Địa lao âm u ẩm ướt, mùi máu tanh lẫn mùi gỗ mục, hình cụ bằng sắt rỉ sét treo trên vách tường, gai nhọn trên đó không biết đã móc đi thịt vụn và máu của ai, nhất thời chỉ cảm thấy bẩn thỉu vô cùng.
Tiêu Phượng Ngô cởi bỏ áo gấm, thay áo tù trắng, hắn được Tưởng Bình An dẫn đi, vào nhà giam, còn chưa đến, đã nghe tiếng khóc lúc lên lúc xuống, có nữ có nam, chứa đầy tuyệt vọng đau khổ.
Tưởng Bình An giải thích: “Bên trái là nam, bên phải là nữ, có hơn 10 người của Tiêu gia trong đó rồi.”
Tay Tiêu Phượng Ngô đeo còng, hắn đứng ở hành lang hai bên lao ngục, không biết tại sao, cũng không nói lời nào, dường như nghe tiếng Tưởng Bình An. Bên phải nhà giam vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, một cô nương xinh đẹp mỹ mạo nhào tới cửa, nắm chặt lấy khung cửa, cách khe hở, vội vàng hỏi: “Thập Lục đệ, Thập Lục đệ! Là đệ sao Thập Lục đệ?!”
Nàng là tiểu thư thứ mười một của Tiêu gia, cũng là Thập Nhất tỷ của Tiêu Phượng Ngô.
Sau tiếng vang này, như ném đá xuống nước, bốn phía nhà giam đều có tiếng động, tiếng ầm ĩ nhất thời át cả gào khóc.
“Thập Lục đệ?! Thập Lục đệ cũng bị bắt sao?!”
“Trời diệt Tiêu gia của ta mà!”
Nhị ca, Tam ca, Tứ tỷ, Ngũ tỷ, Lục ca, Cửu ca, Thập ca, e rằng còn có huynh đệ tỷ muội khác nữa, mà nhiều người quá, Tiêu Phượng Ngô chẳng phân biệt nổi, hắn yên lặng mà cử động cái còng trong tay, sau đó đi vào bên tay trái, Tưởng Bình An cố ý để một phòng giam riêng, Tiêu Phượng Minh thì bị nhốt cách vách.
Đi một vòng thấy đều là nam nhân của Tiêu gia, hai người một gian phòng giam, không quá chen chúc, Tiêu Phượng Ngô phát hiện cỏ khô có con kiến đang bò, lại thấy rìa ván giường có mốc, cuối cùng hắn chọn đứng.
Nhà họ Tiêu đông người cũng không đồng lòng, mấy vị tỷ tỷ xem Tiêu Phượng Ngô là đứa em trai nhỏ nhất mà thương yêu, giao tình giữa huynh đệ thì lại hời hợt, Lục ca đối diện thấy thế xì khẽ một tiếng, phun cọng cỏ trong miệng ra nói: “Thập Lục đệ, tính thiếu gia của đệ vẫn không thay đổi nổi à, sắp nằm trên đất ruộng cả rồi, để ý sạch sẽ làm cái gì, chuẩn bị đoạn đầu đài, tranh thủ mà đánh một giấc đi.”
Tiêu Phượng Minh ở cách vách, bám vào khung cửa liên tục chửi: “Đều do lão sao chổi Tiêu Lâm Nho! Sao chổi!”
Tiêu Nhị ca là kẻ bình tĩnh nhất trong đám, nghe vậy khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Lão Thất —— “
Tiêu Phượng Minh đến cùng có mấy phần sợ sệt, nghe vậy ngượng ngùng mà im miệng.
Phòng giam nam nữ cách nhau không xa, không bao lâu, bên kia liền vang lên tiếng khóc nức nở trầm thấp của nữ quyến, có lẽ là do tâm trạng ảnh hưởng, bên Tiêu Phượng Ngô cũng yên tĩnh lại. Hắn nhìn qua khe hở của chấn song, phát hiện mấy vị ca ca đều ngồi dưới đất mà ngẩn người, hoặc là ngủ, chỉ có Lão Thất Tiêu Phượng Minh còn đang nói nhỏ mắng Tiêu Lâm Nho, mắng cả tổ tông mười tám đời của mình, đúng là kẻ ngốc.
Tiêu Phượng Ngô rất quái lạ, ai cũng đang khó chịu, hay là khóc, hắn lại chẳng có chút cảm giác gì, đứng mệt, thì lại tìm chỗ sạch trên ván giường mà ngồi xuống, hơi nhắm mắt mà ngủ.
Trong nhà tù có một cái cửa sổ thông khí to bằng bàn tay, lúc mặt trời lặn, tia sáng cũng từ từ mờ dần, Tiêu Phượng Ngô tỉnh, nửa người rơi vào trong bóng tối, đầu ngón tay hắn để trên gối, từ từ ý thức lại, chắc hắn sắp chết rồi.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình gần cái chết như thế.
Ánh chiều tà len lỏi vào, cũng không xoa dịu được nỗi cô đơn phiền muộn, bầu không khí yên tĩnh một cách chết chóc, hạt bụi cứ nhảy lên nhảy xuống, càng khiến lòng người như tro nguội.
Nha dịch kéo cửa phòng giam, nghe nói người nọ cướp trên núi, chịu đựng không ít hình phạt tàn khốc của tri huyện, mười cái móng tay đều bị rút sạch, chịu một trăm gậy chết người làm da thịt gân cốt chân trái đứt đoạn, lúc bò trên đất, thậm chí có thể nhìn thấy một chút mảnh xương trắng.
Mắt Tiêu Phượng Ngô thấy một vệt máu đỏ sậm kéo dài trên đất, rốt cục cũng có chút sợ hãi thuộc về người bình thường, hắn không sợ chết, mà sợ chết một cách bẩn thỉu, chết một cách khó chịu, hắn không tự chủ liền trượt từ trên giường xuống, cách chấn song nhìn tên phỉ tặc chịu khổ hình.
Nơi chịu phạt cách đó không xa, tất cả phạm nhân đều có thể nhìn thấy, đúng là giết gà dọa khỉ.
Tiêu Phượng Minh rốt cục cũng thôi mắng chửi, mà chuyển sang tự lẩm bẩm, ánh mắt khiếp sợ: “Thà ta chết như phụ thân, chân biến thành như vậy, còn không ngừng chảy máu, chảy nữa sẽ chết người, buổi tối máu sẽ dụ côn trùng với kiến vào vết thương, chẳng phải khổ thân sao?”
Tiêu Lục ca xanh mặt: “Lão Thất, ngậm miệng! Bộ sợ chưa đủ hù người chắc?!”
Tiêu lão Cửu ở xa xa liếc mắt một cái, phát hiện đã tới hỏa hình, da thịt thiêu cháy khét khiến lòng người ngứa ngáy, theo bản năng nói: “Nếu mà chịu được, chân cũng phải chặt, hỏa hình còn dễ trị một chút, dùng nhi trà (儿茶) cho vết thương gom lại, lúc thịt liền lại sẽ đau, qua mấy ngày là xong, hi vọng đến phiên huynh đệ chúng ta, vết thương đừng động tới gân cốt.”
Tiêu Lục ca ở cùng cậu trong một gian phòng, nghe vậy trở mình đứng lên, đá vào mông y một cước: “Ngươi thích đánh rắm hả?!”
Lão Cửu ngã lảo đảo, giận tới mức cùng hắn đánh nhau: “Phí lời? Đánh rắm cái gì?! Ta nói có gì không đúng?! Đã vào nhà lao mà còn muốn toàn thân lành lặn sau, ba mươi sáu hình cụ chờ ngươi hưởng kia kìa!”
Hai người đánh nhau quyết liệt, Tiêu Nhị ca quát lớn vài tiếng cũng không ăn thua, Tưởng Bình An nghe thấy tiếng động, dùng roi quất vào chấn song, tiếng chói tai vang lên giòn giã cuối cùng cũng khiến hai người dừng lại.
Tưởng Bình An trầm giọng nói: “Gây thêm nữa thì bọn mi đến nếm thử xem!”
Cả đời này Tiêu Phượng Ngô chưa từng chịu khổ như vậy, tuy rằng trước đây ở nhà chịu không ít gia pháp, nhưng quỳ bài vị tổ tiên với rút móng tay hay hỏa hình là hai dạng khác nhau, nghèo chưa được bao lâu thì được Tần Minh Nguyệt lượm về, xem như cũng được ăn ngon hầu hạ chu đáu.
Trước đây hắn từng cười vào sự sống và cái chết, đơn giản là chưa từng trải qua thế nào là thật sự đau đớn thê thảm, giờ đây, trong lòng thật sự bất an.
Sắp chết rồi ư?
Chịu cực hình, hay chặt đầu?
Tiêu Phượng Ngô không biết mình chịu được hay không.
Tưởng Bình An đóng chữ lên người tên cướp, mùi khét lẹt, thực sự khó coi, gã thấy Tiêu Phượng Ngô nhìn chằm chằm không chớp mắt, sắc mặt nhợt nhạt tĩnh mịch, theo bản năng đi tới: “Tiêu đại phu, ngươi…?”
Tiêu Phượng Ngô đi tới, lén lút đưa cho gã, hắn đưa hết cho Tưởng Bình An nói: “Làm phiền ngươi, chuẩn bị giúp ta giấy và mực.”
Tưởng Bình An không muốn lấy bạc của hắn, đẩy trở về: “Giấy và bút bên ngoài có sẵn, phạm nhân mới vừa vẽ đã bị dẫn đi, còn chưa kịp dọn, ta sẽ mang vào cho ngài, còn chưa biết còn ở đây bao lâu, tiết kiệm ít bạc.”
Tiêu Phượng Ngô thu tay về, nửa ngày mới nói: “… Đa tạ.”
Tiêu Phượng Minh nghe vậy bám vào chấn song, vô cùng đáng thương nói: “Thập Lục, đệ muốn viết di thư sao, chia cho huynh ít giấy đi?”
Tiêu Lục ca ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cả nhà đệ đều ở đây, viết cho ai xem.”
“Ta còn có vợ con, không giống ngươi, lão lưu manh!” Không cùng gian phòng, Tiêu Phượng Minh không sợ hắn đánh mình, dùng hết sức mà mắng, “Với lại, chẳng phải Bát đệ còn chưa vào sao.”
Tiêu Nhị ca thấy nha sai đi rồi, mới thấp giọng nói: “Nó đi theo đội buôn Tây Vực, nói không chừng, chính là người có hy vọng sống duy nhất trong đám huynh đệ chúng ta.”
Nói cách khác, tám phần mười bọn họ sắp chết rồi.
Tiêu Phượng Ngô đốt một ngọn đèn, trời còn sớm, chỉ hơi nhá nhem tối mà thôi, Tần Minh Nguyệt xưa nay kín tiếng, không thích giao hảo với người khác, hôm nay diễn muộn, chắc còn chưa biết mình bị bắt, chắc ngày mai mới đến.
Tần Minh Nguyệt…
Minh Nguyệt…
Tiêu Phượng Ngô chấm bút, nửa ngày cũng chưa thể viết được chữ nào, bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Có phương thuốc nào, có thể khiến người ta chết một cách bình yên, không khổ không đau không?”
Có lúc độc dược cũng có thể cứu mạng, không chịu nổi hình phạt tàn khốc thì nuốt xuống, chết rồi cũng coi như giải thoát.
Mọi người nghe vậy đồng loạt ngẩng đầu, lặng im, hiểu ý của hắn, nhưng nửa ngày cũng chẳng ai lên tiếng, dù sao tận đáy lòng ai chẳng sợ chết, không cam lòng nhận mệnh, Tiêu Phượng Minh nuốt một ngụm nước bọt, sau đó run giọng nói: “Hồng hoa tán thì sao?”
Tiêu Phượng Ngô suy nghĩ một chút, vẫn là chưa viết: “Trong thuốc có bạch cương trùng (白僵虫) chỉ có Tây Vực mới có, mong ai vất vả điều chế thuốc cho huynh chứ? Bát ca sao?”
Bốn phía vang lên tiếng sột soạt, thảo luận về cái chết lại vô cùng thoải mái, âm thanh truyền tới nhà lao nữ, chỉ nghe tiếng va vào chấn song, sau đó là tiếng xích sắt cọ nhau: “Tổ tiên truyền y thuật là để cho các ngươi dùng như thế này sao?! Nữ nhi còn chưa tìm cái chết, nam nhân các người đã chịu không nổi rồi à, thật là mất mặt quá! Muốn chết thì đập đầu vào tường mà chết, còn phân chia dược liệu này nọ, thuốc tốt cũng bị các người giày xéo!”
Giọng nữ vang lên, nhiều huynh đệ bị dọa đồng loạt run rẩy, Tiêu Phượng Minh co rúm lại mới nói: “Là tứ tỷ, trong tù rồi mà cái tính cọp cái này không chịu bỏ.”
Tiêu Phượng Ngô nhắm mắt, lại mở, đề bút, ánh nến lay động lay động, chiếu rọi con chữ, rõ ràng là nửa phần sau của cuốn nhất tuyết châm.
Giọng Tiêu Phượng Ngô bình tĩnh, cùng nữ tù kia vừa nói chuyện: “Trước đây đất Nam có một phú thương, trong nhà mỹ thiếp được sủng ái, lại lâu lắm mà không mang thai, liền tìm được một bài thuốc dân gian, đem ngọc anh đan bên trong trộn cây ích mẫu, nhục thung dung, bạch liêm, bạch cương tầm, bạch vi, dùng lửa nhỏ mà nấu, lại dùng hoàng thể thang như chất xúc tác, hơn một tháng thì có thai, thai này có thể bảo đảm giữ được hay không?”
Nữ tù bên kia yên lặng trong chốc lát, lại vang lên tiếng cọ xát, một lát sau truyền một giọng nói, hình như là Thập Nhất, hơi do dự: “Phương thuốc này quá mạnh, người phụ nữ dùng máu để nuôi đứa nhỏ, vốn đã không dễ, lại dùng hoàng thể thang thúc trứng, chỉ sợ tốt quá hoá dở, năm ba tháng thì được, kéo dài chỉ sợ móc rỗng cơ thể mẹ, thai này khó bảo toàn.”
Ngòi bút Tiêu Phượng Ngô không ngừng, lại hỏi: “Nếu như kia mỹ thiếp dùng kỳ trân dược liệu miễn cưỡng kéo dài tính mạng, may mắn che chở đến kỳ lâm bồn, ngôi thai không đúng thì sao?”
Bên phía nữ tù lại xôn xao, tiêu tứ tỷ suy tư nói: “Ngôi thai không đúng, có thể hỗ trợ chỉnh vị trí thai, nhưng không được vội, phương pháp này cần ba, bốn tháng, dùng tinh dầu xoa bụng, tìm nhũ mẫu đỡ đẻ có kinh nghiệm từ từ chỉnh ngôi thai, nếu như đã tới lâm bồn kỳ, trẻ mới sinh thể gặp đại nạn, sợ là một xác hai mạng.”
Có lẽ là rỗi rãi buồn chán, thấy bên Tiêu Phượng Ngô một xướng một họa, Tiêu Phượng Minh nhịn không được chen miệng nói: “Nè nè nè, hà tất kiếm lấy cái khổ, dùng quy vĩ, hồng hoa, đan bì, phụ tử, đại hoàng, đào nhân, quan quế, nga thuật, ngũ tiền, giấm trắng nấu thành thuốc, mà uống…”
Tiêu Lục ca trực tiếp ném thẳng một câu: “Ngươi giữ con bỏ mẹ! Thiếu đạo đức vừa vừa thôi!”
Tiêu Phượng Minh mạnh miệng nói: “Chết hai hay chết một tốt!”
Tiêu Phượng Ngô không lên tiếng, trong tay đã xếp giấy dầy, hắn để bút xuống, bỗng nhiên giơ tay, dưới ánh nến chênh chếch, màu sắc mờ nhạt, nhưng lại tỏa ra màu trắng chói mắt, như là lưỡi dao xé gió.
Hắn như đang nói chuyện với người khác, lại như lẩm bẩm một mình: “Nếu như, mổ bụng lấy thai thì…”
Cũng không phải chưa có ai làm, Tư Mã Thiên từng khi chép trong cuốn “Sử ký Sở thế gia”, Ngô cứu sống Lục Chung, Lục Chung sinh sáu người con, sinh mổ, hiểm mặc dù hiểm, cũng không ngại thử một lần.
Tiêu Tứ tỷ vẫn luôn nghe động tĩnh ở bên này, nghe vậy hỏi ngược lại: “Mỹ thiếp kia cơ thể yếu, nếu như băng huyết, nên làm sao? Nếu đang sinh, sức lực tiêu hao hết, bào thai còn trong bụng, nên làm gì?”
Tiêu Phượng Ngô dường như có chủ ý: “Ngân châm đâm khổng tối, ẩn bạch, hạ liêu, thừa tương, âm khích, tỳ du, thần môn cầm máu, miệng ngậm nhân sâm tăng sức, uống thuốc giục sanh, mổ bụng lấy thai, củng cố bằng lộc nhung, nhân sâm núi, đông trùng, thiên ma, tuyết liên…”
Hắn còn chưa dứt lời, Tiêu Nhị ca liền chau mày nói: “Hồ đồ! Thuốc mạnh làm sao có thể dùng với nhau, toa thuốc này quá mạnh rồi.”
Tiêu Phượng Minh thở dài, buồn bực ngán ngẩm nói: “Mạnh thì mạnh, sắp chết đến nơi rồi, thật là có người tìm hắn chữa bệnh không thành, như vậy tích cực làm gì, nếu ta nói, vẫn là tỉnh điểm lực khí, làm sao thoải mái làm sao mà qua nổi.”
Hắn nói xong lảo đảo đứng dậy, cử động cái chân tê dại một chút, đi tới cửa lao, đang tính gọi Tưởng Bình An, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, ngay sau đó một bóng người xuyên qua hành lang lao tới.
“Thập Lục Gia!”
Người tới chính là Tần Minh Nguyệt, có lẽ y nghe được tin, chạy tới mặt mũi trắng bệch, hai tay siết chặt chấn song sắc lạnh lẽo, một đôi mắt phượng hẹp dài bởi vì kinh hãi quá mức mà tròn trợn lên.
Tiêu Phượng Ngô rất hiếm khi thấy Tần Minh Nguyệt như vậy có dáng vẻ chật vật như vậy, Tần Minh Nguyệt cũng rất hiếm khi thấy Tiêu Phượng Ngô có bộ dạng chật vật thế kia, hai người nhìn nhau, trung gian cách cái cửa lao, lại không nói gì.
Tưởng Bình An nhìn chung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Nhanh lên đi, đừng để bị phát hiện.”
Nói xong quay người rời đi, nghe được tiếng bước chân hắn thanh xa dần, Tiêu Phượng Ngô lúc này mới hoàn hồn: “Sao em lại tới đây.”
Hắn đá đá cỏ khô cạnh cửa, phát hiện trên đất cái một bãi nước tiểu chuột, cuối cùng cũng không đành lòng ngồi xuống, bèn đứng nói chuyện.
Tần Minh Nguyệt thấy hắn mặc áo tù, thực so với lúc Tiêu gia tán gia bại sản còn khổ sở hơn, hàm răng cắn chặt, thái dương ẩn hiện gân xanh, lạnh giọng hỏi hắn: “Lẽ nào ta không nên tới sao?”
Tiêu Phượng Ngô không trả lời, nhìn một lát, sau đó do dự, tay từ bên trong chấn song duỗi ra, xoa xoa bên mặt còn chưa lau sạch mực, lại dùng đốt ngón tay cọ cọ gò má y: “Sau này đừng đến nữa, đỡ bị liên luỵ.”
Tần Minh Nguyệt nhìn hắn: “Huynh nghĩ ta sợ sao?”
Tiêu Phượng Ngô nghe vậy, cười cười: “Thôi được, thực ra cũng có chuyện cần em giúp.”
Hắn đưa một xếp giấy dầy cộm tới, nét mực còn chưa khô: “Bên trong có toa thuốc, giúp ta chế ra mười mấy viên thuốc, mang vào đây, còn lại những thứ này, phiền em vào kinh thành một chuyến, nghĩ biện pháp giao nó cho Hoài Hóa tướng quân, để ông ta đem vào cho Nhị thúc ta, hai người này có giao tình, chắc sẽ giúp.”
Tần Minh Nguyệt nhận lấy, liếc mắt nhìn, đầu ngón tay khẽ nắm chặt, thấp giọng nói: “Là thuốc gì?”
“Đừng hỏi, Minh Nguyệt, em biết, ta không thích học y, vì thấy vết thương dơ bẩn buồn nôn, liếc mắt nhìn cũng chẳng màn, làm sao chịu nổi hình phạt tàn khốc, lúc đó một cái thi thể lành lặn cũng chẳng có.”
Lão thiên gia không phải đang phạt Tiêu gia, đây là đang phạt y, Tần Minh Nguyệt.
Viền mắt Tần Minh Nguyệt hơi đỏ, hô hấp từ từ nặng nề, y nhắm mắt, siết chặt bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Phượng Ngô, thấp giọng nói: “Đừng sợ, ta nhất định nghĩ cách cứu huynh ra,nếu như cứu không được… Trên đường xuống suối vàng cũng không để huynh một mình, Thập Lục Gia, ta đi cùng huynh.”
Y dù lạnh lùng thế nào, tính tình quái gở làm sao, kỳ thực cũng vẫn đơn thuần như năm xưa, thích một người, hận không thể móc trái tim mình ra, thì sao lại tiếc rẻ mạng của mình.
Tiêu Phượng Ngô nhìn y: “Ta không đáng đâu.”
Sức tay của Tần Minh Nguyệt suýt nữa thì bóp nát cổ tay hắn, cố chấp trước sau như một: “Ta nói đáng là đáng.”