Trong căn phòng bốn bề đều là đá, trang trí nội thất lại cực kì xa hoa, không thua kém gì một căn phòng của bất kì một vị vua nào trong năm nước hiện tại, chỉ có hai người một nam một nữ đang nằm cùng nhau ở trên giường.
Người nam nằm im bất động, hắn đã nằm như vậy ở đó gần một năm trời rồi.
Người nữ nằm bên cạnh thì đang mân mê gương mặt cùng cơ thể cường tráng của người nam.
Người nam chính là Tần Phong, không thể ngờ rằng sau trận chiến trên Trúc Lâm Tự, Võ Lâm Chí Tôn đã bị ngất đi, b·ất t·ỉnh gần một năm chưa chịu tỉnh lại.
Nếu không phải tim hắn vẫn còn đập, mũi hắn vẫn còn thở, ai có thể tin được rằng hắn vẫn còn sống.
Người nữ chính là Tiểu Thanh – nha hoàn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh Trần Như Ngọc, nàng đã được Trần Như Ngọc chỉ định đến chăm sóc cho Tần Phong.
Thời gian gần một năm, Tiểu Thanh đã lớn lên nhiều, sự xinh đẹp của nàng lại càng bốc lộ rõ nét. Gương mặt nàng đẹp tựa như một đóa hoa đang nở. đôi tay của nàng thon gọn mềm mại, người nào nhìn thấy là chỉ muốn nắm chặt lấy mà thôi. Thân hình của nàng cân đối, chỗ nào nên to thì to, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ, không thừa không thiếu một chút nào.
Gần một năm chăm sóc bên cạnh gường của Tần Phong, tuy rằng hắn chưa tỉnh lại một lần nào, nhưng Tiểu Thanh vô tình nhận ra tình cảm của mình đối với Tần Phong có chút đặc biệt.
Gương mặt của hắn tuy anh tuấn, nhưng không thể nào là gương mặt anh tuấn nhất nàng gặp được, Liễu Nguyên và Tần Phá Thiên so với hắn đều hơn, vậy mà nàng lại cứ say mê ngắm mãi gương mặt của hắn thôi, lâu dần nàng đã không chịu được mà đưa bàn tay ngọc ngà của mình chạm vào gương mặt của hắn.
Cơ thể hắn vô cùng săn chắc, rõ ràng người luyện võ hầu như ai cũng như vậy, mà cơ thể hắn lại còn có rất nhiều vết sẹo nữa. Nhưng khi nàng chạm tay vào những vết sẹo đó, cơ thể không hiểu sao nàng lại lập tức tê dại.
Nàng biết, nàng không xứng với hắn, hắn là Võ Lâm Chí Tôn được vô số người kính sợ, còn nàng chỉ là một nha hoàn mà thôi, dù cho nàng có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không xứng.
Vì vậy cho nên, nàng chỉ có thể nhân lúc hắn vẫn còn đang trong trạng thái b·ất t·ỉnh, mà tiếp xúc gần với hắn mà thôi.
Trong lòng của nàng vừa hi vọng hắn sẽ tỉnh lại, vừa hi vọng hắn cứ nằm như thế này mãi, để cho nàng có thể mãi mãi được ôm lấy hắn, mân mê gương mặt và cơ thể của hắn.
Tần Phong không hề biết được chuyện gì đang xảy ra ở thực tại, cơ thể hắn đã bình phục, nhưng tâm trí hắn vẫn đang chìm trong một giấc mơ, mà đối với là một cơn ác mộng.
Tần Phong mơ thấy rằng mình cùng Tâm Minh đại sư giao chiến, mơ thấy hình ảnh Tâm Minh đại sư xông qua lưu tinh vũ dày đặc mà chế ngự hắn, mơ thấy Tâm Minh đại sư đánh đủ mười tám quyền phục ma lên trên cơ thể hắn chứ không phải mười ba quyền.
Võ học thế gian bình thường có thể làm Tần Phong b·ị t·hương, nhưng dựa vào ma thể tự động hồi phục và ma lực vô biên vô tận, mà Tần Phong có thể trong nháy mắt trở về trạng thái đỉnh cao.
Nhưng quyền pháp phục ma của Tâm Minh đại sư lại có chứ Phật lực hàng ma ở trong đó, mỗi một quyền đánh ra, Tần Phong không những b·ị t·hương về mặt thể xác, mà ma công của hắn lại bị phế đi một phần.
Vẫn chưa tìm được gia gia của mình, chưa điều tra được nguyên nhân của vụ diệt môn Thần Phong Tiêu Cục, chưa trả được thù, Tần Phong rất sợ bị phế đi võ công hơn bất kì ai.
Cho nên, giấc mơ bị phế đi võ công là giấc mơ kinh khủng nhất đối với Tần Phong.
Chỉ là, ở thực tại, nếu ngày đó mười tám quyền phục ma của Tâm Minh đại sư được đánh ra đủ, Tần Phong quả thật sẽ bị phế, nhưng ma công của Tần Phong thần kì, dù chỉ còn lại một chút, dựa vào ma lực vô tận, việc Tần Phong chỉ b·ị đ·ánh mười ba quyền, ngược lại còn khiến cho công lực của Tần Phong có thêm đột phá.
Mà khi cả công lực mà cơ thể đã hồi phục hoàn toàn, việc Tần Phong tỉnh lại là chuyện đương nhiên.
Tần Phong giật mình tỉnh dậy, cả người của hắn đã đổ đầy mồ hôi, chỉ là bên cạnh của hắn kì lạ lại có một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đang tỏ ra hoảng loạn.
Ngay lập tức có tiếng bước chân đến gần căn phòng Tần Phong đang ở, thiếu nữ xinh đẹp càng thêm luống cuống, vội vàng xuống giường, chỉnh trang lại đầu tóc và y phục.
Không lâu sau, người bước vào chính là người con gái mà Tần Phong luôn yêu thầm – Trần Như Ngọc.
Thấy Tần Phong đã tỉnh dậy, Trần Như Ngọc tỏ ra vui vẻ nói:
-Tần huynh, huynh đã tỉnh lại rồi, thật sự là tốt quá.
Tần Phong thấy Trần Như Ngọc vui vẻ khi nhìn thấy mình, bản thân hắn lại cảm thấy hạnh phúc dâng trào, hắn ngắm nhìn Trần Như Ngọc đến mức thất thần, mà quên mất phải lên tiếng nói chuyện với nàng.
Trần Như Ngọc thấy Tần Phong không đáp lời mình mà chỉ cứ ngồi nhìn mình chằm chằm, nàng lại lên tiếng:
-Tần huynh cảm thấy chỗ nào không khỏe hay sao, huynh còn nhận ra ta chứ.
Vừa nói, Trần Như Ngọc vừa lại gần Tần Phong, vừa khua tay. Tần Phong giật mình, hiểu rằng mình đã thất lễ, hắn vội vàng nói:
-Không, không, ta chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, không biết ta đã nằm đây bao lâu rồi?
Thấy Tần Phong không sao, lại hỏi ngược lại mình, Trần Như Ngọc cũng không có gì phải giấu diếm, nàng trả lời:
-Huynh đã nằm như vậy gần một năm rồi, bọn ta thực sự rất lo lắng cho huynh, may mà ta ở ngay phòng bên cạnh, cho nên khi huynh tỉnh lại là ta có thể sang đây luôn.
Tần Phong khi nghe Trần Như Ngọc ở phòng bên cạnh phòng hắn, không kìm nén nổi sự vui sướng mà nở một nụ cười, hắn lại quên mất phải nói chuyện với nàng nhiều hơn nữa.
Trần Như Ngọc thấy vậy thì nói:
-Có lẽ Tần huynh vừa mới tỉnh lại, thần trí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cần phải được nghỉ ngơi thêm một chút, vậy ta không làm phiền huynh nữa, Tiểu Thanh ra ngoài cùng ta.
Nói xong, Trần Như Ngọc không đợi Tần Phong kịp lên tiếng giữ lại, nàng đã nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Còn Tần Phong lại vẫn giữ trạng thái ngốc nghếch, không biết mở lời như thế nào, chỉ có thể nhìn bóng lưng nàng đang rời đi.
Đến bây giờ hắn mới nhớ ra trong phòng còn một người nữa, người thiếu nữ mà nằm cạnh hắn khi hắn vừa mới tỉnh lại, hắn nhớ ra rồi, nàng chính là Tiểu Thanh – người hầu luôn đi theo bên cạnh Trần Như Ngọc.
Tần Phong nhìn sang Tiểu Thanh cũng đang chuẩn bị đi, nói:
-Tiểu Thanh, ngươi ở lại một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Tiểu Thanh ngoan ngoãn đứng lại, xoay người về phía Tần Phong, chỉ là mặt nàng đang cúi gằm xuống, nàng đang rất lúng túng, không biết nên nói gì.
Tần Phong mở lời trước, hắn hỏi:
-Tiểu Thanh, vì sao ngươi lại ở trong phòng cùng ta.
Tiểu Thanh thành thật trả lời lại:
-Công tử bị ngất đi, tiểu thư rất lo lắng cho người nên đã bảo ta tập chung chăm sóc cho công tử.
Tần Phong lại hỏi:
-Vậy tại sao người lại nằm lên trên giường của ta?
Một tiểu nữ như Tiểu Thanh bị hỏi câu hỏi liên quan đến danh tiết của mình, chắc hẳn sẽ rất xấu hổ, nàng làm sao có thể thừa nhận tình cảm của mình giành cho Tần Phong, khi nàng đang cảm thấy tự ti vì không xứng với hắn.
Tiểu Thanh cứ đứng một chỗ, vo vo tà áo của mình, ngập ngừng không biết phải nói như nào, tại sao Tần Phong có thể hỏi nàng câu hỏi trực tiếp như vậy cơ chứ?
Tần Phong đúng là đã hỏi một câu hỏi thừa thãi, nhưng hắn nào có kinh nghiệm nói chuyện với con gái, cho nên hắn không thể nào nhận ra được câu hỏi của mình là không nên hỏi.
May mà Tần Phong thật ra cũng không quan tâm nhiều đến câu trả lời, hắn trực tiếp nói:
-Chuyện hôm nay ta sẽ coi như chưa có gì, ngươi cũng hãy quên chuyện đó đi và đừng bao giờ có suy nghĩ quá phận của mình.
Nghe câu nói tiếp theo của Tần Phong, Tiểu Thanh lại rơi vào trầm tư, tâm trí nàng đang có sự mâu thuẫn: “ – Chưa có gì là chưa có gì? – Người hôn mê như vậy, thì ta có thể làm được gì? – Suy nghĩ quá phận sao? – Chẳng nhẽ thích một người và mong muốn được ở bên cạnh người ấy là sai sao? – Đúng rồi, ta chỉ là một nha hoàn, làm sao có quyền được yêu, được thích một ai đó. – Tại sao ta sinh ra đã phải làm một nha hoàn cơ chứ? ”
Tiểu Thanh cứ đứng như vậy một lúc, với khoảng thời gian không lâu, Ma Vương và Cầm Thành nhận được thông tin Tần Phong tỉnh lại, hai người cũng đã đến phòng mà Tần Phong đang ở.
Ma Vương vừa bước vào cửa đã nở một nụ cười, nói:
-Tần tiểu ca đã tỉnh lại rồi sao, thật tốt, thật tốt.
Cầm Thánh ngược lại không nói gì, cũng không thể hiện ra cảm xúc gì, chỉ đứng ở bên cạnh Ma Vương, lặng lẽ quan sát Tần Phong.
Tần Phong dù sao lúc trước Thần Phong Tiêu Cục còn tồn tại, hắn cũng đã học qua lễ giáo vài năm, thấy Ma Vương là bậc tiền bối lại đã lên tiếng chào hỏi trước, hắn cũng nhanh chóng đáp lại:
-Đa tạ tiền bối đã lo lắng cho tại hạ, may được tiền bối chiếu cố cho người chăm sóc, nếu không tại hạ cũng không biết mình bây giờ sẽ ra sao.
Ma Vương xua tay, nói:
-Tần tiểu ca không cần phải đa tạ ta, nếu ngày đó Tần tiểu ca không ra tay, e rằng bốn người chúng ta đã phải ở lại trên Trúc Lâm Tự rồi, chúng ta mới phải là người cần đa tạ tiểu ca.
Tần Phong nhìn quanh một vòng, thấy Trần Như Ngọc đứng ở phía sau Cầm Thánh, hắn thật sự vui khi nàng vẫn quay trở lại, nhưng Tần Phá Thiên lại không thấy đâu.
Tần Phong lại tò mò hỏi:
-Tiền bối không cần phải khách khí như vậy, từ lúc ta xuất sơn, Tần huynh và Trần cô nương cũng là những người bằng hữu đầu tiên ta quen biết được, việc xuất thủ tương trợ là điều nên làm, chỉ là sao không thấy Tần huynh đến?
Ma Vương trả lời mà không hề giấu giếm:
-Thật xấu hổ, gần đây là ta cảm thấy khuyển tử còn kém cỏi, nên đã bắt hắn đến nơi bế quan để tu luyện, hiện tại hắn còn chưa có xuất quan, nên chưa biết Tần tiểu ca đã tỉnh lại.
Tần Phong nghe vậy gật đầu nói:
-Thì ra là vậy, võ công của Tần huynh đã rất cao cường rồi, lần tới xuất quan, nhất định sẽ khiến cho anh hùng thiên hạ phải kinh sợ.
Ma Vương thì lắc đầu, nói:
-Khuyển tử thật là không đáng nhắc đến, mới có một chút bản lĩnh mà đã tự cao tự đại rồi, so với Tần tiểu ca còn trẻ mà đã làm Võ Lâm Chí Tôn, đúng là đem giun đất so sánh với chân long.
-Không biết Tần tiểu ca có đồng ý ra ngoài đi dạo một vòng cùng ta hay không?
Tần Phong không từ chối, đáp:
-Nếu tiền bối đã có nhã hứng, vậy thì ta cũng không thể để tiền bối mất hứng được.
Ma Vương thấy Tần Phong đồng ý, cao hứng nói:
-Vậy thì ta đợi Tần tiểu ca ở ngoài. Tiểu Thanh, mau mau chuẩn bị y phục cho Tần công tử.
Tiểu Thanh nghe được mệnh lệnh, nhanh chóng “ dạ ” một tiếng, rồi ra ngoài chuẩn bị y phục cho Tần Phong.
Tần Phong lúc trước do hôn mê, để tiện chăm sóc nên Tiểu Thanh chỉ để hắn mặc đồ ngủ bằng lụa trắng.
Hiện tại, Tần Phong đã mặc đầy đủ y phục, một thân bạch y đã làm nổi bật nên sự anh tuấn của hắn.
Nếu như so sánh hắn bây giờ với Liễu Nguyên hay Tần Phá Thiên, thì cũng sẽ không kém hơn là bao nhiêu.
Cùng với Ma Vương đi dạo, Tần Phong cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, dù sao thì hắn cũng đã nằm bất động trong phòng gần một năm trời.
Nơi trú ẩn của Ma Giáo là ở trong hang một dãy núi đá, cho nên kiến trúc xung quanh đều từ điêu khắc đá mà ra.
Tần Phong không hề quan tâm đến cảnh sắc xung quanh, vì hắn không phải là một người có máu nghệ thuật, trừ khi quá xấu hoặc quá đẹp, nếu không sẽ không thể nào có được sự chú ý của hắn.
Trên đường đi, Ma Vương vừa tóm tắt cho Tần Phong nghe về những sự kiện giang hồ xảy ra trong gần một năm qua, đồng thời hai người cũng cùng nhau thảo luận về những sự kiện đó.
Trong gần một năm qua, sự kiện lớn nhất đương nhiên chính là trận đại chiến ở trên Trúc Lâm Tự.
Để hóa giải ân oán cá nhân với ma giáo, cũng như tạm thời ngăn chặn t·hương v·ong vô ích trong khu vực Trúc Lâm Tự, ngày đó, Tâm Minh đại sư đã giải phóng hết công lực cả đời của mình, để Phật Pháp tạm thời làm lắng xuống sát tâm trong lòng mọi người.
Chính vì vậy, ngay sau đó Tâm Minh đại sư cũng đã viên tịch, chúng nhân đều nghĩ ngài đã nhập Niếp Bàn, đến được nơi thế giới cực lạc.
Còn về Giang Hồ Long Hổ Bảng, trên Tuyệt Thế Bảng, Ngũ Tuyệt Cao Thủ vẫn giữ nguyên như vậy không thêm không bớt.
Do Tâm Minh đại sư dù đã đột phá, vượt qua toàn bộ các tuyệt thế cao thủ khác, thậm chí đánh bại cả Tần Phong. Nhưng ngài đã sớm viên tịch, cho nên chưa một lần đăng lên Tuyệt Thế Bảng.
Còn Tần Phong, sau trận chiến trên Trúc Lâm Tự, giang hồ chỉ biết hắn được người ma giáo mang đi, sau đó không hề xuất hiện lại trên giang hồ, người đời tranh cãi về việc hắn đ·ã c·hết hay còn sống, cho nên vị trí Võ Lâm Chí Tôn của hắn bị bỏ trống.
Về phần Hào Kiệt Bảng, tưởng rằng mất đi Tâm Minh đại sư, Giang Hồ Thật Kiệt sẽ phải đổi thành Giang Hồ Cửu Kiệt, nhưng giữa chừng lại xuất hiện thêm một vị Tiểu Độc Thần, thực lực được xếp ngang hàng với Ma Vương và Kiếm Thánh.
Khi nhắc tới Tiểu Độc Thần, Tần Phong lại nhớ lại chuyện bên trong U Linh Lâm, hắn không hề giấu diếm mà kể lại cho Ma Vương được biết.
Hai người thảo luận, khẳng định Tiểu Độc Thần xuất hiện trên Hào Kiệt Bảng chính là Tiểu Độc Thần ở trong U Linh Lâm, Tiểu Độc Thần vừa mới xuất thế đã được xếp ngang với Ma Vương, nhất định là có liên quan tới Độc Vương và Độc Hậu.
Thảo luận một hồi, hai người đã cùng nhau đi đến trung tâm của dãy núi, nơi đây là một thung lũng được núi cao bao quanh, cây cỏ xanh tươi phủ kín ở khắp mọi nơi, chỉ là ở trung tâm lại có ba bức tượng đá khổng lồ.
Ba bức tượng này không hề có rêu hay cỏ mọc ở xung quanh do luôn được người ma giáo vệ sinh thường xuyên.
Ma Vương nhìn ba bức tượng, cung kính lạy ba lạy, sau đó mới nói chuyện tiếp với Tần Phong:
-Tần tiểu ca có biết vì sao người đời gọi chúng ta là ma giáo, mà chúng ta cũng tự nhận mình là ma giáo hay không? Đó là bởi vì người đời thời phụng Tiên – Phật, còn ma giáo chúng ta lại thờ phụng Ma Thần.
-Đó chính là tượng của ba vị Ma Thần tối cao mà chúng ta thờ phụng.