Không Được Vãng Sinh

Chương 27



Sau khi xuất viện về, Hứa Bán Hạ cũng rất muốn nghe theo lời của bác sĩ là về nhà nằm nghỉ, nhưng mà nằm trên giường lật qua lật lại hoài cũng không ngủ được. Trong đầu cô đều là những câu hỏi không có đáp án. Đành dứt khoát ngồi dậy gọi điện thoại cho Triệu Lũy, không nghờ Triệu Lũy tắt máy, đành bất đắc dĩ phải gửi cho anh ta tin nhắn nói rằng cô đã về nhà và hỏi anh ta khi nào có thời gian rảnh để gặp mặt. Sau đó cô gọi cho Lão Tô một cuộc điện thoại và hỏi xem đã có kết quả gì chưa. Mùa hè mặt trời lặn rất chậm, từ xa nhìn lại, vào giờ tan làm bên ngoài đã là một biển người, trên đường phố đông nghịt người và xe cộ.

Hứa Bán Hạ dứt khoát lái xe chạy đến nhà của Lão Tô và đứng trước cửa để chờ đợi. Một lát sau, quả nhiên thấy Lão Tô đang chạy một chiếc xe đạp, lao nhanh tới. Hứa Bán Hạ lớn tiếng gọi "Lão Tô", hại Lão Tô xém chút ngã xe. Lão Tô cũng có lúc phóng khoáng, đạp xe đạp đến bên cạnh xe của Hứa Bán Hạ và dừng lại, một chân chống xuống đất, cúi người nói: "Sao cô lại nóng vội như vậy? Cô chỉ cần nói một tiếng, tôi lập tức sẽ gửi phiếu kiểm tra đến nhà của cô. Sao cô còn chưa về nhà nằm nghỉ thật tốt nữa?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Lão Tô, bớt nói nhảm đi, tôi sẽ dẫn anh đi xem công trường của tôi. Nếu không đến đó xem, tôi cũng không thể nằm ngủ yên được. Nhanh lên nào, tranh thủ thời gian, thừa dịp là ban ngày trời vẫn còn sáng."

Lão Tô nghe vậy, lập tức đem xe đạp để vào gara, lên xe của Hứa Bán Hạ. Vừa lên đến anh ta liền nói: "Béo à, cái đồng hồ này đẹp quá, không giống như những chiếc đồng hồ của xe taxi hay LCD khác. Hiện tại cô có mệt không?" Đồng thời lúc đó, ở ghế sau Phiêu Nhiễm đang ngoan ngoãn ngồi đợi vươn đầu lên đằng trước, nhất định phải cùng Lão Tô chào hỏi, đã nhiều ngày không gặp, Phiêu Nhiễm rất nhớ Lão Tô. Lão Tô sờ sờ đầu của nó, cười nói: "Đã lâu không gặp, Phiêu Nhiễm đã lớn như thế này rồi."

Hứa Bán Hạ vừa lái xe, vừa lấy một tay sờ sờ đầu của Phiêu Nhiễm và bị nó liếm một cái. Trước kia, khi Hứa Bán Hạ lái xe, Phiêu Nhiễm cũng rất thành thật mà ngồi một chỗ ở đằng sau, hôm nay lại có thêm một người, nên Phiêu Nhiễm liền vui mừng, một chút lại nhảy lên, một chút lại nhảy xuống, không có yên tĩnh, mà cái đầu kia thì thích tham gia náo nhiệt, luôn ở giữa hai người ở đằng trước.

"Lão Tô, mấy phiếu xét nghiệm mà anh lấy được, nó không có vấn đề gì đúng không?" Vừa rồi ở bệnh viện Lão Tô không có nói rõ, nên Hứa Bán Hạ luôn lo lắng không biết sẽ có vấn đề gì xảy ra hay không.

Lão Tô cười nói: "Sau khi xem qua phiếu kiểm tra xét nghiệm của cô, tôi gần như có thể đoán được là cơ thể của cô rất bình thường, chỉ có máu là lưu thông hơi chậm một chút, chẳng lẽ lúc cô đi công tác ở phương bắc, cô không có được ăn no sao?"

Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, đó có phải là nguyên nhân dẫn đến kinh nguyệt ra quá nhiều hay không? Hôm nay lúc ở khoa phụ sản cô được cho rất nhiều thuốc trở về, về nhà xem gần như tất cả đều là thuốc bổ. Chẳng qua đối với Lão Tô, cô cũng không dám nói cái này, chỉ là nói: "Rất có thể là như vậy, mỗi ngày vào giữa trưa và ban đêm tôi đều là uống rượu, buổi sáng lại dậy không nổi nên bỏ lỡ thời gian ăn uống, không có giống khi còn ở nhà, tối thiểu mỗi buổi sáng đều không bỏ lỡ. Mà thân thể lại không tốt, ăn uống cũng không hợp khẩu vị, uống nhiều thêm mấy chén là chạy đi tìm phòng vệ sinh mà nôn ra, mỗi ngày đều ăn chơi nhậu nhét, nên thật sự cũng chưa ăn vào cái gì."

Lão Tô giật mình nhìn Hứa Bán Hạ, nói: "Cô đây không phải là đang tự chuốc khổ vào mình sao? Phải thật cẩn thận nha, cho dù cơ thể cô có được làm bằng sắt đi nữa, cũng sẽ có một ngày xảy ra vấn đề, khi cô tự giày vò mình như vậy. Đừng quá cậy mạnh, cô là phụ nữ, không nên uống rượu nhiều, cũng sẽ không có ai ép buộc cô."

Hứa Bán Hạ mỉm cười, nói: "Trong số bạn bè của tôi, chỉ có anh Lão Tô, còn coi tôi là một người phụ nữ. Đã ra ngoài làm ăn thì không có khả năng không uống rượu, tôi có một người bạn, lần thứ nhất anh ta đi công tác ở mỏ dầu Hoa Bắc, anh ấy không uống rượu, thế là làm cho tổng giám đốc phân xưởng bên kia rất tức giận, trực tiếp phân phó, không cho phép người bạn kia của tôi bước vào phân xưởng của ông ta một bước. Về sau người bạn kia của tôi sai người mời vị tổng giám đốc đó gặp mặt tạ tội, trực tiếp tại chỗ đó uống trước một chai rượu đế 42 độ, sau đó mới bàn đến chuyện làm ăn. Người ta nể mặt anh mới cùng anh đi uống rượu ăn cơm, anh làm sao có thể không biết thức thời mà không uống? Uống hay không uống, không phải là phải có nguyên tắc hay không. So sánh với bạn của tôi, thì tôi xem như là tốt lắm rồi. Bất quá chờ lúc tôi về già, ước chừng liền có thể không uống, cho dù là nàng dâu về nhà chồng nhiều năm, cũng không thể ép người khác uống nhiều rượu."

Lão Tô đối với cái này cũng không hiểu lắm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Uống rượu sẽ không thoải mái, tại sao cô không nói ra cho mọi người cùng chia sẻ mà phải làm bản thân khó xử như vậy?"

Hứa Bán Hạ mỉm cười, cũng biết nói chuyện này với Lão Tô, anh ta cũng sẽ không hiểu rõ, nên cũng chỉ nói qua loa: "Chuyện này cũng giống như quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu vậy, không có thể nói đạo lý, nhưng lại xảy ra ở khắp nơi. Hiện tại chuyện là như vậy, nếu như không có gì trên bàn rượu, thì không có sức để nói chuyện. Bởi vì vốn cũng không phải là bạn bè, nên không có chủ đề chung gì để nói, phải cần đến rượu để trợ hứng."

Lão Tô thầm nói: "Đều đã uống nhiều rượu thì đầu óc làm gì còn tỉnh táo mà bàn chuyện làm ăn? Đến số còn nhớ không rõ."

Hứa Bán Hạ vẫn mỉm cười liếc nhìn Lão Tô một cái, nghĩ thầm, đứa nhỏ này đầu óc dùng để đọc sách thì tốt, còn về chuyện làm người thì còn chưa đủ linh hoạt. "Việc làm ăn, bản lĩnh đều ở số lượng bên ngoài. Cho dù là đấu thầu, thì cũng có mờ ám. Lão Tô, chừng nào anh có thể thăng chức thành trưởng khoa?" Biết Lão Tô chính trực không hiểu việc tối tăm, Hứa Bán Hạ dứt khoát đổi chủ đề.

Lão Tô vội nói: "Kỳ thật là cũng. Đang trong thời gian rối loạn, chỉ khi nào đến thời gian quy định của nhà nước, mới có thể cân nhắc đến việc tôi sẽ thăng chức hay không. Nếu bệnh viện thật sự muốn thăng chức cho tôi, thì việc gì cũng trở nên dễ dàng thông qua."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Đúng vậy, công phu đều ở bản lĩnh bên ngoài. Ở đâu cũng vậy, anh phải học cách làm người trước khi muốn làm bất cứ việc gì."

Lão Tô cười nói: "Béo à, cô nói những lời này, nếu như trước kia đổi thành người khác nói với tôi, tôi sẽ cảm thấy có chút tiêu cực, thế nhưng hiện tại là cô nói, tôi nghe lại cảm thấy có lý."

Hứa Bán Hạ cùng Lão Tô không tiếp tục nói chuyện, cô không muốn tìm chủ đề, Lão Tô cũng không tìm được đề tài. Bầu không khí trên xe khác với không khí buổi sáng lúc mới xe chạy thoải mái như vậy, chủ đề bỗng nhiên chật hẹp hơn rất nhiều. Cũng may, còn có Phiêu Nhiễm nghịch ngợm, và trước mắt đã đến bến tàu đang xây. Sau khi dừng xe, Hứa Bán Hạ liền nói: "Lão Tô, chỗ này cũng không nhỏ nha?" Sau đó mới đi ra ngoài.

Lão Tô mở cửa đi ra, gần như có một chút cảm giác là nhìn không thấy bờ. Mặt trời chiều ngả về tây, bóng lưng anh ta kéo dài trên nền đá. Lão Tô thở dài trong lòng một tiếng, quay đầu lại liền không thấy Hứa Bán Hạ, vừa tìm liền thấy cô đang chắp tay sau lưng đi dạo vòng qua phía trước một chiếc xe ô tô màu trắng, Lão Tô nhìn ra, chiếc xe kia không bằng chiếc của Hứa Bán Hạ.

Mà Hứa Bán Hạ thì rất ngạc nhiên, đây không phải là chiếc xe đã đưa cho Triệu Lũy sử dụng Santana 2000 sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ Triệu Lũy đang ở bên trong? Anh ta đến đây làm gì? Cô không tự chủ được lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho Triệu Lũy, điện thoại anh ta vẫn đang tắt máy. Kỳ lạ, Hứa Bán Hạ dứt khoát đi vào xem. Lão Tô rất muốn chặn Hứa Bán Hạ lại, không để cô đi lại mệt mỏi như vậy, thế nhưng thấy dáng vẻ của cô như đang suy nghĩ cái gì, cảm thấy cô có thể là đã phát hiện ra vấn đề gì đi, vẫn là để cô tự đi xem một chút mới tốt.

Hứa Bán Hạ mới đi được vài bước, điện thoại của Triệu Lũy liền gọi lại, hóa ra anh ta đã mở máy từ lúc nào: "Tiểu Hứa, là cô sao? Tôi đang ở bến tàu của cô nhìn xem, sau đó chút nữa tôi sẽ rời khỏi, nếu như cô không có chuyện gì, cũng không cần đến đây."

Hứa Bán Hạ lúc này dừng bước, cô thật sự cũng không muốn vào đi, mặc dù đang đi giày bệt, nhưng đế giày lại mỏng và mềm, đi trên loại đường đất đá này thật là đau. Quả nhiên không lâu sau, liền nhìn thấy một thân ảnh đang đi từ xa, không có đi về hướng bên này, Lăng Ba Vi Bộ càng không khả năng. Chỉ có hai mắt của anh ta như điện, ngẫu nhiên tìm kiếm con đường bằng phẳng mà đi. Nếu không, vừa trợt chân chính là đến khoa chấn thương chỉnh hình bệnh viện. Không phải Hứa Bán Hạ chưa bao giờ nghĩ đến việc làm một con đường nhựa dẫn thẳng đến bến tàu, nhưng một là toàn bộ khu xưởng còn chưa có quy hoạch hết tất cả, nên muốn làm cái gì cũng không chưa được; hai là vấn đề tài chính, kinh phí để làm đường bê tông cho xe cộ qua lại mỗi ngày, không thể nghi ngờ là nó cần rải hàng trăm tờ nhân dân tệ. Đối với phương án hiện tại, cách duy nhất là chờ bến tàu hoàn thành, những con đường ít cát đá đơn sơ ở đằng trước có thể đi qua.

Thừa dịp Triệu Lũy đi tới còn cần một ít thời gian, Hứa Bán Hạ đại khái giới thiệu Triệu Lũy với Lão Tô một chút. Đại khái là tên, công việc và chức danh, cùng quan hệ giữa hai người, về phần ý kiến trong lòng của Hứa Bán Hạ với Triệu Lũy, cái này cô liền xem nhẹ không nói. Bởi vì nhìn ra Lão Tô đối với cô có tâm, nếu như Lão Tô không khống chế nổi cảm xúc đối với Triệu Lũy đối đãi khác nhau, người bị Triệu Lũy giễu cợt chính là cô Hứa Bán Hạ. Quả nhiên, sau khi Lão Tô nghe xong trong lòng nghĩ, hóa ra là bạn bè làm an kinh doanh.

Nhưng mà, khi Lão Tô nhìn Triệu Lũy dần dần tới gần, sự khó chịu trong lòng càng ngày càng lớn, người đàn ông này, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều là rất phong độ, so sánh cùng anh ta, ở giữa cao thấp liền hiện rõ. Lão Tô trước kia cho tới bây giờ không có cảm thấy cần ăn mặc chỉnh chu, hôm nay nhìn thấy Triệu Lũy mặc đơn giản như vậy một cái áo màu trắng tay ngắn và một cái quần tây màu xám, nhưng mọi góc cạnh đều được ủi phẳng phiu, ngay cả anh ta trông thấy cũng rất thoải mái, không biết Hứa Bán Hạ trông thấy thì có cảm giác như thế nào? Không khỏi cẩn thận nhìn về phía Hứa Bán Hạ, nhìn thấy khuôn mặt Hứa Bán Hạ mặt mày vui vẻ như thường, đôi mắt đặc biệt sáng. Lão Tô khó chịu thở dài.

Giờ khắc này, Lão Tô cảm giác sâu sắc khoảng cách giữa Hứa Bán Hạ và mình có bao nhiêu chênh lệch, trước kia mỗi ngày đều gặp nhau lúc chạy bộ, hai người đều không có hỏi qua địa vị xã hội của nhau, mà chạy bộ dường như cũng không yêu cầu cái gì địa vị xã hội, cho nên cùng Hứa Bán Hạ ở giữa cũng xem là áo vải tương giao, các chủ đề đều nói về chuyện thiếu sót ở trong nhà. Mà ở trong bệnh viện, anh ta Lão Tô chính là quyền lực, Hứa Bán Hạ mặc dù có chủ ý lớn hơn trời, cuối cùng cũng phải hỏi qua ý kiến của anh ta. Nhưng hôm nay anh ta đến đây, nhìn không ra điểm cuối của mảnh đất thế nhưng là thuộc về Hứa Bán Hạ, nhưng mà mảnh đất này không phải là một mảnh đất hoang vu, ở đằng xa kia có máy móc đang thi công cái gì đó. Tất cả những cái này, hóa ra đều xuất phát từ Hứa Bán Hạ. Lão Tô không tự chủ nhướng mày, vụng trộm mà dò xét nhìn Hứa Bán Hạ một lúc, lần đầu tiên cảm giác, người phụ nữ thấp hơn anh ta nửa cái đầu Hứa Bán Hạ còn cường ngạnh và cao hơn so với anh ta. Cảm giác rất xa lạ, nhưng tuyệt đối không phải là cảm giác vui sướng.

Lúc này trong mắt Hứa Bán Hạ chỉ có Triệu Lũy, mỉm cười nhìn Triệu Lũy đi tới gần, cô bước lên mấy bước, cười nói: "Tôi tình cờ đưa bác sĩ Tô, Tiểu Trần cũng có gặp qua anh ta rồi nên đưa anh ta đến xem công trường của tôi, không nghĩ đến Triệu tổng cũng ở đây, thật tốt quá, sau khi tôi xuống máy bay vẫn luôn tìm anh."

Lão Tô đứng bên cạnh nghi ngờ nhìn cô, tại sao Hứa Bán Hạ nói chuyện với Triệu Lũy lại không có chút ngọt ngào giống như cô y tá nhỏ trong bệnh viện của anh ta? Thậm chí còn kém chân thành hơn thường ngày khi cô nói chuyện với anh Lão Tô, dường như là cô đang trang bị đến tận răng, ngay cả mỗi lời cô ấy nói ra, từng chữ đều như đeo một chiếc mặt nạ. Lão Tô đã gặp qua Hứa Bán Hạ cùng Đồng Kiêu Kỵ và những người bạn khác khi họ ở cùng thân thiết với nhau, giống như khi anh ta ở bên cô ấy, khi đó buồn vui giận hờn gì đều hiện rõ trên khuôn mặt của Hứa Bán Hạ, mặc dù vẫn là khác với những người phụ nữ bình thường, thời điểm cần dứt khoát thì mặt mũi tràn đầy sát khí, có thể nói đùa sớm bỏ chạy là điều tự nhiên, tóm lại là cô ấy nói chuyện với Triệu Lũy không có tự nhiên, sự khác biệt ở đâu, Lão Tô cũng không nói rõ được, nhưng cảm giác chính là Hứa Bán Hạ đối xử với Triệu Lũy cùng đối xử với anh ta có khác biệt rất lớn. Nghĩ như vậy, Lão Tô cảm thấy vui vẻ trở lại, Hứa Bán Hạ không coi anh ta là người ngoài.

Triệu Lũy mỉm cười gật đầu chào hỏi với Lão Tô, một chút khó chịu xẹt qua trong nháy mắt, Lão Tô không phải là người trong vòng tròn của bọ họ. Cũng không biết anh ta là gì với Hứa Bán Hạ, nhất định không đơn giản là bác sĩ chăm sóc của Tiểu Trần như vậy, vì vậy cũng không tiện chào hỏi quá nhiều, trừ phi Hứa Bán Hạ nhất quyết kéo bọn họ lại nói chuyện. "Tiểu Hứa, không tệ nga, các cọc của cây cầu trên bến đã được đóng xuống, việc thi công trên mặt nước sẽ rất nhanh chóng. Cô chuẩn bị xây dựng một bến tàu riêng biệt, hay là chung một gói hỗ trợ?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Bên phía dự án nói chỉ có thể dùng phương tiện phụ trợ, nếu không sẽ không được duyệt. Nhưng tôi cũng có gói hỗ trợ, đặt một máy san lấp ở đây, cũng không có ai nói gì đi, haha. Trước tiên tôi dự định làm một bến tàu, sau đó lại từng bước phát triển cơ sở vật chất hỗ trợ sau. Vì tài chính có hạn, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Triệu tổng, anh nghĩ sao?" Hứa Bán Hạ đoán không ra ý đồ của Triệu Lũy đến đây nhìn cái gì vào lúc này, chắc chắn mục đích sẽ không đơn giản như vậy. Bởi vì thời tiết nóng bức, dưới nách và lưng của anh ta ướt đẫm mồ hôi, nhưng hình tượng tổng thể của anh ta vẫn không bị tổn hại.

Triệu Lũy châm một điếu thuốc, nói: "Đúng vậy, ổn định vẫn tốt hơn. Tiểu Hứa, nhìn cái bố cục này của cô, cô có thể thi triển tay chân thật tốt nha."

Hứa Bán Hạ nói: "Vâng, có lần tôi đi xem một cái nhà máy ở Giang Tô, cái nhà máy kia được xây trên một con sông nội địa nối liền với kênh đào, bọn họ liền xây dựng một cảng tàu theo điều kiện của địa phương, đương nhiên là đơn sơ hơn nhiều so với bến tàu của tôi, nhưng nghe nói một nửa hàng hóa của bọn họ gần như là được vận chuyển bằng đường thuỷ, giá tiền thấp hơn nhiều so với đi đường bộ và đường sắt. Nếu như chỗ này của tôi phát triển, thì tôi cũng chuẩn bị đi theo con đường đó, tự cung cấp bến tàu sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí vận chuyển ngắn. Vì vậy, mục tiêu phát triển vẫn là một việc nặng nề và cồng kềnh, chỉ có chuyện này mới có thể phát huy hết ưu thế bến tàu của tôi." Lão Tô nghe không hiểu, nên chỉ có ở bên cạnh yên lặng.

Triệu Lũy hít một hơi, đang định nói chuyện thì điện thoại di động của anh ta vang lên. Triệu Lũy nhìn dãy số một chút rồi cất bước trả lời. Gió biển phần phật, Hứa Bán Hạ đương nhiên không nghe được đối phương đang nói cái gì, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng Triệu Lũy đang nói cái gì. Để tránh hiềm nghi, cô đi gọi Phiêu Nhiễm đang chơi cùng các anh em của nó về xe. Vốn nghĩ muốn tránh đi một chút, không nghĩ tới giọng nói của Triệu Lũy bỗng nhiên cao lên khi mới vừa nói vài câu, thái độ rất cứng nhắc, khiến Hứa Bán Hạ có thể nghe rõ ràng lời nói phía sau.

"Cái gì? Máy tính xách tay bán với giá gốc? Hai năm sau bọn họ mới biết được? Tiểu Tần, cậu đừng vội trả lời cho bọn họ, nói với bọn họ là không tìm được tôi và kêu bọn họ tự đi nói với tôi. Cậu nói chuyện với tôi, cậu khó xử, tôi càng khó xử hơn."

"Đúng vậy, tôi không có yêu cầu nào khác, cứ để bọn họ viết lý do nghỉ việc gửi cho tôi, phần còn lại tôi sẽ giải quyết theo quy định của pháp luật lao động, đem tiền đền bù kết toán."

"Cái gì, nói đùa, muốn tranh đấu kiện cáo với tôi, cứ để bọn họ kiện, cậu nói với bọn họ, việc kinh doanh của công ty luôn luôn được hoạch định theo kế hoạch của tất cả mọi người, các sự kiện lớn luôn được hội đồng quản trị phê duyệt, người đại diện pháp lý cũng không phải tôi, bọn họ muốn kiện thì kiện đi. Riêng tôi? Được thôi, cứ để bọn họ thu thập chứng cứ, số điện thoại di động này của tôi sẽ không thay đổi, tôi chờ bọn họ gửi đơn kiện cho tôi."

"Được rồi, vậy cậu đi nói bọn họ, nếu như không trả đủ tiền đền bù và đáp ứng các điều kiện của tôi, tôi vẫn đang chờ gặp bọn họ trước tòa."

Hứa Bán Hạ nghe xong, liền biết không giống với suy đoán của mình, vì hội đồng quản trị đã muốn sa thải Triệu Lũy, đương nhiên phải vận dụng một chút thủ đoạn ép buộc. Đáng thương cho Triệu Lũy, có lẽ bởi vì quá tức giận nên anh ta trở tay cúp điện thoại.

Đem Phiêu Nhiễm vào xe, sau đó cũng nhẹ giọng gọi Lão Tô lên xe, sau khi nghe điện thoại xong, Triệu Lũy cau mày và hút một điếu thuốc nói: "Triệu tổng, anh còn chưa có ăn cơm đúng không, bĩnh tĩnh đi, chúng ta vào trong thành phố vừa ăn vừa nói chuyện."

Triệu Lũy ném tàn thuốc còn sót lại xuống đất, duỗi chân đạp vài cái, dường như tàn thuốc chính là hội đồng quản trị phái tới kia mấy người "Bọn họ". Xong xuôi, mới đi qua tàn thuốc đã bị dẫm đến thịt nát xương tan, ngẩng đầu nói: "Như vậy đi, tôi có hẹn bạn gái của tôi đi ăn tối, tôi đi gọi điện thoại cho cô ấy, để cô ấy trực tiếp đến đó, các cậu đi theo tôi đi."

Nói xong, bỏ đi trước một bước. Hứa Bán Hạ ở phía sau đi theo, trong lòng suy nghĩ, dường như từ lúc gặp mặt đến bây giờ, nhưng Triệu Lũy còn chưa nói với cô "cảm ơn" vì chuyện cô đã cho anh ta mượn xe đâu. Mặc dù, cô luôn cảm thấy đem xe đưa cho anh ta mượn cũng không cần anh ta nói một tiếng "Cảm ơn", nhưng đối với Triệu Lũy mà nói, anh ta sẽ không đi trên đường nếu anh ta không nói đi. Chẳng qua có lẽ là lúc anh ta đang muốn nói liền bị cuộc điện thoại thoại nãy chọc tức.

Hứa Bán Hạ vừa lên xe, liền nói với Lão Tô: "Lão Tô, lát nữa xuống xe chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tôi mời anh."

Lão Tô vội vàng nói: "Tôi cũng không biết các người nói cái gì, ngồi ở bên cạnh cũng không có hứng thú, không bằng tôi về nhà tự mình ăn đi?"

Hứa Bán Hạ ngược lại không có tỏ ra khách khí mà giữ anh ta lại, chỉ tiễn Lão Tô về nhà.

Lão Tô còn muốn nói gì đó, thế nhưng mở miệng, cuối cùng cũng không nói, anh ta chỉ cảm thấy vòng tròn của mình cùng Hứa Bán Hạ và Triệu Lũy không hợp nhau, ngồi cùng một chỗ cũng không có ý nghĩa, cũng không phải thuần túy là bởi vì không có lời gì để nói, mà đây là một cảm giác rất toàn diện. Hơn nữa, Hứa Bán Hạ dường như biến thành một người xa lạ trong cái vòng tròn đó, không giống như một người phụ nữ hoạt bát mà anh ta đã từng biết đến trước đây.