Sáng hôm sau, Hàn Tử Sâm vẫn như mọi ngày đến Hàn thị.
Hàn Thiên Tử được người đưa đến trường mầm non, Tiểu Từ chưa xong thủ tục nên vẫn ở nhà cũng Thẩm Y Nhiên.
Buổi sáng sau khi cả nhà bốn người ăn sáng xong, hai nữ nhân thì ríu rít, hai nam nhân im lặng không nói một lời, chỉ là Thiên Tử đã chịu ăn đồ ăn sáng mà mẹ chuẩn bị, khiến Thẩm Y Nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Thẩm Y Nhiên muốn đưa Tiểu Từ đi thăm Lâm Thiên Nhu và Tiểu Vũ, quản gia muốn cho xe đưa hai mẹ con đi, nhưng cô lại muốn đi xe bus, để cho con gái ngắm nhìn một vòng nơi đã sinh ra cô và anh, nơi hai người đã gặp gỡ và yêu nhau
Năm năm trôi qua, chị Lâm hiện đang mở một cửa hàng đồ ăn vặt đối diện một trường tiểu học mà Tiểu Vũ đang theo học.
Vụ án của chị Lâm đã được lật lại, Vân Tử Y bị kết án 5 năm, Diệp Minh Tu cũng bị kết án nhưng thế lực nhà họ Diệp ở thành phố T quá lớn, chỉ là bị án treo, do bị Vân Tử Y lừa gạt.
Tuy nhiên, vì vụ án mà Diệp thị không biết đã thiệt hại bao nhiêu, sóng gió mấy năm qua đều chưa thật sự yên ổn.
Lúc Tiểu Vũ nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đã là một cậu bé 9 tuổi, đường nét gương mặt đều y hệt như Diệp Minh Tu.
“Diệp Minh Tu thật sự muốn chuộc lỗi.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Mấy năm nay anh ấy có đến tìm chị không?”
“Đúng vậy, nhưng anh ta biết chị không muốn gặp anh ta, cho nên phần lớn đều không xuất hiện trước mặt chị.” - Lâm Thiên Nhu nói, sau đó nhìn con trai đang chơi đùa vời Tiểu Từ lại nói: “Bên phía Diệp gia cũng đến tìm Tiểu Vũ rất nhiều lần, muốn thằng bé nhận tổ quy tông.”
“Chị không đồng ý?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.
“Là Tiểu Vũ không muốn.” - Lâm Thiên Nhu nói: “Lúc đầu, Diệp Minh Tu nói những điều không nên nói trước mặt thằng bé, anh ta cho là đứa nhỏ sẽ không quan tâm, sau này dỗ một chút là ổn. Nhưng trên thực tế, có những tổn thương của trẻ con, không dễ dàng khắc phục được.”
“Vậy chị có tha thứ cho Diệp Minh Tu không?” - Thẩm Y Nhiên sau khi nhớ lại quá khứ, cô đã tìm hiểu thông tin về Diệp Minh Tu, phát hiện anh ta chưa kết hôn, không có thông tin hẹn hò với bất cứ ai, xem ra anh ta vẫn đang chờ đợi chị Lâm.
“Chị và anh ta đã thanh toán xong từ năm năm trước, chị đã tha thứ cho anh ta, bởi vì hận một người nghĩa là có tình cảm với người đó, nhưng chị và anh ta, đời này cũng không thể.” - Lâm Thiên Nhu bình tĩnh nói.
Giống như mối tình khắc cốt ghi tâm ngày ấy chỉ còn lại gió thoảng mây bay.
“Chị Lâm, em chỉ cảm thấy tiếc nuối cho đoạn tình cảm của hai người, cho dù em biết anh ta đã gây ra cho chị rất nhiều cay đắng, như em và A Tử, em cảm thấy tìm được một người yêu mình thật lòng rất khó, chị Lâm… nếu có thể, hãy mở lòng cho anh ấy một cơ hội, cũng như cho mình một cơ hội và cũng là vì Tiểu Vũ.” - Thẩm Y Nhiên chợt nhớ đến A Tử, cô và A Tử cũng trải qua rất nhiều sóng gió, vậy nên cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Chị Lâm chỉ im lặng không đáp, Thẩm Y Nhiên thấy vậy cũng nói về chuyện khác.
Ở lại cửa hàng, đến buổi chiều cô mới đưa Thiên Từ đi về phía trạm xe bus. Cô vô tình nhìn thấy ở một góc hẹp gần cửa hàng đồ ăn, một chiếc Maybach màu đen lẳng lặng đậu ở đó, phía sau xe dường như có người. Với loại xe này xuất hiện ở nơi này cũng khá hiếm, Thẩm Y Nhiên mơ hồ đoán đây là xe của Diệp Minh Tu.
Dù anh ta thật sự rất đáng giận, nhưng năm năm qua, sự chân thành này cô hy vọng chị Lâm sẽ mở lòng.
Trong lòng nghĩ về Tiểu Vũ và chị Lâm đều nặng trĩu, cho đến khi bên tai vang lên một giọng nói líu lo: “Mami, chúng ta nên xuống xe rồi.”
Cô chợt tỉnh lại nhìn con gái mỉm cười: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Nhà… đối với cô và Tiểu Từ, dinh thự Hàn gia chính là nhà của họ.
Cô nắm tay đưa con gái đi trên đường về dinh thự Hàn gia, cô muốn con gái quen thuộc chung quanh con đường đi về nhà.
Chỉ là Thẩm Y Nhiên không thể ngờ rằng, khi đến cổng dinh thự Hàn gia, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng cách đó không xa.
Mặc một bộ quần áo thường phục màu nâu nhạt, gương mặt thanh tú với đôi mắt phượng tràn ngập lo lắng.
Đó là… Cố Lệ Thần.
Nếu Hàn Tử Sâm chính là người đàn ông mà cô yêu nhất trong cuộc đời này, thì Cố Lệ Thần chính là người đàn ông là cô không biết phải đối mặt như thế nào.
Cô hiểu rõ tình cảm của anh ta dành cho cô, nhưng cô không thể làm gì ngoài từ chối anh.
Cô từng nghe Giao Liên kể lại, sau khi biết tin cô “Chết”, Cố Lệ Thần đã rơi vào tình trạng trầm cảm, suy sút tinh thần… báo chí còn đưa tin anh thường xuyên say đến bất tỉnh và quỳ suốt đêm bên mộ của cô.
Sau đó một đoạn thời gian, anh rời khỏi Nam thành một thời gian và rất ít khi quay về.
Lúc này, Cố Lệ Thần cũng cảm giác được ánh mắt của cô đang nhìn, anh quay đầu nhìn về phía cô, toàn thân anh chấn động, ánh mắt phượng cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía cô.
Nhìn thấy hình ảnh này, bóng dáng này anh chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mơ hoặc khi anh say đến chết đi mới có thể tưởng tượng ra hình ảnh này.
Trong khoảnh khắc này, Cố Lệ Thần dường như không thể đứng vừng.
Hắn nghe Diệp Kỳ Phong nói rằng Thẩm Y Nhiên, vợ của Hàn Tử Sâm đã quay về, anh liền chạy đến cửa Hàn gia tìm người, một mực đứng ở đây từ sáng đến chiều.
Quả nhiên… cô ấy còn sống.
“Y Nhiên…” - Hai chữ phát ra từ miệng Cố Lệ Thần gần như khàn khàn, ngay sau đó anh nhanh chóng chạy về phía cô.
Anh yêu cô biết bao nhiêu, bây giờ nội tâm của anh có biết bao nhiêu gợn sóng.
Vừa chạy đến gần cô, một giọng nói trẻ con vang lên: “Mami, chú này là ai vậy?”
Cố Lệ Thần nhìn về bé gái giống y hệt Thẩm Y Nhiên đang nắm tay cô, anh đoán được đây là đứa bé song thai còn lại.
“Chú là…” - Cố Lệ Thần dừng lại một chút, ngồi xổm xuống đất nhìn bé gái nói: “Chú là chú Cố, cháu tên gì?”
“Con là Hàn Thiên Từ, bất quá con vốn gọi là Thẩm Thiên Từ, chú có thể gọi con là Tiểu Từ.” - Bé con nói, ánh mắt đen láy nhìn Cố Lệ Thần đầy tò mò.
Trong khoảnh khắc, Cố Lệ Thần cảm thấy như là nhìn thấy Thẩm Y Nhiên khi còn bé, cô gái đã mạnh mẽ cứu sống anh và cõng anh ra khỏi khu rừng.
Đó là kí ức trong lòng anh, mà cả đời anh cũng không thể quên được.
“Là Tiểu Từ sao? Ngoan quá, sau này chú Cố sẽ gọi con là Tiểu Từ.” - Cố Lệ Thần nhẹ nhàng đáp, hóc mắt đỏ bừng có chút ẩm ướt.
Đây là… con của Y Nhiên, cũng là con của Hàn Tử Sâm. Tiểu Từ…Y Nhiên đặt cho con gái tên này, chính là vì Hàn Tử Sâm sao?
“Chú Cố, chú muốn khóc sao? Không phải là chú cũng giống baba con thích khóc nhè chứ?” - Bàn tay nhỏ bé của Hàn Thiên Từ sờ lên đôi mắt phượng của Cố Lệ Thần.
Tiểu Từ thật không hiểu, tại sao khi bé con đến nơi này, mọi người đều thích khóc, baba cũng khóc, đến chú Cố cũng muốn khóc.
Lông mi của Cố Lệ Thần run lên, giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, khiến chúng như ươn ướt: “Chú rất vui.”
“Rất vui?” - Tiểu Từ khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chú rất vui khi được gặp cháu và mẹ cháu, thật sự rất vui.” - thanh âm của Cố Lệ Thần mang theo sự nghẹn ngào.
Tiểu Từ cảm thấy khó hiểu, vì sao vui mà lại khóc? Vả lại bé con không quen chú này, tại sao chú lại thấy vui khi gặp bé con?
Cố Lệ Thần nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Từ, sau đó đứng thẳng lên, nhìn Thẩm Y Nhiên bằng đôi mắt phượng sâu thẳm: “Em còn sống, nhưng tại sao suốt năm năm qua, một chút tin tức cũng không có? Em có biết khi anh nghe tin em chết, nhìn thấy Hàn Tử Sâm cử hành tang lễ cho em, anh có bao nhiêu đau đớn?”
Cố Lệ Thần thậm chí đi đến bãi biển nơi cô rơi xuống và muốn nhảy xuống để đi theo cô.
“Xin lỗi đã để cho anh lo lắng.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
Cố Lệ Thần nhìn vào ánh mắt của Thẩm Y Nhiên lúc này đã đỏ hoe lại nói: “Thật tốt khi em còn sống, thật tốt khi em còn sống…”
Khi nói, Cố Lệ Thần giơ tay lên muốn chạm vào cô, để chắn chắn rằng cô đang tồn tại trước mắt anh mà không phải là ảo giác.
Nhưng trước khi anh chạm vào người cô, cô đã hơi quay người né tránh anh
Bàn tay anh ngừng lại ở không trung, nhìn rõ sự cự tuyệt trong mắt cô, đột nhiên khóe miệng tràn đầy cay đắng: “Vì Tử Sâm sao?”
“Đúng vậy.” - Thẩm Y Nhiên do dự một chút lại nói: “Tôi là vợ của A Tử, anh ấy cũng là người tôi yêu nhất.”
Cố Lệ Thần đột nhiên nở nụ cười, chỉ là một nụ cười buồn: “Đã năm năm rồi, năm năm em không trở về, cũng không có tin tức gì, em thật sự là yêu cậu ta sao? Nếu yêu cậu ta, em đã trở về sớm hơn.”
Thẩm Y Nhiên không do dự nói: “Tôi có lý do của mình, nhưng dù bất kể trải qua bao nhiêu lâu, người tôi yêu cũng chỉ có anh ấy, đều sẽ luôn ở bên anh ấy. Lệ Thần, cũng đã năm năm rồi, anh không nên đặt tình cảm lên người tôi nữa, không đáng, cũng không cần thiết.”
Ánh mắt phượng hiện lên một tia đau đớn: “Có đáng hay không không phải do em nói, có cần thiết hay không, anh biết rõ hơn ai hết.”
Thẩm Y Nhiên biết rõ người đàn ông này luôn kiên trì, nếu không anh ta đã không đi tìm cô ngần ấy năm chỉ vì một lời hứa lúc bé: “Cho dù anh cứ cố chấp như vậy cũng không có gì thay đổi, người tôi yêu chỉ có A Tử mà thôi.”
Thẩm Y Nhiên nói xong, nắm chặt tay Tiểu Từ, muốn tránh né Cố Lệ Thần mà bước đi.
Cố Lệ Thần ngơ ngác đứng bất động, người cô yêu… chỉ có Tử Sâm thôi sao?
Vậy cô có biết, người anh yêu duy nhất chính là cô hay không?
Cố Lệ Thần bỗng nhiên xông lên, nắm lấy cánh tay Hàn Tử Sâm, ngăn cô lại: “Em yêu cậu ta? Vậy em có biết cậu ta có yêu em hay không? Em có biết trước mặt anh, cậu ta đã nói rằng cậu ta không yêu em không?”
Sắc mặt Thẩm Y Nhiên khẽ biến, theo bản năng che lại lỗ tai của con gái, cô không muốn con gái nghe những câu này: “Cố Lệ Thần, đừng nói nữa, mặc kệ anh nói cái gì, đáp án của tôi cũng không thay đổi.”
“Y Nhiên, cậu ta không yêu em. Dù là em quay trở về, em cho rằng cậu ta đối với em vẫn còn tồn tại phần tình cảm trước kia sao? Nếu như trước kia…anh không bỏ cuộc để em đi theo cậu ta, em đã không phải rơi xuống biển, sẽ không biến mất trong năm năm…”
Giọng nói của Cố Lệ Thần ngày càng nghẹn ngào, anh nhìn chằm chằm người trước mặt: “Em có biết anh nhớ em nhiều đến mức nào không? Em có biết ngần ấy năm anh đã sống thế nào không? Cậu ta đã không còn yêu em, vì cái gì mà em vẫn còn ở bên cậu ta? Chẳng lẽ chỉ là vì các con sao?”
“Đừng nói nữa, tôi…”
Thẩm Y Nhiên còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên: “Lệ Thần, khi nào đến lượt cậu xen vào chuyện của Hàn gia chúng tôi?”
Thân thể Thẩm Y Nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Không biết chiếc Bentley dừng lại khi nào, Hàn Tử Sâm đứng tựa vào xe lạnh lùng nhìn bọn họ.
Ánh mắt của anh khiến trái tim Thẩm Y Nhiên run lên, chắc chắn anh đã hiểu nhầm điều gì đó.
“Nếu cậu căn bản đã không yêu Y Nhiên nữa, cần gì phải giữ lấy cô ấy.” - Cố Lệ Thần đối mặt Hàn Tử Sâm: “Hay là cậu đang muốn phủ nhânn trước kia từng nói đã không yêu cô ấy.”
Vừa nói, anh vừa đi đến gần phía hai người, nắm lấy cổ tay Cố Lệ Thần: “Cho dù tôi không yêu cô ấy, Thẩm Y Nhiên vẫn là vợ của Hàn Tử Sâm, chỉ cần tôi không buông ra, cô ấy sẽ không thể đi bất cứ nơi nào.”
“Nếu cô ấy muốn đi, thì ngay cả cậu cũng không thể ngăn cản.” - Cố Lệ Thần nói, chỉ cần cô muốn đi, anh nhất định sẽ đưa cô đi.
“Ngăn cản được hay không cậu cứ thử sẽ biết.” -Hàn Tử Sâm nhìn về phía cận vệ: “Đưa đại tiểu thư vào trong.”
Cận vệ gật đầu muốn đến bế Tiểu Từ vào trong.
Tiểu Từ lúc đầu cự tuyệt bám lấy Thẩm Y Nhiên, nhưng sau đó Thảm Y Nhiên nói bé con vào trong đơi mẹ thì mới chịu đi theo cận vệ.
Thẩm Y Nhiên lúc này mới nhìn Cố Lệ Thần nói: “Cố Lệ Thần, anh trước tiên buông tay tôi ra, tôi sẽ không rời đi.”
“Cho dù cậu ta không yêu em, em cũng dự định cả đời cũng không rời đi sao?” - Cố Lệ Thần nói.
“Đúng vậy, tôi sẽ không bao giờ rời đi.” - Thẩm Y Nhiên tuyệt đối khẳng định: “Trừ khi một ngày anh ấy đuổi tôi đi, tôi sẽ không bao giờ rời đi.”
“Em…” - Cố Lệ Thần nghẹn ngào: “Em cứ như vậy yêu cậu ta sao? Anh kém cậu ta ở điểm nào? Cậu ta có thể không yêu em, nhưng anh không làm được, rõ ràng là anh gặp em trước, rõ ràng… anh đã tìm em nhiều năm như vậy…”
Thẩm Y Nhiên trầm mặc, chuyện tình cảm không tính đến trước đến sau.
Cho dù cô biết tình cảm của Cố Lệ Thần rất chân thành, nhưng trong trái tim cô không có chổ cho anh ấy.
Sự trầm mặc của cô khiến Hàn Tử Sâm cau mày, sau đó mở miệng nói với Cố Lệ Thần: “Người cô ấy yêu bây giờ là tôi, cho dù cậu có gặp cô ấy sớm hơn thì đại biểu cho cái gì? Cho dù tôi không yêu cô ấy, nhưng trái tim cô ấy cũng chỉ hướng về tôi.”
Khi Hàn Tử Sâm nói điều này, một tay anh chế trụ cằm của Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc không biết anh muốn làm gì, thì khuôn mặt của anh đã tiến lại gần mặt cô, đôi môi ấm áp đặt lên môi cô.
Anh đang hôn cô trước mặt Cố Lệ Thần, và cận vệ của Hàn gia… nụ hôn này khiến cô có chút khó chịu, nhưng cô vẫn không cự tuyệt cho dù anh hôn cô vì lý do gì. Đây là nụ hôn đầu tiên sau năm năm gặp lại anh chủ động.
Thẩm Y Nhiên nhắm mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn của anh.
A Tử… A Tử… anh có biết cô yêu anh đến nhường nào không? Anh có biết vừa rồi anh nói anh không yêu cô, trong lòng của cô đau nhói đến mức nào không?
Cố Lệ Thần trơ mắt nhìn hai người hôn nhau trước mắt mình, là Hàn Tử Sâm đang thể hiện dù không yêu nhưng Y Nhiên vẫn là vợ cậu ta, muốn hôn liền hôn. Còn Thẩm Y Nhiên đáp lại nụ hôn này trước mặt nhiều người, chính là muốn thể hiện cô ấy muốn hắn phải bỏ cuộc.
Khi nụ hôn kết thúc, cuối cùng bàn tay của Cố Lệ Thần cũng buông tay Thẩm Y Nhiên ra, mà trong mắt của hắn, là đau đớn, là tự giễu, cũng là một loại đặc biệt tuyệt vọng.
Hàn Tử Sâm chậm rãi ngước mắt lên, nhìn gương mặt Thẩm Y Nhiên dường như còn đắm chìm trong nụ hôn, nhẹ nhàng hỏi: “Em có yêu tôi không?”
“Yêu…” - Cô không do dự đáp.
Hàn Tử Sâm khẽ mỉm cười, liếc nhìn Cố Lệ Thần đang ngơ ngác bên cạnh, không cần phải tiếp tục nói cái gì, cảnh tượng này đủ để chứng minh nhiều thứ.
Hàn Tử Sâm nắm bàn tay Thẩm Y Nhiên đi vào bên trong dinh thự Hàn gia trước sụ ngơ ngác và kinh ngạc của nhiều người.
Bên ngoài, khi hình ảnh của hai người biến mất, Cố Lệ Thần vẫn ngây người đứng đó, trên khuôn mặt tuấn tú đầy đau đớn.
Vị hoàng từ nắm giữ làng giải trí, bây giờ chỉ là một kẻ thua cuộc đáng thương.
Khi cả hai đi vào phòng chính, Hàn Tử Sâm nhanh chóng buông tay cô ra, lạnh lùng nói: “Có vẻ như cô và Cố Lệ Thần có không ít chuyện.”
Thẩm Y Nhiên nhìn thấy Hàn Tử Sâm không vui vội vàng nói: “Giữa em và anh ta không có chuyện gì, em không nghĩ hôm nay anh ta lại đến, hơn nữa em và…”
Nhưng cô còn chưa nói xong, Hàn Tử Sâm lạnh lùng ngắt lời cô: Chuyện giữa cô và hắn trước kia ra sao, hôm nay thế nào, cô không cần phải nói với tôi, tôi không có hứng thú nghe. Cô chỉ cần nhớ kỹ hiện tại cô vẫn là Hàn phu nhân, đừng là chuyện gì khiến Hàn gia mất mặt.”
Nói xong lời này, anh đi thẳng lên lầu.
Thẩm Y Nhiên nghẹn lời nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất, nếu là Hàn Tử Sâm trước kia, anh sẽ không bao giờ nói những lời này.
Thẩm Y Nhiên cắn răng, đi vào phòng bếp muốn chuẩn bị bữa tối.
Tuy nhiên, bữa tối Hàn Tử Sâm vẫn lạnh lùng, không khí trong bữa ăn đặt biệt ngột ngạt.
Cô cảm giác như đang bị chiến tranh lạnh.
Đột nhiên, Hàn Thiên Từ nói: “Mami, baba có yêu mami không? Chú Cố nói baba không yêu mami, chẳng lẽ sau này con sẽ có dì ghẻ sao?”
Thẩm Y Nhiên suýt chút mắc nghẹn: “Dì ghẻ?”
Con gái cô đang nghĩ cái gì vậy?
Có lẽ dù cô đã bịt tai con gái, nhưng Tiểu Từ vẫn nghe được.
Hàn Thiên Tử nghe xong, thân thể cứng đờ, tuy không hỏi một câu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại mở to nhìn Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm.
“Mami, trước đó không phải mami từng nói baba rất yêu mami, còn nói trên thế giới này người baba yêu nhất chính là mami. Nếu baba không yêu mami, còn cưới dì ghẻ, có phải con sẽ giống như công chúa Bạch Tuyết hay Lọ Lem đáng thương như vậy chứ?” - Hàn Thiên Từ lo lắng, tỏ ra đáng thương nói.
Thẩm Y Nhiên không khỏi khâm phục con gái mình, bộ não nhỏ bé đó lại có thể nghĩ đến những việc như thế.
Cô còn chưa kịp giải thích, Hàn Tử Sâm đã quay đầu nhìn cô nói: “Tôi rất yêu cô? Trên thế giới này người tôi yêu nhất là cô?”
Gương mặt Thẩm Y Nhiên không khỏi đỏ lên, đây là lời cô nói với Tiểu Từ trước khi đến Nam thành, cô chỉ muốn con gái có ấn tượng tốt về baba của mình.
Nhưng mà… ừm… dù sao cô cũng nói sự thật… trước khi bị mất trí nhớ, không phải anh rất yêu cô sao.
“Con có mami, con không thích dì ghẻ.” - Hàn Thiên Tử đột nhiên nói, dùng đôi mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm hai người lớn: “Hai người sẽ ly hôn sao?”
“Đương nhiên là không.” - Thẩm Y Nhiên vội vàng nói, bây giờ trẻ con đều biết nhiều vậy sao?
Nhưng mà nhóc con đang nhìn về phía Hàn Tử Sâm, chờ đợi ba mình đích thân trả lời.