Một tên mặt sẹo chỉ vào hai người, cười lớn nói: "Ai u, hai tiểu ca này lớn lên cũng không tệ nha."
Một đám lưu manh này đi ngang qua thấy Vinh Cẩn Du cùng Cố Nhạ Nhan ngồi trong đình, trong lòng liền sinh ra ý đùa bỡn.
Tướng cướp? Là Cướp của hay cướp sắc? Đây là ý niệm đầu tiên chợt lóe lên trong đầu Vinh Cẩn Du khi thấy bọn họ.
Vinh Cẩn Du ngơ ngác nhìn thoáng qua bọn họ, lại ngơ ngác nhìn thoáng qua Cố Nhạ Nhan đang trấn định, thản nhiên tiếp tục ngồi uống trà, có chút do dự: Nên động thủ không? Hay là không nên động thủ?
Qua nửa ngày, khi thấy đối phương ngày càng cười kiêu ngạo, Vinh Cẩn Du hừ lạnh một tiếng, nói: "Cây không có vỏ tất nhiên sẽ chết, người không da không mặt mũi thiên hạ vô địch, đây chính là dùng để nói các ngươi đi?"
Sau khi suy nghĩ ngàn vạn lần, Vinh Cẩn Du dứt khoát kiên quyết hạ quyết tâm rằng nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không động thủ. Huống chi Cố Nhạ Nhan bên cạnh cũng là một cao thủ, tuy rằng hai người các nàng cách nhau khá xa.
"Tiểu tử, vừa rồi ngươi mới nói cái gì? Ngươi nói lời này là có ý gì?" Một đám lưu manh kia nghe thấy Vinh Cẩn Du nói bọn hắn không da không mặt mũi, nhất thời toàn bộ đều cảm thấy vô cùng kích động.
Vinh Cẩn Du lại quay sang liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: "Ta có ý gì? Loại từ ngữ không biết xấu hổ này, các ngươi đều có thể tự hiểu được. Cách nói chuyện của ta đều luôn rất hàm súc, sao các ngươi lại còn không biết xấu hổ mà kêu ta giải thích?"
Kinh khủng, quỷ dị, đáng sợ, bệnh thần kinh. Bây giờ tên này bên ngoài nhìn như bình thường nhưng bên trong lại lộ ra cổ hơi thở biến thái. Tên này là kẻ biến thái? Nàng lúc này đã quên tự suy ngẫm, tự hỏi bản thân tại sao ở một trong những nơi trị an tốt nhất thành Hàng Châu lại đột nhiên xuất hiện một đám người lưu manh.
Nam tử mặt sẹo kia lới tiếng nói: "Hừ, trẻ con không biết lớn nhỏ, không dạy dỗ một chút cho ngươi biết sự lợi hại của bọn ta, ngươi sẽ không biết chữ chết viết như thế nào."
Thấy lão đại đã lên tiếng, đám lưu manh nhất thời tức giận kêu gào lên, một đám đều hung tợn nhìn chằm chằm Vinh Cẩn Du, hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng.
Vinh Cẩn Du lộ ra vẻ mặt cười khinh bỉ, hỏi ngược lại: "Sao? Vậy ta đây cũng muốn thỉnh giáo các ngươi? Làm thế nào mới có khả năng cười đê tiện tới chín tầng mây giống các ngươi đây?"
Kỳ thật Vinh Cẩn Du đã sớm suy tính kỹ càng rồi, nếu Cố Nhạ Nhan biết võ thì mình làm anh hùng cứu mỹ nhân cái gì, nàng cũng không cần lo lắng, nếu Cố Nhạ Nhan không biết võ, vậy những cao thủ tùy tùng kia cũng nhất định sẽ qua đây trợ giúp.
Mọi người chủ nghe thấy 'Keng' một tiếng, tên lão đại liền nhanh chóng rút ra một thanh kiếm, nói: "Xem kiếm." Thanh kiếm này liền nhanh chóng đặt ngang trên cổ non mịn trắng trẻo của Vinh Cẩn Du.
Nhìn Cố Nhạ Nhan ngồi một bên như vẫn đang bình tĩnh uống trà, ánh mắt dư quang liếc nhìn Vinh Cẩn Du lúc này một cái, nháy mắt cảm thấy có chút mất mặt.
Chỉ thấy cơ thể Vinh Cẩn Du hơi run run, ăn nói khép nép, nói: "Ách, đại ca, ta rất muốn hỏi ngươi một chút, không phải chỉ một câu không biết xấu hổ thôi sao? Về phần sao? Ta có làm gì đâu?... Ngươi có thể nghĩ đến chuyện trước tiên nên lấy kiếm ra được không, vạn nhất nếu không thể đả thương ta mà ngươi còn làm bị thương bản thân thì rất là không nên đúng không? Bình tĩnh, bình tĩnh, xúc động là không tốt."
Vinh Cẩn Du xem không ít kịch truyền hình có nhân vật Tiểu bạch a, đương nhiên có thể đem những tình tiết trong kịch truyền hình để biến bản thân thành kẻ bất lực cầu xin tha thứ, diễn sinh động như thật.
Cố Nhạ Nhan thấy tình cảnh này, ra vẻ bình tĩnh như trước nhưng nếu nhìn kỹ, đương nhiên sẽ thấy chút gân xanh hơi nổi lên trên trán. Nàng là muốn xem Vinh Cẩn Du này có tài cán gì, không nghĩ tới hắn lại là diễn trò a, trong nháy mắt cảm thấy có chút mất mặt.
"Hừ, hừ, bây giờ mới cầu xin tha thứ, chẳng phải đã chậm rồi sao?" Lưu manh kia nói xong liền muốn động thủ, lưu manh khác bên cạnh hắn cũng đã hướng tới Cố Nhạ Nhan đang bình tĩnh ngồi yên tại chỗ.
Ai u, câu kia nói như thế nào đây: Luôn ở trong hoàn cảnh bất an, đành phải trở nên cường hãn. Vinh Cẩn Du khi đến thế giới này, từ trước đến nay đều nghe theo lời sư phụ dạy bảo, giang hồ hỗn loại mỗi thời khắc đều phải cẩn thận đề phòng.
Cho nên vừa rồi từ thời điểm tên lưu manh đầu lĩnh kia rút kiếm ra, Vinh Cẩn Du liền ý thức được, đây không phải là lưu manh, lưu manh trong tay sao lại có kiếm? Với tốc độ rút kiếm cùng thủ pháp này, xem ra đây rõ ràng là cao thủ, hiển nhiên là cố ý che dấu thân phận, nàng lập tức liền đề phòng.
Lúc này, Vinh Cẩn Du thấy đám lưu manh kia hướng Cố Nhạ Nhan đi tới, nháy mắt liền tức giận.
Khi thấy lưu manh đầu lĩnh kia nhìn về phía Cố Nhạ Nhan, Vinh Cẩn Du dùng con dao đoạt kiếm trong tay tên lưu manh kia, sau đó lại bay lên nhất chân đem tên lưu manh kia đá ra ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng vang, những tên lưu manh khác đều nhanh chóng rút ra trường kiếm, đoản đao bên hông tấn công về phía Cố Nhạ Nhan và Vinh Cẩn Du. Xung quanh nháy mắt lại xuất hiện không ít người, tất cả đều hướng bên này vọt tới.
Trong nháy mắt tiếng đánh nhau vang khắp trời, loạn thành một đoàn.
Vừa rồi khi đám lưu manh kia đến Cố Nhạ Nhan liền đã sớm hoài nghi. Lúc này, Vinh Cẩn Du cùng Cố Nhạ Nhan lại càng thêm xác định đám người này không phải là lưu manh, mà là thích khách.
Vinh Cẩn Du sắc mặt lạnh lùng, nói: "Hừ, hôm nay coi như các ngươi xui xẻo. Đến một người giết một người, đến hai người giết cả đôi."
Vinh Cẩn Du bây giờ đã nhìn ra, đám người này chính là vì Cố Nhạ Nhan mà đến. Nếu là như thế, chắc chắn đã có chuẩn bị trước. Nàng vô cùng tức giận những tên thích khách kia, luôn tấn công Cố Nhạ Nhan, lập tức cảm thấy có chút lo lắng, hạ thủ ngày càng tàn ác.
Ban đầu nàng là muốn liều chết ngăn cản cũng phải bảo hộ Cố Nhạ Nhan, sao lại có thể đoán được rằng võ công của Cố Nhạ Nhan cư nhiên tuyệt đối không kém hơn mình. Xoay tròn nghiêng người, liền nhẹ nhàng tao nhã tránh khỏi vây công. Không lâu sau, đám người Lãnh Hạo Dạ nghe thấy động tĩnh liền cũng đồng thời đến ra tay.
Lúc này Vinh Cẩn Du mới phát hiện, Sở Lưu Tô cùng Lục Nhiễm Trần cũng đều là võ công cao cường. Trong lúc vừa nghi hoặc vừa buồn bực đó, không khỏi cảm thán với thân phận thật sự của Cố Nhạ Nhan.
Không ngờ đối phương người đông thế mạnh, lại còn võ nghệ cao cường, nhất thời không thể đánh thắng.
Bọn họ cư nhiên còn sử dụng liên hoàn chiến thuật, ỷ vào nhiều người mà hành động. Đám người Lãnh Hạo Dạ, Tập Nghị đều bị vây quanh, hồi lâu không thể thoát khỏi vòng vây. Bọn họ chiêu chiêu đều ra tay tàn nhẫn, ý đồ muốn trực tiếp lấy mạng Cố Nhạ Nhan.
Cố Nhạ Nhan cũng là chiêu chiêu ngoan tuyệt nhưng không có ý định lấy mạng, chắc là muốn lưu lại người sống để tra khảo. Vinh Cẩn Du một bên múa kiếm, một bên dùng độc, sau khi giết người xong liền nhìn về phía Cố Nhạ Nhan.
Chỉ thấy nàng như chim yến vừa nhẹ nhàng vừa uyển chuyển, lại đem nhuyễn kiếm bên hông múa đến nước chảy mây trôi, lưu loát sinh động. Tay áo phấp phới, tóc đen tung bay, thật giống như tiên nữ giáng trần, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Cũng may Vinh Cẩn Du chỉ là hơi liếc nhìn, vẫn còn nhớ rõ sống chết trước mắt, liền xông về phía trước thay Cố Nhạ Nhan giải vây.
Lúc Vinh Cẩn Du đang cùng hai tên thích khách dây dưa, không nghĩ đến một người trong hai thích khách kia lại đột nhiên nghiêng người, một kiếm thẳng tắp đâm về phía Cố Nhạ Nhan.
Mắt thấy sự tình phát sinh lại vô lực ngăn cản mới là vấn đề lớn nhất.
Cho nên tại thời điểm vạn phần khẩn cấp, Vinh Cẩn Du không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp vọt lên, thay Cố Nhạ Nhan cản một kiếm này.
Thời điểm nàng liều lĩnh xông lên, cảm giác thật là bi tráng.
Trong lúc ấy bọn người Lãnh Hạo Dạ đều bị ngăn cản ở một nơi khá xa, không thể tới kịp.
Vì thế, Vinh Cẩn Du cứ như vậy không chỗ nào cố kỵ thảm thiết, bi ai vô hạn...
Đã từng có người nói rằng: 'Bằng hữu cũng thích khách chỉ khác biệt duy nhất đó là: Thích khách ở sau lưng đâm ngươi một đao, ngươi quay đầu lại thống khổ nói: "A, ngươi là ai?"... Bằng hữu ở sau lưng đâm ngươi một đao, ngươi quay đầu lại kinh ngạc nói: "A, là ngươi!" '.
Nhưng họ lại không nói, nếu thích khách không đâm từ sau lưng mà đâm từ trước ngực sẽ như thế nào. Nhưng một kiếm của thích khách này lại vừa vặn không sai lệch đâm trên ngực Vinh Cẩn Du. Đây mới thật sự chính là vô hạn bi ai a...
"Vinh Ngọc, Vinh Ngọc." Lúc này Cố Nhạ Nhan vừa có chút cảm động vừa có chút phẫn nộ, lại còn có chút cảm xúc cùng tình cảm ngay cả bản thân đều không thể hiểu rõ nhất thời nảy lên trong lòng, vô cùng hỗn loạn.
Thả Vinh Cẩn Du xuống mặt đất, Cố Nhạ Nhan lúc này đã muốn đại khai sát giới, kiếm kiếm đều nhắm vào chỗ hiểm, chiêu chiêu đòi mạng. Thẳng đến khi đám người này không đỡ được mà rút lui, Cố Nhạ Nhan mới buông thanh kiếm nhuốm đầy máu tươi trong tay xuống.
Khắp nơi trước mắt đều là thi thể, máu tươi nhuộm cả đình ven hồ Tây Tử bởi vì một điểm hồng chói mắt kia trên ngực Vinh Cẩn Du, cũng nháy mắt làm không khí hiu quạnh không ít.
"Vinh Ngọc."
Cố Nhạ Nhan gọi Vinh Cẩn Du, nhưng thật ra nàng lại hi vọng hắn không bị thương nặng.
"Tây Tử Các, Kinh Việt."
Vinh Cẩn Du trong lúc đó hoảng hốt như nghe thấy Cố Nhạ Nhan la lên, gắng gượng chống đỡ một hơi nói ra vài lời này.
"Ta trước đi Tây Tử Các, các ngươi sau đó theo tới." Cố Nhạ Nhan nói vài lời này xong liền cưỡi lên ngựa được Lãnh Hạo Dạ dẫn tới, không đợi bọn họ trả lời, ôm Vinh Cẩn Du vội phi ngựa đi. Đám người Lãnh Hạo Dạ thu thập tàn cuộc xong cũng lập tức theo sát đến Tây Tử Các.
Vừa rồi đám người Lãnh Hạo Dạ thấy thích khách đâm thẳng tới Cố Nhạ Nhan đều cảm thấy cả kinh, cũng không kịp thoát thân chạy tới nữa. Nhưng nhìn thấy Vinh Ngọc không để ý an nguy bản thân nhào tới, trong lòng yên tâm không ít. Vừa thoát khỏi vòng vây, Lãnh Hạo Dạ liền liền tức dẫn ngựa lại đây.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi Vinh Cẩn Du hôn mê, nàng thật ra còn không nghĩ tới tình huống xấu nhất xảy ra sẽ như thế nào, chẳng qua cuối cùng vẫn lâm vào hôn mê. Tình huống xấu nhất này bất quá cũng chỉ là bị Cố Nhạ Nhan phát hiện chân tướng nàng là nữ tử mà thôi, sự tình đều đã hư thành thế này, còn có thể hư thành thế nào nữa đây?
- ---------------------------
Trong suy nghĩ của tác giả:
Tiểu Vinh Tử vô cùng bi ai oán niệm: "Ai u ~ ~ ~ ngươi đâm chỗ khác không phải tốt hơn sao.
Đâm vào bụng, cánh tay, chân không được sao?
Tại sao lại đâm trên ngực vậy? Ngươi không phải là cảm thấy rằng nếu không đâm ta chết thì ngươi không cam lòng đúng không?"
Tác giả cẩn thận xoa bóp thưa dạ cười hỏi: "Ách... vậy nếu đâm mông thì sao?"
Tiểu Vinh tử trầm ngâm suy nghĩ, bất đắc dĩ nói: "...... Vậy ngươi vẫn nên đâm vào ngực đi."
Tác giả lại hỏi: "Ngươi xác định?"
Tiểu Vinh Tử khẳng định gật đầu: "Ân, xác định."
Tác giả hỏi tiếp: "Không thay đổi?"
Tiểu Vinh Tử tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy, không thay đổi."
Tác giả không biết sống chết lại hỏi: "Thật sự không thay đổi?"
Tiểu Vinh Tử trán nổi gân xanh hung tợn nhìn tác giả, thấp giọng giận dữ hét: "Thật sự không thay đổi."
Tác giả khó nén thương tâm, sắc mặt thương xót vạn phần, nói: "Được rồi, vậy thì đâm ngực."