Không Thể Yêu

Chương 91: Vạch Trần Sự Thật Vụ Án Năm Đó



Cố Lệ Thần…sao anh ta lại đến nơi này?

Đang lúc cô đi tới, ngay đoạn phía sau một bức tường, cách nơi bọn đang đứng, có thể nghe thấy giọng nói của Cố Lệ Thần: “Tôi thật sự không ngờ rằng vụ án của Y Nhiên năm đó có liên quan đến cậu.”

Trong phút chốc, bước chân của Thẩm Y Nhiên dừng lại, hơi thở cũng cứng lại.

Cố Lệ Thần nói như vậy là có ý gì? Vụ án của cô có liên quan đến A Tử? Không phải vụ án của cô đã tìm ra được hung thủ và kết thúc rồi sao?

“Đây là điều mà cậu muốn nói lúc chiều sao?” - Giọng nói của Hàn Tử Sâm nhàn nhạt vang lên.

Cố Lệ Thần tiếp tục nói: “Người tên Vũ Nhất Minh chỉ là một quân cờ. Còn cậu, ngay từ đầu cậu đã biết hung thủ thật sự là ai, nhưng cậu vẫn nhắm mắt làm ngơ, vì sao? Cậu chỉ vì lợi ích của mình và Hà gia liền đem hủy hoại cả cuộc đời của Y Nhiên!”

Đôi mắt Hàn Tử Sâm tối sầm: “Xem ra ông nội của tôi đã gửi những thứ đó cho cậu.”

“Có người gửi đến cho tôi một email nặc danh, trong đó có tất cả hồ sơ của vụ án, cũng như việc chuyển giao quyền lợi của Hàn thị và Hà thị sau vụ án đó.”

“Trước đó, Hàn thị và Hà thị cùng hợp tác khai thác hạng mục ở phía tây Nam thành. Nếu sự thật về vụ tai nạn xe hơi của Hà gia bị bại lộ chân tướng, đó sẽ là một bê bối khó giải quyết. Đối với Hàn thị mà nói cũng là một tổn thất không nhỏ.”

“Ban đầu, dự án đó sẽ được chia lợi nhuận 50-50 cho cả hai tập đoàn theo tỷ lệ đầu tư, nhưng mà sau khi Y Nhiên ngồi tù, Hà thị đã chuyển thêm 20% lợi nhuận cho Hàn thị, vì cái gì?”

Cố Lệ Thần nhận được thông tin, âm thầm đi điều tra, biết được sự thật và rất tức giận.

Vẻ thản nhiên ban đầu của Hàn Tử Sâm đã biến thành đôi mắt u ám, nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Cậu nói ra những điều này với mục đích gì?”

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có thật sự lấy lại công đạo cho Y Nhiên không?” - Cố Lệ Thần tức giận nói.

“Tôi hiện tại vẫn lấy lại công đạo cho cô ấy.” - Hàn Tử Sâm nói.

Cố Lệ Thần đột nhiên bật cười đầy chế nhạo: “Cái cậu gọi là công đạo chính là hạ bệ nhà họ Hà và nhà họ Tiêu, nhưng kẻ sát nhân thật sự lại có thể thoát tội, vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Ngay cả Y Nhiên cũng không biết người thật sự hãm hại cô ấy là ai, là Hà Dĩ Nguyệt nhị tiểu thư Hà gia, cũng là vị hôn thê của Tiêu Tư Vũ.”

Đôi mắt của Hàn Tử Sâm ngày càng tối tăm hơn, và Thẩm Y Nhiên, người đang ở phía sau bức tường, sững sờ khi nghe đến cái tên của Hà Dĩ Nguyệt.

Hung thủ - lại là Hà Dĩ Nguyệt.

Khi cô ở trong tù, Hà Dĩ Nguyệt luôn mồm nói rằng muốn trả thù cho chị gái Hà Dĩ Mai? Và… A Tử cũng biết điều đó? Ngay từ đầu anh ấy đã biết Hà Dĩ Nguyệt chính là kẻ sát nhân thật sự.

Ngay từ đầu A Tử đã biết cô bị oan, nhưng vì lợi ích của tập đoàn nên chọn cách im lặng đứng nhìn, để cô vào tù và bị Hà gia vu oan.

Lúc này, toàn thân Thẩm Y Nhiên lạnh như băng.

“Nếu cậu thật sự muốn trả lại công lý cho Y Nhiên, thì cậu hãy để Hà Dĩ Nguyệt phải nhận tội, và kể cả người nhà họ Hà, thậm chí cả cậu cũng phải bị trừng phạt thích đáng.” - Cố Lệ Thần tức giận nói.

Vừa nghĩ đến việc Y Nhiên vô tội vào tù, là do Hà Dĩ Nguyệt, lại là do lời nói của anh… trong lòng anh cảm thấy vô cùng đau đớn, nếu lúc đó anh có chút thương xót… thì đã không để chuyện đó xảy ra…nhưng anh lúc đó, làm gì có việc thương xót bất cứ ai.

Trong mắt Hàn Tử Sâm đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, sau đó anh lao tới nắm lấy cổ áo Cố Lệ Thần: “Cậu biết cái gì? Cậu có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Nếu như tôi sớm gặp được Y Nhiên, yêu cô ấy sớm hơn, tôi làm sao có thể khiến cô ấy phải chịu tội.”

Cố Lệ Thần cười nhạo: “Đúng vậy, bởi vì khi đó cậu không thích cô ấy… cho nên cậu không hề quan tâm đến những đau khổ mà cô ấy phải gánh chịu. Đối với cậu, chúng chỉ tầm thường như một con kiến.”

“Cố Lệ Thần, cậu hôm nay đến đây nói những thứ này là có mục đích gì? Sao, cậu muốn mang những chuyện này nói cho Y Nhiên sao? Nói cho cô ấy biết trước kia tôi khoanh tay đứng nhìn? Nói cho cô ấy biết hung thủ là ai? Nếu như cậu có can đảm nói ra, tôi sẽ giết cậu.”

Câu nói này không phải đe dọa mà chính là một lời thông báo.

Nhìn thấy sự tức giận của Hàn Tử Sâm, Cố Lệ Thần đã quen biết nhiều năm như vậy liền có thể nhìn ra Hàn Tử Sâm nghiêm túc đến mức nào, đơn giản là bằng mọi giá che giấu sự thật này.

“Tôi sẽ không nói.” - Cố Lệ Thần nói, đây cũng là lựa chọn của Cố Lệ Thần trước khi đến đây: “Bất quá không phải vì sợ cậu, mà là vì Y Nhiên.”

Y Nhiên bây giờ đã kết hôn với Hàn Tử Sâm, hơn nữa trong tang lễ, anh đã nói Y Nhiên và nhận được câu trả lời, anh không muốn phá vỡ hạnh phúc của cô.

“Chỉ là Tử Sâm, nếu như có một ngày cậu làm gì có lỗi với Y Nhiên, tôi sẽ mang cái chân tướng sự thật này vạch trần. Đến lúc đó, cho dù cậu không bị hủy, nhưng ít nhất cậu sẽ nhận được hình phạt thích đáng.” - Cố Lệ Thần gằn giọng.

“Ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói.

Những lời nói của hai người đàn ông đều lọt vào tai của Thẩm Y Nhiên, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, tại sao vậy, lẽ ra cô mới là người nên biết sự thật, nhưng bây giờ, chuyện đó lại do người khác quyết định.

“A Tử.” - Hai chữ nhẹ nhàng phát ra từ miệng cô, Thẩm Y Nhiên bước ra khỏi bức tường.

Giọng nói này khiến hai người đàn ông toàn thân cứng đờ, đồng thời quay người nhìn về phía Thẩm Y Nhiên…

Sắc mặt cả hai người đột ngột thay đổi, trên mặt Cố Lệ Thần tràn đầy lo lắng và ảo não, những lời này anh không định cho người khác nghe thấy, mà Hàn Tử Sâm cũng vì vậy mà kéo nhau ra ngoài, cho người làm trong dinh thự lui xuống hết.

Nhưng đôi khi, càng sợ điều gì thì điều đó càng xảy ra.

Hàn Tử Sâm kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Y Nhiên, sắc mặt anh hoàn toàn tái nhợt, toàn bộ máu trong cơ thể dường như đã đông cứng kể từ khi nghe hai từ “A Tử.”

A Tử… A Tử…

Anh rất thích nghe cô gọi mình bằng cái tên ấy bao nhiêu thì bây giờ anh lại sợ nghe thấy bấy nhiêu.

Anh đề phòng tất cả người hầu, quản gia và vệ sĩ, chỉ là không đề phòng cô…

Anh vốn nghĩ cô sẽ ngủ một giấc dài, không ngờ lại tỉnh lại sớm như vậy, anh quên mất nghĩ đến khả năng cô sẽ tỉnh giấc…

Tại sao, tại sao anh lại bất cẩn như vậy?

Chẳng lẽ anh biết Cố Lệ Thần đã biết chân tướng vụ án năm đó, cho nên trong lòng rối loạn, đến mức đầu óc hỗn loạn, những chuyện nên nghĩ đến đều không nghĩ đến được.

Y Nhiên đã đứng đó bao lâu và nghe được bao nhiêu?

Anh muốn trở nên bình thường, gọi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng và nở nụ cười với cô.

Nhưng hiện tại toàn thân anh run rẩy, mọi thanh âm như đang mắc kẹt ở cổ họng, việc phát ra một âm thanh vô cùng khó khăn.

Thẩm Y Nhiên nhẹ nhấc bước đi về phía Hàn Tử Sâm.

Mỗi bước đi của cô khiến sắc mặt Hàn Tử Sâm ngày càng tái nhợt, khi cô đứng trước mặt anh, gương mặt anh không còn một chút máu, đôi môi thậm chí biến thành màu trắng xám.

Vẻ ngoài của anh và những gì cô nghe được đủ để chứng minh sự thật là gì.

Nhưng dù vậy, cô vẫn hít một hơi thật sâu, đôi mắt đen láy đã ngấn nước nhìn anh: “Nói cho tôi biết, lời nói của Cố Lệ Thần có phải là sự thật không?”

Môi anh run run, miệng mở ra nhưng không biết phải trả lời thế nào.

“Năm đó hung thủ thực sự là Hà Dĩ Nguyệt.” - Thẩm Y Nhiên tiếp tục hỏi.

Mãi một lúc, trong miệng Hàn Tử Sâm mới thốt ra được giọng nói: “Y Nhiên, nghe anh giải thích, anh…”

“Là Hà Dĩ Nguyệt sao?” - Cô kiên trì hỏi.

Hàn Tử Sâm trầm mặc, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy của cô, cuối cùng từ “Ừ” thoát ra từ đôi môi mỏng.

“Anh luôn biết sự thật, nhưng năm đó vì lợi ích đôi bên và thỏa thuận với Hà gia… nên anh lựa chọn không nói gì, phải không?” - Cô tiếp tục hỏi.

Môi của anh càng run rẩy dữ dội hơn, mỗi câu hỏi của cô dường như đang chém anh bằng một con dao sắc bén, khiến anh có cảm giác toàn thân tê liệt.

Nhưng đáng buồn là những thống khổ hiện tại của anh chính là anh nên nhận, anh ngay cả biện hộ cho chính mình cũng không thể.

“Đúng hay không, trả lời tôi đi.” - Cô cao giọng, vẻ mặt trở nên kích động.

“…Đúng” - Hàn Tử Sâm đáp: “Nhưng mà lúc đó anh…”

“Hàn Tử Sâm, sao anh có thể vì lợi nhuận và để một người vô tội vào tù? Thậm chí… anh khi đó cũng biết rõ… Hà gia đã làm gì tôi trong tù ư.” - Thế nhưng anh ta lại chọn phớt lờ và để nó tiếp tục.

Vốn dĩ cô nghĩ anh đã nhầm tưởng cô là thủ phạm thực sự của vụ án nên mới thành ra như vậy.

Nhưng hiện tại, cô nhận ra mình chính là một trò đùa lớn.

Hóa ra… từ đầu đến cuối anh đã biết sự thật, biết cô vô tội, biết cô bị oan uổng, nhưng mà… anh không làm cái gì cả, thậm chí một chút thương xót cũng không có.

“Anh xin lỗi… Y Nhiên… anh xin lỗi.” - Hàn Tử Sâm không ngừng xin lỗi, muốn tiến tới ôm lấy cô.

Nhưng cô đột nhiên đẩy tay anh ta: “Xin lỗi… hóa ra số mệnh của một con người chỉ là một lời xin lỗi của anh. Anh có biết tôi thậm chí suýt chết trong tù không? Anh tại sao lại gạt tôi, tại sao lại lừa dối tôi… anh làm sao có thể…”

Thẩm Y Nhiên đột nhiên cau mày, bụng cô đột nhiên đau đớn… tay cô che lấy bụng, cúi người xuống ôm lấy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh…

“Y Nhiên… em làm sao vậy?” - Hàn Tử Sâm nhanh chóng chạy đến đỡ cô, Cố Lệ Thần cũng bước đến đầy lo lắng…

Thẩm Y Nhiên chỉ cảm thấy đau đớn ngày càng mãnh liệt, hai mắt bắt đầu đen lại, từ từ ngất đi. Hai người đàn ông trầm mặc ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, không ai có thể nói với ai câu gì. Cho đến khi bác sĩ đẩy cửa ra mới phá tan sự yên tĩnh. “Bệnh nhân không sao, chỉ là kích thích quá độ nên ngất đi. Cô ấy đang mang thai, không nên khiến tinh thần của thai phụ quá kích thích?” - Bác sĩ nói. “Mang thai?” - Hàn Tử Sâm thốt lên, toàn thân cứng ngắc kinh ngạc. “Đúng vậy, là song thai đã hơn tám tuần.” - Bác sĩ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Tử Sâm liền nói: “Tuy nhiên, ở tử cung của bệnh nhân trước kia từng bị tổn thương… bình thường mang thai một đứa trẻ đã khá nguy hiểm, lần này là song thai, bệnh nhân phải chú ý nhiều hơn.” “Hiện tại cô ấy, cô ấy không sao chứ?” - Hàn Tử Sâm lo lắng hỏi. “Hiện tại chúng tôi đã tiêm thuốc cho cô ấy, tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Tuy nhiên, nhất định không được kích thích tâm trạng của thai phụ, sẽ ảnh hưởng đến cả mẹ và con.” “Tôi hiểu rồi.” - Hàn Tử Sâm đáp. Đợi bác sĩ rời đi, tâm trạng Hàn Tử Sâm vẫn còn cực kỳ chấn động, không thể tin được. Y Nhiên đang mang thai con của anh. Lại là song thai… Nhưng tại sao lại đến đúng vào thời điểm sự thật che giấu kia bị vạch trần. Tại sao? Hàn Tử Sâm đang muốn đi vào bên trong phòng cấp cứu, Cố Lệ Thần liền ngăn lại: “Cậu đi vào như vậy, cô ấy tỉnh lại nhìn thấy cậu, cậu không sợ cô ấy lại cảm xúc bất ổn sao? Cậu không nghe bác sĩ nói cô ấy mang thai sao, cậu không muốn mẹ còn cô ấy nữa à?” Vẻ mặt Hàn Tử Sâm cứng đờ, nhìn chằm chằm Cố Lệ Thần: “Cô ấy là vợ tôi.” “Vậy thì sao, cho dù cô ấy có phải là vợ cậu hay không tôi cũng không để cậu làm tổn thương cô ấy. “ - Cố Lệ Thần không nhượng bộ: “Cậu đã kích thích cô ấy một lần rồi, cậu còn muốn kích thích lần nữa sao?” Hàn Tử Sâm toàn thân run rẩy, đôi môi mím chặt lại, không nói thêm câu nào. Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, cô đã chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng VIP của bệnh viện. Lúc này cô nhìn thấy người ngồi bên cạnh cô là Lâm Thiên Nhu. “Chị Lâm?” Thẩm Y Nhiên kinh ngạc khi nhìn thấy chị Lâm ở đây, cô còn nhớ mình nghe được cuộc nói chuyện giữa Cố Lệ Thần và Hàn Tử Sâm… sau đó bụng đau dữ dội… và tỉnh lại ở đây…bệnh viện sao? “Y Nhiên, em mang thai rồi…là song thai…” - Lâm Thiên Nhu nói: “Vậy nên em không nên quá kích động, sẽ ảnh hưởng đến hai đứa bé trong bụng.” Thẩm Y Kinh kinh ngạc nhìn Lâm Thiên Nhu, vô thức đưa tay sờ lên bụng mình. Mang thai? Lại là song thai? Đôi mắt nhìn vào phần bụng của mình đầy chấn động. Cô có thể mẹ sao? Sẽ có con của mình… và không những một mà là hai đứa trẻ. “Em…thật sự mang thai sao?” - Cô run rẩy hỏi, sợ mình sẽ nghe nhầm. “Ừm, là song thai đã tám tuần.” - Lâm Thiên Nhu lại nói. Thẩm Y Nhiên nhớ lại cơn đau khi nãy liền lo lắng nói: “Đứa bé, hai đứa bé không sao chứ?” “Không sao, đã ổn cả rồi.” Lâm Thiên Nhu ấn chuông gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho Thẩm Y Nhiên, chính miệng bác sĩ nói cô có song thai, căn dặn tịnh dưỡng và ổn định tinh thần, vì vốn cô rất yếu, phải bảo hộ song thai một cách cẩn thận nhất. Sau khi bác sĩ rời đi, Thẩm Y Nhiên mới hỏi Lâm Thiên Nhu: “Chị Lâm, sao chị ở đây, chị không phải còn nằm trong bệnh viện sao?” “Chị không sao, chị cũng sắp xuất viện rồi.” - Lâm Thiên Nhu nói: “Chị nhận được điện thoại của Hàn Tử Sâm, cậu ấy nói hai người xảy ra chuyện, làm em buồn, nên muốn chị đến nói chuyện với em.” Lâm Thiên Nhu không khỏi thở dài: “Thật khó để nhìn thấy một Hàn gia có một bộ mặt bất an và khốn cùng như vậy.” Thẩm Y Nhiên không khỏi siết chặt tấm chăn đắp trên người. “Lúc chị đến, Hàn Tử Sâm đang ở bên ngoài, cậu ấy không chịu vào, nói rằng sợ em không muốn nhìn thấy mặt cậu ấy. Còn có… Cố Lệ Thần cũng ở bên ngoài phòng bệnh. Y Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy?” - Lâm Thiên Nhu hỏi. “Không có gì… chỉ là một chút náo loạn thôi.” - Thẩm Y Nhiên đáp, bây giờ cô không thể bị kích thích, bác sĩ khi nãy đã rất nghiêm túc nói về trạng thái của cô. Lâm Thiên Nhu biết cô không muốn nói, liền mang một chút chuyện vui vẻ của Tiểu Vũ nói ra cho tâm trạng cô tốt hơn. Sau một lúc, Thẩm Y Nhiên nói: “Chị Lâm, chị vẫn chưa khỏe hẳn, chị nên quay về phòng bệnh, đừng lo cho em, bây giờ em phải cố gắng thật khỏe để hai đứa bé trong bụng em phải tốt nhất.” Lâm Thiên Nhu nghe vậy, nhìn Thẩm Y Nhiên kiên định sẽ khỏe vì con thì yên tâm một chút: “Được, vậy chị về trước, có chuyện gì hay gọi điện thoại cho chị nhé.” Ngay khi Lâm Thiên Nhu rời đi, Thẩm Y Nhiên lại nói: “Chị Lâm, Cố Lệ Thần ở bên ngoài sao, giúp em gọi anh ấy vào, em có một số việc muốn hỏi anh ấy.” Lâm Thiên Nhu có chút ngạc nhiên, cuối cùng gật đầu đi ra ngoài. Khi Lâm Thiên Nhu vừa đi ra ngoài, hai người đàn ông ở bên ngoài phòng bệnh nhìn cô, đồng loạt nói: “Cô ấy sao rồi.” “Tâm tình của Y Nhiên hiện tại tương đối ổn định, cô ấy muốn gặp Cố Lệ Thần.” Vẻ mặt của hai người đàn ông lại một lần nữa thay đổi. Vẻ mặt Cố Lệ Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, còn Hàn Tử Sâm dường như tái nhợt đi mấy phần. Lúc Cố Lệ Thần tiến lại gần cửa phòng, Hàn Tử Sâm đã đưa tay ngăn cản lại. “Sao? Cậu không muốn tôi đi vào sao?” - Cố Lệ Thần cau mày hỏi. Hàn Tử Sâm mím chặt đôi môi mỏng nhìn chằm chằm đối phương. Cố Lệ Thần đột nhiên cười khẩy: “Hàn Tử Sâm, bây giờ cậu có bao nhiêu sợ hãi thì lúc đó Y Nhiên có bấy nhiêu đau đớn.” “Đây là chuyện của vợ chồng tôi, không đến lượt cậu lên tiếng.” - Giọng nói của Hàn Tử Sâm đầy lạnh lẽo. “Nếu Y Nhiên muốn gặp tôi, tôi nhất định đi vào, Hàn Tử Sâm, cậu không cản nổi.” - Cố Lệ Thần nói. Thấy hai người quá sức căng thẳng, muốn đánh nhau tới nơi, Lâm Thiên Nhu vội vàng nói: “Y Nhiên vừa tỉnh lại, hãy làm theo ý cô ấy.” Hàn Tử Sâm nghe vậy, thân thể cứng đờ, rút tay lại, Cố Lệ Thần đi thẳng vào phòng bệnh.