Không Thể Yêu

Chương 49: Bức Ảnh Bé Gái Mặc Váy Hoa



Buổi sáng, Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, cơn đau truyền đến từ các đầu ngón tay, cô ngơ ngác nhìn những đầu ngón tay được băng bó của mình.

"Còn đau sao?” - Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Cô đưa mắt nhìn về phía Hàn Tử Sâm, ngẩn ngơ nhớ ra cái gì đó, vội hỏi: "Cuốn album ảnh của tôi đâu?”

Hàn Tử Sâm cau mày: “Em sẵn sàng mạo hiểm mạng sống chỉ vì cuốn album này sao? Hôm nay may mắn chỉ bị thương nhẹ, nếu vết bỏng lớn hơn thì sao?”

“Album ảnh này rất quan trọng với tôi.” - Thẩm Y Nhiên nói.

“Chẳng lẽ nó quan trọng hơn đôi tay của em.” - Hàn Tử Sâm trầm giọng xuống.

“Nó rất quan trọng, dù là có phỏng năng hơn cả hai tay, tôi vẫn giữ nó.” - Thẩm Y Nhiên cúi đầu đáp.

Câu trả lời của cô khiến anh vô cùng tức giận, tức giận vì cô không trân trọng bản thân, cũng tức giận chính mình rằng anh lại quan tâm đến cơ thể nhiều hơn cả cô, hóa ra anh không muốn nhìn thấy cô bị thương dù chỉ một chút.

“Album ảnh của tôi đâu?” - Cô lo lắng nhìn anh hỏi.

Hàn Tử Sâm thở dài, đứng lên mở chiếc tủ gần đó, lấy cuốn album đưa về phía cô.

Thẩm Y Nhiên nhận lấy cuốn album, mở ra nhìn những bức ảnh bên trong mai hắt không khỏi đỏ ửng.

Một số bức ảnh đã bị cháy biến dạng, bên trong rất may vẫn còn những bức ảnh nguyên vẹn.

Cô đóng cuốn album lại, nhìn Hàn Tử Sâm nói: “Cám ơn anh hôm qua đã đưa tôi đi bệnh viện, hôm qua…cảm xúc của tôi có chút mất khống chế.”

Không biết vì cái gì mà đêm qua cô lại nhào vào lồng ngực anh mà khóc…

“Vậy từ nay về sau, khi em mất khống chế chỉ một mình tôi nhìn thấy.” - Anh cúi người xuống, khẽ nói vào tai cô.

Ánh mắt anh nhìn những ngón tay băng bó của cô: “Về sau gặp phiền phức gì thì cứ nói với tôi, đừng tự mình xông vào. Hơn nữa, xem ra tôi phải gia hạn nghỉ phép cho em, em ở nhà nghỉ ngơi thêm đi.”

Nhà? Cô ngẩn ngơ một lúc, đây căn bản không phải nhà cô, nói đúng hơn… cô không có nhà, tứ cố vô thân…

“Xin nghỉ phép quá dài chỉ sợ giám đốc sẽ sa thải tôi mất.” - Cô thở dài.

“Đừng lo, trừ khi em muốn nghĩ, không ai được sa thải em.” - Hàn Tử Sâm đứng thẳng lên, nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi phải đến công ty, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”



Buổi chiều, Thẩm Y Nhiên cảm thấy ngón tay đã bớt sưng một chút, cô đặt cuốn album lên bàn, cẩn thận lấy những bức ảnh còn lại trong album ra.

Vì tay cô con quấn băng nên thao tác có chút khó khăn hơn.

“Để tôi giúp em.” - Hàn Tử Sâm vừa vào nhà liền đi về phía Thẩm Y Nhiên, anh dùng ngón tay thon dài giúp cô lấy ra những bức ảnh một cách khéo léo.

Hàn Tử Sâm lấy ra từng bức ảnh, cũng là ngắm nhìn hình ảnh của mẹ cô và cô khi còn bé.

Trong ảnh, cô ấy trông nhỏ nhắn với đôi má phúng phính, mái tóc đen dày trong rất dễ thương.

Những bức ảnh để theo thứ tự từ khi cô bé được chụp chung với mẹ rất nhiều, sau đó là thưa dần những bức ảnh cô chụp một mình.

Nhìn những bức ảnh này Thẩm Y Nhiên đa cảm: “Khi mẹ tôi còn sống, bà ấy rất thích chụp ảnh cùng tôi, về sau này tôi ít chụp hơn.”

Đột nhiên đôi mắt Hàn Tử Sâm nheo lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào một bức ảnh, động tác đang lấy ảnh ngừng lại tại bức ảnh trước mắt.

“Sao vậy?” - Thẩm Y Nhiên có chút bối rối.

"Bức ảnh này của em…” - Hàn Tử Sâm cầm bức ảnh lên: "Chụp lúc bao nhiêu tuổi.”

Thẩm Y Nhiên nhìn vào bức ảnh, bên trong là một cô bé mặc váy hoa đang đứng trước hàng rào, phía sau mà dãy núi.

Nhìn bức ảnh này, trong lòng Thẩm Y Nhiên có chút ấm áp: "Hình như là lúc 8 tuổi, tôi rất thích chiếc váy này, nhưng nó khá đắt tiền phải gia đình khá giả một chút mới có thể mua nó, tôi rất thích nhưng không dám nói, chỉ là bà ngoại thấy tôi rất thích nên đã mua cho tôi.”

Sau này lớn lên cô mới biết bà ngoại đã phải bỏ ra số tiền rất lớn so với thời đó để mua chiếc váy này cho cô.

"Nơi em sống trước kia tên gì?” - Hàn Tử Sâm hỏi với giọng kỳ lạ.

“Ngày xưa nơi đó tên là Nam Gia thôn, sau này có thay đổi xác nhập, đổi tên thành thị trấn Nam Gia.” - Thẩm Y Nhiên có chút khó hiểu, không phải trước kia anh từng đến thị trấn để cứu cô sao?

Ánh mắt Hàn Tử Sâm tối sầm: "Chiếc váy này khi đó có nhiều người mua không?”

"Tôi không biết nó có phổ biến ở thị xã không, nhưng ở thôn của tôi chỉ có một mình tôi có, đến nỗi chị họ của tôi còn rất ghen tỵ, còn có ý muốn cướp nó.” - Cô hồi tưởng lại.

"Về sau thì sao, chiếc váy đó đã bị lấy mất sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

"Sau đó tôi đi chơi và nó bị rách mất, hình như lần đó tôi còn phát sốt.” - Cô kể lại.

"Sốt, em bị sốt sao?” - Hàn Tử Sâm trở nên lo lắng.



"Chỉ là phát sốt, tôi mê man mất mấy ngày, sau khi tỉnh lại tôi có chút mơ mơ màng màng, nhưng bất quá tôi đã khỏe lại, chỉ tiếc là chiếc váy đó đã không còn nữa.”

Cô có chút tiếc nuối, sau đó bà ngoại nói sẽ mua cho tôi một chiếc váy mới nếu cô đứng nhất trong kỳ thi sắp tới.

Nhưng sau đó ba của cô lại đón cô quay về Nam thành, trước khi đi bà ngoại đã nhét vào hành lý của cô một chiếc váy mới.

“Sau này em muốn mua váy thế nào, tôi sẽ mua cho em.” - Anh trầm giọng nói.

Lời nói của anh khiến trái tim cô run lên, cô cúi đầu cắn môi: "Tôi không còn là con nít nữa, sao có thể đòi mua váy.”

Hàn Tử Sâm tháo những bức ảnh còn lại trong album ra, sau đó cầm bức ảnh cô bé mặc chiếc váy hoa lên nói: “Bức ảnh này, A Nhiên tỷ cho tôi được không?”

Cô sửng sốt nhìn anh tuy mở miệng nói vậy nhưng tay đã mang tấm ảnh kia cất đi.

“Sao anh lại muốn bức ảnh đó.” - Thẩm Y Nhiên thắc mắc.

"Trông nó dễ thương, tôi muốn giữ làm kỉ niệm.”

Thẩm Y Nhiên cũng thắc mắc nhưng dù sao anh cũng đã cất nó đi, cô cũng không thể từ chối được.

Hàn Tử Sâm cầm bức ảnh cô bé mặc váy hoa đi vào phòng, ngồi lên ghế sô pha, đưa mắt nhìn chằm chằm vào nó.

"Chính là em sao?” - Hàn Tử Sâm như đang hỏi cô bé trong bức ảnh.

Đáp lại anh chỉ có sự im lặng.

Trước mắt anh là một bức ảnh, và cũng là nhớ tới một bức họa rất giống với người trong bức ảnh cùng chiếc váy hoa.

Đây có phải là trùng hợp sao, cô gái trong bức tranh của Cố Lệ Thần chính là cô sao?

Nếu thật sự là cô thì sao?

"Thẩm Y Nhiên, mặc kệ có phải là em hay không, đời này, em chỉ có thể ở bên tôi, tôi không cho phép người khác cướp em đi.” - Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm bức ảnh, lạnh lùng nói.

Giọng điệu đầy sự chiếm hữu bá đạo.

Anh sẽ không bao giờ để cô đi chứ đừng nói tới cho người khác bất kỳ cơ hội nào.<code> Mấy ngày sau, Thẩm Y Nhiên đi đến trạm vệ sinh để nộp đơn từ chức sau một thời gian dài nghỉ phép. Có vẻ như Hàn Tử Sâm sẽ bắt cô nghỉ phép dài hạn và cô cũng đang muốn thay đổi công việc khác để nhanh chóng kiếm tiền trả nợ cho Giao Liên. Gần đây Giao Liên đi công tác nên hai người cũng không thường xuyên gặp nhau, tuy bạn thân không đòi, nhưng cô phải có trách nhiệm nhanh chóng trả lại. Giám đốc sở duyệt đơn xin nghỉ của cô, không trừ tiền cô nghỉ phép mà phát lương, đã vậy còn cho thêm một tháng lương vì cống hiến cho môi trường của cô. Thẩm Y Nhiên: “...” Số tiền cộng thêm kia e rằng là giám đốc biết cô có quan hệ với Hàn Tử Sâm, dù gì mấy lần nghỉ phép đều là anh xin nghỉ cho cô. Cô muốn từ chối nhưng lại không thể từ chối. Bà ngoại còn nằm viện, tiền nợ Giao Liên, sau này lỡ chưa tìm được việc làm sẽ còn phát sinh nhiều vấn đề, đợi tay cô ổn cô sẽ rời khỏi nhà của Hàn Tử Sâm, đến lúc đó còn phải lo thêm chi phí cuộc sống. Thẩm Y Nhiên đi ra ngoài, chào tạm biệt chị Hứa, hai người nói mấy câu, cô trực tiếp rời khỏi trạm vệ sinh. Buổi tối, Thẩm Y Nhiên nằm trên giường, không có chút nào buồn ngủ, cô nhìn những ngón tay được quấn băng gạc của mình, mỗi ngày đều là Hàn Tử Sâm đích thân thay thuốc và băng lại cho cô. Như hôm nay anh có hỏi về việc cô đi đâu cả buổi sáng, cô cũng không giấu giếm về việc muốn từ chức ở trạm vệ sinh để tìm việc khác, thấy anh ngỏ ý muốn giúp bị cô cự tuyệt, Thẩm Y Nhiên cảm giác anh có chút buồn bã. Sự quan tâm của anh đối với cô vượt xa sự quan tâm của Tiêu Tư Vũ, người yêu của cô năm đó, thậm chí đôi khi cô nhìn Hàn Tử Sâm sẽ thất thần đôi chút. Nếu…nếu anh không phải là Hàn Tử Sâm, anh chỉ là một người khác, cô có lẽ đã động tâm. Dù sao một người đàn ông có thể chăm sóc cô chu đáo và lại vừa mắt như vậy thì có lẽ rất ít phụ nữ không bị anh ta thu hút. Nhưng mà anh ấy lại là Hàn Tử Sâm, người khiến cô sợ hãi, cho nên mỗi khi tâm cô động, cô đều không ngừng nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo lại. Sau khi vết thương này lành lặn, cô sẽ rời khỏi nơi này, sẽ không liên quan đến Hàn Tử Sâm nữa. Mấy ngày tiếp theo, cô bắt đầu lên mạng để tìm công việc phù hợp, cuối cùng cô cảm thấy giao đồ ăn nhanh không quá đòi hỏi trình độ. Thêm mấy ngày, Thẩm Y Nhiên không còn cần quấn băng gạc ở ngón tay nữa, vết bỏng trên tay còn lưu lại một số vết sẹo. Hàn Tử Sâm cầm ngón tay cô lên, nhìn chằm chằm vết sẹo trên đầu ngón tay: “Lát nữa tôi sẽ gọi bệnh viện mang đến một số thuốc xóa sẹo, xóa đi những vết sẹo này có lẽ không thành vấn đề.” “Có xóa hay không cũng không sao?” -- Thẩm Y Nhiên nói, dù là có sẹo nhưng cô lấy lại được những bức ảnh của mẹ cũng rất đáng. “Em không quan tâm nhưng tôi quan tâm.” - Anh trầm giọng nói, vết thương trên tay cô như nhắc nhở về sai lầm của mình. Nếu hôm đó anh kiên trì theo cô về nhà họ Thẩm, cô sẽ không bị thương. “Tôi muốn A Nhiên tỷ là tốt nhất, không cho phép em bị thương dù là nhỏ nhất.” - Anh nói. Cô bỗng nhiên muốn bật cười, không cho phép bị thương dù là nhỏ nhất, thế nhưng những ngày ở trong tù, trên người cô đã đầy những vết thương. “Tay của tôi bây giờ cũng ổn rồi, khi nào tôi có thể quay về nhà.” - Thẩm Y Nhiên đổi chủ đề. Anh đang vuốt ve đầu ngón tay của cô thì ngừng lại: “Sao vậy, A Nhiên tỷ nhanh như vậy liền muốn rời đi.” “Vết thương của tôi đã lành rồi, không cần thiết ở đây nữa.” - Cô cắn nhẹ môi nói. “Em thật sự muốn rời đi?” - Hàn Tử Sâm lạnh giọng. Cô gật đầu: “Ừm.” “Em cứ như vậy không muốn ở bên cạnh tôi sao?” - Thanh âm của anh càng lạnh hơn. “Tôi quen ở một mình rồi.” - Cô đáp. Hàn Tử Sâm cười lạnh một tiếng: “Em quen ở một mình? Nếu thật sự như vậy thì tại sao lúc đầu em lại muốn tôi về ở cùng với em? Là em nói, ở một mình quá cô đơn, quá tĩnh mịch nên muốn ở cùng tới tôi. Cũng là em nói, muốn cùng tôi dựa vào nhau mà sống, chẳng lẽ những thứ này em đã quên rồi sao?” Lông mi cô khẽ run lên, sao cô có thể quên những lời này, nhưng mọi chuyện khi đó xảy ra đến bây giờ chẳng khác gì một trò đùa. Cô trầm mặc không đáp. Ánh mắt đào hoa lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm. Không khí trở nên căng thẳng. Đột nhiên, giọng nói của anh lại đột nhiên vang lên bên tai cô: “Em nói vết thương của em đã lành nên muốn rời đi phải không? Vậy em sẽ ở lại nơi này nếu em bị thương đúng không?” Cô giật mình, ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn anh. Hàn Tử Sâm đột nhiên nghiêng người, một tay ôm lấy sau đầu cô, đôi môi mỏng của anh lập tức chạm vào đôi môi hồng nhạt của cô. Cô đột nhiên cảm thấy chóp mũi tràn ngập hơi thở của anh, không kịp phản ứng thì nụ hôn của anh đã bắt đầu. Anh không ngưng đòi hỏi mút lấy môi cô, cô không ngừng giãy giụa cũng không thoát khỏi nụ hôn của anh. Ngay khi cô cảm giác mình như sắp ngạt thở, bỗng nhiên cô cảm thấy môi mình ngứa ran, một mùi máu tanh ngập tràn trong miệng. Khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Y Nhiên cảm thấy khóe môi mình hơi đau, là anh cắn môi cô đến bật máu. Hàn Tử Sâm nhếch môi nhìn cô mỉm cười, đôi mắt đào hoa của anh trở nên lạnh lùng. Anh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi cánh môi bị thương của cô, một vệt máu đỏ lập tức nhuộm đầy ngón tay anh. Anh khẽ mỉm cười, đưa lưỡi liếm vết máu trên đầu ngón tay: “A Nhiên tỷ, muốn em bị thương, thật ra rất dễ dàng phải không? Vậy nên, vết thương của em còn chưa tốt, tốt nhất phải ở lại nơi này.” Rõ ràng là anh đang cười, nhưng toàn thân cô run rẩy, cô hiện tại đang nằm trong lòng bàn tay anh… cô muốn rời đi, trừ khi được anh cho phép. Hàn Tử Sâm nói xong, nhìn cô một cái sắc bén nhưng đang kìm cơn giận dữ, quay người rời đi.</code>