Ứng Hoan quả thực có chút tức giận, cô cảm thấy yêu đương mà quá nổi bật sẽ có áp lực, tục ngữ nói "Thấy ánh sáng sẽ chết", Từ Kính Dư là vận động viên, nhưng anh đẹp trai như vậy, sau này sẽ càng nổi tiếng hơn, về sau sẽ càng được nhiều người chú ý, lời đồn đãi vớ vẩn cũng theo đó tăng lên.
Bọn họ vừa mới bắt đầu, cô thừa nhận, cô không có trái tim mạnh mẽ như anh.
Ứng Hoan nhìn Ứng Trì và ba mẹ đã đi gần đến chỗ ngoặt ở lầu ba, cũng không chú ý đến bọn họ. Cô nhìn Từ Kính Dư, nói nhẹ: "Đúng vậy, tức giận."
Từ Kính Dư ôm eo cô, "Ứng Tiểu Hoan, phải công bằng một chút, em đã gặp ba mẹ anh rồi, nếu ba mẹ em nghi ngờ, chờ đến lúc bọn họ hỏi còn không bằng anh tự thẳng thắn."
Ứng Hoan nhíu mày: "Nhưng mà ba mẹ em và ba mẹ anh tính cách không giống nhau, nhà em cũng không giống nhà anh, em cảm thấy chuyện này anh nên nói với em một tiếng...."
Từ Kính Dư chống má, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Hai người trầm mặc vài giây.
"Này, hai người làm gì mà còn chưa lên, mọi người đều...."
Ứng Trì đi được một đoạn lại quay lại, đứng ở chỗ ngoặt, thấy Từ Kính Dư ôm Ứng Hoan, thanh âm dừng lại, cậu gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng, lại nhịn không được mắng: "Từ Kính Dư anh chú ý một chút! Đây là nơi công cộng đấy!"
Từ Kính Dư nhìn lên, bàn tay đặt trên eo Ứng Hoan nắm thật chặt, cúi đầu nói: "Tối nay lại nói?"
Ứng Hoan gật đầu: "Vâng."
Ứng Trì thấy bọn họ đi lên, xoay người đi tiếp, trước khi đi còn trợn trắng mắt một cái.
Phòng ăn rất lớn, ba hàng ghế dài vây quanh một bàn ăn.
Bởi vì đều là người trong câu lạc bộ nên Từ Kính Dư cũng hiểu biết ít nhiều khẩu vị và sức ăn của mọi người, đơn giản chính là muốn ăn thịt, cho nên lúc đặt phòng anh đã đặt luôn đồ ăn, bây giờ đi đến đã có đồ ăn được mang lên.
Ứng Hoan ngồi xuống cạnh Lục Mỹ, Từ Kính Dư liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Từ Kính Dư nhìn thoáng qua Thạch Lỗi, "Có, chỗ cũ đi."
Ngô Khởi cùng mấy huấn luyện viên ngồi ở một bàn khác, nghe vậy lắc đầu, huấn luyện viên Lưu nói: "Đám nhóc này, thi đấu còn chưa kết thúc đã nghĩ tới chơi."
Ngô Khởi cười cười: "Thôi, để bọn nó thả lỏng đi."
Sau khi ăn xong là 8 giờ, Ứng Hải Sinh ra ngoài đã nửa ngày, thân thể ông không thích hợp thức đêm, cũng không thích hợp đi mấy nơi như KTV, Lục Mỹ nói muốn đi về trước.
Từ Kính Dư nhìn về phía bọn họ, cười nói: "Cháu đưa hai người đi."
Ứng Hải Sinh xua xua tay: "Không cần đưa không cần đưa, cháu cứ ở lại đi, chú về cũng phải mất hơn ba giờ," Ông nhìn biểu tình kiên trì trên mặt Từ Kính Dư, khóe miệng lộ ra ý cười, "Người trẻ tuổi các cháu cứ chơi đi, nhiều người như vậy lại là sinh nhật Tiểu Hoan, hai đứa xem như là chủ nhà, không nên vắng mặt, chú gọi xe về vẫn tốt hơn."
Lục Mỹ cũng nói: "Đúng thế, Tiểu Hoan lại đây một chút."
Ứng Hoan hiểu Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ, hai người luôn như vậy, cô nhìn về phía Từ Kính Dư, nhỏ giọng nói: "Anh ở lại tiếp đón bọn họ đi, em và Ứng Trì đưa ba mẹ lên xe."
Từ Kính Dư liếc nhìn cô một cái, cười, "Cũng được."
Ứng Hoan cùng Ứng Trì đưa ba mẹ xuống lầu, thời gian này không dễ gọi xe, Ứng Hoan đứng chờ cùng họ, Ứng Trì đi gọi xe.
Lục Mỹ lôi kéo Ứng Hoan hỏi: "Cái kia, Tiểu Dư đối với con có tốt không?"
Ứng Hoan không quen nói về bạn trai với ba mẹ, có chút ngượng ngùng, hàm hồ nói: "Có ạ, anh ấy đối với con rất tốt."
"Mẹ thấy thằng bé rất tốt, thẳng thắng lại thành khẩn, vừa thấy liền biết rất có chủ kiến, tính cách khả năng tương đối mạnh mẽ. Chủ yếu là điều kiện tốt, thằng bé còn ít tuổi đã có xe tốt như vậy, ba nó làm kinh doanh khẳng định điều kiện gia đình tốt hơn nhà mình rất nhiều......" Lục Mỹ có chút không yên tâm, nhưng cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Con đó, cũng đừng có cái gì cũng nhân nhượng nó, chịu ủy khuất thì phải nói, biết không?"
Ứng Hoan cười một chút: "Con biết, mẹ yên tâm đi."
Lúc này, Ứng Trì đã gọi được xe, đứng ở phía trước vẫy tay với mọi người.
Lục Mỹ đưa cho Ứng Hoan lì xì rồi kéo Ứng Hải Sinh lên xe.
Từ Kính Dư đặt phòng ở KTV, lúc Ứng Hoan và Ứng Trì đến bọn họ đã bắt đầu chơi rồi.
Thạch Lỗi gọi bia, Ngô Khởi nhíu nhíu mày, cũng không ngăn cản, chỉ dặn họ vài câu: "Không được uống nhiều quá, phải biết điểm dừng, sắp thi đấu rồi, nhớ kỹ lời tôi nói, đừng có để ngoài tai."
Thạch Lỗi hắc hắc cười: "Bảo đảm không uống say."
Dương Cảnh Thành: "Bia mà, rất khó uống say, chỉ là đi tiểu hơi nhiều."
Thạch Lỗi cười anh ta: "Cậu mẹ nó đây là thận hư đi!"
"Hư cái đầu cậu!Mẹ nó thận cậu mới hư!"
"Ha ha ha ha ha!"
Ứng Hoan đi tới không thấy Từ Kính Dư, cô ngồi xuống cạnh Hàn Thấm, Hàn Thấm cười: "Chị thấy bọn họ dựa vào sinh nhật của em để lấy cớ đi chơi, thời gian trước bị quản chặt quá mà."
Ứng Hoan cười cười: "Huấn luyện viên Ngô cũng ở chỗ này, bọn họ có muốn chơi hơn nữa cũng không được."
Vừa dứt lời, Từ Kính Dư đẩy cửa tiến vào, anh đem điện thoại nhét vào túi quần, đi đến chỗ Ứng Hoan.
Anh ngồi xuống bên cạnh Ứng Hoan, Ứng Hoan hỏi anh: "Anh không chơi cùng bọn họ?"
Từ Kính Dư nắm tay cô đặt ở trên đùi, nhìn thoáng qua bọn Thạch Lỗi, đám người kia người chơi bài, kẻ chơi xúc xắc. Nửa năm này mọi người thi đấu chính là huấn luyện, có đôi khi ăn ngủ đều ở trên máy bay, đều nghẹn hỏng rồi, bây giờ chơi lên cũng đặc biệt điên cuồng.
"Đậu má! Hai người cấu kết với nhau chơi tôi đúng không?"
Dương Cảnh Thành chỉ vào Thạch Lỗi và Ứng Trì mắng to.
Ứng Trì vô tội lắc đầu: "Không có."
Thạch Lỗi: "Chính mình không may mắn dẫm phải phân còn mắng ai?"
Đã hơn một năm, Ứng Trì đi theo Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành học không ít tật xấu, rõ ràng nhất chính là nói lời thô tục, thiếu niên thuần lương trước kia hiện giờ hợp nhau chơi xấu đồng đội không chút do dự. Dương Cảnh Thành đau lòng lấy tay che ngực: "Tiểu tổ tông, nhớ trước đây cậu đơn thuần bao nhiêu! Đi theo Thạch Lỗi cậu đã học được cái gì? Hả?"
Ứng Trì ngượng ngùng, cầm lấy một chén rượu trên bàn: "Được được được, tôi uống giúp anh ly này."
Lúc này, Chung Vi Vi đoạt lấy ly rượu trên tay cậu, Ứng Trì sửng sốt nhìn cô, "Chị Vi Vi, chị làm gì vậy?"
Chung Vi Vi nhìn về phía Dương Cảnh Thành, hừ một tiếng: "Trò này anh đã dùng ba lần, ly này tôi uống giúp cậu ấy."
Ứng Trì chưa kịp nói gì thì đã thấy Chung Vi Vi ngửa đầu đem ly rượu hết. Thiếu niên gãi gãi đầu, mặt có chút hồng, ở dưới ánh đèn mờ ảo vẻ phá lệ xinh đẹp, Chung Vi Vi đặc biệt muốn véo mặt cậu một cái, không biết xúc cảm có giống khi véo mặt Ứng Hoan hay không......
Thiếu niên vò đầu nói: "Cái kia, chị Vi Vi, chị không cần uống giúp em, em là nam, để nữ uống rượu giúp thật mất mặt......"
Chung Vi Vi: "......"
Còn biết sĩ diện?
......
Từ Kính Dư dựa vào sô pha, tư thái lười biếng, anh nhéo ngón tay tinh tế mềm mại của Ứng Hoan, giọng điệu lười biếng: "Không đi, không muốn uống rượu."
Ứng Hoan nhớ tới anh từng nói đến quy định một tháng cấm rượu và cấm dục, yên lặng không nói chuyện.
Lâm Tư Vũ quay đầu, gọi to: "Tiểu Hoan, cậu cũng tới chơi đi."
Ứng Hoan: "Ừ."
Cô đứng dậy, Từ Kính Dư cũng đứng dậy theo.
"Không phải anh không uống rượu sao?"
"Anh chơi giúp em, miễn cho bọn họ khi dễ em."
Từ Kính Dư là cao thủ chơi bài, trừ phi bài quá xấu, bằng không rất ít thua, chơi mười ván mới thua một ván.
Ứng Hoan theo bản năng đi lấy chén rượu, bị anh đoạt lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh nói không muốn uống rượu sao?"
Thạch Lỗi nói: "Gần một tháng không thi đấu, sợ cái gì."
Từ Kính Dư trực tiếp uống cạn, buông cái ly, không chút để ý mà nhìn Ứng Hoan: "Chơi thua, không có cách nào cả, dù sao cũng không thể nhìn em uống." Anh nghiêng đầu, tới gần tai cô, tiếng nói trầm thấp giống như gãi nhẹ vào tâm cô, "Tối qua anh mơ thấy em, cũng không khác gì uống mấy chén rượu này."
Ứng Hoan sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh, muốn hỏi anh mơ thấy cái gì.
Vừa nhấc mắt, liền đối diện với đôi mắt đen sâu như hồ nước của anh, khóe miệng người nọ hơi nhếch, cười đến phong lưu lại có chút hư hỏng, cô bỗng nhiên nhớ tới hành vi khiến người thẹn thùng của hai người hôm qua, mặt đỏ lên.
Thật sự nếu không hiểu anh mộng cái gì, cô thật có lỗi với ngành học của mình.
"Lưu manh."
Cô cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng mắng anh.
Từ Kính Dư tiếp nhận bài mà Thạch Lỗi chia đến, kỳ thật anh rất ít có những giấc mộng thế này, cho dù có thì cũng là hư vô mờ mịt. Tối hôm qua là lần đầu tiên mơ thấy một người rõ ràng như vậy, tất cả đều là Ứng Hoan, ngày hôm sau trời chưa sáng đã tỉnh lại, cũng cảm thấy chính mình rất hạ lưu. Anh nhìn thoáng qua cô gái đang thẹn thùng bên cạnh, không chút để ý mà cười nói: "Ừ, lúc anh tỉnh lại cũng cảm thấy mình rất cầm thú."
Thực sự là tự mình hiểu lấy!
Tai Ứng Hoan đỏ bừng, sợ người khác nghe thấy lời bọn họ nói, vội trừng anh một cái: "Anh đừng nói nữa."
Từ Kính Dư cười nhẹ ngồi dậy.
Góc sô pha, Trần Sâm Nhiên ngồi một mình ở đấy, mở mấy chai bia, mỗi lần uống xong đều nhìn Ứng Hoan một cái. Rất nhanh, bên chân đã có mấy vỏ chai rỗng.
Hàn Thấm nhìn cậu ta, cảm thấy quanh thân cậu ta như tự tạo ra một lớp màng chắn, bên trong là màu đen bao trùm. Cô lắc đầu, cầm theo chai bia đi qua, ngồi xuống bên cạnh, quay đầu nhìn cậu ta, "Cậu trốn ở chỗ này làm gì?"
Trần Sâm Nhiên lạnh giọng nói: "Không làm gì."
Hàn Thấm hướng bên kia nâng nâng cằm, "Vừa rồi Thạch Lỗi kêu cậu qua chơi cùng, sao cậu không đi? Nếu đã tới, không nên ngồi một chỗ như vậy, hay là... cậu tới đây chỉ để xem Ứng Hoan?"
"Nếu xin lỗi, thì sẽ không giống như bây giờ không nói được với cậu cậu nào, cũng sẽ không áp lực."
"Lúc trước Ứng Hoan chủ động nói chuyện với cậu."
......
Hàn Thấm lải nhải liên miên mà nói một đống, thanh âm không lớn, xác định Trần Sâm Nhiên có thể nghe thấy.
Cái tình huống này của Trần Sâm Nhiên, trực tiếp kêu cậu ta đi gặp bác sĩ tâm lý rất khó, cô chỉ có thể hỏi bác sĩ tâm lý rồi ở giữa giúp đỡ cậu ta. Đương nhiên, cô không có khả năng trực tiếp chọc vào bí mật cậu ta dấu ở trong lòng.
Cậu ta thích Ứng Hoan.
Qúa trình phát triển tình cảm có chút vặn vẹo, lấy tính cách này của cậu ta, hơn nữa thái độ trước đây đối với Ứng Hoan, có lẽ đời này cũng nói không nên lời.
......
Trần Sâm Nhiên cầm chai bia, cúi đầu.
Có chút chất phác ngồi im nghe cô nói.
Một lát sau, bỗng nhiên đứng dậy rời đi.
Ném xuống một câu: "Không cần chị xen vào việc người khác."
Hàn Thấm nhìn bóng dáng quật cường cô đơn của cậu ta, đập nhẹ gáy, thật mẹ nó khó thông.
......
Bởi vì có Ngô Khởi trấn ải nên tất cả mọi người đều không dám chơi đến quá mức, gần 12 giờ liền chuẩn bị tan.
Ứng Hoan muốn đi thanh toán thì bị Từ Kính Dư đè lại, "Ở chỗ này chờ."
Ứng Hoan nhỏ giọng nói: "Vẫn là để em đi đi."
Buổi tối ăn cơm là anh trả tiền, đi KTV gọi đồ cũng là anh trả, có lẽ không dưới một vạn rồi, trong lòng Ứng Hoan cảm thấy tiêu tiền của Từ Kính Dư như vậy không tốt lắm. Hơn nữa tiền cô làm thêm ở câu lạc bộ cũng không ít, còn có tiền cô để dành, khẽ cắn môi, vẫn có thể trả.
Từ Kính Dư đại khái biết cô suy nghĩ cái gì, xoa nhẹ gáy cô một chút, cười nhẹ: "Anh ở chỗ này, sinh nhật em còn để em trả tiền, làm bạn trai em chỉ để trang trí à?"
"Ở chỗ này chờ anh."
Nói xong, xoay người liền bước đi.
Ứng Hoan có chút buồn bực mà đứng tại chỗ.
Một đám người trước đi ra ngoài, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ nói phải đợi cô, Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: "Các cậu xuống lầu trước đi."
Tài xế cũng uống rượu nên phải gọi xe về, lúc này gọi xe rất khó, chỉ có thể từng nhóm rời đi.
Ứng Trì đã bị Thạch Lỗi lôi đi, Chung Vi Vi biết cô đang đợi Từ Kính Dư, cười tủm tỉm nói: "Chúng tớ đi trước, cậu vẫn về phòng ngủ đúng không?"
Ứng Hoan trừng cô: "Đương nhiên đi trở về."
Lâm Tư Vũ cười: "Chúng tớ đi trước đây."
Hai người rời đi, trong phòng chỉ còn Ứng Hoan, cô đi khắp phòng xem mọi người có để quên gì không.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Cô tưởng Từ Kính Dư đã trở lại, vội quay đầu nhìn.
Trần Sâm Nhiên đứng ở cửa nhìn cô.
Ứng Hoan hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: "Cậu còn không đi sao?"
Trần Sâm Nhiên không nói chuyện, nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó chậm rãi đi tới, khuôn mặt cậu ta căng ra, tư thế bước đi cũng cứng đờ vô dùng. Ứng Hoan nhìn bộ dáng của cậu ta, tự dưng có chút khẩn trương, cậu ta tới gần hơn một chút, cô đã ngửi thấy mùi rượu rất nồng.
Ứng Hoan không khỏi có chút sợ hãi, "Cậu... cậu muốn làm gì?"