Không Thể Yêu

Chương 83: Đời Này Kiếp Này Tôi Hận Anh



Ngày hôm sau, Lâm Thiên Nhu bán hàng xong thì nhận được cuộc gọi từ số điện thoại xa lạ, cô nhấc máy liền nghe một giọng nói khiến cô không bao giờ quên được.

“Lâm Thiên Nhu, tôi là Vân Tử Y. Hiện tại Tiểu Vũ đang ở cùng tôi.”

“Cái gì?” - Lâm Thiên Nhu hét lên: “Cô muốn làm gì con trai tôi.”

“Thằng bé là con trai của Minh Tu, sau này tôi sẽ làm mẹ kế của thằng bé, đương nhiên tôi muốn bồi dưỡng tình cảm với thằng bé, nếu cô muốn thì tới đây mà tìm.” - Vân Tử Y nói.

Lâm Thiên Nhu nhận được địa chỉ và số phòng tài một nhà hàng. Cô có chút do dự đoán, nhưng dù giá nào cô cũng phải đến mang con trai quay về.

Đến nhà hàng, đi vào phòng cô liền nhìn thấy ba mẹ của Vân Tử Y, cô ta và Tiểu Vũ đang ngồi trong phòng.

Ngoài ra còn có mấy cận vệ của nhà họ Vân đứng bên cạnh.

Tiểu Vũ ngồi trên ghế, trên bàn có rất nhiều đồ ăn và đồ chơi nhưng thằng bé vẫn ngồi im không cử động.

Vừa nhìn thấy Lâm Thiên Nhu tới, Tiểu Vũ liền nhảy xuống, gương mặt lộ ra nụ cười nói: “Mẹ.”

Lâm Thiên Nhu ôm con trai, xác định con trai không bị thương, sau đó mới yên tâm nói: “Không sao, mẹ đến rồi, chúng ta đi về.”

“Nhưng họ nói ba sắp đến rồi.” - Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.

Dì này đến và nói với nhóc dì ấy là bạn của ba, còn cho nhóc coi hình ba và dì ấy chụp cùng, nói sẽ mang nhóc đi gặp ba, vì muốn gặp lại ba nên Tiểu Vũ đã đi theo.

Lâm Thiên Nhu cắn nhẹ môi rồi nói: “Sau này mẹ sẽ đưa con đi gặp ba, hôm nay chúng ta đi về nhà trước nhé.”

Tiểu Vũ nghe vậy cũng gật đầu, nhưng khi Lâm Thiên Nhu nắm tay con trai đi đến cửa thì bị người của Vân gia chặn lại.

Cha Vân Tử Y lên tiếng: “Lâm Thiên Nhu, nếu đã đến thì cần gì phải vội vàng đi như vậy? Tương lai Tử Y sẽ kết hôn với Minh Tu, Tiểu Vũ sẽ trở thành con của Tử Y, cô còn không phải cảm tạ Tử Y khi con bé không so đo với cô chuyện trước kia.”

Lâm Thiên Nhu nhìn bọn người cao lớn ở cửa, một mẹ một con khó có thể thoát ra ngoài.

“Không so đo?” - Cô cười lạnh quay đầu nhìn về phía nhà họ Vân: “Chúng ta đều biết chuyện năm đó, tại sao phải đạo đức giả như vậy.”

“Cô đang nói gì vậy? Chính cô đã đẩy Tử Y xuống lầu, khiến Tử Y mất đi đứa bé trong bụng, cô chính là hung thủ giết người. Hiện tại Tử Y còn muốn giúp cô nuôi con trai của cô, mà cô còn chưa xin lỗi Tử Y.” - Mẹ của Vân Tử Y lên tiếng.

“Mẹ tôi không phải sát nhân cũng không phải người xấu.” - Tiểu Vũ chắn ngang mẹ mình hét lên như một con sư tử nhỏ tức giận.

Chỉ là người nhà họ Vân không quan tâm đến lời nói của Tiểu Vũ.

Cha Vân Tử Y lại nói: “Hôm nay cô phải xin lỗi Tử Y và Vân gia chúng ta.”

Xin lỗi? Lâm Thiên Nhu chỉ cảm thấy buồn cười.

Trước kia Diệp Minh Tu muốn cô xin lỗi Vân Tử Y, bây giờ nhà họ Vân cũng muốn cô xin lỗi.

Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng cô có tội, nhưng trước mặt con trai mình cô muốn con trai biết cô vô tội và bị oan.

Cô không muốn con trai mình cảm thấy mình có một người mẹ là tội phạm.

“Tôi không xin lỗi, bởi vì tôi không có hại ai cả.” - Cô mạnh mẽ khẳng định dứt khoát, như cho con trai xem mẹ cậu bé không có tội.

“Lâm Thiên Nhu, cô nói không đúng.” - Vân Tử Y ung dung ngồi ở bên bàn uống trà: “Nói dối trước mặt một đứa trẻ, cô không xấu hổ sao? Trước đây cô ghen ghét tôi và Minh Tu ở bên nhau cho nên cố ý đẩy tôi xuống lầu, chính là muốn một xác hai mạng, may mắn tôi mạng lớn còn sống, chỉ tiếc con của tôi…”

Vân Tử Y nói, cố ý liếc nhìn Tiểu Vũ một cái: “Nếu con củ tôi còn sống, hẳn là cùng tuổi với con trai cô.”

“Vân Tử Y, câm miệng lại.” - Lâm Thiên Nhu hét lớn, cô biết Vân Tử Y cố ý nói trước mặt Tiểu Vũ, cô không muốn con trai mình dây dưa vào ân oán của người lớn.

“Cô nhất định có lỗi, bằng không sao lại tức giận như vậy?” - Vân Tử Y nhẹ nhàng mỉm cười, đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Vũ: “Con biết không? Trước kia ta và ba con ở bên nhau, mẹ của con đã ghẹn tị người cha con yêu là ta, cho nên liền hãm hại đứa bé trong bụng ta, con nghĩ xem, mẹ con thế mà lại giết một đứa trẻ bằng tuổi của con.”

Vân Tử Y vẻ mặt tươi cười, nhưng miệng lại nói ra những lời tàn nhẫn nhất với một đứa trẻ.

Tiểu Vũ thông minh hơn người, tất nhiên hiểu được những gì Vân Tử Y nói, nhưng cậu nhóc không tin.

“Không, mẹ tôi không có! Mẹ nói mẹ chưa bao giờ làm hại ai cả.” - Tiểu Vũ hét lên.

“Đó chỉ là mẹ con đang lừa con thôi. Nếu mẹ con không hại ta thì tại sao lại ngồi tù? Nhừng người trong tù đều là người xấu.” - Vân Tử Y vừa nói vừa đưa tay hướng về Tiểu Vũ, vuốt ve gương mặt cậu bé.

“Đừng chạm vào con của tôi.” - Lâm Thiên Nhu bỗng nhiên hất tay Vân Tử Y ra.

Nhưng không ngờ cô chỉ đẩy một cái rất nhẹ, nhưng mà Vân Tử Y lại ngã ngược ra phía sau, cường điệu ngã xuống, đập đầu vào cạnh bàn, ban tay kéo lấy khăn trải bàn, đồ ăn bị kéo rơi xuống đất, khiến cố ta kêu lên thống khổ.

Mẹ Vân Tử Y vội vàng chạy đến: “Lâm Thiên Nhu, cô hại Tử Y một lần còn chưa đủ sao? còn muốn hại Tử Y thêm lần nưa, cô chính là loại phụ nữ nhẫn tâm.”

Cha Vân Tử Y tức giận hơn: “Nếu Tủ y xảy ra chuyện gì, nhà ta sẽ không bỏ qua cho cô.”

Lâm Thiên Nhu nhìn thấy một màn này xem ra rất quen thuộc, nhà họ Vân muốn bày ra đê hãm hại cô, còn là trước mặt Tiểu Vũ.

Không… nếu chỉ là Tiểu Vũ… bọn họ sẽ không làm tới mức này.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, sau đó một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên: “Có chuyên gì vậy?”

Thân thể Lâm Thiên Nhu đột nhiên cứng đồ, hô hấp như ngừng lại.

Suy đoán trong đầu cô đã trở thành hiện thực trong khoảnh khắc này.

Vân Tử Y muốn Diệp Minh Tu nhìn thấy cảnh tượng này và kết án cô thêm một lần nữa!

Lâm Thiên Nhu nhìn còn trai, sau đó kéo con trai đi ra khỏi phòng bao, ngồi trên ghế bên ngoài căn dặn: “Ngồi yên ở đây đợi mẹ, mẹ sẽ ra với con ngay.”

Tiểu Vũ khó hiểu nhưng vẫn nghe lời mẹ gật đầu.

Sau đó, Lâm Thiên Nhu quay lại phòng bao, cắn răng nói: “Vân Tử Y, cô không cảm thấy cô làm vậy là không cần thiết sao? Lúc trước cô hãm hại tôi với vì sợ Diệp Minh Tu có tình cảm với tôi. Nhưng hiện tại, cho dù tôi có chết trước mặt Diệp Minh Tu, anh ta sẽ nghĩ tôi làm bẩn mắt anh ta, như vậy thì cô cần gì bày mưu hãm hại tôi?” - Lâm Thiên Nhu nói: “Hay là tình cảm của hai người bất qua chỉ là nghi thần nghi quỷ, âm mưu tính toán?”

Vân Tử Y thầm hận ý, ước gì có thể xé nát miệng Lâm Thiên Nhu, nhưng lúc này cô ta phải tiếp tục giả vờ yếu đuối.

Mẹ Vân Tử Y tức giận mắng: “Đồ độc ác, cô quả thật là ghen tỵ với Tử Y, cô cố ý đẩy con bé, muốn hại con bé, may mắn là trà đã nguội, không thì gương mặt của con bé đã bị hủy rồi. Lâm thiên Nhu, cô quá độc ác.”

Cha Vân cũng mắng: “Lâm Thiên Nhu, nhà họ Vân đã làm gì có lỗi với cô, để cô phải hãm hại Tử Y đến mức độ này. Tử Y cũng đã nguyện ý xem con trai cô như con đẻ, còn cô, cô đã làm cái gì?”

“Là cô đã hại Tử Y?” - Diệp Minh Tư nghiêm nghị nói, tiến đến nắm lấy cánh tay Lâm Thiên Nhu: “Tại sao cô làm như vậy?”

“Nếu tôi nói là cô ta gài bẫy tôi thì sao? Anh có tin không?” - Lâm Thiên Nhu bình tĩnh nói, cô dường như không quan tâm đến sự tức giận của Diệp Minh Tu.

“Tử Y cần gì phải hãm hại cô? Cô có cái gì đáng giá để cô ấy phải hãm hại?” - Diệp Minh Tu tức giận nói, nghĩ đến những gì cô vừa nói lại vô cùng khắc nghiệt.

Rõ ràng hắn từng yêu cầu cô đùng chết trước mặt hắn, làm cho hắn bẩn mắt, nhưng lời này khi ra khỏi miệng cô, lại khiến hắn phản cảm.

“Chuyện này, anh phải hỏi Tử Y của anh, tôi cũng không hiểu tại sao cô ta phải làm như vậy.” - Lâm Thiên Nhu gần như dùng hết sức lực giật tay ra khỏi ngón tay của hắn.

Lúc này, sau lưng Diệp Minh Tu vang lên tiếng rên rỉ: “Minh Tu, đau quá… em đau quá…”

Diệp Minh Tu vội vàng bế Vân Tử Y lên, lúc này dưới chân Vân Tử Y máu đã đổ thành một mảng.

Ai nấy đều hoảng hốt…

Cảnh tượng này rát giống với cảnh tượng mấy năm trước, chẳng lẽ Vân Tử Y có một chiêu dùng lại sao?

Diệp Minh Tu nhìn thấy máu của Vân Tử Y, hắn bế cô ta đi ngang qua người Lâm Thiên Nhu, để lại một câu: “Nếu Tử Y có chuyện gì, Lâm Thiên Nhu, cho dù cô có chết vạn lần cũng không đủ đền tội.”

Lâm Thiên Nhu nhìn người đàn ông trước mặt, chết một vạn lần cũng không đủ sao? Xem ra người đàn ông này thật sự tàn nhẫn không thương tiếc với cô.

Trước kia, hắn ta ôm Vân Tử Y rời đi cũng nói một câu như vậy… hóa ra, sau bao nhiêu năm vẫn không có gì thay đổi.

“Vân Tử Y không xứng đáng để tôi phải đền mạng…” - Cô lạnh lùng đáp,

“Cô…” - Diệp Minh Tu hung tợn nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy đôi má gầy của cô, hắn giật mình.

Khi nào thì cô ấy… trở nên gầy như vậy? Cô ấy dường như đã gầy đi rất nhiều chỉ trong mấy ngày…

Hắn chợt nhớ đến cảnh tượng vừa rồi nắm lấy cổ tay cô, thật sự… gầy, rất gầy…

Một cơn đau nhới ở ngực hắn lại gần lan rộng.

“Minh Tu, con sao vậy? mau đưa Tử Y đến bệnh viện.” - mẹ Vân Tử Y nói.

Diệp Minh Tu rùng mình, tỉnh táo lại, ôm Vân Tử Y nhanh chóng rời đi.

Mọi người đi hết, Lâm Thiên Nhu đi ra ngoài ôm lấy Tiểu Vũ vẫn ngoan ngoãn ngồi đợi bên ngoài, thật tốt… con trai cô không nhìn thấy sự xấu xa của người lớn.

Cô biết… mọi chuyện sẽ không kết thúc ở đây.

Đúng như những gì Lâm Thiên Nhu dự đoán, ngày hôm sau khi cô đang bán hàng ăn, Diệp Minh Tu đã xuất hiện trước mắt cô, ánh mắt âm trầm đáng sợ, dù Tiểu Vũ có chạy đến bên hắn, hắn chỉ liếc nhìn thằng be rồi đi thẳng về phía cô, giọng nói lạnh như băng: “Cùng tôi đi đến bệnh viện xin lôi Tử Y. Cô có biết chỉ vì cô đẩy Tủ Y đa khiến cô ấy bị sảy thai không thai nhi ba tháng cứ như vậy không còn?”

Lâm Thiên Nhu giật mình,Vân Tử Y sảy thai? lần này vẫn là cô ta cố ý hại cô, nhưng tại sao?

Không đợi Lâm Thiên Nhu nói gì, Diệp Minh tu đã nắm lấy tay cô, muốn đưa cô đến bệnh viện.

Nhưng bước chân của cô vẫn ở nguyên tại chỗ, không hề có ý định rời đi cùng hắn.

“Tôi sẽ không xin lỗi, Diệp Minh tu, nếu anh tìm đến đây vì muốn tôi xin lỗi Vân Tử Y, chính là chuyện đáng nực cười.” - Lâm Thiên Nhu lạnh lùng nói.

“Nực cười?” - Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Minh Tu nhìn cô: “Lâm Thiên Nhu, em ra tôi đối với cô quá tốt, nam đó tôi chỉ cho cô ngồi tù bốn năm, đó đúng mới là nực cười! Nếu như bây giờ cô vẫn bị nhốt trong tù, thì làm sao có thể làm bị thương Tử Y.”

Lâm Thiên Nhu đột nhiên ôm bụng cười lớn: “Diệp Minh Tu, anh chỉ là một kẻ mù.”

“Đủ rồi.” - Diệp Minh Tu hét lên: “Tôi mặc kệ cô có muốn hay không, hôm nay cô nhất định phải xin lôi Tử Y, nếu không tôi sẽ để cô ngồi tù cả đời.”

“Mẹ bị oan, mẹ không có hại người.” - Giọng nói non nớt vang lên, cả người Tiểu Vũ run lên, đỏ ửng, thân thể nhỏ nhắn chắn trước người mẹ mình, như bảo vệ lấy mẹ mình.

Diệp Minh Tu sắc mặt tối sầm: “Tiểu Vũ, tránh ra, mẹ con đã làm sai thì nhất định phải xin lỗi.”

“Con không tránh, mẹ con không làm sai gì cả, tại sao phải xin lỗi.” - Tiểu Vũ gầm lên: “Mẹ chỉ đẩy nhẹ dì ấy, dì ấy tự mình lui về sau tự ngã xuống bàn, tự tay kéo khăn bàn làm đổ bể. Mẹ chỉ không muốn dì ấy đụng vào con, mẹ con không có sai.”

Nhưng những gì Tiểu Vũ nói lúc này giống như đổ thêm dầu vào lửa.

“Lâm Thiên Nhu, đây là cách cô giáo dục con cái sao? Miệng cô đầy rẫy dối trá, chẳng lẽ muốn con trai sau này cũng giống như cô sao, đều chỉ biết nói dối? Cô nói người khác hãm hại cô, cô nghĩ trong phòng không có camera sao, Tử Y chỉ có ý trò chuyện với Tiểu Vũ mấy câu, cô lại đẩy cô ấy đến sảy thai.”

“Tử Y vô tình nói với Tiểu Vũ sẽ sinh cho thằng bé một đứa em, cô biết cô ấy có thai, sợ sẽ uy hiếp đến địa vị của Tiểu Vũ, liền ác ý muốn đẩy cô ấy ngã.”

Lâm Thiên Nhu cuối cùng cũng hiểu ra, có người có thể dùng lời nói để giết người.

Cô không quan tâm Diệp Minh Tu hiểu lầm, không quan tâm Diệp Minh Tu buông lời độc ác với cô ra sao, nhưng cô không muốn Diệp Minh Tu nói những lời này trước mặt Tiểu Vũ.

“Cô cố ý muốn tranh chấp quyền nuôi con chính là muốn khiêu khích tôi phải tranh giành với cô, cô chính là muốn con trai cô kế thừa mọi thứ ở Diệp gia, sau đó cô sẽ hưởng thụ nó sao?”

Lâm Thiên Nhu lặng người…không…đừng nói nữa.

Hai tay cô vô thức bịt tai Tiểu Vũ lại, nhưng thanh âm của Diệp Minh Tu vẫn không ngăn được lọt vào tai cậu bé.

“Lâm Thiên Nhu, tôi cho cô biết, coi như cả một đời Tử Y không thể xin được con cái, tôi cũng sẽ không giao mọi thứ của Diệp gia cho con trai cô như cô mong muốn. Đứa con mà cô sinh ra không xứng đáng có bất cứ thứ gì của Diệp gia.”

Lúc này, Diệp Minh Tu cảm giác Lâm Thiên Nhu quá ghê tởm và nham hiểm.

Lâm Thiên Nhu toàn thân run rẩy như có một tia sét đánh vào đầu, tại sao hắn ta có thể nói những lời này trước mắt Tiểu Vũ.

Chỉ cần hắn có chút tình cha con thì sẽ không nói ra những lời này, dù hắn có bất mãn với cô đến mức nào, hắn cũng không thể nói ra những lời như vậy trước con trai.

“Mẹ…” - Tiểu Vũ ôm ngực đau đớn, kéo tay Lâm Thiên Nhu ra khỏi tai mình, nắm chặt tay cô: “Mẹ…ba ghét con sao?”

Diệp Minh Tu nhất thời tỉnh táo nhìn Tiểu Vũ.

Ánh mắt quyến luyến yêu thương ngay lúc nãy hiện tại chỉ còn tổn thương và xa lánh.

Lúc này hắn mới chợt nhận ra những gì mình vừa nói.

Tiểu Vũ ôm ngực thở hổn hễn, gượng sức nhìn Diệp Minh Tu… không còn giống như một đứa trẻ: “Mẹ… con không cần người gọi là ba này nữa.”

“Tiểu Vũ…Tiểu Vũ…” - Lâm Thiên Nhu hoảng hốt, nhanh chóng cho Tiểu Vũ thuốc trợ tim… loại thuốc này đã lâu rồi thằng bé không cần dùng đến.

Diệp Minh Tu hoảng hốt nói: “Mau đưa đến bệnh viện.”

Đến bệnh viện, sau khi Tiểu Vũ được ổn định lại, Diệp Minh Tu vẫn không buông tha cho Lâm Thiên Nhu.

“Anh muốn kéo tôi đi đâu.” - Lâm Thiên Nhu giằng co.

“Cô muốn đến chổ Tử Y xin lỗi hay là để Tiểu Vũ ở đây nhìn thấy bộ dạng xin lỗi của cô, biết rõ cô đã làm những gì xấu xa. Tôi không muốn làm tổn thương thằng bé.”

Lâm Thiên Nhu không giằng co nữa, cô biết mình không thể đấu lại: “Anh nói anh không làm tổn thương thằng bé, nhưng những gì anh nói trước mặt Tiểu Vũ đã khiến thằng bé tổn thương rồi.”

Diệp Minh Tu khó chịu mím môi: “Nó chỉ là một đứa trẻ, trong nháy mắt sẽ quên đi.”

Trong lòng của Diệp Minh Tu, Tiểu Vũ vốn dĩ không bằng một ngón tay của Vân Tử Y, hơn nữa… Diệp Minh Tu là Diệp gia, bọn họ sao có thể ưa thích một đứa trẻ bệnh tật…

Vậy mà khi cô biết mình bị ung thư, có đôi khi cô từng nghĩ, để Tiểu Vũ về với cha, hắn liệu có thương yêu con trai cô không?

Bây giờ là kết quả cô đã nhận được.

“Chuyện giữa cha con tôi, cô không cần quan tâm… chỉ là Lâm Thiên Nhu, tôi vốn tưởng sau khi ở đi tù, cô sẽ thành thật hơn.”

Lâm Thiên Nhu bật cười lớn…

Nực cười… quá nực cười… hết lần này đến lần khác…

“Diệp Minh Tu, anh nguyện ý tin tưởng Vân Tử Y, vì cô ta từng hiến tủy cho anh đúng không?” - Lâm Thiên Nhu đột nhiên ngừng cười và hỏi.

Lông mày hắn đột nhiên nhíu lại: “ Làm sao cô biết chuyện này?”

Lâm Thiên Nhi biết chuyện này khi cô ra khỏi tù, người bạn đã cứu cô đã nói cho cô biết. Nhưng lúc ấy cô chỉ muốn trốn thoát Diệp Minh Tu, và cũng biết hắn không tin cô.

Bây giờ cô hối hận đã hiến tủy, giúp người chính là hại chính mình.

“Nếu tôi nói cô ta không phải người cứu anh, anh có tin không?”

“Cô lại muốn vu khống cho Tử Y? Lâm Thiên Nhu, cô muốn vào tù lần nữa sao? - Diệp Minh Tu không còn kiên nhẫn: “Tôi mặc kệ cô làm sao biết được chuyện này, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng gây chuyện chia cắt chúng tôi.”

Diệp Minh Tu giữ lấy cằm của Lâm Thiên Nhu, giọng nói lạnh lùng: “Người cứu tôi không phải Tử Y, vậy là cô sao? Tôi đã thề kiếp này sẽ bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy, tin tưởng cô ấy, cô đừng vọng tưởng.”

Lâm Thiên Nhu đột nhiên lại bật cười, lần này cười lớn hơn lần trước.

“Không được cười.” - Hắn quát lên, cảm thấy nụ cười của cô quá chướng tai.

Nhưng Lâm Thiên Nhu vẫn bật cười…thậm chí cười đến rơi nước mắt.

“Đủ rồi, không được cười.” - Hắn lấy tay che miệng cô lại.

Hắn không muốn nghe thấy tiếng cười của cô nữa, nó giống như hàng vạn chiếc gai thép xuyên qua màng nhĩ mà đâm vào tim hắn.

Môi cô chạm vào lòng bàn tay hắn, thật lạnh.

Ánh mắt cô nhìn hắn chỉ còn sự lạnh lùng, nó như tống khứ hình ảnh của hắn ra khỏi trái tim cô… Diệp Minh Tu lần nữa ngạt thở.

“Lâm Thiên Nhu, cô đừng có giả điên giả dại liền có thể trốn tránh, nếu cô còn muốn ở bên cạnh Tiểu Vũ đến ngày khởi kiện, thì tốt nhất đi gặp Tử Y và nhà họ Vân nói lời xin lỗi.” - Diệp Minh Tu đè nén khó chịu trong lòng, lạnh nhạt nói.

Lâm Thiên Nhu nhắm mắt lại, giống như chẳng muốn nhìn thấy gương mặt của hắn.

Mang Tiểu Vũ ra uy hiếp cô để cô phải xin lỗi.

“Tôi sẽ không xin lỗi.” - Lâm Thiên Nhu đột nhiên nói ra, tránh né khỏi bàn tay Diệp Minh Tu.

“Không phải do cô nói.” - Diệp Minh Tu nắm cánh tay nhỏ nhắn của cô mà lôi đi.

Đến phòng bệnh của Vân Tử Y, cha mẹ của cô ta đều ở đó, còn cô ta nằm trên giường bệnh.

“Minh Tu, sao anh đưa cô ấy đến đây?” - Vân Tử Y nói.

“Anh đã nói anh sẽ lấy lại ủy khuất em phải chịu.” - Diệp Minh Tu nói, sau đó liếc nhiền Lâm Thiên Nhu: “Xin lỗi ngay, nếu cô không muốn vào tù, mau xin lỗi Tử Y và gia đình cô ấy xin tha thứ.”

“Tôi đã nói, tôi không xin lỗi.” - Giọng Lâm Thiên Nhu lạnh lùng vang lên.

Vân Tử Y nhíu mày, Diệp Minh Tu tức giận: “Cô thật sự muốn Tiểu Vũ sẽ đi vào tù để nhìn cô?”

“Nếu thằng bé thấy tôi ở trong tù, cũng sẽ biết tôi bị oan.”

“Cô…” - hắn trừng mắt nhìn cô.

Cha Vân Tử Y nói: “Nếu chỉ là xin lỗi thì không cần thiết, tuy cô là là mẹ của Tiểu Vũ nhưng chuyện này không thể giải quyết bằng một từ xin lỗi được.”

“Vậy Vân gia muốn chuyện này được giải quyết như thế nào?” - Diệp Minh Tu hỏi.

“Cô ta đã khiến Tử Y mất đi đứa bé, cho nên cô ta phải quỳ trước Tử Y, lạy mấy cái cho đàng hoàng, xem như là một lời xin lỗi.” - Cha Vân Tử Y nói.

“Được.” - Diệp Minh Tu nói.

Lâm Thiên Nhu cười lạnh: “Anh nói được, tôi cũng không làm. Tôi sẽ không bao giờ quỳ trước mặt Vân Tử Y, anh có muốn tống tôi vào tù, cũng tùy ý.”

Cô muốn rời đi nhưng thủ hạ của Diệp Minh Tu khống chế cô, Diệp Minh Tu nháy mắt với bọn họ, kéo cô đi đến phía giường bệnh.

“Thả tôi ra, các người muốn làm gì?”

“Cho tới bây giờ cô vẫn không chịu nhận lỗi sao?” - Diệp Minh Tu nhìn chằm chằm nói.

“Tôi không làm gì sai, sao phải nhận lỗi, tôi bị gài bẫy mà phải xin lỗi người gài bẫy tôi, Diệp Minh Tu, anh có biết trắng đen hay không?”

“Cô tự nguyện cũng được, không tự nguyện cũng được, hôm nay đều phải quỳ xuống dập đầu. Lâm Thiên Nhu, cô đừng ép tôi phải động thủ.”

“Vân Tử Y, cô chết không yên lành.” - Lâm Thiên Nhu gầm lên…

“Bắt cô ta quỳ xuống.” - Cha Vân Tử Y tức giận hét lên.

Cận vệ đưa mắt nhìn Diệp Minh Tu, lúc này Diệp Minh Tu gật đầu.

Lập tức, hai người kia đá vào chân Lâm Thiên Nhu khiến cô quỳ xuống.

Dù cô có dùng hết sức lực phản kháng cũng không thể chống lại được.

Đầu gối đau nhức nhưng không đau bằng trái tim cô lúc này, tất cả cô cảm nhận được chỉ là nhục nhã và buồn cười.

“Ta không có làm hại Vân Tử Y, nếu lần này cô ta thật sự sảy thai, chỉ e chính đứa trẻ kia không phải là con của anh, cho nên mới cố ý ra âm mưu phá thai.” - Lâm Thiên Nhu mỉa mai nói.

Lời cô vừa nói như đánh vào tim đen của ba người nhà họ Vân, Vân Tử Y trong lòng dâng lên một hồi sợ hãi.

“Lâm Thiên Nhu.” - Vân Tử Y lộ ra vẻ mặt buồn bã nói: “Sao cô lại muốn tạt nước bẩn vào tôi? Tôi đã làm gì có lỗi với cô để cô vu khống tôi như vậy?”

Nói xong cô ta bật khóc thảm thiết.

Diệp Minh Tu nhìn thấy những giọt nước mắt của Vân Tử Y liền cảm thấy như một ngọn núi đè nặng tim hắn.

Đây là cô gái đã mang lại cho hắn mạng sống.

Diệp Minh Tu bước lên, đến trước mặt Lâm Thiên Nhu, khinh thường nhìn cô, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

“Cô ngàn vạn lần không nên vu khống Tử Y, cô nghĩ tôi sẽ tin sao? Không, tôi mãi mãi chỉ tin Tử Y mà thôi. Cô nhanh chóng đập đầu xin lỗi Tử Y.”

Hai cận vệ nhanh chóng đặt tay lên đầu Lâm Thiên Nhu, dùng lực ấn đầu cô xuống đất.

Dù cô có chống cự ra sao cũng không được, chỉ nhận lấy thêm nhục nhã và đau đớn.

Đôi mắt cô dán chặt vào người đàn ông trước mặt, giọng nói khàn khàn gần như bị ép khỏi kẽ răng: “Diệp Minh Tu, đời này, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ hận một người đến thế. Đời này, kiếp này tôi hận anh.”

Vừa dứt lời, trán cô lại bị ấn xuống.

“Cộp.” một tiếng, làm cô đau đớn và đánh tan lòng tự trọng của cô.

Cô cứ ngỡ đời này với hắn sẽ không yêu không ghét cho đến hơi thở cuối cùng.

Nhưng hóa ra, hắn sẽ luôn tổn thương cô…

Diệp Minh Tu nghe vậy cả người đông cứng… hận hắn.

Giọng nói của cô không lớn, nhưng như sấm sét… nổ tung bên tai hắn.

Đầu cô liên tục bị đập xuống sàn nhà cộp, cộp…

Đây là những gì cô ta phải trả nợ của Tử Y, nhưng sao những âm thanh này lại xé nát trái tim hắn.

Lúc này cô như cái xác không hồn, bị đối xữ một cách nhục nhã.

Và mệnh lệnh này… là do hắn đưa ra.

Đủ rồi, hắn muốn mở miệng nói đủ rồi…đau quá…