Không Thể Không Nói

Chương 47



Rời đi là lựa chọn duy nhất, nhưng cô không thể rời đi với Lục Chương, lúc ngồi trên xe cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Khi Tô Dư trở lại nhà họ Lục cũng không có gì bất thường ngoài việc yên tĩnh hơn bình thường, cô đã sớm đoán được kết quả hôm nay, nhưng không ngờ nó đến nhanh như vậy, lại không cho cô có cơ hội chuẩn bị.

Má Trương cảm thấy cô hơi kỳ lạ, hỏi sao thế khiến Tô Dư hoàn hồn lại, cô xoa đầu nói với bà: “Con chỉ đang nhớ lại một ít chuyện thôi, lúc anh Chương về nhà họ Lục thì con vẫn còn đang ở trường, không nghĩ là sau này có nhiều chuyện xảy ra như thế, có hơi xúc động một chút.”

Cô đã ở bên Lục Mân Sâm trong một thời gian dài, cũng đã học được tính dứt khoát và tỉnh táo của hắn, sẽ không đụng phải chuyện gì bất ngờ cũng ấp a ấp úng căng thẳng như trước.

Má Trương cũng không nghi ngờ cô, còn gật đầu đồng ý nói thời gian trôi nhanh thật.

Tô Dư dừng một lúc rồi nói cảm ơn bà, sau đó về phòng mình tắm rửa thay quần áo.

Lục Chương không nói một lời nào khi đưa cô về, nhìn anh đang rất tức giận, tức giận vì cô không muốn đi cùng anh, và vì mối quan hệ giữa cô và Lục Mân Sâm.

Cơ thể Tô Dư mệt mỏi đến mức khiến cô ngã ngửa ra sàn khi trở về phòng, cô cảm thấy rất mệt lòng, thậm chí còn mệt hơn cả khi cô không hiểu gì còn đợi bên cạnh Lục Mân Sâm, tim trong ngực dường như biến thành hòn đá chèn ép hô hấp của cô.

Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lục Mân Sâm, nhưng Lục Chương thì khác với cô, từ nhỏ đến lớn cô chỉ có mỗi mình anh.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ rộng lớn, màn cửa bị gió vén lên, Tô Dư lấy điện thoại di động ra gọi cho một người bạn cũ mà cô đã gặp khi trở lại trại trẻ mồ côi lần trước.

Sau khi gọi xong, Tô Dư từ từ ôm lấy chân mình, hai mắt rưng rưng, ​​cắn chặt môi nhưng vẫn không cầm được nước mắt, cô vừa khóc vừa run, tự mình đưa ra quyết định.

———————————-

Buổi tối Lục Mân Sâm trở về, Tô Dư ngồi trên ghế sofa xem TV. Gương mặt của cô rất trắng, mái tóc buông thả qua bờ vai mảnh mai, cằm chống trên gối, còn cô đang ngủ gà ngủ gật.

Hắn khẽ cau mày, lấy điều khiển từ xa trong tay cô ra tắt TV, Tô Dư cũng giật mình tỉnh dậy.

Cô vừa ngáp vừa dụi mắt nằm trong vòng tay hắn, mặt áp vào bụng Lục Mân Sâm như thể đang rất buồn ngủ.

“Sao không đắp chăn?” Lục Mân Sâm xoa xoa tóc cô: “Buổi tối trời lạnh lắm, bị cảm sẽ đau cổ họng.”

“Em mới vừa tỉnh ngủ, nhìn giờ tưởng chú về sớm nên mới thức, không ngờ tới bây giờ chú mới về.” Cô nhẹ nhàng ngáp một cái: “Hôm nay em ra ngoài với anh Chương nên cũng hơi mệt, chú ngồi xuống đi, đợi em tỉnh táo lại một chút.”

Giọng điệu của cô không có gì bất thường, cơn buồn ngủ khiến cô dường như đang lẩm bẩm một mình. Lục Mân Sâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ vuốt má cô, nghiêm túc nhìn xuống nói: “Đôi mắt hơi đỏ, trên mặt còn có dấu vết, ngủ quên sao?”

Tô Dư che gò má lại, tỉnh táo hơn lúc nãy một chút, cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Xế chiều hôm nay em cũng ngủ.”

Lục Mân Sâm hơi khom người xuống nhìn thẳng cô, hỏi: “Tô Dư, hôm nay Lục Chương đã nói gì với em?”

“Sao cái gì chú cũng biết vậy? Chú cho người giám sát em sao?” Hai người dựa rất gần nhau, Tô Dư còn trừng mắt với hắn: “Bây giờ mắt em tốt rồi, sau này không cho phép chú làm vậy nữa đâu, anh Chương cũng chẳng nói gì cả, chỉ là hỏi em có muốn đi ra nước ngoài với anh ấy không thôi, nhưng em từ chối. Công việc tương lai của em tập trung hết vào bên này rồi, chuyện định cư ở nước ngoài không có ý nghĩa gì với em cả, sau đó anh ấy nổi giận.”

Tô Dư đang bước đi trên con đường ca sĩ chuyên nghiệp, bước đi trên sân khấu khắp thế giới, nhưng đi hết một vòng vẫn phải trở về thành phố B quen thuộc.

Lời nói của cô không có sai, Lục Mân Sâm biết Lục Chương sẽ không dám để cô biết chuyện quá khứ, hắn xoa nhẹ má cô nói: “Nếu mệt thì về phòng ngủ đi, đừng cậy mạnh mà đợi tôi.”

Trước kia hắn định chọn một lúc nào đó để nói về chuyện ba mẹ cô, nhưng bây giờ hắn lại mềm lòng, không muốn làm Tô Dư cảm thấy khó chịu, cô là một cô gái tinh tế, nếu cô có bị tổn thương thì cũng sẽ không nói cho ai biết.

“Anh Chương bị em chọc giận rồi, mấy ngày sau chắc sẽ không tới tìm em đâu, em sẽ thư giãn hai ngày.” Hình như cô nhớ tới cái gì đó, đứng lên nói: “Em đi làm cơm cho chú nha, chắc chú vẫn còn chưa ăn cơm, em sẽ hâm nóng lại. Chú về phòng thay quần áo đi, không cho phép chú chê món em làm dở đâu đó.”

Lục Mân Sâm không khỏi mỉm cười, biết cô luôn muốn làm đủ mọi việc, hắn trở về phòng thay quần áo, lúc đi xuống thì Tô Dư đã dọn đồ ăn xong.

Cô không nấu nhiều lắm, chỉ ba món và một món canh, nhưng màu sắc trông rất bắt mắt.

Hắn ngồi ở ghế chính, Tô Dư ngồi bên cạnh chống cằm, ánh mắt lấp lánh như muốn nói hắn mau nếm thử, Lục Mân Sâm vươn tay kẹp một miếng xương sườn, cẩn thận nếm thử, ngẩng đầu lên nói: “Muối ít quá, em nếm thử xem.”

“Thật sao? Lúc này em ăn cảm thấy ngon mà.” Tô Dư không tin, cô cầm đũa gắp một miếng, kỳ lạ nói: “Em thấy vừa rồi.”

Lục Mân Sâm khẽ cười nói: “Đùa em đấy, em không ăn tối đúng không? Ăn chung với tôi đi, nghe má Trương bảo em đang giảm cân, gầy như vậy rồi còn giảm gì nữa, sau này không còn miếng thịt nào trên người đâu.”

Cơ thể cô khỏe mạnh hơn trước nhưng vòng eo vẫn còn gầy, Lục Mân Sâm thường cảm thấy cô cần ăn nhiều hơn.

Tô Dư lẩm bẩm rằng hắn lại nói đùa, sau đó đứng dậy đi lấy bát tự phục vụ, không khí ấm áp giữa bọn họ hòa hợp đến mức khiến người ta không muốn làm gì, chỉ muốn yên lặng ở bên nhau.

Nhưng việc đầu tiên Tô Dư làm sau khi bước vào bếp là giơ tay lên lau mắt, lúc bước ra trông như một người không sao, cô chủ động nói với hắn về chuyện hôm nay, cô ngồi bên cạnh nói: “Em cảm thấy gần đây mình hơi nổi loạn, em không chịu nghe lời anh Chương, nhất định anh ấy sẽ không vui. Nếu như là em lúc trước thì chắc chắn sẽ đi theo anh ấy, những suy nghĩ của em giờ đã thay đổi rất nhiều, ngay cả em cũng có chút không quen.”

Lục Mân Sâm múc một chén canh, đặt trước mặt cô, nói: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi, chỉ cần thay đổi theo chiều hướng tốt là được.”

“Ngày nào chú cũng khen em miết thôi, khiến em cảm thấy quen luôn rồi, người khác luôn nói em tự hào về tài năng của mình, nhưng em lại không có cảm giác gì cả.” Tô Dư cúi đầu húp chén canh, sau khi nếm thử hai lần, cô mới gật đầu nhìn hắn: “Canh ngon thật đấy, má Trương nói canh rong biển rất tốt cho cơ thể, chú ăn thêm đi.”

Lục Mân Sâm múc cho mình một chén, nói: “Mọi người đều nhìn thấy em có năng lực, nếu em không có quan hệ với nhà họ Lục, có lẽ bọn họ sẽ nói những lời rất khó nghe.”

Tô Dư đột nhiên nhớ ra, nói: “Ngược lại là có đó, em nghe người khác nói nhà họ Lục muốn biến em thành người nổi tiếng để quảng bá, nhưng mà những lời như thế không ai tin cả. Dưới trướng nhà họ Lục có rất nhiều công ty giải trí, không nhất thiết phải cần tới em.”

Ban đầu Lục Mân Sâm đã chuyển nhượng công ty giải trí dưới tên mình cho Tô Dư, bây giờ đã có người khác quản lý thay cô.

Hiện giờ tiền bạc trong tay Tô Dư đều do cô kiếm được, không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng nếu bàn tới thì cô có thể coi là một cô gái nhỏ giàu có. Cộng thêm thẻ đen của Lục Mân Sâm ở trong tay, Tô Dư cảm thấy mình không thể tránh được, sợ rằng sẽ có một ngày mình tiêu tiền như nước.

Nhưng mong muốn của cô ở phương diện này cực kỳ thấp, dường như Lục Mân Sâm cũng thích chuẩn bị những thứ cô cần, mặc kệ là quần áo, đồ trang sức hay những thứ khác.Thẩm mỹ của hắn rất được, cũng biết ước lượng được kích cỡ, Tô Dư cũng cảm thấy hơi xấu hổ khi hắn chăm sóc cô tốt như vậy, chỉ có mình cô là người duy nhất có thể trả ơn hắn. Nhưng ở phương diện kia hắn không giống như trưởng bối luôn chăm sóc cô.

Bữa cơm này có lẽ là bữa ăn thư giãn và thoải mái nhất gần đây của bọn họ, hai người nói chuyện nhà với nhau, anh một câu em một câu ấm áp và quen thuộc trong suốt quá trình khiến Lục Mân Sâm lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại bị đôi mắt quyến rũ của Tô Dư hóa giải.

Trong tay Lục Mân Sâm có tin tức liên quan đến Lục Chương, hắn biết khi nào vé của Lục Chương khởi hành và ai là người sẽ đi cùng, nhưng thời gian khởi hành không phải bây giờ, hắn chưa bao giờ nghĩ Tô Dư sẽ có kế hoạch sống một mình.

Trời đêm khuya có chút tĩnh lặng, Tô Dư qua đêm trong phòng Lục Mân Sâm, ánh trăng bị rèm cửa cản lại, trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ sáng lên.

Tô Dư đã ngủ cả buổi chiều, buổi tối không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, nằm thiếp đi hai ba giờ là tỉnh dậy, cô nằm yên lặng trong vòng tay của Lục Mân Sâm, lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của hắn.

Không biết là do công việc hay do tuổi già mà dạo này Lục Mân Sâm rất dễ bị đánh thức, thỉnh thoảng còn dùng cô làm gối ôm mới ngủ ngon lành được.

Sống mũi của hắn rất cao, dấu hiệu lão hóa cũng không rõ ràng, so với những người mà Tô Vũ từng thấy trong thời gian qua, sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành trên người hắn lớn đến mức mặt đỏ tim đập. Được nuôi dưỡng bởi nền giáo dục quý tộc, khí chất và phong thái của hắn khiến người ta dễ dàng bỏ qua tuổi tác.

Cô nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi gỡ tay hắn khỏi eo mình, cẩn thận ngồi dậy, Lục Mân Sâm đột nhiên hỏi: “Khát sao?”

Tô Dư kinh ngạc nói: “Làm ồn tới chú sao?”

Vừa nãy Lục Mân Sâm mới ngủ một giấc ngon lành, chỉ ngáp một cái, lười biếng nói: “Không có, tôi cũng khát. Lấy cho tôi ly nước nữa.”

Tô Dư nhẹ giọng đáp lại, đi lại bàn rót nước, tiếng nước vang lên, cô hỏi: “Ngày mai là cuối tuần, sao chú không nên dành cho mình một ngày nghỉ? Suốt ngày làm việc không tốt cho sức khỏe, buổi sáng chú ngủ thêm một lát đi, em không muốn nhìn thấy chú vô viện bởi vì nguyên nhân này đâu.”

Lục Mân Sâm khoanh chân ngồi dậy, áo ngủ màu xám đen hơi mở ra lộ ra khuôn ngực cường tráng, hắn cầm lấy ly nước Tô Dư đưa cho, uống sạch hết ly rồi đặt sang một bên, nói: “Mai tôi có thể đến công ty trễ, sẽ không dậy sớm, phải ở bên cạnh chăm sóc em nữa.”

Tô Dư hiếm khi đưa ra những yêu cầu vô lễ, sự nuông chiều của Lục Mân Sâm đối với cô là ở tất cả mọi thứ.

Tô Dư nhắm nháp một ít nước, sau đó chậm rãi đặt trên bàn đầu giường. Cô nhẹ nhàng leo lên giường, hai tay chống giường, dây váy ngủ trượt xuống, mái tóc dài mượt buông xõa.

Đôi môi mỏng mềm mại của cô áp lên khóe miệng hắn, hơi thở thơm tho sạch sẽ giống như những bông hoa thơm đang nở rộ. Lục Mân Sâm chưa bao giờ cưỡng lại được sự gần gũi của cô, vì vậy hắn đưa tay lên cổ cô.

“Chú Lục.” Ngực cô nhẹ nhàng phập phồng, hai hơi thở hòa quyện vào nhau, nhỏ giọng nói: “Chú tốt quá.”

Đôi tay trắng nõn, ánh sáng đôi mắt rất đẹp, không còn bối rối như trước, bây giờ đã có thể nhìn ra người trước mặt là ai.

Mặc dù cơ thể trong tay hắn khỏe mạnh hơn trước, nhưng vẫn mảnh mai yếu ớt, Lục Mân Sâm đã hoàn toàn tỉnh lại, đôi mắt hắn ngày càng sâu thẳm hơn, trong không gian yên tĩnh, dường như hắn có thể nhảy theo nhịp tim của đối phương. Tô Dư hôn hắn một lần nữa, bàn tay Lục Mân Sâm từ từ siết chặt các ngón tay cô rồi cúi xuống.

Màn đêm lung linh khiến không khí ái muội tăng lên, ga trải giường bị ngón tay mảnh mai của cô gái từ từ nắm lấy, hơi thở ấm áp dần dần tăng lên.

——————————–

Trước khi bình minh ngày hôm sau đến, Tô Dư đã rời khỏi phòng của Lục Mân Sâm.

Lục Mân Sâm thích dùng tư thế truyền thống mạnh mẽ chiếm hữu cô, khiến cơ thể Tô Dư đầy mồ hôi và những vết hôn, đôi mắt đẫm lệ gọi chú Lục. Sau khi cô có thể nhìn thấy được mọi thứ, hắn lại đặc biệt muốn chiếm cô thành của riêng, chỉ có hắn mới có được cô.

Nhưng hắn lại càng sợ Tô Dư sợ đôi mắt như dã thú của mình, hắn đã từng nhìn thấy đôi mắt của mình trong gương, nó như muốn nuốt chửng lấy cô.

Tô Dư xoa chân, trở về phòng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, cô để lại một bức thư, đem những thứ ngày hôm qua mình đã dọn dẹp đơn giản rồi rời đi.

Vốn dĩ cô không cần rời đi như vậy, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, việc chuyển trở lại trại trẻ mồ côi là điều không thể tránh khỏi. Từ lúc mọi chuyện bị vạch trần ra, cái kết đã được định sẵn, cô không là ai cả, nếu như gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Lục Chương và Lục Mân Sâm, cô sẽ cảm thấy tội lỗi của mình không thể tha thứ được nữa.

Nhưng khi Tô Dư đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Lục Chương ở ngoài biệt thự, anh dựa người vào thân xe hút một điếu thuốc, giống như cả đêm không ngủ, đợi cô suốt đêm.

Cô ngẩn người, hỏi: “Anh Chương? Sao anh lại ở đây?”

Lục Chương dập tắt điếu thuốc, anh đi lại muốn cầm túi đồ trong tay cô, nói: “An ninh của nhà họ Lục tốt lắm, em có muốn tìm người khác tới đón mình thì cũng sẽ không có ai vào được đâu.”

Tô Dư đã hiểu người mà mình tìm thì ra là Lục Chương, cô không buông tay, nói: “Em sẽ rời khỏi nhà họ Lục về cô nhi viện, nhưng em sẽ không đi cùng anh đâu anh Chương, em có thể về một mình.”

Những lời này đối với Lục Chương rất xa lạ, từ trước đến nay anh luôn ý thức được Tô Dư ỷ lại vào mình.

Lục Chương nói: “Muốn biết chuyện của cô Mai sao? Muốn biết thì lên xe, không thì sau này em sẽ không bao giờ biết được.”

Tô Dư hơi dừng lại, cô do dự một hồi cuối cùng cũng buông tay ra để cho Lục Chương cầm lấy hành lý đã đóng gói.

Cô đã chờ đợi kết quả của viện trưởng rất lâu rồi, cô thật sự rất muốn biết.

Lục Chương lái xe mang cô rời đi, sắc trời vẫn còn mờ tối, Tô Dư lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong xe: “Anh nói đi, em nghe đây.”

“Anh không tin lúc em ở trong nước có liên lạc với Lục Mân Sâm không, đợi sau khi xuống máy bay thì sẽ nói cho em biết.” Đôi mắt Lục Chương nhìn thẳng về phía trước: “Tô Dư, nếu em vì người đàn ông đó mà bỏ đi tình cảm của chúng ta, anh thì không sao, nhưng sau này em đừng gọi anh là anh Chương nữa, cũng đừng nghe ngóng thêm bất kỳ tin tức nào của cô Mai.”

Anh chỉ bình thản nói ra lời mình nhưng đối với Tô Dư thì đây là trắng trợn uy hiếp, cô từ từ cúi đầu xuống không nói gì thêm nữa, dường như biết bây giờ mình nói cái gì cũng sai.

Vé máy bay của Lục Chương là mới mua, lúc xuống xe Tô Dư còn vùng vẫy nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Chương nhìn sợ tới mức đứng yên tại chỗ, cơ thể cứng ngắc của cô bị anh kéo đi, cổ tay đã đỏ bừng hết lên.

Chuyến bay này của anh rất vội, không nói cho ai biết, lúc Tô Dư bị mang lên máy bay thì sắc trời cũng vừa hừng đông.