Chỉ là… anh mang cô đến đây cũng không nói một lời, chỉ cụp mắt nhìn vào bức di ảnh, nhưng bàn tay của anh lại nắm chặt lấy tay cô, không cho cô rời đi.
“Anh đưa tôi đến đây để làm gì?” - Cô không nhịn được hỏi.
“Em còn nhớ lần trước em đã nói gì với anh ở đây không?” - Anh chậm rãi nói.
Ký ức ngày xưa chợt quay về, Thẩm Y Nhiên lại nói dối: “Tôi không nhớ.”
“Em không nhớ à?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Nhưng mà anh nhớ rất rõ.”
Hàn Tử Sâm xoay người lại, đôi mắt đào hoa nhìn sâu vào mắt cô.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy ngộp thở, gắng gượng nói: “Hôm nay cảm ơn hai vệ sĩ đã giúp đỡ tôi, bây giờ tôi muốn về nhà. Nếu anh muốn bàn lại chuyện cũ với tôi, tôi không muốn nghe.”
Nhưng anh chỉ nắm lấy tay cô và đặt lòng bàn tay của cô lên má anh.
“Khi đó, ở chỗ này, em nói với anh, em sẽ yêu anh cả đời, mãi mãi ở bên cạnh anh, không bao giờ rời xa anh.” - Anh hạ giọng thì thầm, trong ánh mắt hiện lên sự khao khát cháy bỏng.
Cô nhớ, cô nhớ mình đã hứa sẽ yêu anh, hứa sẽ ở bên anh… nhưng bây giờ thì sao…
“Vậy thì sao? Lúc đầu, không phải anh cũng nói rằng anh yêu tôi sao? Nhưng đó anh lại đổi ý nói không muốn yêu nữa và muốn chia tay.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
“Vậy nếu anh không đổi ý nữa…thì em vẫn sẽ không đổi ý đúng không?” - Hàn Tử Sâm nói.
“Nước đổ khó hốt, anh chưa từng nghe câu này sao.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
“Y Nhiên… đừng không yêu anh.” - Hàn Tử Sâm nói như cầu xin: “Em biết không, anh sợ… anh sợ sẽ yêu em quá nhiều, sợ sẽ dẫm vào vết xe đổ của ba anh, anh sợ đến cuối cùng anh thậm chí không thể làm chủ được sinh mệnh của chính mình…”
Những nỗi sợ hãi của anh luôn giấu trong lòng, không một ai được phép biết, hôm nay lại nói ra với cô.
Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, hơi ngẩn người nhìn anh.
Giọng nói anh tiếp tục vang lên: “Nhưng sau khi chia tay, anh phát hiện thứ đáng sợ nhất chính là mất em, mất đi tình yêu của em, sợ em không cần anh nữa… Y Nhiên, chúng ta quay lại được không?”
Đôi bàn tay cô khẽ di chuyển nhẹ nhàng chạm vào lông mày anh.
Lông mi anh khẽ run lên nhưng không hề cử động, đôi bàn tay nới lỏng bàn tay cô ra.
Bàn tay dần dần trượt dài từ lông mày, xuống mắt, đến sống mũi rồi đặt vào môi anh.
Đôi môi anh rất đẹp, người ta nói môi mỏng thường bạc tình bạc nghĩa, nhưng nó tạo nên sự gợi cảm, khi môi anh cong lên cười, dễ dàng lay động trái tim cô.
“Anh nói anh sợ rơi vào vết xe đổ của cha anh, sợ tôi giống mẹ anh sẽ phản bội anh phải không?” - Cô nhẹ nhàng hỏi: “Cho dù trước đây tôi nói yêu anh như thế nào, tôi từng hứa sẽ không bao giờ rời xa anh, thì trong lòng anh cũng thật sự chưa bao giờ tin tưởng tôi phải không? Đó là lý do anh chọn chia tay, là bởi vì không tin?”
Gương mặt Hàn Tử Sâm không khỏi tái đi.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác lo sợ, sợ hãi mất đi cô…
Anh buông cô ra, lùi lại hai bước, quỳ dưới chân cô: “Y Nhiên… tha lỗi cho anh, là anh ích kỷ, anh không nghĩ cho em mới hành động bốc đồng… Y Nhiên, chỉ cần em tha thứ cho anh, lại tiếp tục yêu anh, lại cần anh… anh sẽ tin tưởng em, sẽ không bao giờ buông tay em một lần nữa.”
Thẩm Y Nhiên kinh hãi nhìn Hàn Tử Sâm… người đàn ông cao quý nhất Nam Thành có bao nhiêu kiêu ngạo, đang quỳ xuống mà van xin tình yêu của cô.
Cô đã tự nói với bản thân, sẽ không yêu anh nữa, sẽ đi vào cái hố tình yêu lần thứ ba.
Dáng vẻ của anh quỳ xuống, cụp mắt, cúi đầu như một kẻ chịu tội đầy cô đơn.
Trái tim Thẩm Y Nhiên co rút, cô thật sự buông bỏ được sao…
“Y Nhiên… đừng đi… van xin em… đừng hết yêu anh…” - Hàn Tử Sâm lại lần nữa lên tiếng, giọng nói nghèn nghẹn.
Thẩm Y Nhiên quỳ xuống đối diện Hàn Tử Sâm, tự động đưa bàn tay đặt lên má anh, phát hiện chút ẩm ướt… người đàn ông lạnh lùng nhất Nam thành đã khóc?
Ánh mắt đào hoa xinh đẹp lúc này đỏ hoe ngước lên nhìn cô.
“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên khẽ gọi.
Ánh mắt của anh từ cô đơn không lối thoát, chỉ cần nghe một tiếng A Tử, trở nên có niềm tin, có sự sống, giống như sự tuyệt vọng nhấn chìm, có một bàn tay cứu vớt.
Thẩm Y Nhiên hôn lên mắt Hàn Tử Sâm: “A Tử… có thật không?”
Thẩm Y Nhiên lúc này đang rất sợ hãi, cô sợ hãi nếu mở lòng một lần nữa cho Hàn Tử Sâm, có thể sẽ thêm lần nữa tổn thương. Nhưng… thật ra cô nhận ra rằng, sự tổn thương từ những người thân khiến anh sợ hãi, nó còn đáng thương hơn cô.
Hàn Tử Sâm ôm Thẩm Y Nhiên vào lòng ngực, siết cô thật chặt một lần nữa: “Y Nhiên, dưới linh vị của ba, anh xin thề, đời này anh sẽ không bao giờ buông tay em.”
Đôi môi anh chạm vào môi cô, dòng nước mắt của hai người khiến nụ ngập tràn vị mặn.
Cho đến khi nụ hôn kết thúc, giọng nói Hàn Tử Sâm khàn đi: “Vậy em sẽ tiếp tục yêu anh và cần anh, đúng không?”
Thẩm Y Nhiên mặt đỏ ửng, một lần nữa hôn lên môi anh thay cho câu trả lời.
Từng yêu, từng đau khổ… nhưng tất cả đều không cưỡng lại được điều trái tim hướng tới.
“Đêm nay, đừng về nhà, có được không?” - Hàn Tử Sâm bế cô lên đi ra khỏi linh đường.
Quản gia, người hầu, cận vệ… tất cả đều thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Thẩm tiểu thư và ông chủ cuối cùng cũng đã làm hòa.
Gần đây ông chủ cứ như một quả bom nổ chậm, ai nấy đều sợ đến xanh mặt tránh xa.
Thẩm Y Nhiên ôm lấy cổ Hàn Tử Sâm, xấu hổ rút vào ngực anh, nghe được trái tim anh đập thật nhanh.
Căn phòng ngập tràn kỉ niệm của hai người được mở ra, Hàn Tử Sâm đặt cô lên giường, cúi đầu hôn cô thật sâu, nụ hôn cứ thế kéo dài…
“Y Nhiên…anh nhớ em… anh muốn em…” - Hàn Tử Sâm phả vào tai cô hơi nóng, toàn thân Thẩm Y Nhiên run rẩy.
Tất cả tình yêu, nỗi nhớ, sợ hãi đều hòa quyện vào nhau…
Nửa đêm, Hàn Tử Sâm sau khi ôm Thẩm Y Nhiên từ phòng tắm bước ra, lấy máy sấy tóc cho cô, nhìn cô đã mệt đến nhắm nghiền mắt lại liền thì thầm vào tai Thẩm Y Nhiên: “Nếu chúng ta đã quay lại, không bằng chúng ta tiếp tục kế hoạch lần trước, được không?”
Thẩm Y Nhiên thật sự rất mệt, Hàn Tử Sâm giống như con sói lớn, ăn cô không còn miếng thịt: “Kế hoạch gì… A Tử… em mệt rồi…có kế hoạch gì ngày mai chúng ta sẽ thực hiện.”
Khóe môi Hàn Tử Sâm nhếch lên: “Được, chính em hẹn ngày mai.”
Sáng hôm sau, khi Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, Hàn Tử Sâm đi từ nhà tắm bước ra, cô cứ ngỡ rằng mọi thứ trải qua như một giấc mơ, cô vậy mà cứ như vậy ngã vào vòng tay của anh một lần nữa. Hàn Tử Sâm bước đến, hôn lên trán cô, giọng nói ôn nhu: “Đêm qua em ngủ ngon không?” Đây có lẽ là đêm cô ngủ ngon nhất kể từ khi rời khỏi anh, cô nhận ra càng cố gắng gạt cô ra khỏi tâm trí, trong lòng lại càng gào thét tên anh. “Ừm.” - Nhớ lại chuyện đêm qua, Thẩm Y Nhiên có chút xấu hổ. “Đây là quần áo anh chuẩn bị cho em, ăn sáng xong anh đưa em đến một nơi.” - Hàn Tử Sâm nghịch mái tóc cô: “Là anh thay cho em hay em tự thay.” “Em… em tự mình thay.” - Thẩm Y Nhiên hai má đỏ ửng, mang quần áo chạy thẳng vào nhà tắm. Cô đi vào nhà tắm, nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng trong gương, ánh mắt đã lấy lại được niềm vui… hóa ra, chính Hàn Tử Sâm chính là người nắm giữ niềm vui và hạnh phúc của cô. Nếu như đêm qua anh không quỳ xuống, có lẽ cô vẫn không tin anh. Cho anh một sự tin tưởng, cũng chính là cho cô một cơ hội lấy lại niềm vui trong cuộc sống. Thẩm Y Nhiên đi ra khỏi phòng thì Hàn Tử Sâm đã đi xuống lầu. Lúc này cô mới nhìn lại căn phòng trước kia cô ở, dường như sau khi cô đi anh đã sinh hoạt bên này, trong tủ còn có quần áo của anh, ngay cả bên trong nhà tắm cũng là hai chiếc bàn chải để cạnh nhau. Anh nói anh chưa từng ngừng yêu cô. Còn cô, có lẽ cũng như anh. Thẩm Y Nhiên đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang ở trong bếp, nhìn thấy cô đi xuống, đôi mắt đào hoa không còn chất chứa sự cô đơn nữa, tràn đầy ý cười nhìn cô: “Ngồi xuống trước, sắp xong rồi.” Đây là Hàn Tử Sâm? Anh ấy có thể nấu ăn sao? Còn là tự tay nấu cho cô ăn? “A Tử, anh biết nấu ăn sao?” - Thẩm Y Nhiên không nhịn được khi nhìn món trứng hình trái tim trên dĩa khá đẹp mắt. Hàn Tử Sâm khóe môi cong lên: “Biết vài món đơn giản, ăn đi… gần đây em gầy đi rồi, xin lỗi, là lỗi của anh.” “A Tử, em tha lỗi cho anh.” - Thẩm Y Nhiên mỉm cười. Hai người ăn xong bữa sáng, Hàn Tử Sâm nắm tay cô ra ngoài, Cao Trí bên ngoài đã đợi sẵn, nhìn thấy Hàn gia và Thẩm Y Nhiên tay trong tay, hai mắt trợn lên không dám tin. “Hàn gia…chào…Thẩm tiểu thư.” - Cao Trí cũng kính chào. Sau khi hai người lên xe, Thẩm Y Nhiên lúc này mới để ý hôm nay là cuối tuần không cần đến công ty nhưng Hàn Tử Sâm vẫn mặc một bộ vest trang trọng, mái tóc chải cao lộ lên vầng trán cao, toàn thân toát ra khí chất cao quý. “A Tử, chúng ta đi đâu vậy?” - Thẩm Y Nhiện hỏi. “Đi thăm mộ mẹ em.” - Hàn Tử Sâm đáp. “Sao lại đến đó?” - Thẩm Y Nhiên có chút khó hiểu. Hàn Tử Sâm chỉ cười không đáp, Thẩm Y Nhiên luôn khó hiểu trong lòng. Rất nhanh chiếc xe cũng đến nghĩa trang, Cao Trí cho cận vệ an bài đò cúng và nhang đèn trên mộ phần của mẹ Thẩm Y Nhiên, lúc này ở khoảng đất xung quanh mộ của mẹ cô, đã được trồng rất nhiều hoa cỏ. Hai người thắp nhang, bái lạy mẹ của Thẩm Y Nhiên xong, cắm nhang vào trong lư hương, cả hai im lặng nhìn di ảnh của mẹ cô. “Bác gái, cháu là Hàn Tử Sâm. Hôm nay cháu đến đây để xin phép bác gái cho cháu được hỏi cưới Y Nhiên. Cháu xin hứa, sẽ mãi mãi yêu thương, chăm sóc, bảo vệ cô ấy, không để cô ấy chịu bất cứ ủy khuất nào, cháu sẽ tin tưởng cô ấy vô điều kiện và sẽ cho cô ấy một gia đình hạnh phúc, bác ở trên trời linh thiêng, hãy chúc phúc cho cháu và Y Nhiên.” - Hàn Tử Sâm cúi đầu nói. Thẩm Y Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Hàn Tử Sâm lấy ra một chiếc hộp vuông, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, một chân anh quỳ xuống trước mặt cô, dưới sự chứng giám của mẹ cô, nói: “Y Nhiên, gả cho anh, có được không?” Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, mắt mở to: “A Tử…chúng ta… chỉ mới quay lại chưa được 24h, cái này…” Hàn Tử Sâm như đoán được phản ứng của cô, chỉ mỉm cười: “Y Nhiên, không nhanh… rất chậm… anh và em đều không có gia đình… chúng ta hãy tạo thành một gia đình chân chính của nhau, yêu nhau và cùng nhau sống đến cuối đời…” “Y Nhiên, gả cho anh.” Dù trong lòng cô cảm thấy có chút gấp, nhưng nghĩ lại trước kia nếu không xảy ra chuyện đó, cô và anh có lẽ đã kết hôn từ lâu, bây giờ không phải đã xóa bỏ khúc mắc liền là tiếp tục chứ không phải là bắt đầu… Cô đưa bàn tay mình ra, những khớp nối có chút biến dạng khiến cô có chút xấu hổ muốn rụt lại. Hàn Tử Sâm nhận ra liền nắm lấy tay cô, đeo vào tay cô chiếc nhẫn cầu hôn, sau đó hôn lên bàn tay cô, hôn lên những khớp nối biến dạng, như là trân quý một loại bảo bôi. “Y Nhiên, em đồng ý gả cho anh phải không, đồng ý yêu anh và cần anh.” - Hàn Tử Sâm ngước mắt lên, với tư thế quỳ một chân hệt như một vị hoàng tử đang cầu hôn cô bé lọ lem. Hóa ra sau 12h cô bé lọ lem bị bật ra khỏi hào nhoáng… nhưng đến cuối cùng, vì tình yêu nên hoàng tử đã tìm thấy lọ lem và cưới cô về vương quốc của mình. “A Tử, em đồng ý…em yêu anh, và cũng cần anh.” - Thẩm Y Nhiên mỉm cười đáp. Hàn Tử Sâm đứng lên, nắm lấy tay cô, ôm cô vào lồng ngực… Cuối cùng, trên thế giới này…thật ra… anh chỉ cần Thẩm Y Nhiên cần anh… là đủ.
Hai người quay về lại nhà thuê, Hàn Tử Sâm muốn cô dọn về dinh thự sinh sống như trước kia.Chưa kịp quay về nhà thuê, cô nhận được điện thoại của chị Lâm, bên kia là giọng nói của Tiểu Vũ, nói mẹ của cậu bé bị ngất xỉu trong nhà.
Hàn Tử Sâm liền cho xe chạy đến nhà thuê, cho người bế Lâm Thiên Nhu đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tiểu Vũ buồn bã ngồi đợi, mệt mỏi đến mức ngủ trong lòng Thẩm Y Nhiên.
Hàn Tử Sâm thấy vậy liền ra lệnh cho Cao Trí lấy phòng và trong coi Tiểu Vũ đi ngủ.
Cao Trí: “…” tôi từ khi nào biến thành bảo mẫu.
“Chị Lâm gần đây lo lắng vì vụ kiện giành quyền nuôi con, lại lao lục bận rộn ở quán ăn, vì chị ấy đã từng đi tù nên mọi thứ đều khó khăn hơn.” - Thẩm Y Nhiên u sầu nói.
Hàn Tử Sâm thấy cô buồn bã, tâm tình cũng không vui: “Y Nhiên, nghĩ việc ở cửa hàng, anh sẽ mở cho em một công ty luật.”
“Cái này, cũng không cần thiết.” - Thẩm Y Nhiên lắc đầu, ngoài việc cô không muốn lợi dụng gia sản nhà anh, cô vẫn là chưa có đủ kinh nghiệm.
“Không phải em muốn giúp Lâm Thiên Nhu sao, có công ty luật, em hãy mời những luật sư giỏi nhất để hợp tác, giúp cô ấy thắng vụ kiện này.” - Hàn Tử Sâm nói.
Đúng vậy, cô có thể không đủ kinh nghiệm, cô có thể dùng danh nghĩa công ty luật để tìm luật sư tốt nhất cho chị Lâm.
“A Tử…anh thật sự sẽ giúp chị Lâm sao?” - Thẩm Y Nhiên hỏi, dù sao anh ấy trước nay đều lạnh nhạt với mọi thứ, dù người kia có khổ sở ra sao anh đều không quan tâm.
Hàn Tử Sâm nào có quan tâm đến Lâm Thiên Nhu, nhưng chuyện này khiến cô buồn phiền, anh lại không muốn cô buồn phiền.
“Y Nhiên, bất cứ điều gì chỉ cần em muốn…anh đều đáp ứng.” - Hàn Tử Sâm nói.
Thẩm Y Nhiên trong lòng vô cùng có cảm giác ấm áp…
Lúc này, bên trong phòng cấp cứu, Lâm Thiên Nhu đã tỉnh lại sau khi hồi sức, cô yêu cầu bác sĩ không nói ra tình trạng của mình.
Nên lúc bác sĩ đi ra, chỉ nói với Thẩm Y Nhiên là làm việc quá sức dẫn đến ngất xĩu.
“Cô Lâm, tình huống của cô hiện tại không ổn lắm, nếu không có nguồn gan thích hợp thì cô có thể chỉ còn sống được 2-4 tháng. Một khi tế bào ung thư lan rộng, dù có gan thích hợp cũng là quá muộn, cô thật sự không cân nhắc đến việc hóa trị sao?” - Bác sĩ điều trị của Lâm Thiên Nhu nói, vẫn muốn thuyết phục cô hóa trị.
Lâm Thiên Nhu lộ vẻ bình tĩnh, giống như đã biết trước mọi chuyện.
Nhưng hóa trị vừa tốn kém tiền bạc, sau khi hóa trị cần phải nằm trên giường bệnh, cô vừa không có tiền, vừa không thể bỏ mặc Tiểu Vũ không ai lo.
Nếu trước sau gì cũng phải chết, cô muốn cuối đời được ở bên cạnh con trai mình.
Cũng may, có Y Nhiên đã nhận lời giúp cô chăm sóc Tiểu Vũ.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi, có thể tăng liều lượng thuốc giảm đau lên không, gần đây cơn đau ngày càng trở nên nghiêm trọng.” - Lâm Thiên Nhu nói.
Bác sĩ điều trị thở dài: “Được rồi, tôi sẽ tăng liều lượng thuốc nhiều hơn. Nhưng loại thuốc này không được lạm dụng, nếu không sẽ bị kháng thuốc.” - Bác sĩ cảnh báo.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”- Lâm Thiên Nhu nói xong liền rời phòng khám.
Lúc ra ngoài, cô vô tình gặp lại vị bác sĩ trước kia cô từng phẫu thuật, ông ấy nhìn cô liền hỏi.
“Cô không khỏe sao?” - Bác sĩ Trình liền hỏi.
“Chào bác sĩ Trình, cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao, tôi chỉ bệnh vặt thôi.” - Lâm Thiên Nhu mỉm cười đáp.
Sau đó cô vội vàng rời đi, muốn đi xem Tiểu Vũ đã tỉnh dậy chưa.
Bác sĩ Trình đi vào phòng bác sĩ vừa nói chuyện với Lâm Thiên Nhu.
“Cô gái vừa rồi là bệnh nhân của cậu à?” - Bác sĩ Trình hỏi.
“Vâng, cô gái này… phải nói là quá gan lỳ. Nhưng… thầy Trình quen biết cô ấy sao?”
“Cũng không gọi là quen, cô ấy bị làm sao vậy?”
“Ung thư gan, đang tìm nguồn gan thích hợp… nhưng không chịu hóa trị, xem ra là vấn đề tiền bạc không đủ.”
Bác sĩ Trình nhíu mày… nếu cô gái đó cần gan, thậm chí là cần kinh tế… thì chỉ cần có Diệp gia kia liền giải quyết được vấn đề.
“Cô gái kia cũng thật đáng thương, có đứa con trai bị tim bẩm sinh, có lẽ bao nhiêu tiền đã đổ vào đứa con đó, đến lúc bản thân bệnh lại không còn khả năng chữa trị.”
Bác sĩ Trình nhíu mày càng chặt hơn, đi ra khỏi phòng khám.