Hàn Tử Sâm lập tức xuống giường, nhìn thấy Thẩm Y Nhiên đã mở mặt liền nói: “Xin lỗi, làm em tỉnh giấc, ngủ tiếp đi, anh có việc phải ra ngoài.”
"Anh đi đâu?” - Thẩm Y Nhiên vội vàng hỏi.
Hàn Tử Sâm do dự một chút rồi nói: "Ông nội e rằng sắp không được nữa rồi, anh đến gặp ông ấy lần cuối.”
Thẩm Y Nhiên đột nhiên giật mình, mặc dù cô luôn biết sức khỏe của ông nội đang ngày càng xấu đi, không cầm cự được bao lâu, nhưng… nhanh như vậy sao?
“Em sẽ đi cùng anh.” - Thẩm Y Nhiên cũng đứng lên chuẩn bị thay quần áo.
"Không cần, anh sẽ tự đến đó.” - Hàn Tử Sâm nói.
"Em sẽ đi cùng anh.” - Thẩm Y Nhiên lại nói: "Ông ấy là ông nội của anh, cho dù ông ấy không thích em thì dù thế nào em cũng là cháu dâu của ông ấy, nếu ông ấy không muốn gặp thì em sẽ ở ngoài đợi anh.”
Cảm thấy cô kiên trì như vậy, Hàn Tử Sâm cũng không nói gì, cả hai cùng nhau lên xe đi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Hàn Tử Sâm cho vệ sĩ bảo vệ Thẩm Y Nhiên ở bên ngoài, còn mình đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Hàn lão gia tử gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, người đàn ông quyền lực khắp Nam thành bây giờ cũng sẽ kết thúc cuộc đời như thế này.
Hàn lão gia tử rõ ràng đang cố gắng lấy hơi thở, nhìn thấy Hản Tử Sâm đi vào liền rung rung nói: "Con… con đã đến…”
"Ừm, tôi đã đến.” - Hàn Tử Sâm đáp.
Đối với Hàn lão gia tử, tình thân không có nhiều. Ông ấy xem anh như một quân cờ trong tay, nếu còn có ích thì tiếp tục ở trên bàn cờ, còn nếu vô ích thì sẽ bị vứt bỏ.
“Hàn gia sẽ được gia… vào tay con… Nếu con để… để Hàn gia thất bại, ta làm quỷ cũng không bỏ qua cho con…” - Hàn lão gia tử cố gắng thở hổn hển.
“Ông muốn nói với tôi, chỉ có những thứ này sao?” - Hàn Tử Sâm nhìn chằm chằm ông ta nói.
Đôi mắt đục ngầu của ông lão cử động: “Thẩm Y Nhiên, cô gái đó… ở bên ngoài phải không? Con…con đưa cô ta vào.”
Đôi mắt của Hàn Tử Sâm đột nhiên nheo lại: “Đừng động vào cô ấy.”
“Bây giờ ta muốn động vào cô ta… cũng là không thể. Ngoài kia không phải con… sắp xếp rất nhiều người của con sao?” - Dù sao ông ta cũng là người đào tạo sự lạnh lùng tàn khốc trên người Hàn Tử Sâm, sao ông không biết cháu trai sẽ làm cái gì sau lưng ông ta.
Hàn Tử Sâm mím môi không nói gì, có chút do dự.
“Ta chỉ có… có mấy câu… muốn nói với cô ta.” - Giọng nói của ông lão bắt đầu có chút khó khăn, hơi thở càng lúc càng dồn dập, giống như đang đấu tranh với hơi thở cuối cùng.
Hàn Tử Sâm cuối cùng cũng đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh, anh nắm tay Thẩm Y Nhiên đi lại vào phòng bệnh.
Thẩm Y Nhiên đưa mắt nhìn Hàn lão gia tử trên giường bệnh, rõ ràng là đang hấp hối.
“Ông nội, ngài là ông nội của A Tử, con là vợ của A Tử, cho nên con sẽ gọi ngài là ông nội, đương nhiên, nếu ngài không thích, con cũng có thể gọi ngài là Hàn lão gia.” - Thẩm Y Nhiên chủ động mở miệng nói.
Hàn lão gia tử dường như không quan tâm đến chức danh, ông nhìn cô nói: “Cô yêu Tử Sâm sao?”
“Yêu.” - Cô trả lời không chút do dự.
Lúc này Hàn Tử Sâm vẫn đang nắm chặt tay cô kể từ khi bước vào bên trong.
“Như vậy… chúng ta hãy cá cược… cá cược xem cô… cô có thực sự yêu Tử Sâm…” - Giọng nói Hàn lão gia tử đứt quãng nói.
“Cá cược?” - Trong mắt Thẩm Y Nhiên lóe lên sự nghi ngờ, nhưng sau đó lại nói: “Con không cảm thấy việc con yêu hay không yêu A Tử phải dùng cá cược để chứng minh, con yêu anh ấy, con biết, anh ấy biết, là đủ.”
“Cô biết? Cô…chẳng biết gì cả… cô…”
“Ông nội!” - Hàn Tử Sâm đột nhiên ngắt lời ông lão: “Tôi yêu Y Nhiên, cô ấy là người phụ nữ duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, cũng là nữ chủ nhân duy nhất của Hàn gia, sẽ không có bất cứ nữ nhân khác.”
Hàn lão gia tử nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai duy nhất của mình, một lúc sau, ông ta mệt mỏi nhắm mắt lại, cổ họng khô khốc lẩm bẩm: “Đàn ông nhà họ Hàn…quá yêu một nữ nhân… đều không có kết cục tốt đẹp, con… như thế này… chấp mê bất ngộ, tương lai… chỉ sợ… sẽ cũng không có kết cục… tốt đẹp…”
Giọng nói của ông ta ngày càng yếu đi, cuối cùng cũng không còn âm thanh nào phát ra từ miệng ông nữa, đường nhịp tim trên thiết bị bên cạnh… biến thành một đường thẳng.
Trong lòng Thẩm Y Nhiên chấn động, biết rằng ông nội của Hàn Tử Sâm đã không còn nữa.
Bàn tay Hàn Tử Sâm đang nắm chặt tay Thẩm Y Nhiên, càng ngày càng chặt hơn, cho đến khi bên tai vang lên một tiếng kinh hô, anh mới chợt tỉnh táo lại, nhanh chóng buông tay ra.
“Có đau không?” - Anh lo lắng nắm lấy tay cô, thấy tay cô hơi đỏ ửng, vì vừa rồi anh nắm quá chặt.
"Không sao.” - Cô nhỏ giọng: “Ông của anh…”
"Ừm, đi rồi.” - Anh đáp,
Mặc dù vẻ mặt anh vẫn thản nhiên không giống như vẻ mặt buồn bã thường thấy khi người thân qua đời nhưng cô biết anh rất buồn.
Dù sao, ông nội cũng là người thân của anh, thậm chí là người thân duy nhất đồng hành cùng anh nhiều năm như vậy sau khi cha anh qua đời.
Hàn Tử Sâm xoay người, buông thõng mi mắt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn xem người nằm trên giường bệnh, giống như một ông lão mệt mỏi ngủ say.
Thẩm Y Nhiên lặng lẽ ở bên cạnh Hàn Tử sam, lần này cô nắm chặt tay anh.
Tang lễ của Hàn lão gia tử được thông báo. Buổi tối, Hàn Tử Sâm nói Thẩm Y Nhiên nếu không muốn có thể không cần đến tang lễ của ông ấy. Thẩm Y Nhiên lại nói: “Ông ấy là ông nội của anh, cũng chính là ông nội của em. Dù ông ấy không thích em, cuối cùng cũng không chấp nhận em, nhưng em vẫn muốn tiễn ông ấy một đoạn đường.” Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên: "Đừng để ý đến những lời cuối cùng của ông ấy.” "Em biết, ông ấy không tin vào tình yêu em dành cho anh. Nhưng nghĩ lại, ông nội nhất định là lo lắng cho anh, cho nên trước khi chết mới nói những lời đó.” - Thẩm Y Nhiên nói. Thấy Hàn Tử Sâm không nói gì, Thẩm Y Nhiên lại nói: “Vả lại, em còn phải cảm ơn ông ấy, bởi vì đã nuôi dưỡng A Tử của em thành người, để cho em có thể gặp được anh.” "A Tử, từ giờ trở đi, em chính là người thân duy nhất của anh, em sẽ cho anh một gia đình mà anh mong muốn, anh muốn tình thân, em sẽ cho anh tình thân.” Anh giật mình trong giây lát, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, anh của bao giờ nói với cô, nhưng cô biết… anh khao khát tình cảm gia đình đến nhường nào. Anh ôm cô vào lòng, muốn thời gian dừng lại ngay tại lúc này… cô chính là gia đình của anh, và sẽ cho anh tình thân.
Tang lễ của Hàn lão gia tử, Thẩm Y Nhiên với tư cách cháu dâu, người nhà họ Hàn đứng bên cạnh Hàn Tử Sâm.Tuy thông tin hai người kết hôn không được thông báo trên tin tức truyền thông, nhưng những người trong vòng thượng lưu đều biết Thẩm Y Nhiên lúc này đã là nữ chủ nhân nhà họ Hàn.
Vì vậy, những người đến tham dự tang lệ đều không ai dám có chút thái độ nào đối với Thẩm Y Nhiên.
Đang đứng bên cạnh Hàn Tử Sâm, nhân viên lễ tân bên ngoài liền hô tên Cố Lệ Thần đến viếng. Thẩm Y Nhiên vô thức quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Ở phía cửa, nhìn thấy một bộ dạng quen mắt, mặc bộ đồ đen đang đi về phía bọn họ.
Cô và Cố Lệ Thần kể từ ngày đó đã không gặp lại nhau, đối với cô mà nói, bọn họ là bạn bè thuở bé, lớn lên cũng có thể làm bạn… nhưng cuối cùng lại dùng phương thức người quen đối với nhau.
Khi Thẩm Y Nhiên nhìn anh ta, ánh mắt Cố Lệ Thần cũng rơi vào Thẩm Y Nhiên, trong đôi mắt phượng hiện lên một tia đau đớn, bàn tay buông thõng bên cạnh hơi siết chặt lại.
Cô gái mà anh yêu, anh tìm kiếm bấy nhiêu năm giờ đây đã trở thành vợ của người khác, đứng bên cạnh người đàn ông khác.
Bởi vì Cố Lệ Thần nhìn chằm chằm Thẩm Y Nhiên lâu như vậy, nên các khách đến viếng đều nhìn về phía bọn họ thì thầm, xem sẽ xảy ra chuyện gì.
“Sao vậy Lệ Thần, cậu còn cái gì muốn nói sao?” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói, một bên tự nhiên nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên tuyên bố làm chủ.
Cố Lệ Thần mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì và bỏ đi.
Mọi việc trong đám tang suôn sẻ cho đến khi Hàn lão gia tử được hạ táng, sau đó cô mới ở khu nghỉ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, gần đây có chút mệt mỏi… có lẽ vì đám tang đông đúc khách tới…
Đang ngồi, đột nhiên cảm thấy các vệ sĩ đột nhiên chuyển động, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Lệ Thành đứng cách cô không xa, đang bị vệ sĩ ngăn cản.
“Có chuyện gì à?” - Thẩm Y Nhiên chậm rãi nói.
Cố Lệ Thần nhìn người trước mặt chỉ nói: “Em có khỏe không?”. Đam Mỹ Cổ Đại
“Rất khỏe.” - Thẩm Y Nhiên không chút do dự nói.
Đôi mắt Cố Lệ Thần có chút do dự lại nói: “Vậy em sẽ không bao giờ hối hận vì đã kết hôn với Hàn Tử Sâm, phải không?”
Thẩm Y Nhiên có chút buồn cười nên hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải hối hận? Tôi và A Tử đang trải qua giai đoạn hôn nhân rất tốt đẹp.”
“Cho dù là hắn ta đã…” - Cố Lệ Thần còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một thanh âm khác vang lên, kèm theo tiếng bước chân gấp gáp.
“Y Nhiên, tôi biết người có lỗi với em là tôi, Tiêu gia cũng có lỗi với em, xin em hãy bỏ qua cho Tiêu gia!” - Tiêu Tư Vũ xông lên trước vội vàng nói, đương nhiên, cũng không ngoại lệ mà bị vệ sĩ cản lại.
Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc, hôm nay Tiêu gia không được mời đến dự tang lễ, Tiêu Tư Vũ chắc chắn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đột nhập vào đây.
Sau đó, Tiêu Tư Di khập khiễng đi tới, tức giận nói: “Thẩm Y Nhiên, nếu anh trai tôi không chia tay với cô thì bây giờ cô cũng không thành nữ chủ nhân là họ Hàn, cô…”
“Câm miệng!” - Tiêu Tư Vũ vội vàng hét lên ngăn em gái mình lại, sợ cô gái này nói ra điều không nên nói: “Mau xin lỗi Y Nhiên.”
Tiêu Tư Vũ lại nói với Thẩm Y Nhiên: “Y Nhiên, xin lỗi, em gái của tôi không hiểu chuyện, em đại nhân đại lượng đừng tính toán với nó. Tiêu gia trước kia có lỗi với em, tôi có thể xin lỗi em, em muốn tôi xin lỗi như thế nào cũng được, chỉ cầu xin em hãy bỏ qua cho Tiêu gia một đường đi.”
Thẩm Y Nhiên có chút nghi hoặc, chuyện làm ăn của Hàn Tử Sâm cô không xen vào, cũng không biết Hàn Tử Sâm có đang đối phó với Tiêu gia hay không? Nhưng có lẽ việc Tiêu Tư Vũ tìm cách đến đây cầu xin, cô có thể hiểu một chút…
“Thật ra bao năm nay trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi, nhất là sau khi biết tin em bị oan, tôi lại càng thấy có lỗi với em hơn. Ngày xưa nếu tôi chịu tìm ra sự thật cho em thì em đã không có chịu quá nhiều đau khổ như vậy.”
Khi nói những lời này, Tiêu Tư Vũ cũng lộ ra vẻ tiếc nuối và hối hận.
Thế nhưng Thẩm Y Nhiên chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, lúc này hốc mắt của Tiêu Tư Vũ đã ẩm ướt, dung mạo của hắn vốn đẹp trai lại lộ ra vẻ bi thương như vậy, e rằng rất nhiều phụ nữ sẽ không nhịn được.
Thế nhưng đối với cô mà nói, điều hiện lên trong đầu cô chính là lúc hắn ta đứng cạnh Hà Dĩ Nguyệt, thờ ơ nhìn móng tay của cô bị rút ra từng mảnh, thậm chó có thể tàn nhẫn giẫm lên móng tay đã nhuốm máu của cô, hắn nói chuyện hắn hối hận nhất chính là tìm cô làm bạn gái hắn.
Người đàn ông như vậy, ngay cả sự tiếc nuối và hối hận lúc này chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng đạo đức giả.
Sự im lặng của cô khiến Tiêu Tư Vũ xấu hổ, Tiêu Tư Di bất mãn nói: “Thẩm Y Nhiên, ý cô là sao, anh trai tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn cái gì nữa.”
Thẩm Y Nhiên đột nhiên cảm thấy buồn cười nói: “Chẳng lẽ nói xin lỗi, tôi nhất định phải tiếp nhận sao? Nếu trên thế giới này, bất cứ chuyện gì chỉ cần xin lỗi là giải quyết được, vậy không bằng tôi để cho người đánh gãy cái chân còn lại của Tiêu đại tiểu thư, sau đó nói xin lỗi, cũng có thể chứ?”
Tiêu Tư Di nhìn đám vệ sĩ đang bảo vệ Thẩm Y Nhiên trước mặt, nhất thời sợ hãi, cô ta đã bị phế một chân rồi, nếu chân còn lại mà phế nữa…
“Vậy… vậy cô muốn thế nào?” - Tiêu Tư Di thanh âm co rút lại.
“Anh trai của cô vừa rồi cũng nói Tiêu gia có lỗi với tôi. Đã biết có lỗi với tôi, tôi vì cái gì nhất định phải như thánh mẫu tha thứ cho các người, sau đó lại đem việc ở quá khứ xóa bỏ sao?” - Thẩm Y Nhiên nói.
Hai anh em nhà họ Tiêu nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Tiêu Tư Vũ, anh đã cầu nhầm người rồi, năm đó anh làm được, bây giờ nhất định phải chịu đựng được!” - Thẩm Y Nhiên nói, sau đó nói với vệ sĩ: “Tôi không muốn nhìn thấy hai người này.”
“Vâng, phu nhân.” - Vệ sĩ đắp lại và bắt đầu dùng vũ lực đưa anh em nhà họ Tiêu rời khỏi đây.
Tiêu Tư Vũ cả người giống như bị đả kích, trên mặt đều là chật vật. Thẩm Y Nhiên trước mắt thật sự không giống với Thẩm Y Nhiên trong ấn tượng của hắn.
Trước kia, chỉ cần thái độ của hắn dịu dàng hơn, giọng điệu tốt hơn, dù giữa hai người có tranh chấp gì, cô cũng sẽ vì hắn mà nhượng bộ.
Còn bây giờ, trong mắt của cô khi nhìn hắn, chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét.
Tiêu Tư Di uất hận không cam lòng nói: “Năm đó cô chỉ bị thương mấy ngón tay, oan uổng ngồi tù ba năm liền muốn Tiêu gia chúng tôi tiêu tan cơ nghiệp sao?”
Cô ta luôn coi thường Thẩm Y Nhiên, cho dù Thẩm Y Nhiên hiện tại là Hàn phu nhân, nhưng trong tiềm thức, cô ta vẫn coi Thẩm Y Nhien như một thường dân trèo cao bám theo chân Tiêu gia bọn họ.
Nhưng Thẩm Y Nhiên còn chưa lên tiếng, một cái tát sắc bém lập tức vang lên, Tiêu Tư Di loạng choạng suýt ngã xuống đất.
“Một ngón tay của cô ấy còn có giá trị hơn cả nhà họ Tiêu của các người rất nhiều! Tiêu gia các người là cái thá gì, sao có thể so sánh với vợ của tôi.” - Hàn Tử Sâm nhìn vào anh em nhạ họ Tiêu, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng thấu tận tim.
Tiêu Tư Di che má lại, bị ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Tử Sâm làm cho kinh hãi, lập tức cấm khẩu núp sau lưng Tiêu Tư Vũ, chỉ sợ nói ra thêm một lời nửa, cả đời sẽ không nói được.
Mà Tiêu Tư Vũ lúc này chỉ có thể cắn răng nói: “Hàn gia, Tiêu gia từ trước đến nay đều đối với ngài tôn trọng, xin ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Tiêu gia một đường đi.”
Hàn Tử Sâm thờ ơ nhìn Tiêu Tư Vũ: “Nhưng mà Tiêu gia và Hà gia trước đây cũng không có buông tha vợ của tôi, dựa vào cái gì tôi phải buông tha các người.”
Sắc mặt Tiêu Tư Vũ lập tức đỏ bừng: “Lúc đầu… việc đó… chính là ý của Hà gia… Tiêu gia chúng tôi kỳ thật… vô tội.”
“Vô tội? Tiêu gia các người mượn thế lực của Hà gia chiếm đoạt không ít dự án, những năm nay vì có Hà gia, tài sản của Tiêu gia các người cũng ít nhất là gấp đôi, Tiêu Tư Vũ, hai chữ vô tội, cậu cũng có khuôn mặt mà nói ra.”
Lời chế nhạo của Hàn Tử Sâm khiến Tiêu Tư Vũ như bị tát vào mặt.
“Trước kia Tiêu gia ăn hết bao nhiêu, bây giờ liền phun ra vốn lẫn lãi.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói: “Anh em Tiêu gia các người có thể đứng ở đây, xem ra Tiêu gia thật hao tốn không ít tâm tư, chỉ là… hôm nay ai giúp các người, chính là kẻ thù của Hàn gia.”
Hàn Tử Sâm vừa nói ra những lời này, sắc mặt Tiêu Tư Vũ trong nháy mắt từ đỏ chuyển sang trắng như tờ giấy.
Lời này truyền đi sau này ai dám giúp đỡ Tiêu gia của bọn họ.
Hàn Tử Sâm thật sự muốn giết Tiêu gia, Tiêu gia thật sự xong rồi.
Giờ khắc này, Tiêu Tư Kỳ cực kỳ hối hận với những gì mình đã từng làm.
Hàn Tử Sâm cho người đưa hai anh em nhà họ Tiêu rời đi, quay người nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Việc ở đây coi như đã gần xong, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.”
“Ừm.” - Thẩm Y Nhiên đáp.
Nhưng khi hai người đi ngang qua Cố Lệ Thần, Cố Lệ Thần vô thức ngăn bọn họ lại.
Hàn Tử Sâm cau mày lại: “Lệ Thần, sao vậy, câu hôm nay thật sự muốn gây sự sao?”
Cố Lệ Thần mím chặt môi mỏng, nhưng đôi mắt phượng vẫn chỉ nhìn Thẩm Y Nhiên: “Nếu một ngày, em phát hiện ra rằng Tử Sâm không giống như em tưởng tượng, hoặc thậm chí em sẽ không thể ở bên cạnh cậu ấy, em có thể sẵn lòng để tôi chăm sóc em không?”
Trong giọng nói của Cố Lệ Thần có chút run rẩy, dường như là muốn lấy hết dũng khí nói ra.
Thẩm Y Nhiên sửng sốt một lúc, lập tức cảm thấy Hàn Tử Sâm nắm tay của mình chặt hơn.
A Tử… anh ấy lại cảm thây bất an sao? Thẩm Y Nhiên quay lại nắm chặt tay anh, sau đó nói với Cố Lệ Thần: “Tôi không đồng ý, và những gì anh vừa nói sẽ không thể xảy ra. Đối với tôi… hiện tại và tương lại, tôi chỉ muốn ở bên cạnh A Tử.”
Câu trả lời của cô khiến Cố Lệ thần hiện lên một chút thất vọng, trái tim vốn đang căng thẳng dường như trở nên trống rỗng, chỉ còn lại nụ cười khổ sở.
“A Tử, chúng ta đi thôi.” - Lần này, Thẩm Y Nhiên chủ động kéo tay Hàn Tử Sâm rời đi.
Lên xe, trước khi rời đi, Hàn Tử Sâm nhìn về phía cửa sổ xe, Cố Lệ Thần đang đứng cách đó không xe, nhìn về phía bọn họ.
Về đến dinh thự Hàn gia, Thẩm Y Nhiên lại cảm thấy buồn ngủ, gần đây cô luôn cảm thấy buồn ngủ, có lẽ sau đám tang cô có chút mệt mỏi. Sau khi ăn chút gì đó, Thẩm Y Nhiên liền nằm lên giường và ngủ thiếp đi. Nhắm mắt lại, cô đương nhiên không nhin thấy ánh mắt Hàn Tử Sâm đang nhìn mình lúc này, đó là sự lo lắng và sợ hãi mãnh liệt đến cùng cực. Một lúc sau, anh lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn. Khi Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, Hàn Tử Sâm đã không có trong phòng, cô đứng dậy, tắm rửa một chút, nhìn đồng hồ, hình như cô chỉ mới chợp mắt được một giờ mà thôi. Cô đi xuống lầu cũng không thấy A Tử ở đâu… đi ra khỏi nhà chính dinh thự… ở phía công viên gần cổng ra vào, Thẩm Y Nhiên nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tử Sâm… còn có Cố Lệ Thần đang đứng đối diện…