“Hàn gia, bên phía Hà tổng gần đây liên tục liên lạc muốn tìm ngài.” - Cao Trí nhận được thông tin từ phòng thư ký liền báo với Hàn Tử Sâm.
Hàn Tử Sâm ngồi trong phòng làm việc, tâm tình không còn tệ như mấy ngày trước.
Dù sao Thẩm Y Nhiên đã chịu quay về ở bên cạnh anh. Cứ như thế quay về làm A Nhiên tỷ như ngày xưa, anh sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn - trừ tình yêu.
Cao Trí nhìn vào tài liệu báo cáo, cung kính nói: “Gần đây Hà gia bị ép đến không còn đường lui, ngay cả Tiêu gia cũng chỉ gáng gượng giúp đỡ, Hà thị có lẽ cho rằng Hàn thị ra tay với bọn họ nên tìm cách liên lạc với ngài.”
Hàn Tử Sâm nhướng mày: “Ai làm?”
“Là Cố thị, nhưng Cố thị không công khai chèn ép Hà thị mà chỉ âm thầm chặn hết đường sống của Hà thị, ngay cả Hà Dĩ Nguyệt… cũng là Cố thiếu ra tay phong sát.”
Cái này giống như Cố gia có thù oán với Hà gia.
Nhưng theo Cao Trí biết, Cố gia và Hà gia trước nay không có giao tình, cũng không có hận thù, hai bên không qua lại.
Lần này Cố Lệ Thần ra tay với Hà gia…giống như tức giận vì hồng nhan.
Nhưng lời này Cao Trí nào dám nói ra.
“Gần đây Cố Lệ Thần thế nào?” - Hàn Tử Sâm xoay cây bút máy trên tay, sắc mặt thâm trầm khó đoán.
Cao Trí cung kính đáp: “Cố thiếu gần đây đã tiến vào Cố thị tiếp nhận vị trí tổng giám đốc. Cố thị gần đây không ngừng giao lưu cùng các ông lớn trong vô số các ngành công nghiệp, có lẽ Cố thiếu đang muốn phát triển Cố thị rộng hơn.”
Hàn Tử Sâm nhếch môi cười. Một kẻ mấy năm nay luôn từ chối kế thừa sản nghiệp, chạy đi tìm một bóng dáng người xưa, nay lại thay đổi, còn muốn vươn cao hơn.
Chính là củng cố thực lực để cướp Thẩm Y Nhiên.
Hàn Tử Sâm tỏa ra hơi lạnh, vì các gì Cố Lệ Thần lại chính là quá khứ của Y Nhiên.
Điện thoại của Cao Trí reo lên, hắn xoay người nghe một chút, sắc mặt có chút khó coi, sau đó lại cúi đầu về phía Hàn Tử Sâm.
“Hàn gia, có người đang âm thầm điều tra vụ án năm đó.”
Ngón tay Hàn Tử Sâm đang nghịch chiếc bút máy liền dừng lại.
“Ai?”
“Đối phương rất thận trọng, không thể điều tra được người phía sau. Nhưng trước kia Bạch Chính Đình cho người điều tra, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.” - Cao Trí bình tĩnh đáp.
“Được rồi, ra ngoài đi, cậu cho người để mắt đến Cố Lệ Thần, xem hắn ta đang mưu tính cái gì?” - Hàn Tử Sâm tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Tuy hai người đã chia tay, không còn yêu nhau nữa, nhưng nếu một khi Thẩm Y Nhiên biết sự thật, có phải ngay cả A Nhiên tỷ cũng không muốn làm, sẽ chán ghét anh đến mức không muốn nhìn thấy anh hay không?
Hàn Tử Sâm lúc này mới phát hiện toàn thân run rẩy.
Vì cái gì, vì cái gì đã chia tay, anh vẫn còn run rẩy sợ cô biết sự thật.<code> Buổi chiều sau khi tan làm, Thẩm Y Nhiên mang hành lý đến phòng thuê mà Hàn Tử Sâm sắp đặt cho Lâm Thiên Nhu và Tiểu Vũ. Lâm Thiên Nhu biết lần này ThẩmY Nhiên vì mình mà đến cầu xin giúp đỡ từ Hàn Tử Sâm liền trong lòng vô cùng cảm thấy có lỗi. “Hắn không đưa ra yêu cầu gì với em chứ?” - Lâm Thiên Nhu lo lắng hỏi. Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Anh ấy chỉ muốn quan hệ qua lại như trước khi hẹn hò thôi.” Chuyện trước kia gặp gỡ Thẩm Y Nhiên có từng kể qua cho Lâm Thiên Nhu. Lúc đó cô còn ngỡ đó là duyên phận của hai người… cho đến hiện tại cái này có phải là nghiệt duyên hay không? “Là vì chị mà khiến em chịu ủy khuất.” - Lâm Thiên Nhu đầy áy náy. Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Cũng không phải là do chị, một khi Hàn Tử Sâm đã quyết định, chắc chắn anh ta sẽ dùng mọi cách để đạt được.” Dù không có việc của chị Lâm, anh sẽ dùng mọi cách để khiến cô chấp nhận, dù là cô có từ chối bao nhiêu lần, thì đó cũng chỉ là một gia vị cho trò chơi của anh thêm thú vị hơn. Hai người tâm tình một chút, vấn đề lớn nhất chính là Diệp Minh Tu muốn bắt Tiểu Vũ, nếu hắn ta kiện và tranh giành quyền nuôi con, chỉ sợ chị Lâm không có đường thắng kiện. Khi cô quay về lại nhà thuê, liền nhìn thấy tài xế của nhà họ Hàn đi đến trước mặt: “Thẩm tiểu thư, Hàn gia muốn gặp cô.” Thẩm Y Nhiên cắn môi, không nói gì, theo tài xế đi lên xe. Đến dinh thự Hàn gia, Thẩm Y Nhiên cứ ngỡ cả đời sẽ không quay lại, không ngờ cả đời này chỉ là một khoảng thời gian ngắn. “Thẩm tiểu thư, Hàn gia đã về rồi, căn dặn nếu cô đến hay lên phòng ngủ tìm Hàn gia.” - Vị quản gia nói. Thẩm Y Nhiên cắn răng, phòng ngủ chính là nơi có rất nhiều kỷ niệm của hai người. Đi đến cửa phòng ngủ, Thẩm Y Nhiên gõ cửa hai cái cũng không có ai mở cửa, cô đẩy cửa ra, trong phòng không thấy bóng dáng người nào, thậm chí còn không mở đèn. Cô nhìn thấy ánh sáng từ cánh cửa thông hai phòng, liền bước chân đến đẩy cửa đi qua. Bên này mọi thứ vẫn không có chút gì thay đổi, ngay cả những loại mỹ phẩm dưỡng da cô từng sử dụng vẫn nằm như cũ trên bàn trang điểm. Cô nhìn xung quanh vẫn không thấy Hàn Tử Sâm đâu, đang định đi xuống hỏi quản gia, thì cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra. Hàn Tử Sâm bên trên lộ ngực trần, ở dưới quấn lấy khăn tắm, trên tóc ướt sũng, nước đọng lại chảy tí tách.. Nhìn thấy Thẩm Y Nhiên trong phòng, anh mỉm cười: “Em đến rồi.” “Ừm.” - Cô có chút không tự nhiên quay đi. “Sao vậy, xấu hổ” - Hàn Tử Sâm đi đến trước mặt cô: “Không có ý định giúp tôi lau khô tóc sao? Tôi nhớ lần đầu tiên A Nhiên tỷ mang tôi về nhà, sau khi tắm xong đã chủ động lau tóc cho tôi.” “Anh cao quá, lau tóc không tiện…” Cô còn chưa dứt lời, Hàn Tử Sâm đã cúi đầu xuống: “Như vậy có thể rồi phải không?” Anh đặt khi khô vào tay cô: “Tôi thích A Nhiên tỷ lau tóc cho tôi.” Thẩm Y Nhiên không còn cách nào từ chối, liền dùng khăn lau tóc cho Hàn Tử Sâm. Quả thật ngoài khi ở nhà thuê, lúc ở lại dinh thự này, cô đã rất nhiều lần lau tóc cho anh. Chỉ là trước kia và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Sau khi lau khô mái tóc, Hàn Tử Sâm lại dùng ngón tay vuốt nhẹ phần tóc mái trên trán: “Tóc của tôi hình như hơi dài một chút, A Nhiên tỷ giúp tôi cắt tỉa một chút.” “Anh có thể tìm thợ cắt tóc chuyên nghiệp để cắt tóc cho mình, tôi không biết làm.” - Cô theo bản năng từ chối. “A Nhiên tỷ không phải rất ghét kẻ nói dối sao?” - Hàn Tử Sâm nhếch môi nói: “Lúc chúng ta ở nhà thuê, không phải A Nhiên tỷ cũng đã giúp tôi cắt tóc sao?” Thẩm Y Nhiên nghẹt thở, anh ta định làm lại những gì hai người đã làm lúc ở nhà thuê sao? Lúc này cô cảm thấy hối hận vì cái gì lúc ở nhà thuê làm quá nhiều việc. Không thể từ chối, cô dùng kéo và lược để giúp anh cắt tóc. Khi ngón tay của cô luồn qua mái tóc hơi ướt của anh và chiếc kéo bắt đầu tỉa tóc anh, cô chợt có cảm giác kỳ lạ. Như thể hai người đang quay về quá khứ, cô lau tóc cho anh, còn anh thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế để cô tỉa tóc cho. Cô chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi trượt tay, chiếc kéo trong tay cô như muốn chọc vào cổ Hàn Tử Sâm nhưng lại bị hai ngón tay của anh chặn lại. “Sao vậy, A Nhiên tỷ đây là muốn mạng của tôi sao?” - Hàn Tử Sâm nói, ánh mắt nhìn Thẩm Y Nhiên qua tấm gương. “À… xin lỗi, tôi vừa không tập trung.” - Cô nói. “Thật sao?” - Trong nháy mắt, chiếc kéo toàn hoàn rơi vào trong tay anh. Anh cụp mắt nhìn chiếc kéo trong tay, trên nét mặt lộ ra vẻ lạnh lùng. Vừa rồi, anh lại có cảm giác thật sự cô muốn mạng của anh, anh cũng có thể cho cô. Làm sao lại như vậy chứ? Anh chưa bao giờ muốn đạp vào vết xe đổ của cha anh, giao sinh mạng của mình cho bất cứ người phụ nữ nào, khi chia tay cô, chẳng phải anh cũng là đang sợ điều này sao? Vậy tại sao khi đã chia tay, anh vẫn có suy nghĩ sẽ giao sinh mạng cho cô? “Hàn Tử Sâm, tôi thật sự không muốn mạng của anh.” - Thấy anh trầm mặc nên cô hiểu nhầm: “Dù là anh chia tay tôi, ban đầu cũng là rất thương tâm và đau khổ, nhưng dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, tôi sẽ không vì bị anh chia tay mà muốn mạng của anh.” Lông mày của anh lập tức nhíu chặt, lời nói của cô như một lời giải thích, nhưng sau khi nghe cô nói “mọi chuyện đã qua rồi”, trong lòng anh có cái gì đó nhói lên, khiến anh cảm thấy cực kỳ tệ hại. “Em chưa bao giờ nghĩ đến muốn mạng tôi à?” - Anh quay đầu nhìn về phía cô. “Ừ.” - Cô gật đầu. “Nói như vậy là em không nỡ cho tôi chết.” - Anh tiếp tục hỏi, đôi mắt đẹ nhìn vào mắt cô, như muốn nhìn thấu cô. Không nỡ… từ này quá mập mờ. “Đúng, tôi không muốn anh chết.” - Cô đáp, coi như chia tay, cô cũng không muốn anh chết, cô đơn giản muốn tất cả mọi người đều khỏe mạnh. “Cho nên, em sẽ không để cho tôi chết phải không?” Thẩm Y Nhiên khó hiểu, làm sao cô có thể quyết định sống chết của Hàn Tử Sâm. “Đây không phải là câu hỏi tôi có thể hay không thể?” - Cô nói. “Em chỉ cần nói cho tôi biết… em có hay không.” - Anh kiên trì đòi câu trả lời của cô. Dưới cái nhìn của anh, nhịp tim cô dường như đập mạnh, miệng hé ra: “sẽ không.” Khóe môi anh hơi nhếch lên, sau đó một nụ cười chậm rãi lan rộng ở khóe môi, thậm chí đôi mắt anh cũng nhuộm vào nụ cười đó. “Vậy em phải nhớ những gì em đã nói.” - Vừa nói, anh vừa đưa chiếc kéo lên tay cô: “Được rồi, tiếp tục cắt đi.” Cắt tóc xong, Hàn Tử Sâm đưa Thẩm Y Nhiên xuống lầu ăn cơm, cả hai đều chậm rãi ăn, cô cảm tưởng như mình đã quay lại những ngày tháng ở bên nhau. Cho đến buổi tối, Hàn Tử Sâm mới cho người đưa cô quay về nhà thuê… toàn thân mệt mỏi cứ như đi đánh trận. ~~~~~ Trong phòng khách sạn, Diệp Minh Tu uống cạn ly rượu trên bàn. Hai ngày nay hắn gần như không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng trước đây của Lâm Thiên Nhu. Nghĩ đến nụ cười của cô, những giọt nước mắt của cô, các cô gào lên nói rằng cô đang mang thai đứa con của hắn và cách mà hắn đã đáp lại cô. Hắn nhớ lại việc cô đã kiên quyết dùng ly vỡ để đâm vào bụng mình khi hắn yêu cầu cô sinh cho hắn một đứa con. Con trai.. hóa ra cô đã sinh ra một đứa con trai mang dòng máu của hắn. Một đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh… Đó là đứa con trai của Diệp Minh Tu hắn, nhưng cho đến bây giờ hắn mới biết đến sự tồn tại của con trai mình. Đột nhiên, Diệp Minh Tu đứng dậy đi ra khỏi phòng, ra lệnh thuộc hạ đưa đến nơi ở của Lâm Thiên Nhu. Nơi ở của cô hiện tại là một phòng thuê nhỏ giá rẻ. Khi Lâm Thiên Nhu mở cửa phòng thuê, sau khi nhìn thấy Diệp Minh Tu, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, theo bản năng muốn đóng cửa phòng lại, lại bị tay của Diệp Minh Tu ngăn cản. “Cô tin hay không thì tùy, nếu bây giờ cô dám đóng cửa, tôi sẽ có một trăm cách để cánh cửa này tự động mở ra.” - Giọng nói lạnh lùng vang lên. Thân thể Lâm Thiên Nhu run lên, cô biết hắn có năng lực làm được. Đúng lúc này, giọng nói trẻ con vang lên: “Mẹ, là a di đến sao?” Lâm Thiên Nhu ngây người, lúc này Diệp Minh Tu cũng đẩy cửa ra, nhìn thấy Tiểu Vũ đúng bên cạnh Lâm Thiên Nhu. “Chú.” - Tiểu Vũ ngạc nhiên hô lên. Diệp Minh Tu bước tới xoa đầu cậu bé. “Diệp Minh Tu, anh muốn nói gì chúng ta ra ngoài nói.” - Lâm Thiên Nhu nói. Diệp Minh Tu lại bình tĩnh đáp: “Hôm nay tôi đến đây không phải để tìm cô.” - Nói xong hắn quỳ xuống nhìn cậu bé trước mặt hỏi: “Họ của con không phải họ Lâm, con họ Diệp.” Hắn vừa nói lời này, thân thể Lâm Thiên Nhu cứng đờ, cô lập tức hiểu ra hôm nay hắn đến đây với mục đích gì. Không… không muốn nói ra… “Tiểu Vũ, ba là ba của con.” - Thanh âm của Diệp Minh Tu vang lên bên tai cô. “Không, anh không phải.” - Lâm Thiên Nhu xông tới bên cạnh con trai, trừng mắt nhìn Diệp Minh Tu. “Thế nào, cô muốn tôi mang kết quả ADN ra trước mặt cô, cô mới chịu thừa nhận sao?” - Diệp Minh Tu lạnh lùng nói. Lúc này, Tiểu Vũ có chút khó hiểu nhìn Diệp Minh Tu, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Thiên Nhu: “Mama, không phải baba ở trên trời sao? Tại sao chú ấy lại nói là baba của con?” Lâm Thiên Nhu khóe miệng tràn đầy cay đắng, cô nên làm cái gì đây, sao cô có thể nói với Tiểu Vũ biết, người cha này của thằng bé từ trước đến giờ đều không muốn thằng bé tồn tại. Thậm chí ngay từ đầu, thằng bé sẽ chết trong trứng nước vì lời nói của người cha này. “Sau này ba sẽ đưa con về Diệp gia, để con nhận tổ tiên của mình.” - Diệp Minh Tu nói: “Con không cần phải sống trong căn phòng nhỏ như vậy, ba có thể cho con bất cứ đồ chơi nào mà con muốn, sẽ không có bất cứ ai cười nhạo con nữa.” Diệp Minh Tu có thể tưởng tượng ra những kẻ sẽ cười nhạo một đứa trẻ luôn đeo thiết bị trợ tim trên người. Tiểu Vũ nghe được lời này, hai mắt sáng lên: “Chú thật sự là cha cháu sao?” “Đúng vậy.” - Diệp Minh Tu gật đầu khẳng định. “Vậy sau này baba và mama sẽ cùng ở với con đúng không?” - Giọng nói trẻ con tiếp tục vang lên tràn đầy khao khát. Những phim hoạt hình Tiểu Vũ xem qua, đều là cả gia đình sống cùng với nhau. Diệp Minh Tu chăm chú nhìn con trai, đang muốn nói gì đó, nhưng Lâm Thiên Nhu chủ động nói: “Được rồi, Tiểu Vũ, chú… ba… còn có việc phải làm, đã đến lúc phải rời đi rồi, chúng ta cùng ba con tạm biệt nhé.” Từ ba trong miệng cô nói ra thật khó khăn. “Baba, hôm nay baba không ở cùng chúng ta sao?” - Trong giọng nói của Tiểu Vũ có chút thất vọng. “Nơi này có chút nhỏ… nếu ba cũng ở lại, sẽ rất chen chúc.” - Lâm Thiên Nhu vừa nói vừa nhìn Diệp Minh Tu với anh mắt gần như cầu xin. Chỉ mong Diệp Minh Tu đừng nói điều gì khiến thế giới trẻ thơ của Tiểu Vũ sụp đổ. Diệp Minh Tu cau mày, lời hắn vốn muốn nói bị nghẹn ở cổ họng, nhưng dưới ánh mắt cầu xin của Lâm Thiên Nhu, hắn lại không thể nói ra được. Nhưng… vì cái quái gì mà hắn phải quan tâm đến ánh mắt của cô ta? Hắn chưa bao giờ nợ cô ta bất cứ thứ gig, chính cô ta, Lâm Thiên Nhu, cô ta nợ hắn. Nhưng dù có đấu tranh ra sao, Diệp Minh Tu cũng không mở miệng được. Đợi Tiểu Vũ tạm biệt Diệp Minh Tu tự lên giường đi ngủ, Lâm Thiên Nhu kéo Diệp Minh Tu ra ngoài: “Diệp Minh Tu, cho dù tôi và anh có chuyện gì xảy ra, nhưng ít nhất tôi hy vọng trước mặt Tiểu Vũ, đừng nói ra những lời khiến cho Tiểu Vũ buồn bã, thậm chí là thất vọng.” “Nhưng sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ biết, nói sớm hay nói muộn thì có gì khác nhau?” - Diệp Minh Tu đáp. “Tiểu Vũ đối với anh căn bản không quan trọng, không phải sao? Tại sao anh còn tới phá hoại cuộc sống yên bình của chúng tôi?” - Lâm Thiên Nhu nói: “Anh nói anh muốn báo thù, được, tôi cho anh trả thù, gần bốn năm chịu mọi đau khổ trong tù cũng không đủ, tự đâm vào bụng mình cũng là chưa đủ, vậy anh nói đi, anh muốn thế nào mới là đủ? Gãy tay hay gãy chân đều được?” Chỉ cần có thể giữ được Tiểu Vũ, cô sẵn sàng làm mọi thứ. Sắc mặt của hắn dần trở nên tái nhợt. “Lâm Thiên Nhu, cô dựa vào cái gì cho là gãy tay gãy chân là đủ rồi?” - Thanh âm trong miệng hắn đủ sự lạnh lẽo: “Tôi sẽ không để Tiểu Vũ tiếp tục đi theo cô, sau này tôi đã nói rồi, cô thậm chí còn không có tư cách gặp thằng bé.” Nói xong hắn quay người rời đi. “Diệp Minh Tu.” - Cô đột nhiên gọi tên của hắn, hai tay nắm lấy cánh tay của hắn: “Anh nhất định phải làm như vậy sao? Anh nhất định phải đem Tiểu Vũ rời khỏi tôi sao?” Hắn nhàn nhạt liếc bàn tay của cô đang bám lấy cánh tay hắn, sau đó giơ tay lên kéo ngón tay của cô ra khỏi cánh tay của hắn từng chút một: “Vì cô dám sinh ra đứa con của tôi thì cô phải nên chuẩn bị chuyện này đúng không? Hiện tại là ở Nam thành, tôi có thể không động vào cô, nhưng cái này không có nghĩa là tôi sẽ để đứa bé ở cùng cô.” Lâm Thiên Nhu nhìn đôi tay trống rỗng của mình, trên mặt lại hiện lên vẻ tuyệt vọng, chẳng lẽ chịu đựng nhiều như vậy vẫn không giữ được thứ mình muốn hay sao? Năm đớ cô đã mất đi tình yêu và sự tự do, nhưng bây giờ lại muốn cô mất đi đứa con của mình sao? Cô chỉ muốn cùng Tiểu Vũ sống những năm tháng cuối cùng, tại sao một điều đơn giản như vậy lại khó khăn với cô đến thế. Khi Diệp Minh Tu ngồi lại vào xe, tay của hắn vô thức chạm vào nơi Lâm Thiên Nhu vừa bám vào hắn. Đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào hắn sau khi gặp lại. Khi cô nắm lấy tay hắn, hắn có thể cảm thấy rõ ràng tay cô đang run rẩy. Ngay cả khi hắn rút từng ngón tay của cô ra khỏi cánh tay mình, hắn vẫn có thể cảm thấy được sự lạnh giá trên những ngón tay cô. Nó lạnh… như tay của người đã chết. Đừng nghĩ nữa… Diệp Minh Tu nhắm mắt lại, tự nhủ không được để tâm đến người phụ nữ đó nữa.</code>