Tiêu Phượng Ngô dường như biết y sẽ nói như vậy, nghe vậy cúi đầu thật thấp, nửa cái chữ không nói, tay như có như không vỗ vào chấn song, lực đạo càng lúc càng mạnh, dường như bộc lộ tâm tình của mình, một lần cuối cùng mạnh tới mức cả chấn song sắt kêu ong ong.
“Không đáng —— “
Lòng bàn tay Tiêu Phượng Ngô đỏ một mãng to, hắn bỗng nhiên giương mắt nhìn Tần Minh Nguyệt, nét mặt giấu diếm bên trong càng thêm dọa người, từng chữ từng câu, như đá ném vào nước, bắn lên vô số bọt nước: “Người lúc trước khiến em bị đuổi ra khỏi Tiêu gia, là ta.”
“Nguyên nhân khiến em lang bạt bấy lâu nay là ta, ngón tay đó bị gãy cũng là vì ta…”
“Em không cần chết với ta, đừng chết cùng với một kẻ như ta.”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy dường như hơi bối rối một chút, nét mặt cứng đờ, lại chẳng phản ứng lại: “Ngươi nói cái gì?”
Người sống trên đời thật là kỳ quái, có được thì chẳng biết quý trọng, mất đi thì lại hối hận, cả một đời, dường như phải giữ lại một ít tiếc nuối ở trong lòng, mới coi như nếm trải hết ngũ vị nhân sinh, Tiêu Phượng Ngô nghĩ thầm có thể đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt, vì sao lại lưu giữ ký ức này.
Hắn từ bên trong đưa tay ra, nắm lấy cổ tay lạnh lẽo Tần Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt…”
Máu trên mặt Tần Minh Nguyệt dường như bị rút cạn, chỉ còn một màu nhợt nhạt, một đôi mắt đen và sâu thẳm, khiến người ta không dám đối diện, cả người y căng thẳng, lại không ngừng run rẩy, thân thể bạc nhược đứng ở lao ngục âm u, yếu đến mức dường như hơi thở cũng biến mất trong hư vô.
Tần Minh Nguyệt chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều bị hút hết, cả việc đẩy Tiêu Phượng Ngô ra cũng không làm được, chỉ có thể bị hắn siết lấy, sau một hồi, mắt phượng đẹp đẽ nhuộm màu đỏ tươi, giọng nói mang theo tiếng rung, không thể tin nổi mà hỏi: “Ngươi luôn gạt ta?”
Cổ họng như vàng như ngọc của ngày xưa, bây giờ khàn đến nói không ra lời.
Chẳng có câu trả lời cho y, tất cả chỉ là yên lặng.
Khóe miệng Tần Minh Nguyệt đầy châm chọc mà nhếch lên, vô cùng cứng ngắc, nhưng lại đang cười chính mình: “… Ra ngươi chỉ xem ta là một món đồ chơi, lúc yêu thì nâng ở lòng bàn tay, chán ghét lại vứt qua một bên… là ta đề cao nhìn bản thân mình, ta bất quá chỉ là một đào hát thấp hèn, sao lại có thể hi vọng ngươi yêu ta thật lòng?”
“Ngươi vẫn luôn xem ta là kẻ ngốc mà đùa giỡn…”
Có một giọt nước mắt to như hạt châu lăn xuống, chảy qua xương hàm gầy, sau đó chảy vào vạt áo.
Tần Minh Nguyệt nhiều năm rồi không khóc, những năm tháng y lang bạt, sống mệt mỏi thế nào, bẩn thỉu thế nào cũng từng trải qua, từng ăn cơm thừa canh cặn của kẻ khác, nhưng y chưa từng khóc bao giờ. Y hiểu, nước mắt là thứ vô dụng, chỉ có thể cắn răng trèo lên, cố gắng mới trèo lên vị trí của ngày hôm nay.
Tiêu Phượng Ngô có rất nhiều lời giấu ở trong lòng, muốn nói, nhưng lại cảm thấy lúc này không nên nói, chỉ siết chặt lấy tay Tần Minh Nguyệt, giọng khàn khàn: “Ta chưa bao giờ cảm thấy em thấp hèn, cũng chưa từng xem em là đồ chơi…”
Yêu em, thích em,
Nhưng hai chữ yêu thích này lại tới muộn màng.
Lúc hắn phú quý, khách đứng chật nhà, đến khi nghèo túng, đứng ở bên cạnh Tiêu Phượng Ngô chỉ có một mình Tần Minh Nguyệt mà thôi, nếu như nói trong lòng không xúc động, là giả, nhưng hắn không biểu lộ trên mặt, cũng không muốn nghĩ.
“Ầm —— “
Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên đánh một quyền trên lan can, dùng sức rất mạnh, phát ra mấy tiếng ong ong vang dội, trên song sắt có vết xước móc vào da thịt, khi tay đánh mạnh xuống, có vết máu giàn giụa chảy ra.
Tiêu Phượng Ngô ngẩn ra, buông tay trái của y ra, muốn đi bàn tay phải đang chảy máu tí tách kia, lại không kịp chuẩn bị bị Tần Minh Nguyệt nắm lấy tay, một cơn đau nhói truyền từ mu bàn tay——
Răng lún sâu vào huyết nhục, rất đau, Tần Minh Nguyệt như muốn ăn thịt uống máu, như muốn dùng răng xé miếng thịt đó xuống.
Người bình thường chắc đã đau đớn giãy giụa kêu la.
Tiêu Phượng Ngô lại hi vọng càng đau càng tốt,
Để cho dù hắn có chết cũng không quên đào hát này.
Trên trời mặt trăng như treo trên cây hải đường, mặt trăng ở nhân gian đang ở trong lòng hắn, Tiêu Phượng Ngô không có cách nào ôm y vào lòng, chỉ có thể cách chướng ngại lạnh lẽo, xuyên thấu qua khe hở chật hẹp, nhìn Tần Minh Nguyệt, ánh mắt như con thoi dệt qua dệt lại, dệt thành một tấm lưới dầy.
Sau một hồi, Tần Minh Nguyệt rốt cục buông hắn ra, cả khuôn mặt là nước mắt, khóe môi mang theo vết máu đỏ sẫm, hận ý trong mắt không giảm.
Tay Tiêu Phượng Ngô thay y lau nước mắt trên mặt: “Minh Nguyệt, nếu như ta có thể còn sống mà ra ngoài…”
Lời còn chưa dứt, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nghiêng đầu, tránh bàn tay hắn, lùi về sau vài bước, sau đó đứng trước mặt Tiêu Phượng Ngô, xé toa thuốc kịch độc đó thành giấy vụn, gằn giọng nói: “Ngươi nên từ từ mà chịu đựng, chờ tới lúc lên đoạn đầu đài đi.”
Giấy bị xé thành vạn mảnh, chậm rãi rơi trên mặt đất, Tần Minh Nguyệt cũng không thèm nhìn hắn, quay người rời đi.
Tiêu Phượng Ngô vẫn giữ tư thế muốn thay y lau nước mắt đó, tay cứng đờ ở giữa không trung, hồi lâu mới từ từ thu về, cúi đầu không thấy rõ nét mặt, khó giải khiến người ta cảm thấy hắn hồn bay phách lạc.
Anh em nhà họ Tiêu, nửa phần trước thì hóng kịch hay, nửa phần sau thì lại bị doạ tới không dám lên tiếng, hai người làm cái cửa nhà lao máu me đầm đìa, một tên đã bị cắn đến máu chảy ồ ạt, tình thế xoay ngược đột ngột làm họ không kịp chuẩn bị, so với chịu hình phạt của nha môn còn đau hơn nhiều.
Bốn phía yên tĩnh, sau một hồi, Tiêu Phượng Minh giật giật, khuyên Tiêu Phượng Ngô đầy máy móc: “Có chuyện gì, thì Thập Lục à, cứ nói ra đi.”
Tiêu Lục ca nghe vậy, cười ra tiếng, vui mừng không tả nổi: “Cái gì thấy thì cũng thấy rồi, cái này gọi là đáng đời, ai bảo gây họa phong lưu khắp nơi làm gì, lúc trước lão thái gia bảo đệ cắt đứt với tên đào hát kia, ta tưởng đệ cắt đứt với hắn thật rồi, ra là còn chưa cam lòng buông tay.”
Cuối cùng rung đùi đắc ý tổng kết: “Thập Lục à, diễm phúc không hết.”
Lúc vừa vào, bọn họ đều đang khóc, mà chỉ có lòng Tiêu Phượng Ngô lại chẳng hề gợn sóng, bây giờ bọn họ không khóc, cảm xúc trong lòng Tiêu Phượng Ngô lại từ từ dâng trào, không rõ là đắng hay là chát.
Ai nấy đều từng trải qua thời niên thiếu ngông cuồng, có thể Tiêu Phượng Ngô ngông cuồng, nhưng lại hại Tần Minh Nguyệt.
Ngày đông mấy năm trước, tuyết lớn đổ xuống, lạnh tới mức nước đóng thành băng, Tiêu lão thái gia muốn cho làm mai cho đứa cháu thứ mười sáu mà lão yêu thương nhất, nhà gái chính là tiểu thư Hứa gia Hứa Thành Bích. Tiêu Phượng Ngô lại làm nàng tức giận đến suýt nữa nàng xuống tóc làm ni cô, cuối cùng hết hy vọng gả cho người khác, Hứa gia và Tiêu gia cũng vì vậy mà không còn thân thiết nữa.
Chỉ là một tên đào hát mà thôi.
Chỉ là một tên đào hát.
Mẹ của Tiêu Phượng Ngô cũng là đào hát, nhưng đáng tiếc bạc mệnh nên đã sớm từ trần, nhưng mà tướng công của bà vẫn một lòng si tình, không bao lâu cũng cùng xuôi tay mà từ giã nhân gian.
Tiêu lão thái gia hiểu rõ đứa con này nhất, bị hủy ở trong tay một đào hát như thế, ông không thể trơ mắt nhìn đứa cháu mình yêu quý nhất cũng giẫm lên vết xe đổ của cha nó.
“Thập Lục Lang! Thập Lục Lang!”
Tiêu lão thái gia chống gậy, nghe cộp cộp, ở trước mặt Tiêu Phượng Ngô đi qua đi lại: “Cháu là đứa có thiên phú nhất trong mấy đứa cháu của ông, sau này sẽ phải thừa kế tổ nghiệp Tiêu gia, không thể nào vì tình nam nữ là lãng phí thời gian, huống chi hắn chỉ là một đào hát, lại là một nam nhân!”
Tiêu Phượng Ngô quỳ trên mặt đất, buồn bực ngán ngẩm, cũng không coi trọng những lời này.
Thiếu niên choai choai, trời sinh thích làm trái ý người, người khác càng không cho hắn làm cái gì, hắn nhất định phải làm, đặc biệt quan hệ ông cháu này rất vi diệu, chẳng tốt như lời người ngoài nói.
Tiêu lão thái gia tuổi tác đã cao, đôi mắt lại vô cùng khôn khéo, khiến người ta không dám nhìn thẳng: “Lúc đó con còn nhỏ, có hồ đồ thế nào ta cũng chẳng quản, nhưng hôm nay vừa đã thành niên, không được sống ngơ ngơ ngác ngác như vậy nữa, lại còn đi ngươi đường cũ của cha con. Nó lúc trước, nó lúc trước cũng giống như con, mê muội một đào hát đến hoa cả mắt, ngay cả tên họ mình là gì cũng không biết!”
Đào hát thấp hèn trong miệng ông, là mẹ của Tiêu Phượng Ngô.
Mà lúc Tiêu Phượng Ngô chín tuổi, bà đã chết rồi.
Chết như thế nào? Không phải hồng nhan bạc mệnh, mà là thiên tai nhân họa, một bát thuốc rót đầy, cứ chết một cách yên lặng không tiếng động như thế.
Thầy thuốc có thể cứu người cũng có thể giết người, Tiêu lão thái gia đời này đã cứu không biết bao nhiêu mạng người, có thể trên tay nhưng cũng từng dính máu người, đời này rửa không sạch
“Thập Lục Lang, sớm buông tay đi con, con cưng chiều hắn, cũng phải xem xem hắn chịu nổi không.” Tiêu lão thái gia thở dài một tiếng, mắt vẩn đục dường như có ánh sáng lấp lóe, như một thanh đao giết người, rất nhiều năm trước từng lấy mạng một đào hát, bây giờ cũng phải giết thêm một đào hát khác.
Tiêu Phượng Ngô không nói lời nào, trong phòng đốt than ấm, tay chân lại lạnh lẽo thêm một chút, hắn nhớ mẹ của mình.
Đó là một nữ nhân rất xinh đẹp, giọng ôn nhu đa tình, sẽ thay hắn khâu quần áo, thay hắn vén chăn, có một đôi mắt phượng rất đẹp, đồng tử màu đen sạch sẽ, như một bầu trời rộng lớn, gió mát thoảng qua, giống như lúc nào cũng cười.
Sau đó thì chết, thi thể chẳng thể tìm ra, bài vị cũng không thể cung phụng trong từ đường.
Tiêu Phượng Ngô rất nhớ bà, nhưng hắn chỉ có thể tự nói mình không nên nghĩ tới, bởi vì vừa nghĩ tới, trong lòng sẽ không thể ức chế hận ý dâng trào, hận ý này nên dồn lên ai đây? Tổ phụ đã nuôi hắn lớn sao?
Hai người dường như giằng co với nhau trong yên lặng, hoặc là Tiêu Phượng Ngô đang trầm ngâm tới sững người.
Tiêu Phượng Ngô thích Tần Minh Nguyệt, nhưng này chữ thích này quá nông cạn, nông cạn đến nổi không thể thay y tính toán lâu dài, nông cạn đến có thể nâng y lên đài cao, cũng có thể trong lúc y rơi xuống vực thẳm lại chẳng thể nào giang tay cứu giúp.
Cũng như Tiêu lão thái gia từng nói, cưng chiều y, cũng phải xem xem y chịu nổi hay không.
Nhà Ân mất nước, tội nghiệt thuộc về Ðát Kỉ, như Dương quý phi, sủng ái ngập trời, kết cục chính là vĩnh viễn biến mất ở dốc Mã Ngôi, Tiêu Phượng Ngô thích Tần Minh Nguyệt, lại chỉ biết là lộ liễu xây vàng đắp ngọc, chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều, lại chỉ mang tai hoạ cho y.
Nhiều năm như thế, đã động tới ranh giới của Tiêu lão thái gia, giọng lão già nua: “Thập Lục Lang à, là con tự mình động thủ, hay ta giúp con.”
Ra tay? Làm sao để ra tay đây? Lại giở trò cũ, một bát thuốc, dù sao cũng chẳng có ai để ý tới mạng sống của một con hát cả.
Không biết là một canh giờ, hay là hai canh giờ, hay nửa chung trà.
Tiêu Phượng Ngô đỡ đầu gối, từ dưới đất chầm chậm đứng dậy: “… Cho y chút bạc sống yên phận, để y đi là được.”
Lúc đó Tần Minh Nguyệt yêu Tiêu Phượng Ngô mười phần, Tiêu Phượng Ngô chỉ yêu Tần Minh Nguyệt năm phần, tình cảm chẳng sâu nặng, tuy chẳng muốn chia ly, nhưng cũng chẳng đau thấu tim gan.
Cửa gỗ chạm trỗ mở ra, thổi gió tuyết vào phòng, Tiêu lão thái gia nhìn bóng lưng hắn rời đi, hỏi: “Còn muốn đi gặp nó sao?”
Tiêu Phượng Ngô cũng không quay đầu lại, giọng từ trong gió tuyết xa xa truyền tới: “Không.”
Một chữ, xác định kết cục của đoạn chuyện cũ này, chẳng nói là ai đúng ai sai, mệnh số mà, con người chẳng thể nào khống chế mà.
Lần thứ hai mở mắt ra, vẫn là căn phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt, Tiêu Phượng Ngô nghe thấy tiếng khóc trầm thấp ở cách vách, vừa nhìn lại, phát hiện ra là Tiêu Phượng Minh, đường đường là nam nhi cao bảy thước, co lại thành một cụm, vai so qua so lại.
Tiêu Phượng Ngô biết y đang nghĩ tới vợ con.
Không mất mặt, dù sao cũng không ai biết ngày mai là có phải chết hay không.
Tiêu Phượng Ngô cũng nghĩ, hắn nhớ Tần Minh Nguyệt, hắn muốn xin lỗi đào hát đó, cũng không nghĩ tới chuyện y sẽ vì mình mà phục vụ hết lòng.