Không Thể Không Nói

Chương 56: Kết Thúc (2)



Lục Chương dường như đã đoán được Tô Dư có chuyện muốn hỏi mình, sau khi trở về nước anh đi đến nhà họ Lục, lúc đó Tô Dư đang ngồi trong phòng khách dỗ con, lần trước cô chỉ nghe nói về ba mẹ mình từ Lục Mân Sâm. Bây giờ nhìn thấy anh, đôi mắt đỏ hoe, không biết phải nói gì.

Lục Chương nhìn cô nói: “Lục Mân Sâm đã nói cho em biết rồi sao?”

Tô Dư nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Chuyện chú Lục nói là thật sao anh?”

Lục Chương từ từ cúi đầu xuống, dường như không muốn nói gì với cô.

Xung quanh im lặng không một tiếng động, tuy Lộ Lộ còn rất nhỏ nhưng cô bé lại nhạy cảm với mọi thứ, cô bé bắt đầu la hét, Tô Dư giơ tay lên lau nước mắt rồi đi tới bế Lộ Lộ.

Lúc nằm trong vòng tay Tô Dư con bé đã an tĩnh hơn nhiều, cô bé nằm trong ngực cô nhìn Lục Chương trước mặt với ánh mắt không hiểu gì, trong lòng có chút tò mò Lục Chương vừa lạ vừa quen.

Cô bé đưa tay lên cắn ngón tay, Tô Dư ngồi trên sofa hơi cúi người đặt bình sữa nhỏ vào tay cô bé, nụ cười bập bẹ của Lộ Lộ khiến Tô Dư cũng an tâm một chút.

Cô ngẩng đầu hỏi Lục Chương: “Anh Chương, anh là người rất hiểu em, những lời anh nói em vẫn luôn nghe theo, em cũng sẽ không trách gì anh, nhưng tại sao anh lại giấu chuyện ba mẹ em vậy?”

“Để anh dẫn em đến chỗ này.” Lục Chương đột nhiên hỏi: “Mang Lục Nhất Trừng theo luôn đi.”

Tô Dư hít sâu một hơi, nói: “Để em báo với chú Lục một tiếng.”

Lục Chương khẽ mở miệng, nhưng không nói được gì, cô bé trong tay cô là con gái của Lục Mân Sâm, cô báo với hắn trước khi ra ngoài là chuyện bình thường.

Lục Mân Sâm nói trong điện thoại với Tô Dư là nhớ về sớm, cô nhẹ nhàng đáp lại rồi cùng Lục Chương đi ra ngoài.

Dường như Lục Chương đã liên lạc trước với tài xế lái xe, đợi khi bọn họ lên xe xong liền lập tức đưa đi. Khung cảnh bên ngoài xe thay đổi liên tục, lúc này Lộ Lộ bé nhỏ nằm trong ngực Tô Dư cực kỳ ngoan ngoãn, đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Chương.

Cô bé đang cắn núm vú giả, trong lòng rất tò mò, đôi mắt có chút bối rối, Lục Chương và Lục Mân Sâm rất giống nhau, con nít không thể phân biệt được ai với ai, vẫn đang thắc mắc tại sao ba lại không nói chuyện với cô bé.

Gương mặt Lộ Lộ tròn trịa, đôi mắt giống Tô Dư trông rất đáng yêu, vì còn nhỏ tuổi nên cô bé rất thích ngủ, một lúc sau liền dựa vào trong tay Tô Dư ngủ thiếp đi.

Trời bên ngoài rất nhiều mây, mây mù che khuất nắng nóng, Lục Chương nói: “Con bé nhìn đáng yêu thật, giống như em vậy.”

Tô Dư ngừng một lát, nói: “Con bé tên là Lộ Lộ, lâu rồi anh chưa về nên chắc sẽ không nhớ.”

Lục Chương nhớ nhưng anh không muốn thân mật gọi tên con gái của cô với Lục Mân Sâm, anh lập tức đổi chủ đề: “Là chuyện về ba mẹ em, Lục Mân Sâm nói cho em biết tới đâu rồi.”

Tô Dư nói: “Chú Lục kiếm được hình của chúng ta khi còn nhỏ, xác nhận được mối quan hệ ba con của em và thầy anh ấy, nhưng mà em lại không có ấn tượng nào cả.”

“Lúc đó em vẫn còn nhỏ, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ xong thì không nhớ được chuyện gì.”

Tô Dư ôm Lộ Lộ, hỏi: “Vụ tai nạn xảy ra như thế nào vậy anh? Trước đây em có nằm mơ một cảnh tượng thấy anh ngồi bên đường khóc rất đau đớn, lúc đó em cho rằng mình nhớ anh nhiều quá nên nằm mơ thấy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có phải giấc mơ đó có liên quan tới vụ tai nạn kia không?”

Lục Chương dừng một chút, trả lời: “Có lẽ là có, vụ tai nạn kia rất nghiêm trọng, lúc đó em bị thương rất nặng, lại mắc mưa, đổ rất nhiều máu. Để anh ôm con bé giúp em cho, nhìn nặng thật.”

Tô Dư khựng lại, biết anh muốn làm chuyển chủ đề nhưng cô vẫn để anh ôm Lộ Lộ một lúc, may mà con bé buồn ngủ quá không muốn mở mắt, tỉnh dậy một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.

“Anh Chương.” Tô Dư gọi anh: “Đã đến nước này rồi, anh đừng giấu em nữa.”

Lục Chương ôm cơ thể mềm mại trong tay, nhớ tới lúc Tô Dư còn nhỏ, thật ra khi còn bé sức khỏe của cô rất kém, cơ thể yếu ớt nhưng da thịt trên người lại rất mềm mại, Lục Chương thích véo mặt cô nhất.

Anh không dám nghĩ tới nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Mân Sâm đã nói sẽ không kể chi tiết cho Tô Dư nghe, còn việc Lục Chương có muốn kể chuyện đó cho Tô Dư không thì tùy thuộc vào anh.

Anh đã che giấu chuyện nhiều năm như vậy, không thể tùy tiện nói ra được.

Nhưng sau khi mượn cớ để gặp cô xong, anh lại thấy mình chết lặng, không nói nên lời.

“Anh Chương, chú Lục vì em nên không kể hết mọi chuyện ra, chỉ muốn em luôn luôn vui vẻ. Anh ấy thương em như thế, nên em cũng không làm khó nữa.” Tô Dư nói: “Nên mặc kệ anh nói cái gì thì em cũng đã chuẩn bị xong tâm lý rồi, em sẽ không để mình quá đau buồn đâu, chú ấy sẽ lo cho em lắm.”

Lục Chương nhận ra cô đã thay đổi rất nhiều, anh khẽ rũ mắt xuống, nhìn đứa bé đang ngủ say trong ngực, nói: “Đợi chừng nào tới nơi thì anh sẽ kể cho em biết.”

Anh hạ quyết tâm không nói gì nữa, Tô Dư không thể hỏi thêm, nhưng dường như cô biết anh sẽ nói gì đó nên không hỏi nữa.

Dưới ánh nắng mùa hè ẩn hiện trong mây đen, Lộ Lộ ngủ rất say, nằm ngủ say sưa trong vòng tay Lục Chương không chịu dậy.

Lục Chương bế đứa bé trên tay, đưa Tô Dư đến một nghĩa trang sạch sẽ và ngăn nắp, xung quanh giống như một khu vườn.

Anh dẫn cô đi tới chỗ bia mộ, ngừng lại nói: “Hai người bọn họ rất yêu thương nhau, chôn cất cùng nhau cũng không cô đơn, em là con gái duy nhất của bọn họ, mang cháu ngoại tới thăm cũng là chuyện đương nhiên.”

Tô Dư chưa từng tới đây, nhưng cô cảm thấy rất quen thuộc, cô nhìn ảnh chụp trên bia mộ, hai gương mặt trên đó còn rất trẻ, gió mát dễ chịu.

Lục Chương nhẹ giọng nói: “Thật ra sau khi em phẫu thuật xong, anh định mang em tới nơi này tảo mộ, nhưng sợ em hỏi bọn họ là ai nên anh không dám mang em đi.”

Tô Dư sửng sốt một chút, cũng nhớ tới sự kỳ quái của Lục Chương lúc đó, cô cho rằng mình đã làm chuyện gì đó khiến anh phát hiện ra mối quan hệ giữa mình và Lục Mân Sâm, nhưng sau đó phát hiện ra không phải vậy.

“Anh sợ em hỏi rằng anh có liên quan gì tới chuyện của bọn họ sao?”

Lục Chương ‘ừ’ một tiếng rồi im lặng một lúc, nói: “Năm anh sáu tuổi, có lần trong lúc chơi đùa tìm được tấm ảnh của mẹ ruột, lúc đó anh không biết bà ấy là ai nên vẽ nguệch ngoạc lên bức ảnh, sau đó bị ba mẹ em phát hiện ra. Hai người họ đi ra ngoài sửa ảnh, anh sợ bị phạt nên trốn trong thư phòng, hai người không biết anh ở đó nên thở dài mấy lần rồi nhắc đến mẹ anh.”

Tô Dư dừng lại một chút, không ngắt lời, yên lặng lắng nghe anh nói, cô không có ấn tượng gì về những điều đó, chỉ có thể lắng nghe anh kể chuyện như một khán giả.

“Đó là lần đầu tiên anh biết mình không phải là con ruột của họ, vừa tức vừa bực. Lúc hai người đến trường đón chúng ta, anh không gọi là ba mẹ nữa, sau đấy cũng bắt đầu không chịu đi học. Khi đó anh muốn đi công viên giải trí chơi nhưng không chịu thể hiện ra mặt nên cố ý thả tờ rơi trên bàn.”

Đầu óc Tô Dư cũng linh hoạt, từ trong lời nói anh dần dần tưởng tượng ra hình ảnh anh không chịu nghe lời.

Giọng của Lục Chương ngày càng nhỏ: “Hai người đó luôn thông minh, qua ngày hôm sau đã lấy vé đặt từ trước dẫn chúng ta đi chơi, nhưng không may là lúc đi nửa đường thì trời đổ mưa, hai người ấy vì muốn làm anh vui vẻ nên không quay xe lại, cứ chạy thẳng về phía trước…… Thật ra viện trưởng của cô nhi viện chính là bạn mẹ em, lúc em bị mất trí nhớ, anh đã cầu xin bà ấy đừng nói đến chuyện trước kia, bà ấy cũng không nỡ lòng nhìn em đau buồn khi nghe tin ba mẹ mất nên đã đồng ý. Lúc đó anh chỉ còn mình em bên cạnh thôi, anh không muốn mất thêm em nữa.”

Anh chưa bao giờ muốn cô biết chuyện đó, nhưng bây giờ anh không muốn giấu cô nữa.

Bọn họ không thể quay trở lại như trước kia, mà cô cũng đã thực sự khác với quá khứ, cô không còn hoảng sợ tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác nữa, thậm chí còn có thể cân nhắc trước những người khác.

Tô Dư nhỏ giọng nói: “Vậy nên anh mới đối xử với em tốt như vậy sao? Cái gì cũng luôn nghĩ tới em đầu tiên đúng không?”

Lục Chương không có cách nào trả lời, anh vì tội lỗi mà chăm sóc Tô Dư, nhưng cho đến ngày nay, anh đối xử tốt với cô chỉ vì cô là Tô Dư.

Hắn hỏi: “Em không hận anh sao?”

“…. không thể nói là hận được, anh đối xử với em như thế nào, em vẫn luôn nhớ rõ trong lòng.” Tô Dư im lặng, giả vờ thoải mái: “Chỉ là tâm trạng em không tốt lắm thôi, chú Lục nói ba em rất thích trẻ con, mẹ em thì rất nghiêm túc nhưng cũng sẽ không ép con làm những việc quá khó. Bọn họ đối xử với em rất tốt đúng không anh?”

Lúc vụ tai nạn xảy ra cô còn rất nhỏ, bản thân không có nhiều trí nhớ nên thực sự không có ấn tượng gì với ba mẹ mình, ngay cả bác sĩ cũng uyển chuyển nói có thể không lấy lại được những trí nhớ trước kia. Điều duy nhất cô nghĩ trong đầu lúc này, thì ra mình không bị ba mẹ bỏ rơi.

“Ba em là một người rất dễ hòa nhập, luôn thích tạo ra các phát minh nho nhỏ, thích nhất là ôm hôn em, suốt ngày gọi em là con gái ngoan, còn luôn kêu em mau mau hôn ông ấy. Mặc dù mẹ em là người không thích cười nhưng bà ấy rất dịu dàng, đôi khi bệnh đau lưng tái phát nhưng bà ấy vẫn chịu đựng để làm bánh quy cho chúng ta.” Lục Chương nhớ lại trước kia: “Hai người bọn họ rất yêu thương nhau, có thể nói họ là một cặp vợ chồng điển hình thật sự.”

Lúc Lục Chương đang nói chuyện, Lộ Lộ nằm trong tay anh đã ngáp ngáp tỉnh dậy, cô bé dùng đôi mắt to tròn nhìn Lục Chương, con ngươi đen láy có chút bối rối, cảm thấy như thể mình đang được ba ôm trong tay, nhưng lại có cái gì đó sai sai.

Mây đen bị gió thổi bay, lộ ra những tia nắng.

Lộ Lộ đưa tay về phía Tô Dư, hai hốc mắt Tô Dư đỏ hoe, lặng lẽ bước tới ôm rồi vỗ nhẹ vào lưng con gái, nói với Lục Chương: “Anh Chương, bây giờ em không biết nói gì cả, em cũng không thể dùng những ngôn từ cao sang gì nói với anh được, nhưng những năm qua, em thật sự cảm ơn anh rất nhiều….. Em muốn ngồi một mình ở đây một lúc được không anh?”

Cô muốn ở lại bên cạnh ba mẹ một chút nữa.

Lục Chương hỏi lần nữa: “Em thật sự không trách anh sao Tô Dư?”

Tiếng lá cây xào xạc rất thanh tịnh.

“Trách anh thì có lợi ích gì chứ, em cũng không còn là cô bé mười mấy tuổi dễ xúc động đâu.” Tô Dư đưa tay vuốt nhẹ đầu nhỏ của Lộ Lộ: “Ba mẹ em đã nguyện ý đội mưa chở anh ra ngoài, chắc họ cũng xem anh là con ruột rồi.”

Lục Chương rũ mắt nói: “Nếu ban đầu anh không quay lại nhà họ Lục, chúng ta vẫn còn ở cô nhi viện, em sẽ chọn anh sao?”

Cái chữ chọn này đương nhiên có nghĩa khác.

Tô Dư khẽ nói: “Em sợ chú Lục cô đơn một mình nên không muốn suy nghĩ những chuyện khác.”

Cô không còn là Tô Dư không biết từ chối lời của người khác nữa.

Đột nhiên Lục Chương cười nói: “Anh chỉ đùa cho vui thôi, em không trách là anh vui rồi. Em đừng ở đây lâu quá kẻo gặp gió lớn, anh sẽ đứng ở ngoài chờ em.”

Nói xong anh xoay người rời đi, để lại nơi này cho cô, nhưng anh mới đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại tại chỗ.

Lục Chương nhìn Lục Mân Sâm đang đi ngang qua, từ từ siết chặt hai tay lại rồi dần dần thả lỏng ra.

Người đàn ông này dường như kiểm soát mọi thứ trong tay, mọi bước đi của anh đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Lục Mân Sâm đi tới bên người Tô Dư, ôm lấy Lộ Lộ nói: “Sợ em buồn quá nên anh thu xếp thời gian tới đây.”

Đáng ra hắn cũng có thể cho người đi theo nhìn Tô Dư, nhưng ý nghĩ cô đang buồn vẫn chiếm ưu thế hơn nên sau khi cúp điện thoại, hắn yêu cầu tài xế chuẩn bị xe.

Tô Dư ngẩng đầu nhìn hắn: “Em đoán chú Lục sẽ tới đây mà, trước kia anh đã dẫn em tới đây rồi đúng không ạ?”

Lục Mân Sâm gật đầu nói: “Trước kia có dẫn em tới, nhưng đã là chuyện của mấy năm trước rồi, nếu bọn họ có thể nhìn thấy em sẽ vui vẻ lắm.”

Đôi mắt Tô Dư chăm chú nhìn hình ba mẹ mình, hỏi hắn: “Em có nên gọi ba mẹ không?”

Lục Mân Sâm gật đầu nói: “Tuổi anh hơi lớn, ba mẹ em nhất định sẽ không đồng ý. Nếu biết anh cướp đi con gái cưng của bọn họ, sợ rằng sẽ nghĩ cách dạy cho anh một bài học mất.”

Nếu ba cô vẫn còn, với tính cách của ông ấy thì sẽ dày vò hắn rất nhiều lần.

“Anh cũng đã tự mình đến đây, trong ngực còn đang ôm Lộ Lộ, em cảm thấy hai người ấy sẽ không nhỏ nhen thế đâu.” Tô Dư thở dài nói: “Thật ra lúc nãy em đã suýt khóc rồi, nhưng sợ anh với Lộ Lộ cười nhạo nên mới nhịn xuống. Hôm nay nhiều chuyện đến dồn dập quá, ngay cả một bó hoa cũng không mang đến được, ngày mai em muốn tới đây một chuyến nữa.”

Cô muốn ở bên cạnh ba mẹ một lúc nữa, nhưng lại không muốn Lục Mân Sâm nhìn thấy nỗi buồn của mình.

Tô Dư nắm tay hắn, nhìn về phía hai tấm hình nói: “Ba mẹ, tụi con đi trước đây.”

Cô đang cho ba mẹ biết rằng cô đã lập gia đình, chồng chính thức của cô là người đàn ông đứng bên cạnh đây, vậy nên bọn họ có thể yên tâm được rồi.

Lộ Lộ bi bô nói với Tô Dư, cô đưa tay lên chỉ chóp mũi khiến cô bé bật cười.

Lục Mân Sâm thấy đôi mắt Tô Dư đỏ lên, biết cô vẫn còn đang buồn, nói: “Tối hôm nay anh sẽ kể chuyện mình lúc còn bé cho em nghe, có liên quan tới ba mẹ em nữa. Có muốn nghe không?”

“Muốn nghe ạ, em còn muốn nghe về chuyện anh thích lăn chai hồi nhỏ nữa.”

Lục Mân Sâm liếc mắt nhìn cô nói: “Em đừng có mà được voi đòi tiên, anh không có cái lịch sử đen tối đó đâu, ông nội rảnh rỗi bịa ra thôi.”

“Anh đứng ở đây mà nói dối là không tốt đâu, hôm nay là lần đầu tiên em nhìn thấy lại ba mẹ, anh không thể thông cảm cho em một chút sao?”

“…… Được rồi.”

Tô Dư không khỏi cười thầm, sự ủ rũ trong lòng đã vơi đi một nửa, cô nhìn lại bia mộ dưới ánh mặt trời, trong lòng nhỏ giọng nói lời cảm ơn.

Vẻ mặt của họ khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, nhưng Tô Dư có thể thấy được sự ấm áp trong đó.

Cô không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi, cũng không phải là một đứa trẻ mồ côi không có tình thương của ba mẹ, chỉ riêng điều này thôi đã khiến cô muốn dở khóc dở cười.

Bây giờ cô đã có Lục Mân Sâm, đã có Lộ Lộ.

Rất vui, rất hạnh phúc.

Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây đen, những bức ảnh trên bia mộ dường như tỏa sáng, rực rỡ và tràn đầy ấm áp.