Thẩm Y Nhiên sau khi tham gia buổi tiệc có chút mệt mỏi, tựa vào lòng ngực Hàn Tử Sâm ngủ say.
Anh nhìn gương mặt cô gái nhỏ trong ngực, gương mặt thanh tú xinh đẹp, trong lòng Hàn Tử Sâm đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn, tựa như nhớ được điều gì đó.
Đau đầu… thật đau đầu.
Một giọng nói vô cùng tuyệt vọng vang lên bên tai, hình ảnh một nam nhân ôm lấy hũ tro cốt gào thét, thứ mà anh nhìn thấy là chính mình, đang rên rỉ tuyệt vọng đau đớn, không một ý chí sống sót nhưng bị ép buộc phải tiếp tục sống.
“Đáng lẽ ra người phải chết là tôi…thế nhưng…vì cái gì cô ấy lại muốn tôi sống tốt…Cô ấy không biết? Người ở lại đau đớn ra sao?”
Đây là khi anh đang tuyệt vọng khi tưởng rằng cô đã chết sao?
“A Tử, những gì Cố Lệ Thần nói là sự thật sao, năm đó anh biết kẻ sát nhân là ai nhưng lại đứng bên ngoài chỉ vì lợi ích của mình sao?”
“Tại sao? Tại sao người đó lại là anh?”
“A Tử, làm sao tôi có thể tha thứ cho anh.”
Đau đớn… con đau đầu sắp nổ tung… đi theo cơn đau là những dòng ký ức tràn vào đại não.
Bác sĩ đã nói mỗi khi anh đau, dòng ký ức sẽ hiện tại, nếu dùng thuốc chính là đàn ức chế ký ức.
Hàn Tử Sâm nghiến răng nghiến lợi ôm chặt lấy đầu, trong khi những tiếng rên rỉ phát ra từ miệng anh.
“Y Nhiên, đừng bỏ rơi anh… anh muốn em cần anh… van xin em…”
“Y Nhiên, chúng ta kết hôn nhé.”
……
Từng đoạn ký ức đứt gãy hiện ra trong tâm trí, thì ra… anh từng yêu cô ấy đến có thể buông bỏ mạng sống của mình.
Vậy tại sao cô ấy là rời đi… là vì cô không thể bỏ qua cho anh sao?
Tại sao? Tại sao năm đó anh lại vì lợi ích mà làm hại cô…
Hàn Tử Sâm bị cơn đau đầu hạnh hạ đến đổ mồ hôi lạnh… đôi bàn tay run rẩy nắm lấy bàn tay cô, bàn tay rõ ràng trắng trẻo như vậy, khớp nối lại biến dạng… Hàn Tử Sâm dường như đau đến tận cùng…
Lúc này, anh lại sợ hãi cô lấy lại được ký ức, nhớ lại cô đang từng căm thù anh, từng không muốn anh chạm vào, từng muốn rời bỏ anh vì vụ án năm đó.
Nếu cô lấy lại ký ức, có phải một lần nữa anh sẽ bị cô bỏ rơi hay không?
Y Nhiên, em đã hứa sẽ không bao giờ rời đi, em phải giữ lấy lời đã hứa, cả đời này đều phải ở bên cạnh anh.
Kể từ khi Thẩm Y Nhiên xuất hiện với tư cách vợ của Hàn Tử Sâm, phu nhân quyền quý nhất Nam thành, bên kia Triệu Uyển Nhi bị các danh viện và minh tinh đều cắt đứt liên hệ với cô ta, kể cả các phu nhân trước kia thường xuyên qua lại nịnh nọt cô ta cũng đã chặn liên hệ. Triệu Uyển Nhi mở một công ty và lợi dụng những người nổi tiếng phải nể mặt Hàn gia mà cùng cô ta phát sóng trực tiếp, từ đó nhận được rất nhiều lợi nhuận. Sau đó còn nhận rất nhiều quà tặng và ngụ ý ép buộc những phu nhân khác phải tặng quà, chỉ vì cô ta luôn ngụ ý rằng mình chính là người phụ nữ của Hàn Tử Sâm. Triệu Uyển Nhi cảm thấy Thẩm Y Nhiên chính là cướp đi tất cả của cô ta, rõ ràng người đã chết năm năm sao lại có thể quay lại, tại sao Thẩm Y Nhiên và đứa con gái chết tiệt kia không chết đi. Cô ta nhận thêm mấy tin các danh viện đều từ chối gặp gỡ, hiện tại mức sống của cô ta rất cao, Hàn gia chu cấp không thể đủ sống, cô ta nghĩ tới nghĩ lui… liền lấy ra một chiếc điện thoại cũ khởi động lại gửi đi một tin nhắn.
Lúc này tại quán ăn nhỏ đối diện trường tiểu học, Lâm Thiên Nhu bận rộn buổi sáng xong có chút rảnh rỗi dọn dẹp quán ăn, ánh mắt hướng về chiếc xe Maybach ở phía xa, ánh mắt trầm xuống rồi dời mắt đi.Lúc này, Diệp Minh Tu toàn thân như cứng đờ khi nhìn thấy ánh mắt lướt qua của Lâm Thiên Nhu… đã năm năm rồi, hắn còn mong chờ cái gì, là mong chờ cô gái kia thêm một lần nhìn hắn.
Năm năm qua, hắn đã làm hết thảy mọi thứ chỉ muốn bù đắp cho cô, nhưng mà có những thứ mất đi không bao giờ bù đắp được.
Trên đời này có nhiều thứ phải trả giá, nhưng cái giá phải trả của hắn quá lớn.
Ngay cả Tiểu Vũ cũng không muốn gọ hắn là ba nữa.
Diệp Minh Tu lúc này cứ ngỡ mình đang mơ, Lâm Thiên Nhu đang đi về phía hắn, gương mặt khả ái, thân thể gầy gò, là cô vô tình đi ngang phải không, đã năm năm rồi cô không nguyện ý nhìn hắn lấy một lần.
Cuối cùng, cô dừng lại trước xe hắn, đưa mắt nhìn hắn, khiến Diệp Minh Tu toàn thân tê cứng, sau đó mới run rẩy tháo dây an toàn bước xuống xe.
“Thiên… Thiên Nhu…” - Diệp Minh Tu lúc này quá bối rối, không biết sau năm năm nên nói gì đầu tiên.
So với bối rối của Diệp Minh Tu, Lâm Thiên Nhu lại khá bình tĩnh: “Tôi đến tìm anh là muốn nói với anh về sau đừng đến nơi này nữa.”
Thân thể Diệp Minh Tu cứng đờ, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Anh chỉ là…ở xa nhìn em, sẽ không quấy rầy em… chẳng lẽ… điều này cũng không được sao?”
“Anh không cần phải làm như vậy, Diệp Minh Tu, kỳ thật kết thúc của chúng ta chính là không nên gặp nhau.”
Không nên gặp nhau… lời này như một nhát dao đâm vào tim hắn: “Anh biết năm đó anh đã làm quá nhiều việc sai trái… anh… anh cũng hết sức bù đắp, anh biết có những việc không thể bù đắp. Nhưng mà, Thiên Nhu, anh biết anh sai rồi, anh đã biết lỗi rồi… Thiên Nhu, van xin em… cho anh được nhìn thấy em một chút, có được không?”
Diệp Minh Tu thống khổ nói, người đàn ông cao ngạo đang cầu xin trước mặt cô gái anh ta yêu thương.
“Thiên Nhu, anh thật sự rất…”
Nhưng chưa kịp nói chữ yêu đã bị cô cắt ngang: “Diệp Minh Tu, đừng nói lời đó, anh nói ra chỉ khiến tôi cảm giác ghê tởm.”
Lâm Thiên Nhu lúc này chỉ cảm thấy từ yêu kia chỉ là đang cười nhạo cô. Hắn ta đã dùng tình yêu của cô để đâm cô hàng vạn vết thương.
Trước khi quay người cô lại nói: “Tôi sẽ không cản trở quan hệ giữa Tiểu Vũ và Diệp gia, nhưng anh nên nhận định cho rõ, tôi và anh không có quan hệ gì cả, nếu anh cứ xuất hiện xung quanh tôi, tôi chỉ cảm thấy phiền.”
Lời nói này đột nhiên kích thích Diệp Minh Tu, khi cô quay người đi liền bị anh kéo tay lại: “Phiền phức? Vì sao em lại cảm thấy phiền phức? Em vẫn còn có tình cảm với anh, phải không?”
Đôi mắt đen láy của Diệp Minh Tu nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng đang khát khao hy vọng cuối cùng.
Lâm Thiên Nhu chỉ cười nhạt: “Tình cảm, dựa vào cái gì anh nói chuyện buồn cười như vậy?”
“Thiên Nhu, cho anh một cơ hội, chúng ta cho Tiểu Vũ một gia đình hạnh phúc, có được không?”
Lâm Thiên Nhu chỉ cười: “Tôi không yêu anh, Diệp Minh Tu. Ngay cả Tiểu Vũ, tôi tin thằng bé sẽ không ích kỉ đến mức muốn ở cùng cha mẹ mà gượng ép tôi.”
“Diệp Minh Tu, làm ơn tránh xa tôi ra, mỗi khi nhìn thấy anh tôi đều nhớ về những chuyện đã xảy ra. Anh có biết anh đối với tôi bây giờ chỉ là cơn ác mộng.”
Trong mắt hắn tràn ngập sự tuyệt vọng, bàn tay nắm chặt tay cô cũng buông lỏng, cả người tràn ngập sự suy sụp.
Hóa ra… hắn lại chính là ác mộng đối với cô.
Nhìn thấy bóng dáng cô quay lưng rời đi, hắn nhớ đến bóng lưng ngày xưa của cô.
“Minh Tu, em thật may mắn khi mối tình đầu của em chính là anh haha.”
“Minh Tu, nếu có một ngày chúng ta có chia tay, anh phải tìm cho ra em và mang em về bên anh, không phải chúng ta đã thỏa thuận chính là mãi mãi không rời xa.”
Nhưng…rốt cuộc hắn không có cách nào mang cô về bên hắn. Hắn đã tìm được cô… vậy mà hắn lại cứng rắn đẩy cô đi thật xa.
Hắn đưa tay vào khoảng không vô hạn theo bóng lưng của cô, Diệp Minh Tu lẻ loi đứng đó, trên khuôn mặt tuấn mỹ chỉ còn nét vô tận bi ai.
Mấy ngày sau, trên trang tin tức lại đăng tải hình ảnh Thẩm Y Nhiên khi ở thành phố A lúc bị mất trí nhớ. Cô đi làm trợ lý cho một luật sư, vị luật sư đó thật ra có tình cảm với cô, hơn một lần tỏ tình nhưng bị cô từ chối. Chỉ là anh ấy vẫn rất nhã nhặn và rạch ròi trong công việc, sau đó hai người thống nhất vẫn là giữ quan hệ sếp và nhân viên. Tin tức đăng lên, Thẩm Y Nhiên tất nhiên chọn cách giải thích một chút với Hàn Tử Sâm, và tất nhiên khi cô quay về Hàn gia, anh cũng đã nắm toàn bộ thông tin năm năm qua của cô, nên không có chút nghi ngờ. Buổi tối ở dinh thự Hàn gia, mẹ con Triêu Uyển Nhi đi vào bên trong, lúc này trên mặt Triệu Uyển Na có mấy vết xước, lại trên đầu có một chỏm tóc bị trọc ra vô cùng khó coi, đôi mắt ngấn lệ đi tới trước mặt Hàn Tử Sâm. “Hàn gia, hôm nay tôi đưa Na Na đến đây là để xin lỗi Tiểu Từ. Hôm nay lúc ra về dường như Na Na làm gì sai khiến Tiểu Từ tức giận nên ra tay đánh Nana… mặc dù đánh người là không đúng nhưng cũng là do Na Na nói lời không đúng.” - Nói xong liền quay nhìn Triệu Uyển Na: “Uyển Na, còn không mau xin lỗi Tiểu Từ.” Đôi mắt Tô Uyển Na đỏ hoe đầy ủy khuất đi về phía Tiểu Từ nói: “Tiểu Từ, cho tớ xin lỗi. Tớ không nên nói mẹ cậu ngoại tình sau lưng ba Hàn, chỉ là… tớ xem trên mạng nói như vậy, họ nói mẹ cậu và ông chủ quan hệ không đúng mực, nếu không phải thì đó là quan hệ gì, cậu biết không?” Thẩm Y Nhiên nhíu mày, chuyện con gái đánh nhau cô đã được con gái kể lại, chỉ là không ngờ Triệu Uyển Nhi lại mang con gái tới tận đây để giở trò. Tiểu Từ liền ma lanh: “Ta còn không thèm nhận lời xin lỗi, lần sau còn dám nói xấu mami của ta, ta lại đánh.” Lúc này Hàn Thiên Tử cảm thấy ý đồ không tốt của mẹ con họ Triệu liền ngăn cản trước mặt em gái: “Nếu đã xin lỗi rồi, hai người hãy ra khỏi nhà chúng tôi.” Triệu Uyển Na nhìn Hàn Thiên Tử đuổi đi liền cảm giác thứ gì đó vốn thuộc về mình bị lấy mất, người lấy nó chính là Hàn Thiên Từ. Lúc này, giọng nói Hàn Tử Sâm vang lên: “Uyển Na, ai dạy con nói những lời này.” Triệu Uyển Na sợ hết hồn, vội vàng nói: “Ba Hàn, là chính con muốn xin lỗi…” Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói: “Đưa ba đứa trẻ đi ăn chút gì đó đi.” Quản gia nghe xong liền đưa ba đứa trẻ ra khỏi phòng khách. Khi trong phòng chỉ còn ba người, Triệu Uyển Nhi lúc này muốn đem tin tức trên mạng đề cập lại. “Hàn gia, thực sự xin lỗi, Nana còn nhỏ nên nói ra những lời như thế.” “Nói những lời gì?” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt hỏi ngược lại. “Chính là nói Y Nhiên qua lại câu dẫn cả ông chủ cô ấy…không biết con bé sao lại dùng điện thoại của tôi để xem những loại tin tức này… tất nhiên Y Nhiên không phải loại người như vậy, trên mạng tin đồn thất thiệt, còn nói vị luật sư kia đối với Y Nhiên thật sự quá ưu ái, thậm chí không dưới ba lần công khai tỏ tình với Y Nhiên…” Triệu Uyển Nhi ngoài mặt giải thích, nhưng bên trong lại muốn vạch trần tin đồn trên mạng, chỉ sợ Hàn Tử Sâm không biết. “Xem ra cô biết không ít.” - Hà Tử Sâm hừ lạnh, nhếch môi cười nửa miệng. “Là tôi quan tâm đến Y Nhiên, dù sao tôi và Uyển Na cũng nhận giúp đỡ của Hàn gia, cũng là một phần của Hàn gia.” - Triệu Uyển Na nói, lại quay đầu về phía Thẩm Y Nhiên: “Y Nhiên, dù sao tôi cũng nói thật, người bạn Lâm Thiên Nhu đó của cô, không chồng có một đứa con, năm đó có tin tức cô ta ồn ào làm tiểu tam chen vào tình cảm của người khác, khiến Diệp gia bỏ rơi hôn thê…loại người này thật sự cô không nên giao lưu, người ta nói gần mực thì đen…” “Chị Lâm là người thế nào cô không có tư cách nói tới.” - Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nói: “Còn có, tôi và cô không thân, gọi tôi là Hàn phu nhân.” Triệu Uyển Nhi cười mỉa mai: “Tôi chỉ là lo lắng cho Hàn gia, cô cứ tiếp tục qua lại với loại nữ nhân không đứng đắn… lúc đó sẽ bôi nhọ đến thanh danh Hàn gia…” CHÁT. Triệu Uyên Nhi còn chưa kịp phản ứng lại CHÁT một cái. Hai má đều bị vả sưng. “Một cái là tát cho bạn của tôi, một cái là tát cho tôi.” Triệu Uyển Nhi hai má đỏ ửng, vành mắt ngấn nước, nhìn về phía Hàn Tử Sâm lộ ra bộ dáng đáng yêu rơi lệ, làm cho người ta phải thương hoa tiếc ngọc. “Hàn tiên sinh, tôi…tôi một lòng vì Hàn gia mà suy nghĩ…có lẽ phu nhân đã rời đi 5 năm nên tình cảm dành cho Hàn gia đã vơi đi một chút, nhưng mà tôi… tôi xem Hàn gia là nhà của mình, không muốn Hàn gia vì cái gì mà bị đàm tiếu chỉ trích.” Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng mở ra đôi môi mỏng: “Đau không?” bằng một giọng nói cực kì ôn nhu. Triệu Uyển Nhi vô cùng mừng rỡ, cô là liền đoán đúng, Hàn Tử Sâm sẽ yêu thích loại nữ nhân yếu đuối, Thẩm Y Nhiên lúc nãy hung hăn như vậy. Chỉ là chưa được mấy giây, trong lòng cô ta lại rét run lên, Hàn Tử Đi đi đến phía Thẩm Y Nhiên, cầm lấy tay lên hỏi. Hàn Tử Sâm là đang hỏi Thẩm Y Nhiên tát cô ta có bị đau tay không? “Không sao.” - Thẩm Y Nhiên trả lời. Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay của Thẩm Y Nhiên: “Lần sau muốn đánh ai, nói với tôi, đừng để bị đau tay.” Sau đó lại nhíu mày nhìn lòng bàn tay cô: “Hơi đỏ rồi.” “Hàn tiên sinh, tôi…” - Triệu Uyển Nhi không khỏi thốt lên, rõ ràng người bị đánh là cô ta, bị đau là cô ta. Hàn Tử Sâm lúc này mới nhớ ra phía sau còn có Triệu Uyển Nhi, ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô ta. “Vợ tôi dù có xa Hàn gia 5 năm thì cũng chính là nữ chủ nhân duy nhất ở Hàn gia, cô có tư cách gì chỉ trích cô ấy? Còn có, từ khi nào Hàn gia là nhà của cô, cô không phải là người của Hàn gia, đừng tùy tiện nói Hàn gia là nhà của cô.” Thanh âm lạnh lùng của Hàn Tử Sâm khiến Triệu Uyển Nhi kinh hãi: “Nhưng… con gái tôi… là con nuôi của Hàn gia…” “Uyển Na đúng là con nuôi của Hàn gia, nhưng cô không phải…cô và Hàn gia không có quan hệ gì cả.” - Hàn Tử Sâm nói. Khuôn mặt Triệu Uyển Nhi tái đi, người đàn ông này chỉ xem cô là người ngoài. Nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang nhẹ nhàng xoa bàn tay cho Thẩm Y Nhiên, Triệu Uyển Nhi cảm thấy vô cùng chói mắt, chổ bị tát dường như còn đau hơn. “Hàn tiên sinh, anh không sợ danh tiếng của Hàn gia bị hủy hoại vì Thẩm Y Nhiên…” Cô ta còn chưa kịp nói xong, Hàn Tử Sâm nhìn vào mắt Thẩm Y Nhiên nói: “Chỉ cần vợ tôi muốn, tôi có thể tiêu diệt Hàn gia vì cô ấy, toàn bộ Hàn gia đều thuộc về cô ấy, tôi cũng thuộc về cô ấy, không cần cô phải lo.” Triệu Uyển Nhi kinh ngạc, trong lòng người đàn ông lạnh lùng kia Thẩm Y Nhiên lại quan trọng như vậy, rõ ràng mấy năm qua anh ta luôn không hề có hứng thú với phụ nữ. Vậy mà bây giờ đối với một nữ nhân bỏ đi năm năm, anh ta chấp nhận giao cả Hàn gia, giao cả bản thân cho cô ta. Trong lòng Triệu Uyển Nhi cực kỳ ghen ghét. “Còn có, nếu cô còn dám dạy con gái cô nói những lời ngu ngốc. Nếu có lần sau, Hàn gia sẽ tuyên bố chấm dứt quan hệ con nuôi của Triệu Uyển Na.” Lời nói này như sét đánh vào người Triệu Uyển Nhi, cô có những thứ hiện tại đều nhờ quan hệ của con gái với Hàn gia, bị chấm dứt chính là bị đánh trở về hình dáng chật vật ban đầu. “Hàn tiên sinh, anh không thể như vậy, Na Na luôn xem anh chính là ba của con bé.” - Triệu Uyển Na vội vàng đáp. Hàn Tử Sâm lạnh như băng nói: “Cô liền nên nói cho con bé, tôi không phải cha của nó, cũng không bao giờ là cha của nó.” Đối với ánh mắt tựa như xuyên thấu lòng người của Hàn Tử Sâm, Triệu Uyển Nhi cảm thấy lạnh cả người, người đàn ông này luôn lạnh lùng với cô như vậy. Trong lòng của anh ta chỉ có Thẩm Y Nhiên. Triệu Uyển Nhi với gương mặt sưng đỏ rời khỏi Hàn gia trong lòng đầy oán hận và ghen ghét. Lúc này, Tiểu Từ chạy lại bên cạnh ôm lấy cổ Hàn Tử Sâm nói: “Baba… hôm nay Tiểu Từ rất ngoan, chỉ là Uyển Na đó nói bậy về mẹ, Tiểu Từ mới đánh người, baba nhất định phải suy nghĩ thấu đáo, không nên phạt Tiểu Từ.” Nói xong lại liền hôn lấy má Hàn Từ Sâm đều hai bên. Thì ra con bé đánh nhau sợ bị phạt nên nịnh trước. Hàn Tử Sâm xoa đầu con gái, trong lòng mềm nhũn trước sự ngọt ngào của Tiểu Từ: “Vậy nghĩa là nếu baba phạt con chính là suy nghĩ không thấu đáo?” Tiểu Từ gật gật đầu: “Baba… chúng ta xa cách năm năm, khó khăn lắm mới gặp lại, baba nỡ phạt con sao?” Hàn Tử Sâm bật cười: “Không nỡ… không nỡ..” Hàn Thiên Tử cũng lên tiếng: “Em gái lần sau không nên đánh nhau, nhỡ bị thương thì sao? Muốn đánh ai cứ nói với anh trai, anh sẽ dạy dỗ nó thay em.” Hàn Thiên Từ bĩu môi, vẫn ôm chặt Hàn Tử Sâm: “Đó chẳng phải là em gái của anh trai sao, cậu ta suốt ngày khoe khoang là em gái của Hàn Thiên Tử, chạy theo anh trai gọi Thiên Tử ca ca.” Hàn Thiên Tử bị em gái ruột ghét bỏ, lại nghĩ đến Triệu Uyển Nhi suốt ngày khoe khoang chạy theo mình liền chán ghét, lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác hối hận, trước kia thấy hai mẹ con bị ức hiếp ngoài đường sinh ra thương cảm muốn thu nhận. “Anh chỉ có một em gái mà thôi.” - Hàn Thiên Tử liền nói. Hàn Thiên Từ hài lòng chạy đến ôm anh trai hôn một cái: “Được, anh trai vô trường phải giải thích rõ ràng, chỉ có một em gái là Hàn Thiên Từ mà thôi. Chúng ta một là Thiên Tử, một là Thiên Từ… nghe thôi cũng biết là anh em, còn cậu ta cái gì Uyển Nhi, nào có liên quan gì đến chúng ta.” Hàn Thiên Tử gật đầu đồng ý, lại còn nhìn Thẩm Y Nhiên và Hàn Tử Sâm nói: “Em của con phải là từ trong bụng mami sinh ra.” Thẩm Y Nhiên: “...” Hàn Tử Sâm nhếch môi: “Được.” “Mami sắp sinh em sao? Là em trai hay em gái?” - Thiên Từ ngây ngô hỏi. “Đúng… thư ký Cao và quản gia không phải căn dặn chúng ta muốn có em thì buổi tối không được đòi ngủ cùng mami sao? Chắc chắn chúng ta sắp có em.” Thẩm Y Nhiên: “...” Hàn Thiên Tử xoa đầu em gái: “Ngốc, em còn nhỏ như vậy sao biết được em gái hay em trai… chỉ là anh trai muốn có thêm em gái, anh trai sẽ bảo vệ hai em gái.” “Em trai.” - Hàn Thiên Từ không đồng ý: “Tiểu Từ thích em trai.” “Em gái.” “Em trai.” Thẩm Y Nhiên choáng váng, hai đứa trẻ này… Sau khi dẹp loạn, giải thích với cả hai rằng bọn chúng vẫn chưa có em thì cả hai mới chịu ngủ yên. Thẩm Y Nhiên quay về phòng ngủ, chỉ vừa mới mở cửa phòng, đã bị một bàn tay kéo tới, cánh cửa đóng lại, cô bị Hàn Tử Sâm đè lưng vào cánh cửa. Đôi môi anh tham lam hôn bờ môi đỏ ửng của cô, cắn mút không cho cô kịp phản ứng, bàn tay tham lam chen vào bên trong lớp áo, xoa nắn phần ngực nhô cao. “Ưm…A Tử…sao vậy…” Thẩm Y Nhiên cảm thấy A Tử đêm nay quá hưng phấn, cứ thế không nói một lời mà ức hiếp cô. “Chúng ta không nên làm các con thất vọng, phải không?” - Hàn Tử Sâm buông chiếc cổ thon dài của cô ra khỏi bờ môi, hơi thở nóng ấm, giọng nói khàn khàn. Thẩm Y Nhiên: “...” Cái này thật giống A Tử đang muốn bù đắp cho năm năm cấm dục… đêm nào cũng muốn cô đến nữa đêm, sinh lực quá dồi dào… Lại một đêm kích thích… “A Tử, lúc nãy anh nói anh là của em, là nói thật phải không?” - Thẩm Y Nhiên trong mơ màng, toàn thân mềm nhũn nằm trong lòng Hàn Tử Sâm hỏi. “Ừm… tất cả đều cho em, em còn thấy chưa đủ sao…?” - Hàn Tử Sâm nghiêng người, đè Thẩm Y Nhiên dưới thân. Thâm Y Nhiên muốn khóc tới nơi: “A Tử… không…mệt chết em rồi…” “Y Nhiên… Y Nhiên… nếu một ngày em nhớ lại lý do em rời đi, em không thể chấp nhận, liệu em có một lần nữa rời bỏ tôi không?” “A Tử… với em mà nói em chỉ quan trọng hiện tại, hiện tại em yêu anh, em là vợ của anh, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh trừ khi anh không cần em… quá khứ kia nếu là tốt đẹp em cũng muốn nhớ lại, nếu là không tốt thì cứ thế quên đi… A Tử… đừng lo lắng, cho dù em có nhớ ra cái gì, em hứa… em sẽ bỏ qua tất cả, em chỉ cần chúng ta một nhà bốn người ở bên nhau.” Thẩm Y Nhiên đưa tay lên sờ lên má anh: “A Tử, anh nhớ lại em hay không nhớ chuyện trước kia không quan trọng. Em chỉ cần ngay lúc này và tương lai, anh yêu em, là đủ. Mỗi khi nhớ lại, anh đều chịu đau đớn, em không muốn A Tử của em phải đau đớn. Chỉ cần anh sống tốt là điều quan trọng nhất.” Hàn Tử Sâm nhận ra… vì cái gì anh đã yêu cô gái này như vậy… chính là vì, cô cũng yêu anh bằng sự chân thành nhất. Anh nắm chặt tay cô, từng khớp xương biến dạng bị anh hôn lên, liếm láp và mút lấy, ánh mắt một lần nữa nóng rực: “Y Nhiên… nhớ những gì em đã nói… dù thế nào cũng không được rời xa tôi.”