Không Phụ Năm Xưa

Chương 49: Đêm động phòng hoa chúc



Chớp mắt đã đến mùng một tháng mười.

Một tháng qua, Vinh Vương phủ giăng đèn kết hoa, trong ngoài vội vàng. Người đưa lễ chúc mừng nối liền không dứt, có người ngày thường không có lý do hay không có cớ gì để đưa lễ nịnh bợ, cho nên nắm bắt thời cơ danh chính ngôn thuận này, không bỏ qua cơ hội nào, tận lực lấy lòng Vinh Vương gia.

Ở phủ đệ tân hôn của Công chúa cũng là ngày ngày đều đẩy nhanh tiến độ trùng tu trang hoàng.

Hôm nay mùng một tháng mười, Vinh Cẩn Du đi đón Công chúa, chính nàng cũng không nhớ rõ bản thân đã đi qua bao nhiêu con phố, khấu đầu bao nhiêu lần, bước lên bao nhiêu bậc thang, nghe được bao nhiêu lời khen ngợi, sau khi trải qua vô số các loại lễ nghi phức tạp rườm rà, lễ bái đường thành thân này rốt cuộc xem như đã kết thúc.

Lúc này nàng đang ngồi ở phủ đệ Tân Lạc Thành của Công chúa, nhận lời chúc mừng của các cấp quan viên, người chủ trì tân hôn hỷ yến.

Khắp nơi đều là khách nhân bất đồng thân phận cấp bậc, gia đinh cùng quản sự đi qua đi lại trước mặt không ngớt, âm thanh tấu nhạc không ngừng bên tai.

Buổi tối hỷ yến, món ngon quý và lạ, hàng tươi mỹ vị nàng nhìn đến hoa cả mắt, cũng muốn ăn nhưng không kịp ăn. Gần một ngày trôi qua, thân phận của nàng từ con cháu thế gia biến thành thiên tử ái tế, mà thê tử tân hôn được hưởng vô vàn ân sủng, thân phận từ khi sinh ra đã cao quý này của nàng ấy, lại càng tăng thêm sự tôn quý cho nàng.

Hôm nay tân khách ngồi ở đây, không phải quan lớn hiển hách thì cũng chính là hoàng thân quốc thích. Nếu là bình thường ở trên đường gặp phải, với thân phận tiểu vương gia này của Vinh Cẩn Du thì có mấy người sẽ nhận ra nàng, nhưng hiện tại những người này đều đối với nàng lộ ra vẻ hâm mộ ghen tị, khuôn mặt tươi cười lấy lòng nịnh nọt. Mà loại thời điểm này, vốn là không cần nàng tự đi gắp thức ăn mời rượu, chỉ cần nàng đứng dậy một cái, lập tức toàn thể ánh nhìn sẽ hướng về phía nàng, âm thanh khen ngợi nổi lên bốn phía.

Vinh Cẩn Du nhất thời bị kính rượu đến mơ hồ, may mắn là Kinh Nhược Ly đã thay Vinh Cẩn Du cản không ít rượu, nếu không bởi vì hôm nay cưới Công chúa, sợ rằng nhất định sẽ bị chuốc say đến không còn biết gì, cũng may là hôn lễ hoàng thất cho nên cũng không ai dám làm càn quá mức, sớm để cho Vinh Cẩn Du vào động phòng.

Hôm nay từ Vinh Tín Vương phủ đến Trường Nhạc Công chúa phủ không biết đến rốt cuộc đã thay bao nhiêu xiêm y cùng dự bao nhiêu yến hội, đến cuối cùng có bao nhiêu tân khách đến đây, trong kinh thành lại đèn đuốc sáng trưng, trắng đêm vui mừng. Đêm nay làm tan nát trái tim bao nhiêu người, không ai có thể biết được.

- -------------------------------------------

"Tiểu thư, nàng còn nhớ ta không?" Kinh Nhược Ly trơ mắt nhìn Vinh Cẩn Du bị dẫn đi động phòng. Liền đi vào trong viện muốn để tỉnh rượu rồi trở về. Không ngờ nàng lại ở ngay trong hoa viên này nhìn thấy thân ảnh khiến cho nàng ngày nhớ đêm mong, ngàn dặm tìm kiếm.

Nàng kia nhíu mi, hỏi: "Vị công tử này, chúng ta đã từng gặp nhau sao?"

Không ngờ rằng nàng kia nhìn thấy nàng lại làm như không nhận ra nàng.

Kinh Nhược Ly quýnh lên, nói: "Ta là Kinh Nhược Ly, chính là người bị thương được nàng cứu lần trước ở ngoại ô săn bắn, nàng không nhớ đã gặp ta sao?"

Kinh Nhược Ly có chút bi thương cùng kích động, tìm được người rồi nhưng người ta căn bản là không nhớ rõ mình là ai.

Nàng kia lắc đầu, mỉm cười nói: "Tại hạ thật sự không thể nhớ ra, thật ngại, không thể tiếp chuyện được nữa."

Nàng kia nói xong liền xoay người rời đi, để lại Kinh Nhược Ly một người đứng tại chỗ say rượu gió thu.

Mặc Vũ Lan, nguyên lai là đệ tử Thiên Môn, phụng mệnh sư tôn đến phủ Công chúa chúc mừng. Đợi khi Kinh Nhược Ly tìm một hạ nhân trong phủ Công chúa hỏi, mới biết được thân phận nàng kia. Nếu đã biết tên họ thì đương nhiên sẽ dễ dàng làm việc, chung quy là tốt hơn so với cái gì cũng không biết, nàng cao hứng tính kế xong liền hồi phủ.

- -------------

Vinh Cẩn Du bị thái giám chấp chưởng đưa vào động phòng, vừa mới tiến đến nàng liền nhìn thấy một loạt cung nữ thái giám đang cầm hỷ vật, thấy nàng đến, từng người đều quỳ xuống thỉnh an: "Nô tỳ chúc mừng Công chúa, Phò mã đại hôn chi hỷ, cung chúc Công chúa Phò mã trăm năm hào hợp."

Vinh Cẩn Du suy yếu thở dài, nói: "Các ngươi đứng lên đi."

Thấy vậy, nàng liền phân phó các nàng ấy rời đi, nhưng các nàng ấy lại không nhúc nhích vẫn quỳ như cũ, ngay lúc đang bực mình liền nhìn thấy hai thị nữ xinh đẹp từ trong phòng đi ra, đều lộ ra vẻ cao quý kiêu ngạo, bên cạnh các nàng còn có vài tiểu nha đầu đi theo.

"Các ngươi đứng lên đi, đây là Phò mã ban cho, các ngươi đều lui xuống hết đi."

Nữ tử đứng đầu phân phó xong, tiểu nha đầu bên cạnh liền đem tiền lì xì trên đĩa bạc phân phát xuống cho từng người. Mỗi cung nữ thái giám nhận xong liền tạ ơn, đều lui về phía sau ba bước rồi lặng yên không một tiếng động xoay người đi ra ngoài.

Vinh Cẩn Du hơi ngạc nhiên, có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn những cung nữ thái giám được huấn luyện nghiêm chỉnh lui xuống.

"Phò mã vạn an, tỳ nữ tên Sở Lưu Tô, đây là Lục Nhiễm Trần, hai người chúng ta đều là thị tỳ thân cận của Công chúa.

Sở Lưu Tô xoay người hơi hướng Vinh Cẩn Du hành lễ xong liền giới thiệu bản thân cùng Lục Nhiễm Trần, chẳng qua là các nàng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này của Vinh Cẩn Du, chợt cảm thấy người này thật đúng là thú vị, hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy loại phô trương kiểu này, lúc ở Hàng Châu cũng không cảm thấy hắn thú vị như vậy.

"Nga." Vinh Cẩn Du phục hồi tinh thần lại, nga một tiếng xong lại không biết nên làm thế nào.

Sở Lưu Tô trừng mắt liếc nhìn Lục Nhiễm Trần đang cố gắng nhịn cười một cái, lên tiếng nói: "Mời Phò mã vén khăn voan lên cho Công chúa, từ nay về sau vợ chồng ân ái bạch đầu giao lão."

Vinh Cẩn Du nghe thấy Sở Lưu Tô kêu mình vén khăn voan lên, liền do dự đưa tay qua, còn hơi khẽ run.

Phu như ngưng chi*, mặt như bạch ngọc, miệng như anh đào, dật thái thần tư, Nga Mi tảo nguyệt, mị thái tự thành, môi không điểm mà hồng, mi không họa mà thuý, mắt không trạc mà yêu. Vinh Cẩn Du trong đầu có thể nghĩ đến những từ ngữ khen ngợi mỹ mạo, cơ hồ đều được nàng dùng hết. Người này rốt cuộc là khuynh quốc khuynh thành cỡ nào cơ chứ? Khó trách Dương Kỳ Nhạc yêu sống yêu chết, tình cảm này lại dành cho một nữ tử yêu nghiệt, dung nhan tuyệt thế như vậy, may mắn là Công chúa, bằng không nếu như là nữ tử nhà nào, nhất định là sẽ khiến cho tất cả đảo điên.

*Phu như ngưng chi: Da nàng trắng mịn màng (như mỡ đông).

Đây là lần thứ hai Vinh Cẩn Du nhìn thấy nhan sắc thật sự của Cố Tư Mẫn, lần đầu tiên là gặp mặt ở ngự thư phòng, bởi vì lễ nghi cùng kiêng dè cho nên chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua gương mặt Cố Tư Mẫn, chưa dám ngưng mắt nhìn lâu liền cúi đầu. Lần thứ hai này vén khăn voan lên mới xem như thật sự được nhìn một cách cẩn thận.

Bất quá nhìn thấy Công chúa, Vinh Cẩn Du trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu như Cố Nhạ Nhan mặc nữ trang thế này, có lẽ nàng ấy cũng sẽ có dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần như vậy?

"Anh đào tiểu khẩu hạnh hạch nhân, cố khuynh nhân thành thần hàm đan. Mi vũ bất họa tự hoành thuý, xuân không ngọc chỉ như hoa lan." Bất giác Vinh Cẩn Du lại khen thành tiếng, khẽ ngâm thơ.

Lục Nhiễm Trần che miệng cười trộm, Sở Lưu Tô cất giọng, nói: "Mời Công chúa Phò mã ngồi vào vị trí cùng uống rượu hợp cẩn."

Vinh Cẩn Du ngượng ngùng cười cười, nghe thấy Sở Lưu Tô nói thế, liền xoay người đi đến bên cạnh bàn. Mới đi được nửa đường, không nghe thấy phía sau có động tĩnh, Vinh Cẩn Du quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Công chúa ngược lại vẫn chưa động, cũng không ngờ Sở Lưu Tô cùng Lục Nhiễm Trần đều liếc mắt nhìn mình.

Dáng vẻ sững sờ thất thần cùng khẽ ngâm thơ vừa rồi của Vinh Cẩn Du, đương nhiên đã rơi vào trong mắt lọt vào trong tai của đám người Cố Tư Mẫn. Chẳng qua là Cố Tư Mẫn ngay khi Vinh Cẩn Du xoay người bước đi, vẫn không nhịn được giương khoé môi nhưng không bị Vinh Cẩn Du nhìn thấy.

Vinh Cẩn Du ngẩn người, nàng có chút ủy khuất, xem ra ý các nàng là còn muốn mình phải đi mời Công chúa, mệt mỏi một ngày vẫn còn chưa được yên ổn.

Vinh Cẩn Du hơi trừng mắt nửa ngày, thấy các nàng vẫn không có động thái. Rơi vào đường cùng, đành phải lại đi đến trước giường mời Công chúa, nàng hơi thi lễ, nói: "Mời Công chúa ngồi vào vị trí."

Thi lễ xong nhưng Công chúa vẫn không hề động, Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ lại phải thi lễ thật sâu, nói: "Mời Công chúa ngồi vào vị trí."

"Mời Công chúa ngồi vào vị trí." Thế nhưng Công chúa chẳng những không động, cư nhiên ngay ý muốn đứng lên cũng không có, Vinh Cẩn Du không còn cách nào khác, đây là lần thứ ba khom người, rõ ràng dứt khoát cuối gập người xuống.

Không ngờ nàng cúi người đến hoa mắt nhưng Công chúa vẫn chưa động, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói.

Này, các ngươi đây là muốn đùa chết ta sao? Không có người nào nháo động phòng cho nên còn cảm thấy chưa đủ thích đúng không? Có phải hay không? Giờ khắc này Vinh Cẩn Du tuy rằng mặt không gợn sóng nhưng trong nội tâm đã nhịn không được mà bắt đầu rống giận lên.

"Mời Phò mã làm đại lễ hầu hạ."

Lúc này, Sở Lưu Tô thấy Vinh Cẩn Du đã lạy ba lạy, không biết từ đâu lấy ra một tấm đệm để trước mặt Vinh Cẩn Du. Ý tứ quá rõ ràng rồi, đây là muốn làm đại lễ.

Chẳng lẽ đây chính là ra oai phủ đầu trong truyền thuyết sao? Công chúa tuần phu?

Vinh Cẩn Du vừa nhìn thấy tấm đệm kia, trong đầu oanh một cái, có hơi do dự, quỳ hay không quỳ?

Vinh Cẩn Du trừng mắt nhìn chằm chằm tấm đệm kia, nàng vẻ mặt quật cường lại mang theo vài phần ủy khuất, hiển nhiên là không có ý tứ muốn lạy, nhưng Công chúa lại hoàn toàn không có ý tứ muốn động, nếu như cứ như vậy mà kết thúc, cho dù Công chúa không trách tội thì chính mình cũng sẽ chịu thiệt. Mệt mỏi một ngày chưa ăn được gì không nói, còn uống không ít rượu, bây giờ bản thân vẫn là đứng trừng mắt còn người ta cơ hồ đã ngồi hơn nửa ngày, đến bây giờ vẫn còn ngồi.

Vinh Cẩn Du nghĩ muốn phản kháng, muốn gào thét, bất quá phải lấy đại cục làm trọng, nàng vẫn là cố gắng nhịn xuống. Bị người thúc giục, lại khấu đầu lạy ba cái rồi mới đứng lên.

Thấy Vinh Cẩn Du như thế, Công chúa mới miễn cưỡng xem như vừa lòng, vừa muốn đứng dậy liền có cung nữ tiến lên đỡ nàng đứng dậy đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhất chúc, nhị tạ, tam hứa nguyện xong mới bắt đầu uống rượu hợp cẩn, mỗi người uống một nửa, liền có cung nữ đem rượu bên trong hoà trộn với nhau rồi trả lại cho hai người.

Cố Tư Mẫn lén liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, thầm nghĩ: 'Hừ, Vinh Cẩn Du, đây chỉ mới là bắt đầu, đối với chuyện ngươi giấu diếm, lừa gạt ta, ta đây chỉ mới lấy lại một chút lợi tức mà thôi đấy.'

Sau khi Cố Tư Mẫn gặp lại ở trong cung, mỗi lần nghĩ tới chuyện lúc ấy Vinh Cẩn Du cố ý giả mạo danh tính thật sự, liền cảm rất tức giận, đương nhiên trước tiên sẽ lập tức bày trò trêu đùa.

Vinh Cẩn Du cầm rượu hợp cẩn trước mặt có chút do dự, Cố Tư Mẫn thấy nàng như vậy ngược lại có hơi nhíu mi, bất quá Cố Tư Mẫn rất vừa lòng với màn ra oai phủ đầu kia. Đợi đến khi Vinh Cẩn Du ôm tâm thế phải chết uống xong chén rượu này, lễ hợp cẩn mới xem như kết thúc.

Rót rượu vào chén, quả nhiên là ngày tốt cảnh đẹp, khổ cũng như nước năm xưa.

Thấy Công chúa Phò mã làm lễ hợp cẩn xong, Sở Lưu Tô lại tiếp tục nói: "Mời Công chúa Phò mã rửa mặt."

Thấy Vinh Cẩn Du sau khi làm đại lễ xong biểu tình còn có chút dại ra, Sở Lưu Tô trong nội tâm cũng có chút đồng cảm với Vinh Cẩn Du, thế nhưng ai biểu hắn lừa gạt Công chúa trước cơ chứ, xem ra sau này vẫn còn phải chịu đựng nhiều.

Chờ sau khi hai người tách ra rửa mặt xong, Công chúa ra hiệu, đám người Sở Lưu Tô liền lui xuống.

Nhìn thấy đám người Sở Lưu Tô lui ra, Vinh Cẩn Du lại bắt đầu có chút hoảng, nàng không biết tiếp theo nên làm thế nào, sẽ sắp xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn cứ đứng yên như vậy, muốn chờ Công chúa lên tiếng trước rồi lại gặp chiêu hủy chiêu.

Cố Tư Mẫn ngồi bên giường nhìn biểu tình rối rắm, thân mình cứng ngắc cùng dáng vẻ quẫn bách kia của Vinh Cẩn Du, nhịn cười hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng nói chuyện: "Phò mã, thật đúng là có một cái tên hay."

"Hả?" Vinh Cẩn Du nghe thấy Công chúa gọi mình, liền quay đầu ngơ ngác trả lời, cũng không biết lời này của Công chúa là có ý gì.

Cố Tư Mẫn vẫn nở nụ cười nhưng âm thanh lại lạnh lùng, nói: "Vinh Cẩn Du, tên này của Phò mã quả nhiên là rất hay, lấy họ là Vinh, tên Cẩn Du có cả mỹ và đức*."

*Theo google thì tên Cẩn Du có nghĩa là một loại ngọc quý, vẻ sáng đẹp của ngọc, ví von những người tài năng có cả mỹ và đức.

Vinh Cẩn Du thấy khóe miệng Cố Tư Mẫn hơi giương lên mỉm cười, nhưng mà giọng nói nháy mắt liền trở nên lạnh lùng. Hơi hành lễ, xấu hổ cười cười, nói: "Đa tạ Công chúa khen ngợi."

Thế nhưng Vinh Cẩn Du nghe xong vẫn không biết lời này của Công chúa là có ý gì.

Cố Tư Mẫn lại nói: "Ngươi cần gì phải khiêm tốn, Phò mã có thể được đặt cái tên này, xem ra người cũng như tên, có phẩm đức cao thượng thuần khiết." Ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây có âm mưu gì? Ngươi thực sự là Vinh Cẩn Du khi còn nhỏ sao? Nếu vậy, giới tính của ngươi phải giải thích thế nào?

Cố Tư Mẫn nói xong lại nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du, trong lòng càng thêm nghi hoặc, người này vì sao lại giả mạo Vinh Cẩn Du, mục đích người này giả mạo Vinh Cẩn Du là gì?

Hừ, Vinh Ngọc, Vinh Cẩn Du ngươi cả gan dám trêu đùa lừa gạt ta. Bất quá, hiện tại ngươi đã hoàn toàn rơi vào tay ta, chúng ta còn nhiều thời gian, cứ chờ xem.

Vinh Cẩn Du nghe thấy Công chúa nói về phẩm đức của mình, liền trả lời: "Phẩm đức tại hạ tất nhiên không thể so sánh với cái tên này, nhân sinh trên đời, chỉ mong không thẹn với lòng mà thôi."

Nói là trước đây mới chỉ gặp qua một lần, chẳng lẽ nàng liền nhận ra ta không phải là Vinh Cẩn Du kia? Thật sự là quá thảm rồi, sao lại đoán được nhanh như vậy chứ? Vinh Vương gia cùng Vinh Vương phi thân là cha mẹ cũng chưa phát hiện ra có cái gì không đúng, nàng làm sao lại có khả năng biết? Nghĩ đến đây Vinh Cẩn Du không khỏi càng trở nên can đảm, hiện tại nhược điểm duy nhất của mình chính là giới tính, ngoài ra cũng không còn nhược điểm gì khác nữa.

Cố Tư Mẫn trong lòng cười lạnh, nói: "Lời này của Phò mã nói ra thật đúng là hợp tình hợp lý, chỉ mong thật sự là như thế. Thời gian không còn sớm, có phải chúng ta cũng nên nghỉ ngơi?"

Hừ, đúng là nhanh mồm nhanh miệng, một ngày nào đó ta muốn ngươi nói rõ ràng mọi chuyện cho ta.

Cố Tư Mẫn nói xong lời này, không đợi Vinh Cẩn Du trả lời, liền hạ thủ vi cường* nói muốn nghỉ ngơi.

*Binh pháp Tôn Tử có câu: Tiên hạ thủ vì cường, hậu thủ vi tai ương - nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối hủ thì sẽ gặp tai họa.

Vinh Cẩn Du sửng sốt, hỏi: "Ách, vậy ta ngủ ở đâu đây?" Vinh Cẩn Du rất là ngu ngốc hỏi một câu như vậy, nếu người khác nghe được sẽ dẫn đến vạn nhân thóa mạ* ngàn nhân chủy**.

*Thóa mạ: Thốt ra những lời xúc phạm nặng nề để sỉ nhục.

**Chủy: mắng mỏ.

Cố Tư Mẫn u oán, nói: "Trước đã bái thiên địa, sau đã bái liệt tổ liệt tông, khăn voan này ngươi đã vén, lễ hợp cẩn cũng đã xong. Chúng ta đã là vợ chồng, đêm động phòng hoa chúc đương nhiên là sẽ thực hiện nghi lễ động phòng, chẳng lẽ Phò mã không muốn cùng bổn cung đồng giường cộng chẩm sao?"

Cố Tư Mẫn giọng nói đột nhiên mang chút u oán, ôn nhu nhẹ nhàng, nũng nịu khúm núm hỏi một câu như vậy, lại kết hợp với dung nhan khuynh quốc cùng ánh mắt chờ đợi kia của nàng, thật sự còn thiếu chút nữa là câu cổ, đặt tay lên bờ vai sau đó ghé vào tai Vinh Cẩn Du hỏi.

Nghe được câu này, Vinh Cẩn Du một thân mồ hôi lạnh chảy ròng, nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Vinh Cẩn Du nhất thời có chút trở nên buồn bực, nữ nhân này sao lại có thể trở mặt nhanh như vậy cơ chứ, một câu này của nàng, đừng nói là nam tử trên thế gian này không người nào có thể chịu được dụ hoặc, cho dù mình là nữ tử đang phẫn nam trang nhưng cũng không thể kháng cự được.

Cố Tư Mẫn nhìn thấy dáng vẻ vâng lời nhu thuận này của Vinh Cẩn Du, cảm thấy rất vừa lòng, liền chỉ vào tháp quý phi nằm trong góc tường, nói: "Ân, vậy Phò mã ngươi đêm nay cứ ngủ ở đó là được."

Đến đây, Cố Tư Mẫn còn không quên dùng chuyện đồng giường cộng chẩm để lừa gạt Vinh Cẩn Du một phen.

"A? Ách." Vinh Cẩn Du nhìn theo hướng bàn tay ngọc ngà của Cố Tư Mẫn chỉ, khóe miệng lại phản xạ có điều kiện co rúm vài cái.

Có chút nho nhỏ thất vọng, có chút hơi mờ mịt, trong lòng Vinh Cẩn Du rất là mâu thuẫn, thời điểm nàng nàng nhìn vào khuôn mặt thanh tú kia của Công chúa, luôn cảm thấy tại sao nhìn có chút quen mắt, nhưng cũng không nói được rốt cuộc nhìn quen mắt chỗ nào.

Khí tràng cùng khí chất này của Công chúa cũng giống như đã từng tiếp xúc, nhìn thấy qua, rõ ràng bản thân phải nên sợ hãi, nên muốn rời xa người này, nhưng trong đáy lòng bản thân lại luôn mong chờ và nhịn không được dục vọng xúc động muốn tới gần thêm chút chút nữa.

Chẳng qua là nàng ở trong lòng không khỏi an ủi, nói: 'Không phải giường là tốt rồi, vạn nhất nằm chung giường, cởi quần áo, còn phải làm vài chuyện gì đó, thật sự là muốn chết người mà.'

Vinh Cẩn Du ôm chăn đi qua, đợi sau khi Cố Tư Mẫn ngủ say, nàng cũng thoáng an tâm đi ngủ.

Trong thời gian động phòng hoa chúc kéo dài triền miên không, chính là thời khắc tuyệt vời nhất trong sinh mệnh, đây vốn nên là cảnh 'Động phòng hoa chúc minh, vũ dư song yến khinh'*, kết quả là biến thành cố nhân gặp lại nhau nhưng không biết, lại còn tương tư nhuộm cả trái tim.

*Động phòng hoa chúc minh, vũ dư song yến khinh nghĩa là "động phòng hoa đuốc sáng, đôi én múa nhẹ nhàng". Đây là câu thơ của văn nhân Dữu Tín thời Bắc Chu Trung Quốc.

Ngày tốt giống như mộng, lại phá hư cảnh đẹp năm xưa này, như hoa mỹ quyến*. Trên bàn, nến đỏ kia đã cháy hơi một nửa, tựa như lệ ai, từng giọt rơi không tiếng động, lại nhuộm cả trái tim.

*Như hoa mỹ quyến: cô gái đẹp như hoa.

Một đêm này, lay động bao nhiêu nhân tâm? Lại tổn thương bao nhiêu nhân tâm, ai có thể đếm rõ bao nhiêu người?