Không Thể Không Nói

Chương 48: Ngày Tháng Sau Khi Rời Đi



Tô Dư bị Lục Chương dứt khoát bắt đi, lúc về đến căn hộ của anh ở nước ngoài, hai người vẫn không nói lời nào.

Anh bật đèn phòng khách rồi đưa Tô Dư vào một căn phòng, sau đó định ra ngoài mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Tô Dư đứng ở mép giường, đôi mắt rũ xuống nói: “Anh nói cho em biết đi được không?”

Rèm cửa phòng bị kéo lại cản đi ánh sáng, Lục Chương quay người lại nói: “Đây là nhà bạn anh, cậu ta thiếu anh chút tiền nên cho anh mượn chỗ này. Em đừng lo lắng, sẽ không ai tới đây tìm đâu, anh mời được một bảo mẫu tốt lắm, đúng giờ là sẽ chạy qua đây nấu cơm cho em. Bên đây là nơi đất khách quê người, em chưa quen chỗ nào cả nên đừng đi ra ngoài.”

“Em muốn nghe kết quả vụ án của cô Mai.”

Lục Chương đứng bất động tại chỗ, kết quả của chuyện đó đã được làm sáng tỏ hơn mười năm trước, nhưng anh ỷ lại việc Tô Dư không nhìn thấy nên luôn nói dối cô.

Không có kẻ sát nhân nào bỏ trốn mấy chục năm, người đó đã thụ án từ lâu rồi. Còn con rể nhà họ Hà chỉ là một tên lưu manh, đã có vợ mà còn giấu thân phận đi ra ngoài quậy phá.

Cô Mai ra ngoài vì Tô Dư bị sốt cao, lúc đi gặp phải tên cướp đang rình mồi trong bóng tối, cô ấy ngoan cố bảo vệ túi thuốc, cuối cùng bị giết một cách dã man. Tô Dư yếu ớt không thể chấp nhận được chuyện này, Lục Chương chỉ có thể nói dối để mang lại hy vọng cho cô gái nhỏ.

Cô vẫn còn rất nhỏ, từng người cô ỷ lại đều lần lượt ra đi.

Tô Dư lại lên tiếng: “Trước kia anh nói cô ấy được người khác hẹn đi ra ngoài, sau đó thì không quay về nữa. Nếu anh đã đồng ý nói ra chuyện đó cho em nghe, hẳn là đã biết được mục đích và tung tích của hung thủ rồi. Người đó là con rể nhà họ Hà sao? Con gái của người mà anh đã từng hẹn hò.”

“Ông ta là thằng đàn ông cặn bã lừa dối cô Mai, nhưng không liên quan gì đến vụ án đó.” Lục Chương quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa cảm xúc khó hiểu: “Cô Mai đối xử với em rất tốt, anh biết là em đã xem cô ấy như là mẹ ruột của mình, anh cũng không muốn em trách anh. Năm ấy khi quay về nhà họ Lục anh cũng đã điều tra rõ vụ án đó, nhưng xin lỗi em, anh không muốn nói.”

Tô Dư từ từ nắm chặt tay lại, nói: “Anh đang đùa với em sao?”

Lục Chương dừng lại, biết cô sắp nổi giận, chuyện này không phải chuyện đùa.

Nhưng anh không nghĩ rằng mình có thể nói dối cô, anh không muốn tạo thêm nghi ngờ giữa lòng tin của bọn họ.

Lục Chương không trả lời, sải bước đi ra ngoài, Tô Dư nóng nảy đi theo sau lưng anh, nói: “Em sẽ không gọi điện cho chú Lục, anh cũng không cần lo lắng em cầm bất cứ thứ gì của nhà họ Lục đi. Anh Chương, anh cũng biết nếu không có cô Mai bên cạnh thì em đã không thể vượt qua được những lần bệnh đó. Cô ấy là người quan trọng nhất đối với em, anh hãy kể cho em nghe những gì đã xảy ra lúc đó đi mà, em sẽ không làm gì dư thừa thêm đâu.”

Cô kéo tay Lục Chương ngăn cản anh rời đi, Lục Chương nhìn hốc mắt cô đỏ lên, tay anh nắm chặt lại, tức giận nói: “Tô Dư, còn anh thì sao? Anh không phải là người quan trọng nhất hả? Cô Mai nói gì em cũng đều nghe theo, lời Lục Mân Sâm nói em cũng nghe, vậy tại sao lại không nghe lời anh? Anh chỉ là một vị khách qua đường vô dụng đối với em thôi sao? Em đã từng nghĩ đến những suy nghĩ của anh chưa?”

Đôi mắt Tô Dư ngày càng đỏ hơn, kéo cánh tay anh lại, nói: “Rõ ràng là em đã nói sau này không gặp mặt chú Lục nữa rồi mà, anh còn muốn em phải làm gì nữa đây?”

Cô vừa khóc vừa uất ức không biết phải làm sao để Lục Chương tha thứ cho mình.

Đồng hồ tích tắc xoay một vòng, sự im lặng bị đè nén trong căn phòng, đây là lần đầu tiên Lục Chương khiến cô khóc, lửa giận trong bụng anh cũng biến mất.

Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy Tô Dư, nói: “Em đừng khóc, nghe lời nào. Anh sai rồi, anh không trách chuyện của em và Lục Mân Sâm, là do tâm trạng anh không tốt, em đừng để ý tới lời anh nói.”

Tô Dư không kìm được nước mắt, Lục Chương hoảng sợ đến mức không thèm ra khỏi cửa, dìu cô đến bên giường, tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô.

“Vụ án của cô Mai đã được giải quyết lâu rồi, phạm nhân bây giờ đang ở trong tù.” Lục Chương rút tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, mắt em mới vừa khỏi xong, khóc hư mắt rồi thì sao? Chẳng lẽ em định đổi lại à?”

Tô Dư ngồi trên giường khóc thút thít, trong lòng đầy oan ức không nói nên lời, sau này cô không có ý định liên lạc với Lục Mân Sâm, cô định quay lại cô nhi viện thì bị Lục Chương ép bay ra nước ngoài. Bây giờ còn hung dữ không chịu nói sự thật cho cô nghe, vốn dĩ tâm trạng của cô đã không được tốt, tất cả đều đã sụp đổ dưới cơn trầm cảm.

Chân tay Lục Chương luống cuống hết lên, chỉ có thể rót cho Tô Dư một ly nước để cô nín khóc.

Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, như chưa có ai ở đây, đèn đóm sáng trưng, ​​tủ quần áo trống trơn, trên bàn cũng không có thứ gì, hiển nhiên anh cũng chỉ đột nhiên mang Tô Dư tới đây.

Lục Chương thở ra một hơi, trở về là anh Chương cưng chiều cô, anh nói xin lỗi với Tô Dư: “Phạm nhân đã bị bắt giữ, bây giờ vẫn đang ở trong tù. Tô Dư, không phải là anh không muốn nói cho em biết, anh chỉ không muốn em xa lánh, giận anh thôi.”

“Sao em lại có thể vô duyên vô cớ giận anh được?” Tô Dư lau nước mắt: “Anh mang em tới đây, em còn chưa nói gì nữa mà.”

Cô không di chuyển nhiều nhưng do quần áo hôm nay mặc rất rộng rãi, Lục Chương liếc mắt đã nhìn thấy dấu cắn nông trên cánh tay cô, anh chợt nắm lấy cổ tay rồi kéo tay áo lên, trong nháy mắt đã nhìn thấy những dấu hôn có kích cỡ khác nhau. Gương mặt anh đột nhiên trầm xuống, Tô Dư cũng ý thức được điều gì đó, cô rút tay lại kéo tay áo xuống rồi đặt trước ngực.

Cô quay đầu không nhìn Lục Chương, giọt nước mắt pha lê vẫn còn đọng trên lông mi, gương mặt xinh đẹp đang khóc đỏ bừng lên, nhưng lại càng hấp dẫn hơn, trong sáng hơn, Lục Chương là một người đàn ông, anh biết phụ nữ hấp dẫn nhất ở đâu.

Chính là Tô Dư bây giờ.

Tối hôm qua bọn họ đã làm cùng nhau.

Dây thần kinh căng thẳng trong đầu Lục Chương lập tức bị đứt đoạn, ngay cả Tô Dư cũng cảm nhận được cơn tức giận không thể ngăn cản trên người anh, cô sững người không lên tiếng, nhưng Lục Chương không làm gì cả, xoay người rời đi.

Trước khi ra ngoài, anh dừng bước, nắm chặt tay, nói: “Ngày đó em lên cơn sốt, không nhớ được chuyện gì, lúc đó cô Mai và bạn cô ấy đi tham gia hoạt động cộng đồng. Trước khi đi, anh đã ầm ĩ kêu cô ấy mua đồ chơi mới về nên cô ấy mới về trễ như thế, nếu không vì anh thì cô ấy sẽ không xảy ra chuyện. Mấy năm trước phạm nhân đã bị bắt vào tù, anh sợ bị em trách nên không dám nói ra, chút nữa có dì bảo mẫu tới, mấy ngày nay anh có việc sẽ rời đi một chuyến. Hy vọng em đừng để anh thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan tới Lục Mân Sâm.”

Lục Chương có kinh nghiệm dày dặn, biết cánh tay đã có dấu hôn thì có nghĩa là những nơi không thể thấy trên cơ thể cũng có rất nhiều, những vết đó cho thấy tính chiếm hữu độc nhất của người đàn ông.

Anh sợ mình sẽ làm chuyện gì đó mất lý trí.

Trên mặt Tô Dư vẫn còn nước mắt, nhưng không có lý do gì ngăn cản được anh, cô nằm trên giường, cơ thể run rẩy, thậm chí cô còn không biết trong lòng mình đang khó chịu vì ai.

Trong biệt thự nhà họ Lục cách xa hàng ngàn kilomet, đôi mắt Lục Mân Sâm theo dõi camera sáng nay.

Cà phê trên bàn đã nguội lạnh, hắn khoanh tay ngồi dựa vào ghế, đôi mắt lạnh nhạt không biết đã nhìn bao nhiêu lần. Khi nhìn thấy Lục Chương nắm tay Tô Dư rời đi, hắn mới từ từ đưa tay cầm lấy ly, nhấp một ngụm cà phê lạnh, ánh mắt tập trung vào tay Lục Chương, gương mặt không chút cảm xúc.

——————————

Lục Chương nói là mấy ngày sau, nhưng thật ra thì hơn một tháng anh mới quay lại đây.

Tô Dư sống trong căn hộ nhỏ này một mình, trưa tối sẽ có một dì đến dọn dẹp và nấu ăn cho cô, do bất đồng về ngôn ngữ nên bình thường hai người cũng không trao đổi gì nhiều.

Hơn một tháng rồi, không biết là anh bận chuyện gì, Tô Dư không có ai nói chuyện cùng nên dần dần bắt đầu im lặng, cô cũng không quen các chương trình truyền hình ở đây, nhưng âm thanh ồn ào chính là người bạn duy nhất của cô trong khoảng thời gian này.

Lời nói khó nghe của Lục Chương vẫn ở nằm trong lòng Tô Dư, đầu óc cô có chút bối rối nhưng không thể ngăn lại việc nghĩ đến Lục Mân Sâm. Tâm trạng ảnh hưởng tới chuyện ăn uống, ngay cả ăn cơm cô cũng không nuốt trôi, ngửi thấy mùi thịt là mắc ói.

Lúc đến đây, Lục Chương vẫn không lên tiếng, dường như còn đang rất giận chuyện ngày đó, Tô Dư khoanh chân ngồi trên ghế sofa, nhìn trầm lặng hơn trước rất nhiều, trên người mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ thoải mái, nói: “Anh Chương, cô Mai là người tốt, cô ấy sẽ không giận anh đâu.”

Đây là câu đầu tiên hai người họ nói kể từ khi cãi nhau, đúng là nhạt nhẽo.

Lục Chương biết Tô Dư nghĩ gì, cô Mai coi họ như con ruột của mình, cô ấy chưa bao giờ mắng nhiếc vì những gì họ làm sai, cho nên anh mới không dám nói sự thật cho Tô Dư biết. Cô là người rất nhạy cảm, còn mỏng manh đến mức chỉ cần một nhát dao cũng sẽ tan nát, nếu lúc đó cô biết được sự thật thì Lục Chương cũng không thể tin được chuyện gì sẽ xảy ra.

Cho dù không còn trí nhớ, cô cũng không thể chịu được lần thứ hai mất đi một người quan trọng.

“Anh biết mà Tô Dư, em cứ nghỉ ngơi ở đây cho khỏe đi.” Anh hít một hơi thật sâu: “Anh còn có chút việc phải giải quyết, làm xong anh sẽ lập tức đón em rời đi.”

“Anh còn tức giận sao?”

Cô muốn hỏi xem họ có thể đừng cãi nhau nữa được không, Tô Dư cảm thấy rất sợ khi ở một mình trong căn hộ này.

“Chỉ cần em cắt đứt quan hệ với Lục Mân Sâm thì anh sẽ không giận nữa, ở trong lòng anh, em là người quan trọng hơn ai hết. Đôi khi anh sẽ nói ra mấy câu gây tổn thương em, nhưng anh sẽ không hại em.” Anh nói: “Tô Dư, anh đã ở nước ngoài một thời gian dài nên cũng có chút thủ đoạn, sẽ không ai phát hiện ra nơi này đâu.”

Tô Dư không muốn nghiên cứu ý tứ trong lời nói của anh nữa, cô nhắm mắt lại cảm thấy hơi buồn ngủ.

Mới hơn một tháng trôi qua nhưng cô đã gầy đi rất nhiều so với lúc mới đến, thậm chí Tô Dư còn không nghĩ rằng mình sẽ vắng mặt trong cuộc thi sắp tới, hoàn cảnh im lặng quá mức khiến cô sinh ra ảo giác, cảm thấy mình như một tù nhân trong tù, không thể đi đâu được.

Giống như quay về lúc còn bé không nhìn thấy gì, cô ỷ lại vào sự giúp đỡ của Lục Chương rất nhiều. Để không cản trở anh, cô thường lựa chọn đợi ở trong cô nhi viện, phạm vi có thể hoạt động cũng chỉ có căn phòng không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng cô cực kỳ quen thuộc.

Rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu? Ở đây làm gì? Đầu óc Tô Dư rất hoảng loạn, cô đã tính rằng sau này sẽ sống một mình, có cần phải nghe lời anh ở lại đây không?

Bây giờ Tô Dư rất hoang mang, cô vừa không muốn chọc giận Lục Chương, cũng không muốn Lục Chương vì bảo vệ mà nhốt cô như vậy. Tim cô dường như bị kìm lại, lúc thở cũng cảm thấy đau bụng, không muốn làm bất cứ cái gì.

Chỉ khi nghĩ đến Lục Mân Sâm, cô mới có thể miễn cưỡng vực dậy tinh thần, hắn đã từng nói cô rất giỏi.

Tô Dư không có thời gian để nói rõ về những gì mình nghĩ về Lục Mân Sâm hơn bây giờ, nhưng những lời của Lục Chương sẽ xuất hiện trong tâm trí nhảy ra hỏi cô – cô đã bao giờ nghĩ về cảm giác của anh khi ở bên ba anh chưa?

Họ mãi mãi không có cơ hội để ở bên nhau một lần nữa.

Lục Chương nhận được một cú điện thoại, sắc mặt anh thay đổi, anh bảo Tô Dư ở đây đừng đi ra ngoài, anh sẽ nhanh chóng quay lại nhanh thôi.

Đối diện cửa sổ là công viên, sáng sớm và buổi tối luôn nhộn nhịp nhất, bây giờ yên ắng hơn rất nhiều, Tô Dư không có cơ hội đi ra ngoài, cửa đã đóng chặt.

Tô Dư hơi gật đầu, cũng coi như là đồng ý.

Lục Chương bỗng nhiên nói: “Gần đây trong nước có tin ông ta sắp kết hôn rồi, Tô Dư, đừng bao giờ tin vào lời nói của đàn ông. Em cho là ông ta thích em, mê mệt với hình tượng nho nhã mà ông ta đã tạo ra, nhưng con người ông ta chưa bao giờ có tình cảm con người. Ông ta là một người tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, dù làm gì cũng sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu, đợi đến khi em hết tác dụng thì ông ta sẽ vứt bỏ em. Tại sao em lại phải đau khổ vì thứ tình yêu như thế này chứ?”

Đây là lần đầu tiên Tô Dư nghe thấy tên Lục Mân Sâm từ miệng Lục Chương trong nhiều ngày qua, đôi mắt nhắm nghiền của cô khẽ run lên, buồn ngủ đến mức không thể phát ra âm thanh.

Lục Mân Sâm đã xuất hiện trên TV vài lần, cho thấy tầm ảnh hưởng của tập đoàn Lục thị rất lớn. Vẻ ngoài chững chạc của hắn không thấy được cơn tức giận, trông rất phong độ nhẹ nhàng.

Cô thích Lục Mân Sâm, không phải vì ngoại hình của hắn, từ rất lâu trước đây hắn đã nói chỉ cần cô không định rời đi, cô có thể ở lại nhà họ Lục bao lâu tùy ý.

Bây giờ hắn lấy vợ chỉ là chuyện bình thường, Lục Chương không còn quan tâm đến những chuyện như vậy nữa, nỗi buồn của cô cũng không đáng kể.

Lục Chương chỉ để lại mấy chữ không thể giải thích được rồi vội vàng rời đi, gần đây Tô Dư rất buồn ngủ không muốn nghĩ ngợi gì.

Âm thanh trên TV giống như một bài hát ru buồn bã, cô cảm thấy lạnh, không muốn ăn cơm, đứng dậy trở về phòng từ từ co người nằm xuống giường.