Cô ấy chắc chắn đang say, đôi mắt đen láy ngày nào đầy sự mơ hồ, hai má thậm chí còn đỏ bừng, toàn thân loạng choạng như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Anh tiến đến một bước và dùng tay giữ eo cô để cô không bị ngã xuống đất,
Nhưng bàn tay đặt lên eo khiến chân mày cô nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
“Còn đau không?” - Anh lập tức phản ứng, nơi tay anh đặt lên chính là nơi vừa rồi cô bị đá một cước.
Nghĩ đến người đàn ông đó lại đá cô như vậy, anh cảm thấy chỉ phế đi cái chân đó của hắn chính là cái giá quá rẻ mạt.
Thẩm Y Nhiên mơ hồ nhìn người trước mặt, anh…đang hỏi cô có đau không? Đau…rất đau… sao có thể không đau?
Cú đá kia rất đau.
Nhưng nỗi đau đó dường như không bằng nỗi đau khi cô nhìn thấy anh.
A Tử… A Tử…
Mấy ngày nay, cô luôn tự nhủ bản thân phải quên đi anh, nhưng khi nửa đêm mơ màng, cô luôn mơ thấy anh, khi tỉnh dậy, khóe mắt cô đã ươn ướt.
“Đau… thì sao?” - Cô cười ngốc nghếch, đột nhiên vòng tay qua cổ Hàn Tử Sâm.
Cơ thể Hàn Tử Sâm đột nhiên cứng đờ, nhưng anh không đẩy Thẩm Y Nhiên ra mà chỉ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Y Nhiên mỉm cười, trong đêm, nụ cười say đắm của cô đẹp đến mức Hàn Tử Sâm không thể rời mắt.
Sau đó, một tay của cô nhẹ nhàng chạm vào má anh, từ từ đùa nghịch di chuyển lên trán, sống mũi, má và môi anh, cuối cùng dừng lại ở hàng mi trên mắt anh.
“A Tử, nói cho em biết… sao lông mi của anh… đẹp quá… đẹp đến mức em phải ghen ti…” - Cô mỉm cười nói.
Anh trầm mặc lặng lẽ nhìn cô.
“A Tử… em… không muốn nhớ anh nữa, kể từ bây giờ em sẽ không nhớ anh mỗi ngày nữa…” - Cô tiếp tục lẩm bẩm, như thể lợi dụng cơn say này mà nói ra những gì chôn vùi trong tim.
“Hóa ra… tình yêu đối với anh thật dễ dàng, yêu thì đến… không yêu nữa liền dễ dàng chia tay.”
“Anh nói, giữa chúng ta, rốt cuộc… là ai… phản bội ai đây.”
“Hôm nay… em phải cảm ơn anh đã cứu em… chỉ là… em… không có gì để báo đáp anh.”
“Không… em có thể báo đáp anh đúng không… chỉ cần em không làm phiền anh nữa đúng không? Anh yên tâm, em không phải là người thích đeo bám đâu.”
Cô nói chuyện một cách thờ ơ, nhưng lại không biết những lời cô nói đều khiến anh đau lòng hơn.
Trong lòng ngực vô cùng ngột ngạt, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rõ ràng là đã chia tay, không còn yêu nhau nữa, nhưng tại sao… dường như cô ấy vẫn đang điều khiển cảm xúc của anh?
Một câu nói, một nụ cười ngốc nghếch của cô vẫn sẽ khiến anh đau đớn không thôi.
“Đủ rồi, đừng nói nữa.” - Cuối cùng anh cũng không chịu được mà nói ra câu này.
“A Tử, em…em chỉ nói một câu cuối cùng, chỉ là…” - Cô thì thầm, nhẹ nhàng nhón chân lên, áp môi cô và môi anh, hôn anh.
Một nụ hôn vô cùng dịu dàng, hòa cùng rượu và hơi ấm từ đôi môi cô lan tỏa lên môi anh.
Toàn thân anh cứng đờ không kịp phản ứng, còn cô liền chăm chú hôn anh, như muốn trút hết tình cảm vào nụ hôn này.
Nụ hôn kéo càng dài càng khiến anh hoảng hốt, trái tim vô thức đập loạn xa, ngay cả bàn tay đang ôm eo cô cũng trở nên run rẩy.
Anh… đang sợ cái gì?
Cô gái trước mặt anh là một cô gái không có chút sức mạnh nào.
Nhưng anh sợ… rất sợ hãi…
Không biết nụ hôn kéo dài đến bao lâu… cuối cùng cũng kết thúc…
Dưới ánh sáng của đèn đường, cô nâng cằm lên, mỉm cười ngọt ngào với anh rồi nói: “A Tử, em sẽ quên anh…”
Đừng nói nữa, đừng nói nữa… trong lòng Hàn Tử Sâm hét lên.
Nhưng giọng nói của cô vẫn tiếp tục: “Em nhất định… sẽ quên được anh… đem tất cả tình cảm từng dành cho anh… quên sạch…”
Nói xong, Thẩm Y Nhiên ngã vào vòng tay của Hàn Tử Sâm, nép vào ngực anh say khướt…
Hàn Tử Sâm ngơ ngác nhìn người trong ngực, nhưng thân thể không khỏi khẽ run lên…
Đúng lúc này, một chiếc xe màu bạc dừng lại ở ven đường, tiếp đó một cô gái lao xuống xe, chạy về phía Hàn Tử Sâm nhanh như sóc.
“Hàn Tử Sâm, anh muốn làm gì Y Nhiên.” - Tần Giao Liên vừa lao đến vừa nói.
Nhưng mà cô còn chưa chạy đến đã bị Cao Trí chặn lại.
“Tránh ra.” - Tần Giao Liên muốn vòng qua Cao Trí nhưng Cao Trí cũng không nhượng bộ.
Dằn co hồi lâu, Tần Giao Liên không thể lại gần Hàn Tử Sâm, đành phải nhìn Bạch Chính Đình vừa xuống xe nói: “Này, anh tới đây giúp tôi.”
Bạch Chính Đình bước tới, nhưng đi về phía Hàn Tử Sâm nói: “Hàn tổng, bạn gái tôi muốn đón Thẩm Y Nhiên trở về, làm phiền Hàn tổng để thuộc hạ nhường một chút.”
Hàn Tử Sâm mím môi mỏng không nói gì, ánh mắt vẫn rơi vào người trong lòng ngực.
“Hàn Tử Sâm, sao anh lại ôm Y Nhiên? Đừng quên chính anh là người muốn chia tay với Y Nhiên! Anh đã chia tay với Y Nhiên rồi, ai cho anh ôm cô ấy.” - Tần Giao Liên gào lên.
Vừa nhìn thấy Hàn Tử Sâm, trong đầu cô lại nhớ đến hình ảnh Y Nhiên ngồi buồn bã một mình ở trạm xe bus.
“Hừ, người giàu có các người, nghĩ muốn hẹn hò liền hẹn hò, muốn chia tay liền chia tay. Người nghèo như chúng tôi không thể chịu được như vậy.”
“Anh coi tình yêu như một trò chơi, nhưng có bao giờ anh nghĩ cho Y Nhiên, nếu anh chịu nghĩ cho Y Nhiên, thì anh không nên như thế này.”
“Trước đây, Tiêu Tư Vũ tổn thương cô ấy rất sâu, bị vu oan, bị cầm tù, cuối cùng cô ấy vẫn giữ lại cái mạng, sau đó thì sao… chính anh lại giáng cho Y Nhiên thêm một đòn?”
Tần Giao Liên căm hận nói, lần trước cô chạy đến dinh thự Hàn gia, cô muốn mắng anh ta, nhưng lần đó không gặp được.
Sắc mặt Hàn Tử Sâm ngày càng xấu đi, Cao Trí nhìn thấy liền sợ hãi, sợ Hàn gia sẽ nổi giận.
Không ai dám mắng Hàn gia như vậy, Tần Giao Liên lại dám mắng…
“Để bọn họ tới.” - Một lát sau, Hàn Tử Sâm nói.
Cao Trí bước sang một bên, Tần Giao Liên lao tới, nhìn Thẩm Y Nhiên đang say khướt nằm trong lòng ngực Hàn Tử Sâm, vội vàng kéo Thẩm Y Nhiên ra khỏi vòng tay của anh ta.
“Ưm… đừng… đừng kéo tôi…” - Thẩm Y Nhiên nhắm mắt hét lên, muốn ôm chặt vào lòng Hàn Tử Sâm lần nữa.
“Y Nhiên, chúng ta về nhà thôi.” - Tần Giao Liên vội vàng nói, sau đó nhìn Bạch Chính Đình: “Anh đến giúp tôi đỡ Y Nhiên.”
Bạch Chính Đình nhướng mày, nhưng lại làm theo lời của Tần Giao Liên, nắm lấy cánh tay còn lại của Thẩm Y Nhiên.
Chỉ là khi Bạch Chính Đính nắm lấy cổ tay của Thẩm Y Nhiên, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tử Sâm rơi xuống bàn tay của mình.
Trên môi Bạch Chính Đình nhếch lên một nụ cười.
Xem ra, có vẻ sau khi chia tay, Hàn Tử Sam vẫn để ý đến việc người đàn ông khác chạm vào Thẩm Y Nhiên.
Khi hai người đang đỡ lấy Thẩm Y Nhiên quay người đi về phía xe, Tần Giao Liên đột nhiên dừng lại, quay người lại đối mắt với Hàn Tử Sâm, sau đó giơ tay tát thẳng vào khuôn mặt Hàn Tử Sâm.
"Đây là anh thiếu nợ Y Nhiên.” - Tần Giao Liên hất cằm căm hận nói, vẻ mặt không thèm đếm xỉa đối phương là thể loại gì.
Dù sao lúc cô quyết định tát hắn, cô đã chuẩn bị sẵn sàng dù hắn muốn trả thù thế nào cũng được.
Cho dù gương mặt cô sẽ bị đánh đến biến dạng, cô vẫn sẽ đánh anh ta, người đàn ông này không biết chỉ vì anh ta muốn chia tay liền chia tay đã khiến Y Nhiên tổn thương đến mức nào.
Thậm chí đã khiến Y Nhiên cả đời không dám yêu nữa.
Một cái tát này vừa giáng xuống đã khiến không khí xung quanh trở nên im lặng.
Cao Trí tê cả da đầu, nhìn sắc mặt ông chủ lập tức tối sầm lại.
Tần Giao Liên này quả thật quá liều mạng, cho dù cô ấy là bạn tốt của Thẩm Y Nhiên, nhưng chỉ e Hàn gia cũng sẽ không buông tha cho cô ấy.
Vẻ mặt Bạch Chính Đình thay đổi, bước nhanh về phía Tần Giao Liên, che chắn cho cô: “Hàn tổng, Giao Liên chỉ vì bạn thân mà hành động như vậy, nếu như chọc giận anh, tôi sẽ gánh chịu sự trả giá cho cô ấy.”
“Bạch Chính Đình, không cần anh giúp, tôi tự mình gánh chịu.” - Tần Giao Liên nói.
“Em làm sao gánh chịu, em lấy gì gánh chịu.” - Bạch Chính Đình tức giận nói.
“Cùng lắm là bị hắn đánh gần chết, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.”
“Tần Giao Liên, em muốn chọc tôi tức chết phải không?”
Ánh mắt Hàn Tử Sâm lạnh lùng liếc nhìn Tần Giao Liên, hiển nhiên không có ý định để cô ta đi dễ dàng như vậy.
Nhưng ngay lúc này, người đang dựa vào vai Tần Giao Liên như đang ngủ say lại mơ màng mở miệng, giọng điều mơ hồ: “Giao Liên… đừng sợ…tớ sẽ bảo vệ cậu, tớ sẽ bảo vệ Giao Liên.”
Hai mắt Tần Giao Liên đỏ lên, đã say như vậy còn muốn bảo vệ cô.
Đôi mắt Hàn Tử Sâm nhìn thật sâu vào gương mặt đỏ ửng của Thẩm Y Nhiên, sau đó không nói một lời quay đầu rời đi.
Bạch Chính Đình cắn răng liếc nhìn Tần Giao Liên lúc này đang run rẩy: “Hôm nay xem như em gặp may, nhưng lần sau sẽ không gặp may mắn như vậy.”
Rõ ràng cả hai đều biết Hàn Tử Sâm buông tha cho Tần Giao Liên là vì Thẩm Y Nhiên.
Đưa Thẩm Y Nhiên quay về phòng thuê, Tần Giao Liên không quên thông báo với chị Lâm rằng bữa tiệc có chút việc nên bị hủy, sau đó cả hai người đỡ Thẩm Y Nhiên vào nhà. Sau đó đặt quà sinh nhật mà cô chuẩn bị cho Thẩm Y Nhiên ở đầu giường.
Cho đến khi cả hai rời đi, Bạch Chính Đình cũng không nói một lời với Tần Giao Liên.
“Tôi biết hôm nay tôi đã quá liều lĩnh, nhưng Y Nhiên là bạn thân của tôi, nghĩ đến hắn đã làm Y Nhiên đau khổ, nhìn thấy hắn ta chỉ muốn tát chết hắn.” - Tần Giao Liên ngồi trong xe nói.
“Nhưng hắn là Hàn Tử Sâm…là Nam thành Hàn Tử Sâm.”
“Nhưng Y Nhiên là bạn thân của tôi.”
Ánh mắt Bạch Chính Đình lộ ra vẻ kinh ngạc, tình bạn thân thế nào mà khiến cô ấy liều cả mạng sống chỉ để bảo vệ bạn thân.
Như trước kia cô ấy từ bỏ tương lai, từ bỏ du học để chạy về kiện tụng ba năm vô vọng.
Cô gái này bị ngốc sao?
Nhưng anh lại yêu cô gái ngốc này.
Bạch Chính Đình thở dài: “Lần sau đừng kích động như hôm nay nữa, nếu em thật sự tức giận mà muốn đối phó với bất cứ ai, hãy nói với tôi, tôi không ngại trở thành con dao của em, để giúp em đi đối phó người đó, chỉ là em không được lỗ mãng xông lên một mình nữa, biết không?”
Tần Giao Liên nghe được lời này, nhớ tới khi nãy anh đã kéo cô về phía sau che chắn cô trước Hàn Tử Sâm, thậm chí muốn nhận sự trừng phạt của Hàn Tử Sâm thay cô.
“Dù là tôi muốn đối phó Hàn Tử Sâm, anh cũng muốn trở thành con dao trong tay tôi sao?”
Bạch Chính Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Ừm, tôi sẵn lòng, cho dù đó là Hàn Tử Sâm, tôi cũng sẵn lòng vì em.”
Vì cô…anh có thể đối đầu với bất kỳ ai.
Bởi vì anh yêu cô.
Một người đã bỏ rơi anh ba năm, tưởng chừng rất ghét cô…nhưng cuối cùng cũng không thoát được tình yêu dành cho cô.
“Giao Liên, đời này tôi chỉ là con dao trong tay em mà thôi.”
Trong nháy mắt, trái tim Tần Giao Liên đập mạnh kịch liệt. Ánh mắt này, giọng nói này giống như một tấm lưới trói chặt cô vào ôn nhu của anh.
Bạch Chính Đình đưa cô về nhà, trước khi xuống xe, Tần Giao Liên đưa mắt nhìn Bạch Chính Đình mà không bước xuống.
“Sao vậy?” - Bạch Chính Đình nghi hoặc hỏi.
“Bạch Chính Đình, anh thật sự thích tôi sao?” - Tần Giao Liên đột nhiên hỏi.
Đôi mắt Bạch Chính Đình đột nhiên nheo lại, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, anh có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của cô.
“Ừm.” - Anh chỉ đơn giản gật đầu.
“Vậy… anh có trả thù tôi không?” - Tần Giao Liên cắn môi dưới lại hỏi: “Sau khi tôi yêu anh, anh sẽ đá tôi chứ?”
Bạch Chinh Đình thở dài: “Nếu tôi muốn trả thù em thì cần gì phải làm nhiều chuyện cho em như vậy. Tần Giao Liên, em thật sự cho rằng khoảng thời gian qua chúng ta bên nhau chỉ là để trả thù em sao?”
Không, cô cảm nhận được sự quan tâm, cưng chiều của anh dành cho cô chính là một người bạn trai chân chính dành cho bạn gái.
“Bạch Chính Đình… tôi nghĩ tôi thích anh. Nếu như anh đồng ý, chúng ta thật sự hẹn hò được không? Không phải là muốn trả thù mà chính là chân chính hẹn họ trở thành bạn trai bạn gái của nhau.” - Tần Giao Liên nói.
Anh kiện định nhìn chằm chằm vào mắt cô, như muốn nhìn thẳng vào tim cô: “Em thật sự muốn chân chính hẹn hò với tôi?”
Tần Giao Liên gật đầu.
“Nhưng em phải biết rằng một khi chúng ta thật sự hẹn hò, em sẽ không thể tùy tiện rời xa tôi lần nữa. Lần trước tôi không tính toán với em khi ra đi không lời từ biệt, nhưng lần này nếu em còn dám rời đi không nói lời từ biệt tôi nhất định sẽ bẽ gãy chân em và khiến em cả đời không thể chạy đi đâu được.”
Bạch Chính Đình nói ra nhưng lời hệt như cảnh cáo dành cho cô.
Thân thể Tần Giao Liên run lên, hàm răng để lại một dấu răng trên đôi môi đỏ mộng.
“Không… không phải chỉ là rời đi không lời từ biệt, mà là… ngày cả quyền chia tay cũng không có.” - Bạch Chính Đình bá đạo nói, bởi vì anh không thể tượng tượng được khi anh có được trái tim cô rồi, sao có thể chịu buông ta cô được?
Tần Giao Liên kinh hãi nhìn Bạch Chính Đình, cắn môi ngày càng mạnh…
“Nếu như tương lại em chán ghét tôi, dù vậy thf em có van khóc, quỳ xuống cầu xin, tôi đều sẽ không chia tay… như vậy, em còn muốn chân chính hẹn hò với tôi không?
Tần Gioa Liên không biết từ khi nào trong lòng bàn tay đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Lời anh nói tựa như muốn cảnh cáo cô, rằng muốn trốn thì bây giờ liền chạy trốn, một khi đã bỏ lỡ cơ hôi này, cả đời về sau sẽ trốn không thoát.
Nhưng…cô thực sự không muốn trốn… cô muốn đánh cược cho tình yêu này sẽ suôn sẻ…
“Tôi… muốn có một mối quan hệ thật sự với anh.” - Tần Giao Liên gật đầu đáp.<code> Cao Trí lái xe về dinh thự Hàn gia, Hàn Tủ Sâm đi vào bên trong, không nói một lời, cởi áo vest bên ngoài, xăn tay áo lên đi vào phòng bếp. Trước đó anh còn tưởng tượng rằng sau lễ cưới, anh sẽ vào bếp tự tay làm cho cô một chiếc bánh kem mừng sinh nhật, hai người sẽ có một đêm đầy lãng mạn… Cao Trí nhìn thấy ông chủ vậy mà đang tự tay làm bánh kem, tỉ mỉ và chăm chú đến mức không ai có thể xen vào. Một lúc sau, chiếc bánh kem cuối cùng cũng được Hàn Tử Sâm trang trí xong, sau đó anh lấy nến ra, cắm 28 ngọn nến lên bánh kem. Và lần lượt đốt nến lên. Nó như là đang chúc mừng sinh nhật ai đó. Cao Trí tất nhiên biết hôm nay là sinh nhật của Thẩm Y Nhiên… cũng là ngày cưới bị hủy bỏ… nhưng mà hai người đã chia tay, Thẩm Y Nhiên cũng không có ở đây, ông chủ muốn chúc mừng cái gì? Hàn Tử Sâm ngồi đó, thổi tắt những ngọn nến rồi bắt đầu cắt bánh. Sau đó cầm muỗng nhỏ bắt đầu ăn bánh. “Hàn gia.” - Cao Trí không nhin được nói: “Đã trễ rồi, anh bánh ngọt sẽ hại cho sức khỏe.” “Đúng, đã quá trễ rồi…” - Hàn Tử Sâm lẩm bẩm, sau đó tiếp tục ăn hết miếng này đến miếng khác. Cao Trí đứng ở một bên, không biết phải nói gì. </code>