Khống Thiên Ma Công

Chương 17: Thập Ma Kinh Sợ ( 1 )



Chương 17: Thập Ma Kinh Sợ ( 1 )

Tần Phong quan sát ba bức tượng của ba vị Ma Thần, hắn bỗng cảm thấy bản thân có mối liên hệ nào đó đối với ba bức tượng này, đặc biệt là bức tượng ở giữa.

Chỉ là Tần Phong tạm thời không thể giải thích được cảm giác trong lòng hắn là gì, hắn bất chợt chìm vào trong suy nghĩ, đồng thời đôi mắt của hắn cũng không rời được ra khỏi bức tượng ở giữa đó.

Ma Vương thấy Tần Phong chìm vào trong suy nghĩ, ông ta cũng không gọi tỉnh hắn, mà cứ để mặc hắn đứng như vậy.

Từ khi Ma Vương thấy được năng lực của Tần Phong trên Trúc Lâm Tự, ông ta đã thấy được rằng nhất định Tần Phong có liên quan tới ba vị Ma Thần, cho nên ông ta mới cố tình dẫn Tần Phong tới đây.

Đợi đến khi Tần Phong nhận ra sự thất thần của mình, hắn mới giật mình, quay sang phía Ma Vương nói:

-Tại hạ thật là vô lễ, mong được tiền bối lượng thứ, chỉ là khi nhìn bức tượng của ba vị Ma Thần trong quý giáo, ta cảm nhận được một mối liên kết gần gũi giống như gặp được người thân vậy, thu hút mọi sự tập chung của ta.

Ma Vương mỉm cười xua tay nói:

-Tần tiểu ca không cần khách khí, ta cũng cảm thấy Tần tiểu ca có liên quan tới Ma Thần, nên mới dẫn Tần tiểu ca tới đây.

Tần Phong nghe Ma Vương nói vậy, liền hỏi:

-Không biết tiền bối có thể nói rõ cho tại hạ nghe được không?

Ma Vương không hề giấu diếm, kể cho Tần Phong nghe truyền thuyết của ba vị Ma Thần:

-Vị ở bên trái chúng ta là Thôn Thiên Ma Thần, theo lời kể truyền đời lại trong giáo, ngài có năng lực hấp thu khả năng vạn vật, thậm chí là cả thiên địa, …

Khi Ma Vương kể xong truyền thuyết của Thôn Thiên Ma Thần, khi Tần Phong nhìn lại vị Ma Thần có nụ cười đầy tham vọng, cảm nhận được rằng xung quanh bức tượng này không ngờ lại có lực hút vô hình đối với vạn vật.

Ma Vương lại kể tiếp:

-Vị ở bên phải chúng ta là Vận Thiên Ma Thần, theo lời kể truyền đời lại trong giáo, ngài có vận khí cực kì may mắn, có thể sánh ngang với trời,…

Tần Phong lại nhìn sang vị Ma Thần có nụ cười đầy hạnh phúc ở bên phải, cảm nhận được xung quanh bức tượng đang tỏa sáng, ánh sáng long lanh chiếu xuống như ban phát sự may mắn của mình đến cho giáo đồ.

Cuối cùng là đến vị Ma Thần mà Tần Phong cảm thấy gần gũi nhất:

-Vị ở giữa tên là Khống Thiên Ma Thần, theo lời kể truyền đời lại trong giáo, ngài có năng lực thông thiên, việc điều khiển thiên địa đối với ngài chỉ là chuyện dễ dàng như dơ tay nhấc chân mà thôi,…

Vị Ma Thần ở chính giữa có năng lực rất giống với Tần Phong, mà khi nghe đến cái tên Khống Thiên Ma Thần, Tần Phong đã khẳng định Khống Thiên Ma Công mà hắn tu luyện có liên quan mật thiết với vị Ma Thần này.

Vị Ma Thần có nụ cười đầy tự tin, giống như là trong thiên địa này không có việc gì mà ông ta không làm được.

Phía sau bức tượng là những vòng tròn được làm bằng đủ loại đá có màu sắc khác nhau đang xoay chuyển, làm cho Tần Phong liên tưởng đến việc kết hợp giữa Thiên Địa Thần Thông và Ma Huyệt Thần Thông lại với nhau đến mức tối cao.

Tần Phong cũng không ngờ chỉ là việc ngắm nhìn bức tượng Khống Thiên Ma Thần thôi, vậy mà hắn lại có sự đột phá trong việc vận dụng ma công của mình.



Bất giác, Tần Phong lại hướng về phía Ma Vương mà nói:

-Đa tạ tiền bối đã dẫn tại hạ đến đây, tại hạ cảm thấy mình quả thật có sự liên quan tới Ma Thần mà quý phái tôn thờ, xin tiền bối thành toàn cho ta được ở lại đây một thời gian.

Ma Vương cũng không có lí do gì để từ chối Tần Phong, nên dễ dàng đồng ý với Tần Phong. Sau đó ông ta rời đi để lại một mình Tần Phong đã ngồi xếp bằng ở ngay dưới chân ba bức tượng Ma Thần.

Tần Phong cứ ngồi như vậy ba tháng liền, không ăn, không ngủ, cũng không nói chuyện với bất cứ một ai, nếu không phải hắn đã từng nằm b·ất t·ỉnh trên giường gần một năm, không ai tin được rằng trên đời thật sự có người không cần ăn, ngủ, nghỉ như hắn.

Trong ba tháng này, Tần Phong chỉ tập chung vào việc tu luyện để nâng cao ma lực của mình, hắn không hề biết trong ma giáo đã nhận được một tấm thiệp mời của Lôi Âm Tự.

Cho đến một ngày, cả Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc đều đến tìm hắn.

Ba tháng, Tần Phong tuy tập chung vào tu luyện, nhưng hắn vẫn cảm nhận được mọi việc xảy ra xung quanh.

Trần Như Ngọc chưa từng lại gần hắn trong khoảng thời gian này, hôm nay, nàng lại cùng với Tần Phá Thiên đến chỗ hắn, nhất định là có việc cần tìm đến hắn.

Không để Tần Phá Thiên hay Trần Như Ngọc mở lời, Tần Phong đã tự mình xoay người lại nhìn bọn họ, nói:

-Tần huynh, Trần cô nương, hai người đã đến.

Tần Phá Thiên thấy Tần Phong chủ động trước thì có hơi bất ngờ, nhưng cũng ngay lập tức lên tiếng chào hỏi:

-Tần huynh, chúng ta không làm phiền huynh chứ?

Tần Phong lắc đầu nhẹ.

Thấy vậy, Tần Phá Thiên lại nói:

-Khi Tần huynh tỉnh lại, tiểu đệ còn đang bế quan, nên không kịp đến thăm huynh được, khi ta trở lại thì huynh đã ngồi cảm ngộ dưới tượng ba vị Ma Thần rồi, cho nên ta cũng không dám làm phiền, mong Tần huynh đừng trách.

Tần Phong lúc này tất nhiên phải đáp lại một cách lịch sự rồi, hắn nói:

-Tần huynh không phải tự trách, người không biết không có tội, không biết lần này hai người đến tìm ta là có chuyện gì sao?

Nghe Tần Phong hỏi, Tần Phá Thiên liền cười, nói:

-Chút nữa thì ta quên mất, được trò chuyện cùng Tần huynh làm ta cao hứng, quên mất chính sự.

Ngừng lại một chút, Tần Phá Thiên lại nói tiếp:

-Hai tháng trước, Lôi Âm Tự có gửi thiệp mời đến các môn phái trong giang hồ, giáo ta cũng nhận được một tấm thiệp.

-Lôi Âm Tự là muốn mời toàn thế giang hồ quy tụ về Lôi Âm Tự, tham gia buổi giảng đạo của Phổ Đức thần tăng vào ba tháng sau.



-Những người không có môn phái, cũng đã nhận được thông tin từ Giang Hồ Long Hổ Bảng.

-Cha mẹ ta muốn ta và sư muội cùng huynh tham gia.

-Tuy thời gian còn ba tháng nữa, nhưng chúng ta muốn cùng huynh chuẩn bị một chút.

Tần Phong nghe vậy thì thắc mắc:

-Lôi Âm Tự không phải cùng Trúc Lâm Tự là hảo hữu của nhau hay sao? Cha mẹ huynh thật sự muốn chúng ta đến đó?

Tần Phá Thiên cười gượng trả lời:

-Ta cũng không biết được suy nghĩ của cha mẹ ta. Có thể là vì ngày đó, Tâm Minh đại sư viên tịch, thù hận của cha mẹ ta đối với Trúc Lâm Tự đã giảm bớt, không còn đối chọi gay gắt với Trúc Lâm Tự nữa.

Tần Phong nghe câu trả lời của Tần Phá Thiên thì gật đầu, sau đó lại hỏi:

-Nhưng không phải thời gian còn đến ba tháng nữa hay sao? Có việc gì mà chúng ta phải chuẩn bị lâu đến như vậy?

Tần Phá Thiên nghe câu hỏi của Tần Phong, bất chợt trở nên cao hứng, nói:

-Tần huynh, huynh có biết, trong giáo ta, ngoài cha mẹ của ta ra, còn có mười vị trưởng lão cũng rất lợi hại, thực lực tuyệt đối không thua kém Giang Hồ Thập Kiệt.

-Chỉ là bọn họ đã không còn quan tâm đến chuyện trên giang hồ, cho nên không được nhắc đến trên Giang Hồ Long Hổ Bảng.

-Mười vị trưởng lão đó chia nhau ra, mỗi người tu luyện một tuyệt kỹ trong giáo.

-Khi cả mười người kết hợp lại với nhau, sợ rằng đến cả cao thủ tuyệt thế trên Tuyệt Thế Bảng cũng phải chịu thua.

-Khi ta vừa bế quan xong, cũng đến gặp bọn họ để nhận được thêm sự chỉ điểm trong võ công.

-Huynh tuy không phải là người trong giáo, nhưng lại có ân đối với giáo chúng ta, cho nên cha ta đã thuyết phục mười vị trưởng lão đó, để họ có thể cùng huynh luận bàn một lần, có lẽ sẽ có ích cho huynh một chút.

Ma giáo thập đại tuyệt kỹ, trừ Phá Thiên Thần Quyền, Ma Long Chưởng Pháp, Tà Ảnh Ma Đao và Thiên Ma Cầm Âm mà Tần Phong từng thấy ra, sáu môn tuyệt kỹ còn lại lần lượt là Huyền Âm Kiếm Pháp, Hấp Tinh Đại Pháp, Tứ Hung Thần Công, Ma Ảnh Phi Hoàn, Vạn Biến Trường Tiên, Diệt Tuyệt Côn Pháp.

Mười vị trưởng lão của ma giáo, chia nhau ra luyện mười môn tuyệt kỹ, mỗi một môn tuyệt kỹ đều có thế mạnh riêng của mình, nếu Tần Phong được cùng bọn họ giao lưu võ học, tuyệt đối là có lợi cho hắn, ít nhất là về mặt thực chiến sẽ tăng không ít kinh nghiệm.

Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc dẫn Tần Phong đi, trên đường đi, Tần Phong tranh thủ nói chuyện phiếm thêm với hai người, hắn là muốn được cùng Trần Như Ngọc nói chuyện nhiều hơn.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến được nơi họ muốn đến.

Đó là một căn mật thất được làm bằng đá, không có gì đặc biệt vì toàn bộ nơi đây đều có kiến trúc bằng đá mà.

Tần Phá Thiên gõ gõ ba cái vào cánh cửa mật thất, sau đó lên tiếng:



-Các vị trưởng lão, ta là Tần Phá Thiên, hôm nay theo lệnh của cha ta, dẫn Tần huynh đến gặp các vị.

Tần Phá Thiên vừa dứt lời, cánh cửa mật thất tự động mở ra.

Tần Phá Thiên và Trần Như Ngọc cùng lùi lại phía sau, Tần Phong hiểu ý nên tự mình bước vào.

Tần Phong vừa vào bên trong mất thất, mật thất vốn đang tối đen, bỗng chốc ánh lửa chợt lóe, mười cây nến đồng thời bùng cháy, mười vị trưởng lão ma giáo chính là đang ngồi nhắm mắt tĩnh tọa phía sau mười cây nến.

Không để Tần Phong kịp lên tiếng chào trước, vị trưởng lão ngồi ở giữa đã lên tiếng hỏi trước:

-Ngươi chính là Võ Lâm Chí Tôn – Ma Thánh – Tần Phong?

Tần Phong cung kính đáp lại:

-Chính là vãn bối.

Trước mặt Võ Lâm Chí Tôn là Tần Phong, mười vị trưởng lão không hề thể hiện ra một chút cảm xúc nào.

Ngược lại là Tần Phong lại vẫn cung kính đối với bọn họ, không quên mình là vãn bối.

Sự kiêu ngạo của năm mười ba tuổi đã được Tần Phong giấu đi, không phải vì hắn đã trưởng thành, có suy nghĩ chín chắn hơn, mà chỉ là vì hắn có tình cảm với Trần Như Ngọc, mà mười người này cũng được tính là bậc trưởng bối của nàng.

Sau một câu chào hỏi, cả hai bên lại rơi vào trạng thái im lặng, mười vị trưởng lão ma giáo ngồi im như tượng đá, Tần Phong cũng đứng im không nhúc nhích.

Một ngày một đêm trôi qua, cả hai bên vẫn giữ trạng thái bất động như vậy, cho dù xung quanh xảy ra chuyện gì cũng không hề nhúc nhích.

Chỉ có những cây nến là vẫn còn đang cháy, kì lạ là cả mười cây nến cháy lâu như vậy mà cũng không hề ngắn đi một chút nào.

Rồi hai ngày hai đêm, ba ngày ba đêm, … mười ngày mười đêm, cuối cùng vị trưởng lão ngồi ở vị trí cách vị trưởng lão nói chuyện cùng Tần Phong hai người cùng đã động.

Đôi mắt của ông ta mở lớn, một luồng nội lực mạnh mẽ đến mức khủng kh·iếp tỏa ra từ người ông ta, hướng thẳng về phía Tần Phong.

Tần Phong cũng không cách nào có thể coi thường luồng nội lực đó mà không chống đỡ, tay phải hắn dơ lên, căn mật thất vốn kín gió lại xuất hiện cuồng phong, không ngờ có thể đẩy ngược luồng nội lực mạnh mẽ kia trở lại.

Chín vị trưởng lão còn lại cũng không thể không nhúc nhích, bọn họ đồng thời mở mắt, cả mười ngọn nến đều ngay lập tức bị thổi tắt, trong không gian mật thất chỉ còn lại tiếng gió rít gào.

Không gian tối đen như mực, dơ bàn tay lên cũng không thể nhìn thấy tay của mình, cả hai bên đang đấu nội lực với nhau.

Tần Phong dựa vào Phong Thần Thông, thực chất là đã thua ngay từ đầu, lúc này đến cả Phong Thần Thông cũng không thể nào ngăn lại luồng nội lực hợp nhất của cả mười vị trưởng lão.

Chỉ trong tích tắc, Tần Phong đã b·ị đ·ánh bật về phía sau, lưng đập vào cánh cửa đá, ngã lăn ra đất.

Hai người bên ngoài thấy Tần Phong đã ở bên trong mười ngày mười đêm thì cũng không khỏi lo lắng, sau tiếng động lớn do v·a c·hạm cơ thể của Tần Phong và cánh cửa đá, bọn họ càng lo lắng hơn.

Kỳ lạ là, rõ ràng mười vị trưởng lão cảm nhận được Tần Phong đã b·ị t·hương, nhưng khi Tần Phong đứng lên, hơi thở điều độ, đi lại bình thường, không hề có giấu hiệu nào như là đang b·ị t·hương cả.

Dưới một đòn t·ấn c·ông b·ằng nội lực mạnh như vậy, Tần Phong lại không có hề hấn gì, trong lòng mười vị trưởng lão ma giáo không khỏi có chút kinh hãi, dù rằng Tần Phong đã là Võ Lâm Chí Tôn.
— QUẢNG CÁO —