Nhưng khi cô vào phòng thì không thấy Hàn Tử Sâm đâu, chỉ nghe tiếng nước chảy ở nhà tắm.
Cô đi đến bàn nhìn thấy tài liệu liên quan đến Cố Lệ Thần trên bàn, có tin tức năm đó Cố Lệ Thần ôm cô, anh ta còn thừa nhận cô là bạn gái trên mặt báo.
Hôm nay Cố Lệ Thần vừa xuất hiện, anh đã tra xét đến hình ảnh trước kia, có lẽ A Tử đã thật sự hiểu nhầm.
Cô đang suy nghĩ, Hàn Tử Sâm đẩy cửa phòng tắm đi ra, nhìn thấy Thẩm Y Nhiên ngồi trên ghế có chút giật mình, chỉ là khi liếc mắt thấy tài liệu trên bàn liền lạnh giọng: “Ai cho phép cô đụng tới đồ của tôi, ra ngoài.”
Thẩm Y Nhiên đứng lên đi về phía Hàn Tử Sâm: “A Tử, giữa em và Cố Lệ Thần không có gì cả, em biết anh ấy có tình cảm với em nhưng em cũng đã nói rõ ràng rồi, trong lòng em chỉ yêu anh mà thôi.”
Nhưng trên mặt Hàn Tử Sâm ngày càng lạnh lùng: “Tôi không quan tâm. Tôi muốn đi ngủ, có chuyện gì, ngày mai nói.”
Kể từ khi nhìn thấy Thẩm Y Nhiên và Cố Lệ Thần đứng gần nhau, trong lòng anh có cảm giác khó chịu đến cực độ, anh chưa từng trải qua loại khó chịu này.
Có là cảm giác bất an, trái tim co rút mạnh mẽ, một cảm giác sợ hãi tràn ngập toàn thân.
“Không được, hiện tại em phải giải thích rõ ràng.” - Thẩm Y Nhiên nhìn Hàn Tử Sâm nói: “Em biết có một số chuyện anh đã quên, cho nên em sẽ nói lại cho anh biết, ngày còn bé…”
“Tôi không muốn nghe, cô nói rõ ràng thì thế nào?” - Anh ngắt lời cô.
“Em không muốn anh hiểu nhầm.” - Thẩm Y Nhiên nói thẳng: “Nếu anh điều tra những gì xảy ra giữa em và Cố Lệ Thần, tốt hơn là em nên nói trực tiếp với anh.”
“Những thứ tôi điều tra sẽ chân thật hơn những gì cô nói. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lệ Thần đối xử với một nữ nhân như vậy? Trong video này, cô để cậu ta ôm, có phải cô đã động lòng với hắn ta sao?” - Đôi môi anh nhếch lên với nụ cười nửa miệng.
“Không, người duy nhất em động lòng duy nhất chỉ có anh mà thôi.”
“Chỉ có tôi?” - Anh đột nhiên cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú tiến gần cô: “Vậy cô nói xem tại sao lại để hắn ôm cô.”
Thẩm Y Nhiên không biết giải thích thế nào, thời điểm đó cô và anh đang chia tay… lúc đó đơn giản cô và Cố Lệ Thần cũng không phải là ôm nhau bao lâu.
Sự im lặng của cô khiến Hàn Tử Sâm càng lúc càng buồn bực.
“Sao lại không nói, xem ra cô đã từng động lòng với Cố Lệ Thần.”
“Có phải em nói gì anh cũng không tin phải không?” - Thẩm Y Nhiên cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh nghỉ ngơi đi, khi nào bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện tốt hơn.”
Thẩm Y Nhiên nói xong muốn quay người đi ra ngoài.
Cổ tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy, sau đó toàn thân cô quay cuồng, bị một lực kéo xuống nằm trên giường.
Cô chưa kịp phản ứng, Hàn Tử Sâm đã đè ép cô xuống.
Hai tay anh đặt ở hai bên người cô, mặt anh rất cần cô, hơi thở phả vào mặt cô, trong đôi mắt đào hoa chứa đầy sự tức giận không thể đè nén: “Sao vậy, vừa rồi tôi không muốn nói cô nhất định muốn giải thích, bây giờ tôi muốn nói cô lại muốn rời đi sao?”
“Em chỉ muốn anh bình tĩnh lại mà thôi.” - Thẩm Y Nhiên cố gắng muốn ngồi dậy.
Nhưng Hàn Tử Sâm ấn cô xuống khiến cô không thể đứng dậy được.
“A Tử, anh để em đứng dậy trước.”
“Tôi rất bình tĩnh.” - Hàn Tử Sâm nói, chóp mũi gần như đụng phải chóp múi cô.
Anh càng đến gần, hơi thở của cô càng bao trùm anh, Hàn Tử Sâm giật mình… vì sao cô gái này lại khiến anh tức giận đến như vậy? Là anh đang để ý đến quá khứ giữa cô và Cố Lệ Thần sao?
“Không được yêu Cố Lệ Thần, có nghe chưa?” - Giọng nói của anh lạnh lùng, giống như đang cảnh cáo.
Cô nghẹn ngào nói: “Cho đến bây giờ em đều chưa từng yêu anh ấy.”
“Cho nên, cô muốn nói người cô yêu là tôi sao?” - Anh lạnh nhạt nói.
“Đúng.” - Cô nhìn vào mắt anh trả lời không do dự.
“Cho dù tôi không yêu cô, cô cũng sẽ một mực yêu tôi và sẽ không bao giờ yêu người khác sao?”
Không yêu…đây là lần thứ hai trong ngày anh nói rằng anh không yêu cô, trái tim cô co rút đau đớn.
Trước kia, người đàn ông này từng quỳ xuống chân cô, cầu xin cô hãy yêu anh…
“Anh nhất định sẽ yêu em.” - Thẩm Y Nhiên chua xót nói.
“Sao cô có thể chắc chắn.” - Hàn Tử Sâm buồn cười nói: “Chỉ vì trước kia tôi từng yêu cô sao? Hay là thật sự giống như cô nói với con gái, tôi yêu cô rất nhiều sao?”
Cô kinh ngạc, ánh mắt nhìn anh một lúc lại nói: “Nếu em nói với anh, anh từng yêu em hơn cả tất cả mọi thứ, kể cả mạng sống của anh anh cũng từ bỉ vì em, tất cả những kiêu ngạo đều phải bỏ xuống vì em, anh có tin không?”
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mông mỏng mím thành đường thẳng.
Thẩm Y Nhiên tự giễu nở nụ cười, cô biết anh không tin, và hiện tại dường như anh cũng không có tình cảm với cô.
Cô đưa tay lên ngực anh đẩy anh ra và ngồi dậy: “Những gì cần nói đã nói rồi, còn tin hay không thì tùy anh…”
Cô còn chưa kịp nói xong, môi anh đột nhiên hôn lên môi cô.
Anh ấy… đang hôn cô…
Nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo đến mức cô không còn cách nào trốn thoát được.
Nhưng cô cảm thấy không vui, anh không tin cô nhưng lại hôn cô, đây là muốn gì?
Cô giãy giụa không muốn đáp trả nụ hôn này.
Mãi cho đến khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Y Nhiên như cảm thấy ngạt thở.
Đôi mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm: “Sao lại cự tuyệt… chẳng phải cô nói cô yêu tôi sao?”
Thẩm Y Nhiên khẽ cắn môi, lúc này cô có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể anh, hơi thở của anh trở nên nặng nề và rối loạn.
Không nhận được câu trả lời, giọng nói của Hàn Tử Sâm trở nên lạnh lùng: “Nếu cô không yêu tôi như lời cô nói vậy thì đừng nói trước kia tôi đã yêu cô ra sao, và cô cũng yêu tôi ra sao.”
Hàn Tử Sâm như muốn đứng lên.
Lúc này Thẩm Y Nhiên đưa tay choàng lấy cổ Hàn Tử Sâm không cho anh đứng dậy.
“Em yêu anh, em không có cự tuyệt anh.” - Cô nói: “Nếu anh đã quên thì để em nói cho anh biết anh yêu em đến nhường nào, và em yêu anh đến nhường nào.”
Cô kéo anh mạnh xuống và hôn anh.
Nụ hôn rất sâu kết thúc, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Cô có biết mình đang làm gì không?” - Giọng anh khàn khàn, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
“Em biết.” - Thẩm Y Nhiên nhìn vào mắt anh nói: “A Tử, em rất yêu anh, thật sự rất yêu anh.”
Đôi mắt đào hoa lóe lên một tia sáng.
“Thẩm Y Nhiên, cô có biết một khi cô nói ra lời này, sẽ không còn cơ hội cho sự hối hận hay rời đi.” - Giọng nói anh đầy sự cảnh báo, giống như lời cảnh báo cuối cùng cho cô.
Thẩm Y Nhiên mê mẩn nhìn gương mặt tuấn tú, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, giống như trước kia cô luôn bị hấp dẫn bởi sự cuốn hút của anh.
“Em không hề có ý định hối hận hay rời đi.” - Cô nhỏ giọng nói vào tai anh.
Toàn thân Hàn Tử Sâm cứng đờ, cả người bị Thẩm Y Nhiên đẩy xuống giường, cô khống chế anh nằm dưới thân, nhìn đường nét trên gương mặt tuấn tú.
Thẩm Y Nhiên một lần nữa hôn lên môi anh, mút lấy bờ môi mỏng của anh, cạy răng anh để chiếm lấy hơi thở và mút lấy chiếc lưỡi của anh.
Nụ hôn kéo dài, hai tay Thẩm Y Nhiên bắt đầu cởi từng chiếc nút trên áo Hàn Tử Sâm, lộ ra bờ ngực săn chắc.
Cơ thể Hàn Tử Sâm không những không bài xích hành động của cô, nó còn phản ứng mãnh liệt hơn, để mặc cho cô làm loạn.
Đêm đó, Thẩm Y Nhiên cảm giác hai người quay về thời điểm trước kia, hai người kích thích đến mức đến mức toàn thân cô rã rời.
Cho đến khi Hàn Tử Sâm tắm cho cô xong, bế cô ra khỏi phòng tắm, Thẩm Y Nhiên tựa đầu vào lòng ngực anh nhỏ giọng: “A Tử, bây giờ anh đã biết em yêu anh đến nhường nào chưa? Em và Cố Lệ Thần thật sự không có gì?”
Đôi mât đào hoa (kkkkk cô chằm chằm: “Đây là tất cả những gì em muốn nói.”
“À…ừm… mặc dù anh nằm ở dưới có thể rất sung sướng… nhưng mà… nó thực sư hơi mệt… lần sau chúng ta đổi tư thế nhé.” - Thẩm Y Nhiên đỏ mặt nói.
Hàn Tử Sâm: “…”
Sắc mặt anh tối sầm, nghĩ đến vừa rồi anh bị cô đè dưới thân chủ động đến mức khiến trong lòng anh dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.
Hàn Tử Sâm đặt Thẩm Y Nhiên lên giường: “Thẩm Y Nhiên, em là vợ của tôi, nếu trước kia tôi đã yêu em, vậy thì hiện tại tôi cũng sẽ yêu em.”
Sắc mặt Thẩm Y Nhiên mừng rỡ: “Anh sẽ thật sự yêu em?”
“Ừm.” - Hàn Tử Sâm gật đầu: “Chỉ là em tuyệt đối đừng phản bội tôi, cũng không được phép rời bỏ tôi như trước kia.”
Thẩm Y Nhiên biết anh đang sợ hãi đi vào vết xe đổ của ba anh, điều mà trước kia anh luôn lo sợ: “A Tử, trước kia em rời đi chắc chắn là do bất đắc dĩ.”
Bàn tay cô chạm vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, đây là bộ phận duy nhất mà anh giống mẹ của anh.
“Chúng ta không phải ba mẹ anh, em sẽ không phản bội anh, trước kia không có, về sau… nhất định không có.” - đây là lời hứa của cô.
Ánh mắt anh có chút lóe lên, cô ấy biết sự việc của ba mẹ anh sao? Nếu là trước kia anh yêu cô như cô nói, cô ấy biết cũng không có gì kỳ lạ.
“Như vậy em hãy dùng phần đời còn lại chứng minh cho tôi xem.” - Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô kéo xuống, giữ lấy bàn tay của cô, cảm nhận được khớp xương biến dạng trên tay cô.
“Được, chúng ta cứ như vậy cả đời bên nhau nhé, A Tử.” - Cô mỉm cười gật đầu, kéo anh xuống, lại một nụ hôn rơi xuống.
Mấy ngày sau, Hàn Thiên Từ cũng đã xong thủ tục chính thức là con gái của Hàn Tử Sâm, cũng tiến vào trường mầm non cùng anh trai. Hai anh em tình cảm rất tốt, Hàn Thiên Tử còn dõng dạc tuyên bố sẽ bảo vệ em gái không để ai bắt nạt em gái. “Baba, ngày đầu con gái đi nhà trẻ, baba có thể đưa con đến trường mầm non hay không?” - Hàn Thiên Từ nhìn baba mình bằng đôi mắt đầy hy vọng. “Con muốn ba đưa đi sao?” - Hàn Tử Sâm nhướng mày hỏi. “Ngày đầu tiên đi học tất cả bạn học đều được cha mẹ đưa đến trường.” - Hàn Thiên Tử đáp, trước kia cô chỉ có mami đưa đi, hôm nay đã có baba… cô bé tất nhiên muốn trải qua cảm giác có baba đưa đi học. “Vậy lát nữa sẽ cùng nhau đưa con đến trường.” - Hàn Tử Sâm nói. Hàn Thiên Từ nhảy lên chạy về phía Hàn Tử Sâm đang ngồi trên sô pha, ôm lấy cổ baba, sau đó hôn một cái vào má anh: “Cảm ơn baba, baba là tốt nhất.” Thanh âm non nớt lại khiến trái tim người ta mềm nhũn. Hàn Tử Sâm gần đây bị Tiểu Từ một ngày ôm hôn dính người rất nhiều lần nên đã quen thuộc cái đuôi nhỏ này. Thẩm Y Nhiên biết con gái từ nhỏ không có baba nên tìm được baba liền muốn bù đắp, vậy Thiên Tử… có lẽ thằng bé cũng cần mami bù đắp thiếu thốn. “Tiểu Tử Tử, có muốn mami ôm một cái không?” - Thẩm Y Nhiên dang rộng tay nói. Nhóc con có chút không tự nhiên: “Con cũng không phải Tiểu Từ.” Thẩm Y Nhiên chỉ cười, chủ động ôm lấy con trai, sau đó lại hôn lên má một cái: “Về sau mỗi ngày mami sẽ đưa con và em gái đi trường học nhé.” Hàn Thiên Tử trong nháy mắt nghi ngờ hỏi: “Là vì em gái cũng đi trường học sao?” Mami muốn đưa em gái đi học nên mới thuận tiện đưa nhóc theo thôi. “Không phải, là vì mami muốn đưa cả Tiểu Từ và cả Tử Tử của mami đi học, cho dù Tiểu Từ không đến trường, mami cũng sẽ mỗi ngày đưa Tử Tử đến trường học, xin lỗi con trai của mẹ, trước kia mami đã không tốt.” Sau khi cô quay về Hàn gia, vẫn còn một số việc cô phải bàn giao lại ở thành phố A, có chút bận rộn. Sau này cô mới biết con trai không hề đươc Hàn Tử Sâm đưa đi học, người đưa con trai đi học chỉ có bảo mẫu và tài xế riêng, điều đó khiến cô áy náy và đau lòng. Hàn Thiên Tử được Thẩm Y Nhiên ôm vào lòng có chút khó thích ứng, nhưng khi nghe mami nói dù Tiểu Từ không đi học, mami cũng sẽ đưa nhóc đến trường, cậu nhóc thật sự rất vui vẻ. Thẩm Y Nhiên cho hai con mặc hai bộ đồ đôi cùng màu, hai đứa trẻ chiều cao ngang nhau đứng trước mặt khiến cô không kìm lòng được ôm hôn từng đứa. Cả ba mẹ con ríu rít vui vẻ, Hàn Tử Sâm nhìn thấy cảnh này liền cong lên khóe môi. Một gia đình bốn người đi đến trường mẫu giáo, hai vợ chồng nắm tay hai đứa trẻ bước khỏi xe liền nhận được thu hút của mọi người. Đây là nhà trẻ dành cho giới quý tộc ở Nam thành nên không ít ngưòi nhận ra Hàn Tử Sâm và Hàn Thiên Tử. Vị tiểu thái tử Hàn gia rất có khả năng sẽ kế thừa Hàn gia, trở thành vị vua tiếp theo nắm giữ Nam thành. Chỉ là bây giờ có thêm một nữ nhân và một cô con gái một mực nắm lấy tay Hàn Tử Sâm đang đi vào. Mọi người đều có căm ghét nhìn mẹ con Thẩm Y Nhiên, họ luôn nhắc nhở con họ thân cận Hàn Thiên Tử, nhưng tính khí thằng bé quá lạnh lùng, tuyệt đối không giao lưu với ai quá ba câu. Đúng lúc này, một chiếc porsche lái đến, lúc này bước xuống là mẹ con nhà họ Triệu. Thẩm Y Nhiên nhìn thấy Triệu Uyển Nhi bước xuống từ chiếc siêu xe thì không khỏi cau mày. Những ngày nay cô đã lấy được thông tin từ thư ký Cao về mẹ con họ Triệu này, Hàn gia chỉ cho cô ta nhà ở, một tháng chu cấp 200tr tiền chi phí… cô ta căn bản không thể mua được chiếc xe này, huống chi trên người cô ta là một thân đồ hiệu mắc tiền. Triệu Uyển Nhi nhìn thấy Thẩm Y Nhiên liền ghen ghét đến muốn mạng nhưng giả vờ cười đi tới: “Xin chào, Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi ngày hôm đó hiểu nhầm một chút.” Thẩm Y Nhiên chưa kịp trả lời, đã nghe giọng nói của Hàn Tử Sâm vang lên: “Không phải Thẩm tiểu thư, mà là Hàn phu nhân.” Những người xung quanh kinh ngạc nhìn Hàn Tử Sâm, người đàn ông này đã xác lập thân phận của Thẩm Y Nhiên và đứa con gái kia chính là đại tiểu thư nhà họ Hàn. Ánh mắt mọi người bắt đầu nhìn mẹ con Triệu Uyển Nhi đầy sự cười nhạo. Cô ta luôn cho rằng bản thân sẽ trở thành Hàn phu nhân, ở Nam thành nhiều người phải lấy lòng cô ta để muốn có mối quan hệ với Hàn gia. “Vâng, là tôi nói sai, là Hàn phu nhân.” - Triệu Uyển Nhi nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt phải đưa ra bộ dạng nhận sai. Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nhìn Triệu Uyển Nhi: “Truyện bọn trẻ cãi nhau, tôi cũng không để bụng. Nhưng mà cô Triệu đừng lợi dụng Hàn gia để làm chuyện mất uy tín của Hàn gia.” Triệu Uyển Nhi càng thêm phẫn nộ, nhưng vẻ mặt ủy khuất nhìn Hàn Tử Sâm: “Hàn gia, phu nhân hình như đã hiểu nhầm tôi.” Hàn Tử Sâm thản nhiên nói: “Phu nhân của tôi đã nói như vậy thì cô liền nên nghe theo.” Triệu Uyển Nhi biết rõ Hàn Tử Sâm nói như vậy chính là dù Thẩm Y Nhiên muốn trừng phạt cô ta, cô ta cũng phải nhận lấy. Sắc mặt Triệu Uyển Nhi trắng bệch, đẩy con ra đi tới nói: “Nana, mau chào ba Hàn đi.” Triệu Uyển Na mới gọi một câu: “Ba Hàn.” nhưng không có ý muốn gọi Thẩm Y Nhiên là mẹ nuôi. Hàn Tử Sâm cũng không nhìn hai mẹ con họ Triệu, một nhà bốn người nắm tay nhau đi vào bên trong. Mà bên ngoài Triệu Uyển Na gương mặt không vui nhìn tay Hàn Thiên Tử đang nắm tay cô bé trước kia cãi nhau với mình, mẹ nói cô ta chính là em gái thật của Tử ca ca. “Mẹ, con không thể là con gái ruột của ba Hàn được sao?” Triệu Uyển Nhi nhìn xung quanh vội nói: “Sau này những lời này phải giữ trong lòng, không được nói ra. Về sau chớ gây sự với Hàn Thiên Từ, tránh xa nó ra, về sau mẹ sẽ khiến con trở thành đại tiểu thư họ Hàn, là con gái thật sự của ba Hàn.” Ánh mắt Triệu Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng của Thẩm Y Nhiên, cho dù cô ta là vợ của Hàn Tử Sâm thì thế nào. Nếu Hàn Tử Sâm thật yêu cô ta, thì sao lại bỏ mặc cô ta năm năm bên ngoài. Một ngày nào đó cô ta sẽ thay thế Thẩm Y Nhiên, trở thành chủ nhân của Hàn gia, trong lòng Triệu Uyển Nhi hoàn toàn ghen tỵ.