Thu lại nụ cười, Vinh Cẩn Du bước xuống ngựa, nói: "Ách, vừa rồi nghe được Cố huynh đánh đàn, nhất thời mê mẩn, giờ mới biết Cố huynh có tài đánh đàn phi phàm a."
Lúc ấy Cố Nhạ Nhan quay lại mỉm cười, khi Vinh Cẩn Du muốn bước tới mới phát hiện chính vừa nãy mê mẩn, quên cả xuống ngựa. Nhất thời rối rắm, hơn nữa vừa rồi thất lễ nhìn chằm chằm Cố Nhạ Nhan, liền hơi có chút đỏ mặt.
Cố Nhạ Nhan nhưng thật ra lại không để ý lắm, vẫn lễ phép khách khí, nói: "A, cầm nghệ [khả năng đánh đàn] của ta chỉ là tầm thường mà thôi, ngày đó ở Tây Tử Các vừa nghe Vinh huynh đàn tấu, lập tức liền tự cảm thấy hổ thẹn."
Lúc nãy nàng thấy Vinh Cẩn Du có hơi ngẩn người, cho rằng hắn là đang nghĩ tới người trong lòng, liền lơ đễnh cho qua.
Vinh Cẩn Du thấy nàng khiêm tốn, cười nói: "Nào có, cầm nghệ của ngươi nếu không có hơn mười năm kinh nghiệm sao có thể đàn cảm xúc như thế được." Nàng nhìn trời, nói: "Chúng ta đừng đứng ở chỗ này nữa, nắng mặt trời như lửa, vẫn là nên vào trong đình ngồi đi."
Cố Nhạ Nhan gật đầu, cùng Vinh Cẩn Du đi vào trong đình.
Nàng vừa đi vừa cảm thán hoa sen Tây Hồ mấy ngày liền đẹp không sao tả được, nói: "Hà vật túy hà hoa, noãn phong nguyên tự tửu, thử địa hữu Tây Hồ, câu lưu bất khẳng khứ. Liên thiên tiếp thủy đích hà hoa tiên nộn dục tích, giá Tây Hồ mỹ cảnh khả chân thị nhượng nhân bách khán bất yếm, lưu liên vong phản a." [Vật gì túy hoa sen, gió mát nguyên giống như rượu, nơi đây có Tây hồ, dừng chân không chịu đi. Mấy ngày liên tiếp nước hoa sen tươi mới ướt át, này Tây hồ cảnh đẹp thật đúng là làm cho người ta trăm nhìn không chán, lưu luyến quên lối về a.]
"Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Phong quang bất dữ tứ thì đồng.
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,
Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng. "
Tạm dịch:
Tháng sáu Tây Hồ một cảnh chung,
Bốn mùa kém hẳn vẻ sáng trong.
Lá sen xanh biếc liền trời thẳm,
Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.
Vinh Cẩn Du nhìn thấy này lá sen và hoa sen cũng muốn ngâm lên thơ Dương Vạn Lý.
"Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng [Lá sen xanh biếc liền trời thẳm]. Hợp với cảnh, quả nhiên là hợp phong cảnh a, Vinh huynh tài văn chương quả nhiên rất tốt." Cố Nhạ Nhan nghe Vinh Cẩn Du ngâm thơ, thưởng thức khen.
"Cố huynh quá khen, ta chẳng qua chỉ có chút tài văn chương, làm sao có thể so với thơ từ của người có học đây." Mỗi lần bản thân ngâm thơ được người khen, Vinh Cẩn Du đều cảm thấy có hơi xấu hổ, dù sao đạo văn cũng không phải là chuyện gì đáng tự hào, không phải của mình đương nhiên là có chút chột dạ, không được tự nhiên.
Cố Nhạ Nhan vừa ngồi xuống, Sở Lưu Tô liền đến thay hai người bọn họ châm nước rót trà, sau đó lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài, những người bọn họ đều đi đến nơi cách đình không xa nghỉ ngơi.
"Vinh huynh thật sự là quá khiêm nhường, không biết Vinh huynh còn nhớ rõ, hôm ấy, những lời công tử Hàng Châu tuần phủ đã nói?" Cố Nhạ Nhan chẫm rãi uống ngụm trà chậm rãi hỏi Vinh Cẩn Du, nhìn như không một chút để ý chuyện này.
"Đương nhiên nhỡ rõ, ta vẫn còn đang chờ hắn đến nơi này của ta báo thù đây." Vinh Cẩn Du nghe thấy Cố Nhạ Nhan lên tiếng, liền nhìn về phía nàng.
Xỉ như biên bối, oanh thanh yến ngữ. Đôi mắt kia phảng phất như có thể hiểu rõ trần thế, nhìn thấu hết thảy hồng trần. Vinh Cẩn Du thu hồi ánh mắt, bối rối cúi đầu uống trà, sợ tâm tư chính mình bị nhìn thấy.
"Sao? Không nghĩ tới Vinh huynh còn có thú vui như thế, thích đem người đùa bỡn trong lòng bàn tay." Nói xong lời này, Cố Nhạ Nhan liền cười không nói nhìn Vinh Cẩn Du.
Sóng mắt nàng hơi chuyển, tươi cười phơi phới, tràn đầy lưu quang. Cao nhã thoát tục, tươi mát xinh đẹp. 'Tuyệt đại hữu giai nhân, u cư tại không cốc *', những lời này giống như là vì nàng mà viết nên.
*Tuyệt đại hữu giai nhân, u cư tại không cốc: (Dịch nghĩa) Có người con gái đẹp tuyệt trần, sống âm thầm trong núi non vắng vẻ.
'Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phiến (phán) hề!'
Dịch nghĩa
Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh!
Hai lần trước gặp mặt đều không có nhìn kỹ Cố Nhạ Nhan, hiện tại nhìn kỹ, Vinh Cẩn Du lúc này thật sự cảm thấy Cố Nhạ Nhan này là yêu nghiệt. Cảm giác ngoạn ý này rất là cường đại, chính là chỉ có thể cảm thấy mà không thể hoàn toàn giải thích rõ ràng. Không phải vì diện mạo mà động tâm, mà đó là khí chất này, là linh hồn này.
'Thú [cưới] một yêu tinh làm lão bà?' Nàng bị suy nghĩ nhất thời này của mình làm hoảng sợ. Nhưng sau đó, trong lòng đã bình tĩnh lại.
'Ta nghĩ, ta có thể là thích nàng? Kỳ thật suy nghĩ một chút, cảm thấy tìm một yêu tinh đến thú ta, cũng không tồi.' Đột nhiên Vinh Cẩn Du nghĩ, nếu chính mình gả cho yêu tinh Cố Nhạ Nhan này sẽ như thế nào?
Sau này nàng mới biết được, đây chỉ là khởi đầu của bi kịch, một chút cũng không sai. Không động tâm, ắt sẽ không đau. Nếu vừa động tâm, lệ liền rơi đầy.
Nhưng lúc này khi mới vừa động tâm nàng đã sớm xem nhẹ những hiện tượng khách quan này, nhanh chóng đắm chìm xuống.
Lúc này, Vinh Cẩn Du đã tự biết rõ lòng mình, cũng quên mất phiền toái lớn nhất. Đó chính là, Cố Nhạ Nhan là một nhân vật nguy hiểm mà nàng không thể trêu vào, nguy hiểm, rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
"Nào có, ta chỉ là muốn cho loại người lấy quyền mưu tư, ác bá ỷ thế hiếp người như bọn hắn chịu một chút giáo huấn mà thôi." Vinh Cẩn Du thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, ra vẻ trấn định tiếp tục cùng Cố Nhạ Nhan đối thoại.
Cố Nhan Nhan vô cùng thoải mái, nói: "Như thế nào cũng không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng bản thân muốn làm như vậy thì bản thân có thể làm như vậy. Đây, chính là quyền lợi, là dục vọng. Ngươi cũng không cần lo lắng, đây chỉ là chuyện nhỏ, ta đã giúp ngươi giải quyết chỗ Hàng Châu tuần phủ rồi."
Cố Nhạ Nhan nhìn thoáng qua thấy hôm nay Vinh Cẩn Du như tâm sự nên có chút không yên lòng, động một chút là ngẩn người, muốn hắn nhớ kỹ quyền lợi cùng dục vọng này năng lực đều có thể làm hết thảy.
Ai u, cô nương này quá mức cao thâm, có vẻ ta vô cùng nông cạn. Vinh Cẩn Du vô cùng cả kinh, nói: "Như thế, vậy, liền đa tạ Cố huynh. Xem như ta thiếu ngươi một ân tình, ngày sau nếu ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ, cho dù vượt núi đao biển lửa ta nhất định cũng sẽ không chối từ."
Vinh Cẩn Du nghe thấy Cố Nhạ Nhan nói kia chỉ là chuyện nhỏ, không cần lo lắng, tâm không khỏi run rẩy một chút. Cố Nhạ Nhan quá mức cao thâm, là chính mình nông cạn. Xem ra nhân tình này bản thân quả nhiên là thiếu, đành phải nói ra, chờ Cố Nhạ Nhan lên tiếng muốn mình làm việc.
"Vượt núi đao biển lửa cái gì, thực sự không cần, ngươi chỉ cần nhớ rõ đã từng đáp ứng ta tháng chín thi Hương, đúng hạn tham gia là được." Cố Nhạ Nhan nói xong lời này, bình tĩnh liếc mắt nhìn Vinh Cẩn Du đang uống trà.
*Phốc... khụ, khụ, khụ khụ khụ.*
Vừa nghe được nửa câu sau, Vinh Cẩn Du không thể nuốt xuống ngụm nước, nghẹn ở cổ họng không nuốt xuống được, cuối cùng vẫn là bởi vì hoảng quá không nhịn xuống được mà phun ra. Nàng không khỏi buồn bực trong lòng: Vì chuyện này để cho nàng tham gia thi Hương, thà để cho nàng đi vượt núi đao biển lửa còn dễ chịu hơn.
Cố Nhạ Nhan cuối cùng cũng đem lời nghẹn hồi lâu nói ra, chính nàng cũng yên tâm hơn. Vinh Ngọc này không phải thật sự đáp ứng nàng, nàng sao lại không biết, bây giờ nhắc tới chuyện này, quả nhiên liền nhìn thấy Vinh Ngọc gương mặt nghẹn đỏ bừng, bị sặc đến mức ho khan.
Nhất thời có lòng tốt, cầm lấy ấm trà rót cho hắn một chén, giảm bớt một chút ho khan muốn đòi mạng này. Cùng không nghĩ rằng Vinh Cẩn Du ho khan không được, chuẩn bị động thủ đem chén nước áp lên cổ họng, giảm bớt một chút nước ở trong khí quản.
Không ngờ lại trùng hợp hợp như thế, Vinh Cẩn Du cúi đầu khom người, một bên ho khan một bên vươn tay, cứ như vậy đặt lên mu bàn tay của Cố Nhạ Nhan. Sau đó cầm một chút, đồng thời nâng tay hai người lên, lập tức giống như bị điện giật, đứng tại chỗ ngẩn người sửng sốt.
Bàn tay cao quý này của Cố Nhạ Nhan, chưa từng bị nam nhân nào cầm qua, nàng lần này ngược lại không có phản ứng gì quá khích, chỉ là có hơi sửng sốt, cư nhiên còn có chút không biết phải làm sao.
Vinh Cẩn Du từ lúc chạm phải vật thể mềm mại, thật ra đã lập tức nghĩ tới đây là bàn tay Cố Nhạ Nhan. Nhưng khi nàng lại tưởng tượng đến ngày đó vì cứu nàng ấy, cách y phục dày như vậy bế nàng đã bị ăn cái tát, hôm nay làm ra loại tứ chi tiếp xúc này chẳng phải nàng sẽ bị đánh thành cái dạng gì a? Mặt bánh bao? Tâm bánh bao?
Ngay lúc này hai người đều lo trước lo sau, cảm thấy có chút xấu hổ nhưng lại trong thời gian ngắn vẫn giữ nguyên một động tác này, không có phản ứng gì khác.
"Khụ." đợi nửa ngày thấy đối phương vẫn không có ý muốn buông tay ra, Cố Nhạ Nhan lên tiếng ho khan, thuận thế rút tay trở về, trực tiếp bưng lên ấm trà trước mặt, làm bộ dường như không có việc gì mà uống trà.
"Khụ, trà lạnh, thêm chút nước đi." Vinh Cẩn Du trơ mắt nhìn chằm chằm hai tay mình đang để trên không, thấy Cố Nhạ Nhan dường như không có việc gì rút tay về, liền cũng tự mình tìm cái cớ hóa giả sự lúng túng này.
"Ân." Cố Nhạ Nhan khẽ gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng, đem chén trà hướng bên này đẩy nhẹ qua.
Khi rót nước, Vinh Cẩn Du vụng trộm nhìn lại, Cố Nhạ Nhan lúc này mắt hạnh đào tai, sắc mặt ửng đỏ, mặt không chút thay đổi không biết đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì, hình như có chút rụt rè không được tự nhiên, trông rất đáng yêu.
Ai u, này tục ngữ nói sao đây ta? Đúng vậy, người tình trong mắt hóa Tây Thi, bây giờ nếu như Cố Nhạ Nhan giận dữ, sát phạt quyết đoán biến thành một Diệt Tuyệt Sư Thái, Thiên Sơn Đồng Mỗ hay nhân vật quỷ dị nào đó, sợ là trong mắt Vinh Cẩn Du đây cũng là mặt mày ngọc nhan, cho dù có đang lúc giết người như Thiên Sơn Đồng Mỗ, Diệt Tuyệt Sư Thái.
Rót nước xong, trong khoảng thời gian ngắn này nhưng thật ra lại im lặng phi thường, cũng không ngờ rằng, tại nơi người đến người đi, náo nhiệt vô cùng bên cạnh Tây Hồ, cư nhiên lại có một đám hung thần ác sát lưu manh đến đây.
Đúng, đúng vậy, chính là lưu manh, lại là lưu manh. Nhảm, rất nhảm, thật sự là rất nhảm.
Nhưng, không thể không nói rằng đó chỉ mới là khởi đầu của một bi kịch mà thôi.