Không Thể Kiềm Chế

Chương 47



Tiếp nhận khối Rubik, Hứa Tinh Không giương mắt cười tủm tỉm nhìn Hoài Kinh.

Đôi mắt cô gái cười như vành trăng non, con ngươi đen như mực long lanh ánh sáng, chứa đầy nét vui vẻ.

Cúi đầu nhìn, Hoài Kinh ý cười gia tăng, trầm giọng hỏi, "Vui đến thế?"

Khối rubik trêи tay còn chút độ ấm từ bàn tay người đàn ông, Hứa Tinh Không lung lay nó một cái, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Phải."

"Có muốn vui vẻ hơn?" Hoài Kinh đuôi lông mày hơi chọn, rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không hỏi.

"A?" Hứa Tinh Không bị anh hỏi đến ngây ngốc, không biết anh muốn làm cái gì, nhưng không ai cự tuyệt vui vẻ. Cô ánh mắt vừa động, giương mắt nghi hoặc mà cười, nói: "Muốn, như thế nào mới......"

Cô chưa nói xong, anh đã cúi người, đôi tay đặt ở eo cô. Hứa Tinh Không kinh ngạc, Hoài Kinh tay dùng một chút lực, trực tiếp ôm Hứa Tinh Không từ ghế lên, hai chân cô đong đưa khỏi mặt đất.

Cô không nghĩ tới bị ôm như vậy, trong lòng hoảng hốt, đôi tay khẩn trương nắm bờ vai Hoài Kinh, đôi mắt hơi hoảng loạn nhìn anh.

Hoài Kinh cười, một tay nâng cặp ʍôиɠ một tay nâng chân cô lên, gác lên eo mình. Hai chân Hứa Tinh Không câu lấy eo Hoài Kinh, bị tay Hoài Kinh nâng ʍôиɠ lên, ổn định thân thể.

Hoài Kinh quá cao, ôm cô như vậy, Hứa Tinh Không vẫn chưa cao bằng anh. Đôi tay cô đỡ bả vai Hoài Kinh, nhìn ra đằng sau anh, đột nhiên cô như bay lên không trung làm cô có chút choáng váng. Hứa Tinh Không hai tay choàng qua cổ anh, ngoan ngoãn nằm trêи vai Hoài Kinh.

"Sợ hãi?" Hoài Kinh nghiêng đầu, khuôn mặt hơi cọ xát vào gương mặt nóng hổi của cô.

Khi anh nói, môi anh ở gần cổ Hứa Tinh Không, hơi thở ấm áp như xúc tua vuốt ve làn da cô, chạm đến Hứa Tinh Không có điểm thật mềm mại.

"Như vậy không sợ." Hứa Tinh Không nho nhỏ mà rụt rụt cổ.

Vừa mới bắt đầu là sợ té ngã, nhưng sức của Hoài Kinh làm cô an tâm, Hứa Tinh Không thậm chí còn thích loại cảm giác bị ôm như bị bay lên không này. Khác với được ôm kiểu công chúa, ôm loại này càng thân mật sủng nịch.

Hứa Tinh Không chưa bây giờ được ôm như vậy, nhưng cô có thấy qua có người cha ôm con cái. Khi còn nhỏ cô cũng từng có hâm mộ, nhưng cha cô bận quá, hơn nữa cô là con gái, cha cô ở phương diện này vẫn rất chú ý.

Trong lòng có loại hưng phấn ngọt ngào, Hứa Tinh Không quả nhiên so với vừa rồi càng vui vẻ hơn.

Nghe cô nói không sợ, Hoài Kinh nhẹ nhàng mà hừ cười một tiếng, ôm Hứa Tinh Không xoay đi, rời khỏi dương cầm.

Nhìn từng bậc từng bậc cầu thang dưới chân Hoài Kinh, Hứa Tinh Không hơi nghiêng nghiêng đầu. Ngày hôm qua anh đi đón cô cũng chưa kịp ăn cơm, còn hôm nay thế nào?

"Anh ăn cơm chiều chưa?" Hứa Tinh Không hỏi.

"Không." Nhấc chân đi lên bậc thang cuối cùng, Hoài Kinh duỗi tay mở phòng ngủ ra, trầm giọng nói: "Đây không phải là chuẩn bị ăn sao?"

Nguyên bản muốn giãy giụa đi xuống nhà làm cơm chiều cho anh, động tác Hứa Tinh Không chựng lại. Tim cô đập gia tốc, nhìn phòng ngủ đóng cửa lại, đôi tay ôm cổ Hoài Kinh chặt hơn.

Ở bên anh, cô cảm thấy càng lúc càng vui vẻ.

...

Sáng sớm thứ bảy, Trần Uyển Uyển đem Khang Khang đến nhà Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không xuống lầu đón Khang Khang, mắt Trần Uyển Uyển quầng thâm, cô nói một câu: "Thật sung sướиɠ, đây tức chết, lão nương lại phải đi tăng ca."

Hứa Tinh Không ôm Khang Khang, cùng cậu bé phất tay vẫy tiễn Trần Uyển Uyển. Khang Khang đặc biệt cao hứng, ôm Hứa Tinh Không cười tủm tỉm: "Mẹ kiếm thật nhiều tiền nha!"

Trần Uyển Uyển nhìn con trai cùng Hứa Tinh Không tương thân tương ái tiễn mình, cô mắt trợn trắng nói: "Hai người thật hợp nhau quá đi!"

Nói xong, Trần Uyển Uyển dẫm chân ga, nghênh ngang mà rời đi.

Hứa Tinh Không cùng Khang Khang cười ha hả.

Hôm nay thời tiết thực tốt, dưới ánh mặt trời, Hứa Tinh Không ôm Khang Khang về tới nhà.

"Meo meo ~" Khang Khang vừa đến nhà Hứa Tinh Không liền ngồi xổm xuống tìm meo meo chơi.

Hứa Tinh Không cười nhìn một người một mèo đùa giỡn vui vẻ, mở rộng màn cửa ra, bên ngoài ánh mặt trời chiếu vào phòng, Hứa Tinh Không hơi hơi híp híp mắt.

"Khang Khang bữa sáng muốn ăn cái gì?" Bởi vì gấp gáp Trần Uyển Uyển đi làm, trước khi lại đây Khang Khang còn chưa ăn sáng.

"Trứng gà cùng sữa bò." Khang Khang ngọt ngào mà nói.

"Được ~" Hứa Tinh Không duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu bé, cười đồng ý, đứng dậy vào phòng bếp.

Mới vừa đem dầu đổ vào chảo, bên ngoài Khang Khang hô một câu: "Dì Tinh Không, điện thoại dì reo kìa ~"

Hứa Tinh Không tắt lửa, vỗ vỗ tay đi ra: "Tới tới."

Tưởng Trần Uyển Uyển không yên tâm lại gọi điện thoại lại đây dặn dò cái gì, lúc Hứa Tinh Không nhìn đến dãy số gọi đến, ánh mắt cô khẽ động, hướng nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ.

Đầu bên kia điện thoại có tiếng sột soạt của văn kiện. Hứa Tinh Không nghe được, mặt mày nhu mì, cô khẽ lên tiếng.

"A lô."

"Hôm nay đi vẽ vật thực?" Nghe được thanh âm của cô, Hoài Kinh trầm giọng hỏi một câu, trong lời nói mang ý cười.

"Phải." Hứa Tinh Không ngẩng đầu nhìn thoáng qua meo meo cùng Khang Khang, cười nói: "Khang Khang đã qua tới."

Nghe được ra trong thanh âm cô sự chờ mong cùng vui vẻ, Hoài Kinh nhẹ giọng cười, hỏi: "Mấy giờ trở về? Anh đi đón em."

Hứa Tinh Không đôi môi khẽ nhếch, rũ mắt nhìn bóng dáng của mình trêи sàn nhà, hỏi: "Anh hôm nay không bận sao?"

Kỳ thật rất bận.

Nhưng bận cũng muốn thấy mặt cô, hôm trước rời nhau hai người chưa gặp lại, trời biết anh nhớ cô biết bao nhiêu.

"Bận đến 6 giờ." Hoài Kinh nói: "Anh đi quảng trường Giai đình, chờ em ở bãi đậu xe."

Tâm tình như được bao trùm một tầng kẹo bông gòn mềm mại, ngọt ngào làm Hứa Tinh Không khẽ nâng khóe môi, cô gật đầu lên tiếng. "Được."

Treo điện thoại, Hứa Tinh Không vào bếp tiếp tục chiên trứng gà. Chỉ chốc lát sau, Khang Khang đi đến cửa phòng bếp, nhìn Hứa Tinh Không, thanh âm non nớt hỏi: "Dì Tinh Không, là ai mới vừa gọi cho dì vậy?"

Đem trứng gà đập vào chảo, Hứa Tinh Không quay đầu nhìn Khang Khang, cười nói: "Một người bạn."

"Bạn tốt sao?" Khang Khang truy vấn một câu.

Hứa Tinh Không nhìn cậu bé, ý cười gia tăng, nói: "Đúng vậy, bạn tốt."

Nghiêng đầu nhìn Hứa Tinh Không, Khang Khang nghiêm túc hỏi: "Người bạn tốt này có đối tốt với dì không?"

Hứa Tinh Không sửng sốt, lật trứng gà sang mặt kia, gật gật đầu, ôn nhu nói một câu.



"Có."

Nghe xong câu trả lời này, mắt Khang Khang chớp chớp, thở nhẹ nhõm ra một hơi, cười tủm tỉm mà nói: "Vậy cháu yên tâm rồi!"

Hứa Tinh Không ánh mắt vừa động, nhìn Khang Khang đứng ở đó chờ đợi bữa sáng, trong lòng cô trở nên dào dạt ấm áp.

Thật là linh lợi hoạt bát như Trần Uyển Uyển.

Lúc Hứa Tinh Không mang theo Khang Khang đến phòng vẽ, Bạch Trúc đang thu thập giá vẽ. Anh mặc một áo sơ mi màu hồng lam có ô vuông, bên ngoài là áo hoodie màu trắng. Da anh cũng rất trắng, áo hoodie màu trắng bổ sung cho làn da anh, dưới ánh mặt trời làm cho Bạch Trúc có vẻ buồn buồn của một nghệ thuật gia.

Anh cúi người cầm giá vẽ, giương mắt nhìn Hứa Tinh Không, dưới lông mi dày cong hiện lên một ý cười.

"Sớm như vậy."

"Nghĩ tới đến xem có thể hỗ trợ cái gì không." Vẽ vật thực là 10 giờ tập hợp, cô 9 giờ đã tới đây, xác thật là sớm. Nhưng nếu cô là trợ lý thì lại sớm một chút để hỗ trợ thì cũng nên làm.

Bạch Trúc nhợt nhạt cười, "Vậy em đi thu thập một chút giá vẽ cho các bé đi."

"Được." Hứa Tinh Không sảng kɧօáϊ đáp ứng, buông Khang Khang ra đi vào phòng học.

Vì chiều cao của trẻ con, giá vẽ đều là kϊƈɦ cỡ mini, thật xinh xắn. Nghĩ đến các bé đứng trước giá vẽ, bộ dáng nghiêm túc vẽ tranh, Hứa Tinh Không cảm thấy thật đáng yêu.

Sau khi thu thập giá vẽ, Bạch Trúc cũng vào phòng học. Hứa Tinh Không đứng bên cửa sổ, đang thu giá vẽ lại.

Giá vẽ bọn nhỏ có thể gấp lại bỏ vào bao, có một cơ quan phải đóng hơi mạnh, cô lần đầu tiên làm, thủ pháp không quá thuần thục. Nhưng cho dù sửa sang lại nhiều lần, cô vẫn mang theo nụ cười, không có chút không kiên nhẫn nào.

Bạch Trúc lông mi run run, nhìn cô chốc lát, sau đó đi vào tiếp nhận trong tay cô giá vẽ còn chưa khép lại.

Dưới ánh mặt trời, ngón tay Bạch Trúc thon dài, trắng đến sáng lên. Ngón tay anh linh hoạt đem nút kia bấm lại, nhìn Hứa Tinh Không nói: "Như vậy."

Có Bạch Trúc tự mình biểu thị, Hứa Tinh Không xem như hiểu rõ. Cô giương mắt nhìn Bạch Trúc, trong mắt mang theo vẻ vừa học được kiến thức mới, "Em biết rồi."

Sau khi đóng gói xong giá vẽ, phụ huynh cũng lục tục đem bọn nhỏ tới. 10 giờ tập hợp xong, mọi người hướng tới địa điểm vẽ vật thực.

Bạch Trúc lái xe của mình, vừa vặn có thể chở 6 vị tiểu bằng hữu. Hứa Tinh Không nhìn mọi người nhất nhất ngồi xuống, Khang Khang cũng cùng một cô bé kế bên nói chuyện thật vui vẻ, dưới vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, Bạch Trúc hướng tới cô vỗ vỗ lưng ghế phụ.

"Ngồi ở đây." Bạch Trúc nói.

"Được." Tiếp nhận lời mời, Hứa Tinh Không cười đi tới trước cửa ghế phụ, Bạch Trúc mở cửa cho cô, Hứa Tinh Không nói lời cảm tạ rồi ngồi lên xe.

"Có xa không?" Hứa Tinh Không ngồi xuống, cột kỹ đai an toàn, hỏi một câu.

Nhìn cô đã cột xong đai an toàn, Bạch Trúc phát động xe, trả lời: "Ở ngoại thành."

"Các bé không chán sao?" Hứa Tinh Không quay đầu nhìn thoáng qua các em đang chơi đùa, lo lắng hỏi. Tuy rằng hiện tại nhìn vui vẻ, nhưng ngồi xe một lát nhất định sẽ buồn ngủ.

Ngước mắt nhìn cô một cái, Bạch Trúc đưa điện thoại di động cắm vào trêи xe. Ngón tay ở trêи màn hình điểm vài cái, lúc Hứa Tinh Không còn đang nghi hoặc, trêи xe đã truyền tới tiếng nhạc.

"Hai lão hổ, hai lão hổ, chạy trốn mau......"

Bên trong xe âm nhạc vang lên, các bạn nhỏ phía sau ồ lên, thập phần cao hứng mà cùng nhau hát.

Hứa Tinh Không nhìn đến các bé hưng phấn, nhìn nhìn lại Bạch Trúc đang lái xe, cuối cùng đối diện với anh mà cười. Anh ấy thật đúng là có biện pháp.

Địa điểm vẽ vật thực ở ngoại thành Hạ Thành, nếu không phải đi theo tới lần này, Hứa Tinh Không cũng không biết Hạ Thành có địa phương non xanh nước biếc như vậy.

Hai ngọn núi cao, ở giữa có một dòng suối cùng một mảnh ruộng, tới gần cánh đồng, dãy núi bên kia hơi thấp xuống một chút, ở dưới chân núi tọa lạc một thôn nhỏ.

Kiến trúc thôn nhỏ là dùng đá xanh mà xây, cổ xưa một cách tự nhiên. Không riêng nhà ở, ngay cả trêи đường cũng phô ra thỉnh thoảng vài phiến đá xanh, các bé ríu rít đạp lên mà đi, cảm giác thú vị mười phần.

Bạch Trúc giống như thường xuyên tới nơi này, trêи đường ngẫu nhiên sẽ gặp vài thôn dân. Họ nhìn thấy Bạch Trúc đều thân thiện chào và nói vài chuyện phiếm.

Lúc hàn huyên cùng thôn dân, dáng người Bạch Trúc đĩnh bạc thon dài, đứng ở xóm cổ này, nhìn anh càng xuất trần thoát tục.

Nói chuyện với thôn dân xong, hai người dẫn một đám trẻ con đi ra khỏi xóm, tới cánh đồng màu vàng.

Đồng ruộng thật nhẹ nhàng, chỉ có cỏ dại cùng hoa dại, màu xanh của cỏ cùng màu vàng hoa dại điểm xuyết làm khắp cánh đồng thật tươi mát.

Từ cánh đồng có thể thấy được đối diện núi xa màu lục đậm, cùng dòng suối trong vắt, vùng quê trống trải làm thể xác và tinh thần đều thật thoải mái.

Đứng ở đồng cỏ, Hứa Tinh Không cùng Bạch Trúc trợ giúp các bạn nhỏ chống lên giá vẽ. Hứa Tinh Không tốc độ hơi chậm một chút, cái cuối cùng còn chưa làm xong, Bạch Trúc bước qua bụi cỏ đi tới, cúi đầu đỡ giá vẽ: "Đưa cho anh."

"Được." Hứa Tinh Không đồng ý, đứng ở một bên.

Bạch Trúc thành thạo mà đem giá vẽ chống đỡ lên, sau đó đem bút đưa cho cậu bé, duỗi tay sờ sờ đầu cậu, ôn nhu mà dặn dò, "Vẽ cho tốt."

"Dạ." Cậu bé ngọt ngào trả lời.

Lúc trêи xe các bạn nhỏ vẫn hát hai lão hổ tiểu ác ma. Nhưng khi giá vẽ mở ra, Bạch Trúc đem bút đưa lại, trong nháy mắt các bé đều an tĩnh xuống. Thân ảnh nho nhỏ ẩn vào trong cỏ xanh, gió xuân thổi qua cánh đồng, lướt qua đám hoa cỏ, như đem dấu đi các bé.

Hứa Tinh Không nhìn bộ dáng nghiêm túc của cả nhóm, trong lòng cũng an tĩnh xuống.

Lúc cô nhìn các em vẽ tranh, bên người truyền đến tiếng giá vẽ mở ra. Hứa Tinh Không quay đầu nhìn lại, Bạch Trúc đã dựng giá vẽ của mình lên.

Đối diện với tầm mắt của cô, đầu tóc anh bị gió thổi bay đi một ít, càng làm cho anh có chút tiêu sái không kềm chế được. Mặt anh lúc này thật ôn nhu, nhìn cô cười hỏi: "Muốn anh vẽ cho em một bức không?"

Hai tròng mắt hơi trợn tròn lên, Hứa Tinh Không có chút kinh hỉ, cô gật gật đầu, cười hỏi: "Vậy em phải làm dáng ra sao..."

Hứa Tinh Không có chút thẹn thùng, không biết đứng như thế nào cho tốt, mặt hơi hơi hồng lên. Nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, bút chì đen trêи tay Bạch Trúc nhẹ nhàng chuyển động. Anh cười khẽ nói: "Như vậy là được."

"Vâng." Hứa Tinh Không có chút dại ra mà đứng im.

Sau khi cô đứng im, Bạch Trúc bắt đầu vẽ. Anh đứng ngược nắng, dưới ánh mặt trời, chân ẩn vào lớp cỏ xanh. Tuy rằng đang vẽ tranh, nhưng dáng anh đứng vẫn thẳng tắp, như một thân cây giữa thảo nguyên.

Cánh đồng xanh, gió xuân nhẹ thổi, áo sơ mi ô vuông cùng gió dây dưa, anh đứng ở đó, ngón tay khẽ động như dung nhập vào cả cánh đồng.

Anh thật ra càng giống một bức họa.

Thời điểm Hứa Tinh Không nghĩ như vậy, ngón tay Bạch Trúc đã dừng lại, ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không.

"Xong rồi."

"Nhanh như vậy?" Hứa Tinh Không sửng sốt, buột miệng thốt ra một câu.

Bạch Trúc gật gật đầu, nhìn cô đi tới, nói: "Vẽ nhiều, tự nhiên sẽ nhanh."

Mỗi họa sĩ thành danh, sau lưng đều là vô số bức vẽ trước đó, tỷ như Trác Ngũ, hiện tại mỗi ngày đều vẽ quả táo.

Cho rằng Bạch Trúc là ý tứ này, Hứa Tinh Không cười cười, nói một câu: "Thiên tài không phải một lần là xong."



Cô sau khi nói xong cũng đã tới trước giá vẽ, giương mắt lên nhìn thấy Bạch Trúc họa chính mình. Hứa Tinh Không mỗi ngày nhìn đến bộ dáng của mình, không nghĩ tới lại bị kinh diễm khi thấy bức họa Bạch Trúc vẽ.

Trong bức họa người con gái đứng ở cánh đồng màu vàng, sợi tóc theo gió xuân xẹt qua gương mặt, cô đứng dưới nắng, trong ánh mắt mang theo ý cười điềm đạm cùng một tia thẹn thùng không dễ phát hiện.

Bức ký họa này ánh sáng thật sự quá tốt, bút pháp tinh tế thành thạo, mỗi một chi tiết nhỏ đều được đặt vào đúng chỗ. Bức ký họa xuất sắc như vậy mà lại vẽ nhanh đến thế. Lúc Hứa Tinh Không đang nhìn bức vẽ, Bạch Trúc cầm bút chì, ngòi bút khẽ nhúc nhích, bên góc phải ghi vào tên của mình. Chữ viết như lối viết thảo, tuy rằng qua loa, nhưng hữu hình có cốt, chỉ có hai chữ mà lại viết vô cùng hữu lực.

Điền tên vào rồi, Bạch Trúc để bút chì đặt sang một bên, lấy bức họa từ giá vẽ ra, đưa cho Hứa Tinh Không: "Tặng cho em."

Trong mắt Hứa Tinh Không mang theo chút không dám tin tưởng, nhưng cô vẫn nhanh nhận lấy, cười nói cảm tạ.

"Cảm ơn anh."

Nhìn Hứa Tinh Không cầm bức họa rồi cúi đầu xuống nhìn, ánh mặt trời đánh cho cô một tầng sáng ôn nhu, Bạch Trúc hơi ɭϊếʍ môi dưới, nhìn họa trêи tay cô, nói: "Trước kia anh cũng thường xuyên vẽ cho mẹ."

Anh đột nhiên chuyển đề tài, làm Hứa Tinh Không nhớ tới Dương Văn Du, cô hỏi một câu.

"Giáo sư hiện tại vẫn khỏe chứ?"

"Ừ, khá tốt." Bạch Trúc gật đầu, nhìn Hứa Tinh Không nhàn nhạt bổ sung một câu: "Bất quá ở nhà có chút cô đơn, có học sinh nói có thời gian tới thăm mà mãi vẫn không thấy đến."

Hứa Tinh Không: "......"

Cô như thế nào cảm thấy Bạch Trúc lời này là đang nói cô?

Lúc ấy cô cùng Dương Văn Du nói có thời gian sẽ tới thăm, xác thật không phải lời khách sáo, nhưng cũng không thể đi quá cần mẫn. Rốt cuộc họ chỉ là quan hệ thầy trò, đi quá cần mẫn, người ta còn tưởng cô có ý đồ gì.

"Cuối tuần em có thời gian." Hứa Tinh Không có chút xấu hổ nói, "Đến lúc đó nhất định sẽ đi."

Bạch Trúc nghe xong lời cô nói, hỏi một câu.

"Thứ bảy?"

"A?" Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị truy vấn, Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, căng da đầu nói: "Vâng......"

"Ngày đó anh có triển lãm tranh." Bạch Trúc nói.

Hứa Tinh Không nhấc ánh mắt lên, đối diện với tầm mắt Bạch Trúc. Thần sắc anh bình tĩnh, tựa hồ như nói ra một sự kiện thật bình thường. Nhưng Hứa Tinh Không nghe được liền nhớ tới lời Trác Ngũ nói.

Cô trong lòng căng thẳng, cắn cắn môi, hỏi: "Triển lãm tranh ở đâu? Em có thể hay không......"

"Muốn đi?" Bạch Trúc nhìn cô hỏi.

"Vâng." Hứa Tinh Không chân thành gật gật đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: "Em cũng muốn tận lực......"

"Thứ bảy tới sớm một chút." Bạch Trúc nhìn Hứa Tinh Không, nói: "Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi."

Sau khi vẽ vật thực kết thúc, Bạch Trúc mang bọn nhỏ trở về. Phòng vẽ, trừ bỏ Trác Ngũ, phụ huynh của bọn trẻ cũng đã tới, Trần Uyển Uyển đã tăng ca xong cũng ở đó.

"Chào học trưởng, chúng em đi trước." Ôm Khang Khang hôn hai cái, Trần Uyển Uyển chào tạm biệt Bạch Trúc.

"Chào." Bạch Trúc nhàn nhạt lên tiếng, gật gật đầu cùng Hứa Tinh Không.

Hứa Tinh Không nhớ tới lời anh mời, cười cười.

"Tớ đưa cậu về nhà." Ôm Khang Khang, Trần Uyển Uyển nói với Hứa Tinh Không.

Nhớ tới điện thoại buổi sáng với Hoài Kinh, Hứa Tinh Không "a" một chút, cùng bước ra với Trần Uyển Uyển, nhìn tới Hoàng Phủ Nhất Đóa cùng A Kim cách đó không xa, cô nói: "Tớ đi xem I Drink, cậu về trước đi."

Hứa Tinh Không đây là bận việc chính sự, Trần Uyển Uyển cũng không kiên trì, cô nói: "Vậy được rồi, Khang Khang chào dì Tinh Không đi."

"Tạm biệt dì Tinh Không." Khang Khang cười tủm tỉm.

"Hẹn gặp lại." Cười cười nhìn hai người đi vào quảng trường Giai Đình, Hứa Tinh Không hoàn hồn đi về hướng I Drink.

Nói chuyện phiếm một chút với bọn Đỗ Nhất Triết, Hứa Tinh Không nhận được một tin nhắn. Cô nhìn nhìn, là vị trí dừng xe.

Hứa Tinh Không chào cáo biệt, đi vào quảng trường Giai Đình.

Lúc chờ thang máy, tâm tình Hứa Tinh Không có chút bức thiết, cô nhìn thang máy mà cảm thấy nó chậm rì rì.

Tới lầu hai, Hứa Tinh Không ra khỏi thang máy, chạy đến chỗ Hoài Kinh dừng xe.

Cô chạy có chút gấp, đến chỗ xe đậu, nhìn thấy người đàn ông bên trong xe, trái tim cô nhảy loạn, Hứa Tinh Không hít thở lấy lại bình tĩnh, đi từ từ qua.

Lúc Hứa Tinh Không đến, Hoài Kinh ngước mắt nhìn lên, gương mặt tươi cười, nhìn Hứa Tinh Không cầm một tờ giấy mở cửa xe ngồi lên.

Cô gái tựa hồ chạy lại đây, gương mặt có chút ửng đỏ sau vận động, đôi mắt tròn tròn, lông mi run rẩy, cô nhìn anh, trong mắt mang theo tươi cười.

Không khí bên trong xe trở nên ôn nhu, Hoài Kinh rũ mắt nhìn tờ giấy trêи tay cô hỏi một câu.

"Trêи tay là cái gì?"

"Tranh vẽ." Hứa Tinh Không nói, đem bức họa đưa cho anh.

Hoài Kinh cầm lấy, đem họa mở ra.

Đây là một bức ký họa, mà người trong bức họa là Hứa Tinh Không. Cô đứng ở cánh đồng, ngượng ngùng mà điềm tĩnh cười. Phía dưới góc phải là chữ ký của họa sĩ.

"Bạch Trúc?" Mặt Hoài Kinh buông xuống, lông mi nồng đậm cùng con ngươi màu nâu mang theo chút ngả ngớn.

"Anh đọc được à?" Hứa Tinh Không có chút kinh ngạc, căn bản cô không nhìn rõ lắm hai chữ kia, "Đây là giáo viên mỹ thuật của Khang Khang, bức họa này là hôm nay lúc đi vẽ vật thực do anh ấy vẽ ra."

Hoài Kinh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, ấn đường hơi nhíu, hỏi: "Nam?"

"Đúng rồi." Hứa Tinh Không gật đầu nói, lại bổ sung một câu, "Là con của giáo sư đại học của em."

Chẳng những là đàn ông, còn cùng cô có một tầng quan hệ như vậy?

Nghĩ đến Hứa Tinh Không đi vẽ vật thực, là nhờ mình hỗ trợ giải khối Rubik, Hoài Kinh có chút khí huyết công tâm, huyệt thái dương thình thịch kêu, anh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, hỏi.

"Em lúc ấy sao không nói cho anh biết đó là nam?"

"A?" Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, có chút vô tội mà chớp chớp mắt, nói: "Anh không hỏi. Hơn nữa là nam hay là nữ, có gì khác biệt sao?"

Hoài Kinh: "......"

Này khác biệt thật là lớn!