Thẩm Lạc Nhân từ công ty trở về nhà, cô nghe được tin mẹ cô đã bị sa thải khỏi nơi làm việc, và ba của cô cũng bị giáng chức trực tiếp từ vị trí giám sát xuống nhân viên bình thường.
Không thể tin được, bởi vì cô ta hiện tại vẫn là thân phận bạn gái của Cố Lệ Thần, cho dù lãnh đạo muốn sa thỉ ba mẹ cô ta thì cũng phải cân nhắc.
“Ba mẹ không nói với lãnh đạo, con bây giờ là bạn gái của Cố Lệ Thần sao?” - Thẩm Lạc Nhân nói.
“Mẹ đã nói rồi.” - Phương Kiều nhác đến lại cang tức giận hơn, bà ta đã nói con gái hiện là bạn gái của thái tử ngành điện ảnh, sau này sẽ gả vào hào môn.
Kết quả, cấp trên căn bản chẳng thèm để ý, chỉ nói: “Cho dù bạn trai của con gái cô là ai, trong hôm nay cô bắt buộc dọn đồ ra khỏi cơ quan, không thương lượng.”
Làm bà ta tức giận gần chết.
Sau đó, vì gần đây bà ta thường khoe khoang có con gái là bạn gái của Cố Lệ Thần,kết quả đồng nghiệp từ nịnh bợ và ganh ghét đều quay qua nhạo báng bà ta không còn mảnh giáp.
“Đến lúc đó, đợi Cố Lệ Thần cùng con kết hôn, mẹ nhất định phải quay về đó cho bọn chúng mở rộng tầm mắt nhìn xem mẹ có thể làm mẹ vợ của Cố Lệ Thần hay không? Để bọn chúng còn dám nói cái gì?” - Phương Kiều tức giận thở phì phò nói.
Thẩm Lạc Nhân nhất thời chột dạ, nếu là trước kia cô ta sẽ tán thành với ý định của mẹ mình, nhưng bây giờ… cô ta không có chút tự tin nào.
Những ngày gần đây, Cố Lệ Thần mỗi ngày tìm cô ta, chỉ là để hỏi cô ta về chuyện của Thẩm Y Nhiên, anh ta muốn biết tất cả về Thẩm Y Nhiên, anh ta không có hứng thú nghe bất cứ chuyện gì khác ngoài việc của Thẩm Y Nhiên.
Ngày xưa hai chị em không thân thiết, cô chỉ có thể kể về Thẩm Y Nhiên tất cả những gì cô biết, chỉ sợ một ngày không còn gì để kể, sẽ bị Cố Lệ Thần vứt đi.
Đến bây giờ Thẩm Lạc Nhân vẫn không hiểu nổi, Cố Lệ Thần vừa ý Thẩm Y Nhiên ở điểm gì? Chỉ là một công nhân vệ sinh mà thôi, có cái gì hay mà phải tìm hiểu cặn kẽ như vậy.
Lúc này, Thẩm Chí Ninh đi tới và nói: “Gia đình cùng lúc xảy ra chuyện, chắc chắn là vì đã động chạm tới ai đó, không thể là trùng hợp được.”
Thẩm Lạc Nhân đột nhiên run lên, sắc mặt tái nhợt nói: “Có phải liên quan đến chị không? Ba đốt cuốn album ảnh ngày hôm đó, chẳng lẽ chị liền cáo trạng với Hàn Tử Sâm, cho nên Hàn Tủ Sâm ra tay đối phó vơi chúng ta?”
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không người bình thường chắc chắn sẽ không thể không quan tâm đến thân phận bạn gái Cố Lệ Thần của cô ta.
Sắc mặt Thẩm Chí Ninh đại biến, ông ta tức giận nói: “Đứa con bất hiếu đó vô tù đã làm hại gia đình ta, giờ lại muốn hại gia đình ta thêm lần nữa.”
Phương Kiều cũng giận dữ, như thể bà ta muốn xé nát Thẩm Y Nhiên.
“Ba mẹ, hai người đừng xúc động. Chị ấy bây giờ có chổ dựa là Hàn Tử Sâm, cho dù hai người muốn làm gì chị ấy thì cũng nên suy nghĩ.” - Thẩm Lạc Nhân khuyên nhủ, dù sao lần ở phim trường cô ta cũng nếm đủ cay đắng nhục nhã.
Thẩm Chí Ninh và Phương Kiều nghĩ cũng đúng nên lại nói: “Vậy giờ chúng ta nên làm cái gì? Cứ như vậy chịu thua thiệt?”
“Để con suy nghĩ cho cẩn thận.” - Thẩm Lạc Nhân nói, cô ta phải suy nghĩ cho thật kỹ để đối phó với Thẩm Y Nhiên.
Cô ta đang lo sợ một ngày Hàn Tử Sâm chơi đùa chán Thẩm Y Nhiên, chỉ sợ Thẩm Y Nhiên sẽ câu dẫn mất Cố Lệ Thần của cô ta, trở thành bạn gái mới của Cố Lệ Thần.
Cô ta tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Thẩm Y Nhiên cả ngày đi nộp đơn xin việc, đến bước cuối cùng đều là vì lý lịch cô từng đi tù, lại còn là gây tai nạn xe cho hôn thê của Hàn Tử Sâm mà bị từ chối. Cô biết trước chuyện này, nhưng khi đối diện cũng không khỏi thất vọng. Chỉ là không ngờ đang đứng ở trạm xe bus liền bị một chiếc xe sang trọng nói rằng Hàn lão gia muốn gặp cô. Thẩm Y Nhiên nhìn ông già năm nửa người trên giường, tựa vào cạnh giường, cô không ngờ rằng ông nội của Hàn Tử Sâm lại cho người đưa cô đến đây gặp ông ấy. Trong phòng bệnh yên tĩnh, Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy Hàn lão đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt hình như có chút khinh thường và chán ghét. Bên cạnh Hàn lão có một người đàn ông đứng bên cạnh, cũng là người đưa cô đến đây, tự xưng là thư ký riêng của ông ấy. “Cô có biết tại sao tôi cho người đưa cô đến đây không?” - Cuối cùng Hàn lão cũng là người phã vỡ không gian yên tĩnh. “Biết.” - Thẩm Y Nhiên đáp: “Bởi vì Hàn Tử Sâm.” Hàn lão hừ lạnh: “Cô biết?” “Ngài muốn nói cái gì?” - Thẩm Y Nhiên trực tiếp hỏi, trải qua quá nhiều chuyện cô thật sự mệt mỏi, không muốn vòng vo. “Ta thật không ngờ Tử Sâm lại để cho cô vào ở tại Hàn gia, một người phụ nữ như cô, thật sự cho rằng mình có thể tiến vào Hàn gia?” - Hàn lão lạnh lùng nói. Thẩm Y Nhiên lúc này cũng hiểu hôm nay ông lão này muốn gọi cô đến để ra oai phủ đầu với cô. Cô cúi đầu, không đáp, bây giờ chỉ e cô nói cái gì ông ta cũng sẽ không tin. Thấy cô không đáp, Hàn lão gia có chút chán nản, quay người hỏi thư ký bên cạnh: “Cậu nói, cháu trai ta xem trọng gì ở người phụ nữ này?” “Tôi không biết, nhưng chắc chắn có gì đó đặc biệt.” - Thư ký đáp. Hàn lão xua tay, có chút khinh bỉ: “Ta thấy cô ta không có gì đặc biệt, nhưng gương mặt có chút không vừa mắt, hủy gương mặt đó đi, xem Tử Sâm còn muốn cô ta hay không.” “Vâng.” - Thư ký trả lời. Thân thể Thẩm Y Nhiên run rẩy, ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Hàn lão. Muốn hủy gương mặt của cô? Lời ông ta nói nhẹ nhàng ung dung như một câu chuyện phiếm. Nghĩ ra cái gì đó, Thẩm Y Nhiêm cười khổ, cô đã quên mất Hàn lão là ai rồi sao, một tay hô mưa gọi gió ở Nam thành, hôm nay đưa cô tới đây chắc chắn không phải chỉ nói vài câu cảnh cáo rồi sẽ thả cô. Người đàn ông được gọi là thư ký từ trong tay móc ra một con dao găm, đi về phía Thẩm Y Nhiên, cô đưa mắt nhìn anh ta, không có một chút hoảng sợ, cũng không cầu xin tha thứ…mọi thứ chỉ là im lặng… Bộ dạng này của cô khiến Hàn lão có chút kinh ngạc. “Không chạy trốn?” - Nam nhân đi về phía Thẩm Y Nhiên hỏi. “Trốn không thoát.” - Giọng nói của cô rất bình tĩnh, người thân cận bên cạnh Hàn lão gia chắc chắn sẽ kỹ năng không tệ, cô nào có thể trốn được. Lý trí mách bảo cô rằng cô nên chấp nhận số phận của mình, nhưng trong thâm tâm cô lại không muốn. Tại sao số phận của cô lại bị người khác thao túng thế này, ngay cả khi bị tấn công cũng không thể kháng cự được. “Cô khá thông minh.” - Người đàn ông cười nhạo một tiếng. Nhìn thấy con dao găm tiến gần gương mặt của mình, thân thể cô run rẩy dữ dội, đột nhiên cô liền né tránh, luồn qua cánh tay của hắn ra mà chạy về phía cửa. Nhưng khi mở cửa liền bị vệ sĩ chặn lại. Người đàn ông bước về phía Thẩm Y Nhiên mỉa mai nói: “Tôi còn tưởng cô can đảm thế nào, nguyên lại cũng là chạy trốn, bất quá giống như cô nói, trốn không thoát.” Đúng, cô trốn không thoát, nhưng ít nhất cô muốn cho bản thân cơ hội phản kháng trước sự chém giết của kẻ khác. Thẩm Y Nhiên lại bị đẩy vào phòng, khi cô nhìn thấy con dao sắc lạnh thật sự muốn gạch vào mặt mình, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó đá tung ra. Một cái bóng rất nhanh đi vào, đến trước mặt Thẩm Y Nhiên, trong nháy mắt con dao găm đã bị cướp mất, tên thư ký bị đá ra xa. “Ông nội, ông thật quá nóng nảy rồi.” - Hàn Tử Sâm nghịch con dao găm trên tay nhìn Hàn lão nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô ấy - không được động vào.” Vẻ mặt Hàn lão không chút kinh ngạc, có vẻ như ông ta đã đoán trước được mọi việc. “Cô ta không phù hợp với con.” “Có hợp hay không tôi mới là người quyết định cuối cùng, không phải ông.” - Hàn Tử Sâm nói, sau đó quay người nhìn Thẩm Y Nhiên: “Có làm em đau không?” Thẩm Y Nhiên lắc đầu, anh đến vừa kịp lúc nên cô không bị thương. Thư ký đang đau đớn đứng lên khỏi mặt đất, Hàn Tử Sâm đi thẳng đến trước mặt anh ta và nói: “Anh nên cảm thấy may mắn vì hôm nay anh đã không làm tổn thương cô ấy. Bằng không nếu hôm nay anh ra tay, tôi có thể đảm bảo cả đời anh sẽ sống trong ân hận.” Nói xong, một cú đá khiến đối phương một lần nữa ngã xuống mặt đất, tiếp đó là vô số đòn đá và bụng và tim hắn, giẫm nát đối phương hoàn toàn dưới chân: “Tất nhiên, phải có một chút giáo huấn.” - Hàn Tử Sâm nói xong, quẳng con dao găm xuống đất, bàn tay gồng lên thành nắm đấm đưa lên cao, từng cú đấm vào gương mặt của người đàn ông. Người đàn ông kia được xem là có một chút cứng cõi, nhưng đã bị đánh đến mức không chịu nổi. “Nếu như không phải sợ cô ấy nhìn thấy cảnh đổ máu không thoải mái, thì chuyện này không đơn giản như thế này.” - Hàn Tử Sâm nói xong, nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên đi về phía cửa phòng bệnh. “Khụ…” - Hàn lão ho một tiếng: “Con dự định đi theo con đường của cha con sao?” Hàn Tử Sâm dừng chân một chút, sau đó lại sải bước rời đi. “Khụ…khụ…khụ..” - Hàn lão nghẹn liên tục ho khan, hôm nay chỉ là một phép thử xem vị trí của người phụ nữ này chiếm bao nhiêu trong lòng cháu trai ông ta. Nếu Thẩm Y Nhiên không đủ quan trọng thì gương mặt cô ta bị hủy đi cũng không sao, nhưng Hàn Tử Sâm lại đến, rõ ràng người phụ nữ này…rõ ràng trong lòng Hàn Tử Sâm, chính là quan trọng đến cực hạn rồi. Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cha Hàn Tử Sâm. Vào ngày này hằng năm, Hàn Tử Sâm sẽ không rời khỏi Hàn gia, anh sẽ ở trước mộ phần của cha anh cả đêm, tự dặn lòng sẽ không đi theo con đường của ông ấy, không dẫm vào vết xe đổ của ông ấy. Những năm qua đều như vậy. Thế mà hôm nay, lại thay đổi. Hàn Tử Sâm nắm chặt tay Thẩm Y Nhiên đưa ra xe, cô vốn nghĩ đêm nay sẽ trở thành một cơn ác mộng, không nghĩ anh lại một lần nữa cứu cô. Trên xe, Hàn Tử Sâm nắm lấy hai bàn tay còn run rẩy của cô hỏi: “Sợ?” Thẩm Y Nhiên cắn môi dưới, gật đầu một cái, sao cô có thể không sợ, giống như vận mệnh của cô đều nằm trong lời nói của người khác. Hàn Tử Sâm đưa tay ôm chặt cô vào lòng ngực, không ngờ ông nội anh là chọn ngày này để ra tay, nếu anh không đến kịp e là ông ta sẽ thật sự hạ thủ. Thẩm Y Nhiên đột nhiên bị ôm, cô muốn thoát ra nhưng vòng tay Hàn Tử Sâm quá chắc chắn, cô có thể nghe nhịp tim của anh, toàn thân cô đều được phả lên hơi thở của anh. Bỗng nhiên cô có cảm giác an tâm… Không, đáng ra cô phải sợ Hàn Tử Sâm, sao cô lại có thể có được cảm giác an tâm? Xe lái về dinh thự Hàn gia, Hàn Tử Sâm nắm tay cô đến phòng ngủ, ánh mắt đào hoa nhìn cô thật sự không có tổn thương nói: “Tối nay em nghỉ ngơi sớm đi, ông ấy hôm nay động vào em đã biết được kết quả ông ta muốn biết, về sau sẽ không tùy tiện động vào em nữa, cho nên em đừng sợ.” không Thẩm Y Nhiên gật đầu “Ừm” một tiếng, khi cô bước vào phòng phát hiện anh về phòng ngủ mà đi xuống cầu thang. Buổi tối, Thẩm Y Nhiên không ngủ được, trong đầu suy nghĩ không biết Hàn Tử Sâm vì sao không về phòng ngủ, anh ấy đi đâu vào giờ này. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngăn cách hai phòng, tự dặn lòng không nên tò mò nhưng bàn tay vẫn không nhịn được đẩy cửa ra. Bên kia căn phòng chỉ bao trùm bóng tối, không có một ai bên trong đó cả. Thẩm Y Nhiên nhìn đồng hồ đã nửa đêm, trong lòng cô có chút lo lắng liền đi xuống lầu tìm Hàn Tử Sâm, nhưng dưới lầu cũng không thấy anh. Nhưng sao cô lại phải lo lắng cho Hàn Tử Sâm, anh ấy làm sao có thể có chuyện gì xảy ra được. Nói thì nói vậy, Thẩm Y Nhiên vẫn mở cửa đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô đi dạo một vòng dinh thự Hàn gia mặc dù cô đã ở đây đã một thời gian. Thẩm Y Nhiên nhìn xung quanh liền phát hiện ở phía xa có một căn nhà nhỏ sáng đèn, khi cô đi đến gần, nhìn thấy hai chữ “Linh đường.” Cô bước vào bên trong, nhìn thấy một bức ảnh trên bàn thờ một người đàn ông rất tuấn tú, khí chất phong độ trí thức, gương mặt toát lên một vẻ ôn nhu. Tướng mạo người đàn ông này rất giống Hàn Tử Sâm, chỉ là Hàn Tử Sâm bên ngoài đẹp trai hơn một chút. Có lẽ là đôi mắt của Hàn Tử Sâm khác với người này, đôi mắt đào hoa của anh thật sự rất thu hút, con người trong bức ảnh có đôi mắt khá giống Hàn lão gia. Cô liền nhận ra đây là ba của Hàn Tử Sâm. Cô nhớ lại những chuyện mà Hàn Tử Sâm từng kể với cô, mẹ của anh bỏ cha con anh rời đi. Không hiểu bà là người thế nào có thể rời bỏ một người đàn ông có vẻ tuấn tú ôn nhu như thế này, liệu bà ấy có hối hận khi biết ông ấy đã chết không? “Sao em lại ở đây?” - một giọng nói vang lên trong không gian yên tĩnh khiến Thẩm Y Nhiên giật mình. Cô quay lại nhìn thấy Hàn Tử Sâm đứng sau lưng cô ở phía xa, đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn cô. “Tôi…tôi đi tìm anh.” - Thẩm Y Nhiên đáp. “Tìm tôi?” - Anh khẽ cau mày, bước tới gần cô: “Có việc?” Cô khẽ cắn môi, không dám thừa nhận cô lo lắng cho anh, cô do dự liền nói: “Tôi thấy anh đi xuống cầu thang nên thắc mắc không biết anh có chuyện gì không, nhưng giờ anh đã không sao nên tôi về phòng đây.” Cô muốn rời đi thì có một cánh tay kéo cô lại, ôm cô từ phía sau: “Vậy là A Nhiên tỷ đang lo lắng cho tôi sao?” Toàn thân cô bị bao bọc bằng hơi thở của anh, trái tim cô lại loạn nhịp khi gần gũi với anh. Cô cảm thấy toàn thân có chút nặng nề, hơi thở của anh dường như nhanh hơn, trong cổ họng anh phát ra tiếng rên rỉ, cánh tay cũng dần như buông cô ra. “Anh lại đau bụng à?” - Thẩm Y Nhiên giật mình đỡ lấy Hàn Tử Sâm “A Nhiên tỷ vẫn còn nhớ bệnh cũ của tôi sao?” - Hàn Tử Sâm khóe môi nhếch lên mỉm cười, gương mặt xanh lên đè nén nỗi đau. “Anh có thuốc không?” - Thẩm Y Nhiên hỏi. Hàn Tử Sâm gật đầu: “Tôi nghĩ đau một chút sẽ hết nên không uống thuốc, bất quá ở trong phòng ngủ vẫn còn gói thuốc của em mua lần đó, tôi vẫn còn giữ lại.” Nhìn thấy trên trán anh đổ một tầng mồ hôi lạnh, gương mặt tái xanh, tay ôm bụng đau đớn, bỗng nhiên trong lòng cô đột nhiên dâng lên sự đau lòng, người cô không nên đau lòng cho nhất là anh, nhưng lúc này cô lại không khống chế được trái tim của mình. Cô nhanh chóng đi rót cho anh một ly nước ấm: “Anh uống một chút nước ấm đi, nó sẽ khiến anh dễ chịu hơn, tôi sẽ đi lấy thuốc cho anh ngay.” Hàn Tử Sâm từ từ mở mắt ra nhìn cô: “A Nhiên tỷ đang hy vọng tôi sẽ bớt đau đớn sao?” Cô mím môi không nói, từ từ đỡ anh uống từng ngụm nước ấm, cho đến khi hết ly nước ấm. Uống nước xong, Hàn Tử Sâm lại chậm rãi nhắm mắt lại: “Nhưng mà, tôi lại ước mình sẽ đau đớn hơn thế này…” Thẩm Y Nhiên nghi hoặc nhìn anh, Hàn Tử Sâm lại nói: “Nỗi đau này của tôi so với nỗi đau của em trước kia kém rất nhiều. Nếu là tôi đau đớn thật nhiều thì em có hả giận không? Nếu tôi như vậy thì em sẽ bớt chán ghét tôi được không?” Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, cô không bao giờ nghĩ Hàn Tử Sâm lại nói những lời như vậy. Là anh đang cảm thấy áy náy vì những gì đã xảy ra trong tù với cô sao?