Chỉ là khi vừa bước xuống xe, từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng một người quen, thân hình cao lớn, bóng dáng có chút đơn độc đang nhìn về phía ba mẹ con.
Cận vệ nhìn thấy Cố Lệ Thần đi về phía phu nhân, có chút căng thẳng, muốn ngăn cản.
“Người đó là chú Cố, chú ấy từng nói baba không yêu mami.” - Hàn Thiên Từ nhỏ giọng nói với anh trai.
Hàn Thiên Tử đưa mắt nhìn về hướng em gái chỉ, hình như nhóc có chút ấn tượng.
“Cố tổng, xin đừng làm phiền phu nhân.” - Cận vệ nhanh chóng ngăn Cố Lệ Thần trước khi anh đến gần Thẩm Y Nhiên hơn.
“Y Nhiên, anh biết đến đây đợi sẽ gặp em… chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” - Cố Lệ Thần từ xa nói.
Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Cố tiên sinh, chúng ta dường như không có gì để nói với nhau.”
Lúc này Hàn Thiên Từ buông tay Thẩm Y Nhiên chạy về phía Cố Lệ Thần mỉm cười: “Chú Cố, chú còn nhớ cháu không?”
Cố Lệ Thần đưa tay xoa đầu Tiểu Từ mỉm cười: “Tất nhiên là nhớ rồi, Tiểu Từ.”
“Chú Cố, baba nói baba cũng yêu mami, không như chú nói đâu… bất quá, Tiểu Từ cũng không ghét chú, chúng ta có thể làm bạn không?” - Tiểu Từ đưa tay lên muốn Cố Lệ Thần bế.
Thẩm Y Nhiên có chút không nói nên lời, Hàn Thiên Từ là một đứa bé măng động, con bé sẽ thể hiện yêu thích với người cô bé thích, chán ghét với người con bé không thích… đây chính là ưa thích Cố Lệ Thần.
Cố Lệ Thần có chút cứng đờ, đây là lần đầu anh tiếp xúc với một đứa bé thân mật như vậy, nhìn vào ánh mắt của Tiểu Từ, Cố Lệ Thần chợt nhớ đến cô bé năm đó. Hai tay anh dang ra bế Tiểu Từ lên nói: “Được, vậy chúng ta sẽ thành bạn tốt, không được nuốt lời.”
“Tiểu Từ, phải vào lớp rồi.” - Thẩm Y Nhiên nhắc nhở.
Hàn Thiên Từ lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút đặt vào tay Cố Lệ Thần nói: “Chú Cố, bạn của Tiểu Từ thì phải mạnh mẽ như Tiểu Từ, đừng khóc nhè được không?” - Hàn Thiên Từ đưa tay chạm vào đôi mắt phượng xinh đẹp của Cố Lệ Thần nói: “Cháu phải đi học rồi, hứa với cháu sẽ không khóc nhè nhé.’
Cố Lệ Thần bật cười: “Được, hứa với bạn nhỏ Tiểu Từ, chú Cố sẽ không khóc nhè.”
Thẩm Y Nhiên muốn đưa hai con vào bên trong, Tiểu Tử lại nắm tay anh trai nói với Thẩm Y Nhiên: “Mami, chú Cố là bạn của con, mẹ nói chuyện với chú ấy được không, hình như chú ấy thật sự có việc tìm mami.”
Thẩm Y Nhiên không khỏi thở dài, đứa con gái này thật lắm lời, cô không muốn dây dưa với Cố Lệ Thần, vì cô sợ A Tử có cảm giác không an toàn.
Đợi cận vệ đưa hai đứa trẻ đi vào nhà trẻ, Thẩm Y Nhiên vẫn đứng đó nhìn Cố Lệ Thần nói: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”
Cố Lệ Thần thật ra chỉ muốn nói lời từ biệt, bởi Thẩm Y Nhiên đã chọn Hàn Tử Sâm, cô đã yên ổn gia đình, anh liền muốn toại nguyện hạnh phúc của cô.
“Y Nhiên, anh chỉ muốn đến đây nói lời tạm biệt với em, sắp tới anh sẽ đến nước M, có lẽ sẽ rất lâu mới quay lại Nam thành.” - Cố Lệ Thần mỉm cười nói.
Thẩm Y Nhiên có nghe về tin tức của Cố Lệ Thần, sau khi nghe tin cô mất, anh ta đã đưa Cố Thị ra thị trường nước ngoài, năm năm qua có mặt ở Nam thành không nhiều, bây giờ quyết định rời đi, có lẽ chính là buông bỏ.
“Vậy… chúc anh lên đường bình an.” - Cô nói.
Bình an… đúng vậy, chỉ cần cô còn bình an, còn sống, anh đã hài lòng, không phải âm dương cách biệt, anh đã rất vui mừng.
“Vậy… có thể cho anh ôm em một lần trước khi rời đi không?” - Cố Lệ Thần hỏi.
Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Cố tiên sinh, tôi là phụ nữ đã có chồng, chuyện này… e là không thích hợp.”
Cố Lệ Thần cười khổ, đưa tay về phía Thẩm Y Nhiên: “Vậy bắt tay tạm biệt cũng không ảnh hưởng đến việc em đã có chồng chứ?”
Thẩm Y Nhiên nhìn bàn tay của Cố Lệ Thần, suy nghĩ một chút cũng đưa bàn tay mình ra nắm lấy tay anh: “A Thần, tạm biệt… còn có, chúc anh hạnh phúc.”
Cố Lệ Thần gật đầu, cũng nói: “Y Nhiên, em cũng như vậy, phải thật hạnh phúc.”
Nếu cô đã nắm trong tay hạnh phúc của mình, anh cũng nên chôn chặt tình cảm của mình, giữ cho nó thành một ký ức đẹp đẽ, tốt hơn là… dày vò lẫn nhau.
Cố Lệ Thần rời đi, Thẩm Y Nhiên nhìn bóng anh rời đi trong lòng trầm xuống…
Trên đường quay về dinh thự Hàn gia, Thẩm Y Nhiên ghé siêu thị, muốn mua một ít đồ ăn để chuẩn bị bữa tối cho A Tử và các con.
Cuộc sống hiện tại đối với cô quá tốt, có A Tử, có hai đứa trẻ, cô đã cho anh một gia đình, và chính anh cũng cho cô một gia đình.
Mua một ít đồ ăn, Thẩm Y Nhiên nhận được cuộc gọi của giáo viên của hai đứa trẻ thông báo cả hai đứa trẻ không còn nhìn thấy ở trường, Thẩm Y Nhiên toàn thân phát rung, cô vừa lấy điện thoại muốn gọi cho Hàn Tử Sâm đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ. truyện kiếm hiệp hay
“Tôi đang giữ hai đứa con của cô, nếu cô muốn gặp lại con mình thì ngoan ngoãn làm theo lời tôi… nếu không, đừng trách tôi tàn nhẫn.” - Một giọng nói nữ nhân vang lên trong điện thoại, giọng nói khá quen thuộc, nhất thời Thẩm Y Nhiên không nhớ ra đối phương là ai.
“Cô là ai? Không được làm hại con của tôi.” - Thẩm Y Nhiên siết chặt điện thoại.
“Là ai? Hahaha… không lâu sau cô sẽ biết.” - Người bên kia bật cười: “Trước tiên, tự mình tách ra khỏi vệ sĩ, nếu dám báo cảnh sát và Hàn Tử Sâm, vậy liền… kiếp sau gặp lại con cô.”
Thẩm Y Nhiên trầm mặc nhìn những vệ sĩ đang đứng ở phía xa bảo vệ cô.
“Được rồi… mau gọi mẹ đi, mẹ mày sẽ đến cứu tụi mày.” - Người bên kia nói vào điện thoại, nhưng bên kia vẫn im lặng không nói, cho đến khi nghe tiếng ư ư rên rỉ.
Thẩm Y Nhiên nhận ra đó là giọng của Thiên Tử…
Toàn thân cô phát run nói: “Đừng làm hại bọn trẻ, được… tôi sẽ làm mọi thứ cô muốn… chỉ cần cô đừng làm hại con tôi.”
Bên kia vang lên tiếng cười lớn, sau đó điện thoại mất liên lạc.
Thẩm Y Nhiên không biết đối phương ai, cô hít một hơi thật sau, cô đi về phía trung tâm mua sắm, mua mấy bộ váy rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi thay quần áo, Thẩm Y Nhiên đội nón che mặt, lợi dụng đám đông tách khỏi vệ sĩ mà đi ra khỏi siêu thị.
Không lâu sau, cô lại nhận được một tin nhắn ép cô vứt điện thoại di động vào sọc rác, người bên kia không hề nhắc đến tiền, có lẽ chính là bắt cóc vì mục đích khác.
Một lúc sau, có một đứa trẻ chạy đến đưa cho Thẩm Y Nhiên một tờ giấy, bên trong chỉ có ghi một dòng chữ Vịnh Bắc Hà.
Từ trung tâm thành phố đi xe đến Vịnh Bắc Hà cũng gần một giờ, nơi đó một bên là biển một bên là rừng nguy hiểm.
Không suy nghĩ điều gì nhiều, Thẩm Y Nhiên nhanh chóng đón taxi đến Vịnh Bắc Hà.
Lúc này, ở một căn nhà gỗ ở lưng chừng núi, bên ngoài bao phủ một mảng thiên nhiên bao trùm, nếu không quen địa hình sẽ rất dễ bị lạc.
Hai anh em nhà họ Hàn đang bị nhốt bên trong, bọn chúng cũng khinh thường hai đứa trẻ con nên không có trói, chỉ khóa trái cửa bên ngoài canh gác.
“Tiểu Từ, em có bị thương không?” - Hàn Thiên Tử lo lắng cho em gái hỏi.
Hàn Thiên Từ lắc đầu: “Em không sao, còn anh có đau không, lúc nãy bà ta dẫm vào tay anh.”
Nhìn vào bàn tay sưng lên vết thâm tím của anh trai, Tiểu Từ hai mắt rưng rưng chu miệng thổi phù phù.
Hàn Thiên Tử xoa đầu em gái lắc đầu: “Anh không sao, đừng sợ… anh sẽ bảo vệ em.”
“Tiểu Từ mới là không sợ, Tiểu Từ cũng sẽ bảo vệ anh trai.” - Hàn Thiên Từ dũng cảm nói.
Hai đứa trẻ nhìn nhau sau đó cùng nhau đứng dậy, Hàn Thiên Tử cõng em gái lên cao, Tiểu Từ nhìn ra phía kẽ hở quan sát bên ngoài.
“Bên ngoài chỉ có một người thôi.” - Tiểu Từ nói nhỏ: “Anh trai, chúng ta phải thoát đi trước khi mami đến.”
Hàn Thiên Tử tính toán, sau đó chạy đến đập mạnh vào cửa: “Này… bên ngoài có người không, em gái tôi muốn đi vệ sinh, mở cửa… mở cửa.”
Tên đàn ông bên ngoài nghe vậy liền mắng: “Muốn đi thì đi tại chỗ đi, đừng có giở trò.”
“Sao có thể đi tại chỗ, chúng tôi chỉ là hai đứa trẻ, ông không lẽ sợ hai đứa trẻ à.” - Hàn Thiên Từ nói.
Nghe hai đứa trẻ trắng nõn yếu ớt, hắn nghĩ bọn trẻ này sinh ra đã hưởng sự giàu có sẽ không thể chống lại được mình liền lấy khóa mở cửa bước vào.
Cánh cửa mở ra, hắn nhìn vào bên trong liền nhìn thấy Hàn Thiên Từ đứng trước cửa đợi hắn, đôi môi nhỏ nhắn lộ ra nụ cười.
“Thằng nhãi kia đâu?” - Hắn mở miệng nói.
Tiểu Từ không đáp, dùng mùn cưa mà bé con gom được ở góc nhà nắm chặt trong tay ném về phía gương mặt của hắn, trong giây lát hắn có chút choáng váng, hai mắt đi bụi cưa làm mờ.
Hắn hét lên một tiếng muốn bắt lấy Tiểu Từ đánh một trận thì từ phía sau, Thiên Tử lấy một cái gậy gỗ quất tụi bụi vào người hắn.
Bên này Tiểu Từ cũng ra sức ném mùn cưa không cho hắn có cơ hội mở mắt.
Tuy nhiên sức lực của một đứa bé năm tuổi cũng không làm hắn quá đau đớn.
Lợi dụng hắn còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng, Thiên Tử nắm tay em gái nhanh chân chạy ra ngoài, lúc này người đàn ông kia vội chạy theo phía sau, chỉ thấy hai đứa trẻ đã lẩn trốn vào rừng.
Lúc này hắn liền gọi điện báo cho người bỏ tiền ra thuê bọn hắn bắt cóc báo tin.
Thẩm Y Nhiên ngồi xe đến bìa rừng, khi cô xuống xe liền nghe tiếng điện thoại di động vang lên xung quanh mình, cô nhìn một vòng phát hiện một chiếc điện thoại đặt trên vách đá liền đi tới nhận cuộc gọi
“Tốt lắm, đi thẳng vào bên trong đi, tôi đang đợi cô đây.” - Giọng nói người phụ nữ vang lên trong điện thoại.
Thẩm Y Nhiên lúc này cầm chiếc điện thoại mà bọn chúng để lại, vội vàng bấm một dãy số gọi đi rồi đặt điện thoại lại chỗ cũ mà bước vào bên trong.
Tại Hàn thị, Cao Trí gương mặt tái nhợt chạy vào bên trong phòng tổng giám đốc.
“Hàn gia, không xong, phu nhân mất tích.” - Cao Trí vội nói: “Bên trường học báo lại thiếu gia và tiểu thư cũng đã được người của phu nhân đón đi.”
“Cái gì?” - Hàn Tử Sâm nhướng mày nói: “Đi tìm ngay lập tức.”
Cao Trí đưa một đoạn ghi hình buổi sáng đặt trước mặt Hàn Tử Sâm: “Hàn gia, đây là đoạn camera trước trường học, phu nhân có gặp gỡ Cố thiếu… sau đó phu nhân đến khu mua sắm, cố tình thay đổi trang phục để tách ra khỏi cận vệ.”
Cao Trí cũng không hiểu Thẩm Y Nhiên vì sao lại hành động như vậy, nên phải báo cáo toàn bộ đoạn camera ghi lại cho Hàn Tử Sâm.
Hàn Tử Sâm nhìn bàn tay của Thẩm Y Nhiên chủ động đưa vào lòng tay của Cố Lệ Thần… trong lòng anh như trầm xuống.
Có phải cô đã nhớ ra, cô nhớ ra chuyện trước kia vì sao cô rời đi, cô không thể tha thứ cho anh, nên quyết định rời đi cùng Cố Lệ Thần.
Và còn mang theo cả hai đứa con của họ rời đi để trừng phạt anh.
Toàn thân Hàn Tử Sâm run rẩy, ánh mắt tràn đầy tức giận: “Tìm… phong tỏa Nam thành, dù cho đào ba tất đất ở Nam thành cũng phải tìm cho ra Thẩm Y Nhiên và bọn trẻ.”
Hàn Tử Sâm Nhìn thấy một số điện thoại lạ gọi vào số điện thoại đặc biệt của mình, sau khi gặp lại Thẩm Y Nhiên, Hàn Tử Sâm cũng sử dụng lại chiếc điện thoại cũ, mà số này chỉ có Thẩm Y Nhiên biết được.
Sau khi nghe cuộc gọi, bên kia không nói gì, chỉ rơi vào một khoảng im lặng.
“Cao Trí…dò tìm vị trí của số điện thoại này, điều tra Cố Lệ Thần đang ở đâu.” - Hàn Tử Sâm kéo lệch chiếc cà vạt.
Thẩm Y Nhiên, em đã hứa cả đời sẽ ở bên anh dù quá khứ xảy ra cái gì, hy vọng… em không làm tôi thất vọng.
Cao Trí mấy phút sau liền đi vào nói: “Hàn gia, Cố thiếu đặt chuyến bay một chiều đến nước M vào 6h chiều nay. Còn có, vị trí chiếc điện thoại kia quá ngắn không thể dò chính xác…chỉ biết nó vẫn còn ở Nam thành.”
Hàn Tử Sâm đứng lên: “Tiếp tục theo dõi camera, tìm cho ra tài xế taxi mà phu nhân đón ở trung tâm thương mại.”
Hàn Thiên Tử nắm tay kéo Tiểu Từ chạy vào bên trong khu rừng, đến khi không còn thấy bóng dáng người đàn ông đuổi theo phía sau mới dừng lại thở hòng học. “Anh hai, chúng ta cứ chạy thế này sẽ bị lạc mất.” - Tiểu Từ kéo tay anh trai lại thở dốc nói. Hàn Thiên Tử biết em gái nói đúng, bây giờ phải tìm cách trốn đi, mau chóng tìm cách liên hệ để baba đến cứu bọn họ, cũng liên hệ mami đừng liều lĩnh đến nơi này. “Tiểu Từ, đợi anh trèo lên cây xem hướng mặt trời, lúc này bị bọn chúng đưa đến đây anh đã nhắm hướng đi rồi.” - Hàn Thiên Tử trèo lên một cây cao nhìn hướng mặt trời. “Anh trai cẩn thận.” - Tiểu Từ đưa mắt lo lắng nhìn theo. Hàn Thiên Tử trèo lên cao, nhìn hướng mặt trời, đang muốn trèo xuống thì phát hiện một con rắn đang trườn trên cây, con rắn to dài lè lưỡi nhìn chằm chằm nhóc con. Nhóc con sợ đến sững người, luống cuống ngã từ trên cây xuống đất. Bên dưới Tiểu Từ hoảng hốt chạy đến, Thiên Tử ngã trên cao xuống cũng may có cành cây lớn níu lại, chỉ là chân bị đập vào cành cây sưng vù. Toàn thân Hàn Thiên Tử túa một lớp mồ hôi, cơn đau đớn từ mắt cá chân kéo đến, nhưng nhóc cắn răng không than thở một câu. Nhóc là anh trai, nhóc không muốn em gái phải lo lắng. “Anh trai, có đau không? Cũng tại Tiểu Từ… em không một mực chạy theo con chó con kia, anh cũng không chạy theo em, chúng ta cũng không bị bắt cóc.” - Tiểu Từ vành mắt đỏ lên. “Không sao, đi thôi…chúng ta phải ra khỏi nơi này trước trời tối.” - Hàn Thiên Tử đứng lên, nhưng vết thương ở chân khiến nhóc không đứng vững. Tiểu Từ thấy vậy liền quỳ xuống nói: “Anh trai, em cõng anh.” “Tiểu Từ, em là con gái… sao có thể cõng anh được.” “Sao lại không được, anh còn chần chừ sẽ không thể thoát được đâu.” - Tiểu Từ kiên quyết. Hàn Thiên Tử ngả vào lưng em gái, hai đứa trẻ nhỏ nhắn tìm cách thoát khỏi khu rừng. Phía dưới bìa rừng, Thẩm Y Nhiên đi vào liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, xung quanh là mấy tên đàn ông xăm mình bặm trợn hung dữ. Mà người phụ nữ đó, chính là Tiêu Tư Di. Mấy năm nay Tiêu gia phá sản, không ai nghe được tin tức của bọn họ, không ngờ Tiêu Tư Di lại hận thù đến mức dám bắt cóc trả thù. Nhưng với kinh tế hiện tại của nhà họ Tiêu, chắc chắn không thể thuê được người ra tay bắt người dưới mí mắt của Hàn Tử Sâm được. “Ôi… đây chẳng phải là bạn gái cũ của anh trai tôi sao, loại dơ bẩn thấp kém thích trèo cao… Thẩm Y Nhiên…mày nghĩ mày leo lên vị trí Hàn phu nhân đó mày sẽ không còn thấp kém sao?” - Tiêu Tư Di chóng nặng đứng lên cười mỉa mai. Thẩm Y Nhiên nhìn xung quanh, lạnh giọng nói: “Tiêu Tư Di, con của tôi đâu?” “Vội cái gì, mày sẽ sớm gặp được hai đứa nó thôi.” - Tiêu Tư Di nhìn tên côn đồ ra dấu. Tên côn đồ đi về phía Thẩm Y Nhiên: “Mau chịu trói đi, phản kháng chỉ khiến cô đau đớn hơn.” “Tiêu Tư Di, hận thù của cô muốn trả thì trả lên người tôi, hãy tha cho con của tôi… vả lại hai đứa là con của Hàn Tử Sâm, cô làm hại bọn chúng cũng không thể thoát khỏi tay anh ấy.” - Thẩm Y Nhiên bình tĩnh nói: “Cô cần tiền hay thứ gì, chỉ cần nói ra… tôi sẽ đáp ứng cô.” Tiêu Tư Di cười lớn, bước từng bước khập khiễng đi về phía Thẩm Y Nhiên: “Tao muốn mày đền chân cho tao, muốn mày phải chết để trả lại danh dự cho Tiêu gia, chính mày đã hủy hoại Tiêu gia, hủy hoại gia đình tao.” - Đôi mắt Tiêu Tư Di long lên hận thù: “Cuộc đời tao đã bị mày và Hàn Tử Sâm hủy hoại, mày nghĩ tao còn sợ chết sao? Tại sao mày không chết, ai cho phép mày sống lại… năm năm trước mày không chết… hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày và con của mày… haha…” “Để xem Hàn Tử Sâm một tay che trời, ông vua Nam thành của mày, sẽ làm sống ra sao khi vợ con đều chết hết…” Thẩm Y Nhiên toàn thân phát run, Tiêu Tư Di cô ta điên rồi, sự hận thù đã che mất lý trí của cô ta. Tiêu Tư Di cười hả hê, cướp một con dao trong tay tên đàn ông phía sau, đâm về phía Thẩm Y Nhiên.