Phần lớn thời gian trong những ngày tiếp theo Bạch Dung và Sở Hú Dương đều ở lại trong nhà họ Sở chứ không ra ngoài, còn Sở Uyên thì ngược lại hoàn toàn, cứ vài ba hôm lại chạy ra ngoài một cách bất thường.
Bạch Dung đoán được Sở Uyên nhất định lại giấu mình chuyện gì đó, có vẻ chuyện này còn có liên quan mật thiết đến cậu nữa, ngẫm nghĩ thật lâu, tại một buổi chiều Bạch Dung gọi Sở Ương ra hỏi chuyện.
Sở Ương dừng bước đưa cặp văn kiện trên tay cho bảo mẫu để cô mang lên lầu, nheo mắt cười nhìn Bạch Dung hỏi:
"Có chuyện gì hả? Em dâu."
Bạch Dung liếc cặp văn kiện bảo mẫu vừa cầm đến tay một cái, quay đầu lại nhìn anh ta cười nói:
"Anh có biết gần đây Sở Uyên vẫn thường đi đâu không anh trai?"
"Sở Uyên ấy hả?" Sở Ương ngẫm nghĩ, anh ta cũng chẳng biết rõ hành tung của thằng em trai mình, thế nhưng nhớ đến những chuyện xảy ra gần đây, anh ta liền đoán được đã xảy ra chuyện gì,
"Ồ, chắc là qua chỗ ông chủ Tần rồi."
"Anh ta là ai?" Bạch Dung cau mày hỏi, cậu có ấn tượng mơ hồ với cái tên này, nhưng không nhớ rõ đã nghe thấy ở đâu. Sở Ương liếc cậu một cái, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, hàm hồ nói:
"Thằng Uyên không nói với cậu hả? Hai người họ đã quen biết được vài năm rồi, cậu cũng biết tính cách của Sở Uyên rồi đấy, chú ấy là kiểu chung thủy với người yêu, trượng nghĩa với bạn bè, mà ông chủ Tần lại đặc biết yêu thích những người có tính cách như vậy, cho nên cả hai vẫn giữ được mối quan hệ ban bè thân thiết suốt bao năm qua."
Anh ta nói càng nhiều thì hai hàng lông mày của Bạch Dung nhíu càng chặt, xem ra ông chủ Tần này cũng thuộc kiểu người có quyền có thế, tựa hồ còn rất tốt với Sở Uyên nữa. Ngoài ra thì cái bản mặt tươi cười của Sở Ươ ng cũng thực khiến người ta ngứa mắt.
"Anh trai có biết họ thường gặp ở chỗ nào không?" Bạch Dung hỏi tiếp.
Sở Ương thấy vẻ mặt cậu tuy là cực bình tĩnh, thế nhưng vẫn chẳng che giấu được tâm trạng không vui, không nén được cười thầm trong lòng, xem ra thằng em trai nhà mình cũng không đến nỗi nôn nóng không công nha.
"Ông chủ Tần sống tại khu phố phía Tây, có điều tốt nhất là cậu đừng đến đó làm gì, sẽ không tìm được người đâu." Bạch Dung gật đầu xem như đã biết, không hỏi thêm gì nữa xoay người đi lên tầng.
Đến tận chiều tối hôm đó Sở Uyên mới trở về, không thấy Bạch Dung ở dưới tầng, hỏi anh trai mới biết cả buổi chiều ngày hôm nay cậu đều không xuống đến đây, lòng chợt cảm thấy lo lắng vô cùng, chưa kịp nói thêm gì đã vội vàng chạy về phòng tìm người.
Phòng ngủ tối om không chút ánh sáng, Sở Uyên vừa bật đèn lên liền thấy Bạch Dung ngồi trên giường chớp chớp mắt ngước nhìn anh, giật mình cười hỏi:
"Có phải em thấy không khó chịu ở đâu không Dung? Tại sao tối nay không thấy em xuống dưới nhà nói chuyện phiếm với mọi người?" Anh đi đến bên giường ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay cậu hỏi:
"Đã ăn uống gì chưa?" giọng nói anh dịu dàng trầm thấp, ẩn chứa sự yêu chiều vô hạn. Trên mặt Bạch Dung xuất hiện tia rung động, thế nhưng vừa nghĩ đến bản mặt đầy ám muội dễ ghét của Sở Ương lúc chiều lòng liền chẳng vui.
"Mấy ngày nay anh ra ngoài suốt là đi đâu vậy?" Bạch Dung duy trì vẻ mặt không cảm xúc hỏi.
Sở Uyên hơi sững người một chút, ánh mắt lóe lên tia khác lạ khiến Bạch Dung càng thêm bất mãn.
"Không đi đâu cả, anh chỉ hẹn gặp một người bạn cũ thôi, Dung à, em sao thế?" Sở Uyên ngẩng đầu nhìn cậu, lòng càng thêm lo lắng. Bạch Dung dùng sức rút tay về, mỉm cười, nụ cười khiến trái tim Sở Uyên đập thình thịch.
Bạch Dung giữ nguyên nụ cười khiêu khích nhìn anh, không nói cũng chẳng làm thêm bất cứ động tác nào.
"Dung à, rốt cuộc thì em bị làm sao thế vậy em?" Sở Uyên nhìn dáng vẻ này của cậu lòng hoang mang tột độ, vừa lo lắng cậu phát hiện việc mình đang làm vừa không dám nói ra tất cả, khiến bản thân càng thêm áy náy.
Bạch Dung thấy bộ dáng hoảng loạn của anh liền đau lòng không thôi, trong lòng cậu hiểu rõ Sở Uyên sẽ không phản bội mình, nếu có giấu giếm điều gì cũng nhất định có lý do riêng của nó.
"Thôi được rồi, mau dậy đi, nhỏ giọng chút, đừng có đánh thức Dương Dương." Bạch Dung giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh, ý bảo mau ngồi dậy.
Sở Uyên giống như nhân được lệnh đặc xá vội vàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Dung, cánh tay ôm chặt cậu vào lòng, mặt vùi lên cổ, dáng vẻ cực kì ủy khuất.
Khóe miệng Bạch Dung giật giật, cái tên này chính là được nước lấn tới.
"Được rồi, nhanh nói xem là đang có chuyện gì xảy ra nào, với cả cái vị ông chủ Tần kia là ai?" Bạch Dung duỗi chân đá anh một cái. Cơ thể Sở Uyên lập tức cứng đờ, mặt vùi sâu vào trong hõm cổ cậu im lặng không nói.
"Anh có nói hay không?" Bạch Dung có chút tức giận chất vấn, cái tên này dám không nghe lời cậu!
Sở Uyên nghe ra giọng nói Bạch Dung cực kì mất hứng, vội giải thích:
"Anh nói, anh nói ngay đây, em đừng giận có được không." Nói xong còn vuốt gáy cậu an ủi. Bạch Dung im lặng nhìn thẳng vào anh, chờ đợi.
"Anh Tần là, là bạn thân của anh." Sở Uyên lắp ba lắp bắp dặn từng chữ, vẻ mặt nhăn nhó biến dạng, ánh mắt Bạch Dung nhìn anh ngày càng kì quái, Sở Uyên nói tiếp,
"Anh, anh lấy trộm tập văn kiện kia của em đưa qua nhờ anh ấy tìm người giúp, em đừng có giận anh được không Dung." Nói xong liền lo lắng nhìn sắc mặt Bạch Dung hiện tại, hai cách tay dùng sức ôm cậu càng chặt thêm, tựa hồ sợ người trong lòng một khi tức giận sẽ rời đi mất.
"Tập văn kiện?" Bạch Dung suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tập văn kiện anh nói chính là phần manh mối cậu lấy được từ chỗ của Bạch Quân Đạt trước đó, sắc mặt cậu cực kì khó coi chất vấn,
"Anh tìm kẻ đó làm gì?"
"Anh, anh muốn báo thù cho em." Sở Uyên vẫn quyết định nói dối, anh không muốn nói cho cậu biết những việc cha Bạch đã làm cùng với những lời người kia đến nhà họ Sở đã nói, bởi vì anh sợ Bạch Dung cảm thấy đau lòng.
Kể từ sau ngày người thanh niên nọ rời đi, nhà họ Sở đã tận dụng mọi nguồn lực thu thập tư liệu liên quan đến cha Bạch, bao gồm cả việc thuê kẻ giết người cũng như các loại tội danh trong lĩnh vực kinh tế khác mà ông ta phạm phải, nhà họ Sở muốn khiến ông ta triệt để không có cơ hội lật ngược tình thế, còn Sở Uyên thì muốn giúp Bạch Dung báo mối thù sâu đậm này luôn, anh cảm thấy đây là trách nhiệm bản thân cần gánh vác.
Người nhà họ Sở đều giấu Bạch Dung làm tất cả những chuyện này, mọi người muốn bảo vệ cậu cùng Sở Hú Dương. Mặc dù Bạch Dung không hiểu hết tình huống cụ thể thì cũng đoán được đại khái có chuyện gì xảy ra, cậu vươn tay sờ nắn mặt Sở Uyên, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Sở Uyên thấy sắc mặt Bạch Dung dịu lại vội vàng nói:
"Dung à, em đừng giận có được không, về sau anh sẽ luôn bên cạnh hai cha con không rời." Bạch Dung nghĩ một chút mới hỏi tiếp,
"Anh đã quen biết với cái vị 'anh Tần' kia bao nhiêu năm rồi?"
"Hả?" Sở Uyên ngơ ngác nhìn cậu, Bạch Dung vậy mà không hỏi anh những chuyện khác, chỉ hỏi thăm chuyện về anh Tần thôi sao?
"Nói mau!" Bạch Dung cau mày thúc giục, thái độ cực kì không vui.
"À, cũng không lâu, bọn anh gặp nhau vào khoảng năm, sáu năm trước thì phải." Sở Uyên không rõ đầu đuôi thành thực khai báo.
"Khoảng năm, sáu năm ấy hả?" Bạch Dung thầm nghĩ lâu như vậy, trong lòng càng cảm thấy không vui, lần đầu tiên Sở Uyên thấy cậu là vào tám năm trước, thế nhưng sau đó cả hai chưa gặp lại thêm bất cứ một lần nào, ai biết trong khoảng thời gian đó có kẻ nào trở thành khách qua đường trong lòng Sở Uyên hay không, hoặc là có kẻ nào có ý với Sở Uyên thì sao. Vẫn biết là chuyện quá khứ cùng cuộc sống hiện tại không thể trộn lẫn cùng với nhau, thế nhưng cậu chính là cảm thấy không vui đấy, khi cảm xúc dâng trào thì tất cả lý trí đều dẹp qua một bên.
Bạn học Sở Uyên ngây thơ hoàn toàn không phát hiện ra bà xã nhà mình đang ghen tức, vui vẻ đem mình đi bán. Bạch Dung nheo mắt hỏi tiếp,
"Thế ngày mai anh còn đi gặp người ta nữa không?"
"Ngày mai không đi nữa." Anh đã nói rõ những chuyện liên quan với Tần Thắng, chỉ cần có tin tức của người kia sẽ lập tức báo lại với anh, đồng thời sẽ có người giúp đỡ giữ không để kẻ đó trốn đi mất.
"Ngày mai đi tiếp đi chứ." Bạch Dung chợt nói, giọng điệu cùng vẻ mặt có hơi kỳ quái,
"Ngày mai chúng ta cùng đi."
"Được." Sở Uyên gật đầu đồng ý, mặc dù khu phố phía tây là nơi xa hoa trụy lạc, không phải nơi tốt lành gì, nhưng nếu Bạch Dung muốn đi thì anh sẽ đi cùng cậu, hơn nữa, anh cảm thấy chỉ cần có mình ở đó, nhất định có thể bảo vệ Bạch Dung một cách chu toàn.
Vậy nên, vào chiều tối ngày hôm sau, hai người bỏ lại Sở con cùng nhau tiến nhập thế giới người trưởng thành sau nụ cười ám muội của Sở Ương.
Sở nhỏ cảm thấy vừa chớp mắt một cái hai người cha nhà mình liền biến mất mất tiêu rồi, gấp gáp đòi bác lớn hỗ trợ tìm cha.
"Hai người cha đi nuôi dưỡng em trai về cho nhóc rồi, nhóc có muốn có một đứa em trai nhỏ hơn nhóc để chơi cùng không?" Sở Ương cười hì hì hỏi.
Anh giai à, trẻ con không thể trêu đùa kiểu đó được đâu.
Sở Hú Dương không hiểu bác trai đang nói cái gì, thế nhưng lại có nhận thức mơ hồ với từ 'em trai' kia, bởi vì anh Duệ Cẩn cũng gọi nhóc là em trai, vậy nên nhóc chính là em trai, cho nên cậu cũng có một em trai rồi sao? Sở nhỏ nghĩ không thông, nhưng nếu có em trai liền sẽ có người chơi cùng, nghĩ thôi đã thấy thực vui vẻ rồi, nhóc con cười híp mắt vỗ tay ăn mừng với bác trai.
"Ngoan lắm." Sở Ương nhìn dáng vẻ vui quên trời quên đất của cháu trai liền ghé qua thơm chùn chụt mấy cái, trẻ con nghe lời trêu rất vui.
Phố tây cực kì xứng đáng với danh từ xa hoa trụy lạc, đường phố không rộng nhưng có lưu lượng người qua lại đông đúc, náo nhiệt vô cùng, ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng bầu trời đêm đầy màu sắc.
Sở Uyên dẫn Bạch Dung vào một quán bar, hai người ngồi trong góc uống rượu. Trước đây Bạch Dung thường xuyên phải tiệc tùng xã giao nên tửu lượng của cậu rất tốt, Sở Uyên thì hoàn toàn ngược lại, anh uống rượu không được giỏi cho lắm.
Bạch Dung cầm ly rượu thủy tinh thản nhiên liếc nhìn toàn bộ quán bar một lượt. Một quán bar rất bình thường, từng nhóm nam nữ ăn mặc chỉnh tề nhàn nhã nói chuyện hoặc là cầm ly rượu tán tỉnh lẫn nhau, trong đó có vài người đã liếc nhìn về phía góc hai người đang ngồi không dưới vài lần.
Bạch Dung hơi nhướn mày, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười như có như không, không một ai biết cậu đang nghĩ gì.
"Dung này, hay là chúng ta ăn chút gì đã nhé?" Sở Uyên không thích lui tới mấy địa điểm như thế này cho lắm, vậy nên toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung vào Bạch Dung, cống hiến sự chăm sóc tỉ mỉ, ân cần cho ba xã.
"Cái vị 'anh Tần' kia của anh đâu rồi?" Bạch Dung hỏi.
"À, giờ này có lẽ anh ấy còn đang bận việc khác, chút nữa mới qua đây được, em tìm anh ấy có việc gì sao?" Đến tận lúc này Sở Uyên vẫn không hiểu rõ tình hình câu chuyện. Bạch Dung gật đầu không nói, liếc mắt nhìn bên cạnh một cái mới quay đầu nhìn Sở Uyên mỉm cười đầy dụ hoặc, vòng tay qua ôm lấy vai anh, nghiêng người cướp đoạt bờ môi gợi cảm ấy.
Bạch Dung là người khá cởi mở cũng rất chủ động trong vấn đề này, Sở Uyên đã quen, thế nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Dung làm như vậy với anh ở nơi công cộng, khiến Sở Uyên ngượng tới đỏ bừng cả mặt. Bạch Dung thưởng thức dáng vẻ ngượng ngùng của anh một lát, sau đó lại ép sát qua ngậm mút cánh môi dưới của Sở Uyên, hai mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt anh.
Mặt Sở Uyên càng đỏ hơn, thế nhưng bản năng đàn ông khiến anh đuổi theo đôi cách môi Bạch Dung hôn đáp trả, cánh tay ôm lấy cơ thể cậu theo quán tính, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu.
Hai người lặng lẽ hôn nhau trong góc cho đến khi có một giọng nói cắt ngang không khí ám muội nơi này,
"Ách, Sở Uyên đấy hả?"
Đó là giọng nói chứa đầy kinh ngạc của một người đàn ông trưởng thành. Hai người tách ra, Bạch Dung liếc nhìn người nọ một cái, đối phương khoảng tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, trông có vẻ trẻ hơn so với tuổi thực, khó lòng ước lượng được tuổi tác cụ thể, tuổi thật hẳn là lớn hơn so với vẻ ngoài một chút, khuôn mặt không tính là đẹp trai nhưng lại thuộc kiểu đàn ông tràn đầy mị lực.
"Anh Tần." Sở Uyên đứng dậy gật đầu chào hỏi với người đàn ông.
"Cậu ấy chính là vị kia nhà chú đấy hả?" Tần Thắng nhìn Bạch Dung, hắn còn nhớ rõ vị trước mắt này, đây chính là người Sở Uyên nhờ hắn tìm kiếm vào hơn một năm trước, sau đó còn chạy theo người ta về dưới quê sinh sống nữa.
"Đúng vậy, Dung à, giới thiệu với em, đây là bạn anh, tên là Tần Thắng."
"Xin chào." Bạch Dung gật đầu mỉm cười chào hỏi với đối phương.
"Chào cậu." Tần Thắng cũng gật đầu chào lại. Khí thế của người đàn ông này không hề yếu, tính cách trầm ổn, trên người toát lên vẻ bá đạo lại không chút phô trương, Bạch Dung âm thành đánh giá người đàn ông này, anh ta hẳn là không có suy nghĩ gì kia với Sở Uyên nhà cậu, nếu không thì với tính cách kia của Sở Uyên, không khí giữa hai người họ sẽ không thể nào bình tĩnh đến như vậy được, nghĩ vậy lòng cậu cảm thấy cân bằng hơn không ít.
Trước đây Bạch Dung không biết quá nhiều việc liên quan đến khu phố phía tây bên này, cho nên lần đó mới bị trúng chiêu tại đây rồi phát sinh quan hệ với Sở Uyên. Nếu là trước đây, Bạch Dung và Tần Thắng có thể xem là cùng một loại người, thế nhưng Bạch Dung của hiện tại đã không phải nữa, cho nên giữa hai người gần như không tìm được chủ đề chung gì để nói.
Sở Uyên và Tần Thắng cũng đều không phải người nói nhiều, hơn nữa bởi vì đang có chuyện giấu giếm nên Sở Uyên gần như không nói được với Tần Thắng mấy câu, mà dành phần lớn thời gian đi ân cần quan tâm bà xã. Bạch Dung thấy dáng vẻ này của anh lại càng hài lòng thêm không ít, cậu đến đây chính là tính tìm tình định khiêu khích, khổ nỗi Sở Uyên biểu hiện còn muốn siêng năng và nhiệt tình hơn cả cậu nữa, khiêu khích với kích thích cái gì, nào cần Bạch Dung tự mình xuống tay đâu, đối với tất cả những người có suy nghĩ mờ ám với Sở Uyên, chỉ cần nhìn dáng vẻ hiện tại của anh liền không dậy nổi bất cứ tâm tư nào nữa.
Tần Thắng ngồi với hai người một lát liền có việc phải rời đi trước, dặn hai người cứ chơi đùa thoải mái, bữa này anh ta mời.Bạch Dung cũng chẳng khách khí, lòng thầm nghĩ, khó lắm mới kiếm được cơ hội đi chơi riêng cùng Sở Uyên một chuyến, khẳng định phải chơi cho đủ rồi.
Thế là hai người gọi thêm rượu ngồi trong góc anh một ly em đầy chén, uống tới vui vẻ không thôi, cho dù có người tìm qua bắt chuyện tán tỉnh cũng chẳng cách nào xen vào được, cho nên, về cơ bản thì mọi người đều rất có tự giác.
Sở Uyên cứ vậy bị chuốc say, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đỏ bừng, hai tay ôm chặt Bạch Dung nhất quyết không chịu buông ra. Bạch Dung cũng cảm thấy có hơi quá chén, kéo Sở Uyên đứng dậy rời đi.
Đa số người uống say đều không còn lý trí, Bạch Dung vốn tưởng rằng người thành thật như Sở Uyên sau khi say rượu sẽ không làm ra chuyện bất bình thường gì, đáng tiếc là đời không như mơ.
Tối nay Sở Uyên uống rất nhiều, tinh thần hưng phấn, toàn bộ cơ thể dựa sát lên người Bạch Dung, cái đầu rúc sâu trong hõm cổ cậu liều mạng dụi, chẳng khác nào chú chó lớn nghịch ngợm, miệng cười hì hì gọi vợ ơi, vợ à anh yêu em các kiểu.
Bạch Dung tốn không ít sức lực cuối cùng cũng kéo được người ngồi lên xe, đối phương còn sống chết ôm chặt lấy cậu hò hét, thấy tài xế cứ quay đầu lại nhìn mãi nên có hơi xấu hổ, cậu vươn tay vỗ cái bốp lên cổ anh.
"Hu hu." Sở Uyên bị vỗ đau sững người trong chốc lát, sau đó cực kì tủi thân bĩu môi bất mãn càu nhàu, cái miệng cũng không chịu thành thật há rộng cắn Bạch Dung một ngụm, không biết có phải do thấy miếng 'thịt' trong miệng rất ngon hay không mà anh chàng dĩ nhiên cắn đến nghiện.
"Đừng có ồn." Khóe miệng Bạch Dung co rút, cảm thấy bản thân đúng là tự đào hố chôn mình, lại tát cho anh thêm một cái.
"Không muốn, vợ ơi, anh yêu em, em có biết hay không...." Sở Uyên giống như một đứa trẻ, đảo qua lộn lại lặp đi lặp lại cùng một câu nói không biết bao nhiêu lần. Bởi vì cái miệng còn đang bận hôn cắn cần cổ Bạch Dung nên giọng nói cũng bị méo mó hàm hồ theo, nước miếng chảy dài dọc theo làn da rồi biến mất dưới lớp quần áo.
Bạch Dung cảm thấy ngày mai cần cổ của mình khẳng định không cách nào gặp người được nữa, cũng chẳng dám cho đối phương ăn tát thêm, sợ người ta giận dỗi càng cứng đầu cứng cổ hơn, đổi thành dỗ dành nhẹ nhàng khuyên bảo.
Lúc này Sở Uyên mới giống như đứa trẻ nhận được kẹo liền cảm thấy hài lòng, chỉ còn miệng lớn là vẫn cố chấp ngậm chặt miếng thịt cổ Bạch Dung không chịu nhả, thỉnh thoảng còn dùng răng nghiến nhẹ, dùng đầu lưỡi liếm mút, chơi đùa cực kì vui vẻ, thỉnh thoảng lại có tiếng ngâm nga phát ra từ cuống họng.
Bạch Dung cảm giác tựa như có từng luồng điện từ nơi Sở Uyên ngậm cắn chạy dọc khắp cơ thể, thân thể cậu bắt đầu nóng lên. Đêm nay bởi vì tâm trạng đặc biệt tốt nên đã uống không ít rượu, mặc dù cậu vẫn giữ mình trong mức đầu óc tỉnh táo, thế nhưng cũng đỡ không nổi Sở Uyên vừa ôm, vừa dụi vừa cắn vừa hôn, cơ thể nổi lên từng đợt cảm giác khác lạ.
Cuối cùng taxi cũng chở hai người về đến nhà, Sở Uyên đã không còn đủ kiên nhẫn nữa, thực ra anh đã muốn đè bà xã thơm ngon ngọt miệng nhà mình xuống dưới thân thế này rồi thế kia từ lâu, còn có thể làm thật nhiều thứ kích tình khác nữa, nhưng anh vẫn gắng gượng giữ vững chút lý trí cuối cùng, không muốn để người khác nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của bà xã, nhẫn nhịn suốt cả đoạn đường, vùi đầu trên cổ Bạch Dung hít thở nặng nề.
Tình hình của Bạch Dung cũng chẳng tốt hơn là bao, gồng mình chống đỡ cái thân thể cao lớn của Sở Uyên trở về nhà rồi leo lên tầng, hai người vừa bước chân vào đến phòng ngủ liền gấp gáp ôm hôn cắn nuốt lấy nhau.
"Vợ, vợ ơi..." Vừa vào đến phòng Sở Uyên đã trực tiếp ấn Bạch Dung lên cửa, nôn nóng hôn lên khắp cơ thể cậu, thế nhưng có cố gắng cách nào cũng không thể cởi bỏ đám cúc trên quần áo của Bạch Dung được, uất ức tới kêu lên thành tiếng.
"Ngoan nào." Bạch Dung bị cơ thể nóng hầm hập cùng mùi rượu trên người anh làm cho ngộp thở, tâm trí đã bắt đầu bỏ nhà theo trai mất rồi, thấy Sở Uyên không cởi được liền vươn tay xé giúp. Những chiếc cúc trên áo sơ mi lập tức rơi đầy đất, vạt áo mở rộng để lộ ra cơ thể trắng nõn mịn màng, cùng hai khỏa anh đào đỏ au trước ngực, làn da trước ngực bị hun tới đỏ bừng mê hoặc.
Sở Uyên ngơ ngác nhìn cảnh đẹp trước mắt, hầu kết trượt lên trượt xuống, điều tiết lượng nước bọt đang tiết ra không ngừng trong miệng.
"Mau lên." Bạch Dung thấy Sở Uyên đờ người ra đó liền vươn tay kéo mở quần áo trên người anh, cậu cũng sắp không nhịn được nữa rồi.
Sở Uyên bất chợt hét lên một tiếng, bổ nhào lên người Bạch Dung bắt đầu bận rộn cày cấy.
Rốt cuộc cả hai cũng thoát sạch đống quần áo vướng víu trên người, quấn lấy nhau cùng ngã lên trên giường, Sở Uyên đỡ người anh em đã cứng như thép của mình lên lại không cách nào tìm đúng được cửa vào, ấm ức nhìn Bạch Dung, dùng thứ trong tay đâm chọc lung tung quanh khu vực chỗ đó, tủi thân ậm ừ gọi,
"Vợ ơi...."
"Ông đây mắc nợ nhà anh chắc"
Bạch Dung chửi một tiếng, cậu cũng không ngại giúp đỡ Sở Uyên trong chuyện phòng the, thế nhưng cả hai đã đến bước này rồi còn phải giúp đỡ lại từ đầu thì đúng thật là, cậu cũng đang gấp lắm có được không.
Dưới sự giúp đỡ của Bạch Dung, Sở Uyên không dễ dàng gì mới đạt thành nguyện vọng đắm mình trong cơ thể cậu, biểu cảm thỏa mãn lập tực hiện lên mặt. Bạch Dung dịch chuyển eo để phối hợp với từng chuyển động của Sở Uyên, ngăn không cho thứ kia trượt ra bên ngoài rồi tìm không ra lối vào lần nữa, vậy nên hai chân cậu quấn chặt quanh vòng eo săn chắc của anh.
Tác dụng của cồn khiến hai người đàn ông quấn quýt giằng co không biết mệt suốt một đêm dài, đến tận khi Sở Uyên cảm thấy buồn ngủ mới chịu bỏ cuộc.