Vô vàn suy nghĩ hỗn loạn choán đầy tâm trí Bùi Thanh Nguyên, nhìn ánh trăng tựa như thác nước đổ xuống từ bầu trời, chẳng hiểu sao hắn lại nhớ đến những đêm sau giờ tan học, vừa đi vừa suy nghĩ về bài toán khi đi qua con đường này, những con số và công thức phức tạp chiếm cứ một nửa tâm trí hắn, còn Quý Đồng ngồi sau xe đạp, đôi khi sẽ nói liên miên không ngớt, đôi khi lại chỉ im lặng nắm lấy vạt áo của hắn.
Lúc Quý Đồng không nói gì, Bùi Thanh Nguyên thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn sẽ thấy cái đầu nho nhỏ với mái tóc mềm mại đang cúi đầu lặng lẽ ăn đồ ăn vặt, hoặc là thấy cậu đang ngẩn người nhìn cảnh vật lướt qua góc đường.
Ánh trăng đêm nay còn trong vắt hơn khi ấy.
Hắn cũng gặp phải câu hỏi khó tìm được đáp án hơn.
Cơn gió đêm mùa Hạ thổi tung mái tóc ngắn mềm mại tương tự. Chỉ còn cách bóng lưng gầy gò kia một bước, Bùi Thanh Nguyên vẫn đang đắm chìm trong tiếng trống ngực nóng hổi, vẫn chưa chọn được lời nào để bắt đầu câu chuyện.
Hắn dường như đã quên mất cách nói chuyện.
Một giây sau, thiếu niên lang lang có vẻ như đã nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ phía sau nên quay đầu lại, ánh trăng chảy từ mái tóc nhuộm xuống hàng mày rồi tràn qua đôi mắt cười long lanh của cậu. Trên gương mặt thanh tú lạ lẫm ấy vẫn có thể mơ hồ nhìn ra nét hồi nhỏ, nhưng làn da lại trắng hơn lúc nhỏ nhiều.
Bây giờ cậu không phải cố gắng ngẩng đầu nữa, chỉ cần hơi ngước mắt lên là đã có thể thấy rõ dáng dấp của người trước mặt.
Quý Đồng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của ký chủ đã không còn nét ngây ngô như năm ngoái, bỗng nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn khóc à?"
Trông dáng vẻ ngơ ngẩn của ký chủ bây giờ làm cậu không khỏi nhớ đến lần đầu gặp gỡ, thiếu niên mười bảy tuổi bị vô số ánh mắt và lời xì xào bàn tán vây quanh, trong mắt trào dâng bao gợn sóng phức tạp.
Nên đây là câu đầu tiên mà cậu nói với Bùi Thanh Nguyên.
Bùi Thanh Nguyên giờ đã trưởng thành hơn khi ấy vẫn không trả lời câu hỏi này.
Giữa tiếng ve kêu thưa thớt thỉnh thoảng lại vang lên trong buổi đêm yên tĩnh, Bùi Thanh Nguyên cũng nhớ tới ngày đó, hắn khàn giọng hỏi cậu: "Em sao vậy?"
Hóa ra ký chủ vẫn nhớ rõ đoạn đối thoại ban đầu.
Nghĩ vậy, ý cười trong mắt Quý Đồng càng đậm hơn, cậu ngoan ngoãn đáp lời: "Em quên mất đường về nhà rồi."
Một chặng mới bắt đầu.
Cậu vừa dứt lời, trên cổ tay thoáng chốc được hơi ấm bao bọc.
"Chúng ta về nhà thôi."
Những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay có phần nhợt nhạt dẫn cậu về nhà.
Lần đầu tiên Quý Đồng biết được, hóa ra lòng bàn tay của ký chủ lại nóng đến vậy.
Thiếu niên lang thang được nhặt về nghiêm chỉnh ngồi sau xe đạp, ngắm nhìn cảnh vật chầm chậm lướt qua.
Đêm nay ký chủ yên tĩnh khác thường.
Vạt áo mỏng phấp phới trong gió, nhân lúc ký chủ không thấy vẻ mặt lo lắng của mình, Quý Đồng thấp thỏm đặt câu hỏi: "Nhìn em lạ lắm à?"
Tại sao ký chủ vừa nhìn thấy cậu lần đầu tiên đã ngẩn người không nói gì?
Thật ra cậu luôn cảm thấy mình không được ưa nhìn cho lắm, nhưng hiếm được sống lại một lần, nếu như có cơ hội thì cậu vẫn muốn trở thành dáng vẻ từng quen thuộc.
Bùi Thanh Nguyên lập tức đáp lại: "Không lạ."
Tạm dừng một lát rồi hắn lại hỏi: "Sao em lại chọn ngoại hình này?"
Quý Đồng đã có chuẩn bị từ trước với câu hỏi này, thuận miệng nói bậy: "Ngoại hình này được tạo ra dựa trên dữ liệu phổ thông của nam giới loài người mười tám tuổi, có điều cơ sở dữ liệu đã lâu không được cập nhật, hơn nữa vừa mới bị nhiễm virus nên có thể sẽ không chính xác lắm..."
Ký chủ trả lời rất êm tai.
"Dáng vẻ này không phổ thông, rất đặc biệt."
Quý Đồng nghe ra cảm xúc chân thành trong lời nói của ký chủ, trước hết là vui vẻ không còn thấp thỏm nữa, sau lại ghi lời nói của ký chủ vào trong nhật ký.
Không ngờ đánh bậy đánh bạ lại phát hiện ra kiểu ký chủ thích.
Chắc là trông hơi ốm yếu một xíu.
Cũng có thể là chỉ đơn thuần thích da trắng hoặc vóc dáng thấp hơn mình.
Khó mà nói, tóm lại cứ ghi lại hết đã.
Chờ sau khi tuyến tình cảm của ký chủ bắt đầu là sẽ biết hắn thích người như thế nào thôi.
Dù sao ký chủ không ghét ngoại hình này là được.
Theo Bùi Thanh Nguyên về nhà lần nữa, nhìn căn nhà vẫn chất đầy đồ vật đáng yêu, Quý Đồng không nhịn được mà nghĩ, lúc biến thành trẻ con mình ngây thơ thật đấy.
Ngày trước cậu là trẻ con nên làm gì cũng không phải kiêng dè, dù có tỏ ra đáng yêu với ký chủ cũng chẳng thấy có vấn đề gì, giờ lớn lên rồi thì phải bớt bớt đi chút.
Cho nên Quý Đồng không giống như thường lệ, vừa về đến nhà là đuổi theo Hoa Hoa khắp phòng mà đứng chần chờ ở cửa, không biết nên bước vào nhà thế nào.
Cậu trộm nhìn Bùi Thanh Nguyên đang khóa cửa, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ký chủ với ánh mắt gần như ngang tầm, luôn cảm thấy khác hẳn so với lúc trước.
Bầu không khí tràn ngập cảm giác ngại ngùng và xa lạ khó tả.
Hoa Hoa trông thấy người lạ vào nhà lập tức trợn mắt, nhưng sau khi ngửi thấy mùi quen thuộc, nó vội vàng chạy tới nhào vào ngực người đếm.
Quý Đồng kinh ngạc đón được nó.
Bình thường nó toàn nhào vào ký chủ trước vì ký chủ đẹp hơn bạn nhỏ nhiều.
Cậu thấy Hoa Hoa lộ ra biểu cảm mê trai cười ngây ngô, còn dùng cái đầu lông xù dụi vào cằm cậu.
Hay lắm, chủ nào mèo nấy, thích cùng một kiểu.
Quý Đồng gãi cằm con mèo cuồng nhan sắc, nghe thấy giọng nói của ký chủ vang bên tai: "Đo chiều cao nhé?"
... Nụ cười đột nhiên sượng ngắt.
Cậu không hề muốn để lộ chuyện mình chỉ cao có 179cm.
Nhưng nhìn vẻ mặt rất đỗi chân thành của ký chủ, Quý Đồng lặng lẽ thở dài, đi đến bên cạnh thước đo chiều cao hươu cao cổ đứng yên.
Bùi Thanh Nguyên hơi cúi đầu, một tay đỡ trên đỉnh đầu cậu, Quý Đồng ngoan ngoãn gạt bỏ suy nghĩ kiễng chân, bất giác ngừng thở.
Đến khi hắn bỏ tay ra, Quý Đồng cũng quay đầu lại, cậu thấy hắn cầm bút vạch một đường trên thước đo.
Vết vạch cao thấp tụ cùng một chỗ, thước đo vốn chỉ có một người dùng trước kia giờ đã có thêm dấu vết của người khác.
Bùi Thanh Nguyên nhìn chăm chú vào mấy đường vạch này: "Em từng nói có nhiều gia đình loài người đều làm như vậy."
Thành viên trong một gia đình đương nhiên phải lớn hơn một.
Lúc này Quý Đồng mới nhận ra dụng ý của hắn, chẳng hiểu sao cậu lại thấy vui trở lại.
Nhưng nếu vạch đo của cậu cao hơn ký chủ thì vui hơn nhiều.
"Em muốn ăn đêm không?"
"Không..." Ban đầu Quý Đồng định duy trì hình tượng trưởng thành vừa ra lò, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không chống cự được sức hấp dẫn: "Anh đừng làm nhiều quá nhé."
Ký chủ thuần thục đi vào bếp.
Cảm giác xa lạ biến mất.
Quý Đồng vẫn là Quý Đồng, chỉ là lớn lên mà thôi.
Đêm nay, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu đứng trước tủ quần áo hồi lâu để chọn ra bộ sẽ mặc vào ngày mai khi thức dậy.
Vì bây giờ Phó Âm Âm và Phương Hạo đều không nhìn thấy nên cậu quyết định mặc quần áo mà ký chủ đã chọn cho mình.
Còn trong căn phòng ngay bên cạnh, giấc mơ mà Bùi Thanh Nguyên chờ mong đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện trong đêm tâm trạng khó yên này.
Căn phòng trống rỗng, đám mây nấm khổng lồ, một thiếu niên ngồi ngược sáng, và một trợ lý thông minh màu đen trên đầu giường.
Lần này, giấc mơ đã quấn lấy hắn trong thời gian dài bỗng xuất hiện một khuôn mặt rõ ràng.
Thiếu niên ngồi ngược sáng và hắn cùng nghe thấy tiếng mở cửa.
Lưng thiếu niên run rẩy, sau đó cậu vội vàng quay đầu lại, mang theo sự phấn khích và vui sướng giống như đã chờ đợi ngày này từ rất lâu.
Cậu xoay người lại lần đầu tiên.
Bùi Thanh Nguyên trông thấy một gương mặt tái nhợt đang tươi cười.
Là Quý Đồng sau khi lớn lên.
Cửa phòng từ từ mở ra, bên ngoài có rất nhiều người mặc áo blouse trắng, khắp nơi quanh quẩn những tiếng nói chuyện mà Bùi Thanh Nguyên nghe không rõ.
Nhưng cuối cùng hắn cũng biết được, đây là phòng bệnh.
Một căn phòng bệnh vô trùng màu trắng.
Thiếu niên đặt quyển sách trong tay xuống, ôm lấy Bé Đẹp đã có vẻ cũ kỹ, đi lướt qua không nhìn thấy hắn, cẩn thận bước ra thế giới náo nhiệt.
Ngay khi ra khỏi cửa phòng, không khí tươi mát bỗng chốc tràn vào phổi, cậu thoạt nhìn có vẻ muốn ho nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Nhóm bác sĩ y tá đứng vây quanh cười nói chúc mừng cậu, có người cầm sổ cẩn thận ghi chép lại tình trạng của cậu, có người cầm máy ảnh chụp lại cảnh này, và cũng có người cầm một bó hoa to ngát hương thơm song lại do dự không dám tới gần.
Thiếu niên chủ động bước về phía hoa, cậu vươn tay ra như muốn ôm lấy bó hoa tươi kia, nhưng lại không thể kiềm chế được mà ho dữ dội.
Mọi người xung quanh lộ vẻ hoảng hốt, trong những tiếng bước chân hỗn loạn, Bùi Thanh Nguyên thấy cậu vẫn đang cười, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn theo bó hoa ngày càng xa dần.
Ít nhất cậu đã ở cùng những đóa hoa trong thế giới rực rỡ sắc màu.
Sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, Bùi Thanh Nguyên ngẩn người hồi lâu cũng chẳng thể quên được ánh mắt nọ.
Hắn nhìn thấy Quý Đồng sau khi lớn lên, không ngờ thiếu niên cô độc trong giấc mơ lại có gương mặt giống cậu.
Hệ thống trưởng thành có danh tính hợp pháp có thể dễ dàng hòa nhập vào xã hội loài người hơn và có các mối quan hệ độc lập, thế là thiếu niên trong giấc mơ cũng bước ra khỏi phòng và đi về phía đám đông.
Nghe giống như đang phản ánh lại hiện thực.
Nhưng, hết thảy những điều này thật sự là tưởng tượng của hắn với hệ thống sao?
Hắn không biết.
Nhân lúc ký ức còn chưa trôi đi, Bùi Thanh Nguyên lấy giấy ghi lại toàn bộ chi tiết trong giấc mơ đó.
Sau đó hắn thay quần áo đi ra ngoài, bồi hồi trên con đường yên tĩnh vào sáng sớm thật lâu, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới tiệm hoa mà mình chưa từng ghé qua.
Làn gió khẽ lướt qua gò má, hắn chọn hoa một cách vụng về.
Lúc Quý Đồng bước ra khỏi phòng với bộ quần áo mới mang phong cách nhẹ nhàng khoan khoái, cậu bất ngờ trông thấy trên bàn ngoài phòng khách có bày một lọ hoa tươi còn đọng sương sớm.
Nếu không phải có Hoa Hoa đang lăn lộn bên cạnh lọ hoa thì suýt nữa cậu đã nghĩ mình vào nhầm nhà rồi.
Ký chủ đang làm đồ ăn sáng trong bếp, Quý Đồng gõ cửa kính, tò mò hỏi: "Sáng nay ký chủ ra ngoài mua hoa à?"
"Ừm, chào đón cuộc sống mới." Bùi Thanh Nguyên cởi tạp dề xuống: "Bữa sáng xong rồi."
Thật ra hắn cũng không biết tại sao mình lại đi mua hoa nữa.
Nhưng hắn nghĩ rằng, lọ hoa này đẹp hơn bó hoa không thể tới gần trong giấc mơ kia nhiều.
Quý Đồng hiển nhiên rất thích thứ trang trí mới xuất hiện trong nhà, trong thời gian ăn sáng ngắn ngủi, cậu quay đầu nhìn lọ hoa trên bàn trà ít cũng phải hai mươi lần.
Bùi Thanh Nguyên đoán cậu đã khắc sâu dáng vẻ của từng bông hoa vào trong đầu rồi.
Nhưng hắn cảm thấy hệ thống của mình nên được ngắm nhìn nhiều phong cảnh hơn nữa.
Nhiều hơn cả một bó hoa tươi, cũng nhiều hơn cả những chiếc bánh kem trong tủ kính.
Khi hắn nắm lấy cổ tay tái nhợt lành lạnh trong làn gió đêm rạo rực kia, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ này.
Ăn sáng xong, hai người đến đồn cảnh sát để hoàn thành nốt thủ tục, Quý Đồng đã được cấp lại thẻ căn cước, vì thông tin truy xuất từ hệ thống cho thấy cậu đã trưởng thành, hơn nữa còn là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa nên cảnh sát không thể tự ý quyết định nơi cậu sẽ đến được, họ cần tôn trọng mong muốn cá nhân của cậu.
Cho nên sau khi họ đăng ký thông tin của Bùi Thanh Nguyên ở đây, họ đã để Quý Đồng đi theo người tốt bụng này trước.
Ngày Hè chói chang, trong xe buýt bật điều hòa mát lạnh dễ chịu, Quý Đồng ngồi chỗ gần cửa sổ, lúc thì cúi đầu nhìn thẻ căn cước trong tay mình, lúc lại ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Ánh mắt của Bùi Thanh Nguyên luôn bất giác nhìn sang thiếu niên bên cạnh.
Hôm nay Quý Đồng mặc bộ quần áo mà hắn đã chọn cho cậu mấy tháng trước.
Đó là một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời.
Khi hắn cầm bộ quần áo này trên tay trong trung tâm thương mại, hắn đã tưởng tượng ra cảnh nó được mặc trên người, tưởng tượng ra hệ thống trở thành người lớn, tưởng tượng ra tương lai vốn đã rõ ràng và chắc chắn.
Nhưng thật sự đến giờ phút này, thậm chí hắn còn chẳng thể thấy rõ tâm tư hỗn loạn của chính mình.
Bùi Thanh Nguyên im lặng nhìn theo tầm mắt của thiếu niên bên người.
Quý Đồng luôn tràn ngập tò mò với thế giới này, cậu vẫn chăm chú nhìn những đám mây trên trời hay những bông hoa ven đường, chỉ là không còn hào hứng nói ra giống bạn nhỏ ngày xưa.
Ánh nắng ngoài cửa sổ neo lại trong mắt cậu, nhẹ nhàng nhảy múa trên hàng mi đang rung rinh.
Bùi Thanh Nguyên vô thức hỏi: "Mây hôm nay có hình gì?"
"Đám mây bên trái trông giống con voi, giống mấy con voi bay trên trời vào sinh nhật của anh ý."
Hắn hỏi, nên Quý Đồng phấn khởi miêu tả: "Còn đám mây bên phải không có hình gì cả, nó đang tản ra, nhưng em thích nhất là sợi be bé ở góc bên kia, trông nó giống cánh hoa cuộn lại."
Hắn lẳng lặng lắng nghe giọng nói nghiêm túc ấy, sau đó nghe thấy chính mình mở lời một cách vụng về: "Em có muốn đi ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn không?"
"Sao cơ?"
Quý Đồng ngạc nhiên, cuối cùng cũng rời mắt khỏi mấy đám mây trên trời kia, vừa quay đầu lại đã bắt gặp đôi mắt dạt dào cảm xúc của hắn.