Không Phụ Năm Xưa

Chương 50: Tâm kế dần hiển lộ



'Nhạ Nhan, ta...' Vinh Cẩn Du ở trong mộng lại nhìn thấy được gương mặt ưu thương của Cố Nhạ Nha, chỉ là không biết phải giải thích như thế nào về chuyện đại hôn này, nàng mơ hồ dần tỉnh lại.

"A."

Vinh Cẩn Du vừa mở mắt, mơ màng thấy được gương mặt phóng đại thân thiết tràn đầy cõi lòng.

"Sao vậy, Phò mã gặp ác mộng? Hay là không thoải mái chỗ nào? Có cần bổn cung truyền ngự y không?" Cố Tư Mẫn gương mặt tràn đầy quan tâm, nhưng Vinh Cẩn Du lại nhìn ra đây rõ ràng là hư tình giả ý.

Từ sáng sớm, Cố Tư Mẫn hơi liếc mắt nhìn Vinh Cẩn Du một cái liền thấy được nàng vẫn đang ngủ nhưng lại hơi nhíu chặt mày, thấy mắt miệng nàng khẽ nhúc nhích tựa như đang nói cái gì đó, liền ngồi xuống bên mép nhuyễn tháp quý phi nhích lại gần một chút nhìn nàng.

Không ngờ Cố Tư Mẫn vừa ngồi xuống không bao lâu, Vinh Cẩn Du liền mở hai mắt, thấy được Cố Tư Mẫn nhất thời vẫn chưa có phản ứng, sau đó lập tức che ngực, hét thảm một tiếng.

Vinh Cẩn Du nhanh chóng giải thích, nói: "Không, không có việc gì, chỉ là ác mộng mà thôi, đã để cho Công chúa lo lắng, không cần làm phiền ngự y."

Khi Vinh Cẩn Du nhìn rõ gương mặt đang hiện ra trước mắt mình, nháy mắt liền trở nên thanh tỉnh, thời điểm nghe được Công chúa hỏi có muốn truyền ngự y hay không, lập tức một bên vỗ ngực, một bên khẩn trương giải thích.

Cố Tư Mẫn cười cười, nói: "À, thì ra chỉ là ác mộng, chẳng lẽ Phò mã đã làm chuyện gì hổ thẹn sao?" Hừ, ác mộng, chẳng lẽ cùng bổn cung thành thân, khiến ngươi cảm thấy đây là ác mộng sao? Hay là do ngươi cảm thấy lừa gạt Cố Nhạ Nhan, làm cho ngươi thẹn với lòng?

Vinh Cẩn Du biểu tình cứng ngắc, nói: "Không có, chỉ là nhất thời thành thân khiến cho bản thân vẫn chưa kịp thích ứng, nhìn thấy bên cạnh có người cho nên hoảng sợ, Công chúa sao lại thức sớm vậy?"

Chuyện hổ thẹn sao? Thật sự là rất hổ thẹn, ngày sau ta làm sao còn mặt mũi để gặp lại Cố Nhạ Nhan đây chứ? Hiện tại cũng không thể liên lạc được với nàng, không biết bên kia nàng có bị ép hôn hay không nữa.

Ngẫm lại Vinh Cẩn Du liền cảm thấy khó chịu, đứng dậy mặc quần áo mới phát hiện Công chúa đã sớm thay y phục xong, ở một bên thản nhiên nhìn mình.

Đợi đến khi các cung nữ bưng chậu nước tiến vào, hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu xong, sau đó đi tiền thính dùng bữa.

Cố Tư Mẫn buông đũa, nhấp ngụm trà, nói: "Lưu Tô, chuyện hôm nay muốn làm đã an bài thỏa đáng chưa?"

Cố Tư Mẫn dùng bữa xong, câu đầu tiên chính là hỏi Sở Lưu Tô đã an bài chuyện mình giao phó xong chưa.

Sở Lưu Tô hơi hành lễ, trả lời: "Đều đã an bài thỏa đáng, chuyện này an bài vào buổi trưa, người Công chúa muốn mời một chút cũng không chối từ, nhất định sẽ đúng giờ đến dự yến."

Sở Lưu Tô một bộ dáng phục tùng thu liễm, trả lời câu hỏi của Công chúa, lại quy củ đứng ở một bên không lên tiếng.

Cố Tư Mẫn lại quay đầu nhìn về phía Vinh Cẩn Du, hỏi: "Ân, hôm nay Phò mã có bận việc gì không?"

Cố Tư Mẫn nghe xong liền hỏi Vinh Cẩn Du, bây giờ nàng muốn chẫm rãi từ từ tìm hiểu, mượn sức nàng ấy, có một số việc tất nhiên không cần lừa gạt, bất quá vẫn là muốn trước tiên biết rõ thân phận thật sự của nàng ấy, như vậy chính mình mới có thể càng thêm yên tâm.

Vinh Cẩn Du nghe thấy Cố Tư Mẫn hỏi, thật cẩn thận đáp: "Ân, hôm qua tân khách đông đảo, Công chúa phải tạ lễ, ta thân là Phò mã đương nhiên là sẽ đi cùng." Ngày hôm qua nhiều tân khách như vậy, hôm sau vẫn còn muốn mời thêm? Đừng nói sẽ lại uống rượu nữa chứ?

Vinh Cẩn Du đang ở trong lòng suy đến cảnh kiếp trước khi đi tham gia tiệc cưới, lại nghe được Công chúa nói chuyện.

Cố Tư Mẫn lạnh giọng, nói: "Những tân khách hôm qua ngươi không cần để trong lòng, bây giờ ngươi đã là Phò mã, làm sao có thời gian đi quan tâm bọn họ? Quản tốt chuyện của mình, những chuyện khác tự khắc sẽ có hạ nhân đi giải quyết. Hôm nay ta chỉ mời ba vị khách nhân mà thôi, ngươi chỉ cần đi cùng bên cạnh là được."

Mời bọn họ? Ta cũng không có nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, suy nghĩ của người này, thật đúng là có chút ngây thơ đơn giản. Trong quan trường hắc ám ngươi không hiểu, chẳng lẽ đạo lí đối nhân xử thế cùng lợi dụng tính kế trong hoàng thất cũng không hiểu sao?

Vinh Cẩn Du lập tức đứng dậy, nói: "Ách, ta đã biết, hết thảy nghe theo phân phó của Công chúa, lời của Công chúa chính là chong chóng thổi chiều gió của ta, Công chúa thổi gió chiều nào, ta liền theo gió chiều đó ~! Nghĩa vô phản cố*, dũng cảm tiến tới, quyết không lùi bước."

*Nghĩa vô phản cố: vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Vinh Cẩn Du nghe Cố Tư Mẫn nói xong, sau khi trả lời bản thân đã biết, nhìn ánh mắt cùng biểu tình lạnh lùng kia của Cố Tư Mẫn, nháy mắt liền cảm thấy cả người run lên, vèo một cái lập tức đứng dậy, lại khẳng khái nghiêm mặt một phen.

Cố Tư Mẫn phì cười ra tiếng, nói: "Thì ra Phò mã có nghĩa khí lớn đến như vậy sao? Xem ra bổn cung trước kia thật sự đã coi thường ngươi."

Cố Tư Mẫn vừa mới nghĩ đến chuyện của tam hoàng tử, sắc mặt không khỏi trở nên lạnh lùng, mày cũng hơi nhíu lại. Lúc này vừa nghe thấy lời nói của Vinh Cẩn Du, không khỏi bật cười thành tiếng, người này khi nào lại trở nên thú vị như vậy chứ?

Vinh Cẩn Du cũng cười theo, nói: "A, nghĩa khí này cũng phân thành rất nhiều loại, nghe thấy lời này của Công chúa, chẳng lẽ trước kia Công chúa rất hiểu biết ta sao?"

Bản thân Vinh Cẩn Du cũng không biết vì sao khi nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Tư Mẫn, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, không thể nói rõ vì sao muốn nhìn thấy nụ cười như hoa kia của nàng. Vừa mới chọc nàng nở nụ cười, tâm trạng cũng bớt ưu tư, trở nên vui tươi hơn không ít. Chẳng qua là nàng trong lòng khó hiểu, rõ ràng người chính mình thích là Cố Nhạ Nhan nhưng vì sao lại muốn đối đãi với Công chúa như thế cơ chứ?

Nhạ Nhan hiện tại ở nơi nào? Đang làm gì? Tình cảnh của nàng ấy bây giờ thế nào? Chính nàng lại lâm vào trong vô hạn mơ màng, thẳng đến khi Công chúa lại nói chuyện mới hồi phục tinh thần lại.

Cố Tư Mẫn giải thích, nói: "Chúng ta trước đây mới chỉ gặp qua một lần mà thôi, làm sao có thể hiểu biết nhau được chứ. Chẳng qua là khi đó Phò mã ngày thường nhìn giống như nữ tử mảnh mai đang mang bệnh, luôn một dáng vẻ nữ tử nhu nhược, thời khắc nào cũng cần người khác chiếu cố."

Kỳ thật không phải vậy, Cố Tư Mẫn không chỉ mới gặp qua Vinh Cẩn Du một lần, lúc ấy vẫn có gặp nhau vài lần, chẳng qua là Cố Tư Mẫn không nhắc đến.

"Nga, hiện tại thân thể ta so với dĩ vãng thật ra đã khỏe hơn không ít, ít nhất không cần người khác chiếu cố mình." Vinh Cẩn Du trong lòng không khỏi nghi hoặc, cho dù lúc nhỏ Vinh Cẩn Du ốm yếu nhưng sao chỉ mới gặp qua một lần mà Công chúa có thể nhận định Vinh Cẩn Du yếu đuối vô năng cơ chứ?

Cố Tư Mẫn mỉm cười đứng dậy, cũng không phủ định, nói: "Hiện tại canh giờ còn sớm, Phò mã cùng ta xem xét phủ Công chúa một chút đi. Sau này chuyện lớn nhỏ trong phủ, ngươi cũng nên biết một chút, mặc dù có quản gia cùng thủ vệ, nhưng dù sao ngươi cũng xem như là một nửa chủ tử của phủ Công chúa.

"Được." Vinh Cẩn Du lên tiếng trả lời xong, liền cùng Công chúa đi tuần tra trong phủ. Về ba người Công chúa mời đến là ai, nàng thật ra cũng không muốn hỏi, dù sao nàng biết giữa trưa sẽ gặp, bản thân hiện giờ trong mắt người khác cũng chỉ là một tên ma ốm ăn chơi trác táng mà thôi, cần gì làm ra dáng vẻ hứng thú cơ chứ.

Đến gần giữa trưa, Công chúa trở về phòng thay y phục, sau đó cùng Vinh Cẩn Du đến phòng ăn. Lúc này, trong phòng ăn đã có ba người đang chờ.

"Vi thần tham kiến Công chúa, chúc Công chúa, Phò mã ngọc thể an khang." Ba người này vốn là đang ngồi, vừa thấy Công chúa đến đây, liền lập tức quỳ xuống thỉnh an.

Cố Tư Mẫn cười ôn hoà, nói: "Các vị đứng lên đi, hôm nay mời các vị đến đây chỉ là để dự yến mà thôi, cho nên không cần quá câu nệ, mời ngồi xuống."

Cố Tư Mẫn nói xong, ngồi xuống ghế trước. Nàng cũng biết lời này chỉ là khách khí, nếu bản thân không ngồi thì bọn họ chắc chắn sẽ không dám ngồi, Vinh Cẩn Du cũng đi theo ngồi vào vị trí bên cạnh Cố Tư Mẫn.

Hôm nay Cố Tư Mẫn mời ba người này, một người là Trường An thành phủ Doãn Trương Thành Phàm, người kế bên là thống lĩnh kim giáp hộ vệ hoàng thành Vệ úy Dương Kì Nhạc, người còn lại chính là tướng quân Ngự Lâm quân kinh thành Đan Chiêu Dũng.

Đan Chiêu Dũng đứng dậy đầu tiên, nâng chén nói: "Thần hôm qua phụng mệnh đảm bảo trị an kinh thành, không thể tham gia lễ thành hôn của Công chúa, hôm nay thần thật sự là tam sinh hữu hạnh* mới có thể được Công chúa tự mình mời đến yến tiệc, vinh quang vô cùng, bây giờ liền chúc Công chúa Phò mã đại hôn chi hỉ, lão thần là người thô tục, không hiểu nhiều quy củ, nếu có chỗ nào thất lễ, mong Công chúa thứ lỗi."

*Tam sinh hữu hạnh: trải qua ba đời ba kiếp mới gặp được may mắn.

Đan tướng quân cũng là một người mạnh mẽ, dũng cảm, vừa vào vị trí liền nâng chén chúc mừng Công chúa đại hôn chi hỉ, lại sợ lời nói của mình có chỗ nào sai sót.

Cố Tư Mẫn ngược lại thập phần trịnh trọng, nói: "Ai, Đan tướng quân cần gì khách khí như thế, phủ Công chúa này của ta luôn được Đan tướng quân chiếu cố, ngài là người mà tiên hoàng cùng phụ hoàng vô cùng thưởng thức và coi trọng, ta cùng lắm cũng chỉ xem như là vãn bối, chén rượu này tất nhiên nên để ta kính ngài."

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn đặc biệt trịnh trọng, cũng nâng chén theo, nói: "Nếu Công chúa cũng phiền Đan tướng quân chiếu cố, vậy Phò mã ta đương nhiên cũng vô cùng cảm tạ. Chén rượu này, vãn bối tất nhiên cũng phải kính."

Cố Tư Mẫn cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, Vinh Cẩn Du thấy vậy cũng nói đôi lời khách sáo, sau đó cũng giống Công chúa nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Kỳ thật Cố Tư Mẫn đã sớm nghe nói vị đại tướng quân Ngự Lâm quân Đan Chiêu Dũng này là người chính trực, cương trực và công chính liêm minh, trên chiến trường cũng vô cùng dũng mãnh. Hôm qua Đan tướng quân duy trì bảo vệ trị an kinh thành để cho đại hôn có thể thuận lợi cử hành, cho nên không thể không nhắc đến công lao của hắn. Huống hồ, sau khi mình thành hôn, trước cửa phủ Công chúa cũng tăng thêm không ít thủ vệ của hắn, tiên hoàng đối với hắn có ơn tri ngộ*, phụ hoàng lại coi trọng hắn, hắn lại mang ơn, thề sống chết nguyện trung thành. Trị an của hoàng thành và kinh thành đều do Đan tướng quân thống lĩnh Ngự Lâm quân bảo hộ, hôm nay Cố Tư Mẫn mời ba người này là có ý định muốn mượn sức.

*Ơn tri ngộ: xem trọng và giúp đỡ.

Đan Chiêu Dũng buông chén rượu, khẳng khái trả lời: "Hôm nay có thể được Công chúa, Phò mã coi trọng như thế, thật sự là chiết sát* ta, lão thần đương nhiên sẽ vì Hoàng Thượng, vì Công chúa mà tận tâm hết sức, thề sống chết nguyện trung thành."

*Chiết sát: có thể hiểu nôm na là cảm thấy xấu hổ khi nhận một thứ mà mình không đáng được nhận, trong ngữ cảnh này là để khiêm tốn, khách sáo.

Đan tướng quân thấy công chúa hào khí, kính trọng mình như thế, Phò mã lại khiêm nhường cung kính, cho nên hạ quyết định quyết tâm muốn thề sống chết nguyện trung thành triều đình. Hoàng thượng coi trọng vị Trường Nhạc công chúa này, trước kia hắn thân là cận thần cũng biết được, chẳng qua hắn cũng cảm thấy Trường Nhạc công chúa quả thật là có khí phách cùng thủ đoạn hơn so với các hoàng tử khác để có thể bảo vệ được giang sơn này.

Thấy Đan tướng quân chúc mừng, Trương Thành Phàm cũng nhanh chóng đứng dậy nâng chén chúc mừng, nói: "Công chúa, Phò mã chính là thiên tác chi hợp*, thần cũng chúc Công chúa, Phò mã đại hôn chi hỉ."

*Thiên tác chi hợp: nhân duyên trời ban.

Trên có chỗ tốt, dưới tất nhiên sẽ yên ổn. Khi vuốt mông ngựa [nịnh hót] thì cũng phải vuốt đúng chỗ, đúng thời điểm. Trương Thành Phàm người này, không giống Đan tướng quân chính trực, cương nghị, hắn giỏi nhất chính là tâng bốc nịnh nọt. Hôm nay hắn được Công chúa mời dự yến, nội tâm thấp thỏm không yên. Nghĩ rằng bản thân chỉ là một tên tiểu quan mà cũng có thể được Trường Nhạc Công chúa để ý đến trong lòng đắc ý nhưng cũng bất an, chỉ sợ rằng Công chúa sẽ tìm mình gây rắc rối, liền có chút 'như đứng đống lửa, như ngồi đống than'.

"Trương đại nhân là người quản lý trị an kinh thành, lần trước khi ta cải trang đi tuần trở về bị tên vô lại ngăn cản đường, may mắn có Trương đại nhân kịp thời đến giải quyết chuyện này cho nên mới thoát khỏi." Cố Tư Mẫn kể với Vinh Cẩn Du về chút chuyện của Trương đại nhân, lại quay đầu nói với Trương Thành Phàm: "Chỗ tốt của Trương đại nhân bổn cung đương nhiên vẫn nhớ rõ, hiện tại bổn cung xem như đã chính thức xuất giá, phủ Công chúa về sau có nhiều việc hệ trọng còn cần nhờ Trương đại nhân giúp đỡ. Thành An, thay bổn cung cùng Phò mã kính Trương đại nhân ba chén rượu."

Cố Tư Mẫn nói với Trương Thành Phàm xong, liền phân phó quản gia Thành An thay mình kính rượu. Trương Thành Phàm địa vị không bằng Đan tướng quân, đương nhiên không thể được Cố Tư Mẫn tự mình kính rượu. Tuy là như thế nhưng hắn cũng đã thụ sủng nhược kinh. Đối với Cố Tư Mẫn mà nói, phủ doãn kinh thành* đương nhiên sẽ có nhiều chỗ hữu dụng, tương lai tất nhiên sẽ cần dùng đến.

*Phủ doãn kinh thành: chức quan đứng đầu của tỉnh, nơi có xây dựng kinh thành.

"Thần không dám, chuyện của Công chúa tất nhiên là chuyện của hạ thần, sau này nếu có việc chỉ cần Công chúa phái người phân phó một tiếng, tại hạ tất nhiên sẽ an bài mọi chuyện thỏa đáng cho Công chúa, không cần Công chúa, Phò mã phải nhọc lòng lo lắng. Đa tạ Công chúa, Phò mã ban rượu, đa tạ Thành quản gia."

Trương Thành Phàm một bên tỏ thái độ trung tâm, một bên cầm chén rượu lên cảm tạ đủ thứ.

Tiếp theo, Cố Tư Mẫn lại nhìn Dương Kỳ Nhạc, nói: "Dương đại nhân, ngươi và ta quen biết từ thuở còn nhỏ, xem như là cùng nhau lớn lên, nghe nói ngươi cùng Phò mã từ nhỏ quan hệ rất tốt, chúng ta đương nhiên cũng không cần khách khí."

Cố Tư Mẫn đến bây giờ mới bắt đầu nói chuyện với Dương Kỳ Nhạc, tâm tư của Dương Kỳ Nhạc đối với mình, thông minh như Cố Tư Mẫn làm sao lại không biết được. Nhưng nàng chưa bao giờ có tình cảm gì khác với Dương Kỳ Nhạc, lúc trước cũng chỉ mới làm bạn chơi đùa với hắn mà thôi, bây giờ chức vị này của hắn có lợi cho bản thân mình cho nên nàng đương nhiên cũng sẽ mượn sức nhiều hơn.

Dương Kỳ Nhạc nghe thấy Công chúa nói chuyện, từ trong trạng thái bi thương tỉnh lại, cuống quýt nâng chén, nói: "Công chúa khách khí, hạ thần cùng Phò mã từ nhỏ có quan hệ rất tốt, cho dù không có mối quan hệ này, thần cũng nhất định sẽ nguyện vì công chúa máu chảy đầu rơi, chết không từ nan. Chén rượu này thần xin chúc Công chúa, Phò mã tân hôn chi hỷ, bách niên hảo hợp [trăm năm hạnh phúc]."

Tay hắn cầm chén rượu nâng lên cũng có hơi run rẩy. Hắn nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du, sau đó ánh mắt lại sáng quắc nhìn Cố Tư Mẫn. Thấy Cố Tư Mẫn cười yếu ớt không nói nhìn hắn, nụ cười này của nàng là cỡ nào đẹp đẽ chói mắt, hơn nữa bên cạnh nụ cười kia chính là biểu tình hạnh phúc, lại càng thêm chói mắt không chịu được. Đợi đến khi hắn nói ra lời chúc phúc này, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, vẻ mặt hơi u oán tựa như không cam lòng cùng bất đắc dĩ.

Thấy bộ dáng cực lực che dấu đau thương kia của Dương Kỳ Nhạc, Vinh Cẩn Du trong lòng cũng đồng cảm với hắn, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra. Huống chi nhìn đến ánh mắt tràn ngập yêu thương triền miên kia của Dương Kỳ Nhạc, Vinh Cẩn Du nghĩ muốn hắn thường xuyên đến phủ Công chúa cũng là có lợi cho mình, liền rủ hắn thường xuyên đến phủ Công chúa chơi để hắn nhìn thấy Công chúa, như vậy hẳn là hắn cũng sẽ cảm thấy thỏa mãn.

Nàng cũng liền nói với Dương Kỳ Nhạc: "Kỳ Nhạc, chúng ta nhiều năm không gặp, từ khi ta trở về đến giờ cũng chỉ mới gặp qua được hai ba lần mà thôi, mỗi lần đều vội vàng gặp mặt, không có cơ hội để chậm rãi ôn chuyện, sau này nếu không có việc gì thì ngươi cứ thường xuyên đến tìm ta cũng được."

Vinh Cẩn Du nói ra lời này hợp tình hợp lý, vừa là bằng hữu lại cũng vừa là người bị Công chúa mượn sức, nói vậy Công chúa cho dù không muốn cũng sẽ không ngăn cản.

Dương Kỳ Nhạc ngồi xuống xong, nói: "Như thế là tốt nhất, ta tất nhiên sẽ thường đến chơi." Việc đã đến nước này, nếu như Cẩn Du ngươi có thể đối đãi tốt với Công chúa, ta đây vẫn sẽ trước sau như một bảo hộ nàng. Dương Kỳ Nhạc nhìn Vinh Cẩn Du, vừa nói vừa uống rượu trong chén, lại xấu hổ lau khóe môi.

Chí cao còn xa, thì ra ý của Công chúa chính là ngôi vị Hoàng đế. Nếu như Công chúa là một lòng cam nguyện làm Công chúa, vậy thì chỉ cần mời một mình phủ doãn Trường An là đủ rồi, cho dù không mời huyện quan nho nhỏ này thì lúc đó chỉ cần nàng nói một câu, tên phủ doãn này dám không tuân theo sao? Thế nhưng nàng lại mời tướng quân thủ kinh thành cùng tướng quân thủ hoàng thành đến, ý muốn như thế nào, thật ra cũng đã có chút rõ ràng.

Từ trong cuộc nói chuyện vừa rồi của Công chúa cùng ba người bọn họ, Vinh Cẩn Du cũng đã biết được chức quan cùng quyền lợi của ba người này và nàng trong lòng cũng hiểu rõ mục đích Công chúa mời đến. Đều là chức quan quan trọng phụ trách quản lý binh mã ở kinh thành, Công chúa ngoài mặt tuy rằng không có công khai mượn sức, chẳng qua là dùng chuyện bãi yến để biểu lộ cảm kích, nhưng tâm tư này của nàng cũng không thể lừa được Vinh Cẩn Du.

Chờ tỳ nữ mang thức ăn lên, Cố Tư Mẫn vẫn liên tiếp gắp rau Vinh Cẩn Du, lộ vẻ ân ái, nhưng ngay khi tiệc rượu sắp kết thúc, thời điểm các vị đại nhân đứng dậy cáo từ, Cố Tư Mẫn lại không cẩn thận đánh rơi chén rượu, khiến cho cả người Vinh Cẩn Du toàn là rượu.

"Ai nha, ta vẫn nên cùng Phò mã vào trong thay y phục khác, tránh cho người đầy mùi rượu sẽ cảm thấy không thoải mái. Thành An, thay ta tiễn các vị đại nhân." Không đợi Vinh Cẩn Du cự tuyệt, Cố Tư Mẫn phân phó xong liền đi về phòng. Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ, đành phải đi theo nàng về phòng.

"Người đâu, đem y phục của Phò mã lại đây." Cố Tư Mẫn nói xong liền ngồi lên nhuyễn tháp quý phi, vẻ mặt hứng thú mỉm cười nhìn Vinh Cẩn Du.

"Vậy, ta đi qua bên kia thay." Thấy hạ nhân đem y phục đến đây xong liền xoay người đi ra ngoài, lại thấy Công chúa ngược lại hoàn toàn không có ý tứ muốn đi ra ngoài hay là lảng tránh, vẫn như cũ ngồi cười nhìn mình, Vinh Cẩn Du có chút không biết phải làm sao, cho nên muốn đi ra sau bình phong thay y phục.

Cố Tư Mẫn lại không đồng ý, nói: "Phò mã cần gì kiêng dè như thế? Chúng ta đã là phu thê với nhau, nghe nói bá tánh bình thường sau khi thành thân, thê tử đều sẽ thay y phục cho trượng phu, hôm nay đúng dịp, không bằng để bổn cung thay cho Phò mã đi."

Cố Tư Mẫn nói xong, liền đi tới trước mặt Vinh Cẩn Du cầm lấy y phục trên tay nàng.

Lời này của Công chúa vô cùng thâm tình, đừng nói là không người nào có thể được đãi ngộ này, cho dù là Công chúa không được sủng ái, cũng sẽ không tự mình thay y phục cho Phò mã như thế.

Sau khi Vinh Cẩn Du hơi sửng sốt, lập tức nói ra lời lẽ chính đáng dùng thân phận cự tuyệt: "Công chúa là cỡ nào tôn quý, vạn vạn không thể tự mình hạ thấp thân phận so sánh với những nữ tử bình thường, việc nhỏ thế này, không cần Công chúa phải nhọc công, ta tự mình thay được rồi."

Vinh Cẩn Du muốn cự tuyệt nhưng Cố Tư Mẫn cũng không nói nữa, thế nhưng động tác tay vẫn không ngừng. Tự mình cởi đai lưng nàng, động tác mềm nhẹ, hết sức chuyên chú. Xem ra, thật sự là muốn giúp nàng thay y phục.

Vinh Cẩn Du thấy Công chúa cúi đầu không nói, tự mình động thủ, hành vi này dĩ nhiên là không muốn nàng nhiều lời. Nàng lại không có lý do chính đáng gì để cự tuyệt, thời điểm nàng đang suy nghĩ lấy cớ tránh thoát, Cố Tư Mẫn cũng đã dừng động tác trên tay.

Cố Tư Mẫn nhìn chằm chằm một đạo vết sẹo, hỏi: "Vết sẹo này của Phò mã, là do bị thương thế nào vậy?"

Vinh Cẩn Du cúi đầu nhìn lại, thấy y phục mình đã bị Cố Tư Mẫn cởi đến nội y, trái tim liền hẫng một nhịp, treo tới cổ họng, thế nhưng nàng lại thấy Cố Tư Mẫn vén lên tay áo lên, hỏi mình về vết sẹo trên cánh tay.

"Vết sẹo này là do ta khi còn bé bướng bỉnh, trèo lên cây không cẩn thận ngã xuống cho nên bị thương. Nội y này không cần thay, y phục này ta vẫn nên tự mình mặc đi." Nói xong, Vinh Cẩn Du liền nhanh chóng lấy y phục đang đặt một bên, bằng tốc độ nhanh nhất mặc vào.

- -----------------------------------

Rất nhiều năm trước vào một buổi chiều, trong ngự hoa viên:

Một bé trai nhìn thấy một tiểu cô nương ăn mặc hoa lệ, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm lên phía trên cây đại thụ trước mặt, liền tò mò, hỏi: "Ngươi là ai? Đứng ở chỗ này làm gì vậy? Phía trên có gì vui sao?"

"Diều của ta vướng ở trên đó, sợi dây của nó bị đứt rồi, rốt cuộc cũng không thể lấy xuống được." Tiểu cô nương này có chút khổ sở nghẹn ngào nói xong, thế nhưng ánh mắt vẫn không rời nhìn con diều bị vướng trên cây kia."

"Ngươi chờ chút, ta sẽ lấy xuống cho ngươi." Bé trai nhìn thoáng qua con diều trên cây, liền xung phong đi leo cây.

"Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm hỏng diều của ta." Tiểu cô nương lo lắng nhắc nhở, thế nhưng điều nàng lo lắng không phải bé trai kia mà là con diều bị đứt dây của mình.

"Ân, ngươi xem, ta đã lấy được rồi này. A." Ngay lúc bé trai leo lên cây, thuận lợi lấy được con diều cao hứng khoe với tiểu cô nương, lại không ngờ rằng thân thể hắn còn quá nhỏ, dưới chân vừa trơn trượt vừa không vững chắc, cho nên bị ngã xuống.

"Ngươi sao rồi? Có bị thương hay không?" Tiểu cô nương nhìn thấy bé trai bị ngã xuống, lập tức chạy tới hỏi thăm.

"Không sao, a, lúc nãy bị nhánh cây quẹt trúng, không có đau, đây, diều của ngươi." Bé trai thấy đối phương nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, mơ hồ thấy được máu chảy từ vết thương rất sâu hình chiếc lá của mình, cho nên nhanh chóng che giấu rồi trả lại diều cho tiểu cô nương.

"Nô tỳ tham kiến Công chúa. Tiểu vương gia, ta cuối cùng cũng tìm được ngài, Vinh Vương gia đã phải quay về phủ tìm ngài đấy, ai, ngài sao lại bị thương vậy?" Lúc này, có một cung nữ đến đây tìm bé trai này.

"Không sao, ta không cẩn thận bị nhánh cây quẹt trúng." Bé trai đứng lên, cười cười với tiểu cô nương, vẫn là vẻ mặt không sao cả như cũ.

"Ngươi nhanh chóng dẫn hắn đi trị thương đi, đã chảy máu rồi." Tiểu cô nương học bộ dáng người lớn, vừa rồi còn dáng vẻ bất lực bây giờ nháy mắt đã trở thành dáng vẻ người lão luyện giỏi giang phân phó cung nữ bên cạnh.

"Ta tên là Vinh Cẩn Du, ngươi tên gì?" Bé trai kia trước khi đi, đột nhiên quay đầu hỏi.

"Ta tên là Cố Tư Mẫn." Tiểu cô nương trầm mặc một lát mới trả lời lại.

"Ta phải đi rồi, về sau ta đây lại đến tìm ngươi chơi." Bé trai vui vẻ cười, nhìn tiểu cô nương một chút mới xoay người rời đi.

"Miệng vết thương này sâu như vậy, sợ là cho dù dùng dược cũng sẽ lưu lại sẹo." Cung nữ kia vừa dẫn Vinh Cẩn Du đi tìm ngự y, vừa nhìn miệng vết thương nói.

Cố Tư Mẫn cầm diều của mình đứng bất động tại chỗ, thấy bọn họ đã đi xa nhưng nàng vẫn loáng thoáng nghe thấy lời của cung nữ kia nói.

Năm đó Cố Tư Mẫn năm tuổi, là năm Hoàng hậu mất, con diều kia được Cố Tư Mẫn xem như bảo bối, đó là con diều mà Hoàng hậu thường xuyên mang theo để chơi đùa với nàng, cho nên đối với Cố Tư Mẫn nó mang ý nghĩa rất đặc biệt.

Năm đó Vinh Cẩn Du bảy tuổi, thân thể vẫn mạnh khỏe không ốm yếu cũng không có gì đáng lo ngại, vốn muốn đi tìm Cố Tư Mẫn chơi đùa, thế nhưng không ngờ rằng không bao lâu hắn liền bị bệnh nặng không dậy nổi, buộc phải rời đi chữa trị.

- ----------------------------------

Thời điểm Cố Tư Mẫn từ trong hồi ức tỉnh lại, Vinh Cẩn Du đã mặc y phục xong, Cố Tư Mẫn hiện tại đã tin tưởng rằng người này chính là Vinh Cẩn Du kia. Gương mặt này là thật, vệt sẹo này cũng là thật, hôm nay bản thân tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ không sai.

Trên người Vinh Cẩn Du vừa vặn cũng có một vết sẹo giống y như đúc, vết sẹo này theo như lời nàng nói thì thật sự là bị thương do khi còn bé bướng bỉnh trèo lên cây ngã xuống, thế nhưng nàng cũng không biết Cố Tư Mẫn là dùng vết sẹo này để chứng thực thân phận Vinh tiểu vương gia của nàng, giống y như trước, chứng tỏ nàng thật sự là Vinh Ngọc.

Vừa rồi chuyện kia xảy ra nhìn như vô tình như thật ra là Cố Tư Mẫn cố ý làm vậy. Nàng vì muốn tìm vết sẹo này cho nên mới cố ý đánh rơi chén rượu. Có vết sẹo hình chiếc lá này, người này chắc chắn chính là Vinh Cẩn Du, chẳng qua bây giờ đối với chuyện giới tính, nàng vẫn vô cùng nghi ngờ.

Cố Tư Mẫn lại há có thể tưởng tượng được rằng người kia chính là người dị thế, người này còn có tam sinh ước hẹn với mình, người này chính là hạnh phúc, là số mệnh cả đời này của nàng, lần chuyển sinh này chính là dây dưa triền miên không dứt.

Thật sự là vô xảo bất thành thư*, số mệnh do trời sắp đặt này, có lẽ chính là bắt đầu ngay lúc này.

*Vô xảo bất thành thư: chỉ sự trùng hợp một cách kỳ lạ.