Cơn say đêm đó khiến hai người quấn lấy nhau nguyên một tối, Sở Uyên phát rồ cả đêm, sau cùng Bạch Dung cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực để ngăn cản anh nữa.
Ngày hôm sau Bạch Dung mệt tới không dậy nổi, eo cậu muốn gãy làm đôi luôn rồi.
Không chỉ có một mình cậu, ngay cả người có thể chất sung mãn, luôn dồi dào sinh lực như Sở Uyên hôm sau cũng mệt lử, ôm vợ làm ổ trên giường lười không muốn dậy.
"Anh không dậy đi à?" Bạch Dung tựa gối ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Sở Uyên, khản giọng hỏi anh.
"Ngủ thêm một lát." Sở Uyên chăm chỉ cần cù hiếm có một lần bám giường, ôm Bạch Dung vùi đầu vào trong cổ cậu, ngửi hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể bà xã.
"Vậy anh dậy rót cho em chút nước trước đi, khát quá." Bạch Dung nhíu mày, đêm hôn trước la hét quá lâu dẫn đến cổ họng vừa ngứa vừa rát, khiến cậu cực kì khó chịu.
Sở Uyên nhanh chóng rời giường đi rót nước cho cậu, bưng nước cho Bạch Dung uống xong mới nằm lại lên giường ôm cậu lười biếng tiếp. Mặc dù cơ thể Bạch Dung lúc này cực kì mệt mỏi, nhưng lại không có cảm giác muốn ngủ, cậu đang mở to hai mắt suy tính công việc.
"Dung à, hay em ngủ thêm chút nữa đi." Sở Uyên ngẩng đầu nhìn thấy quầng thâm đen sì dưới mắt cậu liền cảm thấy áy náy.
"Anh ngủ đi, em suy nghĩ chút việc." Bạch Dung khó khăn nhấc cánh tay lên vỗ nhẹ đầu anh, nhỏ giọng nói.
"Có thể nói cho anh biết là em đang nghĩ việc gì không?" Sở Uyên tóm lấy cánh tay cậu kéo trở về dưới chăn, tiếp tục vừa ôm người vừa hỏi.
Bạch Dung nhìn vẻ mặt lo lắng của anh mỉm cười nói: "Nghĩ xem người đó lại tính làm gì tiếp theo."
Sở Uyên lặng im tức khắc, anh biết với sự thông minh của Bạch Dung, chỉ cần để cậu nắm bắt được một chút tin tức là cậu có thể đoán ra được gần như toàn bộ sự việc ngay. Thế nhưng những lời người thanh niên kia nói vào ngày hôm đó Sở Uyên không muốn để Bạch Dung nghe thấy dù chỉ một chút, anh sợ sẽ làm bẩn lỗ tai cậu.
"Sở Uyên này, anh không cần lo lắng cho em đến vậy đâu, em cũng chẳng phải là trẻ con, hơn nữa em đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với người đó rồi, ông ta chẳng thể làm tổn thương em được." Bạch Dung niết nắn những ngón tay đang siết chặt lấy cánh tay mình, nhỏ giọng thủ thỉ với anh.
"Vậy, chuyện này em đừng nhúng tay vào có được không?" Sở Uyên nhìn cậu đầy mong đợi, người nhà họ Sở đã thu thập được đầy đủ chứng cứ, chỉ còn chờ đợi thời cơ khiến cha Bạch không cách nào lật ngược tình thế nữa thôi, thế nhưng dù sao người đó cũng là cha ruột của Bạch Dung, cho nên Sở Uyên không muốn tay cậu dính máu người thân, vấy bẩn đôi tay ấy.
Bạch Dung nghĩ chút liền gật đầu đồng ý, cậu nhỏ giọng nói: "Ừ." Sau đó dịch người vùi đầu vào trong lồng ngực Sở Uyên. Sở Uyên nhẹ nhàng cẩn thận ôm người vào lòng, lần đầu tiên cảm nhận được Bạch Dung toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình, cảm giác này tốt đến mức khiến mỗi động tác của anh đều trở nên dịu dàng thận trọng, chỉ sợ một phút không cẩn thận liền phá tan giấc mơ tươi đẹp ấy.
Những ngày tiếp theo Bạch Dung làm đúng theo những gì đã hứa với anh, hoàn toàn không quan tâm đến tất cả mọi chuyện, cả ngày quanh quẩn trong nhà chơi với con trai, lúc con trai ngủ say thì cầm điện thoại chỉ huy công việc dưới quê từ xa, mỗi lần nghe thằng Thuận báo cáo tháng này lại kiếm về được bao nhiêu tiền liền vui vẻ cười híp mắt.
Lần này nhà họ Sở hành động cực nhanh, dưới sự đồng ý ngầm của ông cụ Sở, nhà họ dốc sức điều động thế lực các bên hỗ trợ diệt trừ tận gốc các nguồn lực của cha Bạch, đồng thời thu thập lượng lớn chứng cứ có thể trực tiếp đưa ông ta ra hầu tòa. Sở Ương cũng tốn không ít công sức nhằm bảo vệ cho các em trai nhà mình, đến khi điều tra minh bạch hết mọi chuyện, Sở Ương mới biết cái người được mệnh danh là cha Bạch kia đã làm ra bao nhiêu chuyện đủ để khiến ông ta phải đoạn tử tuyệt tôn.
Sở Uyên là người đầu tiên được truyền đạt những tin tức này, vừa thấy thương xót cho bà xã nhà mình, đồng thời cũng cảm thấy may mắn khi bản thân đã vô cùng sáng suốt khi yêu cầu Bạch Dung không tiếp xúc với những chuyện liên quan. Chuyện lần này có nhà họ Sở từ bên trên gây áp lực xuống nên người phía dưới cũng xử lý rất nhanh, cha Bạch còn chưa kịp biết có chuyện gì xảy ra thì bên phía tòa án đã tiến hành lập án điều tra dựa trên những việc ông ta từng làm, đợi đến lúc ông ta phản ứng kịp thì đã bị cơ quan công an trực tiếp tạm giam.
Tội ác cha Bạch phạm phải nhiều vô kể, lần lượt điều tra từng mục, từ án mạng cho đến án kinh tế, nhiều tới mức đếm không xuể, Sở Ương cảm thấy cái tên cặn bã này có đem ra xử bắn cũng không đền hết tội.
Sau đó cha Bạch bị cơ quan có thẩm quyền trực tiếp bắt giam, tất cả những người có liên quan nên bắt cũng đều bắt, không bị bắt thì cũng cắt đứt quan hệ với ông ta, bời vì có thế lực nhà họ Sở chống đỡ nên chẳng ai dám ra mặt nói đỡ cho án kiện lần này, càng không ai dám có quan hệ quá nhiều với cha Bạch, chuyện nguyện ý khơi thông quan hệ hỗ trợ cứu ông ta ra ngoài càng không ai dám dính dáng.
Sở Ương bận rộn gần một tháng mới hoàn tất việc đẩy cha Bạch vào nhà giam, tiếp đó lại nhận được cuộc gọi từ phía Bạch Quân Đạt. Bạch Quân Đạt cùng người chú này của mình đối đầu nhau đã nhiều năm, cha Bạch bị người ta nhổ cỏ tận gốc, người vui mừng nhất dĩ nhiên là anh ta rồi, gọi cuộc này cho Sở Ương là muốn hợp tác cùng bọn họ, tính giúp nhà họ Sở một tay, dùng tốc độ nhanh nhất tiễn chú mình ra pháp trường.
Sở Ương cười nói vài câu ứng phó qua loa liền cúp máy, người nhà họ Sở bọn họ sẽ tự mình giải quyết sạch sẽ chuyện liên quan đến cha Bạch, sau khi giải quyết xong, nhà họ không muốn Bạch Dung còn bất cứ liên quan gì với nhà họ Bạch nữa, chỉ hi vọng hai cha con cậu có thể khỏe mạnh, bình an, gia đình hòa thuận cùng nhau trải qua hết quãng đời này.
Người Sở Uyên nhờ Tần Thắng truy tìm cũng đã có tin tức, Sở Uyên theo người của anh ta tới một góc phố nhỏ của thành phố A bắt người trở về. Đây chính là kẻ năm đó được cha Bạch bỏ tiền mua chuộc để giết chết mẹ ruột của Bạch Dung, cha Bạch vì muốn có được người thừa kế không bị ảnh hưởng bởi người khác mà nhẫn tâm thuê người giết chết mẹ Bạch, khiến Bạch Dung vừa tròn mười tuổi sống cuộc sống bị bao chùm bởi hận thù sâu nặng trong suốt những năm tháng sau này, tốn công tốn sức truy tìm suốt mười năm dòng dã.
Sở Uyên không có ý định đưa người đàn ông này vào tù, anh nhờ Tần Thắng áp dụng tư hình, khiến gã chết một cách thống khổ nhất.
Năm xưa Sở Uyên từng có ơn cứu mạng với Tần Thằng, nên lần này anh ta không chút do dự liền nhận lời nhờ vả của Sở Uyên luôn. Xử lý xong mọi việc Sở Uyên liền biến trở lại thành một người đàn ông dịu dàng vô hại quay trở về nhà.
Trong nhà, Bạch Dung đang ngồi xem phim hoạt hình cùng con trai, Sở Uyên vừa về tới nhà liền đi qua ngồi xuống bên cạnh hai cha con, sau đó duỗi cánh tay dài khỏe mạnh của mình ra ôm gọn lấy một lớn một nhỏ vào lòng, động tác này khiến anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, như thể toàn bộ thế giới đều nằm gọn trong vòng tay mình rồi vậy.
"Xong việc rồi hả?" Bạch Dung dịch về sau tựa người trong lồng ngực anh nhẹ giọng hỏi.
"Ừ." Sở Uyên gật đầu đáp, thái độ tỏ rõ không muốn nhắc tới vấn đề này nữa.
"Vậy lúc nào thì chúng ta trở về nhà?" Bạch Dung ngáp dài hỏi, nhà họ đã ở lại đây được gần hai tháng rồi, cậu mà còn không trở về sợ là thằng Thuận sẽ bò ra từ đường dây điện thoại tóm người mất.
"Ở thêm hai ngày nữa rồi về." Sở Uyên hôn lên trán cậu đáp, đưa tay nhéo nhẹ ngón tay Bạch Dung, sờ đến chiếc nhẫn đá quý trên ngón út của cậu lòng anh liền mềm nhũn. Đúng vậy, nơi đó mới là nhà của họ, hãy để tất cả những gì xảy ra tại thành phố A này trở thành quá khứ thôi.
Bạch Dung gật đầu, hôn anh một cái xem như đáp lại. Sở Hú Dương đang im lặng ngồi xem hoạt hình bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, thấy hai cha đang chơi trò hôn hít liền nhích qua đòi thơm. Cả gia đình quấn thành đoàn khiến Sở Hú Dương vui tới cười khánh khách không ngừng.
Hai ngày sau, cả nhà họ thu dọn đồ đạc quay trở về vùng quê đã rời đi suốt hai tháng, tiếp tục bận rộn phát triển sự nghiệp của chính mình. Không lâu sau, Sở Tu Viễn nhận được điện thoại từ dưới quê gọi lên, biết tin con dâu lại có thai, lần này ông cụ không cách nào ngồi yên được nữa, đặt vé máy bay trong ngày vội vã chạy qua đó.
Sở Uyên sau khi biết tin bà xã mình có thai thêm lần nữa tâm trạng liền trở nên bất ổn, một mình chạy lên núi trồng cây. Bạch Dung biết anh lo lắng cho mình nên đích thân vào núi tìm người. Sở Uyên thấy một mình bà xã leo tới đây liền bị dọa sợ, vội vàng ôm chặt cậu vào lòng. Bạch Dung ôm cổ anh biếng nhác hỏi Sở Uyên,
"Anh đang giận em đấy à?"
"Không có." Sở Uyên phiền muộn lắc đầu.
"Ngoan, không giận thì cười với em một cái xem nào." Bạch Dung vỗ vỗ mặt anh đùa giỡn. Tâm trạng Sở Uyên đang không tốt, sao cười nổi cơ chứ.
"Sở Uyên, em yêu anh." Bạch Dung ôm cổ anh chợt nói. Sở Uyên kinh ngạc sững người, ngước mắt chăm chú nhìn cậu.
"Anh không thể hiện chút gì đó sao?" Bạch Dung hiếm có một lần đỏ mặt, nhéo mặt anh hỏi.
"Anh, anh" Sở Uyên 'anh' nửa ngày cũng không nói xong một câu, nôn nóng tới đỏ bừng cả mặt. Bạch Dung nhìn phản ứng đáng yêu của anh mỉm cười nói tiếp,
"Bởi vì em yêu anh nên em nguyện ý sinh con với anh, mỗi lần nhìn thấy đám nhỏ chơi đùa hạnh phúc sẽ liên tưởng đến mối liên hệ gần gũi sâu sắc giữa hai ta, nhận thức này khiến em cảm thấy yên lòng và thỏa mãn."
Sở Uyên ngơ ngác hồi lâu mới nhỏ giọng nói, "Dung à, nhưng mà anh sợ." Với tư cách là một người đàn ông, anh biết mình không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng có thể sẽ mất đi Bạch Dung, trái tim anh liền đau đớn như muốn chết ngay lập tức.
"Em biết, tuy rằng trước đây em từng đồng ý với anh sẽ không sinh thêm nữa, thế nhưng lần này thực sự là việc ngoài ý muốn, đứa nhỏ đã thành hình, nó là kết tinh thuộc về hai chúng ta cho nên em không muốn mất đi đứa bé, anh có hiểu cho ý nghĩ của em không?" Bạch Dung vuốt ve mái tóc anh thủ thỉ hỏi.
Sở Uyên trầm mặc hồi lâu mới dùng giọng nói nhỏ tới mức khó lòng nghe rõ nói. "Ừm."
"Cho nên hãy cứ để em sinh đứa bé ra đi nhé, em sẽ thật cẩn thẩn, hai cha con em sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu." Bạch Dung ôm mặt anh cực kì nghiêm túc hứa hẹn.
"Ừm." Sở Uyên gắng gượng vực dậy tinh thần gật đầu đồng ý, Bạch Dung đang mang thai, anh cần phải trở nên đáng tin cậy hơn mới được, không thể tiếp tục trốn tránh như này nữa. Bạch Dung nhìn anh cười, cậu tin tưởng người đàn ông này có thể suy nghĩ thông suốt mọi việc, bởi vì đây chính là người đàn ông cậu đã lựa chọn, kiên trì và dũng cảm, không ai có thể so sánh được với anh.
Vào năm thứ ba sau khi Bạch Dung đến với thôn Đại Lưu, gia đình cậu lại nhiều thêm một thành viên mới, không khí trong nhà cũng càng thêm náo nhiệt hơn.
Người còn đang sinh sống tại thành phố A là ông Sở Tu Viễn cũng càng ngày càng nôn nóng thêm, mỗi ngày hết nhớ đến cháu lớn lại nhớ về cháu nhỏ, hai đứa cháu nhà ông còn ngoan ngoãn cực kì, mỗi lần qua chơi lại thực thích bám lấy ông nội, ông hận không thể hai tay hai bé mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi.