Buổi tối,dinh thự nhà họ Hàn, Hàn Tử Sâm bưng một chậu nước ấm, nhẹ nhàng đặt chân Thẩm Y Nhiên vào, bôi thuốc vào những khớp nối từng bị gãy thường xuyên đau nhức trên bàn tay cô, xoa nắn không biết chán, sau đó dùng nước ấm rửa một lần nữa bàn chân trắng trẻo, lau khô bằng nước ấm, bế cô lên giường ngủ.
“Ngủ sớm một chút, mấy ngày nay vì chuyện của Lâm Thiên Nhu mà em không có nghỉ ngơi tốt.” - Hàn Tử Sâm nói.
“Ừm, A Tử, vậy chúng ta nhất định phải ngủ sớm a.” - Thẩm Y Nhiên trêu chọc Hàn Tử Sâm.
Ánh mắt Hàn Tử Sâm tối sầm, đè Thẩm Y Nhiên dưới thân, trong đôi mắt đào hoa ngập tràn gương mặt xinh xắn của cô.
“Thật tốt, hôm nay còn dám trêu anh.” - Hàn Tử Sâm dùng bờ môi hôn cọ vào cổ cô.
Thẩm Y Nhiên nhột đến bật cười, đưa tay phản kháng, nhưng càng phản kháng càng bị cạ nhột.
Hai vợ chồng mới cưới đang đùa giỡn mờ ám, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người đột ngột ngừng lại, Hàn Tử Sâm cau mày ngồi dậy, nói ra cửa: “Vào đi.”
Quản gia đẩy cửa vào, cúi đầu cung kính nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, có một người tên là Diệp Minh Tu đang say rượu, ở bên ngoài la hét, nói muốn gặp phu nhân.”
Quản gia vừa nói vừa nhìn Thẩm Y Nhiên, thận trọng nói: “Có cần gọi cảnh sát không?”
Thật khó khăn thiếu gia mới rước được vợ về nhà sau thời gian giận dỗi, ông thật không muốn bởi vì một nam nhân nào đó là gây xích mích.
“Diệp Minh Tu.” - Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc, sau đó nhìn đồng hồ đã hơn 10h tối, hắn ta say rượu đến tìm cô làm gì? Thẩm Y Nhiên sợ là liên quan đến việc của Lâm Thiên Nhu, nhanh chóng xuống giường nói: “Tôi sẽ gặp anh ta.”
“Đợi đã.” - Hàn Tử Sâm kéo tay cô lại: “Hay là để anh đi gặp hắn, em nghĩ ngơi sớm đi.”
“Em nghĩ mình nên gặp anh ta, em nghĩ anh ta đột nhiên đến tìm em thế này có thể có việc liên quan đến chị Lâm.” - Thẩm Y Nhiên nói.
Hàn Tử Sâm thở dài, sau đó nói với quản gia: “Cho người đưa Diệp Minh Tu đến phòng khách.” - Sau đó nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Buổi tối trời lạnh, muốn đi xuống dưới lầu, mặc thêm áo khoác và mang vớ chân giữ ấm vào.”
Anh vừa nói vừa quỳ ở trước mặt cô, nâng chân cô lên, cẩn thận từng li từng tí giúp cô mang vớ chân vào.
Trước khi rời đi, quản gia liếc nhìn hành động của thiếu gia khẽ thở dài, đúng là chỉ có thiếu phu nhân mới có thể khiến thiếu gia hành động như vậy.
Thẩm Y Nhiên cúi đầu nhìn Hàn Tử Sâm đang mang vớ cho mình, trong lòng đột nhiên vô cùng ấm áp, cảm giác được một người trân quý như bảo bối đối với cô thật quý giá.
Cô không khỏi giơ tay lên, xoa xoa mái tóc đen từ đỉnh đầu của anh.
Động tác trên tay anh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, trong phút chốc, đôi mắt đào hoa ngập tràn tia sáng đón lấy ánh mắt cô.
“Sao vậy?” - giọng anh nhẹ nhàng như gió thổi qua tai.
“Em chỉ cảm thấy anh thật quá sủng em, nếu một ngày anh không còn sủng em nữa, thì em phải làm sao?” - Cô mỉm cười nói.
“Sẽ không bao giờ có ngày đó, anh chỉ ước có thể chiều chuộng em cả đời.” - Cưng chiều cô cho đến mức cô không bao giờ muốn rời xa anh.
Hai người đi xuống lầu, Diệp Minh Tu đã ở phòng khách hét lớn: “Thẩm Y Nhiên, tôi muốn gặp Thẩm Y Nhiên… xin hãy cho tôi gặp cô ấy…Thẩm Y Nhiên, cô đi ra đi…”
Thân thể Diệp Minh Tu lảo đảo, lời nói đứt quãng, rõ ràng là rất say.
Khi hắn nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đi xuống lập tức muốn nhào tới cô.
Nhưng hắn còn chưa kịp tiếp cận đã bị Hàn Tử Sâm bước che chắn lại, không cho hắn tới gần vợ anh.
“Anh có chuyện gì muốn nói với Y Nhiên thì nói đi.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói, anh không muốn bất cứ ai động vào vợ anh.
Diệp Minh Tu nhìn Hàn Tử Sâm, đột nhiên bật cười…nhưng mà cười cứ như khóc: “Hàn Tử Sâm… cậu có biết tôi ghen tị với cậu đến mức nào không? Cậu còn có thể ở cùng Thẩm Y Nhiên… còn tôi và Thiên Nhu…”
Hàn Tử Sâm nhếch lên môi mỏng.
Đôi mắt say khướt của Diệp Minh Tu rời khỏi mặt Hàn Tử Sâm, sau đó nhìn về phía Thẩm Y Nhiên nói: “Thẩm Y Nhiên, cô là bạn của Thiên Nhu, vậy cô nói cho tôi biết, tôi đến cùng phải làm thế nào mới có thể khiến cô ấy tiếp nhận gan của tôi… khiến cô ấy… bằng lòng phẫu thuật.”
Thẩm Y Nhiên giật mình: “Chuyện gì xảy ra, anh nói với chị Lâm rằng anh sẽ hiến gan nhưng chị ấy từ chối sao?”
Diệp Minh Tu đột nhiên nở nụ cười khổ, hốc mắt đỏ lên: “Đúng vậy, cô ấy không chịu tiếp nhận, cô ấy… cô ấy không muốn tiếp nhận đồ vật của tôi trong cơ thể cô ấy… cô ấy thà chết cũng không cần tôi hiến gan.”
Thế nhưng hắn muốn cô sống, muốn nhìn thấy cô sống thật tốt trên thế giới này, mặc kệ cô có tha thứ cho anh hay không, anh cũng muốn cô sống thật tốt.
Thẩm Y Nhiên có chút lo lắng, bây giờ muốn kéo dài mạng sống chị Lâm phải làm phẫu thuật ghép gan, bây giờ Diệp Minh Tu sẵn sàng hiến gan, nhưng Diệp Minh Tu lại từ chối.
“Thẩm Y Nhiên, cô… cô nói đi… tôi phải làm thế nào… hiến nửa cái không đủ, tôi, tôi có thể hiến cả một cái cho cô ấy, toàn bộ đều cho cô ấy…” - Diệp Minh Tu gào thét muốn tìm đáp án.
Nhìn bộ dạng này của Diệp Minh Tu, Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy vừa đáng giận vừa đáng thương.
“Diệp Minh Tu, sớm biết có ngày hôm nay, ngay từ đầu tại sao anh lại làm như vậy. Nếu không phải hết lần này tới lần khác anh làm tổn thương chị ấy, chị ấy làm sao có thể quyết đoán như vậy.”
“Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của tôi… haha sớm biết có ngày hôm nay, tại sao ngay từ đầu tôi lại làm như vậy.” - Giọng Diệp Minh Tu nghẹn ngào nức nở, hắn giơ tay lên tự đấm vào trái tim mình: “Thiên Nhu nói, sống hay chết cũng không muốn gặp tôi… cô ấy hận tôi… cô ấy hận tôi.”
Nước mắt Diệp Minh Tu trào ra, trong nháy mắt đã ướt đẫm toàn bộ gương mặt.
Lúc này Diệp Minh Tu không còn là người đàn ông cao quý và kiêu ngạo nữa mà giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tiếng khóc của hắn càng lúc càng lớn: “Có phải…cho dù bây giờ tôi chết trước mặt cô ấy…cô ây cũng sẽ không nhìn tôi nữa…nhưng, tôi yêu cô ấy…tôi yêu cô ấy.”
Diệp Minh Tu gào khóc, giọng khàn khàn và vô cùng xấu hổ.
“Diệp Minh Tu, nếu năm đó anh có thể cho một chút thương xót cho chị Lâm thì tốt biết bao. Tiếc là một số tổn thương đã gây ra sẽ là vĩnh viễn. Cho dù bây giờ anh yêu chị Lâm đến đâu, nhưng đối với chị ấy, mọi thứ đã quá trễ.”
Giọng nói của Thẩm Y Nhiên vang lên, người đứng bên cạnh cô, Hàn Tử Sâm trở nên run rẩy và bối rối nhìn cô.
Đột nhiên trong lòng Hàn Tử Sâm hiện lên một tia hoảng sợ. Toàn thân anh chợt rung một cái, ánh mắt lại rơi vào người đàn ông đang khóc ròng ròng, Diệp Minh Tu đang đắm chìm trong hối hận vô tận.
Lúc này, Hàn Tử Sâm tựa hồ nhìn thấy tương lai của mình ở trên người Diệp Minh Tu.
Không, tương lai của anh, sẽ không giống như Diệp Minh Tu, Hàn Tử Sâm vội vàng gạt bỏ suy nghĩ trong lòng.
Hàn Tử Sâm ra lệnh cho vệ sĩ giải quyết Diệp Minh Tu, sau đó cùng Thẩm Y Nhiên trở về phòng.
“Diệp Minh Tu cũng thật là, năm đó đối xử tàn bạo với chị Lâm như vậy, bây giờ lại khóc thành dạng này. Rõ ràng là anh ta trước kia yêu chị ấy nhưng vẫn chọn tổn thương chị ấy, bây giờ khóc bao nhiêu thì có ích gì?”
Sau khi cô dứt lời, từ phía sau cô liền bị Hàn Tử Sâm ôm chầm lấy, hơi thở phả vào tai cô: “Vậy nếu là anh thì sao, nếu một ngày anh cũng làm sai và khóc lóc cầu xin em một lần nữa, em vẫn sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Thẩm Y Nhiên bật cười: “Anh nói gì vậy, em đang nói về Diệp Minh Tu, sao anh lại đột nhiên nói về anh. Hơn nữa anh không làm gì sai cả, em tin mọi việc anh làm đều là nghĩ cho em.”
“Anh chỉ nói… là nếu như.” - Hàn Tử Sâm thì thầm, môi anh nhẹ nhàng hôn lên dái tai cô.
Cơ thể cô run lên, mặt đỏ bừng, tai cô có thể cảm nhận rõ ràng bờ môi anh, hơi thở nóng hổi của anh thổi vào tai cô…
Cô xoay người lại nhìn anh với gương mặt đỏ bừng.
“Sẽ tha thứ cho anh sao? Hay là… sẽ giống Lâm Thiên Nhu đối với Diệp Minh Tu, sống chết cũng không…” - Anh chợt không dám nói, bởi vì anh sợ sẽ giống như anh nói.
Thẩm Y Nhiên cảm thấy đôi mắt cực kỳ xinh đẹp của Hàn Tử Sâm dường như nhuốm một chút đáng thương.
Cô đưa tay lên, ôm lấy gương mặt anh, khẽ nói: “Đừng khóc, em không muốn nhìn thấy anh khóc… vì…”
Ngón tay của cô chạm vào mắt anh, lông mi rất dài, đôi mắt vô cùng mê người.
“Khi anh khóc em sẽ cảm thấy rất đau lòng. A Tử, dù anh có làm sai cái gì, em nhất định sẽ tha thứ cho anh, bởi vậy…A Tử đừng khóc.”
Cô nhớ đến những giọt nước mắt của anh ngày đó, khiến tâm cô mềm nhũn, tràn đầy đau lòng.
“Vậy chúng ta thỏa thuận như thế nhé.” - Anh thì thầm, cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn từ ôn nhu dần dần đến cuồng nhiệt, bàn tay Hàn Tử Sâm xoa vào bờ mông cô, kéo hai chân Thẩm Y Nhiên bế cô lên, đôi chân quấn lấy eo anh, bước chân mạnh mẽ tiến về phía giường ngủ.
Nhẹ nhàng đặt cơ thể Thẩm Y Nhiên xuống giường lớn, đôi môi anh không buông một chút nào bờ môi cô, bàn tay hoạt động không chút dư thừa, trong giây lát đã cởi sạch cô.
Đôi môi theo đường cong cơ thể cô, trượt xuống cổ, đi qua xương quai xanh, nhìn thấy bờ ngực nhô lên cực kỳ đẹp mắt, không chần chừ ngậm lấy đỉnh hồng.
Một tay xoa nắn một bên ngực thành những hình thù khác nhau, một tay đi đến vùng tam giác, nhẹ nhàng xoa vào miệng h.uyệt, tìm đến hạt trân châu đang cứng lên xoa tròn.
Thẩm Y Nhiên bị sờ đến không ngừng rên rỉ, theo bản năng muốn chụp lấy tay anh, nhưng anh lại càng động nhanh hơn.
“Ưm…a…A Tử…”
Nhìn gương mặt cô đỏ ửng màu tình ái vô cùng đáng yêu, Hàn Tử Sâm bị dáng vẻ này mê hoặc, ngón giữa trực tiếp c.ắm vào tiểu h.uyệt, mãnh liệt c.ắm vào rút ra.
Ngón tay của Hàn Tử Sâm vừa c.ắm vào đã bị tầng tầng thịt non hút lấy, anh tất nhiên quá am hiểu cơ thể như nước của cô, cào lấy điểm gò gề nhô lên bên trong, mỗi lần c.ắm vào đều hung hăng ấn vào nơi đó. Đôi chân Thẩm Y Nhiên dang rộng, vừa thoải mái vừa khó chịu, những ngón chân co lại bám vào ga giường, thở hổn hển: “Ưm… chậm…chậm một chút…”
Ngón tay hư hỏng không chút nghe lời, liên tục rút ra c.ắm vào càng nhanh hơn.
Toàn thân Thẩm Y Nhiên bị anh làm đến mức hét lên chói tai, từ hang động cao trào chật hẹp bắn ra một tia mật ngọt.
Nhìn tiểu h.uyệt không ngừng chảy ra mật ngọt, Hàn Tử Sâm vươn ngón tay giữa của anh ra liếm láp, sau đó cười nhẹ: “Thật ngọt.”
Thẩm Y Nhiên nhìn hành động của Hàn Tử Sâm không khỏi cảm thấy xấu hổ, cơ thể sau khi cao trào đầy mẫn cảm.
Hàn Tử Sâm sớm đã không nhịn được, nhìn Thẩm Y Nhiên không mảnh vải che thân nằm dưới thân, bàn tay to lớn nâng lên gậy sắt đã cứng gắn, cọ vào miệng hang động vô cùng ướt át của cô, sau đó “Phụt” một tiếng c.ắm thẳng vào.
“Ưm…a…” - Thẩm Y Nhiên vừa trải qua cao trào, cơ thể vô cùng mẫn cảm, từng thớ thịt bên trong hang động như không muốn đón nhận gậy sắt quá thô to, từng lớp thịt thít lại muốn đẩy gậy sắt đi ra, không nghĩ đến điều này càng khiến hang động gắt gao kẹp chặt gậy sắt, lại khiến Hàn Tử Sâm càng muốn trầm luân.
Anh cắn răng, nhịn không được dùng tay bóp lấy bờ mông cô, nhẹ giọng nói: “Kẹp chặt như vậy.”
“Không có…A Tử…”
Không còn muốn quản cái gì, phần hong anh dùng sức, bắt đầu mãnh liệt rút ra c.ắm vào, âm thanh ái d.ục vang vọng khắp căn phòng lớn.
Thẩm Y Nhiên bị kích thích đến nói không nên lời chỉ có thể nhắm mắt lắc đầu rên rỉ.
“Y Nhiên, nhìn anh…nhìn chồng của em làm em đến cao trào.” - Hàn Tử Sâm thấy cô sắp cao trào lần nữa, tốc độ rút ra c.ắm vào ngày càng nhanh, đầu rùa chạm vào tử cung, đâm thẳng vào cửa.
Toàn bộ cơ thể Thẩm Y nhiên căng cứng, tiểu h.uyệt phun ra từng đợt mật ngọt, tưới thẳng vào gậy sắt, khiến anh hừ một tiếng kiềm nén.
Nhưng Hàn Tử Sâm không chịu đầu hàng hang động vừa cao trào kẹp ngày một chặt chẽ, anh cúi người, nâng cô lên, xoay người cô lại, để lưng hướng về phía anh.
Toàn bộ hành động kia anh không hề rút ra, cô cảm giác vật bên trong xoay một vòng, thịt non bên trong đều bị anh cọ sát.
Gậy sắt to lớn cứng gắn từ phía sau không ngừng thúc vào hoa h.uyệt mạnh mẽ, ánh mắt Thẩm Y Nhiên trở nên mờ mịt, cảm giác sung sướng chiếm giữ cả tâm hồn và thân xác.
“A Tử… ưm… a… sâu quá…của anh quá lớn…không cần vào hết… em điên mất…” - Thẩm Y Nhiên không ngừng rên rỉ theo từng cú đẩy người, khiến gậy sắt c.ắm vào hoa h.uyêt không còn chút khoảng cách.
Kỹ thuật của Hàn Tử Sâm quả thực không tê chút nào, luôn nhận ra từng điểm mẫn cảm nhất trên người cô, anh cúi người, liếm vào gáy cô, bàn tay xoa lên phần ngực trần đung đưa khiến toàn thân Thẩm Y Nhiên căng cứng lần tiếp theo.
“Y Nhiên, ngực em thật lớn… so với trước kia đã lớn hơn một chút… có phải bị anh sờ lớn không?”
“Nói bậy, của em vốn đã lớn.” - Thẩm Y Nhiên nghe vậy liền phân bua.
“A… còn có sức cải… được, anh sẽ làm em đến khi cái miệng này, chỉ còn biết rên rỉ đánh vần.” - Hàn Tử Sâm dùng ngón tay sờ lên bờ môi Thẩm Y Nhiên vô sỉ nói.
Gậy sắt hung hăn c.ắm vào, tìm kiếm một vòng, chạm đến phần thịt gồ gề bên trong, hung hăng từng cú thúc vào một điểm, cho đến khi mật ngọt không ngừng đi theo gậy sắt bắn ra ngoài, phần tóc ở hạ bộ hai người ướt sũng vì mật ngọt dính nhớp.
“Ư…a…a… quá nhanh… chậm… chậm một chút… em không chịu được.” - Cô khàn giọng hét lên, lại thêm một lần bị anh làm điểm G đến cao trào.
“Nói, bị anh làm có sướng không?” - Hàn Tử Sâm không ngừng nghĩ dùng gậy sắt c.ắm vào liên tục, bàn tay xoa bờ ngực lúc này đã di chuyển xuống hoa h.uyệt, xoa nắn viên trân châu nhô lên.
Hai má Thẩm Y Nhiên đỏ ửng, toàn thân điên cuồng bị anh dẫn dụ vào d.ục vọng: “Ưm… A Tử… sướng… thật sướng…”
Hàn Tử Sâm hài lòng, phần hong luân động, hai mông hóp lại, bắt đầu rút ra c.ắm vào nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, sau mấy phút, tất cả tinh túy thành công bắn thẳng vào tử cung của cô.
Cả hai đều trải qua cơn cao trào, Hàn Tử Sâm vẫn quyến luyến không muốn rút ra, chỉ là cơ thể cô lúc này như mềm nhũn, ngã xuống giường, thở hổn hển.
Hàn Tử Sâm bế cô vào nhà tắm, cả hai cùng nhau tắm trong bồn, lai tiếp tục một lần…rồi một lần nữa… cho đến khi miệng nhỏ của cô thật sự chỉ còn thanh âm rên rỉ.