Không Mừng

Chương 54: Chương 54





Từ đó về sau, tôi sẽ ở lại nhà anh ấy cho đến khuya.

Dù không có chuyện gì cũng muốn tán gẫu với anh ấy, nhờ anh để ý website tuyển dụng giúp tôi, nói chuyện với anh một chút về công việc của mình.

Mãi đến khi anh ấy nói mình buồn ngủ, tôi mới lưu luyến không thôi mà về nhà.

Chỉ là, dù tận mắt thấy Thi Mân chừa một khoảng trống lớn ở trên giường, nhưng tôi cũng không dám qua đó.
Tôi chỉ có thể hỏi: “Thi Mân, anh chuẩn bị ngủ rồi, vậy em về trước?”
Anh ấy có vẻ khó hiểu khi tôi hỏi một câu như vậy, nghiêng đầu nhìn tôi một lát, rồi mới chậm rãi “ừ” một tiếng.
Tôi từ bỏ ý định đánh bạo, cuối cùng cũng chỉ dám đi đến bên giường, giúp anh ấy điều chỉnh chăn mền, ngón tay vô tình đụng phải anh.
Thi Mân không có né.
Lá gan tôi lại to ra mấy phần, dán sát lên tai anh ấy, nhẹ nhàng nói: “Thầy Thi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Anh nói.
Đồ đạc trong phòng sắp xếp không khác gì tám năm trước.

Nháy mắt đó thật giống như Thi Mân vẫn còn khỏe mạnh mở rộng vòng tay với tôi.
Đương nhiên chỉ là ảo tưởng, dù sao tôi cũng không thể khiến anh ấy khỏe mạnh trở lại.

Nhưng không sao cả, ít nhất còn chút hy vọng hiện ra trước mặt tôi, để tôi có thể tin tưởng rằng vẫn còn nhiều thời gian.

Còn nhiều những tám năm như vậy, tôi cần lên kế hoạch thật kĩ, tìm công việc như thế nào, đến những nơi ra sao.
Tôi muốn một Thi Mân hoàn hoàn chỉnh chỉnh, hệt như tám năm trước, không rào cản, một Thi Mân mạnh dạn hôn lấy tôi.

Thi Mân trước đó luôn nói, “nhà” và “nhà ở” không giống nhau.

Nhưng tôi vẫn luôn không hiểu ngụ ý của anh ấy.
Ở bên Thi Mân những ngày tháng đằng đẵng này, tôi chợt ý thức được thế nào là khác biệt.
Một ngôi nhà như thế này, ở đây, dễ chịu hơn căn nhà lớn ở ven bờ biển Ninh Thành kia rất nhiều.

Loại cuộc sống thế này quả thực rất tốt, nhưng tôi không biết, đây rốt cuộc là quan hệ gì.
Chúng tôi không tính là người yêu, chẳng có đôi tình nhân nào lại ngăn cách tầng tầng lớp lớp như vậy, chưa kể còn phải cẩn thận từng li từng tí.
Cũng không tính là người thân, giữa chúng tôi không có bất kì quan hệ huyết thống hay hôn nhân gì cả.
Càng không phải là kiểu người quen gật đầu với người yêu cũ, suy cho cùng, tình cảm giữa chúng tôi vẫn nhiều hơn thế.
Vậy loại quan hệ thế này rốt cuộc tính là gì? Tôi cũng không rõ nữa.
Chắc là giống như anh ấy nói vậy, lửa rừng hừng hực, khờ dại quấn lấy.
Chỉ là, tôi không hy vọng đây chỉ là một ngọn lửa lướt qua rồi thiêu rụi mọi thứ, tôi muốn mọi thứ vẫn sinh sôi không ngừng.
Thi Mân học này nọ cũng rất nhanh, đôi khi chán chúng tôi sẽ cùng nhau học tiếng Pháp.

Anh ấy biết, chỉ là quá nhiều năm rồi không ôn tập cũng không hay sử dụng, nên cũng cần phải học lại.
Mà tôi thì không biết chữ nào cả.

Nói đến việc học ngoại ngữ, dường như tôi luôn gặp phải vấn đề.
Thi Mân có một nền tảng vững chắc và khả năng ngôn ngữ rất tốt, thường là anh ấy học xong một bài trước, sau đó sẽ dạy lại những điều cơ bản cho tôi.
Giống như hồi trung học vậy, anh ấy mở tài liệu giảng dạy ra, để trước mặt tôi, chỉ vào phần phiên âm, sau đó dạy tôi đọc từng chữ một.
Phát âm tiếng Pháp và tiếng Anh rất dễ nhầm lẫn, đến mức mỗi lần gặp phải một từ đơn nhìn có vẻ giống nhau tôi đều sẽ đọc sai, anh ấy sẽ ở bên cạnh cười, nói: “Lúc trước học tiếng Anh thì cậu nhầm lẫn phiên âm, giờ thì lại nhầm hẳn sang Anh ngữ.


Thật đúng là…..”
Nói được một nửa, có lẽ cảm thấy giọng mình quá thả lỏng rồi, Thi Mân nghiêm mặt, nói: “Không sao cả, từ từ sẽ ổn.”
Trước đây anh ấy vẫn luôn khen tôi thông minh, nhưng tôi chẳng thấy mình thông minh chút nào.

Mất rất lâu mới nhớ được một từ đơn, nhưng học thuộc rồi xong sẽ luôn quên mất.
Tôi thích hình thức lãng phí thời gian thế này lắm.
Tôi hỏi anh ấy: “Anh có nhớ không, lúc trước anh dạy em học bù ấy.”
Thi Mân nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
“Lúc đó anh cũng ở bên cạnh em như thế này.

Thường ở lại mấy tiếng đồng hồ, em viết sai liền gõ nhẹ lên bàn.”
Cũng không phải chỉ có một mình cậu.
“Không sai, nhưng mà, trong mắt em, anh chính là chỉ cười với một mình em.”
“Cậu…..

khi đó đã tự tin như vậy”, Thi Mân vươn tay đẩy nhẹ kính mắt, “Vậy tại sao về sau lại bắt đầu nghi ngờ bản thân mình như vậy?”
“Em…….

Em không biết.”
Tôi cho là anh ấy lại đang trách mình làm sai, liền cúi đầu xuống rất thấp, “Em cảm thấy anh quá tốt, mà em thì chẳng tốt đẹp gì….

Giữa chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, em không cách nào thuyết phục được bản thân rằng anh yêu em.”

Thi Mân lắc đầu, khẽ mắng một câu “đồ ngốc”.
Tôi nghe thấy câu này, liền kéo ghế xích lại gần anh hơn nữa, nhẹ nhàng hỏi: “Không sai, em là thằng ngu nha.

Như vậy Thi Mân nè, anh nói em nghe đi, anh có phải là vẫn yêu em, vẫn luôn yêu em có phải không?
Thi Mân nhíu nhíu mày, hỏi: “Bây giờ nói chuyện này có ý nghĩa sao?”
Đích thực không có ý nghĩa gì.
Chúng tôi vẫn chưa quay lại.

Ngày hôm đó cuối cùng vẫn là máu me đầy miệng cả hai.
Nhưng tôi vẫn chưa có ý định từ bỏ.
Đối với tôi mà nói, yêu là một điều dễ dàng nói ra, tôi ước gì cả thế giới đều biết tôi yêu anh ấy.

Nhưng Thi Mân thì khác, cho đến bây giờ tình yêu của anh đều chất chứa trong tim, dù hừng hực lửa nóng cũng sẽ không để lộ ra khỏi lồng ngực.

Tôi nghĩ, đây cũng là sự khác biệt của chúng tôi.
Mà tôi phải học được cách chấp nhận nó.
Thi Mân chắc là nhìn ra được tôi do dự, lên tiếng hỏi: “Cậu có phải là cảm thấy tôi rất ích kỷ?”
Tôi không hiểu ý anh ấy lắm, thế là Thi Mân nói tiếp: “Lúc cậu vừa tới, tôi lạnh lùng, hờ hững với cậu là vì muốn trải nghiệm một chút đau khổ cùng bất hạnh của tôi, nhưng tôi lại sợ cậu thật sự sẽ rời đi.”
Mệt mỏi quá, anh ấy nói.
Anh ấy rất xoắn xuýt, tôi tưởng chừng nhìn thấy một tia hy vọng, thế là kìm chế sóng to trong lòng, vội vàng tỏ thái độ.
Tôi giơ tay lên, tựa như tuyên thệ, nói: “Sẽ không! Mặc kệ ra sao em cũng sẽ không rời đi.”
Thi Mân lắc đầu, đan hai tay với nhau như thể đang trải qua một đợt đấu tranh tâm lý dữ dội.

Anh ấy vừa nói “không phải chuyện gì cũng cần xin lỗi”, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt vô định lại u ám.
Bị nhìn chằm chằm tức thì tôi chột dạ, không biết anh ấy muốn nói gì, chỉ có thể nơm nớp lo sợ như chờ đợi thẩm phán.
“Cậu tốt nhất đừng gạt tôi lần nữa.”
Anh ấy giống như thỏa hiệp, nói xong câu đó, liền đặt từ điển trong tay xuống bàn, xoay người đi vào bếp, vừa đập một quả trứng gà, vừa hỏi tôi có muốn ăn hay không?

Tôi nói lời cảm ơn, và nhận lại ánh nhìn có chút kỳ quái của anh.
“Cậu cũng khách khí với tôi thế ư?” Anh ấy nghi ngờ nói, “Phương Mân, cậu bắt đầu cẩn thận từng li từng tí như vậy khi nào thế?”
Tôi thật sự cũng không biết, có lẽ, từ ngày tôi trở lại Liễu Trấn, tôi đã bắt đầu run rẩy như chờ đợi phiên tòa.

Nhưng đột nhiên bị Thi Mân hỏi, tôi cũng không cách nào xác nhận mình bắt đầu thay đổi từ lúc nào.
Con người muốn từ bỏ đi tính cách của mình thực sự rất khó, so với cai thuốc hẳn còn khó hơn.

Mà trong thời gian dài chăm sóc Thi Mân như vậy tôi không có hút thuốc, cũng không nổi giận.

Có lẽ tôi thật sự có thể nói được làm được.
“Phương Mân, quan trọng nhất rốt cuộc vẫn là bản thân phải hạnh phúc.” Thi Mân thở dài, vô cùng nghiêm túc nói với tôi, “Tôi không muốn làm cậu đánh mất chính mình.”
“Không đâu.” Anh ấy nghiêm túc nói, tôi cũng nghiêm túc đáp lời, “Đã chấp nhận tức phải thay đổi, còn không thì phải cố gắng rèn luyện….

Đây không phải là quá trình cần thiết mà hai người ở bên nhau phải trải qua hay sao?”
Thi Mân nhún vai, nói: “Đúng là nguyên tắc này, ai cũng hiểu, chỉ là để làm thì… rất khó.”
“Đúng vậy, nhưng em đang cố gắng.” Tôi đứng lên, đi đến trước cửa phòng bếp, dựa vào khung cửa, hỏi: “Thầy Thi nguyện ý ở bên em cùng nhau cố gắng sao?”
Lúc hỏi câu này trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm.
Tôi không xác định được anh ấy có muốn mở cửa trái tim mình hay không.

Tôi sợ anh ấy “mệt mỏi vì lôi lôi kéo kéo” mà lựa chọn tạm thời tin tưởng tôi, nếu thật là vậy, thì tôi lại thêm một trọng tội nữa rồi, khóc lóc van xin làm phiền một bệnh nhân, bức anh chỉ vì thỏa hiệp mà chấp nhận tôi, thực quá vô liêm sỉ.
Thi Mân chỉ hơi nhướng mắt, sau đó tiếp tục cúi đầu, trộn đều lòng trắng lòng đỏ trứng gà với nhau.

Tôi nghĩ, cái cúi đầu kia vậy mà nhẹ lắm, vậy coi như…….

Anh ấy vừa khẽ gật đầu phải không?