Không Phụ Năm Xưa

Chương 32: Tạm thời thỏa hiệp



Vinh Cẩn Du có chút bất đặc dĩ, nói: "Vậy, không bằng hãy để ta thử xem sao."

Vinh Cẩn Du lúc này không còn cách nào khác, bản thân cũng không thể nói rõ cảm giác của mình đối với nữ tử trước mắt này là gì. Nhưng trong lời nói của nàng lại vừa hấp dẫn, vừa tò mò, không thể nào kháng cự được.

Huống chi với vẻ mặt này của nàng, nếu mình không đồng ý thì nàng nhất định cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Cho nên liền quyết định đáp ứng trước, đến lúc đó lại bỏ thi Hương cũng không muộn, nếu trong trường hợp xấu nhất bất quá mình cứ vào thi rồi vẽ loạn thôi.

Cố Nhạ Nhan vừa lòng cười, nói: "Được, chúng ta một lời đã định, thi Hương năm nay nhất định phải đi, quân tử sỉ kỳ ngôn nhi quá kỳ hành*."

* 君子耻其言而过其行 - Quân tử sỉ kỳ ngôn nhi quá kỳ hành. (Khổng Tử): quân tử nói mà không là được thì thật đáng sỉ nhục.

Cố Nhạ Nhan thấy đối phương đột nhiên thay đổi suy nghĩ, tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng nàng vẫn lập tức 'phách tay định án'*, không để cho đối phương có cơ hội lật lại bản án.

*Ra tay quyết đoán, dứt khoát.

Vinh Cẩn Du cả kinh, nói: "Hả? Cái gì!"

Vinh Cẩn Du nghe được câu cuối cùng liền khẽ thở dài, lại càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng mình. Quả nhiên cô nương này là một nữ cường nhân, mình đã đáp ứng rồi vẫn còn không quên nói một câu 'quân tử sỉ kỳ ngôn nhi quá kỳ hành' khích tướng nàng.

Tâm tình bây giờ của Vinh Cẩn Du tựa như thấy măng xào, như ngửi mùi tất thối vậy.

Vinh Cẩn Du nào biết được năm năm trước Cố Tư Mẫn ngây thơ khả ái ra sao, năm năm sau nàng lại trở nên nhạy bén, quyền biến như vậy. Muốn cùng nàng chơi trò mờ ám à, hừ, hừ, không có cửa đâu.

Cố Nhạ Nhan thấy nàng có chút thẩn thờ, nói: "Vậy thì tốt, ta thực sự muốn thưởng thức từ khúc của Vinh huynh, bất quá hôm nay đã khuya rồi, ta cũng nên trở về, không bằng ngày khác chúng ta đi du thuyền Tây Hồ, bàn luận về từ khúc ca phú được không?"

Cố Nhạ Nhan nói xong chuyện mình muốn làm, lúc này mới nhớ rằng mình cũng rất thích từ khúc ca phú của Vinh Ngọc, liền muốn hẹn một ngày khác để cùng nghiên cứu và bàn luận đôi chút. Nói không chừng còn có thể phát hiện một vài bản lãnh khác của tên Vinh Ngọc này. Cố Nhạ Nhan ở phương diện nhìn người luôn rất tự tin, ánh mắt đã chọn trợ thủ thì nhất định phải có tài.

Vinh Cẩn Du thấy nàng phải đi liền nhân tiện nói: "Chỉ đàm luận về từ khúc ca phú thì tất nhiên là được, như vậy cũng sẽ thoải mái hơn. Vậy, hôm nay ta sẽ không giữ công tử ở lại nữa."

Không nói chuyện chính trị quan trường, nếu chỉ nói về phong nguyệt thì tất nhiên là còn gì bằng, Vinh Cẩn Du liền đáp ứng, nàng cũng muốn tìm hiểu thêm về Cố Nhạ Nhan này.

Cố Nhạ Nhan gật đầu đứng dậy, nói: "Được, như vậy chúng ta liền ước định vào ngày mai đi, vậy tại hạ xin cáo từ trước."

Cố Nhạ Nhan quyết định ngày xong liền đứng dậy cáo từ.

"Được, đi thong thả." Vinh Cẩn Du cũng đứng lên, tự mình ra mở cửa, tiễn đến tận cửa.

"Vinh huynh xin dừng bước, không cần tiễn nữa." Cố Nhạ Nhan khách khí chắp tay, sau đó mang theo tùy tùng bên ngoài rời khỏi.

"Thiếu gia, xem ra vị công tử này lai lịch không nhỏ, không phải phú thì cũng là quý, những tên tùy tùng bên cạnh hắn cũng đều là cao thủ." Tiêu Duẫn tới gần Vinh Cẩn Du, nói xong liền nhìn về bóng dáng bọn họ phía xa, còn hất cằm chỉ chỉ về phía Lãnh Hạo Dạ cùng Tập Nghị.

Tiêu Duẫn vừa rồi chờ ở bên ngoài cũng nhìn ra được chút manh mối. Mấy người kia võ công cao cường lại che giấu rất kĩ nên người thường tất nhiên sẽ không nhìn ra.

Vinh Cẩn Du nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, cũng tựa như có chút đăm chiêu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chắc hẳn cũng là quan gia, trên người nàng ấy cũng không có mùi tiền."

Lại nói, nếu Cố Nhạ Nhan là nam tử thì thân phận cũng có chút dễ đoán. Vương công đại thần, Hoàng tử, Vương gia cái gì cũng đều có khả năng. Nhưng đây là nữ tử mà lại nói đến chuyện quốc gia đại sự, làm quan chi đạo, vậy thì thật khó để đoán trước điều gì.

Tiêu Duẫn thấy thiếu gia nhà mình cũng nói thế, nhân tiện tiếp lời: "Trên người thiếu gia cũng không có a, vậy người có muốn ta phái người đi điều tra không?"

Ở trong mắt Tiêu Duẫn, đương nhiên thiếu gia nhà hắn luôn luôn là tốt nhất, vẻ ngoài thuận mắt, ăn nói lại càng hay.

Vinh Cẩn Du lắc lắc đầu, nói: "Ta thấy cô nương này không phải người bình thường, không thể đoán ra, cũng không cần điều tra đâu."

Vinh Cẩn Du tuy rằng không thể đoán ra thân phận cùng lai lịch của vị nữ tử này, nhưng nàng cũng không muốn đi điều tra, đó là bởi vì nàng biết đạo lý không thể trêu vào liền tránh đi. Căn cứ vào suy nghĩ cẩn thận này, Vinh Cẩn Du quyết định sẽ không đi trêu chọc người kia, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là được.

Nhưng mấy ai biết rằng, tình cảm cùng duyên phận nếu đã tới thì sẽ không thể nào tránh được, cho dù có tránh cũng tránh không khỏi.

'Nhân duyên trời định, thiên mệnh khó trái', lời này một chút cũng không sai.

Thật sự là như thế, 'Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng'. Người tốt sẽ được người tốt cứu, người ác tự có ác nhân trị.

Tiêu Duẫn có chút kinh ngạc, hỏi: "Cô nương? Thiếu gia vừa gọi vị bạch y thiếu niên kia là cô nương?"

Vừa rồi hắn cũng đã cẩn thận nhìn qua vị thiếu niên kia, quả thật là mi thanh mục tú*, lời nói cử chỉ đều lộ ra cổ khí chất cao quý tiêu sái. Nhưng chưa từng nghĩ người đó lại là nữ tử, khó trách lại có vẻ ngoài tuấn dật như thế, ngẫm lại hắn khác hẳn với nam tử bây giờ, đừng nói tới người tập võ, dù cho là người tri thức tú nhã cũng không thể so với thiếu gia nhà mình.

*Mi thanh mục tú - 眉清目秀: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ người có diện mạo đẹp đẽ.

Vinh Cẩn Du đang tự suy nghĩ nên cũng chỉ trả lời với Tiêu Duẫn cho có lệ: "Đúng vậy, buổi chiểu đã gặp qua, cũng không nghĩ rằng đêm nay sẽ gặp lại, đây có tính là oan gia ngõ hẹp hay không đây?"

Khi Vinh Cẩn Du nói đến câu cuối cùng, tựa như là đang tự hỏi bản thân vậy.

"A, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cái tát trên mặt thiếu gia chiều nay có liên quan tới người kia?" Tiêu Duẫn ngạc nhiên hỏi, Vinh Cẩn Du cũng không thể không để ý tới cái tát lúc chiều nay, nhất thời phản xạ có điều kiện lấy tay che má trái.

Tiêu Duẫn thấy Vinh Cẩn Du phản ứng như vậy liền lập tức nói: "Á à ~~~, quả nhiên là như thế."

Khi hắn nói lời này còn cố ý kéo dài âm cuối... Khẽ run lên.

Vừa rồi hắn nhìn thấy phản ứng của Vinh Cẩn Du cùng biểu tình rõ ràng này, lại càng thêm xác định đáp án trong lòng.

Vinh Cẩn Du vội giải thích, nói: "Cái gì mà á à, cái gì mà quả nhiên là như thế. Ngươi biết cái gì chứ, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu..."

Vinh Cẩn Du thấy Tiêu Duẫn hơi híp mắt, trên mặt còn mang theo vẻ khinh bỉ hiểu rõ mọi chuyện, liền đoán được Tiêu Duẫn nhất định nghĩ rằng nàng lại đi hô hấp nhân tạo cho cô nương nhà người ta, vội vàng giải thích chân tướng chuyện gì đã xảy ra.

Tiêu Duẫn lại nhìn nhìn gương mặt Vinh Cẩn Du, khẽ nhíu mày, oán giận nói: "A, ra là vậy, ôm một chút liền ra tay hạ thủ nặng như thế."

Tiêu Duẫn vừa nghe Vinh Cẩn Du kể lại toàn bộ sự tình phát sinh chiều nay, liền bắt đầu có chút đồng tình với Vinh Cẩn Du. Dù sao một cái tát kia cũng là quá độc ác đi, đến bây giờ vẫn còn mơ hồ nhìn thấy dấu ửng đỏ của bàn tay nhỏ bé kia.

Lúc này, giọng Hoa Nhan từ xa nhẹ nhàng truyền tới: "Quá nặng? Ta thấy hắn đây là đáng đời lắm."

Không đợi Vinh Cẩn Du lên tiếng nói tiếp, Hoa Nhan, Hoa Nhu cùng Kinh Nhược Ly cũng vừa đi vào. Hoa Nhan vẫn luôn như thế, một chút cũng không thay đổi, vừa lên tiếng liền đả kích Vinh Cẩn Du.

Vừa rồi gặp chuyện không may, mấy người bọn họ cũng ở phía sau quan sát, thẳng đến khi Vinh Cẩn Du cùng Cố Nhạ Nhan lên lầu mới từ phía sau đi ra.

Hoa Nhan trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du một cái, nói: "Ta đã nói rồi, buổi chiều đi ra ngoài ăn cơm nhưng khi trở về trên mặt lại còn mang theo dấu tay, hỏi hắn nguyên nhân hắn còn rầm rì không chịu nói rõ."

Hoa Nhan thật có chút hoài nghi người này là ngu ngốc hay là phẩm chất tốt, cuối cùng vẫn cảm thấy hắn có khả năng cao là đã coi trọng cô nương người ta.

"Còn đau không? Nói thế nào cũng là vì cứu nàng ta, cũng không nên ra tay nặng như vậy chứ." Hoa Nhu vươn tay sờ sờ mặt Vinh Cẩn Du, vẻ mặt đau lòng còn nhịn không được mà oán giận Cố Nhạ Nhan ra tay quá mạnh.

Kinh Nhược Ly cười cười, nói: "Trách không được buổi chiều hỏi ngươi mà ngươi không chịu nói, thì ra là bị nàng ấy đánh a. Bất quá, cô nương kia dáng vẻ quả nhiên không tệ."

Kinh Nhược Ly nghe thấy nguyên nhân là vậy, vừa ảo não vừa có chút vui sướng khi người gặp họa. Nàng ảo não là vì hôm nay khi bản thân bị đám đông xô đẩy tách ra, thì bằng hữu của mình cư nhiên lại bị người ta đánh một cái tát.

Còn vui sướng khi người gặp họa, vui là vì nàng ấy bị đánh bởi một cô nương. Sướng đương nhiên là vì Vinh Cẩn Du bây giờ đang bị Hoa Nhan khinh bỉ, bị Hoa Nhu vuốt ve khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên.

Vinh Cẩn Du hơi hơi tránh khỏi bàn tay của Hoa Nhu, tựa như không có việc gì vuốt vuốt má trái của mình, nói: "Không đau, đã hết lâu rồi. Ta có chút không thoải mái nên đi nghỉ ngơi trước, các ngươi cứ vui chơi tiếp tục đi."

"Được, ta và ngươi cùng nhau trở về nghỉ ngơi." Kinh Nhược Ly đáp lời, liền cùng Vinh Cẩn Du xuống lầu.

Hoa Nhan nghe được hơi gật gật đầu nhưng thật ra không đi theo, chỉ đứng nhìn hai người Vinh Cẩn Du bọn họ xuống lầu.

Hoa Nhan nhìn nhìn Hoa Nhu, lại nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, cuối cùng lại khe khẽ thở dài, nói: "Nếu thích như vậy thì cứ nói thẳng ra, muội một ngày không nói, người khác làm sao sẽ biết được tâm ý của muội chứ?"

Mấy ngày nay, Hoan Nhan nhìn thấy cũng có chút bất đắc dĩ. Vinh Ngọc thường xuyên cùng các nàng đùa giỡn vui cười, nhưng trước sau vẫn duy trì một chút khoảng cách bình thường giữa nam nữ. Thân muội muội với mình cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tâm tư của nàng mình làm sao lại không biết, chỉ sợ tâm ý này nhất định sẽ làm nàng bị tổn thương mà thôi.

Hoa Nhan thu hồi tầm mắt, nhìn về phía muội muội đang còn ngẩn người, Hoa Nhu từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình mà ngẩn người, ngay cả khi Vinh Cẩn Du bọn họ nói phải đi nghỉ ngơi cũng không phản ứng lại.

Vừa rồi Vinh Cẩn Du nhìn như né tránh rất tự nhiên, bản thân là người trong cuộc Hoa Nhu tất nhiên sẽ cảm giác được, cho nên mới có hơi mất mát nhìn tay mình, cảm nhận thứ nhiệt độ như có như không kia. Kinh Nhược Ly kia đầu óc nhỏ như chim đương nhiên sẽ không nhìn thấy được, nhưng Hoa Nhan tâm tư kín đáo, tinh tế đương nhiên đã nhận ra.

"Nhưng mà...."

Hoa Nhu vẫn còn có chút do dự với thái độ lúc nãy của Vinh Cẩn Du đối với mình, Hoa Nhan liền lên tiếng: "Tìm cơ hội tốt liền nói với hắn đi, nói ra ngươi vẫn có năm phần cơ hội, còn nếu không nói ra thì ngay cả năm phần cơ hội cũng đều không có."

Hoa Nhan không muốn muội muội của mình phải chịu tổn thương, nhưng chỉ sợ nỗi đau này sẽ vĩnh viễn không vơi đi, nếu cả đời sẽ tiếc nuối vậy thì không bằng bóp chết tâm này từ sớm, thà đau một lần rồi thôi.

Hoa Nhu tựa như đã hiểu mà gật gật đầu, mỉm cười nói: "Vâng, muội đã biết, muội về phòng nghỉ ngơi trước, tỷ tỷ cũng sớm nghỉ ngơi đi."

Nghe xong lời này của tỷ tỷ, Hoa Nhu vừa rồi có chút cô đơn trong lòng nhất thời phấn chấn lên. Nếu trước sau đều vẫn sẽ tổn thương, vậy sao ta không làm chút chuyện vui sướng để cho bản thân khỏi phải tiếc nuối chứ?

"Được, ta giao phó với bọn họ một ít chuyện xong rồi sẽ nghỉ ngơi." Hoa Nhan trả lời, nhìn thấy thân ảnh hiu quạnh của muội muội mình đã dần đi xa, nhất thời rơi vào trầm tư.

Hoa Nhan từ nhỏ đã rất tự lập, bởi vì từ nhỏ nàng đã biết rằng bản thân phải kiên cường thì mới có khả năng bảo hộ được chính mình, bảo hộ muội muội không bị người khác khi dễ, cho nên cách nhìn nhận vấn đề của nàng cũng bất đồng với người khác.

Có đôi khi, thông minh cùng kiên cường như vậy cũng không biết đây là điều tốt hay xấu.