Một bàn tay giữ tay Tiêu Tư Di lại khi con dao chưa kịp ghim vào người Thẩm Y Nhiên: “Không được giết cô ta, người đó nói muốn tự tay xử lý cô ta.”
Người đó… chính là có người phía sau, Tiêu Tư Di chắc chắn không có khả năng làm ra chuyện này.
“Hừ…được, dù sao Thẩm Y Nhiên, hôm nay nhất định mày không thể sống được.”
Thẩm Y Nhiên bị bọn chúng đưa đi đến căn nhà gỗ ở lưng chừng núi, lúc này tên đàn ông canh cửa mới nói hai đứa trẻ đã trốn vào rừng.
Tiêu Tư Di bật cười nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Mày nghĩ hai đứa con của mày sẽ tìm đường ra khỏi khu rừng này trước khi trời tối không? Thẩm Y Nhiên… yên tâm… tao sẽ tìm xác con mày về cho mày.”
Toàn thân cô run rẩy, từ lúc cô mất tích đã hơn hai giờ, hy vọng Hàn Tử Sâm sẽ nhanh chóng đến nơi.
Bây giờ Tiểu Từ và Thiên Tử lại bỏ chạy vào rừng, nếu trời tối mà bọn trẻ vẫn còn lạc trong rừng, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Thẩm Y Nhiên đang suy nghĩ thì một chiếc xe hơi lái đến, Triệu Uyển Nhi một thân hàng hiệu bước xuống xe, cởi mắt kính nhìn Thẩm Y Nhiên nhếch môi cười.
Thì ra là cô ta.
Triệu Uyển Nhi đi về phía Thẩm Y Nhiên đang bị trói ở trên ghế, đôi môi đỏ mộng hé ra: “Thẩm tiểu thư….à, không phải, là Hàn phu nhân a, cô rất thích nghe tôi gọi cô là Hàn phu nhân phải không? Vậy thì nghe cho rõ lần cuối cùng này, nếu không đi xuống dưới kia, sẽ không ai gọi cô cái danh xưng này nữa.”
Thẩm Y Nhiên cười lạnh: “Hàn gia đối với mẹ con cô không tệ, cô lại ra tay hãm hại chúng tôi.”
“Đúng, Hàn gia đối với tôi rất tốt, bao nhiêu kẻ bên ngoài kia e sợ tôi vì tôi có liên quan đến Hàn gia, chỉ cần một lời của tôi mọi người đều phải mang tất cả lợi ích cho tôi. Nhưng… chính là vì cô, vì cái gì cô đã chết năm năm lại sống lại quay về, chỉ một chút nữa thôi tôi đã là Hàn phu nhân, một chút nữa thôi Uyển Na đã có một người cha chân chính. Thẩm Y Nhiên, cô đáng ra không được quay về.”
Thẩm Y Nhiên mỉa mai nói: “A Tử là chồng của tôi, trước kia, hiện tại, sau này đều là chồng của tôi. Cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, dù cô có giết chết tôi, A Tử cũng sẽ giết chết cô để trả thù cho tôi, Triệu Uyển Nhi… cô tốt nhất mau thả tôi ra, tôi sẽ không nói với A Tử chuyện ngày hôm nay.”
Gương mặt Triệu Uyển Nhi vặn vẹo tức giận, A Tử…cái danh xưng thân thiết như vậy… cô ta nhớ lại mình chỉ gọi Hàn Tử Sâm một lần là Tử Sâm đã bị anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén đe dọa cô ta không được phép gọi sai.
Bên tai Tiêu Tư Di liền nói: “Triệu tiểu thư, cô ta mới chính là loại nữ nhân không biết xấu hổ, đeo bám anh trai tôi không được sinh hận, câu dẫn Hàn Tử Sâm, mượn tay Hàn Tử Sâm hãm hại gia đình tôi. Triệu tiểu thư, nếu như cô ta chết, Hàn Tử Sâm chắc chắn vì mối quan hệ với con gái nuôi mà thu nhận cô, hai đứa con của cô ta cũng phải chết, sau này con của cô và Hàn Tử Sâm mới có tư cách thừa hưởng Hàn gia.”
Triệu Uyển Nhi nghe việc con của cô và Hàn Tử Sâm, thừa hưởng Hàn gia trong lòng cảm giác vô cùng vui sướng… đúng, chỉ cần Thẩm Y Nhiên chết, đẩy cô ta xuống biển cho cá ăn xác, Hàn Tử Sâm sao có thể điều tra ra được cái gì. Hai đứa trẻ kia chết trong rừng rậm, cũng chẳng hề liên quan tới cô ta.
Thẩm Y Nhiên giận dữ nhìn Tiêu Tư Di, cô gái này đã năm năm vẫn không nhận ra bản thân có lỗi, đến tận hôm nay vẫn ác tâm.
Triệu Uyển Nhi rút một con dao trong túi, ánh mắt hằn lên tia hận thù tiến về phía Thẩm Y Nhiên: “Đúng vậy, nếu cô chết, Hàn Tử Sâm sẽ thuộc về tôi, tôi mới xứng đáng là Hàn phu nhân… Thẩm Y Nhiên…đi chết đi…”
“Dừng tay.” - Một giọng nói nam nhân vang lên, người đàn ông thân hình mảnh khảnh, gương mặt hóp háp, rõ ràng chỉ hơn 35 tuổi nhưng nhìn như hơn 40 tuổi.
“Anh hai.” - Tiêu Tư Di hoảng hốt: “Sao anh biết…”
Tiêu Tư Vũ đi vào căn nhà gỗ, những tên nam nhân lao đến ngăn hắn lại, hắn liền một cước đá văng, chạy đến nắm lấy con dao đang hướng về phía Thẩm Y Nhiên, ánh mắt lướt qua nhìn cô đầy phức tạp.
“Đủ rồi, các người muốn chết sao?” - Tiêu Tư Vũ nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Tiêu Tư Di, em bị điên rồi sao? Ai cho phép em làm chuyện này.”
Tiêu Tư Di hét lên, cho rằng anh trai vẫn còn yêu Thẩm Y Nhiên nên mới bảo vệ cô ta: “Anh hai, chính cô ta làm hại gia đình chúng ta, em chỉ muốn trả thù mà thôi… anh sao vậy, anh không hận cô ta hại chúng ta sao? Anh yêu cô ta đến điên rồi đúng không?”
Triệu Uyển Nhi bị bàn tay Tiêu Tư Vũ giữ lấy cán dao rất chặt, không thể tiến cũng không thể rút lại: “Tiêu Tư Vũ, chuyện anh em các người không liên quan đến tôi… mau buông ra… tôi phải giết cô ta.”
Lúc này Thẩm Y Nhiên không ngờ người xuất hiện lại là Tiêu Tư Vũ, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất sau năm năm lưu lạc chính là người đàn ông này.
Nếu như cô từng hận Hàn Tử Sâm biết sự thật nhắm mắt làm ngơ vì lợi ích… nhưng dù sao lúc đó anh ấy và cô chỉ là người xa lạ, anh không có lý do phải giúp cô.
Nhưng Tiêu Tư Vũ thì khác… lúc đó cô và hắn đang hẹn hò, hắn còn có ý định cưới cô… vậy mà hắn không những không giúp cô điều tra sự thật, hắn còn thông đồng với Hà Dĩ Nguyệt hành hạ cô… bàn chân kia của hắn từng giẫm gãy ngón tay đã bị rút móng đẫm máu của cô… hắn nói… hắn hối hận vì đã muốn cô là bạn gái của hắn.
Tiêu Tư Vũ… hắn mới chính là cơn ác mộng của đời cô.
“Hàn Tử Sâm đã phong tỏa Nam thành, khi tôi đến đây thì dưới chân núi đã bị phong tỏa, các người nghĩ các người sẽ thoát được sao… tốt nhất hãy thả cô ấy ra là đầu thú.” - Tiêu Tư Vũ nói.
Triệu Uyển Nhi không ngờ nhanh như vậy Hàn Tử Sâm đã tra ra dấu vết… cô ta đã cẩn thận như vậy, vì cái gì lại thất bại.
“Anh hai…phải…phải làm sao bây giờ.” - Tiêu Tư Di nghe tin Hàn Tử Sâm đến thì vô cùng run rẩy.
Tiêu Tư Vũ hất con dao trong tay Triệu Uyển Nhi ra, muốn cởi trói cho Thẩm Y Nhiên.
“Các người là phế vật à, còn không mau bắt anh ta lại.” - Triệu Uyển Nhi hét lên…
Một đám người nhào đến chế ngự Tiêu Tư Vũ, khiến mọi thứ trở nên hổn loạn.
Dây trói vừa bị Tiêu Tư Vũ cắt đi một đoạn, Thẩm Y Nhiên vội vàng lắc lư tự mình cởi trói thoát thân.
Tiêu Tư Vũ nói A Tử đã đến, cô phải nhanh chóng chạy xuống với anh, báo cho anh biết Thiên Tử và Thiên Từ hiện đang gặp nguy hiểm.
Triệu Uyển Nhi nhìn thấy một cảnh đánh nhau hỗn loạn, mắt nhìn Thẩm Y Nhiên đã tự cởi trói muốn bỏ chạy liền nhặt con dao dưới sàn, chạy về phía Thẩm Y Nhiên.
Tiêu Tư Vũ nhìn thấy liền lao tới, dùng tấm lưng che chắn một nhát dao cho Thẩm Y Nhiên.
Phụt…
Không…
Máu tươi tóe ra cùng tiếng hét của Tiêu Tư Di vang vọng.
Thẩm Y Nhiên xoay người lại, nhìn gương mặt gầy gò già nua của Tiêu Tư Vũ đang tái nhợt, hắn từ từ quỳ xuống đất, máu đỏ loang ra ướt cả một mảng, tí tách rơi xuống sàn gỗ.
Tiêu Tư Di chạy đến đỡ Tiêu Tư Vũ ôm vào trong lòng gào thét: “Vì cái gì vì cái gì anh lại cứu cô ta. Cô ta đã lấy người khác, sinh con cho người khác… vì cái gì anh vẫn nặng tình với cô ta.”
Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc vì hành động của Tiêu Tư Vũ, nhưng nói hắn ta vì nặng tình với cô để cứu cô, Thẩm Y Nhiên liền không thể tin.
Hắn làm như vậy… có lẽ vì để giảm bớt sự áy náy trong lòng hắn.
Triệu Uyển Nhi nắm chặt con dao trong tay, nghe tiếng nhưng chiếc xe địa hình đang gầm gú bên ngoài liền sai người trói chặt Thẩm Y Nhiên lại, sau đó cả hai cùng đứng ở vách núi… chỉ cần bất cẩn liền sẽ ngã xuống biển sâu bên dưới.
Hàng loạt chiếc xe địa hình lao lên đường lên hiểm trở, Hàn Tử Sâm bước xuống đi vào ngôi nhà gỗ liền nhìn thấy Tiêu Tư Di đang ngồi ôm Tiêu Tư Vũ khóc lóc.
Tiêu Tư Vũ đau đớn, mất máu quá nhiều khiến gương mặt hắn tái đi, Tiêu Tư Di lại bị què một chân cũng không giúp được hắn, chỉ có thể khóc lóc bên cạnh.
Tiêu Tư Vũ mở mắt, nhìn Hàn Tử Sâm liền nói: “Cô ấy…cô ấy… bị Triệu Uyển Nhi mang ra vách đá bên hướng kia…”
Hàn Tử Sâm quay đầu rời đi, Tiêu Tư Di đã bò lại dưới chân Hàn Tử Sâm khóc lóc van xin: “Hàn gia, xin hãy thương xót anh trai tôi, anh ấy… anh ấy là đỡ một nhát dao cho Thẩm Y Nhiên nên mới bị thương…xin ngài, hãy thương xót… cứu anh ấy, đưa anh ấy đến bệnh viện…”
Hàn Tử Sâm nghe Tiêu Tư Di nói, nhìn thấy Tiêu Tư Vũ thật sự không đi bệnh viện có lẽ sẽ chết.
Hắn ta thật sự cứu Y Nhiên, nếu là cứu Y Nhiên bị thương, hắn liền không được chết, nếu hắn chết Y Nhiên có thể sẽ thương tâm hắn, mãi nhớ đến ơn cứu mạng của hắn.
Anh đưa mắt nhìn về phía Cao Trí: “Đưa hắn đến bệnh viện, còn cô ta… giao cho cảnh sát đi.”
“Không…đừng…là do Triệu Uyển Nhi…không liên quan đến tôi, đừng bắt tôi…” - Tiêu Tư Di hoảng loạn la hét.
“Tiêu Tư Di, có oan ức, cô nên trình bày với cảnh sát sẽ tốt hơn.” - Cao Trí nói, cho người đưa hai anh em nhà họ Tiêu xuống núi.
Hàn Tử Sâm quay đầu đi về hướng vách đá cách căn nhà gỗ không xa.
Khi đi ra ngoài, Hàn Tử Sâm nhìn thấy Cố Lệ Thần cũng đã đến nơi, nhưng anh không có thời gian để mắt đến hắn nhanh chân bước đi.
“Hàn gia, bọn người bị chúng ta khống chế khai ra thiếu gia và tiểu thư đã bỏ trốn vào trong rừng.” - Gương mặt Cao Trí tái nhợt vội báo cáo.
“Mau… cho người vào rừng tìm… gọi cảnh sát, chó đặc vụ, tìm cho ra bọn trẻ.” - Hàn Tử Sâm phân phó xong, nhanh chân chạy về hướng vách đá.
Khi anh đến, Thẩm Y Nhiên đang bị trói chặt toàn thân đứng nghiêng ngã ngay vách núi, bên cạnh là Triệu Uyển Nhi đang cầm một con dao khống chế cô, đặt ngay tại cổ Thẩm Y Nhiên.
Tâm trí Hàn Tử Sâm chợt nhớ đến hình ảnh vụn vỡ… Thẩm Y Nhiên bị trói trên một chiếc xe lơ lửng ở vách đá…và sau đó… cô ấy rơi xuống cùng chiếc xe hơi.
Không…đừng…
A Tử… em tha thứ cho anh…
A Tử… sống tốt.
Hàn Tử Sâm lắc đầu, muốn đẩy những hình ảnh kia đi… lúc này anh phải bình tĩnh để cứu cô.
“Triệu Uyển Nhi, thả Y Nhiên ra.” - Giọng nói Hàn Tử Sâm mang đến sự lạnh lẽo và uy quyền.
“Hàn Tử Sâm, tôi ở bên cạnh anh ba năm, ba năm qua tôi đều tận tâm với Hàn gia, anh lại không liếc nhìn tôi lấy một lần, ừm… đó là vì bản tính anh lạnh lùng không nói đi. Vì cái gì, Thẩm Y Nhiên cô ta đã bỏ đi năm năm, cô ta quay về anh liền để cô ta ở bên cạnh yêu thương… tôi xinh đẹp hơn cô ta, tôi một mực ở bên cạnh anh, vậy tại sao không phải là tôi, tại sao anh lại chỉ có nhìn Thẩm Y Nhiên.”
Hàn Tử Sâm mỉa mai: “Tôi chưa từng tỏ ra muốn cô ở bên cạnh. Triệu Uyển Nhi, cô tốt nhất thả Y Nhiên ra, tôi sẽ cho cô một con đường sống.”
Con dao nắm chắc trong tay, Triệu Uyển Nhi biết rõ, hôm nay cô ta đã không còn đường sống nữa.
“Hàn Tử Sâm… anh chẳng phải rất cao cao tại thượng sao, anh ở trên cao không xem tôi ra gì sao… hôm nay, anh quỳ xuống cho tôi.” - Triệu Uyển Nhi hận đến mức điên cuồng, con dao dí sát vào cổ Thẩm Y Nhiên, đã tạo ra vết cắt.
“Cô điên rồi.” - Thẩm Y Nhiên hét lên.
“Câm miệng.” - Triệu Uyển Nhi mạnh mẽ giữ chặt Thẩm Y Nhiên nhìn về phía Hàn Tử Sâm: “Quỳ xuống, nếu không tôi giết cô ta ngay lập tức.”
Hàn Tử Sâm nhìn một viên cảnh sát đang ẩn nấp phía sau vách đá ở gần Triệu Uyển Nhi, anh phải thu hút chú ý của cô ta nên quỵ chân quỳ xuống.
“Hàn gia.” - Cao Trí vội nói.
Hàn Tử Sâm nhìn về phía Triệu Uyển Nhi: “Buông cô ấy ra.”
Thẩm Y Nhiên nhìn người đàn ông cao cao tại thượng, anh hết lần này đến lần khác quỳ gối vì cô, đủ chứng minh tình yêu của anh dành cho cô nhiều đến mức nào.
“Anh yêu cô ta phải không? Anh yêu cô ta đến mức nào, có thể chết thay cô ta không?” - Triệu Uyển Nhi cười lớn quăng con dao trong tay về phía Hàn Tử Sâm: “Lấy con dao này tự đâm vào tim anh đi, tôi sẽ thả vợ của anh ra. Còn bằng không, tôi và cô ta sẽ chìm sâu dưới đây biển.”
Triệu Uyển Nhi lôi kéo Thẩm Y Nhiên lại gần ở vách đá, chỉ cần cô ta thả tay ra, Thẩm Y Nhiên lập tức rơi xuống.
“Không…A. Tử… anh không được làm bậy.” - Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Cao Trí, còn không mau cướp dao đi.”
Cao Trí muốn lao đến… nhưng toàn thân Hàn Tử Sâm đã cầm con dao trên tay: “Không được đến gần tôi.”
“Y Nhiên… hôm nay nếu có thể dùng mạng của tôi để đổi lấy mạng của em, tôi cũng là cam lòng. Thật ra, tôi đã nhớ ra không ít chuyện trước kia giữa chúng ta… Y Nhiên, là tôi có lỗi với em, nhưng… tôi không dám nói ra, tôi sợ em nhớ lại lý do đã từng bỏ đi, em sẽ lại không chấp nhận mà một lần nữa rời đi… Y Nhiên, nếu hôm nay tôi chết vì em, em có sẵn lòng tha thứ tất cả cho tôi không?”
Thẩm Y Nhiên vội vàng nói: “Không… A Tử, em đã tha thứ cho anh từ năm năm trước… em chưa từng muốn rời đi… vậy nên anh không cần phải lo lắng…”
Đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh nhìn cô: “Là sự thật?”
Thẩm Y Nhiên gật đầu: “A Tử… đời này kiếp này… em là gia đình của anh, anh là gia đình của em… chúng ta mãi mãi không rời xa.”
Triệu Uyển Nhi nhìn thấy cảnh này liền tức giận đến phát điên mà mất đi cảnh giác, từ phía sau viên cảnh sát nhào ra khống chế cô ta.
Lúc này Hàn Tử Sâm cũng quăng con dao mà chạy đến cùng một lúc.
Triệu Uyển Nhi dùng sức lực cuối cùng, vươn tay đẩy Thẩm Y Nhiên đang bị trói chặt toàn thân về hướng vách đá.
Toàn thân cô mất cân bằng, hướng về phía biển lớn ngã xuống.