Không Được Vãng Sinh

Chương 28



Tiễn Lão Tô về nhà, sau đó lại đưa Phiêu Nhiễm về nhà, xe đi được nửa đường thì không ngờ lại nhận được cuộc điện thoại của Tần Phương Bình, Hứa Bán Hạ nói: "Tần tổng, tôi mới về nhà hôm nay, đã kêu Cao Tân Di mang một cái cà vạt Valentino chính hãng cho anh, không biết anh đã nhận được chưa?" Kỳ thật Hứa Bán Hạ dùng chân cũng có thể đoán được, Cao Tân Di nhất định là chưa đưa đến, nhưng không phải vẫn nói chuyện lịch sự sao? Cho dù đối phương có việc gì, cô ở chỗ này cũng phải lịch sự trước, bọn họ cũng không có tốt như vậy. Chỉ là mới mua tổng cộng bốn cái cà vạt, đã thêm Tần Phương Bình, chỉ có trừ đi Triệu Lũy.

Tần Phương Bình đương nhiên là lịch sự nói cảm ơn, sau đó liền nói: "Hứa tổng, tối nay tôi muốn mời cô ăn cơm, cô có rãnh nể mặt tôi hay không?"

Hứa Bán Hạ vốn là đã dặn Cao Tân Di, nói Đồng Kiêu Kỵ cứ việc đi liên lạc làm thân với Tần Phương Bình, mà cô về trước tránh một thời gian, nhìn ánh đèn trên đường, lại thêm cô vừa mới nghe giọng điệu tức giận của Triệu Luỹ khi nói chuyện điện thoại với Tần Phương Bình, dường như quan hệ có chút tế nhị, cho nên lúc này Tần Phương Bình mời ăn cơm, cô đương nhiên không thể để cho anh ta tham gia vào bữa cơm hôm nay của cô, chỉ có thể cười nói: "Tần tổng đang nói gì vậy, anh đã cho tôi mặt mũi như vậy, tôi còn phải nói gì nữa đây, chỉ là hôm nay tôi mới vừa hẹn một người bạn ăn cơm, hiện tại đang đi trên đường đến nhà hàng, không bằng trễ một chút tôi mời anh ăn cơm sau vậy?"

Tần Phương Bình vừa nghe cười nói: "Tôi cũng biết muộn như vậy mới nói cho cô cũng khiến cô khó sử, không sao cả, vậy chúng ta hẹn vào trưa mai."

Hứa Bán Hạ giật mình, Tại sao lại ép đến gắt gao như vậy? Từ sau khi khi biết anh ta, dĩ vãng đều là Đồng Kiêu Kỵ mời, bình thường Hứa Bán Hạ không tham gia nhiều, không có việc gì Tần Phương Bình cũng không có gọi điện thoại cho cô, hôm nay có chuyện gì với anh ta vậy trời? Hứa Bán Hạ nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai người Tần và Triệu. Cho nên cô rất lịch sự cười nói: "Tần tổng, tôi thật sự là rất xin lỗi anh, sáng sớm ngày mai tôi lại phải đi ra ngoài, có lẽ phải vài ngày mới trở về. Không bằng chờ tôi ăn cơm nước xong, lập tức tìm anh có được hay không? Tôi hứa sẽ cố gắng không uống say."

Hứa Bán Hạ ăn nói lịch sự đến như vậy, dáng vẻ hạ thấp như vậy, khiến Tần Phương Bình muốn nghĩ cái gì cũng khó khăn, mỉm cười nói: "Cũng không có việc gì lớn, phía trên thúc giục gấp, cho nên tôi cũng chỉ có thể làm phiền cô, vậy thì chờ cô đi công tác về. Buổi tối tôi cũng không quấy rầy cô quá lâu, uống rượu vào, chỗ nào nói chuyện được thì chúng ta lập tức nói ngắn gọn, bây giờ nói qua điện thoại một chút đi. Hứa tổng, cô có biết chuyện Triệu tổng rời công ty không?"

Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, quả nhiên là đến nói chuyện này, lập tức cảnh giác, nhưng trong miệng lại cười hì hì nói: "Tôi biết rồi, chuyện này đã trở thành tin tức lớn trong ngành. A Kỵ cũng đã nói với tôi về chuyện này, thật đáng tiếc. Có chuyện gì sao?"

Tần Phương Bình cười nói: "Đúng vậy, tôi làm việc cùng Triệu tổng lâu như vậy, không có tình cảm cũng có tình thân, hơn nữa tôi là người Triệu tổng một tay kéo vào công ty. Lúc đầu tôi muốn cùng Triệu tổng từ chức, nhưng cô cũng biết, tôi vừa cùng bạn gái chuẩn bị kết hôn, nếu tôi từ chức, hôn sự nhất định sẽ bị huỷ, cho nên rất khó xử với Triệu tổng. Nhưng mà tôi muốn tiếp tục ở lại công ty, phía trên muốn tôi làm cái gì, thì tôi phải làm cái đó, cô cũng không biết tôi có bao nhiêu khó xử đâu, có mấy lời tôi không thể nói ra miệng. Thế nhưng cấp trên muốn tôi làm như vậy, tôi cũng không có cách khác? Bây giờ tôi là chuột trong ống cống, không phải người hai đầu."

Hứa Bán Hạ không biết tại sao Tần Phương Bình phải than khổ với cô, đành phải thuận theo anh ta nói: "Hoàng thượng và một vị cận thần, cấp trên kêu làm cái gì, ai mà dám không làm theo chứ. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác để làm, nếu không phải trong nhà còn có già trẻ lớn bé thì cần gì dựa vào người khác nuôi mình?"

Tần Phương Bình nghe xong thở dài: "Đúng vậy, nếu mọi người cũng hiểu tôi giống như Hứa tổng vậy thì tốt rồi."

Hứa Bán Hạ lập tức rất thức thời hỏi một câu: "Ai làm cho Tần tổng của chúng khó chịu rồi? Có nhiều việc cũng không có cách nào khác, bọn họ muốn suy bụng ta ra bụng người thì cứ nghĩ, như vậy không phải tốt rồi sao?"

Tần Phương Bình vội nói: "Đúng vậy, cấp trên cũng thật ác độc, biết mấy năm này tôi theo Triệu tổng nhiều nhất nên hiện tại bọn họ muốn làm khó Triệu tổng, luôn đẩy chuyện này cho tôi, tôi cũng không có biện pháp nào khác? Trừ phi tôi không làm nữa. Aizz~, bọn họ nghĩ muốn ép Triệu tổng không còn gì để nói, kêu tôi thu thập thông tin xem Triệu tổng bình thường có nhận hối lộ hay không.."

Hứa Bán Hạ lập tức hiểu được những lời của Tần Phương Bình vừa rồi là có ý gì, anh ta đã đi trước Hứa Bán Hạ một bước, hỏi qua những người khác, mà khắp nơi lại vấp phải trắc trở. Cho nên hiện tại anh ta mới nói chuyện nhẹ nhàng, làm Hứa Bán Hạ muốn chửi cũng không chửi được. Chẳng trách vừa rồi Triệu Lũy nghe điện thoại của Tần Phương Bình, không nói hai câu liền tức giận, Chắc hẳn đã có chuyện truyền vào tai của Triệu Lũy. Cho nên Hứa Bán Hạ nghe được chỗ này liền cười ngắt lời, nói: "Về vấn đề này, các lãnh đạo của anh không phải đã làm khó cho anh rồi sao? Hiện tại gian thương ai lại không biết, nhận hối lộ đút lót đều sẽ nhận hình phạt, ai lại ngốc đến nỗi sẽ đem chuyện mình đút lót nói cho anh nghe? Không phải đụng vào họng súng rồi sao?" Không đợi Tần Phương Bình nói ra, đầu tiên mượn chuyện của người khác để bịt miệng anh ta, cho anh ta thấy thái độ của cô, cô sẽ không ngốc đến mức đem chuyện đút lót nói ra. Không chờ Tần Phương Bình nói xong cô lại từ chối, sắc mặt của mọi người lập tức không tốt. Lúc này Hứa Bán Hạ đã tới nhà hàng mà Triệu Lũy nói, tìm chỗ đậu xe, ra ngoài tìm chỗ đứng tiếp tục nói chuyện.

Điều mà Tần Phương Bình không nghĩ tới chính là cũng không thể moi móc thông tin gì từ Hứa Bán Hạ, sững sờ chốc lát mới nói: "Hứa tổng, vậy là cô từ chối giúp đỡ sao?"

Hứa Bán Hạ rất lịch sự cười nói: "Tần tổng, tôi không phải không muốn giúp anh, mà là Triệu tổng với tôi thực sự không có gì. Chúng tôi đến nay chỉ mới làm một cuộc làm ăn đơn giản, vẫn đang dự kiến thăm dò mà thôi. Nếu có, cũng chỉ là ăn cơm uống rượu, cái này thì không có cái gì to tát rồi. Tần tổng à, anh và A Kỵ là anh em, anh em của A Kỵ cũng chính là anh em của tôi, anh nghe tôi nói thật nha, tôi nghi ngờ anh cứ tiếp tục hỏi cũng sẽ không hỏi được cái gì đâu. Ngoài chuyện đút lót bên ngoài mà anh lo lắng vừa rồi, thì mọi người ai cũng có một chuyện lo lắng khác, bọn họ ai cũng biết Triệu tổng rất giỏi, ai mà biết rằng lúc anh ta bắt đầu lại sự nghiệp, quay người lại lại đến công ty lớn khác làm tổng giám đốc đấy? Tối thiểu trong vòng một năm, anh nói ai ngốc như vậy nguyện ý giúp các anh lấy vật chứng mà đắc tội anh ta đâu? Lại nói thêm, đối với anh mà nói, dù sao các anh ông chủ Dương không phải là người quản sự cuối cùng. Quản sự chân chính cũng không muốn quay lưng làm loại chuyện này, chèn ép đàn em oan ức, làm chuyện bôi xấu danh dự. Cho nên bọn họ mới đem chuyện này cho anh làm, bọn họ muốn cho anh làm tội nhân nga. Tần tổng, là anh em tôi khuyên anh một câu, đừng nghe các lãnh đạo của anh lừa, loại chuyện tốn công mà không có kết quả này, có thể bỏ liền bỏ đi, bằng không đợi những chuyện xấu này của anh lộ ra trong ngành liền muộn. Tôi vẫn còn một câu khuyên chân thành, anh vẫn nên tranh thủ thời gian thừa dịp lúc hỗn loạn mà tiếp quản công việc trước kia của Triệu tổng đi, anh đi theo Triệu tổng nên quen biết nhiều người, thừa dịp trước khi người mới còn chưa lên thay, anh tiếp nhận trước, về sau gạo nấu thành cơm, người khác cũng không thể đoạt đi công việc trong tay anh, tối thiểu lúc đi làm còn phải nhờ vả vào anh trước tiên. Tuyệt đối đừng đem thời gian mang chuyện chỉ trích vào người, làm cho mình khó xử. Là anh em, tôi cũng nói thẳng với anh, nếu là Tần tổng anh cảm thấy không xuôi tai, coi như tôi chưa nói gì, lời này coi như hôm nay tôi đã nói xong, ngày mai sẽ quên thôi, tôi cũng xem như chưa nói qua."

Bên kia Tần Phương Bình nghe Hứa Bán Hạ thao thao bất tuyệt, hoàn toàn sững sờ cả nửa ngày, anh ta không phải người ngu, Hứa Bán Hạ đã nói như vậy, anh ta còn có thể nghe không ra lợi và hại sao? Mặc dù Hứa Bán Hạ cũng không nói đến, nhưng anh ta đã nghe rất nhiều mấy ngày nay, nếu thật sự muốn tiếp tục làm chuyện mà hội đồng quản trị phái anh ta đi làm, chỉ sợ phía sau thật sự có người chửi anh ta là kẻ phản bội. Kỳ thật bị người ta chửi cũng thôi đi, chỉ cần nắm giữ vững vị trí, người ta về sau gặp mặt còn không phải khách khí với anh sao? Đây cũng là chuyện mà anh đã sớm có cân nhắc. Điều quan trọng nhất vẫn là những câu cuối cùng của Hứa Bán Hạ, cô nói rất đúng, sớm tiếp nhận chuyện gian hàng của Triệu Lũy mới là đúng đắn, ai cũng biết đó mới là món béo bở nhất. Anh ta hiện tại thế mà không giành giật chuyện này từng giây, làm chuyện này tạo thành sự thật, lại làm chuyện xấu dây dưa truy sát Triệu Lũy đến mức này, thực sự là không khôn ngoan. Lời này của Hứa Bán Hạ thật đúng là lời từ đáy lòng. Mặc dù anh ta ngoài miệng thật sự thích sĩ diện, không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm quay đầu chuyển hướng, không chút nghĩ ngợi nói: "Hứa tổng, thật sự là anh em, không thể chê bai. Chờ lúc cô trở về, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm thật tốt, xin cô chỉ dạy thêm về chuyện thị trường vật liệu thép."

Hứa Bán Hạ nghe xong, lập tức cười nói: "Người anh em, nói cái gì chỉ dạy với không chỉ dạy, chừng nào anh có việc thì gọi điện thoại cho tôi. Anh và A Kỵ đều giống nhau." Hứa Bán Hạ vừa nói như một câu dài như vậy, cũng có đặt cược ý tứ, bất luận như thế nào, giật dây Tần Phương Bình tiếp nhận công việc nhập hàng của Triệu Lũy, đối với cô mà nói, chỉ có lợi chứ có hại, dù sao so sánh với một tổng giám đốc mới tới, cô còn phải uyển chuyển sai người đi nịnh bợ? Mà lại là người mới đến, chỗ được chỗ không được còn chưa biết đâu, lúc trước vì nịnh bợ Triệu Lũy mà phải phí biết bao nhiêu tâm tư? Ai biết là cùng người mới tới có hợp ý hay không, không bằng nói Tần Phương Bình giữ chặt trên người, nếu như anh ta thành công, mọi người có giao tình lâu năm, nói chuyện gì cũng dễ dàng. Đối với Tần Phương Bình thì đã có hiểu biết, muốn điều khiển anh ta là dễ dàng nhất, chỉ cần xuất ra tiền hoa hồng là được. Đã làm người tốt lại được lợi, nhất cử lưỡng tiện, vốn là chủ ý của Hứa Bán Hạ.

Hứa Bán Hạ ngắt điện thoại, đưa tay kéo tay cầm, xác nhận một chút xe có khóa cửa hay không. Trước khi đi sang chỗ khác, cô mơ hồ cảm giác có người sau lưng, cảnh giác xoay đầu lại, chỉ thấy một chút ánh sáng đỏ lơ lửng trong bóng tối, mượn đèn đường mờ ảo xem, lại là Triệu Lũy. Hứa Bán Hạ giật mình, cũng không biết Triệu Lũy tới lúc nào, không biết anh ta nghe thấy bao nhiêu. Vội vàng đem những lời vừa mới nói nhớ lại một lần, dường như cũng không có lời gì bất lợi đối với Triệu Lũy, nên cũng yên tâm một chút. Nếu không, hiện tại là thời điểm Triệu Lũy tức giận và nhạy cảm nhất, có thể vô tình cô đã đắc tội anh ta.

Chỉ nghe Triệu Lũy ôn hòa, như không có việc gì nói: "Tôi tưởng là cô đi nhầm nhà hàng, lâu như vậy cũng chưa vào, tôi mới ra ngoài xem." Nói xong liền dẫn đường đằng trước, Hứa Bán Hạ đi theo, trong lòng không rõ Triệu Lũy ra đón vì cái gì.

Hai người đi vào một cái ghế lô, lúc này phục phụ đang mở cửa, Triệu Lũy hơi dừng lại một chút, mời Hứa Bán Hạ đi trước, Hứa Bán Hạ nhanh chóng dừng lại, làm sao cũng không chịu bước lên một bước này. Triệu Lũy thấy vậy mỉm cười, đi vào trước, Hứa Bán Hạ lúc này mới theo vào sau. Bước vào, đầu tiên là Hứa Bán Hạ liếc nhìn về phía bạn gái của Triệu Lũy, có thể thấy, cô ấy rất không vui khi bạn trai ra ngoài đón Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ cười lạnh trong lòng.

Đây là một cái bàn dài, Triệu Lũy tự nhiên đi đến ngồi bên cạnh bạn gái của anh ta, cô ấy ngồi gần cửa sổ bên trong, còn anh ngồi ở bên ngoài. Hứa Bán Hạ ngồi đối diện bọn họ.

Triệu Lũy ngồi xuống và nói với người phục vụ: "Lấy trước hai chai bia tới đây." Sau đó đem menu đưa cho bạn gái của anh ta, kêu cô ấy gọi món.

Hứa Bán Hạ nghiêng người, một tay chống lên lưng ghế dựa, nói với hai người đối diện nói: "Triệu tổng, hôm nay tôi không uống bia, anh cứ tùy ý. Đi công tác ở phương bắc một chuyến uống quá nhiều nên bị bệnh mới xuất viện."

Vừa vặn phục vụ cầm hai chai bia đi đến, Triệu Lũy nhận xong liền đưa cho Hứa Bán Hạ một chai, cười nói: "Cô cầm đi, xem ra cô so với tôi còn yếu hơn một chút đấy." Triệu Lũy tự rót rượu, bạn gái anh ta không uống muốn uống bia nên uống sữa chua, vì vậy anh ta trực tiếp nói với Hứa Bán Hạ: "Tiểu Hứa, mấy ngày nay cảm ơn cô. Nhờ cô nên tôi mới còn như hôm nay."

Hứa Bán Hạ lập tức hiểu rõ Triệu Lũy mới vừa rồi đã nghe thấy tất cả những lời cô nói với Tần Phương Bình, nếu không sẽ không cố ý nhấn mạnh hai chữ hôm nay. Liền mỉm cười nói: "Triệu tổng không cần khách khí, gặp ai thì cũng sẽ nói như vậy, không phải chỉ có một mình tôi cho Tần tổng mặt mũi dính đầy tro."

Triệu Lũy đùa giỡn, cụng một cái vào cốc sữa chua của bạn gái, ngữa ly uống hết sạch: "Không giống nhau, cô đã dẫn anh đi ra."

Hứa Bán Hạ thấy Triệu Lũy hiểu rõ tâm ý của cô, rất vui vẻ, hạ lông mày một chút, cười nói: "Tiện tay mà thôi, mà tôi cũng không làm mồi nhử hay hy sinh gì."

Triệu Lũy cười cười, không có nói tiếp. Chẳng qua Hứa Bán Hạ nhìn ra được bạn gái Triệu Lũy tương đối tức giận, làm sao có thể không tức giận, cô và Triệu Lũy nói chuyện, đừng nói bạn gái Triệu Lũy có thể xen vào, đến nghe con nghe không hiểu. Không nghĩ tới cô gái nhỏ sẽ mở miệng hỏi: "Cô Hứa, cô thật sự từ Đại học Waseda* ra sao? Tiếng Anh của cô rất thông thạo nga."

*[Đại học Waseda: Đại học ruộng lúa. Ý nói không có học thức.]

Hứa Bán Hạ cười ha ha một tiếng, dùng tiếng anh nói: "Sinh viên đại học gì chứ."

Triệu Lũy ngạc nhiên nhìn Hứa Bán Hạ, mấy ngày trước anh và bạn gái cãi nhau, nói anh ta nói dối, Hứa Bán Hạ làm sao có thể là nông dân, không ngờ Hứa Bán Hạ thật đúng là doanh nhân từ nông dân đi ra. Kỳ thật, anh ta nên hiểu rõ từ lâu, từ khi còn ở hải đảo. Bất quá anh ta không có hỏi, nhưng cũng không ngăn bạn gái đặt câu hỏi.

Hứa Bán Hạ cười giải thích nói: "Hàng Châu nói rằng Waseda là cái gì, chính là bị ép buộc tức nước vỡ bờ, không tin Triệu tổng có thể đến hỏi Quách tổng, ngày đó bởi vì chúng tôi ngồi cùng một bàn nhưng chỉ có Quách tổng là xuất thân từ đại học, mặc dù vẫn là trường đại học, nhưng lại bị Ngũ Kiến Thiết cùng Cừu Tất Chính bọn họ chế nhạo, sao tôi còn dám nói mình từ trường đại học ra. Sau này đành phải đâm lao thì phải theo lao, mọi người đều biết tôi ra từ đại học Waseda, nếu tôi lại nói mình ra từ đại học nào nữa vậy thì nói dối rồi."

Triệu Lũy nghe vậy cười nói: "Tiểu Hứa, cô quá giảo hoạt, lừa gạt tôi ở Waseda không nói. Khi tôi đến hải đảo, cô còn nói kinh nghiệm quản lý mà cô học được trong giới «kinh doanh» cũng là gạt tôi, có đúng không? Cô còn trêu trò gì để lừa tôi nữa không vậy?"

Hứa Bán Hạ có chút đắc ý, không nghĩ tới Triệu Lũy còn nhớ đến chuyện nhỏ này: "Đương nhiên, đương nhiên, hôm nay vạch trần hết tất cả đi, haha. Chẳng qua còn nhờ Triệu tổng chớ nói ra ngoài, tôi và Triệu tổng thân phận không giống nhau, bị Ngũ Kiến Thiết bọn họ biết, nên sau này cũng không dám gặp bọn họ."

Triệu Lũy nói: "Thân phận chúng ta có cái gì mà khác biệt? Ai nói vậy, cô là ông chủ, tôi là nhân viên, xác thực không giống nhau. Tiểu Hứa, chúng ta đừng nói nhiều lời nữa, cô biết hôm nay tôi đi đến bến cảng của cô xem là có ý gì không?"

Hứa Bán Hạ hơi giật mình, Triệu Lũy trực tiếp nói như vậy, là có chuyện gì? Đây không phải phong cách của anh ta mà cô thường nhìn thấy. Cho nên cười nói: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng rất ngạc nhiên."

Triệu Lũy cười nói: "Chỗ Cừu Tất Chính thiếu tiền của tôi, tôi dùng biện pháp mà cô nói đòi lại một chút, còn lại hơn bảy trăm vạn.. Cô xem, tôi ra đi như vậy cũng không có cách nào tiếp tục đòi. Mấy ngày trước tôi có nói chuyện với anh ta, anh ta đồng ý đem bán lại cho tôi đầu thiết bị mới mà A Quách mua để cải tạo lại thiết bị cũ, chỉ cần anh ta không quên số tiền nợ tôi như vậy là được rồi. Tôi nghĩ mảnh đất đó của cô rất lớn, tạm thời lại không lên hạng mục, tôi đem thiết bị đến chỗ của cô đi, cô cùng tôi hợp tác, đem đầu dây chuyền này sản xuất lắp đặt khởi động về sau lại nói đến chuyện khác."

Hứa Bán Hạ suy nghĩ, không tốt, đó không phải là cái bộ thiết bị khiến Phùng Ngộ tức giận sao? Cái đó làm sao có thể để ở chỗ của cô. Nhưng lại không tiện cùng Triệu Lũy nói, miễn cho bị Triệu Lũy biết Phùng Ngộ căm hận đầu dây chuyền sản xuất này, nếu không cẩn thận truyền đến tai Quách Khải Đông, Quách Khải Đông sẽ hoài nghi đến Phùng Ngộ. Thế nhưng mà, cùng Triệu Lũy hợp tác, thật là một số tiền hấp dẫn. Hứa Bán Hạ đấu tranh tư tưởng nửa ngày, vẫn là mỉm cười nói: "Triệu tổng, cuộc làm ăn này anh vốn là không có lợi. Bộ kia thiết đó đã được sản xuất ở thành phố này, thị trường đã bão hòa, nếu anh nhập vào thời điểm này, anh sẽ mất rất nhiều công sức để chen chân vào thị trường. Người ta đều là có mối quan hệ nhiều năm, nếu chúng tôi có đủ vốn, đầy đủ các phương tiện hỗ trợ thì mọi chuyện sẽ ổn, nếu không, tôi nghĩ chúng ta sẽ tốn công mà không có kết quả."

Triệu Lũy mỉm cười nói: "Tiểu Hứa, cô lo lắng quá nhiều. Tôi đã tìm hiểu về thị trường này, và vẫn còn một số dư. Sau khi tôi hỏi qua ý kiến của A Quách, anh ấy cũng nói như vậy. Lại ràng buộc với nhau cùng chung một bến, chi phí của chúng tôi được định sẵn sẽ thấp hơn một chút so với những người khác, trong môi trường lợi nhuận nhỏ nhưng quay vòng nhanh này, chỉ cần chúng ta chịu khó kiếm một chút lợi nhuận, thì cũng rất dễ dàng đi vào thị trường."

Hứa Bán Hạ biết Triệu Lũy nói không sai, nhưng mà trong lúc này còn có một cái Phùng Ngộ ở giữa, coi như Hứa Bán Hạ cô vong ân phụ nghĩa một chút, thế nhưng mà Phùng Ngộ thực lực tài chính hùng hậu, cũng đều là tiền mặt tích lũy được trong nhiều năm, không cần vay tiền, nếu anh ta đã hạ quyết tâm liều một lần, thà rằng không kiếm lời, giá cả cũng phải ép thấp hơn so với Triệu Lũy xuống tới mấy tháng, Triệu Lũy làm thế nào duy trì? Cho nên cân nhắc hai bên, cũng không thể cùng Triệu Lũy hợp tác. Liền áy náy mà nói: "Triệu tổng, tôi vẫn là không coi trọng. Tôi ngược lại là xem trọng về thị trường phía Bắc, dự định chuyển hết tiền sang đó để thử."

Triệu Lũy nghe vậy, chỉ là quan sát Hứa Bán Hạ, anh ta hôm nay cũng chỉ là bởi vì trong lòng bực bội, lái xe đi ra ngoài, ngẫu nhiên chọn phương hướng bến tàu của Hứa Bán Hạ mà đi. Không nghĩ tới, đến đó xem thử, đã hoàn toàn không nhận ra, không khỏi nghĩ đến chuyện anh ta đàm phán cùng Cừu Tất Chính vì món nợ hơn bảy trăm vạn tệ, cuộc đàm phán này là lúc anh ta còn nắm quyền, chính anh ta cũng đoán được sau khi từ chức, Cừu Tất Chính sẽ còn tính lời nói ban đầu? Cho nên anh ta nghĩ kéo theo Hứa Bán Hạ, thứ nhất là vì anh ta biết được từ Quách Khải Đông người này tàn nhẫn, ai cũng đừng nghĩ đến việc vô lý thiếu nợ anh ta, thứ hai Hứa Bán Hạ sở hữu vùng đất công nghiệp rộng lớn và thuận tiện này, việc xây dựng một nhà máy trong đó thực sự là trăm điều lợi chứ không có hại.

Lúc đầu Triệu Lũy còn muốn suy nghĩ một chút là nói với Hứa Bán Hạ như thế nào, nhưng vừa rồi ở bãi đỗ xe nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Hứa Bán Hạ cùng Tần Phương Bình, trong lòng cảm động. Sau khi anh ta từ chức, cũng không phải là không có ai đối với anh ta tỏ vẻ quan tâm cùng đồng tình, lời nói khoa trương nghe được không ít, nhưng anh ta cũng không phải người ngu, làm sao lại nghe không ra trong đó có rất nhiều lời thăm dò, đơn giản là án binh bất động, nhìn anh ta sau khi từ chức sẽ đi con đường nào. Chỉ có Hứa Bán Hạ mang hàng thật ra, lần đầu tiên sau khi biết được tin tức, anh ta trước tiên là cân nhắc đến tình trạng quẫn bách của mình trước mắt, cô cung cấp cho anh ta phương tiện đi lại, nói thật ra, nhiều năm anh ta đi xe hơi thay cho đi bộ, không có xe, thật đúng là một ngày đều sống không được, Triệu Lũy còn trẻ tuổi, tâm cao khí ngạo, sau khi từ chức tiền lương giảm mạnh, phải đi xe buýt thay cho đi bộ, trong lòng anh ta cũng không chịu được, cho nên chiếc xe của Hứa Bán Hạ cơ bản đã giúp anh ấy giải quyết vấn đề lớn. Đối với lời khuyên của Hứa Bán Hạ với Tần Phương Bình, Triệu Lũy càng cảm kích trong lòng hơn, lời này anh ta cũng nghĩ không ra, nhưng nếu anh thay đổi những gì mình đã nói với Tần Phương Bình, chẳng khác nào cầu xin Tần Phương Bình giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ta một lần. Đây là những gì anh ta có thể làm sao? Huống chi sau khi anh ta từ chức, anh ta xem như đã chịu đựng đủ Tần Phương Bình trở mặt không quen biết, thực tế là khinh thường cùng loại người này nói nhiều một câu, bây giờ tốt nhất là nên để Hứa Bán Hạ ra mặt, không tin Tần Phương Bình nghe không hiểu sự kết hợp giữa đe dọa và xúi giục này. Bởi vậy, sự đề phòng của Triệu Lũy đối với Hứa Bán Hạ giảm đi mấy phần, cổ nhân có câu hoạn nạn thấy chân tình, đừng nói Hứa Bán Hạ có thật lòng hay không, ít nhất người này cũng biết cách đối nhân xử thế, đối xử với mọi người là có lương tâm. Cho nên tâm tư muốn hợp tác cùng Hứa Bán Hạ của anh ta liền thêm vài cân trọng lượng. Trong lòng anh ta có ấn tượng tốt với Hứa Bán Hạ, cũng không còn lá mặt lá trái, trực tiếp đem ý nghĩ của mình nói ra, không ngờ lại bị Hứa Bán Hạ từ chối một cách dễ dàng như vậy, chẳng qua Triệu Lũy cũng không có tức giận, như vậy cũng tốt, xem ra Hứa Bán Hạ đối với anh không phải giả dối. Bằng không, nếu Hứa Bán Hạ chỉ nói suy nghĩ một chút, còn kéo mấy chục ngày, để anh ta ngu ngốc chờ đợi, ngược lại sẽ làm anh ta tổn thương.

Triệu Lũy mỉm cười nói: "Tiểu Hứa, tôi cảm giác cô không nguyện ý đụng vào bộ thiết bị này có thể là có lý do, bởi vì theo phân tích thị trường của tôi, bộ này thiết bị sẽ không bị lỗi khi mở. Nhưng tôi cũng không ép buộc cô, kế hoạch này chúng ta không nhắc lại nữa. Lúc đầu tôi chỉ là tức giận khi tác phong nghề nghiệp bị ban giám đốc đối đãi như thế, muốn tự mình làm ông chủ, hiện tại vẫn là từ bỏ ý nghĩ này. Nhưng Tiểu Hứa, tôi cũng không coi trọng kế hoạch về phía Bắc, trước hết là rủi ro bán hàng quá cao, lợi nhuận của mỗi doanh nghiệp tỷ lệ thuận với rủi ro, không đáng để mạo hiểm như vậy; lại không phải là thời điểm để cô nên tham gia thị trường, trước mắt sẽ là thời điểm ế hàng trong sáu tháng cuối năm, càng tăng thêm rủi ro. Cô suy nghĩ một chút, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô vay vốn từ công ty tài chính của Lão Tống để thực hiện việc mạo hiểm này, sẽ có hậu quả gì không?"

Hứa Bán Hạ rất ngạc nhiên về sự sảng khoái của Triệu Lũy, trước đây khi nói chuyện với Triệu Lũy, anh ta cho tới bây giờ đều chưa bao giờ rõ ràng như vậy, Anh ta luôn đơn giản nói vài câu, để cô tự mình về nhà suy nghĩ thật kỹ, nhưng cô không thể hình dung ra được. Chẳng lẽ Triệu Lũy bị thái độ của cô làm cảm động sao? Triệu Lũy là người dễ dàng cảm động như vậy? Nhưng nếu như không phải là cảm động, anh ta làm sao lại khác thường như vậy? Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, không thèm nghĩ đến nữa, chữa ngựa chết thành ngựa sống, chỉ cần không ảnh hưởng nguyên tắc, cũng là ăn ngay nói thật. Thế nên cười nói: "Đối với việc Triệu tổng đề cập về bộ thiết bị này, tôi có hai sự băn khoăn, một là ngưỡng khởi điểm của bộ thiết bị này quá thấp, hàm lượng kỹ thuật không cao, nhu cầu vốn không lớn, nếu như là tốt, ai cũng có thể bỏ ra mấy đồng tiền tìm miếng đất thúc đẩy, tương lai, cũng sẽ không lo ăn không đủ no, kiếm tiền vất vả, tôi không coi trọng loại sinh ý ai cũng có thể bỏ ra vài đô la. Một cái khác tôi không tiện nói, nhưng cũng là lo lắng lớn nhất của tôi."

Triệu Lũy suy nghĩ một chút, nói: "Cái thứ hai lo lắng của cô tôi đại khái cũng biết một chút, về phần cái lo lắng thứ nhất, haha, cũng không phải là không có."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Không phải là nó không tốt, mà là rất tốt. Phương pháp quản lý của Triệu tổng rất vĩ mô, cho nên mới có thể huy động một doanh nghiệp lớn như vậy, điều này hoàn toàn khác với cách mà Quách tổng phải tự mình làm mọi việc. Nếu như các ngưởi thay đổi vị trí, Triệu tổng sẽ giết gà bằng đao mổ trâu, không nói tới nhân tài không được trọng dụng, cũng chưa chắc quản lý tốt. Vừa mới cùng Lục Chí Thâm nhảy vào nhà trẻ, trông thấy một đám trẻ em từng cái gấp gáp kêu cha gọi mẹ, ra một đầu mồ hôi bẩn, còn không bằng mẹ chồng nói vài câu có tác dụng. Về cái lo lắng thứ hai, còn nhờ Triệu tổng giữ bí mật, nếu không chuyện của tôi lộ ra bên ngoài, bị người ta cùng kéo xuống nước, rất là không đáng."

Triệu Lũy cười gật đầu, Hứa Bán Hạ nói kiểu này, anh ta càng hiểu rõ cái lo lắng thứ hai này là có quan hệ với Quách Khải Đông, sau khi Quách Khải Đông ra ngoài, anh ta một mực tìm kiếm kẻ đã hãm hại anh ta vào tù, anh ta cũng đã nói chuyện với Triệu Lũy về việc Hứa Bán Hạ đe dọa anh ta trước đây, chẳng qua bản thân Quách Khải Đông cũng cảm thấy Hứa Bán Hạ không có khả năng làm chuyện đó, vì làm chuyện đó cô cũng không có chỗ tốt. Trong lời nói của Hứa Bán Hạ đã liên kết Quách Khải Đông cùng với thiết bị này với nhau, Triệu Lũy càng thêm khẳng định rằng, thiết bị này có thể chính nguyên nhân gây ra chuyện cho Quách Khải Đông. Triệu Lũy là một người có tầm nhìn xa, cho dù không biết rõ như lòng bàn tay về một số bộ phận của thị trường công nghiệp địa phương, nhưng anh ta vẫn có một số hiểu biết, cũng không có nghĩ tới cẩn thận như vậy, bây giờ bị Hứa Bán Hạ nói một chút, không làm anh ta nghĩ đến điều đó cũng khó. Ở ngoài mặt là chuyện trang thiết bị, kỳ thật dưới bàn là Ngũ Kiến Thiết, Cừu Tất Chính cùng Phùng Ngộ tam quốc đại chiến. Khi nghĩ lại, anh nghĩ không ra còn có thể thông cảm được, bởi vì sản phẩm công ty ban đầu của anh không giống với con đường của bọn họ, mà xem như là Quách Khải Đông, anh ta vẫn đang thực hiện việc chuyển đổi thiết bị mà anh ta biết rằng nó sẽ làm tăng thêm sự phiền phức, ý định của anh ta cũng có chút đáng nghi ngờ. Cho nên, Triệu Lũy trong lòng mơ hồ tự hỏi tại sao Quách Khải Đông không nhắc nhở anh, vì cái gì Quách Khải Đông đã biết rõ bộ thiết bị này là chất dẫn nổ, còn cổ vũ anh mua vào? Chẳng lẽ là Quách Khải Đông một mực không cam lòng anh Triệu Lũy mọi chuyện xuông xẻ, nên từ ghen ghét sinh ra hận thù? Cũng may là Hứa Bán Hạ đã từ chối ngay khi anh lên tiếng, nếu không thì anh đã trở thành tâm bão sau khi mua vào, sau này chết không có chỗ chôn.

Nói chuyện với Hứa Bán Hạ thực sự rất mệt mỏi, trước giờ anh ấy đều chưa đối mặt qua với nhiều chuyện, trên báo luôn nhắc đến thay đổi vị trí suy nghĩ, quả nhiên, địa vị thay đổi, cách suy nghĩ cũng phải thay đổi, chỉ là thay đổi vị trí suy nghĩ không phải dễ dàng như vậy, ít nhất cũng phải có quá trình chuyển hóa tâm lý, vật chất có quán tính, tư duy của người cũng có quán tính. Triệu Lũy không khỏi không nghĩ đến chuyện đầu tiên mà Hứa Bán Hạ lo lắng, không khỏi cười thầm, thực ra lời Hứa Bán Hạ vẫn còn lịch sự, với tài chỉ huy thiên quân vạn mã khi xưa của anh ta, bỗng nhiên một ngày sống bên bờ biển, bảo vệ dây chuyền sản xuất để trở thành chủ sở hữu, chưa nói đến việc đó là một bài khảo nghiệm, đó chỉ là bầu không khí mà các chủ doanh nghiệp nhỏ sẽ phải gánh chịu, cũng đủ anh ta uống một nồi. Anh ta lại làm không được giống như Hứa Bán Hạ, có thể xóa bỏ thân phận của mình, tự thiêu huỷ Waseda, làm người co được giãn được. Muốn anh ta phải chịu sự thấp hèn, cùng người khác ở khắp mọi nơi xưng huynh gọi đệ, là chuyện anh ta không làm được, nếu anh làm được thì tự bản thân cũng nôn đến chết. Không phải Hứa Bán Hạ không biết, chỉ là không tiện nói ra mà thôi. Nghĩ đến điều này, liền tức giận chợt hiểu ra, tại sao anh phải nghĩ làm ông chủ, đó là cá loại người như thế nào, cưỡng cầu đều không được. Vẫn là quay trở về quỹ đạo của bản thân tự đi lên mới là đúng đắn.

Nghĩ đến đây, chính Triệu Lũy cũng không khỏi bật cười vì sự tự giận của mình trước đây, nhướng mày nâng ly rượu lên, hướng về phía Hứa Bán Hạ cười nói: "Cám ơn cô, lại cởi cho tôi một cái nút thắt khác."

Hứa Bán Hạ không biết đó là nút thắt nào, từ trong mắt cô, trong lòng Triệu Lũy hiện tại có quá nhiều nút thắt, ai biết mình đánh bậy đánh bạ nhầm sợi dây nào. Nhưng không quan trọng là anh ta thế nào, muốn từ bên trong miệng của Triệu Lũy cạy ra cái nút thắt, cũng không dễ dàng như vậy, tốt hơn hết nên gạt nó sang một bên, anh ta muốn cảm ơn liền cảm ơn đi, Triệu Lũy có rất nhiều chỗ muốn cảm ơn cô. Sau đó cô cụng ly với Triệu Lũy, uống một hơi.

Bạn gái của Triệu Lũy rất khó chịu khi thấy Triệu Lũy và Hứa Bán Hạ đang ngầm hiểu ý nhau cho nên bọn họ đều im lặng, dường như không cần nói chuyện, trong lòng rất khó chịu, thấy hai người lại mắt đi mày lại uống hết một ly, rốt cục nhịn không được, giành lấy điếu thuốc trong tay Triệu Lũy, hét lên: "Anh đều hút thuốc cả đêm rồi, đều làm cổ họng của em ngứa ngáy, không cho phép hút nữa, anh đã hứa với em cai thuốc rồi."

Triệu Lũy không có lấy lại, mà chỉ cười nhìn bạn gái, thật ra trong lòng anh cũng không hiểu rõ, tại sao cô lại tức giận, thiếu cân nhắc như vậy. Trong lòng anh ta gần đây rất phiền, mới lại hút thuốc, tự mình cũng không phát hiện ra là đã hút nhiều như vậy, nhưng anh ấy thực sự không thể sống thiếu thuốc lá những ngày này.

Mà Hứa Bán Hạ thì rất là rõ ràng, bạn gái Triệu Lũy rốt cục không chịu đựng được mà tỏ ra ghen tuông. Càng như thế, Hứa Bán Hạ càng tỏ ra rộng rãi, gọi phục vụ tới, giọng bình tĩnh phân phó: "Phục vụ, đến thấp lên vài ngọn nến, để khử mùi thuốc lá."

Bạn gái của Triệu Lũy lập tức cảm thấy không đúng, nhưng người ta đây là vì tốt cho cô, cô cũng không nên nói ra, vì vậy một bữa cơm đều nhìn thấy cô ấy hờn dỗi. Triệu Lũy bất đắc dĩ, lại không tiện trước mặt Hứa Bán Hạ lấy lòng bạn gái, đành phải làm như không nhìn thấy, hỏi Hứa Bán Hạ: "Châm nến có thể khử mùi khói? Là nguyên lý gì?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Ai biết là nguyên lý gì, dù sao với cách làm này, hiệu quả có vẻ ổn. Ân, hiện tượng này được gọi là tiên đề trong vật lý toán học đi."

Triệu Lũy cười một tiếng, nói: "Cưỡng từ đoạt lý." Trong lòng nghĩ, có thể là do định kiến, dù biết Hứa Bán Hạ không phải là người Waseda, nhưng vẫn là nhìn không ra bộ dáng dịu dàng, chẳng qua cùng cô gặp mặt lúc nào cũng rất vui vẻ, cô luôn có thể làm cho anh ta cười, mỉm cười trong lúc trong lòng anh ta phiền muộn nhất. "Tiểu Hứa, tôi vẫn còn muốn khuyên cô, nên thận trọng trong việc lập kế hoạch cho cuộc Bắc tiến. Ít nhất, cũng phải chờ người kia nắm quyền, có uy tín mới tốt." Triệu Lũy không muốn nhắc đến tên của Tần Phương Bình.

Người khác không biết, nhưng Hứa Bán Hạ lại tự nhiên biết, càng rõ ràng hơn là Triệu Lũy đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của cô và Tần Phương Bình, nguy hiểm thật, cô không có nói hươu nói vượn. Lúc này nghe Triệu Lũy vẫn khuyên cô nên thận trọng, Hứa Bán hiểu rằng Triệu Lũy đang quan tâm cô, coi như bánh ích đi bánh quy lại đi, nếu không sẽ không nói chuyện tiếp nữa. Lập tức đem lời thật lòng của cô nói ra: "Triệu tổng, chuyện này không đợi được, không có khả năng đem việc tốt cho một mình anh ta, dù sao cứ tiếp tục như vậy, cũng phải mở ra thị trường tiêu thụ, nên có chút áp lực, động lực cũng lớn. Ngược lại, nếu không tăng số lượng thì việc Bắc tiến cũng chẳng có gì thú vị. Mấy ngày trước tôi còn đang do dự làm hay không làm. Nhưng nghĩ lại, tôi chắc chắn không phải là người duy nhất biết rằng con đường này có thể đi được, tại sao những người khác không làm điều đó, đơn giản cũng vì lo lắng những đường tiêu thụ này. Vì mọi người đều thấy rằng đây là con đường tốt, nhưng cũng không dám nhảy vào, điều đó cho thấy thị trường này rất lớn, tôi có thể liều một lần." Hứa Bán Hạ cố ý nói thẳng ra, muốn nhìn một chút thái độ phản đối của Triệu Lũy cuối cùng có bao nhiêu kiên quyết.

Triệu Lũy suy nghĩ một hồi, nói: "Cô đang đánh bạc sao. Tôi thấy trong lòng cô cũng không chắc chắn, dự định đi một bước tính một bước."

Hứa Bán Hạ không nhịn được ép sát hỏi một câu: "Triệu tổng cảm thấy tỉ lệ đặt cược sẽ là bao nhiêu?"

Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ, trong thời gian ngắn, đem con người của Hứa Bán Hạ hồi tưởng lại một lần, đột nhiên cảm thấy người này rất phức tạp, không thể dùng theo lẽ thường để đánh giá được. Suy nghĩ thật lâu, cũng nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ rất lâu, bạn gái bên cạnh anh ta hai mắt đỏ ngầu, Triệu Lũy lúc này mới chậm rãi nói: "Đối với những người khác, khả năng thất bại có thể sẽ rất cao, nhưng đối với cô thì rất khó nói. Chuyện tết nguyên đán lúc trước nếu đổi thành người khác, thì có khả năng đã nhảy xuống biển tự tử rồi. Nhưng vào tay cô, lại biến nhược điểm thành lợi thế. Cho nên, đối với kế hoạch Bắc tiến của cô, tôi không cách nào đoán được."

Hứa Bán Hạ nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Lũy, nhìn anh ta nói xong, không ngờ tới lại ra kết luận như vậy. Nhất thời, nghĩ không ra nên nói như thế nào, hơi ngẩn người suy nghĩ một hồi, trong lòng chỉ cảm thấy lần này Triệu Lũy không phải là qua loa cho có lệ, như vậy lời nói của anh ta có thể được hiểu là: "Người khác có thể không làm được, nhưng mà đối với cô Hứa Bán Hạ thì có thể, đúng không?" Nếu như vậy, Hứa Bán Hạ cầm ly rượu lên, dừng lại một chút, lập tức gõ nhẹ lên bàn, nói: "Quyết định như vậy đi, hai người uống với tôi một ly chúc mừng nào." Nói xong cô tự uống trước.

Triệu Lũy ngược lại không ngạc nhiên, anh cảm thấy trước khi Hứa Bán Hạ nói như vậy, sự cân bằng trong lòng đã có khuynh hướng quyết định ra phương Bắc, nói ra, chỉ để xác nhận lại thôi. Cô tin tưởng anh ta, cũng tin tưởng năng lực phán đoán của anh ta, đó là lý do tại sao anh ta nghe những phân tích của cô một cách nghiêm túc, đưa ra quyết định ngay lập tức. Giờ khắc này, Triệu Lũy dường như có trách nhiệm phải chia sẻ vui buồn với Hứa Bán Hạ. Cho nên cũng không chút do dự, cầm lên ly rượu, cố ý rót đầy ly rượu của mình, sau đó có chút kích động gõ bàn, nói "Thuận buồm xuôi gió", rồi tiếp tục uống xuống. Hình tượng hoàn toàn khác biệt so với Triệu Lũy ngày xưa.

Hứa Bán Hạ lập tức nói với Triệu Lũy: "Triệu tổng, tôi sẽ sớm trả lại tiền cho anh, gần đây anh nhất định có lợi, vì vậy, tôi đã quyết tâm đánh một ván bạc, nên không cần thiết phải kéo theo anh xuống nước." Hứa Bán Hạ vẫn còn một điều cần cân nhắc lại nữa, đó là Triệu Lũy đã từ chức, anh ta không có lý do gì để được chia sẻ lợi nhuận kết xù mà Hứa Bán Hạ đã kiếm được nhờ làm việc chăm chỉ. Chẳng qua cũng vì lý do này mà Bán Hạ cũng cảm thấy lạnh sống lưng, cho nên mặc kệ trong lòng cũng không nói ra.

Triệu Lũy suy nghĩ một chút, nói: "Cũng tốt, nguồn tài trợ chính của cô chủ yếu vẫn là đến từ Lão Tống, thực tế thêm tôi vào cũng không có tác dụng gì." Triệu Lũy cũng lo lắng rằng Hứa Bán Hạ quá mạo hiểm, chính cô cũng nói, thuận nước đẩy thuyền: "Nhưng khi nào cô cần gì hoặc là muốn đổi vị trí thì hãy nói với tôi một tiếng."

Bạn gái của Triệu Lũy nghe được tức giận vô cùng, cái gì, Triệu Lũy vẫn có tiền trong tay tên béo này? Tin tưởng cô ta như thế? Rốt cuộc quan hệ của bọn họ là như thế nào?

Bữa tiệc kết thúc, bạn gái của Triệu Lũy lên xe, còn chưa đóng cửa xe, lập tức cãi nhau với Triệu Lũy. Hứa Bán Hạ làm như không nhìn thấy, thản nhiên rời đi, đó cũng không phải là kết quả mà cô mong muốn.