Không Thể Yêu

Chương 89: Phẫu Thuật Thành Công



Mấy ngày trôi qua, Diệp Minh Tu vẫn âm thầm dõi theo Lâm Thiên Nhu, nhưng tuyệt nhiên chính là không dám xuất hiện trước mặt cô, tránh cho cô càng chán ghét.

Ngoài ra, Thẩm Y Nhiên còn đáp ứng sẽ tìm cách khuyên Lâm Thiên Nhu tiếp nhận phẩu thuật nên hắn cũng chăm sóc bản thân thật tốt, cai thuốc bỏ rượu, ăn uống theo dinh dưỡng của bác sĩ, để chuẩn bị cho cô một lá gan tốt nhất.

Buổi chiều như mọi ngày, Lâm Thiên Nhu đến trường học đón Tiểu Vũ, sau đó đi bộ ra bãi xe bus để đón xe quay về nhà thuê.

Hai người đang đi trên lề đường, một chiếc xe máy phóng nhanh như muốn đâm vào Lâm Thiên Nhu, cô chỉ có thể kéo Tiểu Vũ vào trong lòng, không kịp phản ứng.

Một bóng người chạy đến, ôm hai mẹ con tránh đi, chiếc xe máy phóng thật nhanh rời đi. Lúc chấn tĩnh lại, Lâm Thiên Nhu mới phát hiện người vừa cứu hai mẹ con lại chính là Diệp Minh Tu.

Lúc này Tiểu Vũ cũng nhìn thấy ba mình, nhóc con mím chặt môi, nhìn chằm chằm Diệp Minh Tu… tất nhiên cậu bé nhớ rõ những gì trước đó mấy ngày Diệp Minh Tu đã nói.

Nhìn thấy con trai nhìn mình với thái độ thù địch, Diệp Minh Tu không khỏi tiến lên hai bước: “Tiểu Vũ, con có sao không?”

“Mẹ, chúng ta nhanh về thôi.” - Tiểu Vũ quay đầu đi, không muốn nói chuyện với Diệp Minh Tu

Tất nhiên vì ba đã nói ba không thích nhóc, nên nhóc cũng sẽ không cần ba nữa, hơn nữa ba còn mắng mẹ… trước kia cũng chỉ có mẹ bên cạnh, nhóc cảm thấy rất tốt.

Nhìn thái độ của con trai mình, trong mắt Diệp Minh Tu hiện lên vẻ bi thương, nhưng hắn có thể nói gì đây? Tất cả là do hắn tự làm tự chịu.

“Thiên Nhu, anh đưa mẹ con em về nhé. Anh cho em xem một số hồ sơ, anh sẽ lật lại vụ án năm đó, em sẽ không còn phải gánh vác thân phận tội phạm nữa.”

Vụ án oan năm đó chẳng qua là hắn muốn trả thù, lúc đó hắn chỉ nghĩ đến việc cô bị kết án bốn năm tù giam, thậm chí hắn còn cảm thấy án quá nhẹ.

Nhưng… bây giờ hắn mới hiểu ra rằng đối với cô, bốn năm tù giam sau đó, hồ sơ vụ án và dánh tính từng ngồi tù sẽ theo cô cả đời và ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, thậm chí cả con cái của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng Lâm Thiên Nhu nghe hắn nói xong, vẻ mặt bình tĩnh, tựa như chỉ nghe được một câu chuyện không đáng nghe: “Nói xong chưa? Xong rồi thì tránh ra, tôi muốn đưa con trai tôi về nhà.”

“Thiên Nhu, anh biết em không muốn nhìn thấy anh, anh… anh cũng đang cố gắng tránh xuất hiện trước mặt em, nhưng anh cầu xin em, đừng cự tuyệt anh, ít nhất đừng cự tuyệt gan của anh. Nếu em không phẩu thuật thì…”

“Im ngay.” - Lâm Thiên Nhu bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Diệp Minh Tu, khẩn trương nhìn về phía Tiểu Vũ, rất sợ con trai biết được bệnh tình của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Lâm Thiên Nhu, Diệp Minh Tu lập tức hiểu ra Tiểu Vũ có lẽ không biết về bệnh tình của cô.

“Mẹ có bệnh gì phải phẫu thuật à?” - Tiểu Vũ nghi hoặc hỏi.

“Không có, thân thể của mẹ rất tốt.” - Lâm Thiên Nhu nói.

Nhưng lời vừa nói, bụng cô lại đau thắt từng cơn. Cô nén cơn đau chỉ muốn nhanh chóng đưa con trai về nhà và uống thuốc giảm đau.

Khi cô nắm tay Tiểu Vũ muốn rời đi, một cánh tay đã kéo tay cô lại: “Em lại đau à?” - Diệp Minh Tu lo lắng hỏi.

Lâm Thiên Nhu nhíu mày: “Buông ra.”

“Nói cho anh biết, em lại đau nữa phải không?” - Diệp Minh Tu nắm chặt không buông, hắn đã nghiên cứu qua, cơn đau càng thường xuyên thì tình trạng càng nghiêm trọng: “Không, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”

“Diệp Minh Tu, anh đủ chưa? Tôi không cần đến bệnh viện nào cả, tôi…” - Lâm Thiên Nhu cảm thấy bị Diệp Minh Tu lôi kéo liền khiến cơn đau của cô trầm trọng hơn, đau đến nổi cô không thể nói thêm một lời nào…

Tiểu Vũ nhớ lại chuyện trước kia ba lôi kéo mẹ đi, sau đó trên người mẹ đầy vết thương liền nhu một con sư tử nhỏ gầm lên: “Buông mẹ ra! Con không cho đưa mẹ con đi.”

“Tiểu Vũ, ba nhất định phải đưa mẹ con đến bệnh viện. Ba hứa, ba sẽ không làm gì tổn thương mẹ của con. Mẹ con đang bị bệnh nên hiện tại đang rất đau.”

Lúc này Tiểu Vũ nhận ra mẹ mình thật sự không ổn, hai tay ôm lấy phần eo, cắn chặt răng, gương mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra rất nhiều, Tiểu Vũ tràn đầy bất an: “Mẹ… mẹ…”

Lâm Thiên Nhu muốn nói cho con trai rằng mình không sao, nhưng lời chưa kịp ra đến miệng liền không thể nói ra nổi.

Diệp Minh Tu lúc này không thèm để ý đến bất cứ việc gì, đột ngột ôm Lâm Thiên Nhu lên, nói với Tiểu Vũ: “Con đi theo ba, cùng ba đưa mẹ con đến bệnh viện, con cũng không muốn mẹ con phải đau đớn phải không?”

Tiểu Vũ cũng không nói gì nữa và chỉ theo sát Diệp Minh Tu.

Khi đến bệnh viện, Lâm Thiên Nhu đã ngất đi vì quá đau. Hắn ôm cô chạy vào phòng cấp cứu, Tiểu Vũ vội vàng theo sát Diệp Minh Tu, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Thẩm Y Nhiên nhận được tin báo, nhanh chóng được Hàn Tử Sâm đưa đến bệnh viện, gặp Diệp Minh Tu đang ngồi bên ngoài, vẻ mặt mệt mỏi: “Hôm nay cô ấy đau đến ngất đi, bác sĩ nói, nếu không lập tức tiến hành cấy ghép gan, chờ đến tế bào khuếch tán, coi như phẫu thuật cũng vô ích.”

Gương mặt hắn tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng, so với những lần trước đều chấn động hơn: “Thẩm Y Nhiên, tôi van xin cô, xin cô hãy làm bất cứ giá nào để cô ấy tiếp nhận gan của tôi, chỉ cần cô ấy chịu phẫu thuật, cô ấy muốn tôi như thế nào đều được.”

Nhìn Diệp Minh Tu như vậy, Thẩm Y Nhiên cảm thấy vừa đáng giận cũng vừa đáng thương, nhưng cô không muốn chỉ trích hắn vào lúc này, chỉ nói: “Tôi đi vào xem chị Lâm, sẽ một lần nữa khuyên chị ấy giải phẩu.”

Trước đó cô đã khuyên rất nhiều lần, chỉ là đều bị chị Lâm cự tuyệt.

Nói xong, Thẩm Y Nhiên nói với Hàn Tử Sâm một tiếng, sau đó đi vào phòng bệnh. Còn Hàn Tử Sâm đứng bên ngoài, đưa mắt nhìn về phía Diệp Minh Tu.

Không biết tại sao, gần đây anh tựa hồ luôn nhìn thấy chính mình ở trên thân Diệp Minh Tu, như thể tương lai của Diệp Minh Tu chính là tương lai của anh.

Không không không, anh và Y Nhiên sẽ không đi đến bước đường như Diệp Minh Tu và Lâm Thiên Nhu, anh chẳng qua là lo buồn vô cớ thôi… Hàn Tử Sâm không ngừng tự nói với chính mình.

Trong phòng bệnh, Thẩm Y Nhiên nhìn Lâm Thiên Nhu đã tỉnh lại,

Lúc này, Lâm Thiên Nhu đã không còn đau nữa, nhưng gương mặt vẫn tái nhợt, tay vẫn đang truyền nước, bên cạnh là Tiểu Vũ đang ngồi ở đầu giường nhìn mẹ nói chuyện.

“Y Nhiên, sao em lại ở đây?” - Lâm Thiên Nhu hỏi.

“Diệp Minh Tu gọi cho em.” - Thẩm Y Nhiên hít một hơi thật sau nói: “Chị Lâm, bây giờ chị hãy phẫu thuật đi. Bây giờ là cơ hội cuối cùng rồi, nếu chị bỏ lỡ cơ hội này, vậy bệnh của chị sẽ không có cách.”

“Y Nhiên.” - Lâm Thiên Nhu đột nhiên có chút lo lắng, vì Tiểu Vũ đang ở đây, sợ thằng bé biết tình trạng của mình.

“Chị Lâm, em biết đối với chị mấy tháng rất quý giá, em cũng hiểu nếu chị đánh cược thì mấy tháng cũng không còn… nhưng mà… nếu chị thắng cược, chị sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Vũ lớn lên thành người.”

“Chị Lâm, bây giờ chị phải đánh cược với chính bản thân mình một ván lớn. Nếu thật sự bỏ lỡ cơ hội này, chị cho rằng sau này Tiểu Vũ lớn lên sẽ không trách chị vì sao không đánh cược sao? Trách chị bỏ thằng bé, thời gian mấy tháng đánh cuộc mấy chục năm, cũng không lỗ.”

Thân thể Lâm Thiên Nhu run rẩy, nhìn con trai…

Liệu điều đó có thể xảy ra không? Liêu Tiểu Vũ sau này sẽ trách móc cô không?

Tiểu Vũ tuy không hiểu rõ lời người lớn nói, nhưng cậu bé lại nói: “Mẹ, con không muốn mẹ rời xa con. Con muốn mẹ cùng con lớn lên, con… con sẽ rất nhanh lớn lên, sau khi con lớn, con liền có thể bảo vệ mẹ.”

Lâm Thiên Nhu lập tức bật khóc.

Tiểu Vũ nhanh chóng chồm người và lau những giọt nước mắt nóng hổi của mẹ bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé.

Đúng lúc này, Diệp Minh Tu đột ngột đẩy cửa phòng bệnh đi vào: “Tôi… tôi muốn nói chuyện riêng với Thiên Nhu, được không?”

Lâm Thiên Nhu đưa mắt nhìn người đàn ông đứng ngay cửa, cô do dự một lúc cuối cùng nói: “Y Nhiên, em đưa Tiểu Vu ra ngoài một lát giúp chị, chị và anh ta nói chút chuyện.”

“Con không ra ngoài, con muốn bảo vệ mẹ.” - Tiểu Vũ trợn mắt nói.

Lâm Thiên Nhu xoa đầu con trai nói: “Con canh phòng bên ngoài, nếu mẹ gặp nguy hiểm, mẹ sẽ gọi điện cho con, lúc đó con sẽ xông vào bảo vệ mẹ, có được không?”

Tiểu Vũ nghe vậy mới chịu nắm tay Thẩm Y Nhiên rời khỏi phòng bệnh. Lúc này bên trong phòng bệnh chỉ còn hai người.

Diệp Minh Tu đi đến gần Lâm Thiên Nhu một chút nói: “Anh… anh vốn hy vọng Thẩm Y Nhiên có thể thuyết phục em, nhưng… anh sợ cô ấy thuyết phục không được, cho nên… anh nhịn không được mà bước vào, anh biết em không muốn nhìn thấy anh và cũng không thèm sử dụng lá gan của anh, nhưng…”

Giọng nói anh dừng lại, như đang dùng hết sức lực để nói: “Anh cầu xin em, hãy phẫu thuật đi. Chỉ cần em làm phẫu thuật, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, cho dù em muốn chúng ta sinh tử không tương kiến, cũng được.”

Anh chỉ muốn cô sống, chỉ cần cô sống!

Lâm Thiên Nhu nhàn nhạt nói: “Nếu thật sự trải qua lần phẫu thuật này, đôi với anh sẽ rất nguy hiểm, anh có điều kiện gì không?”

Giọng điệu của cô thật bình tĩnh, giống như họ đang nói về một loại giao dịch.

Điều kiện? Đội mắt của Diệp Minh Tu đột nhiên mở to: “Em… em đồng ý phẫu thuật?”

“…Ừ.” - Cô muốn vì con trai của mình đánh cược: “Anh hãy nói rõ điều kiện để anh hiến gan là gì? Tôi không muốn nợ anh bất cứ điều gì. Chỉ là nếu tôi chết trên bàn mổ hoặc phẩu thuật không hợp thì cũng sẽ không thể đáp ứng được điều kiện của anh.”

“Không, em sẽ không chết.” - Diệp Minh Tu xúc động nói: “Chắc chắn sẽ không có chuyện không thích hợp. Em đã hiến tủy cho anh, máu trong cơ thể anh bây giờ đều được tạo ra từ tủy của em, máu của chúng ta giống nhau, sẽ không có bất kỳ chuyện không hợp nào.”

“Vậy điều kiện của anh là gì.” - Lâm Thiên Nhu chỉ hỏi lại.

Môi hắn run lên, điều kiện? Hắn chỉ biết điều kiện của hắn chính là để cô sống. Chỉ cần cô sống, dù là cắt bao nhiêu lá gan hắn vẫn đồng ý.

“Không cần điều kiện gì cả, em không cần phải lo lắng nợ anh cái gì cả, bởi vì đây là anh nợ em. Ngày xưa em hiến tủy cho anh, bây giờ anh hiến gan cho em, coi như báo đáp.” - Diệp Minh Tu nói.

“Thật sao?” - Lâm Thiên Nhu nhỏ giọng: “Nếu là như vậy thì chúng ta không ai nợ ai, chờ sau khi phẫu thuật hoàn thành, chúng ta… không cần gặp lại nhau. Diệp Minh Tu, quảng đời còn lại tôi chỉ muốn sống thật yên ổn, không muốn có bất cứ dính dáng gì đến anh.”

Toàn thân hắn run rẩy và chỉ có thể cười khổ.

Mặc dù hắn đã sớm biết đây chính là kết cục giữa hai người, nhưng… khi nghe được những lời này từ miệng cô, trái tim hắn đau nhói.

Người hắn yêu nhất đã hoàn toàn từ bỏ hắn.

“Được, chúng ta sẽ không nợ nhau.” - Giọng Diệp Minh Tu khàn khàn: “Chỉ là… trong tương lai nếu có một ngày, em gặp phải chuyện gì không giải quyết được, em hãy đến tìm tôi, dù là bất cứ chuyện gì, tôi sẽ giúp em không từ chối.”

Nhưng Lâm Thiên Nhu không đáp lại cái gì, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, giống như mặc kệ hắn đang nói cái gì, đối với cô đều không quan trọng. Diệp Minh Tu được đưa đi kiểm tra và ngay lập tức tiến hành phẫu thuật. Hắn nợ cô nhiều đến mức dù có dùng cả đời cũng không thể đền bù hết được. Khi Diệp Minh Tu tỉnh lại, ngoài y tá và bác sĩ thì còn có Hàn Tử Sâm đứng trước giường bệnh. Thuốc tê trên người vẫn còn tác dụng, hắn không có cảm giác đau đớn nào. “Thiên Nhu…sao rồi?” - Diệp Minh Tu khó khăn mở miệng. “Phẫu thuật thành công, cô ấy sẽ nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt hai ngày.” - Hàn Tử Sâm nói. Diệp Minh Tu thở ra một hơi, như vậy là tốt rồi. Mặc dù… trong tương lai bên trong ánh mắt của cô sẽ không còn phản chiếu hình ảnh của hắn nữa, nhưng ít nhất, trong cơ thể của cô, cũng có một phần của hắn. Lá gan hắn sẽ đi theo cô cho đến suốt cuộc đời. Và tủy của cô ấy sẽ luôn ở bên trong hắn. Đợi đến khi bác sĩ và y tá dặn dò xong đi ra ngoài, Hàn Tử Sâm lại nói: “Sau khi vụ án của Lâm Thiên Nhu bị lật lại, đó sẽ là một tin tức tiêu cực đối với tập đoàn Diệp thị, tôi nghĩ anh sẽ bị chỉ trích, thậm chí là bị kết án.” “Tôi biết.” - Diệp Minh Tu bình thản nói, hắn đã nghĩ đến tất cả hậu quả, cho dù hắn phải ngồi tù, cũng là đáng đời hắn. Hắn đã cho lời khai giả và tống cô vào tù, chính hắn đã cầm con dao đâm Thiên Nhu một nhát. “Về sau anh dự định sẽ không xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Nhu nữa sao?” - Hàn Tử Sâm lại hỏi, chuyện này anh nghe Y Nhiên kể lại. “Việc tôi có thể làm cho cô ấy không nhiều, đây là hy vọng của cô ấy cho nên tôi sẽ cố gắng thực hiện vì cô ấy.” - Nhưng mà quãng đời còn lại của hắn, mỗi ngày đều phải ngặm nhắm nỗi đau. “Có lẽ tương lai cô ấy sẽ chấp nhận anh xuất hiện trước mặt cô ấy, dù sao, hai người cũng đã có con.” - Hàn Tử Sâm lại nói: “Sau này nếu cần, tôi có thể giúp anh.”. Diệp Minh Tu giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Tử Sâm, dù sao ông vua của Nam thành không phải loại người thích giúp đỡ người khác. Huống hồ, hắn và Hàn Tử Sâm cũng không có giao tình gì. Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Diệp Minh Tu, Hàn Tử Sâm nhàn nhạt nói: “Xem như tôi đồng cảm với anh.” “Đồng cảm?” - Diệp Minh Tu càng khó hiểu hơn. Nhưng Hàn Tử Sâm cũng không giải thích thêm, anh chỉ cảm giác nhìn thấy chính mình bên trên người Diệp Minh Tu nên sẵn sàng giúp đỡ hắn ta. Có lẽ trong tiềm thức, anh hy vọng một khi sự thật được phơi bày, cũng sẽ có người giúp đỡ anh. Mấy ngày sau Lâm Thiên Nhu cũng được đưa ra phòng bệnh thường để theo dõi.

Thẩm Y Nhiên thời gian gần đây đều lui tới bệnh viện, Hàn Tử Sâm sợ cô mệt nhọc liền tìm bảo mẫu chăm sóc Tiểu Vũ.

Thẩm Y Nhiên do dự một chút, nhìn Lâm Thiên Nhu nói: “Em nghe A Tử nói, hai ngày nay Diệp Minh Tu vừa xuống giường liền đi đến trước cửa phòng bệnh của chị, nhưng…anh ấy không đi vào.”

Lâm Thiên Nhu bình tĩnh nói: “Chị và anh ta cả đời sẽ đều như vậy. Tương lai anh ta về Diệp gia, chị ở lại Nam thành, không còn liên quan gì đến nhau.”

“Hai người thật sư không thể nữa sao?” - Thẩm Y Nhiên nói.

Lâm Thiên Nhu hỏi ngược lại: “Em sẽ lại đi yêu một người từng tổn thương em sao?”

Thẩm Y Nhiên trầm mặc không đáp.

“Chị từng yêu anh ta rất nhiều,nhiều đến mức chị từng nghĩ có thể hy sinh bản thân vì anh ta. Thậm chí còn nghĩ rằng tình cảm chị dành cho anh ta dù có bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi… nhưng hóa ra nó vẫn sẽ thay đổi, và dường như trở nên chẳng còn chút yêu thương nào nữa.”

Lâm Thiên Nhu bình tĩnh nói, đối với Diệp Minh Tu là từng yêu, từng hận, nhưng bây giờ điều đó không còn bất cứ ý nghĩa vào với cô.

“Chị không thể chấp nhận người đã từng làm tổn thương mình, dù anh ta có hối hận hay làm bất cứ điều gì đi chăng nữa thì chị cũng không thể chấp nhận được. Bởi vì khi nhìn thấy gương mặt đó, chị sẽ nhớ đến những gì đã xảy ra trong quá khứ.”

Thanh âm của Lâm Thiên Nhu lại vang lên: “Chị không yêu anh ta, cũng không hận anh ta, nhưng chị không thể quên được những gì anh ta đã làm.”

Thẩm Y Nhiên thở dài: “Em hiểu, quả thật rất khó có thể chấp nhận một người đã từng tổn thương chính mình. Những tổn thương đó không thể vì sự hối hận mà tiêu tán đi tất cả.”

Hai người bên trong phòng bệnh, không biết bên ngoài có hai người đàn ông đứng trước cửa cơ thể căng cứng. Hàn Tử Sâm đưa Thẩm Y Nhiênvề dinh thự Hàn gia, đang định lên lầu thì bất ngờ bị Hàn Tử Sâm kéo vào vòng tay của anh. “Sao vậy?” - Cô không khỏi hỏi, ôm ấp như vậy có chút kỳ lạ. Hôm nay trên đường trở về nhà, anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô và ngẩn người, cô hỏi anh xảy ra chuyên gì, anh cũng không nói. “Anh đột nhiên muốn ôm em.” - Hàn Tử Sâm nhỏ giọng, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày hôm nay, anh cùng Diệp Minh Tu đi đến cửa phòng bệnh, nghe được cô ấy và Lâm Thiên Nhu nói chuyện. Khi Lâm Thiên Nhu nói rằng cô ấy không thể tha thứ cho người đã từng làm tổn thương mình, Diệp Minh Tu run rẩy muốn đưa nấm đấm vào miệng để ngăn chặn âm thanh nghẹn ngào. Vào lúc đó, dường như việc khóc rống lên cũng trở nên xa sỉ. “Không phải hằng ngày đều ôm sao? Còn ôm chưa đủ sao?” - Thẩm Y Nhiên bật cười nói. “Không đủ.” - Với anh, ôm cả đời cũng là không đủ. Thẩm Y Nhiên nhìn bàn tay đang nhẹ nhàng ôm qua bụng mình, khẽ nói: “A Tử, chị Lâm và Diệp Minh Tu e rằng thật sự không có khả năng.” Cơ thể Hàn Tử Sâm hơi cứng lại. “Hôm nay em có nói chuyện với chị Lâm một lúc, chị Lâm nói sẽ không bao giờ tha thứ cho người từng tổn thương mình. Dù có yêu người đó đến đâu, chị ấy cũng sẽ không thể chấp nhận được. Cảm xúc của con người sẽ thay đổi, cho dù có yêu đến mấy cũng sẽ bị tổn thương xóa sạch.” Điều này khiến Thẩm Y Nhiên nhớ đến tình yêu của cô và Tiêu Tư Vũ. Tuy tình yêu của cô dành cho Tiêu Tư Vũ không đến mức hy sinh tất cả nhưng dù sao anh ta cũng là mối tình đầu của cô. Nhưng sau khi bị Tiêu Tư Vũ làm tổn thương, thì tình yêu đó liền tan thành mây khói. Hơi thở của Hàn Tử Sâm dường như nhanh hơn một chút, bên tai nghe thấy thanh âm của Thẩm Y Nhiên: “Em nghĩ lời của chị Lâm cũng đúng. Nếu là em, em cũng sẽ không tiếp nhận người đã tổn thương em.” “Y Nhiên, nếu…nếu một ngày, em phát hiện anh cũng từng làm tổn thương em, cho dù anh cầu xin em tha thứ bao nhiêu đi chăng nữa, em cũng sẽ không chấp nhận anh nữa sao?” Thẩm Y Nhiên quay người lại, có chút khó hiểu nhìn Hàn Tử Sâm: “A Tử, anh sao vậy? mấy ngày nay em cảm thấy anh có chút bất an.” Hàn Tử Sâm trầm mặc… những gì xảy ra với Diệp Minh Tu khiến anh rất bất an, anh lo rằng mình cũng sẽ chịu đựng chung số phận như hắn ta. “A Tử… lời em nói chỉ là khi nãy nghĩ tới lời của chị Lâm, em chỉ nghĩ đến Tiêu Tư Vũ, anh không cần phải cảm thấy bất an, anh làm sao có thể làm tổn thương em, vả lại…” Cô giơ tay lên, chạm vào má anh: “không phải em đã nói, em sẽ tha thứ cho anh dù bất cứ chuyện gì sao?” “Y Nhiên, tình cảm của anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra.” - Hàn Tử Sâm nắm lấy tay cô kéo đến lồng ngực ngay trái tim anh: “Cho nên, em hãy hứa với anh, tình yêu của em dành cho anh cũng mãi mãi không bao giờ thay đổi.” Thẩm Y Nhiên chớp mắt nhìn anh, hôm nay cô nhận ra tình cảm hóa ra cũng sẽ thay đổi, nhưng A Tử khẳng định rằng tình cảm sẽ không thể thay đổi. Nhưng, người trước mặt cô là A Tử, là chồng của cô, là người cô thật tâm yêu thương: “Nó sẽ không bao giờ thay đổi, tình yêu của em dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi.” Nhịp tim của anh đập cực kỳ nhanh được cảm nhận qua lòng bàn tay của cô.