nhìn chúng, ánh trăng thuận theo tầm mắt leo lên, chiếu sáng gương mặt trắng nõn cùng đôi mắt sáng ngời, nhẹ nhàng phác họa ra dáng người mảnh khảnh.

Có lẽ đang nhớ đến cái bánh kem khủng long ăn hết hồi sáng.

Xe đạp chậm rãi dừng lại, Bùi Thanh Nguyên chợt nghĩ, đây chính là Quý Đồng.

Cậu luôn đứng cách cửa kính trong suốt như vậy, nhìn chăm chú vào thế giới rộng lớn như có thể chạm tay đến đằng sau tấm kính.

Bùi Thanh Nguyên bước về phía bóng lưng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia, thực hiện nhiệm vụ thu nhận giúp đỡ thiếu niên lang thang theo kế hoạch.

Cách ngày càng gần, làn gió đêm thổi rực bên tai, trong câu chuyện vốn đã được định sẵn bắt đầu xuất hiện những tình tiết vượt khỏi tầm kiểm soát.

Trong bóng đêm, ánh trăng sáng rỡ như thể có vô vàn con bướm sắp vỗ cánh bay ra.

Thế giới rõ ràng đang chìm trong yên tĩnh, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng trái tim mình đập rộn.