Mấy ngày sau, sau đêm đó Hàn Tử Sâm không xuất hiện trước mặt Thẩm Y Nhiên.
Ngược lại, Cố Lệ Thần ngày ngày đều gửi hoa đến văn phòng, đến nổi các nữ đồng nghiệp ai nấy đều ghen tỵ.
Gần đây trên mặt báo còn đưa tin thái tử có bạn gái mới, hình ảnh Cố Lệ Thần ôm cô ở quán ăn được tung lên, nhưng mặt cô đã bị làm mờ.
Như những lần khác, Cố Lệ Thần đều chọn im lặng, nhưng lần này anh lại có mặt ở một chương trình giải trí, cố tình tuyên bố rằng cô gái trong ảnh là người anh đang theo đuổi nhưng chưa được cô chấp nhận, ở trên chương trình giải trí trực tiếp tỏ tình.
Tất cả người hâm mộ đều kêu gào, là cô gái may mắn nào được thái tử để mắt lại không biết hưởng phước.
Người ngoài có thể không nhận ra, nhưng những người quen đều nhìn ra cô gái trong ảnh là Thẩm Y Nhiên.
Như sáng hôm nay, một bó hoa lại được giao tới, hiện tại văn phòng đã ngập tràn hoa các loại.
Thẩm Y Nhiên có chút không nói nên lời.
Buổi trưa, Thẩm Y Nhiên nhận được cuộc gọi của Lâm Thiên Nhu về việc Diệp Minh Tu đã đệ đơn lên tòa án để kiện giành quyền nuôi con.
Sau đó hai người hẹn nhau buổi chiều sẽ gặp nhau ở nơi Lâm Thiên Nhu đang mở một quầy ăn nhỏ để kiếm sống.
Chiều thứ 7, Thẩm Y Nhiên được nghỉ nên khi rời khỏi công ty, cô liền muốn đón xe bus đến chỗ Lâm Thiên Nhu.
Lúc Thẩm Y Nhiên đến là giờ trưa, khách khứa cũng đông, Lâm Thiên Nhu đang thuần thục trong bếp làm đồ ăn.
Lâm Thiên Nhu nhìn thấy Thẩm Y Nhiên liền mỉm cười: “Em chắc chưa ăn gì, để chị làm cho em mì xào nhé.”
Thẩm Y Nhiên gật đầu lại nói: “Chị chắc cũng chưa ăn gì phải không?”
“Một lát chị tùy tiện ăn cái gì đó là được, sao em lại có thể lo cho bà chủ quán ăn đói chứ.” - Lâm Thiên Nhu mỉm cười nói.
Sau đó đi vào bếp làm cho Thẩm Y Nhiên một dĩa mì thơm ngon.
Vừa ăn hai người vừa nói về vụ kiện, bây giờ về mọi mặt Lâm Thiên Nhu đều khó có khả năng thắng được vụ kiện cáo này.
Tuy nhiên, Thẩm Y Nhiên sẽ cố gắng hết sức mình để giúp chị Lâm.
“Mẹ kiếp, đồ ăn này là bán cho người à. Sao lại có ruồi bên trong, cô muốn độc chết người à?” - Một bàn ba người đàn ông bên cạnh hét lên.
Hai người còn lại cũng la hét làm loạn.
Lâm Thiên Nhu nhanh chóng chạy đến xin lỗi: “Hay là tôi nấu dĩa mới cho các anh nhé, bữa ăn sẽ được miễn phí.”
Ba người bọn họ nhất quyết không bỏ qua, một mực nói đồ ăn có ruồi, còn đòi tiền…
Những vị khách còn lại thấy vậy cũng ngừng ăn, tính tiền và bỏ lại phần ăn rời đi.
Lâm Thiên Nhu cắn răng, biết bọn chúng tống tiền nhưng cô không có bằng chứng nên nói: “Được rồi, tôi đưa cho các người 1 triệu.”
Một triệu này cũng bằng mấy ngày cô xào nấu vất vả.
“Mẹ, mày đang phát cho ăn mày à.”
“Đúng vậy, ít nhất đưa ra 50 triệu, nếu không đừng hòng buôn bán ở nơi này.”
50 triệu… đối với Lâm Thiên Nhu muốn đưa cũng không có mà đưa.
“50 triệu, các người đừng quá đáng… cái này là muốn tống tiền sao?” - Lâm Thiên Nhu giận dữ nói.
“Ai tống tiền, con ruồi này không phải ở trong đồ ăn của cô à, cô giỏi thì chứng minh nó không có trong đồ ăn của cô đi.”
Lâm Thiên Nhu cắn răng nhìn ba người đàn ông này…
Thẩm Y Nhiên lên tiếng: “Chúng tôi không thể chứng minh con ruồi là do các người bỏ vào, nhưng chúng tôi có thể kiện các người tội tống tiền. Tôi đã ghi âm các người đòi 50 triệu.”
Nói xong, Thẩm Y Nhiên trực tiếp bấm gọi cảnh sát.
Bọn chúng thấy vậy liền tức giận, đạp ngã bàn ăn muốn tấn công Thẩm Y Nhiên.
Lâm Thiên Nhu thấy vậy liền nhanh chạy đến bên cạnh Thẩm Y Nhiên che chắn.
Ngay khi cái ghế muốn nện lên người Lâm Thiên Nhu liền nghe tiếng răn rắc, kèm theo tiếng la hét phía sau.
Hai người còn lại muốn nhào tới, liền bị người còn lại đạp mấy cước, đau đớn lăn lộn dưới sàn.
Thẩm Y Nhiên nhận ra hai người này, đây là vệ sĩ thường đi theo Hàn Tử Sâm, nhưng sao họ lại ở đây.
Một vệ sĩ đi tới, cúi đầu với Thẩm Y Nhiên: “Thẩm tiểu thư, cô không sao chứ.”
Thẩm Y Nhiên lắc đầu: “Không… không sao…nhưng sao hai người lại ở đây.”
“Vâng, Hàn gia phái chúng tôi âm thầm bảo vệ sự an toàn của Thẩm tiểu thư.”
Thẩm Y Nhiên ngẩn người, cái này là theo dõi thì đúng hơn, nhưng dù sao cũng có hai mặt của nó.
Thẩm Y Nhiên nhìn Lâm Thiên Nhu nói: “Chị Lâm, chị cứ ở lại bán hàng, em sẽ đưa bọn chúng đến đồn cảnh sát khai báo.”
“Vậy xin lỗi đã làm phiền em.”
Đưa bọn người này đến đồn cảnh sát, sau đó bọn chúng liền khai ra người sai bọn chúng làm chúng gây sự chính là Vân Tử Y.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Thẩm Y Nhiên có chút khinh thường Vân Tử Y.
Ra ngoài, đã nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc đang dừng bên ngoài, mà hai vệ sĩ đi phía sau lưng cô liền nói: “Thẩm tiểu thư, mời đi lối này.”
Thẩm Y Nhiên thở ra, theo vệ sĩ lên xe của Hàn Tử Sâm. Bệnh viện Nam thành. Diệp Minh Tu ngồi trong phòng viện trưởng, nhìn xem hồ sơ bệnh án của Tiểu Vũ, nghĩ đến mấy năm nay Lâm Thiên Nhu thật sự đã tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho con trai. “Bệnh của con trai tôi có cách nào triệt để chữa trị hay không?” - Diệp Minh Tu hỏi viện trưởng. Viện trưởng lúc này nhìn về phía bác sĩ khoa tim: “Lần phẫu thuật trước khá thành công, hiện tại đã không nguy hiểm nữa. Nhưng nếu muốn trị dứt điểm e rất khó, Diệp tổng có thể đưa bệnh án cho các bệnh viện lớn ở nước ngoài để hiểu rõ hơn.” Diệp Minh Tu nhìn kết luận bệnh án liền hỏi tiếp: “Tại sao một đứa bé lại mắc chứng bệnh này?”. “Đây có thể là do di truyền, hoặc khi thai phụ có thai ở trong môi trường độc hại, bị nhiễm độc,... rất nhiều nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh tim bẩm sinh.” Diệp Minh Tu nghĩ tới cả nhà hắn và nhà Lâm Thiên Nhu dường như không ai bị chứng bệnh tim, vậy chỉ còn có lý do kia… Môi trường trong tù chắc chắn không dễ sống, hắn còn điều tra được khi cô ở trong tù bị đánh đập hành hạ, bị bỏ đói, bị sỉ nhục không còn con người. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn giữ lại được đứa bé đó. Nghĩ đến đây, trái tim Diệp Minh Tu nhói lên từng cơn… vì cái gì hắn phải đau lòng cho Lâm Thiên Nhu, đó là điều cô ta đáng phải nhận lấy. Diệp Minh Tu rời khỏi phòng viện trưởng, đi ngang qua khoa nội, liền gặp một vị bác sĩ lớn tuổi, ông ấy cũng nhận ra hắn. “Bác sĩ Trình, không phải ông ở bệnh viện An Sinh ở thành phố T sao, sao lại ở Nam thành?” - Diệp Minh Tu hỏi. Bác sĩ Trình là bác sĩ trưởng khoa đã làm phẫu thuật ghép tủy cho hắn. “Ồ, thì ra là Diệp tổng, tôi đã chuyển đến Nam thành mấy năm rồi, cậu vẫn khỏe chứ, tin tức đưa tin cậu còn sắp kết hôn phải không?” - Bác sĩ Trình chỉnh lại mắt kính cười nói. Diệp Minh Tu gật đầu: “Đúng vậy, tôi sắp kết hôn với cô gái năm đó hiến tủy cho tôi.” Bác sĩ Trình kinh ngạc: “Anh tìm ra được cô ấy sao, tôi nhớ người hiến tủy và nhận tủy sẽ không liên hệ với nhau theo quy định của bệnh viện.” Sau đó ông suy nghĩ một chút cảm thấy khó hiểu nên nói thêm: “Thật sự đã tìm được sao?” “Bác sĩ Trình, ý ông là gì?” - Diệp Minh Tu nhíu mày. “Không có gì, mấy tháng trước tôi còn nhìn thấy cô gái ấy ở trong bệnh viện này, định đến hỏi thăm mấy câu nhưng có ca phẫu thuật nên bỏ lỡ, sau đó cũng quên mất.” - Bác sĩ Trình lại nói. Lại nói cô gái ông ấy gặp đã gầy đi rất nhiều so với năm đó, lại còn ăn mặc giản dị quá mức, không hề giống phu nhân của một người giàu có như Diệp gia. Diệp Minh Tu cau mày, Vân Tử Y luôn luôn ở lại thành phố T, làm sao lại đến Nam thành, lại còn ở trong bệnh viện này để làm gì. Lúc này, một y tá đi về phía bác sĩ Trình nói có hội chuẩn đang đợi, bác sĩ Trình gật đầu chào Diệp Minh Tu liền rời đi. Diệp Minh Tu mang theo nghi ngờ ra khỏi bệnh viện, ở trên xe hắn gọi cho Vân Tử Y. “Minh Tu.” - Giọng nói ngọt ngào vang lên bên kia. “Tử Y, tháng trước em có đến Nam thành không?” - Diệp Minh Tu hỏi. Vân Tử Y không biết hắn ta hỏi chuyện này là có ý gì, có phải liên quan đến việc cô ta muốn đối phó Lâm Thiên Nhu hay không: “Sao vậy, em cũng muốn đến Nam thành một chuyến để gặp con trai của chúng ta. Minh Tu, anh giải quyết chuyện ở Nam thành xong, có thể đưa con về cho em nhìn một chút không?” “Anh hỏi tháng trước em có đến Nam thành không?” - Diệp Minh Tu hỏi lại. “Không… em luôn ở thành phố T…Minh Tu, có chuyện gì sao?” - Vân Tử Y lo sợ hỏi. “Không… có người nói nhìn thấy em ở bệnh viện Nam thành.” - Diệp Minh Tu đáp. “Sao có thể, có lẽ là họ nhìn nhầm, người giống người mà thôi.” - Vân Tử Y đáp. “Ừ, có lẽ vậy.” - Diệp Minh Tu tựa vào ghế, tự hỏi bản thân đang nghi ngờ cái gì, rõ ràng kết qua điều tra chính Vân Tử Y là người đã hiến tủy cho hắn, để hắn giữ lại được cái mạng này: “Không có gì đâu, Tử Y, sau khi vụ kiện này kết thúc, chúng ta sẽ nhanh chóng tổ chức đám cưới.” “Được, chúng ta sẽ là gia đình ba người hạnh phúc.” - Vân Tử Y ngọt ngào nói, nhưng lúc này không ai thấy ánh mắt cô ta long lên sự tức giận… Diệp Minh Tu tắt điện thoại, một nhà ba người hạnh phúc… tại sao hắn lại nghĩ đến gương mặt của Lâm Thiên Nhu năm đó, cô nằm trên thân anh, toàn thân mềm nhũn, mỉm cười ngọt ngào: “Minh Tu, sau này chúng ta sinh con, chúng ta sẽ là một gia đình ba người hạnh phúc.” Hắn vô thức đưa tay chặn lại trái tim đau nhói… Hắn tiếp cận Lâm Thiên Nhu chỉ vì muốn trả thù cha của cô ta, nhưng cha cô ta đã chết, tất cả căm hận cô ta phải gánh chịu thay cha của mình. “Diệp tổng, chúng ta đi đâu.” Diệp Minh Tu không mở mắt ra, môi hé mở: “Đến khu ăn uống Lộ Xuyên.” Chiếc xe đi một đoạn dừng lại ở khu ăn uống Lộ Xuyên. Đến nơi, Diệp Minh Tu bước xuống xe đi thẳng vào bên trong. Tài xế cảm thấy kỳ lạ, bình thường ông chủ sẽ không bao giờ ăn uống ở những nơi như thế này. Hắn đi vào bên trong, tầm mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng hiện tại cô quá gầy gò. Lúc này Lâm Thiên Nhu đang cúi đầu làm đồ ăn, hơi nóng trong chảo truyền đến khuôn mặt xinh đẹp của cô, động tác điêu luyện, đôi tay thon dài nhấc chiéc chảo lên bằng một tay và cho ra dĩa. Diệp Minh Tu bỗng nhớ đến trước kia, cô từng nói muốn nấu cơm cho hắn nhưng cuối cùng làm loạn ở nhà bếp, sau đó hắn phải chiên trứng và cơm để hai người cùng ăn sau đó. Lúc đó cô đã nói: “Minh Tu, anh hãy chờ đi, sau này em mỗi ngày sẽ nấu cho anh thật nhiều món ngon, em sẽ trở thành một người vợ tốt, nuôi anh đến trắng trẻo béo tròn.” Vừa nói, cô vừa cười, từ bờ môi đến ánh mắt đều tràn đầy hạnh phúc. “Haha… em đang nghĩ sau này nếu em nấu ăn thật ngon… hai chúng ta sẽ trở thành hai người to béo.” Kết quả của hiện tại, kỹ năng nấu ăn của cô rất tốt, nhưng cô ấy thậm chí còn gầy hơn trước. Lâm Thiên Nhu nấu xong, bưng đồ ăn ra cho khách, sau đó mệt mỏi thở dài, lau mồ hôi trên trán, trong lòng lo lắng bọn tống tiền kia sẽ không cho cô buôn bán ở đây. Cô đang suy nghĩ liền nhìn thấy một thân áo vest đi vào, chưa kịp ngẩng đầu liền nói: “Xin chào, anh muốn gọi món….” Còn chưa nói xong, toàn lời nói đều nghẹn lại ở cổ, nụ cười chào khách liền cứng đờ, toàn bộ khuôn mặt trở nên tái nhợt. Diệp Minh Tu bình tĩnh nhìn Lâm Thiên Nhu: “Mỗi món lấy một phần.” Lâm Thiên Nhu cắn môi dưới đè nén khiếp sợ trong lòng: “Diệp tiên sinh, mỗi món một phần sẽ rất nhiều, căn bản một người ăn không hết.” “Cô bán đồ ăn, tôi tiền gọi đồ ăn, ăn hết hay không là chuyện của tôi.” - Diệp Minh Tu nói xong liền ngồi xuống ở một cái bàn. Lâm Thiên Nhu cũng không nói gì nữa, trực tiếp đến làm cho hắn mỗi thứ một món trong sự nghi hoặc, Diệp Minh Tu chắc chắn không đến đây chỉ vì gọi đồ ăn, mục đích của hắn ta là gì? Cô dọn những món ăn lên bàn, đến khi mang món cuối cùng lên, Diệp Minh Tu đột nhiên nói: “Cô bây giờ nấu ăn so với trước kia ngon hơn nhiều.” Lâm Thiên Nhu nhạt nhẽo nói: “Con người sẽ luôn thay đổi.” Nếu cô cứ mãi như ngày xưa thì làm sao có thể nuôi được Tiểu Vũ, còn để tiền chữa bệnh cho con. Ngày xưa cô dùng đủ loại mỹ phẩm dưỡng da, ra ngoài sẽ trang điểm xinh đẹp… còn bây giờ, không mỹ phẩm cũng không trang điểm, tất cả tiền kiếm được đều dành cho Tiểu Vũ. Đôi tay của cô vì nấu nướng mà đầy vết sẹo bỏng, lòng bàn tay cũng đầy vết chai, không thể nào giống như trước kia được nữa. Lâm Thiên Nhu nói xong câu đó thì có khách đến gọi đồ ăn. Diệp Minh Tu nhìn cô bận rộn, ánh mắt chìm xuống. Cô gái này dù rất mệt mỏi nhưng đối với khách hàng đều sẽ nở một nụ cười. Chỉ là… nụ cười kia có vẻ rất hèn mọn, không giống như nụ cười tràn đầy hạnh phúc trước kia của cô. Diệp Minh Tu từ từ ăn những món ăn trên bàn, giống như đang thưởng thức cái gì đó. Một lát sau, có vài người đàn ông đến ăn và trêu chọc Lâm Thiên Nhu, cô chỉ cười cười cho qua chuyện, trong lòng Diệp Minh Tu cực kỳ khó chịu. Hắn cứ ngồi đó, cho đến khi Lâm Thiên Nhu chuẩn bị dọn hàng… Diệp Minh Tu đi tới trước mặt Lâm Thiên Nhu nói: “Về sau đừng bán hàng ở đây nữa.” Lâm Thiên Nhu đột nhiên bật cười: “Sao? Diệp tiên sinh muốn cắt đứt con đường mưu sinh của tôi sao? Vừa phái người đến quấy rối còn chưa đủ, bây giờ đích thân đến cảnh cáo? Nếu như vậy ngài cũng không cần tự mình đến đây, tìm thêm mấy tên côn đồ tới tôi liền không dám buôn bán.” Diệp Minh Tu cau mày: “Phái người quấy rối?” “Ồ, không phải ngài, vậy chính là Vân Tử Y.” - Lâm Thiên Nhu nhếch môi, nhưng nụ cười toát ra sự cay đắng. Hoặc là một mình cô ta, hoặc là cả cặp bon họ đều muốn đối phó với cô. “Tử Y sẽ không làm như vậy.” - Diệp Minh Tu nói. “Được… vậy hôm nay Diệp tiên sinh đến đây là có gì chỉ giáo? Chỉ vì muốn cảnh cáo tôi không được bán hàng ở đây sao?” - Lâm Thiên Nhu nói, cô nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ trả lại mặt bằng, cũng là đi đón Tiểu Vũ, cô liền thu dọn những thứ còn lại. Diệp Minh Tu lạnh lùng nhìn cô thu dọn đồ đạc: “Vậy cô sẽ tiếp tục bán hàng ở đây?” “Nếu không bán hàng ở đây thì làm sao sống được?” - Cô ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh: “Năng lực của tôi có hạn, từng ngồi tù, tìm việc khó khăn. Biết nấu ăn một chút liền bày hàng ăn buôn bán kiếm sống. Đương nhiên, nếu Diệp tiên sinh muốn tiệt đường sống của tôi thì chắc chắn có nhiều cách.” Trong đầu hắn đột nhiên có chút bối rối… hắn quả thật đã quên mất cô từng là một thư ký xuất sắc và có năng lực chuyên môn nhưng vì cô đã ngồi tù nên sẽ không có công ty nào chấp nhận thuê cô. Những ngày sau khi ra tù, cho dù hắn đã cho người điều tra và hiểu rõ tất cả, nhưng bây giờ nghĩ lại, e rằng sẽ đau đớn hơn những gì hắn nghĩ. “Nếu tôi tìm cho cô một công việc khác thì sao? Cô sẽ không bán hàng ở đây được không?” Lâm Thiên Nhu kinh ngạc nhìn hắn: "Diệp tiên sinh, ngài đang giỡn à?” Diệp Minh Tu đáy lòng kinh ngạc, tại sao hắn lại nói như vậy? Là bởi vì không đành lòng sao? Hắn không đành lòng nhìn thấy cô gái trước kia tốt đẹp ra sao, bây giờ lại khổ sở mưu sinh như vậy? Nhưng người hắn không nên “ không đành lòng” nhất chính là cô mới đúng. "Tôi chỉ vì Tiểu Vũ nên cho cô một công việc, ít nhất trước khi kiện cáo xong, tôi không muốn cuộc sống của con trai tôi quá khốn khó.” - Diệp Minh Tu nói với Lâm Thiên Nhu, cũng là đang tự nói với chính mình. "Đó là con trai của tôi, không phải con của anh!” - Lâm Thiên Nhu lạnh lùng nói: "Diệp tiên sinh, đừng quên, lúc đó anh đã nói dù tôi thật sự có thai anh cũng sẽ để tôi phá thai, tôi không có đủ tư cách sinh con cho anh phải không? Bây giờ sao anh lại đến cướp con của tôi?” Sắc mặt Diệp Minh Tu tối sầm, hắn bước đến gần Lâm Thiên Nhu nói: "Nếu cô đã lựa chọn sinh ra đứa bé này, hẳn là cung nghĩ sẽ có ngày hôm nay.” Thân thể cô run lên dữ dội: "Cho dù đó là đứa trẻ mà anh không muốn, anh cũng không thể để nó ở bên cạnh tôi sao?” "Ở bên cạnh cô, cô nghĩ cô có thể cho con trai tôi một cuộc sống tốt đẹp sao?” - Diệp Minh Tu không khách khí nói: "Sau này Tiểu Vũ sẽ cùng cô mở quán ăn ven đường? Sau đó sẽ để người đời cười nhạo nó có một người mẹ đi tù à?” Sắc mặt Lâm Thiên Nhu trở nên vô cùng nhợt nhạt… Giọng nói của Diệp Minh Tu tiếp tục bên tai: “Sau vụ án này, tôi sẽ đưa Tiểu Vũ về Diệp gia, Tử Y sẽ coi nó như con đẻ, tương lai của nó sẽ tốt đẹp. Còn cô, cô có thể cho Tiểu Vũ được cái gì?” Lâm Thiên Nhu môi run run, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nữa. Cô chỉ im lặng quay người, lại, hơi loạng choạng bước xe cái xe đẩy bán hàng, rõ ràng chỉ mới hơn 30 tuổi, nhưng dường như thanh xuân đã bị nghiền nát, toàn thân toát lên vẻ già nua… Cô từ từ đẩy xe hàng rời đi… Diệp Minh Tu nhìn bóng dáng Lâm Thiên Nhu gầy gò cố sức đẩy một chiếc xe hàng lớn di chuyển, thân ảnh từ từ biến mất… đột nhiên cảm thấy tiếc nuối. Khi cô nghe xong lời nói của anh, toàn thân cô trở nên trống rỗng, như thể lời nói của anh như sát muối tràn ngập tâm hồn cô. Trong lòng hắn lại đau đớn, tựa hồ đau đớn hơn trước… hắn lấy tay che tim lại… thật khó thở…