Không Mừng

Chương 17: Chương 17





Chưa đầy một tuần sau khi Phương Mân nhậm chức, tôi cũng ký hợp đồng với trường Trung học số ba Ninh Thành.

Ninh Thành không như Vân Thị hay Liễu Trấn, ở đây số lượng công việc và mức độ cạnh tranh nhân tài đều lớn hơn, nên lợi thế học vấn cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.

Trung học số ba Ninh Thành không phải trường trọng điểm của thành phố, tiền lương cũng không phải top đầu.

Nhưng đây là công việc gần với nơi công ty Phương Mân nhất mà trong thời gian ngắn tôi có thể tìm được.
Chúng tôi thuê một căn hộ chung cư gần công ty của Phương Mân, chính thức bắt đầu cuộc sống ở chung. 
Có tổ ấm nhỏ của riêng mình, mọi thứ thuận tiện hơn rất nhiều.

Thừa dịp Quốc Khánh được nghỉ, tôi đòi Phương Mân dành ra một ngày nghỉ cùng mình trang hoàng nhà cửa từ trong ra ngoài.

Tường được vẽ cây cối, đèn được che trong kính, một mặt phòng ngủ phải đặt giá sách. 
“Sớm muộn gì cũng dọn đi, làm mấy này đúng là phí thời gian mà.” Phương Mân vừa giúp tôi lắp đặt giá sách vừa bất mãn bĩu môi.
Chàng trai của tôi còn nhỏ quá, chưa hiểu được nhà và nhà ở khác nhau như nào.*
* 家 (jia) và 房子 (fangzi): từ đầu tiên là gia đình, nhà, tổ ấm các kiểu, còn từ sau là nhà để ở, căn nhà, ngôi nhà.


Theo mình hiểu thì khác nhau thầy nói ở đây giống như home và house trong tiếng Anh ấy.

Đoạn này có sửa đi sửa lại rùi, ban đầu mình để là gia đình và nhà ở, nhưng đọc lại vài lần thì quyết định sẽ để như này lun, để nhấn mạnh ý của thầy.
Không sao cả, một ngày nào đó em ấy sẽ hiểu. 
Sau này Phương Mân ngược lại rất thích giá sách này, cũng không phải là sách ở trên giá hấp dẫn gì, mà là… Người trẻ tuổi lại nóng lòng thử một vài địa điểm mới mẻ.   
Em ấy chẳng để tâm sẽ làm bẩn sách chút nào, sẽ đâm đến sách lộn xộn loạn cả lên, mặc dù bất mãn lắm nhưng tôi cũng chỉ có thể chấp nhận yếu thế về chiều cao cùng thể chất mà mặc em ấy quậy phá.  
Cũng có khi tôi thở dốc rồi cảnh cáo em ấy.

Nhưng cũng không có tác dụng gì, đổi lại một khoảng lặng trước khi một trận càn quấy gặm cắn hung mãnh tiếp diễn. 
Với phòng bếp riêng, tôi cũng thể thường xuyên tự mình nấu cho em ấy ăn. 
Vì dạ dày không tốt, tôi không được đồ ăn quá nhiều dầu mỡ hoặc quá cay, nhưng Phương Mân bình thường đều ăn ở nhà ăn công ty hoặc gọi thức ăn ngoài, khẩu vị nặng hơn tôi nhiều.

Lần nào em ấy cũng bảo tôi cho nhiều muối hơn, cuối cùng tôi đi đến một phương án tạm thời thỏa hiệp – làm hai phần, một phần đậm vị hơn đưa đến công ty.
Về sau có nghe được Phương Mân nói vì tôi đi đưa cơm thường xuyên dẫn đến vài tin đồn không tốt về em ấy đến tai lãnh đạo công ty, tôi lập tức không đi nữa.

Phương Mân lại bận rộn bình thường cũng ít khi dùng điện thoại, dần dần tôi cũng không biết em ấy có ăn cơm đúng giờ hay không. 
Phương Mân thỉnh thoảng lái xe chở tôi đến trường lúc rảnh rỗi.

Chiếc xe kia vốn dĩ là tôi mua để tiện đi lại, nhưng Phương Mân luôn bị gọi có việc khẩn cấp ở công ty, thế là chìa khóa xe cũng giao cho em ấy luôn. 
Vào đêm hạng mục kết thúc thành công, Phương Mân sẽ về nhà mới tâm trạng như mở hội mà hôn tôi, ôm tôi đem nhét vào ghế phụ lái ô tô, rồi phóng xe trên đường cao tốc với tốc độ cao nhất có thể. 
“Phương Mân! Em chạy chậm một chút!”   
Tôi không thường lái xe, nhưng mỗi lần lái thì điều kiện tiên quyết đầu tiên là phải ổn định.

Phương Mân thì khác, em ấy còn phóng nhanh cả trên những đoạn đường núi quanh co.

Tôi vốn đã say xe, giờ thì dạ dày cũng đau vì chuyển động mạnh.
Phương Mân chẳng quan tâm ai cả dừng xe ở một nơi không người giữa đêm.
Lưng ghế hạ xuống thấp nhất tiện cho cả các vì sao chứng kiến hành động xâm phạm của em.


Hai tay nắm chặt cổ tay tôi ấn chặt lên nóc xe.

Nhưng bờ môi vừa tự do lại khéo léo trượt từ mặt tôi đến cổ áo, thẳng một đường hướng xuống, mãi đến khi tôi không đựng nổi nữa rên thành tiếng.
“Thầy Thi à, không có ai đâu.” Phương Mân khóe miệng lấp đầy, mơ hồ nói: “Anh có thể rên to đấy.” 
Vài con chim chợt bay lướt qua, như đang trốn tránh một màn khiến người khác đỏ mặt này. 
Lá cây đung đưa phối hợp với tiết tấu của Phương Mân, em ấy đột nhiên dừng lại, vươn đến hôn môi tôi.

Chắc là thấy tôi nhíu mày, Phương Mân cười nói: “Anh nếm thử đi, em cảm thấy ngọt lắm.” 
……
Phương Mân nhiều khi căng thẳng thường hay nói mấy câu hơi vô nghĩa.

Tôi nguyện đem mình thành một cái thùng chứa để phát tiết. 
Nhưng những lúc như vậy cũng không nhiều, vì chúng tôi gặp mặt không nhiều – Tôi vốn cho rằng sau khi Phương Mân nhậm chức thì sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, không ngờ cường độ làm việc đúng là khắc nghiệt hơn.  
Một tuần tôi có mười tiết, vì không làm chủ nhiệm nên mỗi tuần chỉ phải dạy ba buổi tự học tiếng Anh buổi tối, thời gian khác đều có thể về nhà sớm; Phương Mân làm cho tư nhân thời gian nghỉ lại càng ít, em ấy cùng công ty đều đang trong giai đoạn phát triển, mỗi bên đều dốc hết sức lực.

Mặc dù cả hai ở chung, nhưng một tuần lúc về nhà gặp mặt nhau lại không quá ba lần.
Tôi đã từng một tuần liền không thấy Phương Mân, điện thoại cũng không kết nối được.

Mãi đến cuối tuần em ấy mới lê gương mặt mệt mỏi về, tiều tụy không giống người hai mươi tuổi chút nào.
Nghe em ấy nói một tuần qua mọi người đều gấp rút tìm giải pháp, tất cả đều đã vài đêm liền không ngủ.


Ai đó trong đội Kiểm soát rủi ro thậm chí còn không kịp gặp được người vợ đi sanh nữa.
Tôi không thể hiểu nổi những người này sao lại muốn từ bỏ nhiều thứ như vậy, hỏi em ấy, mọi người như vậy cuối cùng đạt được cái gì? 
“Anh không hiểu.” Em ấy nói.

Sau đó lăn ra ngủ mất.
Tôi thừa nhận lĩnh vực của em ấy là điểm mù của tôi.

Nhưng bỗng nhiên bị chỉ ra như vậy tôi vẫn là có chút luống cuống. 
Tôi đúng thật là không hiểu.

Cũng có thể thấy mặt tốt, tỷ như Phương Mân được thưởng một khoản tiền rất lớn, hay như việc các Giám đốc điều hành đặc biệt vì nhóm của họ mà tổ chức một cuộc họp khen thưởng.
Thế nhưng, trước đây Phương Mân chưa từng dùng giọng điệu thế này với tôi.
Lảm nhảm: Tới rồi tới rồi, hiuhiu, hiện tại hình thức ở chung của cả hai mình cũng không thích.

Và mình là người có tính cách với quan điểm về công việc và cuộc sống như thầy giáo nên cũng dễ đồng cảm hơn..