“Tôi không biết năm đó làm thế nào lại yêu cô, nhưng mà bây giờ, cô dựa vào cái gì để tôi yêu cô.” - Thanh âm của anh nâng cao, giống như muốn che giấu sự chật vật trong lòng.
Chỉ là giọng nói của anh quá lớn, khiến bé con đang ngủ trong lòng bị đánh thức.
Hàn Thiên Từ ngơ ngác mắt nhắm mắt mở: “Baba, Tiểu Từ còn đang ngủ, chớ làm ồn.”
Nói xong, bé con lại đưa môi hôn lên bờ má của Hàn Tử Sâm một cái nữa.
Hàn Tử Sâm một lần nữa toàn thân cứng đờ, sắc mặt không được tự nhiên.
“Tiểu Từ, ngoan, mẹ ôm con sang phòng khác ngủ, baba phải làm việc.” - Thẩm Y Nhiên bước đến nói.
Bé con ồ một tiếng, rồi ngoan ngoãn mở rộng vòng tay.
Thẩm Y Nhiên bế Tiểu Từ ra khỏi vòng tay của anh, con bé lại tiếp tục ngủ trong vòng tay mẹ.
Hàn Tử Sâm đột nhiên cảm giác vòng tay mình trống rỗng, rõ ràng anh muốn đứa trẻ này mang đi càng sớm càng tốt, nhưng khi thật sự bị mang đi lại có cảm giác vô cùng mất mát.
“Vậy em bế con ra ngoài trước cho anh làm việc.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng, sợ đánh thức con gái.
Khi cô quay người đi lại dừng lại một chút, và nhìn lại anh: “Nhân tiện, A Tử, bây giờ em vẫn là vợ của anh, vì em chưa chết nên mối quan hệ vợ chồng của chúng ta vẫn còn đó, anh đừng hòng nghĩ đến việc ly hôn, còn có, khiến anh phải yêu lại vợ mình, chẳng có gì là không thể.”
Nói xong lời này, cũng chẳng đợi anh trả lời, trực tiếp ôm con gái ra khỏi thư phòng.
Hàn Tử Sâm trừng mắt nhìn cánh cửa ra vào, một người phụ nữ bỏ anh đi năm năm, bây giờ quay lại và nói anh phải yêu cô lại có gì là không thể.
Nhưng mà… vì sao khi nghe cô bá đạo tuyên bố như vậy, anh lại có cảm giác rất vui vẻ… sự vui vẻ không thể hiểu được.
Anh đưa tay sờ lên ngực mình, trái tim vẫn đạp rất mạnh và loạn nhịp.
Cho dù anh đã quên mất cô, nhưng có thể anh vẫn nhớ đến cô, đối mặt với cô sẽ có đủ thứ loại cảm giác kỳ lạ.
Thẩm Y Nhiên gặp lại con trai mình là lúc buổi chiều khi Hàn Thiên Tử đi nhà trẻ về. Cô từng tưởng tượng song thai sẽ giống nhau, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt con trai cô mới biết là khác nhau. Con trai chính là phiên bản thu nhỏ của Hàn Từ Sâm, cô đã từng thấy ảnh của anh còn bé, nên chắc chắn thằng bé giống hệt anh lúc nhỏ. “Bà là mẹ của tôi à?” - Đây là điều đầu tiên mà Hàn Thiên Tử nói với cô, khiến Thẩm Y Nhiên suýt nữa thì bị sặc. Cô chuẩn bị rất nhiều lời mở đầu, nhưng bây giờ nó dường như vô dụng. “Sao con biết?” - Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, cô còn chưa giới thiệu gì trước mặt con trai. “Ba tôi mang tôi đi thăm mộ của mẹ, trên bia mộ có ảnh của mẹ.” - Hàn Thiên Tử lạnh nhạt nói. Thẩm Y Nhiên: “...” Thẩm Y Nhiên nhìn Hàn Tử Sâm đang ngồi trên ghế sopha với vẻ mặt lạnh lùng, A Tử…dẫn con trai đi thăm mộ cô là cảnh tượng gì? “Tại sao phải đi thăm mộ mami?” - Một giọng nói trẻ con vang lên, nhưng là giọng nói khó hiểu của Hàn Thiên Từ. “Bởi vì mẹ đã qua đời.” - Hàn Thiên Tử nói. “Nhưng mami rõ ràng còn sống.” “Tất cả mọi người đều nói mẹ đã chết.” Kết quả sau đó hai đứa trẻ bắt đầu khẩu chiến về việc Thẩm Y Nhiên còn sống hay đã chết. Thẩm Y Nhiên vội vàng nói: “Được rồi, mami vẫn còn sống khỏe mạnh…đó chỉ là hiểu nhầm thôi… Thiên Tử… mami đã về, xin lỗi con trai, mẹ đã rời đi rất lâu, về sau mẹ sẽ không bao giờ xa con nữa.” Đôi mắt Thẩm Y Nhiên đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào nức nở. Nhưng gương mặt của Hàn Thiên Tử không có chút cảm xúc, dường như mẹ còn sống hay không cũng không quan trọng. “Bà có rời đi cũng không sao cả.” - Hàn Thiên Tử nói, ngay cả giọng điệu cũng rất giống với Hàn Tử Sâm. Đôi mắt Thẩm Y Nhiên càng đỏ hơn, cô đã rời đi năm năm, chưa một ngày làm tròn bổn phận làm mẹ với con trai, con trai hiện tại lạnh lùng với cô cũng không đáng kinh ngạc. “Mẹ sẽ không rời đi, sau này mỗi ngày con đều sẽ nhìn thấy mẹ, nào…gọi mẹ một tiếng mami.” - Thẩm Y Nhiên vừa nói vừa dang rộng vòng tay ôm lấy con trai. “Bà không phải là không cần tôi sao? Tại sao còn muốn tôi gọi là mami?” - Hàn Thiên Tử không tự chủ cắn môi dưới, nhóc không cần mẹ, cho nên không có mẹ cũng không sao. Nhưng đây là cảm giác được mẹ ôm sao? Cảm giác được ôm thật ấm áp, nhóc con do dự xem có nên đẩy Thẩm Y Nhiên ra khỏi hay không? “Mẹ chưa bao giờ là không cần con.” - Thẩm Y Nhiên vội vàng nói: “Thiên Tử, con là bảo bối của mami, sao mami lại có thể không cần con.” Hàn Tử Sâm cau mày nhìn thấy cảnh này, trong ký ức lại nhớ đến một cảnh, trước từ đường… một người quỳ xuống nói với một người, van xin người đó hãy cần mình. Đó không phải là anh sao…còn người kia, là Thẩm Y Nhiên. “Y Nhiên, nếu em cần anh, thì sau này em sẽ không được rời xa anh, được không?” “Không, A Tử, em sẽ không bao giờ rời xa anh.” “Y Nhiên… Y Nhiên…” Anh không ngừng gọi tên cô trong tâm trí, giống như cái tên này đối với anh rất quan trọng. Đầu…quá đau, những hình ảnh vỡ nát nhưng đâm vào đầu anh. Hình ảnh này, giọng nói này… có phải là trước kia anh và cô từng nói với nhau hay không? “Hàn gia, ngài lại đau đầu sao, để tôi gọi cho bác sĩ đến.” - Quản gia đứng một bên nhìn thấy Hàn Tử Sâm khác lạ liền hỏi. Hàn Tử Sâm ôm lấy thái dương, lần này con đau lại nặng nề hơn những lần trước, trong miệng chỉ phát ta tiếng rên rỉ. Thẩm Y Nhiên đang ôm lấy con trai, nghe vậy liền đi đến gần Hàn Tử Sâm lo lắng hỏi: “Anh đau ở đâu sao?” Sắc mặt Hàn Tử Sâm tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán, chân mày nhíu lại, ngón tay xoa lên thái dương, trong đôi mắt hiện lên sự đau đớn. Thẩm Y Nhiên nhanh chóng lấy khăn giấy muốn lau đi mồ hôi trên trán anh, nhưng cô chưa kịp chạm vào đã bị chặn lại. “Cô…muốn làm gì?” - giọng nói anh phát ra đầy khó khăn và run rẩy. “Em chỉ muốn giúp anh lau mồ hôi.” - Thẩm Y Nhiên bị ngón tay anh bóp cổ tay rất đau, nhưng cô không biểu hiện ra gương mặt: “Anh rất đau phải không? Đừng nói gì cả, sẽ càng đau hơn, cố gắng một chút, bác sĩ đến sẽ tốt hơn.” Thanh âm của cô nhẹ nhàng dễ nghe đến mức tạo cho anh một cảm giác an tâm. Trong đầu anh lại hiện lên một mảnh hình ảnh khác. “A Tử, cậu đau bụng sao… đợi tôi một lát, tôi sẽ đi mua thuốc cho cậu.” - một âm thanh vang lên khiến toàn thân anh hoảng hốt. Hàn Tử Sâm đưa mắt nhìn cô để phân biệt đâu là thực tế đâu là quá khứ. Trong một căn nhà thuê đơn sơ, cô nhìn anh với ánh mắt lo lắng, trong đêm tối chạy ra ngoài mua thuốc cho anh. Cơn đau lại tiếp tục ngày một dữ dội… xen lẫn quá khứ và hiện tại. Không biết trong bao lâu, một hình ảnh khác lại hiện lên, cô chạy từ bên ngoài vào cửa phòng, cầm thuốc mang đến bên cạnh anh: “A Tử, tôi đã mua thuốc về rồi…” Cô đã quay lại và cô không hề bỏ rơi anh. “A Nhiên tỷ…” - Một tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ miệng anh. Nghe câu này… cả Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm đều sửng sốt. Đã lâu rồi cô không nghe thấy anh gọi cô bằng cách xưng hô này. Thẩm Y Nhiên đưa bàn tay không bị anh nắm chặt, nhẹ nhàng vuốt mái tóc trên trán anh, sau đó từ từ đặt tay lên má anh: “A Tử, em ở đây, anh nằm một chút, đợi bác sĩ đến.” Hàn Tử Sâm nhìn cô chằm chằm, vừa rồi anh gọi cô là A Nhiên tỷ, cách xưng hô này quá quen thuộc, giống như anh đã từng gọi rất nhiều lần. Anh đau đến mức nằm xuống, nhắm mắt lại, bàn tay buông lỏng khỏi cổ tay cô. Thẩm Y Nhiên đưa tay xoa bóp thái dương của anh, chóp mũi của anh bị bao phủ bởi hơi thở của cô, cơn đau dường như bị hơi thở của cô làm xoa dịu Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai đứa trẻ đang nhìn trong lo lắng và hoảng sợ. Lúc này Hàn Thiên Tử cũng không để ý Hàn Thiên Từ đang nắm chặt lấy tay mình. “Được rồi, các con đừng lo lắng, bác sĩ sẽ nhanh chóng đến và mọi thứ sẽ ổn thôi.” Hàn Thiên Tử không nói gì, lúc này mới nhận ra bàn tay bị một bàn tay nhỏ nắm chặt, muốn hất ra nhưng bàn tay kia giữ quá chặt. “Cậu sợ hãi sao?” - Hàn Thiên Từ hỏi. “Tôi…tôi không…” Hàn Thiên Tử còn chưa nói hết câu, đã bị đối phương ôm chặt: “Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta phải là những đứa trẻ dũng cảm, đợi bác sĩ tới baba sẽ không sao đâu.” Thân thể nhỏ nhắn của Hàn Thiên Tử cứng ngắc, cái ôm này rất khác biệt với cái ôm của mẹ vừa rồi, nhưng… lại có cảm giác rất quen thuộc. Nếu cô bé này là con của mami, thì chính là em gái của nhóc rồi. Bác sĩ tới, Hàn Tử Sâm vào phòng riêng với bác sĩ. Bên ngoài Thẩm Y Nhiên hỏi quản gia về tình hình bệnh của Hàn Tử Sâm. Quản gia giải thích có lẽ do gặp lại nên chịu kích thích nên bệnh cũ tái phát. “Cậu em là em gái.” - Giọng nói bé trai vang lên khiến Thẩm Y Nhiên giật mình. “Tại sao không phải là chị gái.” - Hàn Thiên Từ chớp chớp đôi mắt đen láy nghi hoặc nói. Cuối cùng Thẩm Y Nhiên ngồi nghe hai đứa trẻ thảo luận xem ai lớn ai bé. Bốn mắt nhìn Thẩm Y Nhiên khi không phân xử được, Hàn Thiên Từ liền hỏi: “Mami, người nói xem ai lớn hơn.” - Hàn Thiên Tử tuy không nói chuyện nhưng ánh mắt cũng rõ ràng là muốn biết. Thẩm Y Nhiên á khẩu không biết nói thế nào, lúc cô tỉnh lại chỉ có Thiên Từ bên cạnh, cô sinh con thế nào cũng không rõ ràng liền đưa mắt nhìn quản gia. Quản gia nói: “Lúc thư ký Vương mang đai thiếu gia đến cũng không nói rõ ai được sinh ra trước.” Thẩm Y Nhiên nhìn về phía hai đứa trẻ liền nói: “Các con đoán xem, ai lớn, ai nhỏ?” “Là anh trai.” - Hàn Thiên Tử thanh âm khẳng định cất lời. “Không, là chị gái mới đúng, cậu xem đi, vừa rồi baba cũng gọi mami là A Nhiên tỷ.” - Hàn Thiên Từ quyết không chịu thua. Thẩm Y Nhiên toát mồ hôi, dù sao danh xưng A Nhiên tỷ này cũng không liên quan gì đến thứ tự của bọn trẻ. Bác sĩ rời khỏi nhà họ Hàn. Hàn Tử Sâm trầm tư trong phòng. Bác sĩ nói anh có thể lấy lại từng đoạn kí ức nếu Thẩm Y Nhiên xuất hiện và nhắc đến những việc đã qua, anh có thể từ từ khôi phục ký ức nếu cắt đứt thuốc giảm đau. Vì càng nhớ sẽ càng đau đầu. Chỉ là, nếu không thể chịu được, sẽ phản tác dụng, có thể sẽ phát điên nếu quá sức. Cuối cùng, Hàn Tử Sâm đã quyết định dừng thuốc. Anh muốn biết rốt cuộc những mảnh vỡ tròn ký ức là gì, và anh đã như thế nào lại yêu người như Thẩm Y Nhiên, một người hoàn toàn không thể là vợ của Hàn Tử Sâm, huống chi là yêu đương. Bên ngoài, cuối cùng hai đứa trẻ cũng quyết định ai lớn ai nhỏ. Thiên Tử là anh trai, Thiên Từ là em gái. Việc này dựa vào chiều cao của cả hai, Hàn Thiên Từ thua vì thấp hơn Hàn Thiên Tử 1cm. Buổi tối, Hàn Tử Sâm không xuống ăn cơm, cô cùng hai đứa trẻ ăn cơm xong, liền muốn mang đồ ăn lên lầu cho anh. Lúc cô đứng lên, một bàn tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo cô: “Sẽ không rời bỏ tôi và ba lần nữa phải không?” “Sẽ không, mami sẽ không rời bỏ con và baba con nữa.” - Thẩm Y Nhiên nở một nụ cười ôn nhu, cô sẽ ở lại Hàn gia, chăm sóc A Tử và hai đứa con của cô và anh: “Thiên Tử, gọi mami một tiếng mami, mami rất muốn nghe con gọi.” Khuôn mặt nhóc con có chút không được tự nhiên, sau đó đỏ mặt cúi đầu gọi thật nhỏ: “Mami.” Dù có chút miễn cưỡng nhưng Thẩm Y Nhiên cảm thấy rất vui, dù sao cô đã rời xa thằng bé năm năm. “Con cũng sẽ không bao giờ rời xa anh trai và baba của con.” - Hàn Thiên Từ cũng tham gia náo nhiệt, sau đó chạy tới nắm tay anh trai, lại nhón chân hôn lên má anh trai một cái. Thẩm Y Nhiên mỉm cười, con gái cô sẽ hôn lên má người con bé thích, xem ra con bé rất thích người anh trai này. Khi Thẩm Y Nhiên đi vào phòng của Hàn Tử Sâm, nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha, một tay tựa vào trán dường như đã ngủ thiếp đi. Cô bước đến, đặt đồ ăn nhẹ lên bàn, đưa mắt ngắm nhìn gương mặt của anh, đã rất lâu cô đã không nhìn thấy anh khi anh đang ngủ. “A Tử, anh có biết em yêu anh đến nhường nào không?” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng, ngắm nhìn anh như vậy, cô cảm giác thật muốn hôn anh. Lông mi dài của anh run lên, đôi mắt đào hoa mở ra, như muốn hút cô vào bên trong. “Vậy thì cô nói cho tôi biết, cô yêu tôi đến mức nào?” Cô giật mình, sau đó tỉnh táo lại: “Em…” Cô yêu anh ấy đến mức xóa bỏ thù hận trong lòng mà chấp nhận tha thứ cho anh. Cô còn nghe thư ký Cao nói, vì muốn anh sống mà cô hy sinh mạng mình và song thai. Chỉ là… anh ấy đều không thể nhớ ra. “Sao lại không nói.” - Hàn Tử Sâm giật giật khóe môi: “Nếu năm đó cô thật sự yêu tôi thì đã không bỏ đi phải không?” Rời đi… đối với anh mà nói, năm đó cô là người chủ động rời đi, Thẩm Y Nhiên cảm thấy có gì đó đè nặng trong tim cô, khiến cô gần như khó thở. “Nếu cô thật sự yêu tôi thì dù năm đó tôi có khoanh tay đứng nhìn vụ án năm đó, dù tôi thật sự đã làm sai nhưng cô cũng không nên bỏ đi, không phải sao?” “Cho nên cô cũng không yêu tôi bao nhiêu. Nếu đã như vậy thì cô cũng đừng nói những lời như thể cô rất yêu tôi.” Giọng nói của anh vang vọng bên tai cô với giọng điệu giễu cợt. Thẩm Y Nhiên bất giác cắn môi, lời nói của quản gia vang vọng bên tai cô: “Phu nhân, Hàn gia bị đau đầu là liên quan đến ký ức trước kia. Bác sĩ nói rằng nếu một lúc kích động tới ký ức đó sẽ khiến Hàn gia không chịu nổi, nếu tệ nhất có thể phát điên hoặc là mạng sống. Phu nhân, xin đừng nói về sự kiện rơi xuống biển một lần, đừng để thiếu gia chịu kích thích, cơ thể chỉ sợ không thể chịu đựng được.” Thẩm Y Nhiên chính là sợ Hàn Tử Sâm phải chịu cơn đau đầu, sợ anh sẽ phát điên, cô rất muốn kể anh nghe tất cả sự thật về anh và cô. Sau khi hai người kết hôn, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ rời bỏ anh. “Trước kia, em rời đi không phải là như anh nghĩ, chính là… có nguyên nhân.” - Thẩm Y Nhiên ngừng lại lại nói: “Năm năm trước, không chỉ anh mất trí nhớ, em cũng mất trí nhớ. Anh chỉ quên mất ký ức giữa chúng ta, nhưng em còn quên mất bản thân mình là ai.” Hàn Tử Sâm nghe vậy liền kinh ngạc, cô ấy cũng mất trí nhớ. “Năm năm qua, em phải sống với một thân phận khác, là một người mồ côi cha mẹ, một mình liều mạng nuôi con, những điều này anh chỉ cần cho người điều tra là biết rõ. Chỉ một tuần trước, em mới nhớ ra anh, em đã gọi điện thoại cho anh nhưng không gọi được, cho nên em đưa con gái về Nam thành tìm anh.” Đôi mắt Thẩm Y Nhiên rực cháy nhìn Hàn Tử Sâm: “A Tử, tin em có được không? Em rời xa anh không phải vì em không yêu anh.” Đối với Hàn Tử Sâm, anh chưa bao giờ tin phụ nữ. Bởi vì trước kia ba anh đã quá tin tưởng vào tình yêu của mẹ anh nên cuối cùng ông lại mất đi mạng sống của mình. Vậy nên anh sẽ không tin vào phụ nữ, nếu không tin liền sẽ không bị phản bội. “Vậy cô nói cho tôi biết, năm đó vì cái gì cô lại chọn rời đi.” - Hàn Tử Sâm nói. “Em…” - Thẩm Y Nhiên mím môi, chỉ có thể nói: “Bởi vì mất trí nhớ nên em không nhớ rõ.” Ánh mắt đào hoa của anh trở nên giễu cợt mạnh mẽ hơn: “Vậy sao? Vậy đợi khi nào cô nhớ lại thì hãy đến nói với tôi những lời này.” Cô nhìn chằm chằm anh, rõ ràng một người yêu cô như vậy, khi cô rơi xuống biển liền nhảy theo muốn cùng sống cùng chết… cho dù anh đã quên cô, liệu anh còn cảm giác với cô không? Cô không thích ánh mắt giễu cợt của anh khi nhìn cô, cũng không thích sự hoài nghi trong mắt anh. Thẩm Y Nhiên tiến lại gần anh khiến anh không kịp cảnh giác, trong nhất thời cô đã đè anh lên ghế sô pha. Một tay cô chóng ở ghế sô pha, một tay giữ chặt cằm anh, giống như đang giam cầm anh. Hàn Tử Sâm nheo mắt lại, tư thế như vậy khiến anh không thoải mái, từ trước đến nay anh không quen bị khống chế như vậy. Nhưng một giây sau, môi cô đã cưỡng hôn anh, so với nụ hôn trên xe, nụ hôn này còn mãnh liệt hơn. Cô ấy đang muốn chứng minh là cô yêu anh sao? Hàn Tử Sâm mím chặt môi mỏng, không cho phép cô tiến vào như khi ở trên xe. Thế nhưng người phụ nữ này không hề mất kiên nhẫn liên tục mút lấy môi anh không ngừng. Người phụ nữ này… Đôi mắt Hàn Tử Sâm lóe lên, đôi bàn tay của cô đã tiến đến cổ của anh. Anh không cho phép bất cứ ai chạm vào cổ của mình. Nhưng khi ngón tay cô chạm vào cơ thể anh, anh dường như có cảm giác vô cùng quen thuộc. Sau khi nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc, đôi mắt đen láy của cô nhìn lên gương mặt lạnh lùng của anh, đôi môi hơi ươn ướt vì nụ hôn trong quá mê người. “Anh có biết mình rất đẹp trai không? Anh có biết mình hấp dẫn nữ nhân đến mức nào không? Tại sao anh lại nghĩ em có thể không bị anh mê hoặc, hay là anh không đủ tự tin?” Khi cô nói, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua môi anh. “Cô.” - Anh bắt lấy tay cô, hành động của cô như đang câu dẫn anh. Nhưng khi anh nắm lấy bàn tay cô, anh có thể cảm nhận rõ ràng xương ngón tay của cô có chút kỳ lạ, nó bị biến dạng và không hề đẹp mắt. Ánh mắt của anh đột nhiên đau nhói hỏi: “Tay của cô bị sao?” “Không có gì, chỉ là tôi bị thương trong tù, sau đó ngón tay mới bị thế này.” - Cô nhẹ nhàng nói. Anh trầm mặc, Thẩm Y Nhiên lại dùng bàn tay đan vào bàn tay anh “A Tử, anh chỉ cần biết rằng, em yêu anh, em rất yêu anh, trước kia rời đi chính là bất đắc dĩ, nhưng dù là rời đi, em cũng sẽ tìm được đường về nhà, tìm anh và nhất định sẽ không rời đi nữa.” Hàn Tử Sâm ngơ ngác nhìn cô, vì cái gì cơ thể anh lại chấp nhận mọi hành động của cô, như thể cô có thể làm gì tùy ý, miễn là cô đừng rời bỏ anh. “Đừng nói dối, cô sẽ không thể trả giá nổi cho việc lừa dối tôi.” - Hàn Tử Sâm nhìn cô một lúc rồi lạnh lùng nói. “Từng lời em nói đều là sự thật.” - Ánh mắt Thẩm Y Nhiên không chút né tránh. “Nếu cô đã nói sẽ không rời đi nữa, thì sau này cô muốn đi, đến cái mạng cũng không thể rời đi, cô vẫn muốn ở lại?” - Thanh âm của anh mang đến sự đe dọa. Thẩm Y Nhiên gật đầu, ôm chầm lấy anh: “Được, em sẽ nhất định không rời đi. Nhưng mà A Tử, em hy vọng đến một ngày nào đó, không phải chỉ là em không muốn rời đi, mà cả anh cũng không muốn em rời đi, giống như bàn tay này…” Cô đưa bàn tay của mình đang nắm chặt bàn tay anh lên: “Dù sao một người nắm sẽ không bằng hai người nắm, phải không?” Ngón tay anh khẽ cử động, gần như không thể nhận ra lúc này anh cũng muốn nắm lấy tay cô.