Không Thể Quay Lại

Chương 12



Bàn tay Vũ Thần run rẩy khi chạm tới cần cổ lạnh như băng của cô, cô đã ở trong đây bao nhiêu lâu rồi?


Lần đầu tiên hắn không dám nhìn thẳng vào cô, cũng là lần đầu tiên, hắn không thể đáp trả lời nói của cô.


Không phải hắn chưa từng gặp cô trước đây, cô là em gái Tiểu Nhu, nên Tiểu Nhu cũng hay nhắc đến cô, khi Tiểu Nhu đưa hình cô cho hắn coi, hắn đã rất ngạc nhiên, vì đôi mắt của cô rất giống Tiểu Nhu, nhưng lại là một đôi mắt buồn, chứ không có sức sống như Tiểu Nhu.


Vì công ty hắn và ba cô hợp tác, nên rất hay qua lại, khi hắn đụng mặt cô ở công ty, hắn mĩm cười gật đầu với cô, còn cô thì lại cúi đầu bước qua hắn.


Lần nào cũng là hắn nhìn thẳng vào cô, chỉ có lần này, đến lượt hắn trốn tránh cô.


Bỗng nhiên bàn tay hắn buông lỏng giữa không trung, hắn hốt hoảng nhìn xuống, thì thấy cô nhắm mắt ngất xỉu, hắn vội vàng ôm thân thể cô chạy ra ngoài, đặt lên giường.


Dùng khăn lau khô người cô, mặc bộ đồ mới vào, để đầu cô nằm trên đùi hắn, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.


Lúc này hắn mới dám nhìn thẳng vào cô, giương mặt và đôi môi của cô trắng bệch, đôi môi còn có chút bầm tím do bị hắn cắn.


Hắn nhẹ nhàng sờ vào môi cô, mày nhíu chặt "Tại sao em cứ luôn làm tôi tức giận?"


Sau khi Vũ Thần sấy tóc cho Đinh Tiểu Mẫn khô, nhẹ nhàng để cô nằm xuống, đi tìm một miếng hạ sốt đắp lên cho cô.


Khoảng 7h tối Đinh Tiểu Mẫn tỉnh dậy, do thân thể bị đau, nên cô khẽ rên.


Vũ Thần đang xem tài liệu vội bỏ xuống, đi lại bên giường ngồi xuống, đỡ cô ngồi dậy "Em thấy thế nào? Còn đau không?"


Đinh Tiểu Mẫn lạnh lùng nói "Vẫn chưa chết được"


Vẻ mặt Vũ Thần tối sầm, cô cứ như vậy, hỏi sao hắn dịu dàng được với cô? Nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc sáng, hắn nhẹ giọng "Ăn cháo một chút đi"


Vũ Thần bưng lấy tô cháu trên bàn, tô cháu này hắn mới nấu xong mười phút trước, định để nguội chờ cô tỉnh dậy, cho cô ăn.


Nhưng cô lại tỉnh sớm hơn dự định, hắn múc một muỗng thỏi nguội đưa đến miệng cô, miệng cô vẫn không mở ra.


Hắn kìm chế tức giận, nhẹ giọng nói "Ngoan! Ăn một chút đi"