Vào những ngày đầu tháng 8, trời có chút oi bức, Thẩm Y Nhiên vẫn như mọi ngày đến văn phòng làm việc. Gần đây khớp gối của cô có chút đau nhức, vết thương bị đạp trật chân khi còn ở tù bắt đầu đau nhức.
Nhớ khi ở với A Tử, anh thường cho cô uống thuốc bổ, bồi bổ cơ thể của cơ thể cho cô rất tốt.
Bây giờ những cơn đau cũ lại quay trở về. Những loại thuốc mà A Tử chuẩn bị cho cô, với thu nhập hiện tại cô cũng không thể mua được.
Nhịn một chút liền qua…
Quần áo hiện tại của cô chính là quà sinh nhật của Tần Giao Liên, cũng thích hợp cho trang phục công sở, cô thật sự rất biết ơn Tần Giao Liên.
Lúc đang ngồi làm việc, phó giám đốc mang đến cho Thẩm Y Nhiên một xấp tài liệu nói là bên kia đã đồng ý ký hợp đồng mua một chiếc xe giá trị cao. Nhưng về thủ tục pháp lý, họ còn vài thắc mắc, nên muốn Thẩm Y Nhiên đến gặp họ.
Thẩm Y Nhiên nhận hồ sơ, sau đó liên hệ cho thư ký của người kia, xin lịch hẹn.
Khi cô đến nơi hẹn, không ngờ lại là một khách sạn lớn ở Nam thành, người mua xe là một phú nhị đại mới nổi, Thẩm Y Nhiên có chút do dự, sau đó hít một hơi bước vào, đây là công việc, nếu không muốn thì sẽ mất việc.
Thẩm Y Nhiên đứng đợi bên ngoài hơn một tiếng, người bên trong cũng không muốn ra gặp.
Giống như cô chỉ là một con kiến nhỏ, không hề quan trọng.
Lúc này, đôi chân của cô đã đau nhức, mồ hôi thấm đẫm cả trán.
Khi đôi chân cô lung lay không chịu được, cánh cửa phòng cũng mở ra, người đàn ông bước ra ngoài, bên cạnh là một nữ nhân ăn mặc vô cùng hở hang, hai người sắc mặt đỏ ửng, không cần nghĩ cũng biết bọn họ vừa mới làm gì.
Thẩm Y Nhiên hít một hơi bước tới: “Dư tổng, tôi là Thẩm Y Nhiên, cố vấn pháp lý của Vạn Tường, chúng ta có cuộc hẹn để thảo luận về pháp lý và ký hợp đồng về chiếc xe mà ngài đã đặt bên Vạn Tường.”
Tuy nhiên Dư Quân Hạo chỉ lười biếng liếc nhìn cô rồi nói: “Không thấy bổn thiếu gia đang bận sao? Cô đợi một lát, bổn thiếu gia đưa Kiều Kiều đi ăn xong sẽ tìm cô nói chuyện.”
Mà cái gọi là Kiều Kiều kia nép cơ thể dán lên người Dư Quân Hạo cười khúc khích.
Thẩm Y Nhiên mím môi không nói gì.
Trên đời này sẽ có rất nhiều loại khách hàng, đi làm cũng sẽ gặp nhiều loại khiến người ta tức giận, nhưng ít nhất so với những gì cô trả qua trong tù, chỉ đứng một bên chờ đợi như thế này cũng có thể nói là tốt hơn.
Lúc này, Dư Quân Hạo đi chưa được bao xa, liền nghe thấy giọng nói đầy nịnh nọt của hắn vang lên: “Cố tổng, hôm nay thật trùng hợp a.”
Cố tổng?
Thẩm Y Nhiên đưa mắt nhìn về phía bọn họ… chính là Cố Lệ Thần.
Cô không ngờ lại gặp Cố Lệ Thần tại nơi này, thế giới này có vẻ thật nhỏ.
Cố Lệ Thần cũng nhìn về phía Thẩm Y Nhiên.
“Cố thiếu, nếu anh không bận thì tôi xin phép được mời anh ăn một bữa cơm với chúng tôi.” - Dư Quân Hạo nịnh nọt nói.
Nhưng Dư Quân Hạo không ngờ rằng Cố Lệ Thần lại gật đầu: “Được.”
Hắn ta lập tức vui mừng khôn xiết, có cơ hội để liên lạc với Cố Lệ Thần, địa vị của hắn tỏng giới thượng lưu sẽ tăng lên.
Thẩm Y Nhiên hít một hơi thật sâu, đi về phía Dư Quân Hạo: “Dư tổng, nếu hôm nay ngài bận, khi khác tôi sẽ đến nói chuyện với ngài về vấn đề pháp lý của chiếc xe, xin phép.”
Cố Lệ Thần nhìn thấy Thẩm Y Nhiên bước đi khó nhọc tiến tới, đôi mắt phượng híp lại: “Chân em làm sao vậy?”
“Chỉ là bệnh cũ thôi.” - Thẩm Y Nhiên nhàn nhạt đáp: “Xin phép đi trước.”
Ánh mắt Cố Lệ Thần rơi vào chân cô, bệnh cũ, cô có bệnh cũ ở chân sao, có phải là do thời gian ở trong tù hay không?
Cố Lệ Thần đưa tay kéo Thẩm Y Nhiên lại: “Đến giờ cơm tối rồi, cùng đi ăn đi.”
Dư Quân Hạo lập tức sửng sốt, vẻ mặt không tự nhiên hỏi: "Hai người… quen nhau sao?”
"Đúng vậy, cô ấy là… bạn của tôi.” - Cố Lệ Thần ánh mắt không dời Thẩm Y Nhiên nói.
Vẻ mặt Dư Quận Hạo trở nên khó coi, nhìn Thẩm Y Nhiên nói: "Này, vậy sao cô không nói cho tôi biết sớm hơn, hợp đồng đâu, tôi sẽ ký ngay, không cần bàn.”
Thẩm Y Nhiên đưa hợp đồng cho Dư Quân Hạo, hắn ta nhanh chóng lấy bút ra ký tên vào.
Sau khi nhận được hợp đồng, Thẩm Y Nhiên nhìn Cố Lệ Thần nói: "Hôm nay tôi không tiện, xin phép đi trước.”
Cố Lệ Thần nhìn bóng dáng khâp khiễng của cô rời đi, tại sao cô lại không nhờ mối qua hệ với Hàn Tử Sâm để khiến Dư Quân Hạo ký hợp đồng, tại sao lại phải đứng ở đó chờ đợi.
Mặc kệ Dư Quân Hạo, Cố Lệ Thần dời bước đi theo Thẩm Y Nhiên.
Người đàn ông kia trơ mắt nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Y Nhiên đầu gối tê nhức nên đi rất chậm, rất nhanh Cố Lệ Thần đã đuổi kịp theo: "Hàn Tử Sâm đâu, hắn ta không đi cùng em sao, sao lại để em ở đây một mình?”
Đôi mắt phượng của Cố Lệ Thần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thẩm Y Nhiên, như muốn ngắm nhìn cô bé năm đó lớn lên sẽ xinh đẹp ra sao.
Thẩm Y Nhiên cũng không muốn giấu giếm, dù sao trước sau gì Cố Lệ Thần cũng sẽ biết: "Tôi và Hàn Tử Sâm đã chia tay rồi.”
"Chia tay?” - Cố Lệ Thần kinh ngạc.
Anh đã nghĩ ra nhiều cách để hai người họ chia tay, chỉ là anh không muốn Thẩm Y Nhiên đau khổ nên chần chờ… cuối cùng hai người họ lại tự chia tay?
Nhưng Hàn Tử Sâm chia tay Thẩm Y Nhiên khiến Cố Lệ Thần ngạc nhiên, người đàn ông từng tuyên bố sẽ trở thành kẻ thù của Cố gia nếu anh dám nhắm vào Thẩm Y Nhiên, lại có thể buông tay cô ấy.
"Tại sao lại chia tay?” - Anh bước lại gần và hỏi.
"Đây là việc riêng tư của tôi, tôi nghĩ không cần phải nói với anh.” - Thẩm Y Nhiên lùi lại hai bước, mở rộng khoảng cách giữa hai người: "Nếu không có chuyện gì, xin phép đi trước.”
Nói xong cô quay người rời đi, để lại Cố Lệ Thần với muôn ngàn suy nghĩ.
Bởi vì khuôn mặt bình tĩnh của cô khi nhắc đến việc chia tay Hàn Tử Sâm, khiến trái tim anh có rút đau đớn.
Sự bình tĩnh của cô dường như đang đè nén quá nhiều nỗi đau.
"Y Nhiên… anh sẽ khiến những kẻ tổn thương em phải trả giá…”
Cố Lệ Thần bước chân vội chạy theo Thẩm Y Nhiên, mặc cho cô từ chối, một mực đưa cô quay về nhà thuê của cô.
Diệp Kỳ Phong không nghĩ tới hôm nay cả Hàn Tử Sâm và Cố Lệ Thần đều có mặt ở họp đêm với hắn. "Cơn gió này thổi hai vị đại nhân đến đây với tôi vậy? Không phải bình thường cả hai cậu đều không thích những nơi như thế này sao?” Cố Lệ Thần nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn Hàn Tử Sâm nói: “Tôi đến tìm cậu ta.” "Cậu cũng thật biết tìm, Tử Sâm cũng hiếm khi đến đây với tôi.” - Diệp Kỳ Phong vừa nói vừa rót ba chén rượu, sau đó uống trước một ly. Hàn Tử Sâm nhìn Cố Lệ Thàn, lúc này ánh mắt hai người trực tiếp nhìn nhau: "Tìm tôi?” "Tôi chỉ muốn xác nhận một chút, cậu và Thẩm Y Nhiên thật sự đã chia tay?” - Cố Lệ Thần mở miệng nói. Trong giây lát, đôi mắt đào hoa lạnh lùng đó đột nhiên co rút lại, trong đó hiện lên một tầng sương mù. Chuyện chia tay này Diệp Kỳ Phong cũng đã đoán được khi Hàn Tử Sâm thông báo dời lại đám cưới, và cũng không nói dời đến ngày nào. "Đúng thì sao?” - Giọng nói lạnh lùng của Hàn Tử Sâm vang lên, áp suất không khi trong phòng giảm đi. "Tôi chỉ tò mò, tại sao cậu lại cam lòng chia tay với cô ấy.” - Cố Lệ Thần nói. Sắc mặt Hàn Tử Sâm lạnh như băng, như thế nào có thể cam lòng… nếu không phải vì sự xuất hiện của người đàn ông trước mặt này… anh và Y Nhiên chưa chắc sẽ chia tay. "Cậu muốn gì?” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói. Cố Lệ Thần nhàn nhạt nói: "Không hiểu nên mới hỏi thôi.” Hàn Tử Sâm đang ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên đứng dậy, tóm lấy cổ Cố Lệ Thần, trực tiếp ấn vào góc tường, trong mắt có tia tức giận nói: "Cậu muốn gì?” Cổ của Cố Lệ Thần bị ngón tay của Hàn Tử Sâm bóp chặt, giống như trong một giây anh ta sẽ bị bẻ gãy. Diệp Kỳ Phong nhanh chóng chạy đến nắm lấy tay Hàn Tử Sâm cố gắng kéo nó ra khỏi cổ Cố Lệ Thần: "Tử Sâm, cậu đang làm gì vậy? Lệ Thần chỉ hỏi thôi…cậu đừng xúc động như vậy..” Diệp Kỳ Phong sợ chết khiếp, nhưng người đang bị bóp cổ, Cố Lệ Thần trên mặt không lộ ra chút sợ hãi nào, thậm chí còn nói: "Có phải… là bởi vì tôi?” Ngay khi Cố Lệ Thần nói những lời này, những ngón tay trên cổ anh ta siết chặt lại, khiến Cố Lệ Thần đột nhiên khó thở, mặt anh ta đột nhiên đỏ bừng. Diệp Kỳ Phong nóng lòng nói: "Tử Sâm, mau buông tay, cậu mau buông tay ra, chẳng lẽ cậu muốn bóp chết Lệ Thần sao?” Hắn ta dùng hết sức muốn kéo bàn tay của Hàn Tử Sâm ra, gào khóc trong lòng. Là… bởi vì Cố Lệ Thần sao? Ánh mắt Hàn Tử Sâm dán chặt vào người đối diện. Không, thật ra không hẳn là bởi vì Cố Lệ Thần, mà là vì anh không muốn một ngày trong tương lai bị phản bội, và anh cũng không muốn một ngày đều phải lo lắng về vị trí của Cố Lệ Thần trong lòng cô. Anh không muốn mắc sai lầm như cha của mình, cũng không muốn sinh mạng của mình sẽ bị thao túng. Hàn Tử Sâm thả lỏng năm ngón tay, Cố Lệ Thần ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng lấy lại được hô hấp. "Đúng hay không đúng, có quan hệ gì?” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói. Cố Lệ Thần nhìn Hàn Tử Sâm, nở nụ cười trên môi: "Đúng là không có quan hệ gì, nếu cậu và Thẩm Y Nhiên đã chia tay, như vậy sau này, Thẩm Y Nhiên sẽ ở bên ai cũng không liên quan gì đến cậu, phải không?” Sau câu nói đó, ánh mắt đào hoa lạnh lùng đó đáng sợ giống như muốn giết người. ~~~~~~ Ngày cuối tuần, Thẩm Y Nhiên đến nhà hàng thăm chị Lâm và Tiểu Vũ, cũng mang cho thằng bé một ít bánh để tạ lỗi về bữa tiệc sinh nhật. Sau khi Tiểu Vũ ăn bánh xong, liền mang quà mà cậu nhóc đã chuẩn bị tặng Thẩm Y Nhiên, rồi tự mình chạy ra ngoài chơi đồ chơi. Lâm Thiên Nhu hướng mắt về phía con trai nói: “Y Nhiên, có lẽ chị sẽ rời khỏi Nam thành, chuyển đến nơi hắn không thể tìm được chị.” Nếu Lâm Thiên Nhu cứ ở lại Nam thành, một ngày nào đó Diệp Minh Tu sẽ quay lại, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Vũ. Thẩm Y Nhiên có chút bất ngờ, nhưng sau đó lại thở dài: “Nếu chị rời khỏi Nam thành, có lẽ sau này chúng ta sẽ khó gặp được nhau, em cũng không nỡ rời xa Tiểu Vũ.” Lâm Thiên Nhu cảm thán: “Kỳ thực chị cũng không muốn trốn đông trốn tây, nhưng có lẽ… đợi Diệp Minh Tu và Vân Tử Y kết hôn, làm cách nào đó có con của bọn họ, sau đó có lẽ Diệp Minh Tu cũng không còn thời gian quan tâm đến chị nữa, chị sẽ không cần phải trốn tránh.” “Chị Lâm, chị thật sự không muốn lật lại bản án sao?” - Thẩm Y Nhiên lại nói: “Trong vụ án của chị, có lẽ Diệp Minh Tu không cố ý hại chị mà là bị Vân Tử Y lừa gạt, cho rằng chị đẩy cô ta muốn lầu khiến cô ta sảy thai.” Lâm Thiên Nhu cười khổ lắc đầu: “Mặc kệ hắn có cố ý hay không, chị không quan tâm. Cho dù có lật lại vụ án, mấy năm ở tù cũng không trở lại được.” Hơn nữa, khi cô liên tục nói trước mặt anh rằng mình bị gài bẫy, Diệp Minh Tu vẫn lựa chọn làm chứng trước tòa và đẩy cô vào tù. Vậy nên là cố ý hay vô ý… đều không quan trọng nữa. Thẩm Y Nhiên nghe vậy, vẫn nặng lòng cho đến khi lúc rời khỏi nhà hàng. Có lẽ Lâm Thiên Nhu đã đau lòng vì Diệp Minh Tu đến mức không muốn lật lại vụ án. Nghĩ đến Tiểu Vũ phải theo mẹ trốn tránh khắp nơi, cô cảm thấy nặng nề, sau đó nhìn xuống phần bụng phẳng lỳ của mình không khỏi thở dài. Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn khi cô và Hàn Tử Sâm ở bên nhau, hai người tuy không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào, nhưng cô không thể mang thai, cho nên…cô không cần phải lo lắng về việc mang thai. Ít nhất cô và Hàn Tử Sâm khi chia tay, không có đứa trẻ nào ràng buộc, có thể dứt khoát chia tay không cần dây dưa. Có lẽ cô sẽ phải sống cô đơn cả đời, không gia đình, không con cái… Về đến phòng thuê, Thẩm Y Nhiên lấy chìa khóa mở cửa ra. Cánh cửa mở ra, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, chiếc chìa khóa trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở trên ghế chỗ bàn ăn trong căn nhà thuê của cô, đôi mắt lấp lánh đó đang nhìn về phía cô. Hàn Tử Sâm! Tại sao anh lại ở trong căn nhà thuê của cô? Thẩm Y Nhiên khiếp sợ nhìn Hàn Tử Sâm ngồi trong phòng. Hàn Tử Sâm mím chặt môi mỏng, đứng dậy, từng bước đi về phía cô: “Sao thế, nhìn thấy tôi ngạc nhiên như vậy?” Làm sao có thể không ngạc nhiên, Thẩm Y Nhiên cay đắng thầm nghĩ. Cô vốn nghĩ sau khi chia tay cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng mấy ngày nay cô hết lần này tới lần khác gặp lại anh. Nhìn thấy anh, cô sẽ nhớ đến nỗi đau khi chia tay… “Hàn tiên sinh, sao ngài lại ở trong nhà thuê của tôi.” - Cô cố gắng bình tĩnh nói. “Đợi em.” - Hàn Tử Sâm đáp. “Tôi và Hàn tiên sinh hình như không có việc gì cần ngài phải đợi tôi. Lúc chia tay, chuyện nên nói ngài cũng đã nói rõ ràng, tôi từ dinh thự Hàn gia rời đi, cũng chỉ mang theo đồ vật của tôi.” Sắc mặt Hàn Tử Sâm tối sầm lại, “Hàn tiên sinh” “ngài” từ miệng cô thật khó nghe. Khi cô rời đi, tất cả những thứ anh mua cho cô đều không lấy đi, những thứ cô mang đi chỉ là những thứ mà cô mang đến… ngay cả tấm ảnh mà cô đã cho anh, cô cũng cầm đi mất. “Sao em lại lấy bức ảnh đó của tôi.” - Anh hỏi. Cô giật mình, sau đó mới hiểu anh đang nói gì: “Đó là ảnh của tôi. Kể từ khi chúng ta chia tay, tôi không nghĩ Hàn tiên sinh sẽ muốn nhìn thấy ảnh của tôi. Thay vì cuối cùng nó sẽ bị ném vào thùng rác, tốt nhất tôi nên tự mình lấy lại.” “Đó là thứ em đã cho tôi.” - Hàn Tử Sâm nói. “Là tôi đưa nó cho A Tử.” - Cô đáp, bây giờ chỉ còn lại Hàn Tử Sâm mà thôi. Lời nói của cô giống như lập tức chọc giận anh, tay của anh đột nhiên lập tức đóng sầm cửa phòng thuê, ép cô vào cánh cửa: “Cái gì, tôi không phải A Tử sao?” “Đúng hay không đúng có gì quan trọng, tôi nghĩ từ khi Hàn tiên sinh chia tay tôi, Hàn tiên sinh ngài hẳn là sẽ không còn hứng thú với bức ảnh của tôi phải không?” Thanh âm của cô cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt cũng bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh này khiến lồng ngực anh như có thứ gì đè lên khiến anh không thể thở được: “Bức ảnh đó đã là của tôi, thì nên trả về cho tôi.” Có lẽ cô không biết, khi anh không tìm thấy bức ảnh, anh đã gần như lật tung toàn bộ dinh thự Hàn gia. Giống như một khi mất đi bức ảnh kia, anh dường như mất đi tất cả về cô. “Chúng ta đã chia tay rồi, ngài giữ bức ảnh của tôi làm gì?” Anh muốn giữ lại bức ảnh, khiến cô có cảm giác anh không nỡ buông tay cô. Khoan… đừng ngu ngốc như vậy. Cô bất quá chỉ là trò chơi của anh mà thôi, nếu anh không thể buông tay cô, thì sao lại có thể dễ dàng nói chia tay chỉ vì anh mệt mỏi. “Đây là việc của tôi.” - Giọng anh vang lên bên tai cô. Đúng vậy, cô bây giờ làm sao có tư cách để hỏi. “Tôi đưa ngài bức ảnh, ngài sẽ rời đi đúng không?” - Thẩm Y Nhiên nói. Toàn thân anh run lên, qua một hồi lâu mới “ừ” nhẹ một câu. “Được, tôi sẽ đưa cho ngài bức ảnh.” - Cô đẩy anh ra, đi đến tủ, lấy bức ảnh từ album ra và đưa về phía anh. Anh đưa tay nhận lấy bức ảnh, cụp mắt xuống nhận lấy bức ảnh như tìm về được thứ quan trọng thất lạc “Cố Lệ Thần cũng tới đây à?” - Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Thẩm Y Nhiên sửng sốt một chút, phát hiện đôi mắt đào hoa sâu thẳm của anh đang nhìn anh chằm chằm. “Tới rồi sao?” - Hàn Tử Sâm lại hỏi. “Hàn tiên sinh, đây là việc cá nhân của tôi. Ảnh đã lấy rồi, ngài có thể rời đi.” ‘- Thẩm Y Nhiên đi về phía cửa, định mở cửa ra. Nhưng tay cô chưa đụng vào cửa, một tay đã bị ấn vào cửa, sau đó, hơi thở của anh bao trùm toàn thân cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô: “Em sẽ ở bên cạnh Cố Lệ Thần sao?” Cô vô thức muốn né tránh anh, nhưng vừa bước sang một bên, tay anh đã vòng tay qua eo cô, đẩy cô vào lòng anh. “Thả tôi ra.” - Cô vùng vẫy. Nhưng sức lực của cô không có tác dụng với Hàn Tử Sâm, thân thể anh dán chặt vào người cô, ngón tay siết chặt cằm cô, ép cô nhìn về phía anh: “Em sẽ ở bên cạnh Cố Lệ Thần sao?” Cô đột nhiên cảm thấy nực cười, bạn trai cũ đang đến hỏi cô sẽ ở bên cạnh người đàn ông khác sao. Trước khi chia tay, cô đã từng muốn giải thích cô và Cố Lệ Thần chỉ là bạn thuở bé, không có chút cơ hội nào nhưng anh không muốn nghe. Bây giờ anh lại đến hỏi vấn đề này? Cô im lặng không đáp. Anh chăm chú nhìn cô, môi mỏng khẽ mở ra: “Em sẽ không, phải không?” “Tại sao lại không?” - Cô cố ý nói ngược lại, không thích cảm giác bị anh nhìn thấu: “Cố Lệ Thần đã tìm tôi nhiều năm như vậy, xem ra tình cảm đó dành cho tôi khá chân thật.” Sắc mặt Hàn Tử Sâm tối sầm lại. Cô là muốn ở bên cạnh Cố Lệ Thần sao? Một cảm xúc ghen tị dâng lên trong lòng anh, sau đó lan ra khắp cơ thể. Tại sao cô vẫn có thể nắm giữ hỉ nộ ái ố của anh trong tay. Chẳng phải đã chia tay rồi sao? Chỉ cần không yêu nữa là được, không phải sao? “Nếu tôi ở bên Cố Lệ Thần, ít nhất anh ta không xem tôi như một trò chơi.” - Giọng cô vẫn vang lên. Đừng nói nữa, đừng nói nữa… Anh không muốn nghe cô nói về khả năng ở bên Cố Lệ Thần. Hàn Tử Sâm đột ngột cúi đầu hôn thật mạnh vào môi cô, nuốt chửng mọi âm thanh của cô. Thẩm Y Nhiên kinh hãi muốn giãy dụa ra khỏi nụ hôn của anh, cô không muốn hôn anh. Nhưng cô càng vùng vẫy, anh càng hôn cô mạnh hơn, thậm chí còn giữ chặt tay cô, không cho cô cử động một chút nào. Khi nụ hôn kết thúc, trán anh áp vào trán cô, giọng nói khàn khàn cầu xin: “Đừng… thích Cố Lệ Thần, được không?”