Nhận được cuộc gọi của Lâm Thiên Nhu, Thẩm Y Nhiên cau mày, vốn nghĩ chị Lâm sẽ đến thành phố A, sẽ không còn sợ hãi người đàn ông mang tên Diệp Minh Tu nữa.
Nhưng vào lúc này, Diệp Minh Tu lại xuất hiện và bắt cả hai mẹ con.
Hắn ta sẽ bắt họ đi đâu? Rời khỏi Nam thành hay vẫn còn trong Nam thành.
Làm sao để cứu được chị Lâm, phải làm sao đây?
Ở Nam thành này, ai là chủ? Muốn tìm được người nhanh nhất phải tìm ai? Khuôn mặt Hàn Tử Sâm hiện ra trong đầu Thẩm Y Nhiên.
Chỉ cần Hàn Tử Sâm vươn tay, chắc chắn có thể nhanh nhất tìm ra chị Lâm và Tiểu Vũ.
Nhưng… mấy ngày trước cô còn nói hai người đừng nên làm phiền cuộc sống của nhau…
Thẩm Y Nhiên cắn môi, mặc kệ, bây giờ chị Lâm và Tiểu Vũ mới là việc quan trọng nhất.
Nói cho cùng, Diệp Minh Tu chính là người mà chị Lâm muốn tránh né nhất, chị ấy vẫn luôn bảo vệ Tiểu Vũ tránh khỏi bị Diệp Minh Tu phát hiện, hiện tại là trường hợp xấu nhất.
Thẩm Y Nhiên theo bản năng mở điện thoại tìm số của Hàn Tử Sâm, nhưng mà cô lại dừng lại.
Cô đã xóa số điện thoại của anh trong danh sách rồi.
Thẩm Y Nhiên bấm dãy số mà cô vẫn nhớ trong đầu.
Hóa ra, muốn xóa đi người đó, không phải chỉ cần một cái nút chạm để xóa, bởi vì trong tâm trí mới là khó xóa.
Cô cười khổ, nhìn dãy số được bấm trên màn hình điện thoại.
Bên kia, trong phòng họp lớn, Hàn Tử Sâm lạnh lùng ngồi tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn vị lãnh đạo đang lập báo cáo, cũng như là những dãy số đang chạy trên màn hình.
Vị lãnh đạo cấp cao cảm thấy mình đang toát mồ hôi ở sống lưng, mặc dù Hàn tổng không nói cái gì, nhưng mọi người đều biết rằng mấy ngày nay tâm trạng của tổng giám đốc không được tốt.
Không, thậm chí phải nói là rất tệ.
Hàn tổng không chửi bới, nhưng khí lạnh của anh ấy tỏa ra cũng đủ khiến người ta run sợ, thậm chí ngày hôm qua còn có một phó giám đốc trực tiếp bị sa thải.
Không khí trong phòng họp đang cực kỳ căng thẳng. Đúng lúc, điện thoại di động của Hàn Tử Sâm vang lên, tất cả mọi người đều chú ý đến chiếc điện thoại rẻ tiền đặc biệt của ông chủ.
Mọi người nhìn thấy sắc mặt Hàn Tử Sâm đột nhiên thay đổi, sau đó nhấc máy lên và trả lời trước mặt mọi người, một lúc sau mọi người chỉ nghe Hàn gia nói: “Em đang cầu xin tôi à…. Tốt, đem vị trí lần cuối cùng của bọn họ gửi qua cho tôi, tôi sẽ cho người đi kiểm tra.”
Tất cả mọi người đều kinh hãi, với trái tim được làm bằng sắt đá của Hàn gia thì có quỳ trước mặt và dập đầu cũng e rằng Hàn gia cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng bây giờ Hàn gia lại hỏi đối phương có phải đang cầu xin hay không?
Rốt cuộc đối phương là ai?
Chỉ có Cao Trí mới biết người gọi đến là ai, chiếc điện thoại kia chỉ dùng để liên lạc với một người duy nhất chính là Thẩm Y Nhiên.
Chỉ là hắn không rõ Thẩm Y Nhiên đang cầu xin Hàn gia điều gì.
Bên này, Thẩm Y Nhiên vừa ngắt máy… vẫn ngơ ngác nhìn điện thoại của mình. Vừa rồi… là cô đang cầu xin Hàn Tử Sâm! Đúng vậy, không thể không cầu xin anh ấy.
Vì sự an toàn của chị Lâm và Tiểu Vũ, thì cũng đáng.
Khi cô chật vật tìm việc làm, chị Lâm đã sẵn lòng nhận cô làm việc mà bấp chấp việc cô từng ngồi tù.
Thẩm Y Nhiên kéo valy đón xe quay về nhà thuê, vừa đến nhà thuê thì điện thoại cô reo lên, nhưng người gọi là Cao Trí.
“Thẩm tiêu thư, Lâm Thiên Nhu và con trai cô ấy bị Diệp Minh Tu mang đi, bây giờ đang ở lại phòng của Diệp Minh Tư ở khách sạn Nam thành.”
“Vậy có thể đưa bọn họ ra ngoài không?” - Thẩm Y Nhiên lo lắng hỏi.
“Tôi e rằng điều đó là không thể, Hàn gia chỉ ra lệnh cho tôi tìm tung tích của bọn họ. Nếu Thẩm tiểu thư muốn họ rời khỏi đó, tôi e rằng cô phải đích thân nói chuyện với Hàn gia.” - Cao Trí cung kinh trả lời.
Thẩm Y Nhiên cắn môi, hít một hơi nói: “Vậy hiện tại anh ấy ở đâu?”
“Nếu Thẩm tiểu thư muốn gặp Hàn gia, cô hãy đi ra ngoài, tôi đang đợi ở trước cửa nhà của cô.” - Cao Trí đáp.
Thẩm Y Nhiên giật mình, không nghĩ tới xe của Cao Trí đang ở bên ngoài, cái này là…tính toán của Hàn Tử Sâm sao?
Tính toán sau khi cô biết được tung tích của chị Lâm và Tiểu Vũ, sẽ lại cầu xin anh ta đưa bọn họ ra, cho nên để Cao Trí đến trước nhà đợi?
Thẩm Y Nhiên đột nhiên cảm thấy như có một cái lưới bắt lấy cô, khiến cô giãy không ra, chạy không thoát.
“Được, tôi hiểu rồi.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Cô bước ra khỏi nhà thuê, đi đến đường lớn, đã nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó, Cao Trí bước ra khỏi xe, mở cửa: “Thẩm tiểu thư, xin mời.”
Thẩm Y Nhiên lên xe, Cao Trí lái xe chậm rãi rời đi.
Cao Trí không đưa cô về hướng dinh thự Hàn gia, cũng không đi hướng Hàn thị.
Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng. Đây là nhà hàng lâu đời ở Nam thành, mặc dù có thâm niên rất lâu nhưng người dân bình thường cũng không thể tiếp cận được.
Nơi này nổi tiếng chỉ phục vụ những người thuộc tầng lớp thượng lưu, các món ăn đều thuộc đẳng cấp hoang gia, đầu bếp đều là những người có tiếng tăm.
Thẩm Y Nhiên đi theo Cao Trí vào bên trong, ngoài phục vụ ra, bên trong không có một vị khách nào.
“Có vẻ hôm nay nhà hàng không có khách.” - Thẩm Y Nhiên không nhịn được nói.
Cao Trí cười cười nói: “Hàn gia hôm nay đã bao cả nhà hàng này.”
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc một chút, bao toàn bộ? Mấy ai có thể bao toàn bộ được một nhà hàng cao cấp như thế này, ở Nam thành, có lẽ không mấy ai làm được điều này.
Cô chỉ không hiểu sao Hàn Tử Sâm lại làm như vậy.
Khi cô theo Cao Trí lên tầng ba, trong đại sảnh chỉ còn lại một chiếc bàn, Hàn Tử Sâm ngồi ở một bên bàn, liếc nhìn đồ ăn trên bàn.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Y Nhiên.
Đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh sáng, đôi môi mỏng nhếch lên nở nụ cười tươi tắn, ánh mắt này tựa như đã in sâu trong lòng người, khiến họ khó có thể quên.
Thẩm Y Nhiên hít môt hơi thật sâu và đi đến chỗ Hàn Tử Sâm: “Tôi tới đây là muốn nhờ ngài giúp tôi đưa chị Lâm và Tiểu Vũ từ chỗ của Diệp Minh Tu mang ra có được không?”
Thẩm Y Nhiên mím môi, Cao Trí ở một bên giúp Thẩm Y Nhiên kéo ghế ra.
Cô do dự một chút, nhưng vẫn ngồi xuống, sau đó Hàn Tử Sâm đưa thực đơn cho cô: “Xem đi, thích ăn gì?”
“Tôi không phải đến đây để ăn cơm.” - Cô nói.
“Nhưng tôi đến đây để ăn cơm.” - Anh vẫn ung dung nhìn cô nói: “Em còn nhớ những gì tôi đã nói trước đây không? Tôi đã nói rằng khi nào kiếm được nhiều tiền, tôi nhất định sẽ đãi em một bữa.”
Thẩm Y Nhiên thân thể cứng đờ, đó là lời rất lâu trước kia anh nói, khi đó hai người còn ở trong căn nhà thuê nhỏ, anh gọi cô là A Nhiên tỷ, còn cô… có thêm một người bên cạnh.
“Tôi chỉ không biết bây giờ em có hài lòng khi ăn ở đây không?” - Hàn Tử Sâm lại nói.
Thẩm Y Nhiên biết, hôm nay muốn nói chuyện thì trước phải ăn một bữa cơm này.
“Anh muốn gọi món gì cũng được, dù sao tôi cũng chưa từng ăn ở đây nên không biết món nào ngon.” - Cô nói.
“Được.” - Hàn Tử Sâm gật đầu.
Sau khi gọi món, quản lý nhà hàng và Cao Trí đều rời đi, Hàn Tử Sâm thản nhiên hỏi: “Thật sự muốn giúp Lâm Thiên Nhu sao?”
“Ừ.” - Cô đáp một cách khẳng định.
“Lâm Thiên Nhu cũng không phải Tần Giao Liên, cô ta đáng giá khiến em phải cầu xin tôi sao?” - Anh tiếp tục hỏi.
“Đáng giá.” - Bởi vì chị Lâm từng giúp đỡ cô khi cô gặp khó khăn. Có lẽ những người như anh ta sẽ không hiểu được, khi cô đơn và bất lực, có người sẵn sàng dang tay là điều rất đáng trân trọng.
Hàn Tử Sâm mím môi, dù biết rõ câu trả lời của cô nhưng vẫn muốn hỏi, thậm chí khi cô nhờ anh tìm giúp Lâm Thiên Nhu, anh đã nắm được trong tay mọi diễn biến.
Tần Giao Liên đối với cô quan trọng, Lâm Thiên Nhu đối với cô cũng quan trọng, thậm chí… ngay cả đứa bé kia đối với cô cũng quan trọng.
Vậy còn anh thì sao, anh đứng vị trí nào trong lòng cô? Một cẩm giác ghen tỵ khó chịu tràn đầy.
“Nếu như không phải cô ta gặp chuyện, em có phải sẽ không bao giờ chủ động tìm tôi?” - Anh nhìn chằm chằm cô nói.
Cô im lặng không nói một lời, nhưng vẻ mặt cô đã nói lên tất cả. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
May thay, nhân viên phục vụ bắt đầu bước vào và mang món ăn lên.
Những món ăn tinh tế đẹp mắt lần lượt dọn ra trên bàn, nhưng lúc này Thẩm Y Nhiên nào có tâm trạng ăn uống.
Trong đầu cô chỉ là sự lo lắng cho Lâm Thiên Nhu và Tiểu Vũ.
Lần trước chị Lâm đã bị thương sau khi gặp hắn ta, lần này nếu Diệp Minh Tu muốn bắt Tiểu Vũ… không biết chị Lâm sẽ liều lĩnh làm ra chuyện tổn hại gì.
“Ăn đi.” - Giọng nói lạnh lùng của Hàn Tử Sâm vang lên, ngón tay mảnh khảnh của anh nhấc chiếc đũa trước mặt lên, gắp một miếng đồ ăn đặt vào bát của Thẩm Y Nhiên: “Ăn thử cái nào, khá ngon.”
“Anh trước tiên có thể đưa chị Lâm và Tiểu Vũ ra ngoài trước được không?” - Thẩm Y Nhiên nói: “Hàn Tử Sâm, tôi cầu xin anh, tôi thật sự sợ chị Lâm sẽ xảy ra chuyện.”
“Cầu xin?” - Anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Hôm nay là lần thứ hai em dùng từ cầu xin với tôi.”
Cô cắn môi cười khổ, thậm chí cô chưa từng nghĩ đến sau mấy ngày tuyên bố đừng làm phiền nhau, cô lại đến đây để cầu xin anh.
“Nhưng thật ra em không cần phải cầu xin tôi.” - Hàn Tử Sâm nhỏ giọng: “Tôi có thể giúp em một lần, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ giúp em lần thứ hai.”
Sắc mặt Thẩm Y Nhiên tái nhợt, thậm chí hơi thở cũng ngừng lại.
Giọng nói của Hàn Tử Sâm tiếp tục vang lên: “Nhưng em có thể lựa chọn.”
“Lựa chọn?”
“Đúng vậy, em có thể lựa chọn muốn làm người xa lạ với tôi, hay là muốn làm A Nhiên tỷ của tôi.” - Trên môi anh nở một nụ cười, như thể đang chào đón cô rơi vào vòng vây của anh.
Thân thể Thẩm Y Nhiên run lên, A Nhiên tỷ… lại là A Nhiên tỷ sao? Đã từng, cô cho rằng sẽ làm A Nhiên tỷ của anh cả đời, cô cho rằng cô sẽ bảo vệ đứa em trai của mình, quan tâm anh ta, coi anh ta là em trai, là gia đình của cô.
Nhưng bây giờ… làm sao cô có thể trở thành A Nhiên tỷ của anh!
“Nếu em chọn trở thành người xa lạ, như vậy trước đó tôi giúp em một lần, chính là cạn tình cạn nghĩa với em. Nhưng mà em chọn làm A Nhiên tỷ của tôi, như vậy…”
Giọng nói anh vang vẳng bên tai cô: “Em muốn tôi vì em làm cái gì, tôi sẽ đều đáp ứng.”
Thẩm Y Nhiên muốn cười, thế nhưng trong lòng lại là một mảng bi thương.
Anh không yêu cô nữa nên muốn chia tay, bây giờ anh lại muốn cô trở thành A Nhiên tỷ của anh, cô không hiểu vì cái gì anh nhất quyết đòi chia tay, bây giờ lại ép buộc mang cái danh A Nhiên tỷ đặt trên đầu cô.
Thật mâu thuẫn và buồn cười.
“Em thì sao? Em sẽ chọn cái gì? Em chọn làm người xa lạ hay là chọn làm A Nhiên tỷ của tôi.” - Anh nhìn cô chằm chằm hỏi.
Cô nhìn vào đôi mắt vô cùng xinh đẹp của anh, thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô trong mắt anh.
Hít một hơi thật sâu, cô nói: “Tôi… tôi sẽ làm A Nhiên tỷ của anh, vậy bây giờ, anh có thể đưa chị Lâm và Tiểu Vũ rời khỏi Diệp Minh Tu ngay lập tức được không? Sau đó phái người đến bảo vệ bọn họ, ít nhất… khiến Diệp Minh Tu không dễ dàng động đến bọn họ.”
“Được.” - Anh hài lòng trả lời, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Cao Trí phân phó xuống, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Y Nhiên: “Không sao đâu.”
“Vậy bao lâu thì chúng ta biết được chị Lâm và Tiểu Vũ đã rời đi an toàn được hay chưa?” - Cô hỏi.
“Không lâu đâu. Được rồi, A Nhiên tỷ ăn cơm đi.” - Anh nhẹ nhàng nói, trên môi nở nụ cười giống như trước kia.
Thân thể Thẩm Y Nhiên rung lên, toàn thân cứng ngắc cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Đồ ăn hảo hạng nhưng trong miệng cảm giác vô vị, cô chỉ đang lo lắng cho chị Lâm và Tiểu Vũ, mong chị Lâm đừng làm ra hành vi quá khích tự hại mình.
Còn Hàn Tử Sâm cũng không nói gì, thỉnh thoảng gắp một ít đồ ăn bỏ vào chén của cô.
Tầng ba rộng lớn như vậy nhưng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người đang ăn.
Tiếng chuông điện thoại của Hàn Tử Sâm vang lên khiến Thẩm Y Nhien giật mình, nhìn vào điện thoại của anh.
Hàn Tử Sâm nhấn nút trả lời và nhấn loa ngoài.
“Hàn gia, Lâm Thiên Nhu và con trai cô ấy đã được từ Diệp Minh Tu đưa ra ngoài.” - Cao Trí nói.
“Bọn họ có bị thương không?” - Thảm Y Nhiên lo lắng hỏi.
“Không có, bọn họ không có bị thương gì, nhưng Lâm Thiên Nhu cảm xúc có chút không ổn định, e rằng hiện tại cần phải nghĩ ngơi thật tốt.” - Cao Trí trả lời.
“Phái người tới bảo vệ bọn họ, nói với Diệp Minh Tu, chỉ cần Lâm Thiên Nhu cùng với Lâm Thiên Vũ còn ở Nam thành, không ai có thể động tới bọn họ.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Vâng.” - Cao Trí nhận lệnh.
Sau khi điện thoại kết thúc, Hàn Tử Sâm ngước mắt lên nhìn Thẩm Y Nhiên: “Giải quyết như vậy, A Nhiên tỷ có hài lòng không?”
Thẩm Y Nhiên nghe xong, biết Lâm Thiên Nhu đã được Hàn Tử Sâm phái người bảo hộ thì thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
Anh khé nhướng mày nói: “Em quên rồi sao? Em chính là A Nhiên tỷ, tôi vì em làm bất cứ chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên, cho nên em căn bản không cần phải cảm ơn tôi.”
Cô nghẹn ngào cúi đầu xuống, không muốn nhìn vào đôi mắt đó.
Đúng vậy, bây giờ cô đã trở thành A Nhiên tỷ của anh rồi! Chỉ là khác với trước đây thôi, bây giờ cô giống như thật sự bị mắc vào cái lưới anh giăng ra, và không thể thoát ra được.
Ăn xong bữa tôi, Hàn Tử Sâm đưa Thẩm Y Nhiên quay về phòng thuê: “Em muốn tiếp tục ở nơi này, hay về dinh thự Hàn gia?”
Dinh thự Hàn gia… giữa cô và anh ở nơi đó có đủ loại ngọt ngào, nhưng càng ngọt ngào thì quay lại càng đau đớn.
“Tôi sẽ ở nơi này… tôi đã sống quen ở đây rồi.” - Cô nói.
“Vậy lát nữa tôi sẽ nhờ người mang một số đồ của tôi đến.” - Hàn Tử Sâm nói.
Cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn chuyển đến đây à?”
“Sao vậy? Không phải lúc đầu chúng ta đều ở cùng nhau sao?” - Anh hỏi ngược lại.
Ngày trước và bây giờ sao có thể giống nhau, Thẩm Y Nhiên mím môi, nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Hay là A Nhiên tỷ không muốn ở với tôi?” - Anh cúi xuống, áp mặt vào má cô và hỏi.
Cô theo bản năng muốn tránh đi, tránh mắt mắt của anh.
Nhưng bàn tay anh túm lấy cằm của cô buộc cô phải nhìn anh.
“Sao vậy, khó trả lời sao?” - Giọng nói của anh lạnh lùng, nhưng đôi mắt đào hoa lại vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, như muốn nhìn thấu toàn bộ cơ thể cô: “Hay là em hối hận, hối hận vì Lâm Thiên Nhu là hứa với tôi.”
“Tôi… tôi không hối hận.” - Thẩm Y Nhiên khổ sở nói: “Chỉ là tôi không có cách nào thích ứng được việc đem thân phận chuyển đổi nhanh như vậy. Hàn Tử Sâm, anh hãy cho tôi một chút thời gian, để cho tôi thích ứng một chút, được không?”
Giọng nói của cô gần như cầu xin, ánh mắt anh lóe lên: “Nếu như đây là yêu cầu của A Nhiên tỷ, tạm thời tôi sẽ không ở chung với em để cho em có thời gian thích nghi, nhưng tôi không thích đợi lâu.”
Thẩm Y Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
“Còn nữa, hay gọi tôi là A Tử.” - Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên môi cô.
Môi cô… bỏng rát…
“A Tử.” - Cô gọi to theo mong muốn của anh.
Anh mỉm cười, dang tay ôm cô, vùi mặt thật sâu vào hõm cổ của cô, dịu dàng nói: “Cuối cùng em cũng đã trở thành A Nhiên tỷ của tôi, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi và không được phép rời đi, em hiểu không?”
Thân thể Thẩm Y Nhiên cứng ngắc, chỉ cảm thấy một con ớn lạnh bao trùm toàn thân.
Rõ ràng vòng tay của anh rất ấm áp, nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh…, rất lạnh.