“Dừng tay.” - Thẩm Y Nhiên hung bạo hét lớn: “Ai cho phép các người làm như vậy với chị Lâm? Các người có tư cách gì bắt chị ấy quỳ lạy.”
Thẩm Y Nhiên vừa nói vừa giận đến run rẩy.
Hàn Tử Sâm đỡ lấy người Thẩm Y Nhiên, sau đó ra lệnh cho cận vệ ra tay.
Trong phút chốc, những tên cận vệ của Diệp Minh Tu và cả ba người nhà họ Vân đều bị khống chế.
Lâm Thiên Nhu không còn bị khống chế, toàn thân ngã xuống, thở hổn hển, lấy tay che bụng lại.
“Chị Lâm.” - Thẩm Y Nhiên nhanh chóng nói.
“Đau…Y Nhiên… đau quá.” - Lâm Thiên Nhu đau đớn rên rỉ, cố hết sức nói.
Thẩm Y Nhiên nhìn thấy gương mặt Lâm Thiên Nhu tái nhợt, trên trán đỏ ửng túa máu vì bị đập đầu, hai mắt cô đỏ ửng: “Em đưa chị tìm bác sĩ.” - Vừa nói cô vừa đỡ Lâm Thiên Nhu dậy, sau đó nhìn Hàn Tử Sâm: “A Tử!”
“Anh sẽ thu xếp bác sĩ.” - Hàn Tử Sâm nói.
Người của Hàn Tử Sâm đưa Lâm Thiên Nhu đi ra ngoài, Thẩm Y Nhiên nhìn ba người nhà họ Vân, sau đó ánh mắt dừng lại ở Diệp Minh Tu: “Tôi cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là lang tâm cẩu phế. Diệp Minh Tu, năm đó chị Lâm vô tình cứu mạng anh, anh lại dùng cách này báo đáp cô ấy? Đưa chị ấy vào tù, để chị ấy phải chịu nhục nhã với người đã hại chị ấy, Diệp Minh Tu, anh quá tàn nhẫn, anh đã điên rồi.”
Thân thể Diệp Minh Tu đột nhiên run lên, trong đầu bỗng nhớ lời Lâm Thiên Nhu đã nói.
Thấy Thẩm Y Nhiên muốn xoay người rời đi, Diệp Minh Tu vội nhào đến muốn bắt lấy cô hỏi rõ ràng. Nhưng cận vệ của Hàn Tử Sâm đã cản hắn lại, không cho phép đến gần Thẩm Y Nhiên.
“Đợi đã.” - Hắn hét lên, giọng nói gần như run rẩy: “Những gì cô vừa nói là có ý gì? Ý cô nói là Lâm Thiên Nhu đã cứu mạng tôi?”
Thẩm Y Nhiên quay lại, tức giận nhìn gương mặt tái nhợt của Diệp Minh Tu, hắn đang không muốn đón nhận sự thật.
Cô cười lạnh: “Ý gì? Diệp Minh Tu, anh còn đứng được ở đây sỉ nhục chị Lâm chính là nhờ chị Lâm năm đó hiến tủy cho anh, nghĩ lại nếu chị ấy không hiến tủy cho anh, bây giờ anh chỉ còn lại một nắm tro tàn, còn có thể bắt chị ấy quỳ lạy kẻ thù như thế này sao?”
Diệp Minh Tu cảm thấy máu tươi toàn thân trong nháy mắt đông cứng, toàn thân không khỏi run lên, nỗi sợ hãi trào ra từ lồng ngực tràn ngập.
Rõ ràng hắn có thể hiểu được những lời Thẩm Y Nhiên nói, nhưng lúc này dường như hắn ta không thể hiểu được ý nghĩa của những lời đó.
Năm đó… không phải là Tử Y hiến tủy cho hắn sao? Tại sao Thẩm Y Nhiên lại nói là Lâm Thiên Nhu?
“Cô nói bậy.” - Vân Tử Y nằm trên giường bệnh đột nhiên hét lớn mắng Thẩm Y Nhiên, cố gắng che đậy cảm giác chột dạ trong lòng: “Trước kia, rõ ràng là tôi đã hiến tủy cho Minh Tu, từ khi nào trở thành Lâm Thiên Nhu hiến tủy, cho dù cô là luật sư của Lâm Thiên Nhu, cũng không thể thay trắng đổi đen.”
Thật sự là… thay trắng đổi đen.
Hai mắt Diệp Minh Tu ửng hồng gắt gao nhìn Thẩm Y Nhiên: “Lời của cô là tùy ý nói ra?”
Thẩm Y Nhiên lạnh lùng nói: “Tin hay không thì tùy. Diệp Minh Tu, anh đang cho rằng anh đang trả thù cho nhà họ Diệp ư, nhưng chị Lâm vô tội, tội ác mà anh gây ra cho chị ấy, có thể cả đời này, đều rửa không sạch.”
Thẩm Y Nhiên nói xong liền cùng Hàn Tử Sâm đi ra khỏi phòng bệnh.
Vì vụ án của chị Lâm, cô muốn tìm tư liệu về vụ án trước kia để lật án cho chị ấy. Không ngờ, trước kia khi cô đến làm ở nhà hàng, Hàn Tử Sâm đã điều tra cặn kẽ về lai lịch của Lâm Thiên Nhu.
Trong phòng, Diệp Minh Tu ngẩn ngơ, trong đầu hiện lên tất cả những gì đã xảy ra trước đó, Lâm Thiên Nhu bị ép quỳ trên mặt đất, đầu bị ấn mạnh xuống nền nhà.
Cô ấy nói - Diệp Minh Tu, đời này, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ hận một người đến thế. Đời này, kiếp này tôi hận anh.
Cô ấy hận hắn, hận đến thấu xương…
Nếu người hiến tủy cứu hắn và cho hắn một mạng sống thứ hai thật sự là cô, thì hắn… “báo đáp” cô như thế nào?
Diệp Minh Tu không dám nghĩ đến điều đó.
“Minh Tu.” - Vân Tử Y trong mắt rưng rưng nói, giống như bị oan rất rất nhiều: “Thẩm Y Nhiên sao có thể vu khống em như vây? Anh sẽ không tin vào lời dối trá của cô ta phải không?”
Lúc này, Diệp Minh Tu đang cứng ngắc bỗng nhúc nhích quay đầu nhìn về phía Vân Tử Y giọng nói khàn khàn: “Người hiến tủy cho tôi là ai? Là cô hay là Lâm Thiên Nhu?”
Vân Tử y bị bộ dáng của Diệp Minh Tu làm cho giật mình, đôi mắt đỏ ngầu mang theo một loại tức giận khiến lòng người run rẩy.
Giống như nếu cô ta nói không phải, hắn sẽ lập tức tới bẻ cổ cô ta.
Vân Tử Y hai tay nắm chặt chăn bông trên giường bệnh, trong lòng vừa chột dạ vừa khẩn trương: “Đương nhiên là em, sao có thể là Lâm Thiên Nhu.”
“Thật sự… là cô?” - Diệp Minh Tu nhả ra từng chữ: “Tử Y, cô nên biết tôi ghét nhất là bị lừa. Nếu Thẩm Y Nhiên vu khống cô, cho dù cô ta có Hàn Tử Sâm đứng sau lưng, tôi cũng sẽ làm mọi cách để minh oan cho cô. Nhưng… nếu lời cô ta là sự thật thì…”
“Là… là em.” - Vân Tử Y sợ đến nhanh chóng ngắt lời đối phương: “Minh Tu, em và anh ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh không tin em mà lại đi tin người ngoài sao?”
Diệp Minh Tu nhắm đôi mắt lại, che đi đôi mắt đỏ ngầu như máu: “Thật sao? Tử Y, tôi hi vọng… cô nói thật.”
Nếu không thì cả hắn và cô đều chết không đủ đền tội.
Lâm Thiên Nhu đau đớn đến mức ngất đi, may mắn là cô đang ở bệnh viện nên bác sĩ đã kịp thời xử lý. Và thông tin cô bị ung thư cũng được bác sĩ báo cáo lại với Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên. Bác sĩ Trình nhíu mày nhìn Lâm Thiên Nhu, sau đó nói với Hàn Tử Sâm: “Hàn gia, tình trạng của cô ấy rất xấu, cần nguồn gan để ghép càng sớm càng tốt.” Hàn Tử Sâm âm trầm nhìn Lâm Thiên Nhu, bên cạnh là Thẩm Y Nhiên kinh ngạc hỏi: “Có cách gì không?” “Nguồn gan hiện tại không có loại phù hợp với bệnh nhân, chỉ là trước kia cô ấy từng hiến tủy cho một người, rất tương thích… chỉ cần người đó hiến gan, khả năng tương thích rất cao.” - Bác sĩ Trình đáp: “Nếu bệnh nhân đồng ý, chúng tôi sẽ liên hệ phía bên kia.” Nói xong về tình hình Lâm Thiên Nhu, bác sĩ Trình cũng rời khỏi phòng bệnh. Thẩm Y Nhiên nhìn Lâm Thiên Nhu hốc mắt không khỏi đỏ lên. Vốn dĩ cô nắm trong tay bằng chứng liên quan và dự định ngày mai sẽ đích thân nói cho Diệp Minh Tu biết sự thật, nhưng… không ngờ mọi thứ lại xảy ra. Hôm nay cô nhận được điện thoại của Tiểu Vũ, sau đó liền cùng Hàn Tử Sâm chạy đến bệnh viện, nếu cô không đến, có trời mới biết bọn chúng sẽ làm gì chị Lâm. “A Tử, anh nói, Diệp Minh Tu sao có thể làm điều tàn nhẫn với người phụ nữ là anh ta từng yêu như vậy? - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng nói. Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Thẩm Y Nhiên: “Đừng buồn, anh sẽ cho người bảo vệ Lâm Thiên Nhu, ít nhất sẽ không để Diệp Minh Tu và Vân gia động vào cô ấy.” “Em là đang tức giận.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Tại sao Diệp Minh Tu đối với chị Lâm không có chút thương hại nào?” “Hôm nay em nói cho hắn biết chuyện hiến tủy, một khi hắn biết được sự thật, có lẽ hắn sẽ sống trong hối hận cả đời.” - Hàn Tử Sâm nói. “Hối hận?” - Thẩm Y Nhiên chế nhạo: “Chỉ là hối hận thì quá nhẹ nhàng với anh ta. Anh ta đã gây ra cho chị Lâm bao nhiêu đau đớn và tủi nhục, anh ta thậm chí còn đẩy chị Lâm vào tù và hủy hoại cuộc đời của chị ấy, sự hối hận của anh ta có bù đắp được cái gì?” Thân thể Hàn Tử Sâm đột nhiên cứng đờ, mi mắt hơi rũ xuống, che đi tia đau đớn trong mắt. “Không phải hắn ta có thể hiến gan cho Lâm Thiên Nhu sao? Ít nhất, nếu hắn hối hận, hắn sẽ nguyện ý hiến gan,” - Hàn Tử Sâm lại nói. Thẩm Y Nhiên trầm mặc, nếu như Diệp Minh Tu thật sự hiến gan cho chị Lâm, cơ hội sống của chị sẽ cao hơn. “Vậy thì cũng coi là anh ta chuộc tội với chị Lâm, trước đây anh ta nợ chị ấy một mạng, bây giờ trả lại một mạng.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng nói, sau đó nhìn về phía Hàn Tử Sâm nói: “A Tử, em không muốn buông tha Vân Tử Y, cô ta khinh người quá đáng.” Nếu không có Vân Tử Y, cho dù chị Lâm và Diệp Minh Tu có mối thù gia tộc, nhưng mà chị Lâm cũng không đến mức thê thảm như vậy. “Được, Vân Tử Y sẽ không thể nhảy nhót được bao lâu nữa.” - Hàn Tử Sâm nói. Nói xong, Hàn Tử Sâm gọi cho Cao Trí, đưa bác sĩ Trình đến nói chuyện với Diệp Minh Tu, kèm những bằng chứng hiến tủy năm đó.
Diệp Minh Tu chưa bao giờ loạn như vậy, cho dù năm đó Diệp thị lâm vào nguy nan, ba mẹ hắn phải khốn đốn, hắn cũng tin có ngày hắn sẽ khiến Diệp gia phát triển tốt.Cho dù khi hắn bị chẩn đoán mắc bệnh máu và tính mạng đang bị đe dọa, ngay cả khi bị từ chối hiến tủy, hắn đã rất sợ hãi nhưng… hắn chưa bao giờ loạn như hiện tại.
Hắn hỗn loạn khủng khiếp, đầu óc cũng hỗn loạn, lời nói của Thẩm Y Nhiên cứ hiện lên trong đầu hắn.
Hắn là người thế nào, hắn nắm giữ Diệp gia trong tay sao có thể không nhìn thấu sự chột dạ của Vân Tử Y và sắc mặt tái nhợt của nhà họ Vân, đã khiến hắn mơ hồ có được câu trả lời trong lòng.
Nhưng… hắn không dám tin và câu trả lời đó.
Bởi vì… nếu nó là sự thật. đó chính là án tử hình của hắn.
Nếu như… Lâm Thiên Nhu thật sự là người hiến tủy cho hắn, vậy những năm qua hắn đã làm gì cô?
Cố ý tiếp cận cô, khiến cô yêu hắn, rồi trả thù cô, làm chứng chống lại cô trước tòa, tống cô vào tù và thậm chí là đang giành quyền nuôi con với cô…
Từng cái… từng cái… đều khiến thân thể Diệp Minh tu run rẩy.
Diệp Minh Tu ngồi trong bóng tối trong phòng khách sạn rộng lớn, để toàn thân hòa quyện trong bóng tối.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, toàn thân hắn như được đánh thức…
Hắn giơ tay lên, lau đi những giọt nước mắt… đi tới mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông mặc áo vest đen: “Diệp tiên sinh, đây là Hàn phu nhân giao phó tôi đưa cho ngài.”
“Hàn phu nhân?” - Diệp Minh Tu sửng sốt.
“Vâng, là Thẩm Y Nhiên tiểu thư.”
Diệp Minh Tu có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng không quan tâm đến danh xưng kia liền nói: “Cô ấy gửi cái này là có ý gì?”
“Vâng, bên trong là hai phần tập tin ghi âm năm đó, một phần là thông tin chính thức người đăng ký hiến tủy. Hàn phu nhân nói Diệp tiên sinh sẽ có hứng thú.”
Diệp Minh Tu run rẩy nhìn chiếc USB trong tay… toàn thân dâng lên một loại sợ hãi.
Hắn lấy máy tính ra, nhưng lại do dự hồi lâu mới ấn nút nguồn, lúc muốn cắm USB vào ổ thì tay hắn run rẩy kịch liệt đến mức chiếc USB rơi xuống đất.
Nhìn chiếc USB trên thảm lông, hắn biết mình đang sợ, sợ nghe được sự thật sẽ khiến hắn rơi vào bóng tối.
Nhưng…. dù có sợ đến thế nào, hắn vẫn muốn nghe…
Đầu tiên, hắn bấm vào một đoạn ghi âm…
“Xin chào, cô có phải là Vân Tử Y không, chúng tôi đến từ ngân hàng tủy sống…”
Bác sĩ giải thích một chút về tình huống cần tủy sống, sau đó vang lên giọng nói quen thuộc của Vân Tử Y: “Xin lỗi, tôi không muốn hiến tủy, lúc đó chỉ nghĩ đăng ký cho vui mà thôi.”
“Nhưng có một người trẻ tuổi đang chờ cô hiến tủy để duy trì sự sống, chỉ cần có được hiến tủy chỉ cần một thời gian người đó có thể được khôi phục.”
Dù bác sĩ có nói gì, Vân Tử Y vẫn từ chối: “Tôi không muốn hiến tủy. Người đó có chết hay không cũng không phải chuyện của tôi. Chẳng lẽ tôi phải hiến tủy chỉ vì trùng khớp với người đó sao? các người thật nực cười. Vả lại sau khi tôi hiến tủy lỡ xảy ra chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm, các người hay là cái loại nửa sống nửa chết kia đang chờ lấy tủy kia.”
Mỗi lời nói của Vân Tử Y đều khiến sắc mặt của Diệp Minh Tu ngày càng tối tăm.
Thì ra, đối với Vân Tử Y hắn có chết hay sống cũng không quan trọng, thậm chí… hắn chỉ là một kẻ sống dở chết dở chờ lấy tủy để cứu sống mà thôi.
“Vân tiểu thư, cô hãy suy nghĩ lại, người đó dù sao cũng còn rất trẻ, mạng sống còn rất dài…”
“Tôi cảnh cáo các người, đừng có lại gọi điện thoại quấy rối tôi, bằng không tôi sẽ kiện ngân hàng tủy của các người bắt ép tôi.”
Đoạn ghi âm dừng lại… Diệp Minh Tu đột nhiên cười lớn…đoạn ghi âm này khiến hình ảnh Vân Tử Y mà hắn xây dựng trong đầu bao nhiêu năm nay đột nhiên sụp đổ.
Tất cả hình ảnh đó đều do tự hắn tô điểm chỉ vì nghĩ Vân Tử Y chính là người cứu hắn…
Đoạn ghi âm thứ hai được phát ra…
Khi giọng nói của Lâm Thiên Nhu phát ra, trong nháy mắt, cơ thể hắn cứng đờ và hơi thở dường như đã ngừng lại.
“Vậy sao? Tôi và người kia hợp sao? Thật bất ngờ, nhưng đó cũng là duyên phận. Nhóm máu của tôi và người đó là loại nhóm máu đặc biệt, nếu tủy của tôi phù hợp, có thể cứu được người đó, tôi đương nhiên hiến tủy cứu người.”
Giọng nói trong trẻo của Lâm Thiên Nhu vang lên.
“Thật tốt, thay mặt bệnh nhân cảm ơn bạn. Tuy nhiên, chúng ta cần chuẩn bị một số thủ tục, ngoài ra, khi lấy tủy có thể sẽ có cảm giác đau nhức, khó chịu,…”
“Không sao đâu, tôi có thể chịu được, chỉ cần cứu được người khác, cho người khác được hy vọng trong cuộc sống. Nếu một lần không thành công, có thể lấy lần hai, lần ba… tôi hi vọng người bệnh nhân đó được cứu sống.”
Giọng nói trong trẻo và tràn đầy sự nhân hậu.
Diệp Minh Tu nhìn chằm chằm vào những giấy tờ và lời cam kết nguyện ý hiến tủy của Lâm Thiên Nhu, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, bối rối, sợ hãi, cùng một loại giằng co và hối hận đến cùng cực. Truyện Kiếm Hiệp
Máu trong toàn cơ thể hắn dường như chảy ngược, một cảm giác đau đớn lan truyền khắp nơi trên cơ thể của hắn.
Tại sao… tại sao bây giờ hắn mới biết được sự thật này, tại sao hắn lại tin tưởng Vân Tử Y khi cô ta xuất hiện trước mặt hắn và nói với hắn rằng chính cô ta đã hiến tủy cho hắn?
Thậm chí một chút điều tra cơ bản cũng không thực hiện.
Những gì Lâm Thiên Nhu nói với hắn ở trước cửa phòng bệnh của Tiểu Vũ hiện lên trong đầu hắn.
“Nếu tôi nói người cứu anh không phải cô ta, anh có tin không?”
Nhưng lúc đó, hắn trả lời thế nào?
Hắn nói rằng cô đang vu khống Vân Tử Y và muốn phá vỡ mối quan hệ giữa hắn và Vân Tử Y - “ Người cứu tôi không phải Tử Y, vậy là cô sao? Tôi đã thề kiếp này sẽ bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy, tin tưởng cô ấy, cô đừng vọng tưởng.”
Và thậm chí còn kéo cô đến trước mặt nhà họ Vân và bắt cô phải quỳ xuống.
Nghĩ tới đây, Diệp Minh Tu tự giơ tay tát mình một cái thật mạnh.
Nhưng dù hắn có tự đánh chính mình mạnh đến đau, trên mặt hắn dường như cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ là trong ngực hắn đau đến mức không thể thở được.
“Ha…ha…ha… ha ha…” - Hắn đột nhiên phá lên cười, nước mắt trào ra trong đôi mắt đỏ tươi.
Hắn đến cùng đang làm cái quái gì vậy?
Vì cái gì hắn lại không tin cô một chút nào, khi đó cô đã nói cho hắn biết người cứu hắn không phải là Vân Tử Y, đây hẳn là nỗ lực cuối cùng của cô.
Và hắn đã hoàn toàn đập tan mọi thứ.
Giá như lúc đó anh có một chút niềm tin vào cô thì cô đã không mất hết tự trọng và chịu nhục trước mặt nhà họ Vân.
Nhưng… chính hắn đã đích thân ra lệnh cho người khác đến sỉ nhục cô.
“Ha ha…. ha ha ha…” - Diệp Minh Tu tiếng cười ngày càng thê lương, hai tay hắn đấm vào gò má của chính mình, giống như chỉ có như vậy, mới có thể trút hết nỗi thống khổ của hắn trước khi gục ngã.
Khi cô cười lớn như vậy trước mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy chán ghét, không hiểu tại sao cô lại cười điên cuồng đến như vậy.
Thế nhưng cho đến lúc này hắn mới nhận ra mình đang cười vì trong lòng có quá nhiều đau đớn.
Lúc Lâm Thiên Nhu tỉnh lại, bên cạnh cô là Thẩm Y Nhiên và Tiểu Vũ đang ngồi trong phòng bệnh. Nhớ lại đêm qua trước khi ngất đi, có Thẩm Y Nhiên đến cứu… không thể nghĩ được nếu Thẩm Y Nhiên không xuất hiện thì đến cùng bọn chúng muốn làm gì cô. Nhưng hình như lúc đó cô còn nhìn thấy Hàn Tử Sâm. “Tiểu Vũ, mẹ không sao, con xem bây giờ mẹ không có làm sao… “ - Lâm Thiên Nhu nhìn bộ dạng lo lăng của Tiểu Vũ liền nói. “Con xin lỗi.” - Tiểu Vũ không vui cúi đầu: “Con không bảo vệ được mẹ.” “Hôm nay con đã bảo vệ mẹ rồi, Tiểu Vũ rất giỏi.” Dù được mẹ khen ngợi, nhưng Tiểu Vũ cũng không vui vẻ: “Mẹ, con không cần ba, con chỉ cần mẹ là đủ. Về sau con sẽ không tìm ba nữa, không muốn gặp lại nữa, con sẽ nhanh chóng lớn lên và khỏi bệnh, sau này con sẽ bảo vệ mẹ.” Lâm Thiên Nhu hai mắt đỏ lên, cô cũng hy vọng có thể nhìn thấy Tiểu Vũ lớn lên: “Được, mẹ sẽ đợi Tiểu Vũ lớn lên sau đó sẽ bảo vệ mẹ.” Ngồi một lúc, Tiểu Vũ buồn ngủ, sau đó trèo lên giường ôm mẹ ngủ, thân thể nhỏ bé lúc này ngửi được mùi hương của mẹ, mới an tâm ngủ say. “Chị Lâm, bệnh tình của chị, chúng ta sẽ có cách giúp chị.” - Thẩm Y Nhiên lúc này mới lên tiếng: “Còn về vụ án của chị, em nhất định sẽ lật lại bản án.” Lâm Thiên Nhu lắc đầu: “Không còn quan trọng. Điều chị lo lắng nhất hiện tại là Tiểu Vũ… à, hôm qua hình như chị nhìn thấy Hàn Tử Sâm?” Thẩm Y Nhiên kể lại chuyện mình đã quay lại với Hàn Tử Sâm và hai người chuẩn bị kết hôn: “Chị Lâm, theo bệnh án chỉ cần có nguồn gan phù hợp liền có thể phẫu thuật. Không phải Diệp Minh Tu sẽ phù hợp với chị sao, chúng ta còn có hy vọng.” “Hắn ta hận chị như vậy, chỉ muốn chị chết càng sớm càng tốt, sao có thể hy vọng hắn cho chị một lá gan.” - Lâm Thiên Nhu bật cười chua chát. Thẩm Y Nhiên nắm tay Lâm Thiên Nhu: “Chị Lâm, sự thật đã được vạch trần, chị là người đã hiến tủy cứu anh ta, anh ta phải trả lại cho chị ân tình này.” Lâm Thiên Nhu không đáp… Diệp Minh Tu sẽ nguyện ý cứu cô sao? Không… cô không tin.