Không Mừng

Chương 16: Chương 16





Như tin tức đã nói vào năm 2015 tình hình kinh tế không quá khả quan. 
Nhưng nhóc con nhà tôi quả thật rất ưu tú.

Ngoại trừ cơ hội được chuyển lên chính thức, em ấy còn nhận được offer từ bốn công ty khác đứng đầu trong ngành lĩnh vực này – tại thời điểm đó, kỳ tuyển dụng mùa thu còn chưa thực sự bắt đầu. 
Cuối cùng em ấy chọn một công ty Internet có tốc độ tăng trưởng nhanh, thành công làm việc nơi tòa nhà cao nhất Ninh Thành mà em hằng mong muốn.
Phương Mân mời tôi ăn cơm, suốt bữa ăn đều như con chim Khổng Tước khoe khoang với tôi: “Offer cũng có offer this offer that, của em chính là SP nhé.” 
* SP trong recruitment có thấy nghĩa là support personnel nhưng rõ ràng là không hợp ngữ cảnh trong trường hợp này, nghĩ thêm một lúc thì chắc là Special Person á, SP có viết tắt là Special Person.
Trong tiếng Anh có ngàn vạn từ viết tắt khác nhau, tôi quá lười suy nghĩ rốt cuộc em ấy có ý gì đây, đoán chừng chắc đang muốn nói với tôi rằng offer của mình cao cấp nhất, tranh thủ đòi tôi thưởng cho.
Nhìn dáng vẻ người trẻ tuổi trước mặt hăng hái vui vẻ, tôi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp em, cũng tỏa sáng và hiểu chuyện như vậy, lan đến đuôi lông mày và khóe miệng, như một bức tranh sơn dầu động mãi chẳng thể tĩnh lặng.
Đang nói đột nhiên Phương Mân bày ra bộ dáng tủi thân, rất xin lỗi lấy ra một túi quà tặng – nhìn đến logo thì chắc là từ một cửa hàng tiêu dùng nhanh* gần nhà hàng này – trên mặt đầy tràn ý cười lấy lòng: “Thầy Thi, thật xin lỗi, em nửa nay đều bận rộn tốt nghiệp, hè qua rồi mới nhớ tới.

Cái này trước tặng anh, ban đêm..

Em nhất định sẽ ngoan ngoãn phục vụ,  biểu hiện với anh tốt một chút.
Mặc dù có chút thất vọng nhưng tôi cũng hiểu thị trường làm việc lúc nay cạnh tranh như thế nào.

Thêm nữa dáng vẻ Phương Mân nũng nịu quá đáng yêu.


Tôi cũng không phải quá muốn tính toán mấy chuyện này.       
“Được rồi, ăn cơm nhanh đi.” Tôi nói.
Ăn no thì ban đêm mới có sức lực “làm việc.”  
Vào Trung Thu trước khi chính thức đi làm, Phương Mân cùng tôi về lại Liễu Trấn. 
Từ đại học năm nhất đến bây giờ, nghỉ đông hay nghỉ hè Phương Mân đều bận rộn thực tập và việc của hội sinh viên nên chưa từng trở về nhà.

Ba mẹ của em ấy có liên lạc hay không tôi cũng không biết. 
Nhưng tôi có thể nhận ra Phương Mân hẳn là có lo lắng.

Em ấy mang chiếc đồng hồ tôi mua cho, mặc áo sơ mi khi đi phỏng vấn, quần áo từ trên xuống dưới đều ủi phẳng không chút nếp nhăn.
Em ấy nói muốn để cho ba mẹ mình nhìn thấy, Phương Mân, người mà chẳng ai kỳ vọng gì cuối cùng cũng tự mình trưởng thành rồi, lại còn trưởng thành với tiền đồ vô cùng xán lạn.
Nói ra thật xấu hổ nhưng tôi không dám cùng Phương Mân về nhà. 
Thứ nhất hẳn là lo lắng ba mẹ của em ấy không tiếp thu được, thứ hai, tôi thực sự không biết lấy thân phận gì đối mặt với bọn họ – Thầy giáo cùng học sinh, người trưởng thành cùng trẻ vị thành niên, mặc kệ có là gì, tôi đều cũng đã thiếu lý trí và cũng từng có lỗi.

Tôi chỉ ở nguyên trong phòng nhỏ chờ Phương Mân.
Cây nhỏ ngoài cửa sổ kia đã mọc rất cao, không quá cứng cáp nhưng cũng đâm chồi rất nhanh. 
Gió thu không tính là quá lạnh, nhưng tôi thực sự không chống đỡ nổi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lúc Phương Mân vào cửa thì bước đi rất nhẹ, tôi không bị đánh thức, ngược lại vì rơi vào cơn mưa nụ hôn nhẹ khắp vai rồi cổ mà tỉnh lại.
“Ơ..

Em về rồi?” 
“Về rồi”, Phương Mân cọ tóc vào cổ tôi, giọng điệu có chút ủy khuất, “Nhưng lần sau em không muốn quay lại nữa.” 
Tôi hiểu, có lẽ lại thêm một lần đàm phán không thành công.
“Vậy thì không trở lại.” Lòng tôi đau xót hôn đáp lại em, từ mắt đến bờ môi, không bỏ qua dù chỉ một tấc nào. 
“Nhưng anh còn ở đây mà.” Giọng Phương Mân đặc sệt lại nghẹn ngào, như cầu khẩn nói, “Thầy Thi, dù sao thì anh cũng đã đào tạo được hai kỳ thủ khoa rồi.

Cùng em đến Ninh Thành đi có được không?”
Giọng điệu kia dường như có thể làm chim bay yêu lấy cá voi biển, làm trăm hoa đua nở nơi sa mạc.

Chàng trai của tôi đã mở miệng thỉnh cầu, tôi sao có thể không đáp ứng đây?
Nhìn đôi mắt ấy – hơi nước đọng nơi hàng mi, ủy khuất đáng thương lại tràn đầy chờ mong – tôi cảm thấy nếu như xuyên về cổ đại hẳn là bản thân nhất định sẽ còn ngu ngốc hơn cả Chu U vương, đừng nói là đốt lửa phong đài*, tôi nguyện ý chắp tay dâng cả giang sơn cho Phương Mân. 

* Chu U vương là một vị vua trong lịch sử của Trung Quốc, được đánh là một vị hôn quân.

Đốt lửa phong đài thực ra là nội dung chính của một câu chuyện được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯) nổi danh sử sách, trở thành một trong những điển tích nổi tiếng nhất về “mối họa hồng nhan”, khi quân vương vì ham mê nữ sắc mà trở nên u mê, làm đất nước sụp đổ (Nguồn Wiki, đọc thêm về điểm tích này ở đây)
Thật ra tôi cũng có chút nghi ngờ thái độ nũng nịu này của em ấy, nhưng Phương Mân có vẻ như thoáng nhận ra tôi do dự, nên lời thì thầm vào tai tôi lại nặng thêm, “Thầy Thi, được không?”
Thật khiến người khác không đỡ nổi.
“Được.” Tôi xin thua. 
Phương Mân mở to mắt mỉm cười hôn rồi nhìn tôi: “Thầy Thi, vì sao lại tốt với em như vậy?” 
Tôi nói, “Vì Phương Mân là một người đặc biệt tốt.”
Không ngờ, Phương Mân nghiêng đầu, chớp chớp mắt hai cái, nghiêm túc hỏi: “Vậy sao em tốt như vậy, nhưng không có ai yêu em?” 
Tôi còn cho là em ấy đang đau khổ vì việc của ba mẹ, an ủi nói còn có rất nhiều rất nhiều người yêu thương em. 
Mãi rất lâu sau này tôi mới biết được, ngày đó Phương Mân cũng chẳng quan tâm người khác như thế nào, em ấy chỉ muốn nghe tôi nói câu “Anh yêu em” – Đúng vậy, tôi tới bây giờ vẫn chưa nói thẳng với em ấy rằng, tôi yêu em ấy.
Tôi vốn nghĩ là em ấy hiểu chứ.
***
Sau ngày hôm đó, Phương Mân cùng tôi hoàn tất thủ tục từ chức.

Chúng tôi hoàn toàn rời khỏi Liễu Trấn. 
Trước khi đi, Phương Mân thần thần bí bí kéo tôi đến gốc cây bên cạnh kia, nói muốn chụp ảnh chung với nó..

Ngôn Tình Hài
Tôi bị em ấy phiền đến không còn cách nào, đành phải cùng em ấy tạo dáng ngẫu nhiên vài kiểu rồi mới lên xe.
Ngồi trên xe rồi tôi mới nhìn tấm hình kia. 
– Hai người cười ngượng nghịu nhưng hạnh phúc, cùng một thân cây non cũng không khỏe mạnh lắm.
Trên thân cây hơi cong cong vẹo vẹo ấy có khắc chữ, “Đã gặp quân tử, sao lại không mừng.” (chú thích xem lại chương 4)

Chắc là tối qua nhân lúc tôi ngủ thiếp đi, Phương Mân chạy ra đây khắc đó.

Tôi không nhịn được cười ra tiếng, cũng không để ý trên xe nhiều người, chọc chọc khuôn mặt em ấy.
“Thầy Thi à, nói thật thì em đang chiếm lợi thế lớn.

Nó tới bây giờ mới mọc ra chữ, nhưng hai chúng ta đã bên nhau rất lâu rồi.”
Phương Mân sợ tôi say xe lại đau dạ dày liền thay tôi vặn nắp bình sữa chua, đem đầu tôi nhẹ nhàng đặt lên vai của em ấy. 
Ô tô rít còi vù vù tiến vào làn gió, tôi nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ vụt qua, hệt như một đoạn phim tua nhanh.

Bên ngoài có chủ quán nào đó mở bài《Năm Tháng Vội Vã》, giọng Vương Phi bị gió thổi đến biến điệu.
Cảnh vật càng lúc càng xa lạ cho tôi biết rằng cuộc sống xa xứ đã kết thúc, Liễu Trấn sẽ sớm chẳng còn liên can gì đến tôi nữa.

Tôi và Phương Mân trò chuyện rôm rả về những kịch bản bộ phim thanh xuân vườn trường tương tự, đùa rằng thanh xuân của họ còn chẳng ngọt ngào bằng chúng tôi. 
Tôi nói, chiếc xe này đi đến mùa xuân.    
Nhưng cả hai chúng tôi đều không để ý đến, bài hát bên trong tai vẫn còn đang phát, những năm tháng vội vã ấy chúng ta trải qua quá ít sự đời.*
* Lời bài hát Năm tháng vội vã
Đây là năm thứ tư chúng tôi ở bên nhau..