Vinh Cẩn Du vừa nghe Cố Nhạ Nhan hỏi vậy liền cười, nói: "Thật ra tại hạ lớn lên dáng vẻ có chút nho nhã, nhưng cũng chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi. Huống chi, người đọc sách thì có gì tốt chứ? Luôn bị người đời khi dễ khắp nơi."
Vinh Cẩn Du cứ nói trắng ra như vậy với Cố Nhạ Nhan, chẳng qua nàng cũng không có dụng ý gì, nhưng Cố Nhạ Nhan thì lại khác.
Cố Nhạ Nhan thấy trong lời nói của Vinh Cẩn Du có chút oán giận, đoán rằng chắc con đường làm quan của hắn không thuận lợi, liền lơ đễnh nói: "Người đọc sách không tốt nhưng đọc sách thì có rất nhiều cái hay, như vậy cũng không phải là vô ích."
Cố Nhạ Nhan từng bước tiến hành khai thông tư tưởng kinh thương ngoan cố của Vinh Cẩn Du.
Vinh Cẩn Du giả vờ như không hiểu, hỏi lại: "Sao? Vậy không biết nó có ích gì ?"
Bởi vì nàng không biết tại sao Cố Nhạ Nhan lại nói tới vấn đề này cho nên hỏi lại, muốn xem thử hắn sẽ giải thích ra sao.
Cố Nhạ Nhan nhìn hắn một cái, thấy hắn hỏi chân thành, nói: "Nói đọc sách là để học nhưng thật ra cũng là để làm quan. Nếu một khi được đề danh trên bảng vàng thì chẳng phải đã được làm quan rồi sao, đâu chỉ còn là một người đọc sách bình thường nữa ?"
Được đề tên trên bảng vàng liền có thể một bước lên mây, tiền tài quyền thế đương nhiên không thiếu. Nhưng người này trí tuệ thấp thật sự hay là giả vờ? Từ xưa đến nay người đọc sách đều là vì để làm quan, mục đích rõ ràng thế này mà hắn thật sự không biết?
Cố Nhạ Nhan nói xong lời này, nhấp một ngụm trà, trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt lại nhạy bén nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt của Vinh Cẩn Du, muốn nhìn thấu suy nghĩ bên trong hắn.
Vinh Cẩn Du vẫn vờ như không hiểu, hỏi lại: "Vậy làm quan thì có lợi gì? Tham ô nhận hối lộ? Cướp đoạt mồ hôi nước mắt của bá tánh? Hay là ức hϊếp người dân lương thiện ?"
Nói đến đây, Vinh Cẩn Du đương nhiên biết Cố Nhạ Nhan đang muốn nói gì, chẳng phải muốn nói là làm quan tốt hơn kinh doanh thôi sao. Bất quá nàng vẫn không biết người này nói về vấn đề này với mình để làm gì?
Cố Nhạ Nhan lại nói: "Thì sao, đây đều là việc làm của những tên quan lại tham ô, nếu đã làm quan thì đương nhiên sẽ nguyện trung thành với triều đình, vì dân làm chủ. Tuy nói quan thanh liêm khó làm, nhưng người quan thanh liêm có bản lĩnh thật sự vẫn có thể vừa kiếm tiền vừa có danh tiếng. Từ xưa đến nay, vương hầu quý tộc, liệt thổ biên cương, xuất sĩ nhập tướng, người nào mà không được hưởng vinh hoa phú quý, lưu danh thiên cổ đâu chứ ?"
Cố Nhạ Nhan sảng khoái nêu ra những cái hay của việc làm quan, nào là vinh hoa phú quý, lưu danh thiên cổ, đây thực sự là cực kì dụ hoặc lòng người.
Đừng nói đây là chuyện mà những người đọc sách đều hằng mơ ước, cho dù là thương gia giàu có, bình dân bá tánh có người nào chống lại được dụ hoặc này? Chẳng lẽ thật sự có người không thương tiền?
Nhưng Vinh Cẩn Du không phải là người ham mê công danh lợi lộc, chiêu này dĩ nhiên sẽ không dụ được nàng. Nàng đến Hàng Châu chính là để trốn khỏi sự trói buộc của quan trường, nàng mở Tây Tử Các chính là vì nghĩ cho tương lai sau này của bản thân. Sao lại có thể để những thứ phù phiếm kia dễ dàng lãng phí cuộc sống của chính mình đây?
Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói: "Vinh hoa phú quý, lưu danh thiên cổ ?" Hừ, 'Vinh hoa phú quý', 'lưu danh thiên cổ', thật đúng là mê người. Vinh Cẩn Du có chút xuất thần cúi đầu lặp lại một lần, sau đó liền trở nên si ngốc.
Lúc này, Vinh Cẩn Du hơi giương khóe miệng, trở nên ngây ngốc. Điều này lại làm cho Cố Nhạ Nhan ở một bên nhìn thấy liền tưởng nàng thật sự suy nghĩ cân nhắc đến cái lợi của việc làm quan.
Bất quá, nhìn thấy dáng vẻ này của Vinh Cẩn Du lại khiến cho Cố Nhạ Nhan hơi nhếch khóe môi, hài lòng mỉm cười. Điều này làm cho nàng không khỏi cảm thán thế nhân quả thật đều không tránh khỏi sự dụ hoặc của quyền thế, danh lợi.
Khi Cố Nhạ Nhạn vừa cảm khái xong những thói hư tật xấu của thế nhân, thì lại thấy Vinh Cẩn Du nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần, nhìn kỹ một chút nhưng lại cảm thấy hắn như vậy thật sự cũng có chút đáng yêu.
Qua một lúc lâu sau, Vinh Cẩn Du mới tự hồi phục tinh thần, nói: "Đúng, ngươi nói không sai, làm quan mà không vì dân làm chủ thì không bằng về quê bán khoai lang đi, nếu làm được thanh quan thì sẽ luôn được người đời kính trọng." Vinh Cẩn Du vừa lấy lại tinh thần liền trực tiếp nói ra một câu cảm khái như vậy, tựa như mình bị lung lay suy nghĩ bởi lời nói của Cố Nhạ Nhan. Thuận thế từ từ đem đề tài dời đi.
Cố Tư Mẫn đè nén lửa giận trong lòng, cười hỏi: "...... Vậy công tử cảm thấy từ thương theo quan không tốt sao ?"
Cố Tư Mẫn hít một hơi thật sâu, cố né lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong lòng, vờ như tâm bình khí hòa, trực tiếp hỏi một câu không liên quan.
Vinh Cẩn Du nghiêng đầu nhìn Cố Nhạ Nhan, nói: "Nga, ta chỉ là một công tử ăn mặc đơn thuần, tuy có chút quý khí nhưng cũng không giống người trong quan trường, không biết vì sao công tử vừa rồi lại hỏi câu này ?"
Lưu danh thiên cổ? Dựa vào thân thế của ta cũng đủ lưu truyền ngàn đời đấy, ngươi rốt cuộc là muốn thế nào đây? Thử nghĩ nếu một cô nương hỏi ngươi, 'công tử cảm thấy từ thương theo quan không tốt sao ?' Lời này cũng có chút ý vị sâu xa.
Thật giống như một cô nương như hoa như ngọc bày tỏ lòng với tình lang, hoặc là trong đêm tân hôn một tiểu nữ nương tử xinh đẹp khả ái đối với tướng công của mình thương lượng về những việc tương lai, những chuyện liên quan đến cuộc sống, sự nghiệp, khiến cho cho ta vô cùng mơ hồ.
Cố Nhạ Nhan vừa thấy nàng hỏi như thế, liền nói: "Tại hạ không có ý gì khác, chỉ là có chút tò mò, dựa vào tài hoa thâm tàng bất lộ của công tử, cần gì phải chịu ủy khuất như thế ?"
Vừa rồi lên lầu, Cố Nhạ Nhan liền phát hiện trong nhóm hộ vệ thủ hạ kia có những cao thủ võ lâm lẫn bên trong. Sau khi lên lầu, nàng lại phát hiện, chỉ riêng người hầu bên cạnh Vinh Cẩn Du thôi cũng là một cao thủ trong số đó. Bên người có thể có nhiều nhân vật lợi hại chấp nhận cúi đầu đi theo hầu hạ như vậy, sao lại thật sự chỉ là một thương nhân bình thường không có chút bản lĩnh nào đây. Người trong võ lâm, bất luận võ nghệ cao hay thấp đều sẽ không màng thế sự, cũng không thích nghe lệnh người nào, bây giờ lại tình nguyện đi theo bên người một tên thương nhân áo vải, nói thương nhân đó không có bản lĩnh, người khác có thể tin tưởng được sao?
Vinh Cẩn Du tự giễu, cười nói: "Tài hoa? Ta làm sao có tài hoa gì, chẳng qua chỉ là thích đánh đàn, ca hát một chút mà thôi. Nhắc tới thủ đoạn kinh thương cũng chỉ là vì cuộc sống bức bách, tích lũy tháng ngày kinh nghiệm mới có được mà thôi."
Vinh Cẩn Du lúc này xem như đã thật sự hiểu được. Ý của Cố Nhạ Nhan chính là muốn mình làm quan, ý tứ vô cùng rõ ràng. Thế nhưng, chẳng qua lý do là vì sao, nàng lại chưa thể đoán ra được.
Cố Nhạ Nhan thấy Vinh Cẩn Du tự giễu, lại nói: "Vậy tại sao công tử lại không thử một lần? Bây giờ là tháng sáu, tháng chín thi Hương, dựa vào tài hoa của công tử chẳng lẽ không thể đỗ sao? Đến lúc đó việc làm quan chẳng phải dễ như trở bàn tay sao ?" Thật ra lúc này, Cố Tư Mẫn trong lòng đã tính kỹ rồi, chỉ cần Vinh Cẩn Du chấp nhận tham gia thi Hương, muốn cho hắn đỗ không phải là việc gì khó, sợ là sợ rằng hắn không chịu tới.
Vinh Cẩn Du có chút thở dài, cảm khái nói: "Nhân sinh thiên địa trong lúc đó, nếu thời gian trôi qua nhanh thì cũng chỉ là chốc lát mà thôi, chi bằng tận hưởng lạc thú trước mắt. 'Thệ giả như tư phù bất xả trú dạ'*, thế nhân sao lại phải khổ cực chấp nhất như thế? Vì vậy, bây giờ cần tận hưởng lạc thú trước mắt, hà tất phải truy tìm công danh lợi lộc, những thứ đó hẳn đều là phù phiếm? Mặc dù có đuổi theo truy tìm đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ phí hoài thời gian mà thôi."
*Khổng Tử nói rằng : Thệ giả như tư phù, bất xả chú dạ - Dịch nghĩa: thời gian như sông chảy, dù về đêm vẫn không ngừng. Điều này khuyên nhủ các bạn phải biết tận dụng thời gian để làm việc. Vinh Cẩn Du sau khi biết được ý của Cố Nhạ Nhan, liền bắt đầu âm thầm cự tuyệt.
Cố Nhạ Nhan vẫn không thoái nhượng chút nào, nói: "Cũng không phải, Vinh huynh nói lời này sai rồi. Thất chi đông ngung, thu chi tang du*, thanh xuân tuổi trẻ sao có thể vì mê muội mà mất cả ý chí, thi từ nhạc khúc bồi đắp tình cảm sâu đậm là tốt, nhưng nhân sinh hơn mấy chục năm thậm chí cả trăm năm, đã có người chứng minh được điều đó cho nên chính là bằng chứng.
*Đông ngung 东隅: nơi mặt trời mọc, cũng chỉ lúc sáng sớm. Tang du 桑榆: nơi mặt trời sắp lặn chiếu đến, cũng chỉ nơi mặt trời lặn. Ví lúc ban đầu tại một phương diện nào đó thất bại, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác.
Người có chí khắp thiên hạ đều giống như muốn phi nhanh tới biển, vì lý tưởng mà phấn đấu, không dừng lại bất kể ngày hay đêm. Cố Nhạ Nhan lời nói hào hùng, khí thế thật sự khiến cho Vinh Cẩn Du cũng cảm thấy có chút kính nể. Vinh Cẩn Du trên mặt cũng không che dấu kính nể trong lòng, nói: "Người có chí khắp thiên hạ đều vẫn rất có ý chí! Cố huynh tài cao, tại hạ quả thật không thể sánh bằng. Nhưng cũng không biết, Cố huynh có lý tưởng này vì sao lại không tự mình thử một lần ?"
Cố Nhạ Nhan mỉm cười, nói: "Người có chí cũng phân ra rất nhiều loại, có một số người sợ rằng cả đời này vẫn không thể thực hiện được. Nếu như có cơ hội tại hạ nhất định sẽ thử một lần."
Cố Nhạ Nhan chỉ cần một câu liền đơn giản dễ dàng nói rõ, lý tưởng này không phải ai có năng lực cũng đều có thể thực hiện được.
Nhưng nếu nói trong mắt Vinh Cẩn Du Cố Nhạ Nhan là nữ tử thì cũng không phải. Nàng cũng chỉ cho rằng lý tưởng của Cố Nhạ Nhan giống với nữ cường nhân ở kiếp trước, muốn chứng minh bằng thực lực của mình, lại bởi vì những khó của cuộc đời nên mới không có cơ hội mà thôi. Nàng thật ra cũng chưa từng nghĩ nhiều tới thân thế của nàng ấy. Vinh Cẩn Du hơi sửng sốt, nói: "Vậy ngươi có biết, để được vinh hoa phú quý, lưu danh thiên cổ thì người đó phải giẫm đạp lên biết bao người để có thể đạt được không ?"
Vinh Cẩn Du lại nghĩ: Giả sử nếu nàng không thể nữ phẫn nam trang đi dự thi, thì nàng phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ Cố Nhạ Nhan là muốn bồi dưỡng mình làm quan cho hắn? Suy nghĩ đến đây Vinh Cẩn Du lại càng quyết tâm cự tuyệt, chuyện này bất luận là tốt hay xấu đều không có lợi đối với nàng, hơn nữa có thể sẽ đánh mất tự do, như thế thì nàng khổ tâm kinh doanh bấy lâu nay sợ là đều đổ sông đổ biển.
Vinh Cẩn Du vừa nghĩ tới mặt lợi hại của chuyện này, càng nghĩ càng muốn cự tuyệt.
Cố Nhạ Nhan lúc này thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Đây là con đường bất cứ ai muốn thành công đều phải trải qua, không ai có thể trốn tránh được." Đã qua rất lâu rồi nàng mới phải tự hạ thấp thân phận để chiêu mộ một người, bình thường tất cả mọi người đều đối với nàng sùng kính vạn phần, nếu không phải coi trọng tài hoa cùng năng lực của Vinh Ngọc, muốn hắn nguyện một lòng trung thành với mình thì làm sao nàng cần phải tốn nhiều lời như thế.
Nói tới đây, Cố Tư Mẫn đã muốn dùng sức mạnh thay thế thủ đoạn, nghĩ đến việc nàng nói nửa ngày nhưng người này cư nhiên lại không một chút động tâm, lại còn cùng mình nói thao thao bất tuyệt, liền cảm thấy tức giận.