Trần Sâm Nhiên nhìn Ứng Hoan, hôm nay cô mặc một cái váy mới, hẳn là mới đi, bởi vì cậu ta chưa thấy qua. Váy không tay màu trắng, hoa văn đơn giản, tóc dài rối tung che lại bờ vai mượt mà trắng nõn, khí chất tươi mát mang theo phong độ trí thức.
Cậu ta nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp, nhớ tới lời nói nhỏ nhẹ khi dỗ dành người khác, hậu tri hậu giác phát hiện, một cô gái như vậy thật sự quá tốt đẹp.
Cậu ta nỗ lực hồi tưởng, cũng đã có chút nghĩ không ra dáng vẻ cô đeo niềng răng, cũng không biết lúc trước mình rốt cuộc mang theo tâm tình gì mà nói với cô những lời khó nghe như vậy, làm ra nhiều hành vi quá đáng như vậy.
Vừa rồi cậu ta không ngừng tự chuốc rượu cho mình, trong đầu đã nghĩ những cái gì?
Đáy lòng cậu ta có rất nhiều lời muốn nói, lúc thì muốn xin lỗi cô, lúc thì muốn nói mình không ghét cô như vậy, thậm chí......
Từ "Thích" như là một cấm kỵ.
Cậu ta tưởng tượng đến từ này, thứ hiện lên trong đầu chính là hình ảnh cô ở chung với Từ Kính Dư. Nháy mắt kia, cậu ta có chút hoài nghi chính mình thật sự thích cô sao? Nếu không phải, cậu ta như thế nào sẽ biến thành bộ dáng này?
Ứng Hoan nhìn biểu tình thay đổi liên tục trên mặt cậu ta, cố nhịn kinh hãi trong lòng, khẩn trương hỏi: "Trần Sâm Nhiên, có phải cậu say rồi không?"
Trần Sâm Nhiên vẫn không nói chuyện, đã lâu lắm rồi cậu ta không nói chuyện với cô, rất sợ lời phát ra khỏi miệng là những lời không hay, cậu ta há miệng thở dốc, lại lắc đầu. Cậu ta không có say, nhưng cũng không thanh tỉnh, giống như cồn bốc lên não, đần độn vô thố, không biết nên xin lỗi trước hay là nói thích trước.
Cậu ta lại tiến lên phía trước một bước.
Ứng Hoan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người cậu, có chút sợ hãi mà nuốt nước bọt, dựa vào cạnh sô pha lặng lẽ dịch ra sau một bước.
Trần Sâm Nhiên nhìn sắc mặt của cô, đáy lòng trầm xuống, cho rằng cô muốn đi, cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm cô, bước nhanh lên phía trước một bước.
Ứng Hoan trong lòng thất kinh, hoảng loạn lui về phía sau.
Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên bắt lấy tay cô, gắt gao mà nắm chặt, đôi mắt màu đỏ tươi, gân xanh trên trán nổi lên.
Ứng Hoan hoàn toàn bị bộ dáng này của cậu ta dạo sợ, tay cũng bị cậu ta nắm đau, cô dãy tay ra, vội la lên: "Trần Sâm Nhiên, cậu định làm gì? Cậu buông ra trước, có gì từ từ nói......"
"Cô......" Giọng nói khô khốc, cậu ta gian nan mà phun ra một chữ. Cậu ta nói không ra lời, quai hàm cắn chặt, bộ dáng càng đáng sợ.
Tim Ứng Hoan như nhảy lên cổ họng, ánh mắt quét về phía cửa, cố trấn định nói: "Trần Sâm Nhiên, cậu có chuyện gì thì từ từ nói, Từ Kính Dư sắp quay lại, cậu......"
Vừa nghe cô nhắc đến Từ Kính Dư, Trần Sâm Nhiên sa sầm mặt, tay nắm càng chặt hơn.
Ứng Hoan cảm giác tay mình sắp bị cậu ta bóp gãy, vô cùng đau đớn, cô hít một hơi thật sâu, nỗ lực thuyết phục cậu ta: "Cậu thả tay tôi ra trước.... cậu nắm như vậy khiến tôi rất đau......tôi....."
"Cô, hiện, tại, rất......"
Trần Sâm Nhiên như là không nghe lời cô nói, chỉ nhìn thấy biểu tình sợ hãi của cô, gằn từng chữ một gian nan nói ra.
Lời còn chưa dứt.
Cửa đã bị người đá văng.
Rầm ——
Một tiếng vang lớn.
Từ Kính Dư đen mặt, cả người đầy tức giận bước nhanh đi tới.
Ứng Hoan thấy anh, ánh mắt sáng lên, đáy lòng cảm thấy yên tâm, vội gọi anh: "Từ Kính Dư......"
Trần Sâm Nhiên cứng đờ, hơi xoay đầu.
Từ Kính Dư không nhìn Ứng Hoan, trực tiếp túm lấy cổ áo Trần Sâm Nhiên, một tay khác đấm lên cánh tay cậu ta, đau đớn không kịp phòng ngừa khiến cậu ta buông bàn tay đang nắm tay Ứng Hoan ra, Từ Kính Dư không đợi cậu ta phản ứng đã đạp một chân lên đầu gối cậu ta.
Cả người Trần Sâm Nhiên bị ném lên sô pha, sắc mặt Từ Kính Dư rất dọa người, lúc định đạp lên bụng cậu ta thì Ứng Hoan nắm lấy tay anh, vội nói: "Đừng đánh."
Từ Kính Dư cúi đầu liếc cô, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi cậu ta làm gì em?"
Ứng Hoan nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua Trần Sâm Nhiên chật vật ngã trên sô pha. Lúc này Trần Sâm Nhiên đã có vài phần thanh tỉnh, cậu ta nhìn Ứng Hoan, đáy mắt phức tạp mang theo chút giãy giụa và đau kịch liệt.
"Cậu ta...... Chỉ kéo tay em, em cũng không biết."
Ứng Hoan nhìn không hiểu cảm xúc của Trần Sâm Nhiên, nhưng vừa rồi cũng không xảy ra chuyện gì, cô không muốn Từ Kính Dư đánh người. Cảm xúc của Trần Sâm Nhiên kém thành như vậy, lại uống say không còn biết gì, Từ Kính Dư còn đánh nữa, hậu quả không nhẹ.
Từ Kính Dư lạnh lẽo liếc nhìn Trần Sâm Nhiên, lãnh đạm nói: "Đừng cho là tôi không biết cậu suy nghĩ cái gì, thu hồi tâm tư này của cậu lại."
Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên giơ tay che lại mặt, kịch liệt thở hổn hển vài cái, thoạt nhìn vô cùng khó chịu.
Ứng Hoan không kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Từ Kính Dư, cô hơi sửng sốt khi thấy Trần Sâm Nhiên như vậy, cô định khom lưng kéo tay cậu ta lên xem thế nào. Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên đứng lên, đẩy cô và Từ Kính Dư ra, đấu đá lung tung vài cái muốn chạy ra ngoài.
Từ Kính Dư lạnh mặt đè vai cậu ta lại, móc di động ra gọi điện thoại cho Thạch Lỗi.
"Đi rồi sao?"
"Chưa đi."
"Chưa thì quay lại đây, nhanh lên."
Từ Kính Dư cúp điện thoại, đè Trần Sâm Nhiên còn đang dãy dụa lại, thằng nhóc này đầu óc không thanh tỉnh, thả ra còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thạch Lỗi không biết phát sinh chuyện gì, nghe nghữ khí nghiêm trọng của Từ Kính Dư, nửa giây cũng không dám chậm trễ, lôi kéo Dương Cảnh Thành chạy trở về.
Ứng Trì và Chung Vi Vi vừa gọi xe tới, quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Anh Lỗi đi đâu thế?"
Triệu Tĩnh Trung đã ngồi vào ghế phụ, "Có thể là quên đồ, các cậu mau lên xe."
Trong phòng, Trần Sâm Nhiên giãy giụa vài cái, sức lực cậu ta cũng lớn nhưng lại không bằngTừ Kính Dư. Vài phút sau, giống như rượu ngấm vào người hơn, cả người mềm nhũn, vùi đầu ngồi trên sô pha, không rên một tiếng, cũng không giãy giụa.
Thiếu niên rũ đầu giống như không còn sinh khí, nhìn qua suy sút cực kỳ.
Trong lòng Ứng Hoan có chút bất an, ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, "Cậu ta không có việc gì đi?"
Từ Kính Dư đạm thanh: "Uống say."
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đẩy cửa vào, thấy Trần Sâm Nhiên suy sút vùi đầu cuộn tròn trên sô pha, sửng sốt một chút, "Đây là làm sao vậy?"
Từ Kính Dư quay đầu lại, ngữ khí nhàn nhạt: "Cậu ta uống say, các anh dẫn cậu ta trở về."
Thạch Lỗi chậc một tiếng: "Thằng nhóc này không chơi cùng chúng ta mà lại chui vào một góc uống say?"
Anh ta đi qua, kéo Trần Sâm Nhiên lên, lúc này Trần Sâm Nhiên thật sự quá say rồi, cả người không chút sức lực, ý thức không rõ. Thạch Lỗi mắng câu, "Đậu má, đây là đã uống bao nhiêu, Dương Cảnh Thành cậu nhanh lại đây hỗ trợ."
Dương Cảnh Thành vội đỡ một bên.
"Chúng ta đưa cậu ta đi."
"Ừ."
Ba người đi rồi, Từ Kính Dư cũng không nóng nảy muốn đi luôn, ngồi xuống sô pha, kéo Ứng Hoan ngồi lên đùi mình, vuốt tóc cô, thấp giọng hỏi: "Bị dọa rồi?"
Ứng Hoan lắc đầu: "Lúc đầu đúng là bị dọa, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, khả năng em nghĩ sai rồi."
Có lẽ Trần Sâm Nhiên cũng không có ác ý, chỉ là tâm tư của cậu ta quá khó đoán.
Từ Kính Dư nhíu mày: "Mặc kệ thế nào, đàn ông uống say đều rất nguy hiểm, sau này gặp phải thì nhớ tránh xa một chút."
"Vậy còn anh?" Ứng Hoan nhìn anh, "Anh uống say thì sao?"
Cô cũng mặc kệ sao?
Từ Kính Dư nửa híp mắt, khóe miệng hơi nhếch: "Anh có thể giống bọn họ? Anh là bạn trai em."
Ứng Hoan đáp một tiếng.
Từ Kính Dư cúi người, đầu gác ở trên cổcô, thấp giọng nói: "Anh rất ít uống say, cho dù uống say cũng sẽ giữ lại một tia thanh tỉnh, sẽ không làm em bị thương, yên tâm đi."
Ứng Hoan không hé răng.
Qua vài giây, Cô nhìn anh nói: "Đi thôi, bằng không ký túc xá sẽ đóng cửa."
Hôm nay vừa lúc là thứ sáu, dì quản lý ký túc khá dễ nói chuyện, muộn một chút còn cố thể mở cửa cho bọn cô, nhưng nếu quá muộn sẽ không được.
Trên tay Từ Kính Dư đeo một cái đồng hồ thể thao màu đen, anh rũ mắt nhìn thời gian, đã hơn 12 giờ. Anh nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phun lên cái cổ trắng nõn của cô, môi nhẹ nhàng dán lên.
Cả người Ứng Hoan cứng lại, hô hấp bỗng nhiên dồn dập.
Từ Kính Dư hôn cổ cô, dịch chuyển từng chút từng chút một lên tai cô, cắn nhẹ vành tai tinh xảo của cô. Cả người Ứng Hoan như bị điện giật, thân thể nhẹ nhàng run lên, mền nhũ tựa vào lòng anh. Từ Kính Dư không nghĩ tới cô lại ngoan như vậy, cười nhẹ ra một tiếng, đè lại gáy cô rồi hôn lên.
Ứng Hoan dựa vào ngực anh, Từ Kính Dư thấp giọng nói: "Tiểu Kim Ngư, em cũng đáp lại một chút, được không?"
Nụ hôn của Từ Kính Dư cũng giống con người của anh, không tính ôn nhu, sẽ không quá mạnh bạo, anh nhất định là sẽ triền miên mà hôn cô sâu hơn.
Nửa ngày, Từ Kính Dư buông Ứng Hoan đã thở không nổi ra, chạm vào mặt cô, nói thẳng: "Lượng hô hấp quá kém, chờ thi đấu kết thúc sẽ dạy em đánh quyền."
Ứng Hoan cúi đầu, thanh âm rất nhỏ: "Em là bác sĩ không phải vận động viên, có thể so với anh sao?"
Từ Kính Dư nhướng mày, dựa vào trên sô pha chờ bình ổn hô hấp, lôi kéo cô đứng dậy, "Đi thôi, đưa em trở về."
Ứng Hoan dẫm phải vài vỏ chai bia, bị vướng một chút, Từ Kính Dư duỗi tay kéo người lên, "Nhìn đường."
Hai người xuống lầu, xe đã chờ ở đó.
Từ Kính Dư kéo Ứng Hoan ngồi vào ghế, anh thò người ra, từ ghế phụ cầm lấy một cái hộp, nhét vào lòng Ứng Hoan, "Quà sinh nhật, vốn dĩ vừa rồi xuống dưới sớm một chút, vừa lúc đuổi kịp 12 giờ, bây giờ qua rồi, sẽ không tức giận chứ?"
Ứng Hoan lắc đầu: "Không có."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Nhưng em giận việc lúc trước."
Từ Kính Dư liếm khóe miệng, ý bảo tài xế: "Lái xe, đến đại học A."
Nói xong, nhìn về phía Ứng Hoan, có chút trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, bởi vì anh cảm thấy mình không làm sai gì cả, anh nâng nâng cằm: "Xem quà trước?"
Ứng Hoan nhấp môi, trầm mặc hai giây, đành mở quà trước, suy đoán xem anh tặng cái gì.
Phát hiện chính mình đoán không được.
Cô mở hộp ra, bên trong là một mô hình máy bay tư nhân.
Cho dù bên trong xe tăm thì vẫn có thể nhìn ra mô hình này rất tinh xảo, chất liệu không phải loại bình thường.
Cô sửng sốt một chút.
Quay đầu nhìn anh, hỏi: "Vì sao đưa em mô hình máy bay, cái này có phải quá thẳng nam không?"
Từ Kính Dư suy nghĩ một chút, lúc trước Chu Bách Hạo đưa ra kiến nghị, túi xách, son môi, mỹ phẩm dưỡng da...... Nhưng anh không hiểu rõ mấy cái này, hoặc là nói, đây là sinh nhật đầu tiên anh và Ứng Hoa ở bên nhau, anh cảm thấy đưa mấy thứ này quá tục khí, không xứng với cô.
Từ Kính Dư lấy mô hình máy bay ra đặt ở trên tay cô.
"Anh có một người bạn tên Lục Trác Phong, cậu ấy học trường quân đội, hiện tại đang ở trong quân ngũ, biết điều khiển các loại chiến cơ, rất ngầu. Mô hình là anh nhờ cậu ấy, liều mạng rất lâu, anh đánh quyền còn có thể, làm mấy thứ này thì không được, rất nhiều linh kiện quá nhỏ......" Anh dừng một chút, nhẹ nhàng cười, cúi đầu nhìn cô, "Muốn tặng em máy bay tư nhân, đưa mô hình trước vậy."
Ứng Hoan đối đối diện với ánh mắt đen nhánh thâm trầm của anh, đầu quả tim khẽ run.
Cô biết anh có thể làm được, về sau cũng nhất định sẽ có năng lực này.
Ứng Hoan cúi đầu, vuốt mô hình trên tay, ngoài ý muốn, cô rất thích cảm xúc lạnh lẽo trên tay, cô quay đầu lại nhìn anh, ngữ khí nghiêm túc: "Không cần, em không thích máy bay tư nhân, anh ngàn vạn lần đừng mua."
Từ Kính Dư cười, không chút để ý gật đầu: "Được, không mua, đổi thành mô hình xe?"
Ứng Hoan: "Vâng."
Dù sao không phải cái gì mà máy bay tư nhân là được, quà tặng này sẽ hù chết người.
Tài xế không ngừng liếc về phía kính chiếu hậu, tò mò muốn chết, ông ta rốt cuộc đang chở người nào đây, phú nhị đại? Mở miệng liền nói tặng máy bay tư nhần, có nhiều tiền như vậy sao?
Xe trực tiếp chạy đến dưới ký túc xá.
Vừa đúng giờ.
Từ Kính Dư đè tay Ứng Hoan lại, "Từ từ, anh muốn nói mấy câu."
Ứng Hoan quay đầu: "A?"
Từ Kính Dư nhìn cô, nghiêm túc nói: "Anh là quyền thủ thiên về tấn công, trong lúc thi đấu rất sợ bị động, một khi bị động liền xác định sẽ thua."
"Anh rất sợ thua."
"Cho nên, Ứng Tiểu Hoan, ở bên em anh cũng không quen bị động, mặc kệ phương diện nào, anh đêu quen nắm mọi việc trong tay. Khả năng có chút cường thế, em tức giận anh cũng có thể hiểu."
Ứng Hoan sửng sốt một chút.
Từ Kính Dư nhìn cô, đầu lưỡi chống má, "Anh sẽ sửa, hửm?"
Ứng Hoan nhìn anh, vẫn không nói chuyện.
Từ Kính Dư vỗ vỗ đầu cô, nói thêm: "Được rồi, đi lên đi."
Anh nghiêm túc như vậy, nói với cô một câu "Anh sẽ sửa?", Thật sự làm cho cô không có biện pháp không động tâm, Ứng Hoan nói không rõ cảm giác ở đáy lòng, một khắc kia, cô chỉ cảm thấy mình giống như càng thích anh.
So với một giây trước, càng thích hơn.
Cô cười một chút, tiến gần phía trước hôn lên môi anh, "Vâng."
Từ Kính Dư đè cô lại, dùng sức hôn trở về.
Tài xế một đường bị nhét đầy mình cẩu lương, lại nhìn trộm ở gương chiếu hậu, có chút xấu hổ mà quay đầu xem ngoài cửa sổ.
......
Ứng Hoan trở lại ký túc xá, mặt rất hồng.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ còn chưa ngủ, thấy cô trở về thì sôi nổi từ trên giường ngồi dậy, Lâm Tư Vũ nhướng mày: "Còn tưởng rằng cậu không trở lại cơ."
Chung Vi Vi nhìn cái hộp cô ôm trong ngực, "Tò mò một chút, Kính Vương tặng quà sinh nhật gì?"
Ứng Hoan nhìn hai người, đặt hộp lên bàn, mở ra.
Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đều ngu luôn, Chung Vi Vi nhịn không được hỏi: "Mô hình máy bay? Anh ấy xác định không đưa sai đối tượng?"
Ứng Hoan cười, lắc đầu: "Không có."
Chung Vi Vi phục.
Lâm Tư Vũ một lời khó nói hết mà nói: "Kính Vương này cũng có thể cưa cậu đến tay, kia thật là dựa mặt."
"À......" Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nhịn không được cười, "Anh ấy nói trước đưa một cái mô hình, về sau đưa đồ thật."
Chung Vi Vi: "......"
Lâm Tư Vũ: "???"
Ứng Hoan nhìn biểu tình của hai người, lại nói: "Tớ nói không cần, đưa mô hình là được."
Lâm Tư Vũ mặt không biểu tình: "Tới thu hồi lời vừa nói, là tớ không hiểu kịch bản của quyền vương, xem thường anh ấy, tớ có tội."
Đưa máy bay tư nhân.
Này mẹ nó đã không phải phương thức yêu đương của kẻ có tiền, là kẻ trang bức* thường làm.
(*) Trang bức(装逼) 1(thường dùng). Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với 1 nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương) | 2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn.(Tham khảo Bạch Ngọc Sách) có thể hiểu Từ Kính Dư là dùng theo nghĩa đầu
......
Từ Kính Dư không quay lại ký túc xá mà kêu tài xế đưa anh về chung cư.
Trên đường, anh gọi điện thoại cho Thạch Lỗi, "Tên kia thế nào?"
Thạch Lỗi nhìn thoáng qua Trần Sâm Nhiên đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường Từ Kính Dư, gia hỏa này uống say nổi điên, lại nôn ra vài lần, anh ta và Dương Cảnh Thành không yên tâm nên đã đưa cậu ta về về ký túc xá.
Anh ta khẩn trương hỏi: "Hiện tại đã an tĩnh, cậu phải về ký túc xá sao?"
Nếu trở về, bọn họ sẽ kéo gia hỏa này xuống dưới, dù sao mùa hè cũng không sợ lãnh.
Từ Kính Dư: "Không trở về."
Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Thạch Lỗi nhẹ nhàng thở ra, nói với Dương Cảnh Thành và Triệu Tĩnh Trung, "Kính Vương nói không trở lại."
Dương Cảnh Thành vuốt cằm, "Cậu nói Kính Vương có phải đã mang bác sĩ nhỏ về nhà hay không? Cầm thú này...... Phỏng chừng làm có thể làm ra chuyện ấy, lúc chúng ta đi cậu ta và bác sĩ nhỏ còn chưa đi đâu."
Thạch Lỗi suy nghĩ một chút, thời điểm xuống lầu, anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác thật không thấy Từ Kính Dư và Ứng Hoan, nhịn không được mắng: "Đệt! Bác sĩ nhỏ mới bao lớn?"
Triệu Tĩnh Trung: "Hai mươi đi......"
"Thoạt nhìn như mới hơn mười tuổi, nhỏ như vậy, kia cầm thú cũng xuống tay được?"
"Đệt! Không phải người."
"Thật mẹ nó không phải người!"
.....
Ba người đem Từ Kính Dư mắng rất lâu, từ cầm thú mắng đến lão súc sinh.
Cuối cùng, Thạch Lỗi ôm chăn ngửa đầu nhìn trần nhà: "Tôi cũng muốn có bạn gái."
Dương Cảnh Thành: "Tôi cũng muốn......"
Thạch Lỗi hừ một tiếng: "Cậu vẫn là chính mình tự xử đi."
Dương Cảnh Thành: "Em gái cậu."
Hai người cãi cọ hơn mười phút, thẳng đến khi Trần Sâm Nhiên bỗng nhiên bò dậy, muốn đi nôn.
Thạch Lỗi vội chạy tới đỡ người, "Mẹ nó, đêm nay phải hầu hạ tiểu tổ tông này, đều mẹ nó không cần ngủ."