Không Thể Quay Lại

Chương 13



"Ngoan! Ăn một chút đi"


Vũ Thần cứ ngỡ Đinh Tiểu Mẫn sẽ không há miệng, nhưng cô quay sang nhìn hắn, rồi chợt há miệng, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt hắn, làm hắn có chút mất tự nhiên.


Vũ Thần ho hai tiếng hỏi "Có nóng không?"


Đôi mắt Đinh Tiểu Mẫn nhìn hắn nãy giờ, bỗng nhiên trực trào nước mắt, hắn hoảng sợ tưởng vết thương cô đau, để tô cháu lại trên bàn quay sang hỏi "Còn đau sao?"


Đinh Tiểu Mẫn lắc đầu lia lịa, bỗng nhiên vòng tay ôm Vũ Thần khóc nấc lên.


Vũ Thần cứng đơ người, để mặc cho cô ôm, không ôm trả, cũng không nói gì nữa.


"Chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mặt chứ?" Đinh Tiểu Mẫn dùng giọng khàn khàn do khóc quá nhiều hỏi Vũ Thần.


Vũ Thần đẩy Đinh Tiểu Mẫn ra, trầm mặc nhìn cô "Tôi chăm sóc em, vì em là em gái Tiểu Nhu, cũng tại tôi nên em mới ra nông nổi này, chứ không hề có ý gì khác"


Đinh Tiểu Mẫn nhếch khóe môi tự giễu.


Cô là đang ảo tưởng cái gì? Cô hận hắn, nhưng lại không cưỡng lại được sự dịu dàng của hắn, lúc hắn dịu dàng dỗ cô, cô cứ nghĩ "Thì ra anh không ghét em"


Nhưng cô đã sai, dù hắn dịu dàng với cô tới cỡ nào, cũng không phải hắn thật tâm muốn vậy, mà chỉ vì cô là em gái Tiểu Nhu.


Hắn không thế để cô chết mà không cứu, như thế sẽ không thể ăn nói với Tiểu Nhu.


Nhưng cô vẫn không thể cưỡng lại sự dịu dàng ít ỏi đó.


Vũ Thần thấy biểu hiện cô như vậy, nhíu mày "Nhưng nếu là ba em kêu, thì tôi không muốn đi cũng không được"


Nói rồi Vũ Thần đứng dậy, giọng lạnh lùng như mọi khi "Ăn hết tô cháo này đi, đợi em khỏe lại sẽ đi" Rồi không nói thêm nữa, đi ra ngoài.


Sau khi Vũ Thần đi được nữa tiếng, thì điện thoại cô đột nhiên reo lên, cầm điện thoại lên nhìn tên "Chị Hai"


Chị hai cô điện cho cô làm gì?


Vừa mới bắt máy, thì đã nghe một giọng nhẹ nhàng "Em gái, chân chị bị thương, nên có thể mượn Thần mấy ngày không?


Cô chưa kịp trả lời, thì đã nghe giọng Vũ Thần vọng đến "Tiểu Nhu, em có uống sữa không? Anh đi mua?"


"Có ạ" Tiểu Nhu nhẹ nhàng đáp trả.


"Em gái, sao không trả lời? Em không đồng ý à?" Trả lời Vũ Thần xong, Tiểu Nhu hỏi lại Đinh Tiểu Mẫn.


Hai tay Đinh Tiểu Mẫn siết chặt, so với vết thương cô, thì vết thương của Tiểu Nhu còn quan trọng với hắn hơn.


Vậy mà lúc nãy cô còn có một chút vui vẻ với sự dịu dàng của hắn dành cho mình nữa chứ, cô đúng là đồ ngốc.


Đinh Tiểu Mẫn cố gắng dữ bình tĩnh "Nếu như em không đồng ý, thì anh ấy sẽ không ở lại chỗ chị sao?"


Tiếng cười Tiểu Nhu vang vọng trong điện thoại "Không phải em đã có câu trả lời rồi sao?"


Đinh Tiểu Mẫn cũng cười "Vậy chị còn gọi cho em để làm gì? Chị hai, chị buông tha cho em đi, em mệt rồi"


Nói rồi cô không đợi Tiểu Nhu trả lời, mà đã tắt máy, cô nằm xuống giường nhắm mắt, một giọt lệ trong khoé mắt chảy xuống.


Phải! Cô đã mệt rồi, thật sự rất mệt.