Hoài Kinh đột nhiên trầm mặc làm Hứa Tinh Không không hiểu được, chỉ cho rằng anh mệt mỏi quá, không muốn nói chuyện.
Nhưng mệt mỏi thế nào mà vừa đến nhà liền ôm đi phòng ngủ?
Hứa Tinh Không nghênh đón nụ hôn Hoài Kinh, thân thể trong nháy mắt như nổi lửa, hai mắt mê ly ôm lấy anh, giọng run run.
"Từ từ... cơm chiều..."
Động tác Hoài Kinh không dừng lại, anh trầm giọng nói một câu.
"Không ăn."
"Nhưng...... Chính là......" Hứa Tinh Không ôm Hoài Kinh, vành tai bị cắn đến tê rần, thanh âm cô dần dần nhỏ lại: "Em đói bụng."
Hoài Kinh dừng lại, ngẩng đầu lên ngang tầm mắt cô, đôi mắt nhiễm đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Hứa Tinh Không nhìn đến trong lòng thật nóng.
"Nếu không... vậy khoan ăn."
Hứa Tinh Không đối diện tầm mắt của anh, ngẩng đầu lên hôn lên môi, khoảnh khắc môi chạm môi, cảm xúc trong mắt Hoài Kinh chợt đầy áp lực, ôm cô nhấc bổng lên.
Hoài Kinh giống như thích hai chân cô vòng qua eo mình, lúc bế cô lên, Hứa Tinh Không nghe được anh than một tiếng nhẹ.
Cô không biết vì sao anh thở dài, cúi đầu liếc anh một cái. Người đàn ông rũ mắt nhìn bậc thang, ngũ quan thâm thúy bị ánh đèn chiếu lên một tầng sáng, ấn đường nhíu lại, đôi môi hơi mím, nhìn giống như một pho tượng tinh mỹ.
...
"Anh muốn ăn gì?" Hứa Tinh Không đứng trước cửa tủ lạnh, ngước mắt nhìn Hoài Kinh đang đứng ở cửa tựa hồ đang giám thị cô.
Một thời gian không thấy, anh tựa hồ gầy đi một chút, ngũ quan càng thêm lập thể. Đứng ở nơi đó, dáng người đĩnh bạt thon dài, dưới ánh đèn tỏa ra một ý vị thanh lãnh.
Hiện tại cái gì anh cũng không cần ăn, bởi vì vừa rồi hình như đã ăn no. Hoài Kinh ngước mắt nhìn Hứa Tinh Không đứng trước tủ lạnh, đem cô lồng vào bức họa đã thấy. Anh mím môi, trả lời.
"Làm món em thích đi, anh tùy tiện ăn một chút là được."
Hoài Kinh không kén ăn, cô làm gì anh cũng ăn được. Nhìn anh có vẻ không được thoải mái, Hứa Tinh Không nghĩ đến làm món gì ngon cho anh. Hiện tại sự tình ở công ty vội như vậy, còn phải ứng đối với cha con Hoài thị kia, khẳng định thể xác và tinh thần đều mệt.
Nghĩ đến đây, cô cầm đồ ăn an an tĩnh tĩnh mà rửa sạch.
Bản thân Hứa Tinh Không tựa hồ mang lại cảm giác trấn an cho người khác, Hoài Kinh nhìn cô cầm dao cắt bông cải xanh, đứng bên bếp, dáng người cô yểu điệu, sườn mặt tinh xảo, khí chất điềm tĩnh.
Bảo bối như cô, không có khả năng chỉ một mình anh muốn.
Nghĩ đến đây, Hoài Kinh cau mày lại.
Thực mau, Hứa Tinh Không đã làm cơm xong, Hoài Kinh giúp dọn đồ ra bàn ăn. Cô xác thật là đói bụng, mới vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn. Nhưng lúc ăn cơm vẫn là nhai kỹ nuốt chậm, giống như một con thỏ nhỏ đang gặm cà rốt.
"Em biết giáo viên mỹ thuật kia đã lâu?" Hoài Kinh nhìn cô ăn cơm, hỏi một câu.
"Hả?" Hứa Tinh Không giương mắt nhìn, quai hàm còn hơi hơi phồng phồng lên. Nghe rõ được câu hỏi, cô suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu nói: "Đúng rồi. Anh ấy là con của giáo sư tiếng Đức ở đại học của em. Uyển Uyển nói lúc anh ấy chờ giáo sư Dương tan lớp thì ngồi ở bên cạnh em."
Thế nhưng còn sâu xa đến như vậy?
Huyệt thái dương Hoài Kinh lại đập thình thịch.
"Nhưng mà em không nhớ rõ." Hứa Tinh Không bổ sung một câu.
Nghe cô nói không nhớ rõ, Hoài Kinh tâm tình nhẹ nhõm thoải mái một chút, huyệt thái dương cũng tĩnh lặng lại.
Thấy Hoài Kinh có hứng thú hỏi về Bạch Trúc, Hứa Tinh Không lại tiếp tục hàn huyên đề tài này.
"Bạch Trúc học trưởng rất lợi hại, là họa sĩ còn trẻ mà đã nổi danh, ở quốc tế cũng có tiếng. Trước đây anh ấy đều phát triển ở nước ngoài, gần đây giáo sư Dương sức khỏe không được tốt nên anh ấy mới trở về chăm sóc. Anh ấy thật thiện lương, vẽ tranh lại đẹp, hơn nữa Trần Uyển Uyển cũng rất thích..."
Lúc Hứa Tinh Không đang thao thao bất tuyệt mà kể chuyện về Bạch Trúc, người đàn ông đối diện đột nhiên đứng lên, không nói một lời mà đi đến bên người cô.
Hứa Tinh Không dừng lại.
Hoài Kinh nhìn thoáng qua cái chén đã sạch cơm của cô, trầm giọng hỏi: "Ăn no chưa?"
"No rồi." Hứa Tinh Không gật gật đầu, cô giương mắt nhìn anh, thấy hai tròng mắt thật đen thật trầm, trong nháy mắt có chút bất an.
Cô nói xong, anh hơi cúi người, ôm cô lên. Hứa Tinh Không "ai nha" một tiếng, bị anh ôm ra khỏi phòng bếp, nhìn chén dĩa trêи bàn nói: "Em còn chưa rửa chén."
"Chút xíu nữa anh rửa." Hoài Kinh trầm giọng nói một câu.
Hứa Tinh Không: "!!!"
Anh nói chút xíu, nhưng làm gì nhanh như vậy. Đợi đến khi làm xong một lần, nhìn anh ghé sát người mình, Hứa Tinh Không nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cùng ấn đường đang nhíu nhíu lại, cô đột nhiên phản ứng.
Duỗi tay vuốt phẳng ấn đường Hoài Kinh đang nhăn lại, Hứa Tinh Không oa oa hỏi một câu.
"Anh không thích Bạch Trúc học trưởng sao?"
Nghe cô nhắc lại tên Bạch Trúc, Hoài Kinh lại nhăn mày lại. Anh rũ mắt nhìn người phụ nữ dưới thân, ánh mắt phá khẩn, thanh âm cũng mang theo chút xa cách.
"Giống như em vừa giới thiệu bạn trai của em, làm anh không thoải mái."
Hứa Tinh Không sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới quan hệ của cô cùng Hoài Kinh.
Bọn họ là bạn giường, mặc kệ là đem anh giới thiệu với bạn trai của cô, hay giới thiệu bạn trai của cô với anh, dường như không thế nào làm người thoải mái.
Nhưng cô cùng Bạch Trúc không phải quan hệ loại này, Hứa Tinh Không thấy Hoài Kinh không thích, cũng không nói sâu thêm vấn đề này, chỉ là ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới: "Về sau em không nói nữa."
Nghe được lời cô, Hoài Kinh sắc mặt đẹp hơn một chút.
Nhưng, sau đó lại hỏi một câu.
"Anh ta thật sự ưu tú như vậy?"
Hứa Tinh Không nhìn Hoài Kinh, trong ánh mắt có chút không quá xác định. Nói không ưu tú, cô không thể nói dối. Nói ưu tú, cô lại sợ Hoài Kinh không cao hứng, tuy rằng cô cũng không biết anh vì cái gì không cao hứng.
Có thể là lòng háo thắng của đàn ông đi, tựa như lần trước với Hứa Trí.
Nghĩ đến đây, Hứa Tinh Không gật gật đầu. "Thật ưu tú, nhưng anh cũng thật ưu tú."
Huyệt thái dương Hoài Kinh vừa nhảy lên, bị câu cuối cùng của Hứa Tinh Không quay nhanh cấp đè ép xuống. Khóe môi anh gợi lên, cười cười, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô, cười hỏi: "Anh ưu tú chỗ nào?"
Anh ưu tú, là không cần cô nói.
Sau khi cha qua đời, bảo vệ tốt mẹ và em gái, có thể đem IO đưa ra thị trường, có thể bảo vệ chính đồ vật của mình, còn có thể đối kháng được với Hoài Xương Triều như hổ rình mồi.
Anh có một gương mặt anh tuấn, anh biết đàn dương cầm, có thể nói được tiếng Pháp, tiếng Đức...
Nhưng đó đều là những điều ưu tú trong mắt người khác, còn ở trong mắt cô...
Hứa Tinh Không khóe mắt mềm mại, trong ánh mắt ánh cười tủm tỉm, cô nói: "Anh nấu nước gừng ngọt thật ngọt."
Hoài Kinh nhìn cô đang nhìn mình chằm chằm, tựa hồ suy tư thật lâu. Tim Hoài Kinh như chìm xuống đáy cốc, mà là một đáy cốc đầy nước ngọt ngào.
Anh cười rộ lên, cúi đầu khẽ hôn cô một cái, "Chờ anh hết bận sẽ lại nấu cho em."
"Tốt quá." Hứa Tinh Không cười cười, nhưng ý thức lại có chút chống đỡ không được, lập tức ngủ đi.
Hoài Kinh lại ôm cô vào trong ngực, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hứa Tinh Không, tự cảm thấy chính mình có chút khẩn trương. Cô ấy đối với mình là khác, một kẻ hèn Bạch Trúc, không đến mức làm anh phải khẩn trương như vậy.
Đang lúc anh đang suy nghĩ như vậy, Hứa Tinh Không trong lòng ngực đột nhiên nhớ tới cái gì, mơ mơ màng màng nói một câu.
"Thứ bảy tuần sau học trưởng mời em đi triễn lãm tranh của anh ấy."
"Không được đi!" Hoài Kinh lập tức ngăn lại.
Hứa Tinh Không: "......"
Hoài Kinh nói không được đi, tự nhiên là không có nghĩa gì hết. Sáng sớm thứ bảy, Hứa Tinh Không mang theo đồ đến đại học Hạ Thành. Khi cô đến nhà Dương Văn Du, là Bạch Trúc tới mở cửa. Trong nháy mắt cửa mở, Hứa Tinh Không liền nghe được thanh âm Thi Sơ Tĩnh, thần sắc cô chựng lại.
Trêи sô pha, Thi Sơ Tĩnh nhìn thấy Hứa Tinh Không, thần sắc không thay đổi gì, cười một tiếng chào.
"Tinh Không."
Thi Sơ Tĩnh hôm nay mặc một cái đầm liền màu xanh lục, tóc cũng tỉ mỉ cột lên. Trang dung tinh xảo, nhìn qua thật minh diễm động lòng người, tựa hồ là trang điểm quá cẩn thận.
Nhìn cô ta tự nhiên hào phòng chào hỏi, sự tình lần trước tựa hồ hoàn toàn không nhớ gì. Nếu cô ta đã như vậy, Hứa Tinh Không cũng không thể không lễ phép, cô cười nói.
"Thật tình cờ."
"Không có." Thi Sơ Tĩnh cười nói, "Đều là tới xem triễn lãm tranh của học trưởng, cậu đã tới chậm, mọi người đều đang chờ."
"Không chậm, thời gian vừa kịp." Bạch Trúc nhàn nhạt mà nói một câu, cười vừa Hứa Tinh Không, rồi nói: "Đi thôi."
Hứa Tinh Không cười cười, gật đầu nói: "Được."
Thi Sơ Tĩnh thấy Bạch Trúc cười với Hứa Tinh Không, ý cười trêи môi mình dần dần biến mất.
Bạch Trúc triển lãm tranh đặt ở trung tâm triễn lãm Trình Tư, trung tâm là Trình Tư gallery, Bạch Trúc cùng bọn họ có hợp tác.
Trình Tư Gallery là đứng đầu trong nước, họa sĩ quốc nội muốn có tranh để ở đó cũng chưa chắc có thể vào. Một cái gallery nổi tiếng nói lên mức độ nổi tiếng của họa sĩ. Nhưng thanh danh Bạch Trúc lan xa, cũng không cần gia nhập gallery. Lần này cùng Trình Tư hợp tác là bọn họ chủ động tìm tới anh. Sở dĩ như vậy cũng là vì mượn danh của anh.
Nhà triển lãm ở khu tây Hạ Thành, trong tòa nhà khoa học kỹ thuật, thời điểm Bạch Trúc lái xe chở mọi người tiến vào bãi đậu xe, bên ngoài đã có người chờ đợi.
Bạch Trúc là họa sĩ còn trẻ tuổi, hơn nữa lại diện mạo anh tuấn.
Chỗ xếp hàng, phụ nữ là chiếm đại đa số.
Vì tránh hỗn loạn, bọn Bạch Trúc đi vào từ cửa VIP của giám đốc gallery.
Nhà triển lãm Trình Tư ở bên trong tòa nhà khoa học kỹ thuật có rất nhiều kính. Từ thang máy thẳng tới lầu ba, bên ngoài ánh mặt trời xuyên thấu qua các lớp kính, chiếu đến người thật ấm áp.
Hiện tại còn chưa mở cửa, đại sảnh triễn lãm chỉ có vài nhân viên công tác, thấy Bạch Trúc lại đây, vài người đến đón. Bạch Trúc triễn lãm tranh cá nhân, đương nhiên anh rất bận. Lúc anh bận rộn như vậy, Hứa Tinh Không cùng Thi Sơ Tĩnh và Dương Văn Du đi xem khắp nơi.
Hứa Tinh Không xem tranh rất chậm, vừa vào phòng, cô liền ngừng ở bức họa trước mặt.
Bức họa này Hứa Tinh Không đã nhìn thấy, là lần trước cô thấy trêи ban công. Cậu bé ngồi trêи gốc cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn một con chim con đang gào khóc đòi ăn trêи cành.
Hứa Tinh Không nhìn bức họa như mất thần, Bạch Trúc xong việc, đi đến trước bức họa nhìn thấy được cô.
Nhận thấy Bạch Trúc đã đến, Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua anh. Tuy rằng mình triển lãm tranh, nhưng anh ăn mặc thật bình thường, một cái áo khoác trắng, một áo hoodie xám nhạt, đứng ở trong ánh đèn phòng triển lãm, người và họa như hòa hợp nhất thể.
"Bức này em đã thấy ở phòng vẽ của anh." Hứa Tinh Không nói với Bạch Trúc, "Lúc ấy Trác Ngũ nói với em câu chuyện đằng sau, vì sao anh lại nghĩ đến làm những việc như thế này..."
Tựa hồ đã bị rất nhiều người hỏi qua vấn đề này, Bạch Trúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức họa, sắc mặt bình tĩnh trả lời, "Không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là muốn giúp những đứa trẻ này."
Mỗi khi xâm phạm ȶìиɦ ɖu͙ƈ trẻ em bị đưa ra ánh sáng đều gây rất nhiều phẫn nộ trong xã hội, như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, ngọn lửa này hầu như biến mất đi, mang theo những đứa trẻ đã bị thương tổn cùng chìm vào bóng tối.
Thành phố lớn còn như vậy, huống chi ở miền quê.
Những đứa trẻ đó bị ɖu͙ƈ vọng của người lớn làm vẩn đục, mọi người chỉ chú ý đến bộ dáng bị ô uế của bọn trẻ, mà Bạch Trúc lại an an tĩnh tĩnh mà giúp các em có hình tượng sạch sẽ.
Hứa Tinh Không nhìn Bạch Trúc, trong mắt lập lòe ngưỡng mộ, tự đáy lòng khâm phục nói: "Anh thật lợi hại."
Nghe được khích lệ, Bạch Trúc thần sắc bất biến, anh chỉ là cười, nói: "Đi thôi."
Lúc Bạch Trúc bận rộn, Thi Sơ Tĩnh cùng Dương Văn Du đứng ở giữa phòng triển lãm chờ. Thi Sơ Tĩnh nhìn thấy Bạch Trúc cùng Hứa Tinh Không cùng nhau đi đến nói chuyện phiếm với Dương Văn Du, nụ cười hơi gượng gạo.
Dương Văn Du nhìn thấy Hứa Tinh Không, bà hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Vừa rồi Thi Sơ Tĩnh lôi kéo bà đi, sau đó mới nhận thấy Hứa Tinh Không tụt lại phía sau.
"Ở cửa chỗ đó nhìn một chút." Hứa Tinh Không cười trả lời.
"Xem thật đẹp, có phải không?" Thi Sơ Tĩnh đứng ở một bên nói, ngay sau đó xoay người nhìn về bức họa phía sau, khen: "Bạch Trúc học trưởng vẽ thật đẹp quá."
"Ừ." Những lời này Hứa Tinh Không đồng ý.
Cô trả lời, rồi cũng ngẩng đầu nhìn về phía bức tranh kia.
Ở giữa phòng triển lãm treo bức họa này, độ dài lớn hơn hẳn so với những bức khác, chi tiết bên trong cũng phóng to rõ ràng hơn.
Bức tranh vẽ một cô bé ghé vào một bức tường thấp nhìn qua phong cảnh ngoài tường, cô bé cột tóc đuôi ngựa, mặc áo dài quần dài màu tối. Tầm mắt cô bé phóng tới một hồ nước. Ở bên hồ, bọn nhỏ quần đùi áo ngắn đang chơi đùa.
Kế bên hồ nước có một cây liễu rũ, cành liễu rũ quét mặt nước, trêи thân cây có một con ve. Phong cảnh là giữa mùa hè, mà cô bé lại mặc đồ kín mít. Không biết là người khác mặc cho cô, hay là chính mình cô muốn mặc như thế. Nhưng bóng dáng như vậy thật sự là châm chọc đến cực điểm.
"Có phải cha mẹ cô bé đều qua đời?" Dương Văn Du nhìn bức tranh.
Mỗi đứa trẻ trong tranh vẽ, Bạch Trúc đều biết, mà chuyện sau lưng bọn chúng, anh cũng biết.
"Phải. Ở nhà xưởng thủ công, là ngoài ý muốn. Cha mẹ đều chết, hiện tại cùng bà nội sống với nhau." Bạch Trúc nói.
"Quá đáng thương." Thi Sơ Tĩnh nghe được câu chuyện, trong lòng càng chua xót, thanh âm mang theo vẻ nức nở: "Nếu có người thu dưỡng thì tốt rồi..."
Nói tới đây, Thi Sơ Tĩnh đột nhiên xoay người liếc Hứa Tinh Không một cái, nói: "Như những người không sinh con được sẽ thu dưỡng. Tinh Không, cậu đã từng có loại ý tưởng này sao?"
Thi Sơ Tĩnh nói, đem tầm mắt ba người dồn lại trêи người cô. Hứa Tinh Không nhìn cô, Thi Sơ Tĩnh ánh mắt đáng thương nhìn lại, nói: "Tôi cũng là nhìn trong diễn đàn nói chuyện phiếm thấy được."
Dương Văn Du tựa hồ không phản ứng lại, sau hỏi Thi Sơ Tĩnh: "Em là nói Tinh Không..."
"Kỳ thật cũng không có gì." Thi Sơ Tĩnh gật gật đầu, nói với Hứa Tinh Không: "Hiện tại thu nhận con nuôi rất nhiều..."
Lần trước nhắc tới đề tại ly hôn còn nói uyển chuyển, lần này thật quá xấu hổ và cố tình. Hứa Tinh Không không biết Thi Sơ Tĩnh là giả ngu hay thật khờ, nhưng lần này tính cả Dương Văn Du cùng Bạch Trúc ở đây, cô cũng nhìn không được cái bạch liên hoa này.
"Vậy cậu muốn nhận nuôi sao?" Hứa Tinh Không giương mắt nhìn Thi Sơ Tĩnh đang lộ vẻ mặt quan tâm, hỏi.
"Ách......" Thi Sơ Tĩnh bị hỏi đến sửng sốt, sau lại nói một câu: "Tôi chính mình có thể sinh."
Nghe lời này, Hứa Tinh Không hỏi: "Cậu đã sinh rồi?"
Nghe ra được Hứa Tinh Không lời nói khó chịu, Thi Sơ Tĩnh theo bản năng mềm nhẹ nói. "Cậu nói cái gì đâu? Tôi còn chưa kết hôn."
"Đi kiểm tra đi." Hứa Tinh Không nhàn nhạt liếc cô một cái, "Tôi không kết hôn cũng đã nghĩ tới đặt tên con là gì."
Hứa Tinh Không một câu như vậy làm Thi Sơ Tĩnh mày nhăn lại, trong lòng quýnh lên, nói: "Cậu sao lại nguyền rủa người ta như vậy?"
Nói xong, Thi Sơ Tĩnh nói với Dương Văn Du: "Giáo sư, người còn nói Tinh Không tính tình mềm mại, cô ấy một chút cũng không mềm."
"Mềm để cho cô khi dễ sao?" Lúc Hứa Tinh Không sắp sửa trả lời, Bạch Trúc bên cạnh đột nhiên nhảy vào.
"Mẹ, con mang Tinh Không qua bên kia xem." Bạch Trúc cũng chưa liếc qua cô ta một cái, khẽ cau mày, kéo Hứa Tinh Không đi.
Dù sao cũng là triển lãm tranh của người khác, tuy rằng Thi Sơ Tĩnh nói năng lỗ mãng, nhưng cô xác thật cũng không nên nháo trở lại, làm cho hai bên đều xấu hổ.
Bạch Trúc kéo cô tới bức tranh bồ công anh cô lần đầu nhìn thấy, Hứa Tinh Không nhìn cô bé trong tranh, mím môi nói: "Học trưởng, thật xin lỗi."
"Nên nói xin lỗi là anh." Bạch Trúc đứng ở bên người cô, rũ mắt nhìn cô nói: "Cô ấy không phải là anh mời tới."
Dưới ánh đèn, thân ảnh hai người biến thành một vòng điểm đen, dừng dưới chân bọn họ. Hứa Tinh Không bất đắc dĩ mà cười một chút, cô nói: "Em chỉ là không rõ vì sao cô ấy luôn nhằm vào em."
"Cô ấy thích anh." Bạch Trúc nói.
Hứa Tinh Không hai tròng mắt trợn trắng, quay đầu nhìn về phía Bạch Trúc, mà Bạch Trúc cũng đang nhìn cô. Hai người đứng giữa ban ngày, dưới ánh đèn triển lãm, một thần sắc kinh ngạc, một bình tĩnh như thường.
Bạch Trúc nhìn Hứa Tinh Không kinh ngạc, mặt mày dần dần ôn nhu mà nói.