Khống Thiên Ma Công

Chương 11: Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc



Chương 11: Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc

Nhìn ra rồi, cuối cùng Tần Phong cũng đã nhìn ra được toàn bộ quá trình xuất đao của đao chiêu mạnh nhất trong Liễu Diệp Bá Đao rồi.

Nếu không phải lần trước, sử dụng Khiếu Thần Thông cưỡng chế Liễu Nguyên biểu diễn toàn bộ Liễu Diệp Bá Đao ngay trước mặt mình, lần này Tần Phong cũng đã không thể nhìn ra sự kì diệu của đao chiêu này, cho dù hắn có tập chung tinh thần một cách cao nhất để quan sát đi chăng nữa.

Nhưng dù có thể nhìn ra được tinh túy trong đao chiêu, cũng không thể nào phá giải được đao chiêu ngay lập tức.

Phải biết rằng người xuất một đao vừa rồi là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao, cao thủ tuyệt thế ở trong giang hồ.

Một đao đó, đao kình hóa thành một con hung thú khổng lồ, lao nhanh về phía Tần Phong, như là muốn xé xác hắn vậy.

Nơi mà con hung thú đi qua, cho dù là thiên thạch do Tần Phong gọi ra cũng bị nổ tung.

Đến cuối cùng, con hung thú vồ thẳng vào ngực của Tần Phong, khiến hắn b·ị b·ắn văng ra phía sau, ma huyệt không có người điều khiển từ từ biến mất.

Bên phía Liễu Đỉnh, dù tận dụng được thời cơ phản kích do Tần Phong thu lại ma huyệt, thi triển Vũ Thần Thông có uy lực mạnh nhất. Nhưng đao chiêu của ông ta chỉ phá hủy được những thiên thạch trên đường đao kình bay đi, còn có vô số thiên thạch khác vẫn còn đang lao thẳng đến người ông ta.

Bị thiên thạch đâm vào người rồi nổ tung, nếu là người bình thường thì đã bị thiên thạch nổ cho tan xác rồi.

Liễu Đỉnh dựa vào nội công bá đạo kinh người bảo vệ, vậy mà lại có thể sống sót, nhưng ông ta cũng đã bị trọng thương, thực lực chỉ còn lại một đến hai thành lúc đỉnh phong.

Cả quá trình từ lúc hai bên xuất ra chiêu cuối cùng, đến lúc cả hai đều bị trúng chiêu, tuy nói ra tưởng dài nhưng lại diễn ra rất nhanh, toàn bộ những người đang quan sát trận tỉ đấu của hai người đều không kịp chớp mắt lấy một cái.

Kết quả của trận đấu giữa Võ Lâm Chí Tôn – Ma Thánh – Tần Phong cùng với Thiên Hạ Đệ Nhất Đao – Bá Đao – Liễu Đỉnh được người trong giang hồ truyền tai nhau là lưỡng bại câu thương.

Nhưng sự thật có phải là như vậy?

Trong đêm hôm đó, có không ít cao thủ quan sát trận tỉ đấu của hai người, phần lớn đều cho rằng kết quả của trận tỉ đấu đó là lưỡng bại câu thương, giống với lời đồn trong giang hồ, chỉ có chưa tới năm người là nhìn ra được kết quả thật sự.

Mặc dù cả hai bên đều đã b·ị t·hương, nhưng lại có nặng có nhẹ.

Liễu Đỉnh trọng thương, tổn thương trực tiếp tới nguyên khí, chỉ có thể cố giữ cho cơ thể đứng được, không để bị ngã.

Tần Phong thì bị đao kình xé nát ngực, ngã xuống nằm ở dưới đất. Nhưng hắn lại có ma thể tự động hồi phục, chỉ sau vài nhịp hô hấp, ma khí bốc lên, mọi v·ết t·hương trên cơ thể đều đã biến mất, như chưa từng tồn tại vậy.

Kết quả cuối cùng, người chiến thắng vẫn là Tần Phong.

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, hôm nay chính là ngày diễn ra trận tỉ đấu giữa Ma Vương và Cầm Thánh đấu với hai vị thần tăng của Trúc Lâm Tự.

Trong ba ngày này, sau khi chứng kiến trận đấu giữa Liễu Đỉnh và Tần Phong, nhiệt huyết trong cơ thể của toàn bộ người trong giang hồ sục sôi, không còn để ý đến những quy tắc ngầm trong võ lâm, bọn họ cứ gặp được kẻ thù của mình là động thủ chém g·iết.

Cả một quãng đường dài, từ vùng ngoại ô chân núi kéo dài lên tới đỉnh núi, đều tràn ngập máu tanh.

Nhóm người Hoa Phi Vũ và bảy vị chưởng môn đã rất cố gắng, nhưng không thể nào ngăn chặn được hết những trận chém g·iết nhỏ lẻ này được.

Trên đường lên núi, Liễu Nguyên thấy các tăng nhân của Trúc Lâm Tự đang tất bật dọn dẹp, chôn cất những t·hi t·hể nằm rải rác ở khắp mọi nơi.

Lúc bình thường, Liễu Nguyên nhất định sẽ ra sức giúp đỡ một tay. Chỉ là hôm nay, cha hắn – Liễu Đỉnh còn đang trọng thương, hắn sợ rằng trên đường lên núi, cha hắn sẽ gặp phải vây công của kẻ thù. Cho nên, Liễu Nguyên chỉ có thể mọi lúc đi bên cạnh cha của mình.

Từ ba ngày trước, khi Tần Phong rời đi, Liễu Nguyên ngay lập tức cảm nhận được có người đang từ xa theo dõi cha con hắn, mà số lượng người theo dõi bọn họ ngày càng nhiều.

Chỉ đến khi, lên được Trúc Lâm Tự, Liễu Nguyên mới thực sự an tâm về sự an toàn của cha mình.

Trận tỉ đáu trên Trúc Lâm Tự còn chưa diễn ra, với thân phận của hai cha con Liễu Đỉnh – Liễu Nguyên, cả hai đã được Trúc Lâm Tự sắp xếp ở trong một khuôn viên riêng biệt.

Khuôn viên tuy không rộng lớn là bao nhiêu, nhưng cũng đủ đẻ hai cha con họ thoải mái nói chuyện mà không sợ người khác nghe lén.

Liễu Đỉnh từ lúc bị Tần Phong đánh bại đến hôm nay, gương mặt ông ta lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ.

Nhấp một ngụm trà, gương mặt của Liễu Đỉnh hơi giãn ra một chút, ông ta lên tiếng:

-Nguyên nhi, ta mấy ngày nay đều suy nghĩ về trận đấu của ta với Tần Phong. Một đòn cuối cùng đó của Tần Phong, lưu tinh vũ có năng lực hủy thiên diệt địa, ta thấy rằng bản thân ta cả đời cũng không thể nào thắng nổi được một chiêu đó. Ta chỉ còn có thể giao lại trọng trách giành lấy danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất – Võ Lâm Chí Tôn đó lại cho con mà thôi.

Liễu Đỉnh vừa dứt lời, ông ta đã thở mạnh ra một hơi dài, giống như trút bỏ được gánh nặng ở trong lòng, gương mặt của ông ta đã trở lại vẻ bình hòa thường ngày.

Liễu Nguyên ngược lại thì khác, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng lên tiếng trả lời cha của mình:

-Cha, người đã không thể thắng được Tần huynh, con hiện tại còn kém đẳng cấp của hai người quá xa, sợ rằng trong tương lai vẫn sẽ bị Tần Huynh bỏ lại ở phía sau, phụ đi sự kì vọng của cha.

Thấy con trai không có lòng tin vào bản thân, Liễu Đỉnh lắc đầu nói:

-Nguyên nhi, con không cần phải tự ti như thế. Con là người có thiên phú võ học mạnh nhất mà ta từng gặp trong đời. Tần Phong thiên phú chưa bao giờ thắng được con. Dù hiện tại hắn đã luyện ma công đại thành, thần thông của hắn vượt trội hơn võ công của con. Nhưng đợi đến khi con có thể đột phá giới hạn cảu bản thân, đạt đến cảnh giới vô tiền khoáng hậu, sử dụng Liễu Diệp Bá Đao của nhà ta, nhất định con có thể một lần nữa vượt qua Tần Phong.

Liễu Nguyên vẫn còn chưa tự tin vào bản thân có thể đột phá trong võ công, hắn đang định lên tiếng đã bị Liễu Đỉnh chặn lại, ông ta tiếp tục nói:

-Nguyên nhi, con hiện tại đã luyện được Liễu Diệp Bá Đao đến cảnh giới đó rồi, có gì mà con lại không tự tin vào bản thân mình. Nếu so sánh với ta của năm đó, con đã nhanh hơn ta gần hai mươi năm rồi. Con phải biết, lúc đấu với Tần Phong, ta vẫn còn chưa sử dụng cảnh giới đao pháp đó. Ta biết, cho dù ta có sử ra cảnh giới đao pháp đó cũng không thể thắng được Tần Phong, bởi vì ta không thể phá hủy được hết thiên thạch mà hắn gọi ra. Nhưng nếu như ta sử dụng cảnh giới đó, ít nhất cũng sẽ không bại. Con thì khác, chỉ cần con có thể vượt qua ta ở hiện tại, khi con thi triển ra cảnh giới đó, phá tan được hết lưu tinh vũ của Tần Phong, lúc đó con mới là người giành chiến thắng chứ không phải hắn.

Thì ra, Liễu Đỉnh đã nghĩ được ra cách để chiến thắng Tần Phong. Quả nhiên là tuyệt thế thiên tài trong các thiên tài võ học. Chỉ là với công lực hiện tại của ông ta, nếu dùng cách đó cũng không thắng được.

Liễu Đỉnh đã đạt tới giới hạn của bản thân, không thể tiến thêm được nữa. Mọi sự kì vọng phải giao lại cho đứa con trai mà ông ta yêu quý nhất – Liễu Nguyên.

Nhưng công lực của Liễu Đỉnh đã đạt đến mức khi vận công sẽ xuất hiện thiên địa dị tượng, khí thôn thiên địa. Liễu Nguyên có thể vượt qua được cha mình hay không? Chỉ có thời gian mới có thể cho ra được câu trả lời.

Liễu Nguyên chìm vào trong suy nghĩ của mình, không hề lên tiếng, cũng không hề cử động, cho đến khi ở dưới chân núi Trúc Lâm Tự vọng lên hai tiếng nói đồng thanh:



-Ma giáo Tần Hiểu / Ma giáo Tần Khả Tình, đến để giải quyết ân oán với Trúc Lâm Tự.

Ở dưới chân núi, Ma Vương cùng với Cầm Thánh cuối cùng cũng đã xuất hiện, phía sau lưng hai phu phụ bọn họ, ngoài Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc, còn có đội quân ma giáo lên tới hàng ngàn người.

Ma Vương lưng đeo một thanh đao màu đen, trông vô cùng sắc bén, có lẽ nó được làm bằng thiên ngoại huyền thiết.

Cầm Thánh thì tay phải lúc nào cũng đang ôm một chiếc cổ cầm, đang đứng ở bên cạnh Ma Vương.

Ma Vương nắm chặt lấy tay Cầm Thánh, từng bước, từng bước đi lên trên núi.

Phía sau lưng hai người tuy có hàng ngàn giáo chúng, cũng chỉ có Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc là được cũng đi theo.

Theo mỗi bước chân mà Ma Vương bước đi, phong vân thiên địa theo đó mà biến sắc.

Ma Vương bước đi đến đâu, cuồng phong thổi tới đó.

Bầu trời vốn đang trong xanh, chỉ có từng làn mây trắng nhẹ trôi, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến.

Không gian giữa trời và đất vốn đang rực rỡ sắc màu, theo từng bước chân của Ma Vương lại trở nên u tối, chỉ còn một màu xám xịt.

Chẳng lẽ, nội công của Ma Vương cũng đã đạt đến trình độ “ khí thôn thiên địa “ giống như bá đao.

“ Cộc, cộc, cộc, …” trên đỉnh núi Trúc Lâm Tự, từng tiếng gõ mõ được phát ra, tiếng mõ vang xa khắc sâu vào trong lòng người, khiên cho lòng người cảm thấy an nhiên, không còn sợ hãi.

Thanh thế mà Ma Vương tạo ra, vốn dĩ đang làm chúng nhân giang hồ kinh hãi, hiện tại đã mất đi một phần hiệu quả.

Khi Ma Vương dắt tay Cầm Thánh bước đến cổng của Trúc Lâm Tự, cũng là lúc mà tiếng mõ dừng, Tâm Giác đại sư đã đứng đợi hai người từ khi nào?

Bên cạnh và phía sau lưng của Tâm Giác đại sư, không chỉ có các vị hòa thượng của Trúc Lâm Tự mà còn có hàng ngàn nhân sĩ võ lâm.

Đến lúc này, Liễu Nguyên vẫn không nhìn thấy hình bóng của Tần Phong xuất hiện. Chẳng nhẽ Tần Phong không đến?

Thiên địa phong vân biến đổi, thế gian chỉ còn lại màu xám đen.

Chỉ có ở trên đỉnh núi Trúc Lâm, mây đen không có cách nào che phủ, bầu trời vẫn trong xanh, ánh nắng vẫn rực rỡ.

Cảnh sắc thay đổi khiến cho tâm trạng chúng sinh ở dưới chân núi trở nên nặng nề. May mắn khi nhìn lên trên đỉnh núi, chúng sinh như nhìn thấy được hi vọng, tâm trạng được nhẹ nhõm đi phần nào.

Bên trên đỉnh núi, Ma Vương lên tiếng đầu tiên:

-Tâm Giác đại sư, đã lâu không gặp. Hôm nay, phu phụ chúng ta đến là để cùng ngài và Tâm Minh đại sư giải quyết ân oán mấy chục năm trước. Tâm Minh đại sư không xuất hiện, ngài lại nhờ đến sự giúp đỡ của người ngoài sao?

Đứng bên cạnh Tâm Giác đại sư còn có ba vị tuyệt thế cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng, đó là Tuệ Hải đại sư, Trương Thiên Sư và Bá Đao Liễu Đỉnh.

Phía sau lưng bốn người bọn họ, là các cao thủ khác ở trên Giang Hồ Long Hổ Bảng và hàng ngàn nhân sĩ giang hồ.

Chỉ có Võ Lâm Chí Tôn – Tần Phong và trang chủ Thiểm Điện Sơn Trang – Độc Cô Tuyệt là không có mặt.

So với bên phía Ma Vương chỉ có bốn người lên núi, cánh biệt nhân số giữa hai bên đúng là một trời một vực.

Ngay khi Ma Vương vừa dứt lời, không đợi Tâm Giác đại sư lên tiếng, Hoa Phi Vũ đứng ở phía sau đã giành nói trước:

-Đối phó với hạng tiểu nhân như Ma giáo, không cần nói đến đạo nghĩa giang hồ. Hôm nay, nhân sĩ giang hồ có mặt tại đây, nhất định giúp đỡ Trúc Lâm Tự diệt trừ Ma giáo.

Hoa Phi Vũ vừa dứt lời, bảy vị chưởng môn và thuộc hạ của hắn đã cùng nhau hưởng ứng, ngay lập tức kích động mọi người, kéo theo hiệu ứng đám đông, hàng ngàn nhân sĩ giang hồ cũng hưởng ứng theo.

Chỉ là, Hoa Phi Vũ đứng ở phía trước bọn họ, vừa bị Ma Vương liếc mắt nhìn một cái.

Cái nhìn của Ma Vương sắc lạnh, không hề che giấu đi sát ý đối với Hoa Phi Vũ, khiến cho sau lưng Hoa Phi Vũ đổ đầy mồ hôi lạnh.

Ma Vương lên tiếng:

-Ta đang nói chuyện với Tâm Giác đại sư, ngươi là cái thá gì mà dám thay Tâm Giác đại sư nói chuyện cùng với ta?

Hoa Phi Vũ sau cái nhìn của Ma Vương đã run sợ không nói lên lời, hắn phải cố gắng lắm mới để người khác không nhận ra là mình đang run, làm sao có thể cất tiếng nói chuyện được nữa.

Lúc này, Tâm Giác đại sư mới có cơ hội lên tiếng:

-A Di Đà Phật, các bằng hữu giang hồ tới thăm, Trúc Lâm Tự không thể không đón tiếp. Còn Tâm Minh sư huynh từ lâu đã là trưởng lão trông coi Tàng Kinh Các, không tiện xuất hiện. Hai vị thì chủ có ân oán gì, cứ để một mình bần tăng đứng ra nhận lấy là được.

Ma Vương nghe vậy liền nói:

-Được, được, mối thù g·iết sư phụ ta, trước tiên tính lên người của ông đã.

Lời vừa mới dứt, Ma Vương ngay lập tức buông tay Cầm Thánh ra, xuất ra một quyền đánh thẳng về hướng Tâm Minh đại sư.

Một quyền của Ma Vương uy lực vô cùng, khi đón đỡ dư chấn phát ra xung quanh không thể nào coi thường.

Cho nên, Tâm Giác đại sư đã nhanh nhẹn di chuyển thân mình về phía trước.

Chỉ là Tâm Giác đại sư không hề ra tay đỡ lấy một quyền của Ma Vương, mà dang rộng hai tay, để một quyền mạnh mẽ đó trực tiếp giáng xuống thân thể mình.



Phá Thiên Thần Quyền của Ma giáo nổi tiếng nhiều năm, tự nhiên là có uy lực không thể nào coi thường. Lại thêm công lực của Ma Vương nhất định là một trong mười người đứng đầu thiên hạ năm nước.

Tâm Giác đại sư không ra tay đón đỡ, lại cũng không vận công ngăn cản, hành động này không khác gì là đang tự tìm c·hết.

Tâm Giác đại sư b·ị đ·ánh thổ huyết, bay về phía sau. Nếu không có Tuệ Hải đại sư kịp thời vận công đỡ lấy, thì không biết bao giờ mới có thể dừng lại được. Phía sau còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, nhất định sẽ gây ra không ít t·hương v·ong.

Công lực của Tuệ Hải đại sư không những dùng để đỡ lấy Tâm Giác đại sư, mà con hóa giải đi công lực tàn dư trong cơ thể Tâm Giác đại sư sau một quyền của Ma Vương.

Ma Vương thấy Tâm Giác đại sư không có ý định đánh trả thì dừng lại, không thừa dịp truy kích.

Tâm Giác đại sư trọng thương, từ trong ngực lấy ra một lọ đan dược, dốc cả vào miệng, sau đó mới lên tiếng:

-A Di Đà Phật, năm đó bần tăng và sư huynh cùng nhau xuống núi rèn luyện, Cố Giáo Chủ khi đó hành ác khắp nơi, g·iết người vô số, bần tăng và sư huynh thà c·hết cũng phải ngăn cản. Vì chúng sinh vô tội trong thiên hạ, khi có cơ hội chúng ta không thể không g·iết Cố Giáo Chủ. Nếu như hỏi bần tăng có hối hận không, thì bần tăng xin trả lời là “ không hối hận “. Nhưng g·iết người vẫn là g·iết người, kiếp này bần tăng đã không thể đạt được Niếp Bàn, chỉ có thể xuống địa ngục chịu tội. Một quyền vừa rồi cảu Giáo Chủ là nhân quả mà bần tăng phải nhận.

Lời của Tâm Giác đại sư vừa dứt, không chỉ có Tuệ Hải đại sư và tăng nhân của Trúc Lâm Tự, mà trong số nhân sĩ giang hồ ở đây, hễ là người tin Phật, đều cùng nhau niệm một câu Phật hiệu : “ A Di Đà Phật “.

Ma Vương lúc này cũng lên tiếng:

-Hành động của đại sư vừa rồi thật khiến Tần Mỗ bội phục. Chỉ là nợ máu vẫn phải trả bằng máu. Hôm nay, nếu đại sư còn không chịu ra tay, ta nhất định sẽ tiễn ngài đi gặp Phật Tổ.

Nói rồi, Ma Vương lại tiếp tục phát động t·ấn c·ông, mặc kệ thương thế của Tâm Giác đại sư có nặng hay không.

Lần này, Cầm Thánh – Tần Khả Tình cũng đã bắt đầu gảy đàn phối hợp ở phía sau.

Phá Thiên Thần Quyền cương mãnh bá đạo không kém gì Liễu Diệp Bá Đao. Thiên Ma Cầm Âm đàn khí sắc bén giống như bảo đao lợi kiếm. Hai môn tuyệt kỹ phối hợp thật đúng là hoàn hảo.

Ma Vương là một trong ba người đứng đầu Hào Kiệt Bảng, chỉ cách cảnh giới tuyệt thế của cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng nửa bước chân. Nếu có thêm Cầm Thánh hỗ trợ, hai phu phụ bọn họ phối hợp ăn ý, không biết chừng có thể cùng cao thủ tuyệt thế trên Tuyệt Thế Bảng là Tâm Giác đại sư đánh một trận.

Lần này, Tâm Giác đại sư cũng đã chịu ra tay. Cơ thể ông ta biến đổi thành một màu vàng kim, đó chính là tuyệt kỹ Kim Cang Bất Hoại Thần Thông của Trúc Lâm Tự.

Ngoài ra, để đối kháng lại với Phá Thiên Thần Quyền, Tâm Giác đại sư đã thi triển ra một môn tuyệt kỹ nữa là Giáng Ma Đại Thủ Ấn.

Quyền chưởng giao nhau, một t·iếng n·ổ lớn kinh thiên động địa phát ra, làm rung động cả một vùng núi rừng. So với khi Bá Đao – Liễu Đỉnh dùng quyền khí cách không chống lại lôi điện của Tần Phong, thanh thế chỉ có hơn chứ không kém.

Đàn khí của Cầm Thánh lướt qua, ngay cả tăng bào của Tâm Giác đại sư cũng không cắt đứt được, do đàn khí đã bị suy yếu bởi chấn động nội kình khi quyền chưởng của Ma Vương và Tâm Giác đại sư giao nhau.

Ngay sau đó, Tâm Giác đại sư lại tung ra tuyệt kỹ Thập Hình Quyền.

Cao thủ bình thường khi sử dụng Thập Hình Quyền, chỉ có thể trong một lúc sử dụng một đến hai hình thái của Thập Hình Quyền mà thôi.

Tâm Giác đại sư khi sử dụng Thập Hình Quyền lại có thể cùng một lúc sử dụng ra cả mười hình thái.

Chỉ thấy ông ta như hóa thành mười con thú bao gồm: rồng, phượng, hổ, báo, sư tử, voi, rắn, khỉ, hạc và tê giác, cùng lúc t·ấn c·ông Ma Vương.

Tâm Giác đại sư là đang muốn dùng tốc độ và số lượng để áp đảo Ma Vương.

Nhưng Phá Thiên Thần Quyền không chỉ có sức mạnh cương mãnh bá đạo, tốc độ của nó cũng không hề chậm.

Tuy Ma Vương chỉ có thể phòng thủ, nhường lại việc t·ấn c·ông cho Cầm Thánh ở phía sau lưng, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

Hai bên giằng co với nhau ở thế cân bằng, lúc này cần có sự đột phá từ một phía.

Dựa vào công lực vượt trội, Tâm Giác đại sư dốc ra mười thành công lực cho một chiêu Tượng Hình Quyền, khiến Ma Vương phải nhảy lui lại.

Hai bên cách không đối chiêu, tưởng rằng đó là sở trường của Cầm Thánh thì bên Ma Vương sẽ giành được lợi thế.

Nhưng Tâm Giác đại sư cũng có những tuyệt kỹ t·ấn c·ông ở cự li xa.

Phá Không Trường Quyền và Bách Bộ Thần Quyền là hai tuyệt kỹ mà Tâm Giác đại sư lựa chọn sử dụng vào lúc này.

Phá Không Trường Quyền thiên về tốc độ, đủ để so đấu với hai tay đang gảy đàn của Cầm Thánh.

Bách Bộ Thần Quyền lại thiên về sức mạnh, tách Ma Vương phải lui sang một bên khác, không để hai người bọn họ phối hợp với nhau.

Lúc này, Tâm Giác đại sư tuy đã b·ị t·hương từ trước đó, nhưng đã có thể nắm được thế chủ động.

Cách biết giữa cao thủ tuyệt thế trên Tuyệt Thế Bảng và cao thủ trên Hào Kiệt Bảng, dù chỉ có nữa bước chân, vẫn là cực kì lớn.

Nếu cứ như vậy, Ma Vương và Cầm Thánh còn chưa sử dụng ra hết chiêu số của mình, thì đã bị thua rồi.

Nhất định phải tạo ra cơ hội để có thể tiếp tục phối hợp cùng Cầm Thánh, Ma Vương đã rút ra thanh hắc đao phía sau lưng rồi.

Tà Ảnh Ma Đao cũng là một môn tuyệt kỹ trong mười môn tuyệt kỹ của Ma giáo, bên cạnh Phá Thiên Thần Quyền và Thiên Ma Cầm Âm.

Một đao chém ra, hàng ngàn đao ảnh xuất hiện đầy trời. Mặc kệ uy lực đánh sự của Bách Bộ Thần Quyền, hàng ngàn đao ảnh chỉ tập chung t·ấn c·ông vào người Tâm Giác đại sư.

Đây là Ma Vương muốn đồng quy vu tận với Tâm Giác đại sư sao?

Nhưng Tâm Giác đại sư vẫn còn đang thi triển Kim Cang Bất Hoại Thần Thông cơ mà.

Hàng ngàn đao ảnh đầy trời chém xuống, cùng chỉ có thể chém rách tăng bào và đẩy lui Tâm Giác đại sư, không để lại được một vết xước trên cơ thể Tâm Giác đại sư.

Về phía Ma Vương, tưởng chừng như phải hứng chịu một đòn mạnh mẽ của Bách Bộ Thần Quyền, nhưng một đao vừa rồi của ông ta chém ra chỉ dùng tay phải, còn tay trái vẫn kịp thời tung ra một chiêu cực mạnh trong Phá Thiên Thần Quyền để đỡ đòn.

Đẩy lui được Tâm Giác đại sư, Ma Vương nhân cơ hội quay về phối hợp với Cầm Thánh.



Bên phía Cầm Thánh, nàng cũng dốc toàn lực đánh ra một đòn t·ấn c·ông Tâm Giác đại sư. Đàn khí sắc bén mang theo nội lực phi phàm không thể coi thường được.

Nếu chỉ sử dụng Kim Cang Bất Hoại Thần Thông để chống đỡ, cho dù là cao thủ tuyệt thế như Tâm Giác đại sư cũng không dám đảm bảo được là không b·ị t·hương.

Chắp hai tay lại, toàn thân của Tâm Giác đại sư được bao bọc bởi hư ảnh của Kim Thân Phật Tổ, lại có thêm một con kim long cuộn xung quanh người.

Đây chính là cảnh giới cao nhất cũng là thức thứ ba trong tuyệt kỹ Tam Pháp Thủ Ấn – Vô Ngã Ấn.

Đàn khí chém qua, không thể làm lay chuyển được Kim Thân Phật Tổ, còn Hộ Pháp Kim Long cũng ngay lập tức t·ấn c·ông ngược lại kẻ dám t·ấn c·ông Phật Tổ mà nó bảo vệ.

Thanh thế của kim long là cực kì đáng sợ, biết rằng Cầm Thánh không thể nào chống đỡ hay né tránh được, Ma Vương chỉ có thể liều mình đứng ra toàn lực đỡ lấy một đòn này.

Ma Long Chưởng Pháp – môn tuyệt kỹ thứ ba cũng là cuối cùng mà Ma Vương luyện được bên cạnh Phá Thiên Thần Quyền và Tà Ảnh Ma Đao, được Ma Vương sử dụng vào lúc này.

Một con ma long màu đỏ như máu bay ra từ song chưởng của Ma Vương, đối kháng lại kim ở ở phía bên kia.

Song long tranh đấu, thiên địa chấn động, nhân loại đã không còn một ai có thể can thiệt vào trận chiến này, chỉ có thể đợi chờ kết quả.

Đến cuối cùng, Hộp Pháp Kim Long vẫn mạnh mẽ hơn Huyết Ảnh Ma Long, Tâm Giác đại sư vẫn đứng vững tại chỗ, Ma Vương lại bị thổ huyết lui về phía sau.

Có vẻ như Ma Vương cũng đã bị nội thương không hệ nhẹ.

Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc không khỏi lo lắng.

Còn phía bên kia, nhân sĩ giang hồ đang cực kì vui mừng. Họ không phải vui mừng cho Trúc Lâm Tự mà họ vui mừng vì họ đã được chứng kiến trận đấu tuyệt vời đến mức này.

Lúc Liễu Đỉnh và Tần Phong tỉ đấu, nhân sĩ giang hồ nào ai có thể đứng gần quan sát được như bây giờ.

Do hiện tại, có ba vị tuyệt thế cao thủ chắn ở phía trước, nhóm nhân sĩ giang hồ hoàn toàn không phải chịu áp lực từ trận đấu.

Còn về phía Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc, là do Tâm Giác đại sư từ bị, luôn không chế nội lực của mình, không làm tổn thương đến hậu bối.

Cuối cùng cũng chỉ có người trong cuôc và tăng nhân của Trúc Lâm Tự cùng với giáo chúng của Ma giáo là quan tâm đến kết quả của trận đấu này.

Ma Vương và Cầm Thánh chưa muốn dừng lại, tiếp tục xuất chiêu t·ấn c·ông.

Đao ảnh và đàn khí hai người đánh ra có số lượng cực kì nhiều, không cách nào đếm được, bao vây lấy Tâm Giác đại sư, khiến ông ta không thể nào né tránh.

Tâm Giác đại sư lại thi triển ra thức thứ nhất của Tam Thủ Pháp Ấn là Vô Thường Ấn để chống lại.

Thế gian vạn vật đều vô thường, quyền chưởng chỉ trảo của Tâm Giác đại sư cũng vô thường.

Chỉ thấy khi Tâm Giác đại sư thi triển ra Vô Thường Ấn, giống như toàn bộ tuyệt kỹ của Trúc Lâm Tự được cùng lúc tung ra hết vậy.

Đao ảnh và đàn khí có nhiều đến đâu cũng không nhiều bằng bóng tay của Tâm Giác đại sư lúc này.

Phá tan được thế t·ấn c·ông của Ma Vương và Cầm Thánh, Tâm Giác đại sư lại tung ra một tuyệt kỹ khác có tên là Liên Hoa Kiếm Quyết.

Chỉ thấy một bông kim sắc liên hoa nở rộ, từ bên trong bông hoa bắn ra vô lượng vô biên kiếm khí.

Không ngờ Trúc Lâm Tự còn có môn kiếm pháp lợi hại đến như vậy, so với kiếm pháp của Trương Thiên Sư và Kiếm Thánh cũng là có phần đặc sắc riêng.

Phía bên kia chiến tuyến, Ma Vương và Cầm Thánh phải dốc hết tuyệt kỹ trong người mới có thể chống lại được một chiêu kiếm này.

Ma Vương bất người bay lên không trung, đôi tay toàn lực thi triển ra Tà Ảnh Ma Đao, lại dùng chân thay cho tay thi triển ra Phá Thiên Thần Quyền và Ma Long Chưởng Pháp, lúc này nên gọi là Phá Thiên Thần Cước và Ma Long Cước Pháp mới đúng.

May mắn, Ma Vương cũng là một thiên tài võ học, có thể dùng chân thay cho tay để cùng lúc tung ra ba môn tuyệt kỹ, mới có thể làm giảm áp lực của Liên Hoa Kiếm Quyết đối với Cầm Thánh.

Nhưng chỉ là như vậy, Cầm Thánh vẫn phải dốc toàn lực, dùng mười ngón tay lướt thật nhanh trên dây đàn.

Người bình thường khi gảy đàn thì từng ngón, từng ngón một kết hợp mà gảy.

Cầm Thánh lại cùng lúc sử dụng cả mười ngón tay, cầm âm phát ra không khỏi khiến con người ta trở nên gấp gáp.

Tâm Giác đại sư lại sử dung thức thứ hai trong Tam Pháp Thủ Ấn – Khổ Ấn.

Vạn vật sinh linh sống trong trời đất không thoát khỏi chữ khổ. Sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ. Đạo lí này người học Phật ai ai cũng biết, nhưng chỉ có các vị thần tăng tu theo đường lối khổ hạnh mới hiểu thấu được.

Cũng là như vậy, để luyện thành thức thứ hai Khổ Ấn này, phải là một vị đại sư tu pháp môn khổ hạnh nhiều năm mới có thể luyện thành.

Đức Phật nói rằng: “ phàm nhân làm sao có thể nhìn thấu hết nỗi buồn của trần thế “ chính là như vậy.

Một chiêu này của Tâm Giác đại sư đã khiến cho Ma Vương và Cầm Thánh rơi vào mộng cảnh, cảm nhận qua một lần hết mọi khổ đau trên thế gian.

Một chiêu này trong truyền thuyết có thể giúp người ta thành Phật, cũng có thể khiến người ta hóa Ma.

Thành Phật hay thành Ma cũng chỉ dựa vào một niệm.

Kết quả là như thế nào, thì phải xem bản thân của hai phu phụ Ma Vương – Cầm Thánh.

Chỉ thấy bầu trời trên đỉnh núi Trúc Lâm từ lúc bắt đầu, vẫn còn giữ được sự trong xanh vốn có, lúc này mây đen đã có thể che kín toàn bộ.

Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống thế gian, mà những hạt mưa này lại có màu đỏ của máu. Trong không gian u tối, lại có tiếng ma quỷ đang kêu khóc.

Đây chính là tuyệt kỹ hợp bình của hai người mà Ma Vương đã ngộ ra khi ngắm trận mưa máu nơi Cực Nam thiên hạ: “ Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc “
— QUẢNG CÁO —